Bồi Tẩm Thừa Tướng

Chương 22

Xa xa ánh mặt trời vừa lên chiếu sáng toàn bộ thiên hạ, cũng chiếu tỉnh 2 người nằm ở trên giường dây dưa suốt 1 đêm, cung nhân canh giữ ở cửa cung đã sớm chuẩn bị cho tốt tất cả y phục vào triều của chủ nhân, thế nhưng thánh thượng vừa khôi phục cuộc sống với ái nhân, bọn họ những … kẻ nô tài này sao dám đến quấy rối a.

Vũ Quân Kỳ sau một trận động thắt lưng cũng tỉnh lại, y nỗ lực mở hai mắt, sau đó y cảm thụ được hai tay bên hông đang ôm sát lưng của y, y mới nhẹ nhàng giật mình.

“A …" Ngay khi thấy nam nhân mở to mắt nhìn mình, Vũ Quân Kỳ rất không có ý tứ gì, chỉ có thể xấu hổ khẽ kêu một tiếng. Lãnh Thiên Thương nhãn thần nhìn y giống như muốn đem y hòa tan trong nhu tình của hắn.

“Vào triều sớm a." Lãnh Thiên Thương nhàn nhạt nói với Vũ Quân Kỳ, hắn kỳ thực đã sớm thức dậy, thế nhưng nhìn nam nhân trong lòng mình như thế này, miệng của hắn lại tự động lộ ra dáng tươi cười sủng nịch.

“A … cái kia …" Vũ Quân Kỳ vốn đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, thế nhưng y chính tại giờ khắc này lại ngây ngẩn cả người, không biết làm sao yêu cầu nam nhân này cùng y vào triều.

“Hoàng thượng, đã đến lúc lâm triều rồi a." Thạch đầu lúc này ở bên ngoài cẩn cẩn dực dực nói, hắn cũng không muốn làm người xấu a. Thế nhưng thật sự nếu không nói, các đại nhân khẳng định sẽ sốt ruột muốn hoàng thượng xuất hiện a. Nếu như hoàng thượng không thể lâm triều, các đại thần khẳng định sẽ sợ hãi.

Vũ Quân Kỳ rốt cục dưới một trận rối ren cũng chuẩn bị lâm triều, thế nhưng cuối cùng y vẫn đến muộn. Dưới sự chú mục hành lễ của các đại thần mà hấp tấp đi lên đại điện, sau đó nhìn tới Vương thúc đêm qua bị y 8 trăm dặm tức tốc triệu hồi, đối với Vương thúc Vũ Quảng Trạch sắc mặt có chút không tốt gật đầu.

Vũ Quảng Trạch vốn đang cùng ái phi của cùng nhau du sơn ngoạn thủy, kết quả là bị mấy tên mao đầu tiểu tử “thỉnh" trở về Vũ Trạch, ngẫm lại hắn đúng là có tức, nhưng cái tên cháu trai ngốc nghếch của hắn cũng không có lỗi, chỉ vì không đúng lúc nên mới gây ra phản ứng ngược. Hắn và lão bà đang có thời gian tối ngọt ngào a.

“Hoàng thượng, không biết tìm cựu thần tới làm cái gì?" Vũ Quân Kỳ mới vừa ngồi vào chỗ của mình, Vũ Quảng Trạch liền vẻ mặt bất mãn nhìn cháu trai ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia, hắn muốn đem sự tình giải quyết nhanh chóng rồi sau đó đi tìm lão bà đại nhân nhà hắn.

Để cho lão bà xinh đẹp như vậy ở bên ngoài, hắn thực sự là lo lắng nga. Tuy rằng lão bà nhà hắn cũng đã có tuổi, thế nhưng khí chất thì vẫn như xưa.

“Trẫm, tìm Vương thúc đến, đương nhiên là có chuyện tốt." Vũ Quân Kỳ nhìn chăm chú hoàng thúc vì bị triệu gấp mà mệt nhọc, vị thúc thúc này luôn luôn khi dễ bọn họ là những … tiểu hài tử. Bọn họ những … tiểu bối này không biết có thể nào bị cái Vương thúc này đùa chết hay không ni.

“Tuyên chỉ." Vũ Quân Kỳ đưa cho Vương thúc y một cái nhãn thần người đợi một chút, đừng sốt ruột, rồi phân phó Thạch đầu bên cạnh tuyên chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết …" Thạch đầu thanh âm cao vút chậm rãi vang vọng toàn bộ đại điện, sau khi Thạch đầu đọc xong, toàn bộ đại điện một mảnh ồ lên.

“Hoàng thúc, không biết hậu nhân như thế có thoả mãn hay không ni?" Vũ Quân Kỳ đưa cho Vũ Quảng Trạch một cái nhãn thần thâm sâu, rốt cuộc trải qua những ngày lo lắng, y đã có thể mở rộng miệng, mỉm cười nhìn thần tử phía dưới vừa nghe xong thánh chỉ đã loạn thành 1 đoàn.

“Thế nào? Các khanh gia có dị nghị gì sao?" Vũ Quân Kỳ nhìn tất cả mọi người đều là bộ dạng muốn nói lại thôi, y biết các đại thần sau khi nghe được khẳng định sẽ nghĩ y là hôn quân, cho nên y mới dùng chiêu tiền trảm hậu tấu với Lãnh Thiên Thương.

“Cái kia, hoàng thượng, không biết Lãnh đại nhân có đồng ý hay không?" Lão tướng quân Thiết Thương run run tiến lên, Lãnh đại nhân thế nhưng là một thanh quan a. Vì Vũ Trạch bọn họ cống hiến sức lực nhiều như vậy, hiện tại cư nhiên lại nhận được kết quả thế này.

Chúng đại thần đều là bộ dạng giận mà không dám nói gì, bọn họ đều thập phần kính nể Lãnh Thiên Thương, nếu không phải tiên hoàng đột nhiên để lại 1 cái thánh chỉ, nên bọn họ cũng không dám vì Lãnh Thiên Thương nói giúp a.

Hiện tại hoàng thượng có phải là đầu có vấn đề hay không a, cư nhiên lại viết một thánh chỉ như vậy, Lãnh Thiên Thương Lãnh đại nhân nhà bọn họ làm sao mà làm người a. Như vậy mà bị tuyên bố khắp thiên hạ, Lãnh đại nhân nhà bọn họ còn làm người thế nào đây a?

“Hoàng thượng, đây là ý chỉ của thánh thượng sao?" Vũ Quảng Trạch nhìn Vũ Quân Kỳ, cháu trai yếu kém của hắn lại nghĩ ra được một chiêu như thế, bất quá đây cũng đang là điều hắn muốn không phải sao?

“Thần không đáp ứng!" Đại điện vốn có chút hỗn loạn, cuối cùng lại vì một tiếng hô to mà khôi phục bình tĩnh, tất cả mọi người đều giật mình xoay người lại nhìn nam nhân đang đi vào điện, hắn thân ảnh cao to đi vào trong đại điện, sau đó cao ngạo nhìn toàn bộ đại điện.

“Ngươi …" Vũ Quân Kỳ nhìn nam nhân cư nhiên lại một lần nữa ngang nhiên kháng chỉ, hắn có phải là không muốn sống nữa hay không? Y chính là lo lắng cho hắn nên mới gạt hắn, thế nhưng tình thế hiện tại xấu hổ như vậy muốn giải quyết như thế nào đây?

“Uy, biểu ca ngươi không muốn sống sao?" Theo Lãnh Thiên Thương cùng nhau đi vào đại điện là 1 nam nhân xinh đẹp, hắn đứng phía sau Lãnh Thiên Thương, làm cho ánh mắt cả đại điện từ trên người Lãnh Thiên Thương chuyển sang trên thân nam nhân này.

Hắn ngày hôm nay mặc 1 kiện y phục lục sắc như màu trúc, hắn cả người cũng có vẻ trẻ trung thoải mái, y phục của hắn vừa lúc lại thích ứng với toàn bộ bầu không khí buổi sáng, trong đại điện vốn loạn thất bát tao cũng được bộ dáng của hắn rửa sạch.

Tuy rằng Lãnh Hương Lăng dùng khẩu khí quan tâm biểu ca hắn, thế nhưng thanh âm hắn nói lại không hề có bất luận lo lắng gì. Giống như hắn là một người dị quốc đi vào đại điện Vũ Trạch đang thảo luận chính sự mà hoàn toàn không cần lo lắng gì.

Hơn nữa dưới sự chú mục của nhiều nam nhân như vậy, hắn lại không có bất luận phản ứng gì, giống như đã quen luôn luôn được người khác quan tâm.

“Uy, Vũ Quân Kỳ ngươi sao lại không tuân thủ ước định ni?" Ngày hôm qua vừa đáp ứng bọn họ trước tiên để cho bọn họ gặp qua biểu ca rồi mới định đoạt, nam nhân này hiện tại lại nôn nóng mà quyết định trước. Trách không được y luôn luôn không chiếm được thông cảm của biểu ca.

Thật là ngốc nghếch, Lãnh Hương Lăng vui cười nhìn Vũ Quân Kỳ đang ngồi trên cao, sau đó mắt lạnh liếc mắt nhìn nam nhân sắc mặt có chút mất tự nhiên. Xem ra y là thực sự quan tâm biểu ca a, trong mắt có nồng đậm lo lắng ni.

“A, thừa tướng đại nhân ngươi …" lúc này, Lâm Trạch Tú vốn chưa hề hé răng cũng đứng ra, sao lại hỗn loạn như thế ni, hắn nghĩ bản thân lúc đầu khi truy cái tên Thượng Võ Vương gia nghiêm túc kia, cũng không có phiền phức như thế.

Nói cho cùng chỉ là ủy khuất 1 chút, có quan hệ gì a, dù sao thì chuyện hai người cũng chỉ cần hai người biết thì tốt rồi a. Cái tên Lãnh Thiên Thương này sao lại không thức thời như thế ni?

“Ý trẫm đã quyết, Lãnh đại nhân không được quyền phản đối." Vũ Quân Kỳ tuy rằng biết hiện tại Lãnh Thiên Thương khẳng định rất tức giận, thế nhưng y vẫn muốn quyết định như thế, hoàng đế y đây không thể không có uy như vậy. Chuyện y đã quyết định, lần này nhất định phải bắt nam nhân này tiếp thu.

“Uy, ngươi sao lại bá đạo như vậy a." Lãnh Hương Lăng đứng trên đại điện, chỉ vào Vũ Quân Kỳ, thực sự là không hiểu nổi người này. Hắn cũng không phải muốn đem biểu ca mang đi, hơn nữa chẳng phải biểu ca cũng không theo bọn họ đi sao.

Cái tên này cư nhiên sốt ruột muốn tiên hạ thủ vi cường, cứ như hài tử xấu tính, vi phạm lời hứa. Tên Vũ Quân Kỳ này xem ra thật cũng có chút khả ái a.

“Lớn mật, dám công khai chỉ trích thánh thượng." Bắc Đình tướng quân Thiết Vọng Nhạc nhảy ra, nam nhân nhân bất nam bất nữ này bộ dáng giống tiểu quan thanh lâu, cư nhiên còn dám chạy đến đại điện Vũ Trạch bọn họ mà dương oai.

Thiết Vọng Nhạc tức giận nhìn nam nhân trước mắt, nam nhân này lớn lên dễ nhìn như vậy, nhưng sao bộ dáng lại có chút nữ tính, làm cho hắn vốn là 1 nam nhân rong ruổi sa trường nhìn vào có chút buồn nôn ni.

“Thế nào? Ngươi muốn đánh ta sao?" Lãnh Hương Lăng nhìn vị tướng quân có chút đần độn trước mắt, bất quá cũng có chút khả ái, cái gì đều biểu hiện hết trên mặt.

“Ngươi đừng cho là ta không dám … a …" Thiết Vọng Nhạc vốn muốn tại đây cho tên kia biết 1 chút lợi hại, thế nhưng hắn mới vừa giơ cánh tay lên đã bị nam nhân nhìn như yếu đuối này bắt được, đồng thời đem tay hắn nắm thập phần đau đớn.

“Vọng Nhạc, lui ra." Vũ Quân Kỳ nhìn hảo hữu vì mình ra mặt, xem ra vẫn còn có người vì y a.

“Không biết Lãnh đại nhân có phương pháp nào khác tốt hơn để bảo trụ tính mệnh sao?" Vũ Quân Kỳ trực tiếp cho thấy bản thân là vì Lãnh Thiên Thương giải vây tội danh, dù sao trên đại điện này có ai không thích Lãnh Thiên Thương đâu lại thêm y là 1 hoàng đế chính tông không phải sao? Cho nên có dùng biểu lộ trực tiếp cũng tương đối hảo.

“Ách … ngươi …" Lãnh Thiên Thương khó tin được mà nhìn Vũ Quân Kỳ, cái tên ngu ngốc này cư nhiên lại trực tiếp cho thấy mục đích của chính mình như thế. Tuy rằng hắn ít nhiều cũng đoán được, thế nhưng người kia lại tỏ rõ lập trường như vậy.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiên Thương, có chút đỏ rất khả nghi, toàn bộ đại điện dưới sự trách móc của Vũ Quân Kỳ đều yên tĩnh trở lại. Toàn bộ đại điện lại trở về nguyên trạng, sự tình vẫn không có cách nào giải quyết.

“Uy, biểu ca ngươi đừng có như thế mà đã bị đánh bại a." Lãnh Hương Lăng nhỏ giọng quay sang biểu ca của hắn nói, biểu ca đại nhân sao lại ngốc như thế a. Dễ dàng như vậy đã bị người khác định đoạt rồi, xem ra hắn vốn có ý muốn hỗ trợ lại thành người xấu phá chuyện uyên ương nhà người ta ni.

“Lãnh đại nhân, trẫm lần này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, hơn nữa lời nói của trẫm không thể dễ dàng bị phủ định như vậy." Vũ Quân Kỳ đối Lãnh Thiên Thương nhướn mi, có chút tức giận nhìn Lãnh Thiên Thương đứng phía dưới.

Lẽ nào không có thấy y đang sợ hãi sao? Sợ hắn sẽ ly khai y, sau đó liền đi mất không trở về nữa, cho nên y mới làm như vậy. Y lần này mặc kệ nam nhân này muốn hay không đều không thể trái với quyết định của y.

“Thế nhưng hoàng thượng, đây …. phong một người nam nhân làm … làm …" Lễ bộ Thượng thư luôn làm nhiệm vụ giữ gìn toàn bộ lễ pháp Vũ Trạch hoàng triều a, hiện tại tiểu hoàng đế này muốn làm như vậy, cựu thần như hắn làm sao mà phản đối ni?

“Hoàng hậu sao? Ha hả … trong ý chỉ của phụ hoàng cũng không có nói là nam hay nữ a?" Nhớ tới cái này là tức, thánh chỉ của lão cha y cư nhiên còn nhờ một ngoại nhân suy đoán, thực sự là thất bại a. Lão cha y là người thông minh như vậy, cư nhiên lại viết 1 thánh chỉ đầy sơ hở như thế, hẳn là lưu cho người khác lợi dụng sơ hở mà.

“Thế nhưng, cái này …. cái này …." lão thượng thư đã lớn tuổi, hắn đầu đầy mồ hôi, hắn cũng là không có cách nào, một hoàng đế nếu như phong một nam nhân làm hoàng hậu, lại còn là thừa tướng mà Vũ Trạch hoàng triều bọn họ tôn sùng là thiên nhân lên làm hoàng hậu ni.

“Được rồi, cứ định đoạt như thế đi, nếu như các vị khanh gia không có việc, liền bãi triều." Vũ Quân Kỳ chỉ muốn giải quyết vấn đề duy nhất này, y xoay người đi xuống bảo tọa, sau đó lôi kéo Lãnh Thiên Thương đi ra đại điện.

“Sao lại gầy như thế này." Vũ Quân Kỳ ngày hôm nay tâm tình đặc biệt hảo, nói cho cùng y đã hoàn toàn tỏ rõ lập trường của mình, y rốt cục đã có thể lôi kéo nam nhân mà mình yêu thương, y nhìn Lãnh Hương Lăng bị Thiết Vọng Nhạc ngăn lại trong đại điện, sau đó vứt cho hắn một cái nhãn thần cười gian.

Dù sao nơi này là đại điện Vũ Trạch hoàng triều, Lãnh Hương Lăng người kia xem ra còn có chút đúng mực.

“Ngươi …" Lãnh Thiên Thương tuy rằng vẫn là bộ dạng trấn tĩnh, thế nhưng hiện tại hắn đều theo không kịp tư duy của Vũ Quân Kỳ, hắn cứ như vậy ngốc lăng bị Vũ Quân Kỳ cấp kéo về Yên Ba điện.

“Hoàng thượng, ngài …" Thạch đầu ngạc nhiên nhìn vào hai người, sao hai người cư nhiên tại trong cung nắm tay nhau, chẳng lẽ là trời quang mưa tạnh rồi sao?

“Không có việc gì, ngươi lui xuống đi." Vũ Quân Kỳ đuổi Thạch đầu đi, “Ngươi không có gì muốn nói sao?" Vũ Quân Kỳ tha thiết nhìn Lãnh Thiên Thương. Bộ dạng lấy lòng như một tiểu cẩu đang vẩy đuôi mừng chủ rất đáng yêu.

“Cái gì …." Lãnh Thiên Thương có chút buồn cười nhìn Vũ Quân Kỳ, hắn hiện tại đối với người kia đã không có cách nào. Hai người đã trải qua thời gian lâu như vậy, như một đôi lão phu thê đã sống qua vài thập niên.

“Thế nhưng ngươi cũng không biểu thị một chút sao?" Thật là, y đều đã nỗ lực như thế, sao lại không đổi được cả 1 cái nhãn thần tán thưởng của nam nhân này chứ a.

“Ta hiểu rõ." Tuy hiểu nhưng không nhất định có thể đồng ý, bởi vì hắn muốn đạt được ý nghĩ của chính mình, dù vậy cũng khó có được hoàn cảnh an tĩnh như thế, bọn họ cũng sẽ không dùng tranh cãi mà chấp nhất nhau nữa.

Vũ Quân Kỳ xuất sử cả 1 thân võ công vẫn không có cách nào, để thuyết phục Lãnh Thiên Thương cùng y lên triều, thế nhưng 1 câu này cũng làm y vui vẻ cả nửa ngày.

Dù sao thì y cũng đã nói mình muốn phong Lãnh Thiên Thương làm hoàng hậu, cho nên y cũng không lo lắng có người sẽ phản đối, nói không chừng tất cả mọi người đều chờ mong Lãnh Thiên Thương xuất hiện ni.

Ngày thứ hai lâm triều, các vị đại thần vẫn như cũ nghênh tiếp hoàng thượng và Lãnh đại nhân đến. Bất quá thấy Lãnh đại nhân vẫn là bộ dáng lạnh lùng như trước đây, cũng an tâm, xem ra Lãnh đại nhân quả không hổ một đời anh danh, vẫn có thể trầm tĩnh.

“Hoàng thượng thần có chuyện muốn tấu." Vũ Quảng Trạch hiếm khi vào triều nhưng lại thập phần tích cực, hơn nữa còn muốn thỉnh tấu hoàng thượng, tất cả mọi người đều sợ không biết trong hồ lô của Hiền vương lại chứa thuốc gì nữa đây.

“Hoàng thúc mời nói." Vũ Quân Kỳ hiện tại tâm đều đã yên ổn xuống, y không sợ lại có phiền phức gì, nói cho cùng y đã tỏ rõ thái độ không phải sao?

“Hoàng thượng, Lãnh đại nhân tuy rằng được phong làm hoàng hậu, thế nhưng hắn không có nói là tiếp chỉ hay kháng chỉ a …." Vũ Quảng Trạch vẫn không buông tha Lãnh Thiên Thương, hắn chính là muốn Vũ Trạch bọn họ có quốc mẫu mới tốt a.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần cũng có chuyện muốn tấu." Lãnh Thiên Thương không để ý tới Vũ Quảng Trạch khiêu khích, hắn cũng đứng ra sau đó cho mọi người thấy lập trường của mình.

“Nếu như, hoàng thượng muốn phong thần làm … chức vị khác, vậy không bằng xin hoàng thượng phong chính mình làm nữ hoàng(*) a!"

Chú giải:

(*)cái này ý là kêu em Kỳ tự gả mình đi, rùi giống như nữ hoàng Anh bây giờ á. Có chồng như vẫn nắm quyền ý mờ, lần này em nó tiêu rùi^^, Thương ca cao tay quá^^

================================

Sao shock chưa? cái vụ bàn tán giữa Đình ca và em Kỳ là cái ngôi hoàng hậu đó^^. Nhưng Thương ca vẫn cao tay hơn nhiều^^. Ai~, tới đây cũng chỉ còn 1 chương nữa thui, có ai buồn vì sắp phải chia tay với em Kỳ nhí nhảnh hem? giơ tay ta coi cái nào^^. Đi được tới đây cũng đã là 1 chặng đường dài=.=!, phải cảm tạ sự ủng hộ mà các nàng đã dành cho ta, còn 1 chương nữa thôi, cùng nhau cố gắn nha. Ngày mai sẽ ra chương cuối. 1 lần nữa iu tất cả các nàng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại