Bởi Vì..... Nơi Này Có Em
Chương 33: Các bước tiếp theo và sự chiến thắng!
25' sau khi ngồi tô tô vẽ vẽ lên mặt nó.
-Xong chưa mày?
-Chờ chút!........ Xong rồi đây!!!-Moon chỉnh chỉnh một chút rồi cầm gương đưa cho nó.
-Uầy, mày siêu thật! Trông tao cứ như kiểu cả tháng chưa ăn í! Xanh xao thấy ớn!-Nó dơ ngón cái về phía Moon.
-Đương nhiên, tao mà! Mà làm gì làm nhanh lên tao còn về nữa!
-Đây! Nhớ anh yêu rồi hả?-Nó cười cợt.
-Nhớ từ lúc mới rời khỏi nhà cô nương ạ!-Moon búng trán nó.
-Au, mày mạnh tay thật! Rồi, bây giờ mày xuống nhà bảo người làm diễn sâu vào rồi gọi cho tên Lâm đi!
-Ok!-Moon đi xuống nhà, dặn dò dặn dò người làm. Mấy chị giúp việc cười cười khi biết kế hoạch của nó. Thôi thì phản anh lần này vậy! Còn nó thì nằm trên giường đắp chăn bông bật điều hoà.
-Alo!
-Alo, tôi Lâm nghe đây!
-Anh Lâm à? Tôi Moon đây! Cái Dương có chuyện rồi!
-Có chuyện?-Anh bên kia đang cầm chiếc cốc bỗng rơi choang.
-Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy gặp chuyện gì?-Anh hoảng hốt.
-Nó đang ở nhà, anh qua đi rồi tôi sẽ kể sau!
-Tôi qua ngay!-Nói rồi anh cúp máy, phi như bay đi lấy xe rồi đến nhà nó.
Đến nơi.
Anh không thèm bấm chuông, xông thẳng vào nhà.(vì trước khi đi bố mẹ nó đã làm cho anh một chùm chìa khoá nhà nó) Hướng chạy đến của anh là phòng nó. Chạy qua phòng ăn, anh bị người làm ngăn lại.
-Có chuyện gì?-Anh bực bội vì bị ngăn lại trong khi đang rất muốn thấy nó.
-Cậu à, cậu là người mà cô chủ nghe lời nhất! Cậu mang bát cháo này lên khuyên cô ấy ăn được không?
-Sao vậy?
-Dạ, cô chủ hôm nay không ăn gì, mà hôm qua cô ấy cũng bỏ bữa nên ngất ở dưới nhà, cô Moon mới tới mang cô chủ lên phònG. Không hiểu có chuyện gì mà ai nói gì cũng không ăn. Trước khi cô ấy tỉnh dậy chúng tôi đã mời bác sĩ. Bác sĩ nói nếu cô ấy còn không ăn thì sẽ bị tụt đường huyết, rất dễ gây đột quỵ!
-Được rồi, đưa cho tôi!-Anh nói rồi bê bát cháo lên phòng. Mấy chị giúp việc ở dưới cười tủm tỉm với nhau.
Cạch.
-Anh tới rồi à?-Moon nói.
Anh gạt đầu, tiến lại gần chỗ nó. Nó đang ngồi trên giường, nhìn về phía cửa sổ. Anh ra hiệu cho Moon ra ngoài. Cùng lúc đó Moon cũng nhận tín hiệu từ nó là có thể về rồi. Moon gật đầu đi ra cửa. Đóng cửa lại rồi phóng xe vèo vèo đi về.
Trong phòng, nó nhìn anh, không nói gì. Anh tiến lại gần nó, ngồi lên giường.
-Sao em không chịu ăn vậy?-Anh nhẹ nhàng, vuốt tóc nó như một người cha dỗ ngọt đứa con của mình.
Nó dùng gương mặt xanh xao mà nó với Moon tạo ra nhìn anh, dùng giọng yếu ớt nói.
-Khôn phải em đã nói rồi sao? Em sẽ không ăn gì cả cho đến khi anh đồng ý với yêu cầu của em.
-Yêu cầu nào?
-Anh quên rồi sao? Là cái này này!-Nó dơ chiếc iphone 6s hồng của mình ra.
-À, anh tưởng chuyện gì! Cái này thì không được! Em phải ngủ sớm để tốt cho sức khoẻ!
-Anh cũng có ngủ sớm đâu! Lúc nào cũng thức đến tận 3,4h sáng mà!
-Sao em biết?-Đúng là anh phải thức đến tận 3,4h sáng để giải quyết chuyện công ty, chuyện trong bang nữa! Nhưng mà tại sao nó lại biết? Đó là điều anh thắc mắc.
-Tại sao em không biết?-Nó hỏi lại.
-Em....-Anh không biết nói gì, chuyển chủ đề. Một giám CEO công ty lớn nhì thế giới như anh cũng chỉ là một thằng bé 17 tuổi không biết cãi nhau trước mặt nó.
-Mà thôi! Em ăn đi!
-Em không ăn!
-Ăn đi!
-Anh không nghe rõ à? Em nói là: Em......Không.....Ăn!
-Em muốn gì?-Anh cũng là người không thể nhẫn nhịn lâu như nó!
-Em muốn thức đến 12h!
-Được rồi! À khoan! Trên trường em chỉ nói là 11h thôi mà!
-Không nói nữa! Anh đồng ý rồi! Thank you!-Nó nói rồi vui vẻ cầm bát cháo ăn! Dù nó không nhịn hai ngày nhưng nó cũng nhịn nguyên nửa ngày rồi! Đói muốn chớt à!
Anh nhìn nó, mỉm cười! Đúng là trẻ con mà! Anh xoa đầu nó.
Nó cứ ăn, không thèm để ý đến anh. Chỉ biết là mình đang được ăn và mình đã được thức khuya! Yêu đời quớ đi! Nó húp xong bát cháo trong vòng hai phút.
-Đói lắm à?-Anh kinh ngạc với tốc độ ăn của nó. Ăn như kiểu nó mà sao chưa bị béo phì nhỉ?
-Đương nhiên rồi! Anh hỏi thừa!
-Muốn ăn nữa không?
-Muốn, nhưng không phải là cháo!
-Berger và trà sữa nhé!
-Oh! Anh muôn năm! Đi thôi!
Anh dắt nó đi. À không, là nó kéo anh đi! Lúc đi qua phòng bếp nó còn nháy mắt với mấy chị giúp việc và bác quản gia, ý là đã thành công. Mọi người dơ ngón cái lên với nó rồi cười. Nó kéo anh đi thật nhanh ra xe, chẳng để anh nói câu nào. Ra đến xe, nó thả tay anh ra. Lúc này, anh mới có cơ hội nói.
-Em không cần thay quần áo sao?-Anh nhìn nó từ trên xuống dưới.
Nó nhìn munhf từ dưới lên trên. Chết thật. Vừa nãy nó thay đồ ở nhà để giả bệnh mà quên mất.
-Sao anh không nhắc em sớm?
-Em có chịu cho anh cơ hội để nói đâu!
Nó nguýt anh một cái rồi chạy ào lên phòng để thay đồ. Gì chứ phải nhanh lên còn đi ăn. Dạ dày của nó sắp dính vào nhau rồi. Ăn có tí cháo sao no nổi chứ!
Thay xong, nó chạy xuống. Anh đã đợi sẵn trong xe. Nó ngồi vào xe, thắt dây an toàn.
-Đi thôi!
Chiếc xe chạy đi. Dừng lại ở quán Ding Tea, quán mà nó thích nhất cái Hà Nội này. Quán đó bình dân mà đẹp, gọn gàng, sạch sẽ. Ở đó còn có cả sách và truyện trên giá nữa!
-Sao anh biết em thích đến đây?
-Sao anh lại không biết?-Anh có cơ hội trả thù nó luôn vụ vừa nãy.
-Bởi vì em đâu cho anh biết!-Nó trả lời ngay. Anh không biết nói gì. Hoá ra anh lại gậy ông đập lưng ông rồi!
-Thôi em xuống xe đợi anh! Anh đi gửi xe cái đã!
-Ừm, nhanh nhé!
-Ok!
Nó xuống xe. Anh đi tìm chỗ để xe. Đúng lúc anh vừa đi thì một cái khăn đập vào miệng nó. Thật khó chịu.
-Ưm....ưm...ưm....-Nó dãy dụa. Nó rất khoẻ. Nó thấy dãy không có tác dụng liền huých vào bụng người mặc áo đen đó một cái. Người đó thả nó, ômm bụng. Nó đá một phát vào vai hắn. Thấy tình thế bất lợi cho mình, tên đó liền bỏ chạy. Đúng lúc đó anh tới.
-Em nói chuyện với ai vậy?
Chưa kịp trả lời, đúng hơn là chưa kịp mở miệng, nó ngất.
Anh ôm lấy nó, lay người.
-Này, em sao vậy? Tỉnh lại!
Lúc đó, ở một nơi không xa, một gã đàn ông ôm bụng, ôm tay, cố gắng bấm điện thoại, áp lên tai.
-Cô chủ, thất bại rồi!
-Thất bại? Đúng là ăn hại mà! Có một đứa con gái mà cũng không bắt được!
-Nhưng thưa cô, con bé đó rất khoẻ, nó còn biết võ nữa!
-Không lí do gì hết! Đợi thời cơ, bắt lại cho tao!
-Dạ, cô chủ!-Tên đó nói rồi cúp máy, lết vào nhà thuốc mua băng keo.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
-Xong chưa mày?
-Chờ chút!........ Xong rồi đây!!!-Moon chỉnh chỉnh một chút rồi cầm gương đưa cho nó.
-Uầy, mày siêu thật! Trông tao cứ như kiểu cả tháng chưa ăn í! Xanh xao thấy ớn!-Nó dơ ngón cái về phía Moon.
-Đương nhiên, tao mà! Mà làm gì làm nhanh lên tao còn về nữa!
-Đây! Nhớ anh yêu rồi hả?-Nó cười cợt.
-Nhớ từ lúc mới rời khỏi nhà cô nương ạ!-Moon búng trán nó.
-Au, mày mạnh tay thật! Rồi, bây giờ mày xuống nhà bảo người làm diễn sâu vào rồi gọi cho tên Lâm đi!
-Ok!-Moon đi xuống nhà, dặn dò dặn dò người làm. Mấy chị giúp việc cười cười khi biết kế hoạch của nó. Thôi thì phản anh lần này vậy! Còn nó thì nằm trên giường đắp chăn bông bật điều hoà.
-Alo!
-Alo, tôi Lâm nghe đây!
-Anh Lâm à? Tôi Moon đây! Cái Dương có chuyện rồi!
-Có chuyện?-Anh bên kia đang cầm chiếc cốc bỗng rơi choang.
-Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy gặp chuyện gì?-Anh hoảng hốt.
-Nó đang ở nhà, anh qua đi rồi tôi sẽ kể sau!
-Tôi qua ngay!-Nói rồi anh cúp máy, phi như bay đi lấy xe rồi đến nhà nó.
Đến nơi.
Anh không thèm bấm chuông, xông thẳng vào nhà.(vì trước khi đi bố mẹ nó đã làm cho anh một chùm chìa khoá nhà nó) Hướng chạy đến của anh là phòng nó. Chạy qua phòng ăn, anh bị người làm ngăn lại.
-Có chuyện gì?-Anh bực bội vì bị ngăn lại trong khi đang rất muốn thấy nó.
-Cậu à, cậu là người mà cô chủ nghe lời nhất! Cậu mang bát cháo này lên khuyên cô ấy ăn được không?
-Sao vậy?
-Dạ, cô chủ hôm nay không ăn gì, mà hôm qua cô ấy cũng bỏ bữa nên ngất ở dưới nhà, cô Moon mới tới mang cô chủ lên phònG. Không hiểu có chuyện gì mà ai nói gì cũng không ăn. Trước khi cô ấy tỉnh dậy chúng tôi đã mời bác sĩ. Bác sĩ nói nếu cô ấy còn không ăn thì sẽ bị tụt đường huyết, rất dễ gây đột quỵ!
-Được rồi, đưa cho tôi!-Anh nói rồi bê bát cháo lên phòng. Mấy chị giúp việc ở dưới cười tủm tỉm với nhau.
Cạch.
-Anh tới rồi à?-Moon nói.
Anh gạt đầu, tiến lại gần chỗ nó. Nó đang ngồi trên giường, nhìn về phía cửa sổ. Anh ra hiệu cho Moon ra ngoài. Cùng lúc đó Moon cũng nhận tín hiệu từ nó là có thể về rồi. Moon gật đầu đi ra cửa. Đóng cửa lại rồi phóng xe vèo vèo đi về.
Trong phòng, nó nhìn anh, không nói gì. Anh tiến lại gần nó, ngồi lên giường.
-Sao em không chịu ăn vậy?-Anh nhẹ nhàng, vuốt tóc nó như một người cha dỗ ngọt đứa con của mình.
Nó dùng gương mặt xanh xao mà nó với Moon tạo ra nhìn anh, dùng giọng yếu ớt nói.
-Khôn phải em đã nói rồi sao? Em sẽ không ăn gì cả cho đến khi anh đồng ý với yêu cầu của em.
-Yêu cầu nào?
-Anh quên rồi sao? Là cái này này!-Nó dơ chiếc iphone 6s hồng của mình ra.
-À, anh tưởng chuyện gì! Cái này thì không được! Em phải ngủ sớm để tốt cho sức khoẻ!
-Anh cũng có ngủ sớm đâu! Lúc nào cũng thức đến tận 3,4h sáng mà!
-Sao em biết?-Đúng là anh phải thức đến tận 3,4h sáng để giải quyết chuyện công ty, chuyện trong bang nữa! Nhưng mà tại sao nó lại biết? Đó là điều anh thắc mắc.
-Tại sao em không biết?-Nó hỏi lại.
-Em....-Anh không biết nói gì, chuyển chủ đề. Một giám CEO công ty lớn nhì thế giới như anh cũng chỉ là một thằng bé 17 tuổi không biết cãi nhau trước mặt nó.
-Mà thôi! Em ăn đi!
-Em không ăn!
-Ăn đi!
-Anh không nghe rõ à? Em nói là: Em......Không.....Ăn!
-Em muốn gì?-Anh cũng là người không thể nhẫn nhịn lâu như nó!
-Em muốn thức đến 12h!
-Được rồi! À khoan! Trên trường em chỉ nói là 11h thôi mà!
-Không nói nữa! Anh đồng ý rồi! Thank you!-Nó nói rồi vui vẻ cầm bát cháo ăn! Dù nó không nhịn hai ngày nhưng nó cũng nhịn nguyên nửa ngày rồi! Đói muốn chớt à!
Anh nhìn nó, mỉm cười! Đúng là trẻ con mà! Anh xoa đầu nó.
Nó cứ ăn, không thèm để ý đến anh. Chỉ biết là mình đang được ăn và mình đã được thức khuya! Yêu đời quớ đi! Nó húp xong bát cháo trong vòng hai phút.
-Đói lắm à?-Anh kinh ngạc với tốc độ ăn của nó. Ăn như kiểu nó mà sao chưa bị béo phì nhỉ?
-Đương nhiên rồi! Anh hỏi thừa!
-Muốn ăn nữa không?
-Muốn, nhưng không phải là cháo!
-Berger và trà sữa nhé!
-Oh! Anh muôn năm! Đi thôi!
Anh dắt nó đi. À không, là nó kéo anh đi! Lúc đi qua phòng bếp nó còn nháy mắt với mấy chị giúp việc và bác quản gia, ý là đã thành công. Mọi người dơ ngón cái lên với nó rồi cười. Nó kéo anh đi thật nhanh ra xe, chẳng để anh nói câu nào. Ra đến xe, nó thả tay anh ra. Lúc này, anh mới có cơ hội nói.
-Em không cần thay quần áo sao?-Anh nhìn nó từ trên xuống dưới.
Nó nhìn munhf từ dưới lên trên. Chết thật. Vừa nãy nó thay đồ ở nhà để giả bệnh mà quên mất.
-Sao anh không nhắc em sớm?
-Em có chịu cho anh cơ hội để nói đâu!
Nó nguýt anh một cái rồi chạy ào lên phòng để thay đồ. Gì chứ phải nhanh lên còn đi ăn. Dạ dày của nó sắp dính vào nhau rồi. Ăn có tí cháo sao no nổi chứ!
Thay xong, nó chạy xuống. Anh đã đợi sẵn trong xe. Nó ngồi vào xe, thắt dây an toàn.
-Đi thôi!
Chiếc xe chạy đi. Dừng lại ở quán Ding Tea, quán mà nó thích nhất cái Hà Nội này. Quán đó bình dân mà đẹp, gọn gàng, sạch sẽ. Ở đó còn có cả sách và truyện trên giá nữa!
-Sao anh biết em thích đến đây?
-Sao anh lại không biết?-Anh có cơ hội trả thù nó luôn vụ vừa nãy.
-Bởi vì em đâu cho anh biết!-Nó trả lời ngay. Anh không biết nói gì. Hoá ra anh lại gậy ông đập lưng ông rồi!
-Thôi em xuống xe đợi anh! Anh đi gửi xe cái đã!
-Ừm, nhanh nhé!
-Ok!
Nó xuống xe. Anh đi tìm chỗ để xe. Đúng lúc anh vừa đi thì một cái khăn đập vào miệng nó. Thật khó chịu.
-Ưm....ưm...ưm....-Nó dãy dụa. Nó rất khoẻ. Nó thấy dãy không có tác dụng liền huých vào bụng người mặc áo đen đó một cái. Người đó thả nó, ômm bụng. Nó đá một phát vào vai hắn. Thấy tình thế bất lợi cho mình, tên đó liền bỏ chạy. Đúng lúc đó anh tới.
-Em nói chuyện với ai vậy?
Chưa kịp trả lời, đúng hơn là chưa kịp mở miệng, nó ngất.
Anh ôm lấy nó, lay người.
-Này, em sao vậy? Tỉnh lại!
Lúc đó, ở một nơi không xa, một gã đàn ông ôm bụng, ôm tay, cố gắng bấm điện thoại, áp lên tai.
-Cô chủ, thất bại rồi!
-Thất bại? Đúng là ăn hại mà! Có một đứa con gái mà cũng không bắt được!
-Nhưng thưa cô, con bé đó rất khoẻ, nó còn biết võ nữa!
-Không lí do gì hết! Đợi thời cơ, bắt lại cho tao!
-Dạ, cô chủ!-Tên đó nói rồi cúp máy, lết vào nhà thuốc mua băng keo.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Tác giả :
Dương Nguyễn