Bối Phụ Dương Quang
Chương 70
Đến tận buổi chiều, Giải Ý mệt đến kiệt sức mới tỉnh lại. Theo bản năng hắn lục lọi tủ đầu giường muốn nhìn đồng hồ một chút.
Lâm Tư Đông tại phía sau hắn mà ôm, nhẹ giọng: “Còn chưa tới 3 giờ."
Giải Ý liền bất động. Hắn nằm nghiêng trên giường, nhìn cảnh sắc thành thị bên ngoài cửa kính, không nói gì, một lát mới khe khẽ thở dài.
Lâm Tư Đông vươn người sang, tà tà đè hắn, ghé vào tai hỏi: “Làm sao vậy?"
Thần tình Giải Ý rất bình tĩnh, ôn hòa mà nói: “Tư Đông, ngươi giống như một ngọn lửa vậy, mỗi lần đều đem ta thiêu sạch bách."
“Thực sự? Vậy thì tốt quá." Lâm Tư Đông khoái trá cười rộ lên. “Tiểu Ý, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá lạnh mà thôi, có đôi khi làm cho người ta thấy lạnh đến tận tim luôn. Ta có thể làm một ngọn lửa, thay ngươi sưởi ấm, không tốt sao?"
Giải Ý vẫn nhìn ngoài cửa sổ, lúc này mới thấy, hôm nay mưa dầm rả rích. Lúc mới tới bình thường cũng hay gặp phải trời mưa, nếu là không mưa, trời thường thường cũng ẩm ướt tới vắt ra nước, người Thành Đô thấy vậy cũng sẽ nói khí trời như thế là “ngày tốt", hắn mới đầu không hiểu lắm. Nhưng Thành Đô nhiều mưa, độ ẩm không khí rất cao, so với vùng duyên hải còn cao hơn, hắn ở chỗ này nửa năm cũng dần dần hiểu được, ở chỗ này, trời không mưa thì gọi là “ngày tốt".
Nhìn mưa phùn phiêu phiêu tại khung cửa, từng giọt châu quang trong suốt rơi rơi, rất an tĩnh, Giải Ý một lát mới nói: “Ngươi không phải nói hôm nay đi sao?"
Lâm Tư Đông “Uh" Một tiếng, đem mặt lưu luyến dán vào lưng hắn, không quan tâm mà nói: “Còn chưa tới giờ."
Giải Ý liền không hề hé răng nữa.
Lâm Tư Đông thấy hắn tỉnh, đâu dễ chịu thành thật ngồi yên, đầu tiên là mật mật hôn hắn, sau đó liền giở trò.
Giải Ý không nhúc nhích, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ngươi làm một đêm, không mệt sao?"
“Hắc hắc, không mệt." Lâm Tư Đông bại hoại mà cười nói. “Ngươi mệt mỏi thì cứ nghỉ, không nên cử động, ta tới là được."
“Ta mệt chết đi." Giải Ý nhẹ giọng nói. “Hiện tại thân thể ta không còn tốt như trước nữa rồi."
Lâm Tư Đông cứng đờ, lập tức nhớ tới chuyện trước kia, chuyện khiến y vĩnh viễn hối hận không ngớt, quả nhiên thu tay lại, không dám loạn động nữa.
Giải Ý ôm gối đầu, nằm ở trên giường, nhìn thành thị ảm đạm trong mưa.
Lâm Tư Đông nhẹ vỗ về lưng hắn, ôn nhu hỏi: “Tiểu Ý, ngươi có gặp gỡ người khác sao?"
“Đúng vậy, ta đã có bạn rồi." Giải Ý cũng không phủ nhận.
Động tác Lâm Tư Đông dừng lại, trầm mặc một hồi lâu mới hỏi: “Là người như thế nào a?"
Giải Ý nhàn nhạt mà nói: “Hoàn toàn khác ngươi. Người đó rất ôn nhu, rộng rãi, khoan dung, rất quan tâm ta, rất tốt với ta. Hơn nữa, người đó cũng không có khả năng có thêm người khác, chỉ biết có một mình ta. Ở chung với người đó, ta rất yên tâm, cũng bình tĩnh."
Lâm Tư Đông nghe được máu nóng như bốc thẳng lên đầu, nhịn không được ôm siết lấy hắn, rầu rĩ nói: “Aiiii, ta ghen a."
Giải Ý miễn cưỡng mà nhắm mắt lại, nhẹ giọng: “Cần gì thế?"
Lâm Tư Đông cười khổ: “Ngươi yên tâm, ta dù có ghen, cũng sẽ không làm gì đâu, cùng lắm cũng chỉ để trong lòng mà thôi, qua một trận là xong."
Giải Ý cảm thấy thân thể y càng ngày càng nặng, nhịn không được cằn nhằn: “Ngươi xuống được không? Ta sắp thở không nổi nữa rồi."
“Không." Lâm Tư Đông như một hài tử đanh đá. “Để ta ôm một lúc coi, ta sắp đi rồi."
Giải Ý than nhẹ một tiếng cũng đành để y ôm.
Y rề rề rà rà một trận, Giải Ý vẫn không để ý tới, trong mệt mỏi dần dần ngủ, đến khi bị điện thoại đánh thức, bên người đã trống không, Lâm Tư Đông đã đi.
Gọi cho hắn là Đoạn Vĩnh Cơ, nói cũng rất khách khí: “Giải tổng, nếu như ngươi rảnh rỗi, chúng ta đi quán cũ uống trà được không?"
Giải Ý lập tức đáp: “Rảnh."
—————–
Lúc hắn đi vào quán trà, Đoạn Vĩnh Cơ đã ở trước, lần này không có đem theo trợ lý vẫn cùng ông như hình với bóng, chỉ đơn độc một người. Ông nhìn Giải Ý xuất hiện tại cửa, sau đó liền toàn bộ mọi người trong quán trà đều nhìn không chuyển mắt vào người thanh niên cao gầy anh tuấn ấy.
Bên ngoài mưa dầm không ngừng, vừa ẩm vừa lạnh, hắn chỉ mặc một áo ba-đơ-xuy mỏng màu xanh biển, bên trong cũng chỉ là một bộ âu phục xám nhạt, phối với một áo sơmi màu xám ngọc trai cùng chiếc cravat, càng làm nổi bật gương mặt tuấn lãng của hắn, vân đạm phong khinh. Tuy rằng cách ăn mặt rất chính thức, cũng rất lễ phép nhưng vẫn che không được cái khí chất nghệ thuật gia phiêu dật.
Đoạn Vĩnh Cơ mỉm cười nhìn hắn đến gần, ưu nhã cởi áo ba-đờ-xuy, sau đó ngồi xuống, rất tự nhiên mà tựa vào ghế, ông rót cho hắn một tách trà: “Đến đây, nếm thử xem, đây là quế hoa ô long, ta trước đây còn chưa uống qua đâu."
“Được." Giải Ý liền cầm lấy tách, ngửi hương thơm rồi mới một ngụm uống cạn. Đánh giá, hắn cười gật đầu: “Quả nhiên là trà ngon."
Đoạn Vĩnh Cơ rất hài lòng, cùng hắn ngồi một bên uống trà một bên nói chuyện phiếm, nửa điểm cũng không dính đến hạng mục hợp tác song phương hay phong vân chính trị, trọng tâm câu chuyện chỉ xoay quanh văn hóa nghệ thuật.
Đối với đề tài này, Giải Ý tất nhiên là quen thuộc vô cùng, cùng ông rộng rãi mà nói nói cười cười, tâm tình thập phần khoái trá.
Từ khi hắn ngồi xuống, mấy người nhân viên nữa tương đối lười nhác cũng không ngừng chạy tới chạy lui thêm nước, dọn bàn, hỏi Giải Ý muốn dùng cái gì, Giải Ý mỉm cười nói lời cảm tạ, mấy nữ hài tử này liền đỏ mặt, trong mắt tất cả đều là ái mộ lóng lánh.
Đoạn Vĩnh Cơ nhìn thế, dáng cười càng ngày càng đậm.
Một lát sau, ông mới nhàn hỏi: “Gần nhất Tiểu Hạm (1) có tới làm phiền ngươi không?"
Giải Ý nghe xong, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ dễ dàng thanh thản, gật đầu nói: “Thỉnh thoảng cũng có cùng nhau ăn, uống cà phê, Đoạn tổng khách khí rồi, sao lại gọi là phiền? Ta rất vui."
“Thế à? Vậy là tốt rồi." Trên mặt Đoạn Vĩnh Cơ hiện đầy thần tình an lòng, vui vẻ. “Tiểu Hạm hài tử này a, luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, trong trường đại học thấy ai đều chướng mắt, trước đây có mấy người nhi tử của lão bằng hữu cũng thích nó, thế mà nó không chịu để ý, nhưng đối với ngươi vừa thấy…đã thân quen, coi như….tri kỷ, ngay cả ta cũng rất kinh ngạc. Xem như duyên phận nhỉ, cứ tiến ào ào tới, thực sự là đỡ không được."
Giải Ý nhất thời hiểu rõ ý tứ của ông, nghĩ nghĩ rồi trịnh trọng mà nói: “Đoạn tổng, ta đã nói rõ với Tiểu Hạm rồi, đời này ta sẽ không kết hôn. Cô bé còn trẻ, khó tránh khỏi một thời xung động. Ta hy vọng cô bé không hiểu lầm cảm giác đối với ta, ta chỉ xem Tiểu Hạm như muội muội mà thôi, không muốn lầm chuyện chung thân của Tiểu Hạm."
Đoạn Vĩnh Cơ nao nao, lập tức ho nhẹ một tiếng, lại nở nụ cười: “Thế sao? Ha ha, nha đầu kia lần này đụng phải tường rồi. Cũng tốt, để nó chịu trở ngại một chút, sau đó mới biết nặng biết nhẹ. Trên đời này, không phải chuyện gì cũng giống nó muốn là được cả."
Giải Ý còn muốn nói thêm, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Hắn nhìn một chút, thấy đó là số Lộ Phi, liền khách khí nói “Xin lỗi" với Đoạn Vĩnh Cơ, bắt máy.
Thanh âm Lộ Phi rất ôn hòa: “Giải tổng, ta có chuyện khẩn cấp muốn nói cho ngươi, xin hỏi ngươi ở nơi nào?"
Thần tình Giải Ý vẫn như cũ không thay đổi, thong dong nói lại: “Ta tại quán trà cũ, đang uống trà với Đoạn tổng."
Lộ Phi hiển nhiên sửng sốt, một hồi mới nói: “Ta tới gần đó chờ ngươi, sẽ không tiến vào, chờ ngươi uống xong trà thì gọi cho ta, ta đến ngay."
“Được." Giải Ý đáp ứng một tiếng, mỉm cười gác máy điện thoại.
Đoạn Vĩnh Cơ nói giỡn: “Thế nào? Bạn gái à?"
Giải Ý cười nói: “Đều không phải, ta là người theo chủ nghĩa độc thân, ở đâu ra bạn gái? Là mấy người bằng hữu hẹn đi quán bar ngồi một chút."
Đoạn Vĩnh Cơ “A" lên một tiếng, liền không hề hỏi tiếp, tiếp tục trò chuyện, trọng tâm câu chuyện lúc này từ văn hóa chuyển đến nhạc hội năm mới ở Vienna.
Giải Ý nghĩ Đoạn Vĩnh Cơ lần này tìm hắn là muốn nói chuyện gì đó nhưng phảng phất muốn nói lại thôi, trong lòng tuy nghi hoặc nhưng cũng không tiện nói thẳng đành theo ông vòng vòng vèo vèo một hồi.
—————–
Đến khi vị trà phai nhạt, Đoạn Vĩnh Cơ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, bóng đêm cùng ánh đèn sáng ngoài trời, bỗng nhiên than thở: “Giải tổng, hợp tác của chúng ta tuy rằng không lâu, nhưng ta rất thưởng thức năng lực cùng thái độ làm việc nghiêm túc của ngươi, ngươi tài hoa hơn người, nhưng rất khiêm tốn, đối xử với mọi người thành khẩn, đây đều là phẩm chất tốt đẹp rất hiếm thấy, nhất là tại thương giới này, càng thêm khó gặp. Nói thật, nếu như ngươi có thể cùng Tiểu Hàm thì thật tốt, ta sẽ vô cùng hài lòng. Nhưng đây là chuyện tình cảm, ta sẽ không can thiệp vào. Vô luận như thế nào, sự nghiệp của ngươi rất có tiền đồ, ta cũng hy vọng có thể tiếp tục ủng hộ ngươi."
Giải Ý nghe được ngẩn ra: “Đoạn tổng lời này ….ta nghe chưa hiểu lắm, sẽ có biến động gì sao?"
“Tạm thời …còn chưa sao." Đoạn Vĩnh Cơ quay đầu nhìn về phía hắn, khôi phục lại dáng cười dễ dàng như thường. “Tất cả đều phải xem ý nghĩ Giải tổng thế nào nữa. Cho dù có cái gì biến động, ta nghĩ ngắn hạn cũng sẽ chưa phát sinh."
“Ah…" Giải Ý trong nháy mắt chuyển dời vô số ý niệm trong đầu, một thời cũng không rõ mánh khóe, đành hời hợt thuận miệng ứng phó. “Thế à? Ta đây nhất định kỹ càng mà lý giải tình huống, hợp lý mà giải quyết."
“Vậy là tốt rồi. Lý trí là tốt nhất, tình cảm, thứ này, sẽ phát sinh chuyện xấu." Đoạn Vĩnh Cơ nói, hướng nhân viên phục vụ ngoắc ngoắc. “Cô nhỏ, hóa đơn."
Giải Ý theo bản năng nói: “Đoạn tổng, để ta."
“Bất quá là một tách trà, Giải tổng không cần khách khí." Đoạn Vĩnh Cơ cười cười, thanh toán tiền, sau đó đứng dậy. “Thời gian không còn sớm nữa, ta về trước, ngươi không phải có bằng hữu hẹn sao?"
Giải tổng cũng cười gật đầu, cầm lấy áo ba-đờ-xuy, một bên mặc một bên mặc một bên nói: “Đúng vậy, không có biện pháp."
“Thanh niên mà, rốt cuộc tinh lực tràn đầy." Đoạn Vĩnh Cơ cười nói, cùng hắn sóng vai đi ra ngoài.
Một đường nhân viên phục vụ cùng không ít khách nhân đều đem ánh mắt nhìn về phía người thanh niên tuấn lãng kia, thế mà hắn vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, trong lòng Đoạn Vĩnh Cơ dâng lên một tia tình tự phức tạp, không tiếng động mà thở dài.
Tại bãi đỗ xe chia tay, Giải Ý nhìn xe Đoạn Vĩnh Cơ trong bóng đêm ly khai, lúc này mới lúc này mới gọi cho Lộ Phi: “Ta tại bãi đỗ xe, ngươi lại đây đi."
———————
Vài phút sau đó, Lộ Phi liền chạy đến, rất mau tìm được chiếc BMW của Giải Ý, mở cửa xe ngồi lên.
Giải Ý nhìn Lộ Phi thần sắc ngưng trọng.
Thanh âm Lộ Phi rất nhẹ: “Mới đây, Dung tổng đánh điện cho ta, ngài nói hiện tại có chút khó khăn không thể gọi cho ngươi, để tránh khỏi liên lụy đến ngươi. Dung tổng muốn ta chuyển cáo ngươi, gần nhất khả năng có người tìm ngươi gây phiền phức, ngươi phải cẩn thận ứng phó."
Giải Ý thần tình tự nhiên, chẳng giật mình, bình tĩnh mà nhìn Lộ Phi, chờ y nói xong.
Lộ Phi chậm rãi nói tiếp: “Buổi sáng hôm nay, trung ương phái tổ công tác vào tập đoàn Đại Năng, chính thức triển khai điều tra."
____________
(1) Con gái Đoạn Vĩnh Cơ. Khúc trước cô bé tên Đoạn Tiểu Hạm nhưng tới đây lại thấy viết là Tiểu Hàm. Mình lấy luôn Tiểu Hạm cho khớp với khúc đầu.
Tác giả :
Mã Tọa Y Quan Thẳng Tuyết