Bởi Vì..... Nơi Này Có Em
Chương 15: Lại là bắt cóc!!!
Nó, anh và cậu đii theo dõi Moon và chàng. Sau khi biết được chàng và Moon đang ở cùng nhau thì nó vội tìm cớ tắt máy rồi....bật chế độ nghe trộm lên. Nó có gắn moitj thiết bị nghe trộm vào điện thoại của Moon. Biết được hai người họ sắp đi chơi, nó rủ anh và cậu đi đến khu giải trí đó. Đến nơi, đang tìm cặp chàng và nàng thì bắt gặp cảnh họ đang kiss nhau!! OMG!!!
Đang ngạc nhiên với nhau, quay sang đã thấy chàng và nàng đi mất, nó thất thểu ra về cùng ah và cậu. Anh với cậu cũng vô cùng ngạc nhiên. Cái thằng bạn như cúc băng trôi của họ mà cũng làm mấy việc sến sẩm này á??? Thật bất ngờ mà! Bọn nó liền đi về!(Mất dấu rồi mà!-_-)
Quay lại chỗ Môn. Chàng dẫn Moon đi đến đu quay khổng lồ. Mặt Moon vẫn còn đỏ ửng do dư âm của cái kiss bất ngờ từ chàng ban nãy. Chàng quay sang hỏi:
-Em muốn chơi cái này không??
Moon vẫn đang trên mây. Chàng đưa tay lắc lắc trước mặt nó.
-Này, này, em sao đấy? Có nghe anh nói không??
-À, ờ em không sao!-Lại nhớ đến vụ ban nãy, mặt lại đỏ lên như gấc chín.
Chàng dường như hiểu ra chuyện, cười tủm tỉm. Nụ cười đó càng khiến mặt Moon đỏ hơn.
-Anh đúng là đồ dở hơi, đáng ghét mà!!-Nói rồi quay đi chỗ khác.
Chàng phì cười xoa đầu Môn. Lúc tức giận trông em đáng yêu lắm!!
Chàng và Moon đi chơi cả buổi. Đến tối, cả hai đã mệt lử người, đi ăn tối, chàng đưa Môn về nhà. Đến cổng nhà, chàng còn đứng nhìn Moon vào đến trong nhà rồi mới đi về.
Trong nhà tối om, không nhìn thấy gì. Đang lần mò công tắc điện, bỗng miệng Moon bị bịt kín lại. Moon ngất đi.
6h30" sáng hôm sau.
Chàng đến đón Moon đi học. Đến nhà, cửa nhà hé mở, không khoá. Chàng lấy thìa khoá mở cổng( Moon đưa cho chàng một bộ thìa khoá nhà). Vào nhà, không một bóng người. Moon là người rất cẩn thận, sao lại không đóng cửa nhà?
Xông vào phòng ngủ, chàng thấy chăn gối gấp gọn gàng, không có hơi ấm. Chẳng lẽ hôm qua Moon không ngủ? Tìm khắp nhà. Không có dấu vết gì cho thấy là nó đã ở nhà hôm qua. Rõ ràng chàng nhìn nó vào đến cửa rồi mới về mà! Hay là Moon ở nhà nó?
Chàng rút điện thoại ra gọi cho nó(Moon cho chàng số của nó, bảo là gọi cho nó nếu không thấy Moon nghe máy).
-Alo??-Nó nói bằng giọng ngái ngủ.
-Moon có ở cùng cô không??
Hoá ra là chàng. Vừa hay nó nhớ lại chuyện hôm qua, nổi ý định trêu chàng một phen.
-Vợ anh anh không biết thì làm sao tôi biết được. Hỏi vớ vẩn.
Nói xong nó mới nhận ra vẫn đề. Moon không có ở nhà sao mà Khiêm lại gọi cho nó.
-Ơ khoan, nó không có ở nhà à?
-Ừ!-Cô có nghĩ là Moon sẽ đi đâu khôg?-Chàng hỏi giọng khẩn trương.
-Nó thì có thể đi đâu giờ này được chứ. Tôi linh cảm có chuyện không hay. Bây giờ anh đến nhà tôi đi. Tôi với ann đi tìm nó.
-Ok.
Cúp máy, nó ào vào nhà vệ sinh làm vscn, cúp học hôm nay luôn.
Chạy ra cổng đã thấy Gia Khiêm chờ sẵn ở đó. Nó lên xe:-Đi thôi. Nhà hoang X đường Y.
-Sao cô biết??
-Tôi cài GPS vào điện thoại của nó. Mà thôi sao anh hỏi nhiều thế? Đến đó nhanh đi!
Chàng lao vù đi. Chiếc Lamborghini lao vùn vụt trên con đường như hận không thể đâm nát những chiếc xe phía trước. Sao nó với Moon đều dính phải mấy vụ bắt cóc?(nghe nhà hoang là biết bắt cóc rồi)
Moon bị trói vào một chiếc ghế. Vẫn chưa tỉnh. Dường như Bảo Ngọc không có lòng kiên nhẫn để đợi Moon tỉnh lại.
-Mang một thau nước đá ra đây!-Ngọc ra lệnh.
Một thau nước đá được mang lên. Chính tay Bảo Ngọc hất cả thau nước đá vào người Moon.
Moon tỉnh dậy, người run lên vì lạnh. Đập vào mắt đầu tiên là hình ảnh Bảo Ngọc đang nhếch môi cười. Có vẻ Bảo Ngọc không biết Moon là ai nên mới hành động ngu ngốc mà không biết hậu quả sẽ như thế nào. Mà Bảo Ngọc không biết thật. Ả ta nói:
-Cô, một con khốn. Dám cướp anh Khiêm của tôi. Cô chẳng là cái gì cả. Cô chỉ là một con bé nhận học bổng để vào học trường Sao Mai. Thế mà lại ở hẳn một căn biệt thự. Hay cô lại ăn cắp tiền ở đâu.-Ngọc vừa nói, tay vừa dơ lên bóp cằm Moon.
Moon nhếch môi cười khinh bỉ. Chàng là của Bảo Ngọc khi nào? Đúng là nhận bừa mà. Moon im lặng không nói gì.
-Mày khinh tao à?-Ngọc vừa nói, có vẻ tức.
Moon vẫn im lặng. Đã quá sức chịu đựng của Ngọc. Cô ta gào lên.
-Tụi mày, xử nó cho tao.
5 tên hình xăm đầy mình bỗng tiến lên. Hmmm... Mấy tên này Moon có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng Moon đang bị trói. Điều đó làm việc vốn dễ dàng với Moon nay sao thấy khó khăn đến thế. Thôi thì đành ngồi chờ người đến cứu vậy.
5 tên đó bắt đầu đánh đập Moon. Như vậy nhưng Ngọc vẫn thấy tức vì...Moon không chịu hé răng nửa lời kêu đau hay xin tha. Không một giọt nước mắt, không một tiếng động.
Khi mà Moon sắp không chịu được nữa thì cánh cửa nhà kho bị môyj lực mạnh đẩy ra. Chính nó là người đã đạp cái cửa không thương tiếc.
Moon yên tâm, gục xuống.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Đang ngạc nhiên với nhau, quay sang đã thấy chàng và nàng đi mất, nó thất thểu ra về cùng ah và cậu. Anh với cậu cũng vô cùng ngạc nhiên. Cái thằng bạn như cúc băng trôi của họ mà cũng làm mấy việc sến sẩm này á??? Thật bất ngờ mà! Bọn nó liền đi về!(Mất dấu rồi mà!-_-)
Quay lại chỗ Môn. Chàng dẫn Moon đi đến đu quay khổng lồ. Mặt Moon vẫn còn đỏ ửng do dư âm của cái kiss bất ngờ từ chàng ban nãy. Chàng quay sang hỏi:
-Em muốn chơi cái này không??
Moon vẫn đang trên mây. Chàng đưa tay lắc lắc trước mặt nó.
-Này, này, em sao đấy? Có nghe anh nói không??
-À, ờ em không sao!-Lại nhớ đến vụ ban nãy, mặt lại đỏ lên như gấc chín.
Chàng dường như hiểu ra chuyện, cười tủm tỉm. Nụ cười đó càng khiến mặt Moon đỏ hơn.
-Anh đúng là đồ dở hơi, đáng ghét mà!!-Nói rồi quay đi chỗ khác.
Chàng phì cười xoa đầu Môn. Lúc tức giận trông em đáng yêu lắm!!
Chàng và Moon đi chơi cả buổi. Đến tối, cả hai đã mệt lử người, đi ăn tối, chàng đưa Môn về nhà. Đến cổng nhà, chàng còn đứng nhìn Moon vào đến trong nhà rồi mới đi về.
Trong nhà tối om, không nhìn thấy gì. Đang lần mò công tắc điện, bỗng miệng Moon bị bịt kín lại. Moon ngất đi.
6h30" sáng hôm sau.
Chàng đến đón Moon đi học. Đến nhà, cửa nhà hé mở, không khoá. Chàng lấy thìa khoá mở cổng( Moon đưa cho chàng một bộ thìa khoá nhà). Vào nhà, không một bóng người. Moon là người rất cẩn thận, sao lại không đóng cửa nhà?
Xông vào phòng ngủ, chàng thấy chăn gối gấp gọn gàng, không có hơi ấm. Chẳng lẽ hôm qua Moon không ngủ? Tìm khắp nhà. Không có dấu vết gì cho thấy là nó đã ở nhà hôm qua. Rõ ràng chàng nhìn nó vào đến cửa rồi mới về mà! Hay là Moon ở nhà nó?
Chàng rút điện thoại ra gọi cho nó(Moon cho chàng số của nó, bảo là gọi cho nó nếu không thấy Moon nghe máy).
-Alo??-Nó nói bằng giọng ngái ngủ.
-Moon có ở cùng cô không??
Hoá ra là chàng. Vừa hay nó nhớ lại chuyện hôm qua, nổi ý định trêu chàng một phen.
-Vợ anh anh không biết thì làm sao tôi biết được. Hỏi vớ vẩn.
Nói xong nó mới nhận ra vẫn đề. Moon không có ở nhà sao mà Khiêm lại gọi cho nó.
-Ơ khoan, nó không có ở nhà à?
-Ừ!-Cô có nghĩ là Moon sẽ đi đâu khôg?-Chàng hỏi giọng khẩn trương.
-Nó thì có thể đi đâu giờ này được chứ. Tôi linh cảm có chuyện không hay. Bây giờ anh đến nhà tôi đi. Tôi với ann đi tìm nó.
-Ok.
Cúp máy, nó ào vào nhà vệ sinh làm vscn, cúp học hôm nay luôn.
Chạy ra cổng đã thấy Gia Khiêm chờ sẵn ở đó. Nó lên xe:-Đi thôi. Nhà hoang X đường Y.
-Sao cô biết??
-Tôi cài GPS vào điện thoại của nó. Mà thôi sao anh hỏi nhiều thế? Đến đó nhanh đi!
Chàng lao vù đi. Chiếc Lamborghini lao vùn vụt trên con đường như hận không thể đâm nát những chiếc xe phía trước. Sao nó với Moon đều dính phải mấy vụ bắt cóc?(nghe nhà hoang là biết bắt cóc rồi)
Moon bị trói vào một chiếc ghế. Vẫn chưa tỉnh. Dường như Bảo Ngọc không có lòng kiên nhẫn để đợi Moon tỉnh lại.
-Mang một thau nước đá ra đây!-Ngọc ra lệnh.
Một thau nước đá được mang lên. Chính tay Bảo Ngọc hất cả thau nước đá vào người Moon.
Moon tỉnh dậy, người run lên vì lạnh. Đập vào mắt đầu tiên là hình ảnh Bảo Ngọc đang nhếch môi cười. Có vẻ Bảo Ngọc không biết Moon là ai nên mới hành động ngu ngốc mà không biết hậu quả sẽ như thế nào. Mà Bảo Ngọc không biết thật. Ả ta nói:
-Cô, một con khốn. Dám cướp anh Khiêm của tôi. Cô chẳng là cái gì cả. Cô chỉ là một con bé nhận học bổng để vào học trường Sao Mai. Thế mà lại ở hẳn một căn biệt thự. Hay cô lại ăn cắp tiền ở đâu.-Ngọc vừa nói, tay vừa dơ lên bóp cằm Moon.
Moon nhếch môi cười khinh bỉ. Chàng là của Bảo Ngọc khi nào? Đúng là nhận bừa mà. Moon im lặng không nói gì.
-Mày khinh tao à?-Ngọc vừa nói, có vẻ tức.
Moon vẫn im lặng. Đã quá sức chịu đựng của Ngọc. Cô ta gào lên.
-Tụi mày, xử nó cho tao.
5 tên hình xăm đầy mình bỗng tiến lên. Hmmm... Mấy tên này Moon có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng Moon đang bị trói. Điều đó làm việc vốn dễ dàng với Moon nay sao thấy khó khăn đến thế. Thôi thì đành ngồi chờ người đến cứu vậy.
5 tên đó bắt đầu đánh đập Moon. Như vậy nhưng Ngọc vẫn thấy tức vì...Moon không chịu hé răng nửa lời kêu đau hay xin tha. Không một giọt nước mắt, không một tiếng động.
Khi mà Moon sắp không chịu được nữa thì cánh cửa nhà kho bị môyj lực mạnh đẩy ra. Chính nó là người đã đạp cái cửa không thương tiếc.
Moon yên tâm, gục xuống.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Tác giả :
Dương Nguyễn