Bởi Vì..... Nơi Này Có Em
Chương 21: Văn nghị luận về cô giáo "kính yêu"
-Anh Lâm...hoàng tử của lòng emmmm...
-Anh Lâm, anh đã lấy đi trái tim em mất rồi!!!
-Anh Lâm.....
-Anh Lâm...
Vô vàn từ "Anh Lâm" mà nó không thể đếm hết được. Lũ này thật phiền phức.
Nó với anh bước xuống xe, những tiếng "Anh Lâm" lại bắt đầu nổi lên, còn nhiều hơn lúc nãy.
-Anh Lâm sao lại đi với nhỏ đó vậy?
-Anh Lâm bị nhỏ đó quyến rũ rồi sao?
-Anh Lâm thích ai không thích lại thích nhỏ đó là sao?
-Anh Lâm.............
Ùi, rõ đau đầu với bọn này mà! Anh định kéo nó đi lên lớp thì bỗng nhiên Hoài Anh lao tới, ôm lấy anh làm nó đơ 5s, sau đó nó bỏ đi lên lớp trước. Anh đang định đuổi theo nó thì bị Hoài Anh giữ lại, vẻ nũng nịu.
-Anh à, anh đi chơi với em đi!
Anh vùng vằng gỡ tay Hoài Anh ra rồi phang vào mặt một câu.
-CÔ BỊ ĐIÊN À?-Nói rồi anh bỏ đi. Còn Hoài Anh đứng đấy bị bọn fan nữ của anh cười làm xấu hổ chết luôn. Nhưng mà không sao, dù gì Hoài Anh cũng làm nó hiểu lầm rồi! Nghĩ rồi Hoài Anh lên lớp.
Nó đi lên lớp thì vứt cặp xuống rồi gục luôn xuống bàn. Mệt mỏi. Nó nghĩ lại chuyện vừa xong. Tự cười bản thân mình. Nó với anh có là gì của nhau đâu mà ghen với tuông. Ngẩng lên, Moon vẫn chưa đến. Rồi lại gục xuống. Nó ngủ lúc nào không hay.
Tiếng trống vào lớp làm nó tỉnh dậy. Moon đã đến và ngồi bên cạnh Khiêm, và bên cạnh nó anh cũng đã về chỗ ngồi, yên vị...ngủ trên mặt bàn. Nó ngồi nhìn anh. Công nhận anh đẹp trai thật!
-Anh biết anh đẹp trai nhưng em cũng không cần phải nhìn kĩ vậy đâu! Mặt anh để cho em ngắm suốt đời luôn! -Anh nói một lèo xong mới mở mắt. Nó quay đi.
-Ai thèm nhìn anh chứ!
Vào lớp.
Tiết đầu là tiết văn, tiết của bà giáo chủ nhiệm của nó. Bà ta chẳng ưa nó và đương nhiên nó cũng chẳng ưa bà ta.
Bà ta viết lên bảng đề bài: Em hãy viết một bài văn nghị luận chủ đề tự chọn. Rồi bà ta nói thêm:-Các em làm xong thì dơ tay rồi đọc bài cho cả lớp nghe nhé!
Một cái bóng đèn lóe sáng trên đầu nó. Đây là lúc thích hợp để trả đũa bả. Tuần trước bả dám bắt nó đi dọn vệ sinh vì bọn gato với nó tố cáo là bị nhắc nên sổ đầu bài mới bị điểm kém mặc dù giờ điểm kém không phải do nó. Thế mà bả chẳng thèm nghe nó giải thích mà bắt đi dọn vệ sinh luôn. May mà hiệu trưởng kiếm cớ để bả dời ngày nên bả cũng quên luôn. Lần này nhất định phải cho bả tức đến mức nhập viện luôn. Nó cười đểu.
Anh thấy thế thì thở dài, không biết nó lại bày trò gì nữa. Cứ giáo viên mà nó không thích là nó lại bày trò làm giáo viên đó tức đến nhập viện. Thế mà không bị đuổi học. Không biết nó có quan hệ gì với hiệu trưởng nữa. Nhưng thế này cũng tốt, còn hơn là nó ngồi một chỗ mà im ỉm.
Cả lớp bắt đầu viết bài. Nó cũng hì hục viết, viết không ngừng nghỉ. Anh tò mò không biết nó viết cái gì, ngó vào thì bị nó xùy xùy đuổi ra rồi lấy vở che lại. Điều đó làm anh càng tò mò hơn nhưng chẳng làm gì được.
Sau 30', cuối cùng nó cũng xong. Nó nhếch môi rồi dơ tay lên đọc bài. Bà giáo gọi nó nhưng nó có ý kiến.
-Em bị khàn giọng không đọc được. Em có thể nhờ bạn khác đọc hộ được không ạ?
-Được!-Bà giáo cũng chẳng thèm phản đối, bả cũng chẳng thèm quan tâm cho đến khi nó nhờ lớp trưởng đọc hộ và 4 chữ đầu tiên làm bả bắt đầu chú ý đến bài của nó.
-GVCN....
Lớp trưởng đang định đọc tiếp thì phì cười làm cả lớp ai cũng tò mò trừ nó, đến cả bà giáo cũng tò mò không kém. Nó nhếch môi cười.
Lớp trưởng cố nín cười, đọc tiếp.
-[GVCN "kính mến" của chúng em có rất nhiều tật xấu. Ví dụ như là không nghe lời tụi em giải thích, hay bắt bọn em đi lao động dù có bị ghi sổ đầu bài hay không mà chỉ cần nghe tụi gato bọn em nói, rất điệu và chảnh dù đã ở cái tuổi U50 rồi, vân vân và mây mây. Trong đó, cái đức tính xấu mà "bả" ưa nhất cũng chính là cái mà tụi em ghét nhất đó chính là điệu "chảy dãi".
Trước tiên chúng ta phải hiểu điệu là gì. Người điệu thường thì õng ẹo, giọng thì ướt át, luyến láy phát kinh, di chuyển chậm chạp, ưỡn ẹo từ bên này sang bên kia. Nhìn bà ta y hệt như vậy. Mà có khi còn hơn vậy. Nghe giọng bà ta như kẹo chảy ra thu hút bao nhiêu là ruồi, muỗi, kiến, gián,...
Giọng nói của bà ta ngọt như mía lùi. Nhưng mà khổ nỗi em lại không thích ăn mía. Nó ngọt kinh khủng, ngọt đến phát ớn. Còn cả dáng đi của bả nữa.
Nhìn dáng đi của bả, em có cảm giác như đang nhìn mấy đứa gato với em. Bả không những đi như bọn nó mà còn hơn cả bọn nó luôn làm em mắc ói! Nhiều lúc em tự hỏi:"Không biết bả với bọn kia có bị lệch xương gì hay không mà không thể đi bình thường được?". Rồi đến cả gu thời trang của bả nữa.
Bả có gu thời trang cực kì "xì tin". Còn hơn cả tụi em nữa. Gu của bả có thể nói là như... thổ dân. Diêm dúa toàn hoa là hoa mặc dù bả chưa mặc váy đi dạy bao giờ. Toàn mặc quần dài với mấy cái áo hoa hòe. Đến cả lòng tự tin của bả.
Bà ta luôn nói với chúng em rằng giọng bà ta rất hay, đọc rất truyền cảm nên nếu lớp ngoan sẽ... đọc truyện cổ tích cho nghe. Những lúc như vậy em chỉ muốn chạy ngay ra nhà vệ sinh mà nôn hết tất cả những thứ trong bụng ra. Bà ta luôn nói bả ăn mặc rất giản dị. Đúng, khá là giản dị. Chỉ có mấy chục bông hoa đủ màu sắc với mái tóc xoăn được nhuộm thôi mà! Em cũng thấy nó thật "GIẢN DỊ". Còn về dáng đi, bả luôn nghĩ rằng dáng đi của bả rất đẹp nên thường trưng ra cho mọi người nhìn.
Em rất "YÊU QUÝ" bà ta! "YÊU KINH KHỦNG KHIẾP " luôn. Em mong bả cũng 'YÊU" em như thế và bớt điệu giùm em. Làm như vậy sẽ cứu được mọi người đó! ]
Cả lớp cười lăn cười bò.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
-Anh Lâm, anh đã lấy đi trái tim em mất rồi!!!
-Anh Lâm.....
-Anh Lâm...
Vô vàn từ "Anh Lâm" mà nó không thể đếm hết được. Lũ này thật phiền phức.
Nó với anh bước xuống xe, những tiếng "Anh Lâm" lại bắt đầu nổi lên, còn nhiều hơn lúc nãy.
-Anh Lâm sao lại đi với nhỏ đó vậy?
-Anh Lâm bị nhỏ đó quyến rũ rồi sao?
-Anh Lâm thích ai không thích lại thích nhỏ đó là sao?
-Anh Lâm.............
Ùi, rõ đau đầu với bọn này mà! Anh định kéo nó đi lên lớp thì bỗng nhiên Hoài Anh lao tới, ôm lấy anh làm nó đơ 5s, sau đó nó bỏ đi lên lớp trước. Anh đang định đuổi theo nó thì bị Hoài Anh giữ lại, vẻ nũng nịu.
-Anh à, anh đi chơi với em đi!
Anh vùng vằng gỡ tay Hoài Anh ra rồi phang vào mặt một câu.
-CÔ BỊ ĐIÊN À?-Nói rồi anh bỏ đi. Còn Hoài Anh đứng đấy bị bọn fan nữ của anh cười làm xấu hổ chết luôn. Nhưng mà không sao, dù gì Hoài Anh cũng làm nó hiểu lầm rồi! Nghĩ rồi Hoài Anh lên lớp.
Nó đi lên lớp thì vứt cặp xuống rồi gục luôn xuống bàn. Mệt mỏi. Nó nghĩ lại chuyện vừa xong. Tự cười bản thân mình. Nó với anh có là gì của nhau đâu mà ghen với tuông. Ngẩng lên, Moon vẫn chưa đến. Rồi lại gục xuống. Nó ngủ lúc nào không hay.
Tiếng trống vào lớp làm nó tỉnh dậy. Moon đã đến và ngồi bên cạnh Khiêm, và bên cạnh nó anh cũng đã về chỗ ngồi, yên vị...ngủ trên mặt bàn. Nó ngồi nhìn anh. Công nhận anh đẹp trai thật!
-Anh biết anh đẹp trai nhưng em cũng không cần phải nhìn kĩ vậy đâu! Mặt anh để cho em ngắm suốt đời luôn! -Anh nói một lèo xong mới mở mắt. Nó quay đi.
-Ai thèm nhìn anh chứ!
Vào lớp.
Tiết đầu là tiết văn, tiết của bà giáo chủ nhiệm của nó. Bà ta chẳng ưa nó và đương nhiên nó cũng chẳng ưa bà ta.
Bà ta viết lên bảng đề bài: Em hãy viết một bài văn nghị luận chủ đề tự chọn. Rồi bà ta nói thêm:-Các em làm xong thì dơ tay rồi đọc bài cho cả lớp nghe nhé!
Một cái bóng đèn lóe sáng trên đầu nó. Đây là lúc thích hợp để trả đũa bả. Tuần trước bả dám bắt nó đi dọn vệ sinh vì bọn gato với nó tố cáo là bị nhắc nên sổ đầu bài mới bị điểm kém mặc dù giờ điểm kém không phải do nó. Thế mà bả chẳng thèm nghe nó giải thích mà bắt đi dọn vệ sinh luôn. May mà hiệu trưởng kiếm cớ để bả dời ngày nên bả cũng quên luôn. Lần này nhất định phải cho bả tức đến mức nhập viện luôn. Nó cười đểu.
Anh thấy thế thì thở dài, không biết nó lại bày trò gì nữa. Cứ giáo viên mà nó không thích là nó lại bày trò làm giáo viên đó tức đến nhập viện. Thế mà không bị đuổi học. Không biết nó có quan hệ gì với hiệu trưởng nữa. Nhưng thế này cũng tốt, còn hơn là nó ngồi một chỗ mà im ỉm.
Cả lớp bắt đầu viết bài. Nó cũng hì hục viết, viết không ngừng nghỉ. Anh tò mò không biết nó viết cái gì, ngó vào thì bị nó xùy xùy đuổi ra rồi lấy vở che lại. Điều đó làm anh càng tò mò hơn nhưng chẳng làm gì được.
Sau 30', cuối cùng nó cũng xong. Nó nhếch môi rồi dơ tay lên đọc bài. Bà giáo gọi nó nhưng nó có ý kiến.
-Em bị khàn giọng không đọc được. Em có thể nhờ bạn khác đọc hộ được không ạ?
-Được!-Bà giáo cũng chẳng thèm phản đối, bả cũng chẳng thèm quan tâm cho đến khi nó nhờ lớp trưởng đọc hộ và 4 chữ đầu tiên làm bả bắt đầu chú ý đến bài của nó.
-GVCN....
Lớp trưởng đang định đọc tiếp thì phì cười làm cả lớp ai cũng tò mò trừ nó, đến cả bà giáo cũng tò mò không kém. Nó nhếch môi cười.
Lớp trưởng cố nín cười, đọc tiếp.
-[GVCN "kính mến" của chúng em có rất nhiều tật xấu. Ví dụ như là không nghe lời tụi em giải thích, hay bắt bọn em đi lao động dù có bị ghi sổ đầu bài hay không mà chỉ cần nghe tụi gato bọn em nói, rất điệu và chảnh dù đã ở cái tuổi U50 rồi, vân vân và mây mây. Trong đó, cái đức tính xấu mà "bả" ưa nhất cũng chính là cái mà tụi em ghét nhất đó chính là điệu "chảy dãi".
Trước tiên chúng ta phải hiểu điệu là gì. Người điệu thường thì õng ẹo, giọng thì ướt át, luyến láy phát kinh, di chuyển chậm chạp, ưỡn ẹo từ bên này sang bên kia. Nhìn bà ta y hệt như vậy. Mà có khi còn hơn vậy. Nghe giọng bà ta như kẹo chảy ra thu hút bao nhiêu là ruồi, muỗi, kiến, gián,...
Giọng nói của bà ta ngọt như mía lùi. Nhưng mà khổ nỗi em lại không thích ăn mía. Nó ngọt kinh khủng, ngọt đến phát ớn. Còn cả dáng đi của bả nữa.
Nhìn dáng đi của bả, em có cảm giác như đang nhìn mấy đứa gato với em. Bả không những đi như bọn nó mà còn hơn cả bọn nó luôn làm em mắc ói! Nhiều lúc em tự hỏi:"Không biết bả với bọn kia có bị lệch xương gì hay không mà không thể đi bình thường được?". Rồi đến cả gu thời trang của bả nữa.
Bả có gu thời trang cực kì "xì tin". Còn hơn cả tụi em nữa. Gu của bả có thể nói là như... thổ dân. Diêm dúa toàn hoa là hoa mặc dù bả chưa mặc váy đi dạy bao giờ. Toàn mặc quần dài với mấy cái áo hoa hòe. Đến cả lòng tự tin của bả.
Bà ta luôn nói với chúng em rằng giọng bà ta rất hay, đọc rất truyền cảm nên nếu lớp ngoan sẽ... đọc truyện cổ tích cho nghe. Những lúc như vậy em chỉ muốn chạy ngay ra nhà vệ sinh mà nôn hết tất cả những thứ trong bụng ra. Bà ta luôn nói bả ăn mặc rất giản dị. Đúng, khá là giản dị. Chỉ có mấy chục bông hoa đủ màu sắc với mái tóc xoăn được nhuộm thôi mà! Em cũng thấy nó thật "GIẢN DỊ". Còn về dáng đi, bả luôn nghĩ rằng dáng đi của bả rất đẹp nên thường trưng ra cho mọi người nhìn.
Em rất "YÊU QUÝ" bà ta! "YÊU KINH KHỦNG KHIẾP " luôn. Em mong bả cũng 'YÊU" em như thế và bớt điệu giùm em. Làm như vậy sẽ cứu được mọi người đó! ]
Cả lớp cười lăn cười bò.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Tác giả :
Dương Nguyễn