Bởi Vì..... Nơi Này Có Em
Chương 13: Yêu anh mất rồi!!!
Trên giường bệnh, nó vẫn đang nằm đó. Sự im lặng bao trùm toàn căn phòng.Đã 1 tuần trôi qua, nó được chuyển đến phòng bệnh thường. Anh và cậu đã túc trực bên nó suốt môtn tuần qua. Vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ tỉnh lại.
Hôm nay là ngày thứ 8 sau khi nó phẫu thuật. Vẫn như 7 ngày trước. Nó vẫn nằm đấy, mắt nhắm nghiền. Cậu đã đi ra ngoài mua một ít đồ cá nhân. Trong phòng chỉ còn anh và nó.
Anh đến bên nó, cầm tay nó, thủ thỉ:
-Này, sao em ngủ lâu vậy? Có biết tụi anh lo lắm không? Mau ngồi dậy cãi nhau với anh đi chứ! Đừng có nằm lì như vậy nữa!-Từng giọt nước nóng hổi rơi trên tay nó. Anh đã khóc. Lần đầu tiên anh khóc vì một người con gái.
Nó vẫn luôn có ý thức. Chỉ là do quá mệt nên không thể mở mắt ra, không cử động được tay chân. Suốt 8 ngày qua, nó luôn nghe những lời tâm sự của anh với cậu. Anh với cậu kể cho nó nghe những việc đã xảy ra trong lúc nó nằm lì ở đây, trách nó ngủ quá lâu, năn nỉ nó tỉnh dậy. Nó rất muốn, rất muốn ngồi dậy đấm cho mỗi thằng một quả vì dám trách nó. Nhưng đâu có được. Mỗi lần nó định vùng dậy là có cái gì đó cứ níu nó lại làm nó không thể đi được. Thế là nó đành nằm đó hằng ngày nghe anh và cậu trách.
Bây giờ, nó cảm nhận những giọt nước nóng hổi đang rơi trên tay nó. Anh đã khóc sao? Có cần phải như thế không? Nó cảm thấy đau. Suốt thời gian qua, anh đối tốt với nó, luôn cãi nhau với nó, luôn cho nó một cảm giác an toàn, đặc biệt nhất là cảm giác quen thuộc mỗi khi ở bên anh. Nó thừa nhận. Có lẽ anh làm nó thích anh mất rồi! Mà không, còn tệ hơn, nó yêu anh mất rồi!
Cảm nhận rõ những giọt nước mắt của anh, nó cố gắng chống chọi cái sự níu kéo ấy, vùng vằng chống lại. Một hồi vật lộn, cuối cùng nó cũng thoát khỏi cái sự kìm hãm ấy.
Anh đang nắm tay nó. Tay nó khẽ động, mắt dần hé mở rồi lại nhắm tịt. Nó chưa thích nghi với anh sáng ngay được. Sau một hồi nhắm, mở, nhắm, mở, cuối cùng mắt nó cũng mở ra hẳn. Nhìn anh. Anh lại khóc rồi. Nhưng đây khôn phải giọt nước mắt của đau khổ, mà là giọt nước mắt của sự vui mừng, hạnh phúc.
Anh nhanh chóng ấn chuông gọi bác sĩ. Quay sang nó, anh nhẹ nhàng trách móc:
-Em đó! Hư thật đấy! Sao ngủ lâu như vậy hả?
Nó lườm anh:-Người ta mới dậy đã trách móc rồi là sao?
Anh xoa đầu nó. Cô bé ngốc của anh.(của anh hồi nào vậy??) Anh sẽ không để bất cứ ai làm hại em nữa đâu!!! Anh cười hiền.
Nó đứng hình trong giây lát bởi nụ cười của anh. Không dấu gì nó cũng mê trai đẹp. Nhưng mà không đến nỗi chết lên chết xuống như mấy mụ trong trường.
Thấy nó nhìn anh chằm chằm, anh cười cười:
-Anh biết anh đẹp trai nhưng em cũng không phải nhìn chằm chằm anh như thế đâu!
Nó tỉnh ra khỏi cái suy nghĩ về cái cười chết người ấy của anh.
-Anh đừng tưởng bở! Anh thì đẹp đẽ gì? Đã xấu rồi mà không biết phấn đấu lại đi ảo tưởng mấy chuyện hư cấu!-Nó cười, nói mỉa mai anh.
Anh chưa kịp đốp lại một câu thì bác sĩ bước vào, cũng vừa hay Thế Anh cũng về đến nơi.
Sau khi khám tổng thể cho nó, bác sĩ nói:
-Sức khoẻ của bệnh nhân tiến triển rất tốt! Bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mấy ngày sau có thể ra viện.
Anh, cậu và nó cảm ơn rồi tiễn ông bác sĩ già. Thế Anh bắt đầu nhảy vào hỏi thăm.
-Bé, em có mệt không? Em có đói không? Em có khó chịu không?...bla....bla...bla...
-Anh im ngay. Điếc hết cả tai. Tôi ổn. OK?
Cậu sợ run người. Sao bé hung dữ dữ dội! Đương nhiên là cậu chỉ dám nghĩ thầm. Nói ra là nó sẽ đánh cậu không còn răng mà nhai cơm mất.
Anh đẩy bát cháo về phía nó. -Em ăn đi!
Mắt nó sáng lên.-Thank youuuu!!!
Nó vớ lấy thìa ăn luôn. Vì khá là đói nên nó ăn một loáng xong luôn. Anh với cậu nhìn nó ăn mà phì cười."Em thật đáng yêu!" Cả hai có cùng suy nghĩ.
-Tụi anh về nhà nghỉ ngơi đi!! Bộ không mệt hử??-Nó hỏi.
-Bọn anh không sao!!-Hai anh nhe răng cười.
Nó nhìn vậy xót lắm chứ. Đương nhiên nó biết cả hai anh đều thức trông nó suốt một tuần một ngày vừa qua. Một người mà nó có tình cảm, một người là bạn mà nó yêu quý nhất, không lo sao được! Mà hai cái người mà nó yêu quý lại yêu nhau mới chết dở. ( vẫn nhớ vụ nó suy diễn hai ảnh yêu nhau!!). Nó cũng không muốn ngăn cản vì thấy họ yêu nhau thật lòng. Đành hi sinh tình yêu của mình thôi! Nó tự nghĩ mình thật vị tha.( tg:vâng chị duy diễn quá giỏi quá logic! Và chị cũng có một lòng vị tha thật "vĩ đại". -_-)
Nó nhìn hai anh. Nói nhẹ không ưa lại ưa nặng đây mà!
-HAI ANH ĐI VỀ NGAY CHO TÔI! NẾU KHÔNG TÔI SẼ DÙNG BIỆN PHÁP MẠNH ĐẤY!-Nó vừa nhấn mạnh giọng vừa bẻ khớp tay răng rắc.
Anh và cậu lạnh xương sống:
-Ừ...tụi..a..anh...về....ng...ay....đ...ây...chút....t...ụi....a...n...h..lại....v...ào...nh...é...!!-Hai người đồng thanh nói ngắt ngứ. Gì chứ nó mà đánh thì tụi anh chỉ có nước xuống ngồi nói chuyện với "anh" Vương thôi!
Nó hài lòng gật đầu.
Anh và cậu rời khỏi.
"Em cứ tĩnh dưỡng đi! Đến khi em khoẻ anh sẽ hỏi em từng thứ một!!"
Nó nằm trong phòng. Bây giờ còn một mình nó. À bây giờ mới nhớ, Moon đâu rồi nhỉ???!!! Nó nhớ là Moon cũng bị đánh mà! Nó gọi cho Moon hỏi tình hìô.
-Tao không sao!!
-Thế sao mày không vào thăm tao??
-À thì...là tại....
-
Mọi người muốn biết lí do tại sao Moon không đến không ạ??? Nếu muốn biết thì cùng chờ️❤️❤️
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Hôm nay là ngày thứ 8 sau khi nó phẫu thuật. Vẫn như 7 ngày trước. Nó vẫn nằm đấy, mắt nhắm nghiền. Cậu đã đi ra ngoài mua một ít đồ cá nhân. Trong phòng chỉ còn anh và nó.
Anh đến bên nó, cầm tay nó, thủ thỉ:
-Này, sao em ngủ lâu vậy? Có biết tụi anh lo lắm không? Mau ngồi dậy cãi nhau với anh đi chứ! Đừng có nằm lì như vậy nữa!-Từng giọt nước nóng hổi rơi trên tay nó. Anh đã khóc. Lần đầu tiên anh khóc vì một người con gái.
Nó vẫn luôn có ý thức. Chỉ là do quá mệt nên không thể mở mắt ra, không cử động được tay chân. Suốt 8 ngày qua, nó luôn nghe những lời tâm sự của anh với cậu. Anh với cậu kể cho nó nghe những việc đã xảy ra trong lúc nó nằm lì ở đây, trách nó ngủ quá lâu, năn nỉ nó tỉnh dậy. Nó rất muốn, rất muốn ngồi dậy đấm cho mỗi thằng một quả vì dám trách nó. Nhưng đâu có được. Mỗi lần nó định vùng dậy là có cái gì đó cứ níu nó lại làm nó không thể đi được. Thế là nó đành nằm đó hằng ngày nghe anh và cậu trách.
Bây giờ, nó cảm nhận những giọt nước nóng hổi đang rơi trên tay nó. Anh đã khóc sao? Có cần phải như thế không? Nó cảm thấy đau. Suốt thời gian qua, anh đối tốt với nó, luôn cãi nhau với nó, luôn cho nó một cảm giác an toàn, đặc biệt nhất là cảm giác quen thuộc mỗi khi ở bên anh. Nó thừa nhận. Có lẽ anh làm nó thích anh mất rồi! Mà không, còn tệ hơn, nó yêu anh mất rồi!
Cảm nhận rõ những giọt nước mắt của anh, nó cố gắng chống chọi cái sự níu kéo ấy, vùng vằng chống lại. Một hồi vật lộn, cuối cùng nó cũng thoát khỏi cái sự kìm hãm ấy.
Anh đang nắm tay nó. Tay nó khẽ động, mắt dần hé mở rồi lại nhắm tịt. Nó chưa thích nghi với anh sáng ngay được. Sau một hồi nhắm, mở, nhắm, mở, cuối cùng mắt nó cũng mở ra hẳn. Nhìn anh. Anh lại khóc rồi. Nhưng đây khôn phải giọt nước mắt của đau khổ, mà là giọt nước mắt của sự vui mừng, hạnh phúc.
Anh nhanh chóng ấn chuông gọi bác sĩ. Quay sang nó, anh nhẹ nhàng trách móc:
-Em đó! Hư thật đấy! Sao ngủ lâu như vậy hả?
Nó lườm anh:-Người ta mới dậy đã trách móc rồi là sao?
Anh xoa đầu nó. Cô bé ngốc của anh.(của anh hồi nào vậy??) Anh sẽ không để bất cứ ai làm hại em nữa đâu!!! Anh cười hiền.
Nó đứng hình trong giây lát bởi nụ cười của anh. Không dấu gì nó cũng mê trai đẹp. Nhưng mà không đến nỗi chết lên chết xuống như mấy mụ trong trường.
Thấy nó nhìn anh chằm chằm, anh cười cười:
-Anh biết anh đẹp trai nhưng em cũng không phải nhìn chằm chằm anh như thế đâu!
Nó tỉnh ra khỏi cái suy nghĩ về cái cười chết người ấy của anh.
-Anh đừng tưởng bở! Anh thì đẹp đẽ gì? Đã xấu rồi mà không biết phấn đấu lại đi ảo tưởng mấy chuyện hư cấu!-Nó cười, nói mỉa mai anh.
Anh chưa kịp đốp lại một câu thì bác sĩ bước vào, cũng vừa hay Thế Anh cũng về đến nơi.
Sau khi khám tổng thể cho nó, bác sĩ nói:
-Sức khoẻ của bệnh nhân tiến triển rất tốt! Bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mấy ngày sau có thể ra viện.
Anh, cậu và nó cảm ơn rồi tiễn ông bác sĩ già. Thế Anh bắt đầu nhảy vào hỏi thăm.
-Bé, em có mệt không? Em có đói không? Em có khó chịu không?...bla....bla...bla...
-Anh im ngay. Điếc hết cả tai. Tôi ổn. OK?
Cậu sợ run người. Sao bé hung dữ dữ dội! Đương nhiên là cậu chỉ dám nghĩ thầm. Nói ra là nó sẽ đánh cậu không còn răng mà nhai cơm mất.
Anh đẩy bát cháo về phía nó. -Em ăn đi!
Mắt nó sáng lên.-Thank youuuu!!!
Nó vớ lấy thìa ăn luôn. Vì khá là đói nên nó ăn một loáng xong luôn. Anh với cậu nhìn nó ăn mà phì cười."Em thật đáng yêu!" Cả hai có cùng suy nghĩ.
-Tụi anh về nhà nghỉ ngơi đi!! Bộ không mệt hử??-Nó hỏi.
-Bọn anh không sao!!-Hai anh nhe răng cười.
Nó nhìn vậy xót lắm chứ. Đương nhiên nó biết cả hai anh đều thức trông nó suốt một tuần một ngày vừa qua. Một người mà nó có tình cảm, một người là bạn mà nó yêu quý nhất, không lo sao được! Mà hai cái người mà nó yêu quý lại yêu nhau mới chết dở. ( vẫn nhớ vụ nó suy diễn hai ảnh yêu nhau!!). Nó cũng không muốn ngăn cản vì thấy họ yêu nhau thật lòng. Đành hi sinh tình yêu của mình thôi! Nó tự nghĩ mình thật vị tha.( tg:vâng chị duy diễn quá giỏi quá logic! Và chị cũng có một lòng vị tha thật "vĩ đại". -_-)
Nó nhìn hai anh. Nói nhẹ không ưa lại ưa nặng đây mà!
-HAI ANH ĐI VỀ NGAY CHO TÔI! NẾU KHÔNG TÔI SẼ DÙNG BIỆN PHÁP MẠNH ĐẤY!-Nó vừa nhấn mạnh giọng vừa bẻ khớp tay răng rắc.
Anh và cậu lạnh xương sống:
-Ừ...tụi..a..anh...về....ng...ay....đ...ây...chút....t...ụi....a...n...h..lại....v...ào...nh...é...!!-Hai người đồng thanh nói ngắt ngứ. Gì chứ nó mà đánh thì tụi anh chỉ có nước xuống ngồi nói chuyện với "anh" Vương thôi!
Nó hài lòng gật đầu.
Anh và cậu rời khỏi.
"Em cứ tĩnh dưỡng đi! Đến khi em khoẻ anh sẽ hỏi em từng thứ một!!"
Nó nằm trong phòng. Bây giờ còn một mình nó. À bây giờ mới nhớ, Moon đâu rồi nhỉ???!!! Nó nhớ là Moon cũng bị đánh mà! Nó gọi cho Moon hỏi tình hìô.
-Tao không sao!!
-Thế sao mày không vào thăm tao??
-À thì...là tại....
-
Mọi người muốn biết lí do tại sao Moon không đến không ạ??? Nếu muốn biết thì cùng chờ️❤️❤️
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Tác giả :
Dương Nguyễn