Bối Phụ Dương Quang
Chương 65
Chuyến bay Dung Tịch đến trễ bốn mươi phút, Giải Ý vẫn ngồi ở trong xe, mở nhạc, thản nhiên hút thuốc, kiên trì mà chờ.
Hắn trước đây vốn không hút thuốc, sau khi xảy ra vụ với Lâm Tư Đông thì trong lòng rất phiền muộn, mới bắt đầu hút thuốc, bất quá không ghiền, thỉnh thoảng mới hút một chút.
Lúc này, hắn vừa hút thuốc vừa nghe nhạc trong xe, phải chăng từ lúc đó cũng là lúc bắt đầu quan hệ với Dung Tịch chăng?
Gặp gỡ Dung Tịch tựa hồ là tự nhiên mà đến, hắn đến bây giờ cũng không nghiêm túc nghĩ, rốt cuộc chính mình tại sao lúc đó không cần nghĩ ngợi gì đã tiếp nhận sự ôm ấp của Dung Tịch?
Từ khi biết nhau tới nay, đã hơn ba năm rồi, cả hai kỳ thực chưa gặp mặt nhau được mấy lần, mỗi lần gặp mặt đều là bởi vì công sự, là hắn cần đối phương giúp đỡ, mong muốn lấy được công trình của bọn họ, tập đoàn Đại Năng cùng bất động sản Vĩnh Cơ hạng mục cũng không nhỏ, đối với công ty hắn quả là cực kỳ ủng hộ.
Mỗi lần gặp mặt, Dung Tịch cũng không đùa giỡn gì, cũng không yêu cầu việc riêng gì, vô cùng thẳng thắn mà đem công trình cho hắn, tất cả dựa theo hợp đồng ước định, đúng giờ nghiệm thu, đúng hạn chi, nếu như sớm sẽ có thưởng, quá hạn phạt, không hề chiếu cố đặc biệt, cũng không có ý định làm khó dễ hắn. Khách quan mà nói, Dung Tịch là khách hàng tốt nhất hắn gặp phải.
Nếu như không phải lần kia thừa dịp hắn say mà hôn hắn thì hắn thật không nghĩ tới Dung Tịch cũng là người trong giới đâu. Uy nghiêm cùng lãnh tĩnh của Dung Tịch căn bản làm cho không ai nhận thấy được tính hướng khác thường của y.
Giải Ý mỉm cười, nghe MC phát thanh nói, máy bay từ Hương Cảng đã tới nhưng Giải Ý không xuống xe.
Hắn biết Dung Tịch không muốn làm người khác chú ý.
Một lát sau, Dung Tịch gọi cho hắn: “Tiểu Ý, ngươi ở đâu vậy?"
“Bãi đỗ xe." Hắn nói. “Tay phải hàng thứ hai." Vừa nói hắn vừa xuống xe, đứng ở hông xe chờ.
Dung Tịch chỉ có một vali nhỏ rất nhanh liền ra khỏi sân bay, đi tới bãi đỗ xe.
Trời đã sớm tối, ở đây đèn đường sáng trưng. Tại ánh đèn cao áp cam cam, Giải Ý mặc chiếc áo sơmi màu xanh nhạt, quần xanh tím đậm đứng chờ trước chiếc BMW xám bạc, đặc biệt tuấn dật tiêu sái.
Dung Tịch đi qua, đem vali bỏ vào ghế sau, sau đó mở cửa ngồi xuống. Kỳ thực đây là lần đầu tiên y ngồi xe Giải Ý, bất quá động tác lại vô cùng thành thục.
Giải Ý mỉm cười ngồi vào, nổ máy.
—————
Dung Tịch nhìn hắn nổ máy chạy ra khỏi bãi đỗ, rất nhanh đã ra đường cao tốc, lúc này mới cười, với tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, hỏi: “Chờ lâu không?"
Giải Ý cười cười: “Không có việc gì, vừa lúc nghỉ ngơi một chút."
Dung Tịch thu hồi tay, trong tay còn cảm thụ được gương mặt thanh lương nhẵn nhụi của Giải Ý, trong lòng tưởng niệm ẩn tàng lần lượt tuôn ra.
“Gần đây bận lắm à? Dung Tịch cười nói. “Có mệt không?"
“Không mệt." Giải Ý cười lắc đầu. “Chủ yếu là hải khẩu, Thành Đô, hai nơi chạy qua chạy lại, công trình bên kia cũng phải để tâm, không thể làm hỏng."
“Ngươi một người thì bận rộn lắm đấy? Bồi dưỡng mấy người trợ thủ đi. Nếu giống như ngươi, tất cả đều một mình làm hết thì công ty ta làm sao hoạt động bây giờ?" Dung Tịch ôn hòa mà cười. “Chúng ta công ty nhánh cấp 1 có 35 cái, công ty nhánh cấp hai là 56 cái, công ty nhánh cấp 3 tới 200 hơn."
“Đâu có giống được." Giải Ý cũng cười. “Công ty ta thật không dám tùy tiện buông tay, bằng không hư là hư sạch sẽ, rất khó xoay chuyển tình thế."
Thần tình lái xe rất chuyên chú, gương mặt mỉm cười lại có vẻ tinh xảo động nhân.
Dung Tịch nhìn không chuyển mắt, bỗng nhiên than thở: “Tiểu Ý, ta rất nhớ ngươi."
Giải Ý không trả lời, chỉ vươn tay phải, nắm lấy tay trái Dung Tịch một chút rồi buông ra, tiếp tục lái xe.
Dung Tịch rất hài lòng, cũng không quấy rầy hắn nữa.
Ra khỏi đường cao tốc, lập tức tới con đường lớn tại Thành Đô, Giải Ý không có đi thẳng mà quẹo vào bên phải khu dân cư, đi qua lãnh sự quán Mỹ, quẹo bên trái, đi một vòng quanh thành phố.
Dung Tịch nhìn trên đường người qua lại tấp nập, khách sạn, quán cà phê, quán trà lần lượt một nhà một nhà lướt qua, không khỏi cười nói: “Ta có một bằng hữu, mỗi tháng đều tới Thành Đô chơi vài ngày. Hắn nói đây tựa như thiên đường, người người đều thích cuộc sống nhàn nhã. Mấy người bằng hữu Pháp cũng nói thế, tính cách người Thành Đô với người Pháp, người Italia giống nhau phi thường, như tính cách điển hình của dân Địa Trung Hải vậy, không có dã tâm, hưởng thụ cuộc sống, cực kỳ tốt."
Mấy tháng qua Giải Ý cũng đã cảm nhận đầy đủ tính cách người Thành Đô, không khỏi gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ không thích liều mạng kiếm tiền, có tiền liền đi chơi trước, chờ tiêu hết thì làm thêm, vô cùng thú vị."
Đang nói chuyện, xe hơi đã về tới khu quốc tế Babylon, chạy vào bãi đỗ xe ngầm.
Dừng xe lại, Giải Ý mới nhớ tới hỏi y: “Ngươi ăn cơm chưa?"
“Tại máy bay có ăn rồi. Ngươi thì sao? Đã ăn chưa?"
“Ăn rồi." Giải Ý xuống xe, dẫn y tiến thang máy.
————–
Bọn họ phân nhau đứng ở hai bên, không nói gì. Có người đi lên, có người đi xuống, thang máy có chút ồn ào, cười nói không ngừng nhưng họ vẫn an tĩnh mà đứng đó.
Đợi đến tầng cao nhất, thang máy chỉ còn hai người bọn họ, Giải Ý cười cười, bước ra khỏi thang máy trước, đi qua lối đi không có một bóng người, mở cửa bảo vệ phòng mình.
Đợi Dung Tịch tiến đến, liền khóa cả hai cửa lại, chỉ chỉ cho y chỗ toilet: “Có muốn tắm chút không?"
Dung Tịch buông vali xuống, thân thủ ôm lấy thắt lưng hắn, hung hăng hôn môi hắn một chút lúc này mới buông ra, đi vào toilet.
Giải Ý cần chén trà, rót sẵn một chén để trên bàn. Trời thu Thành Đô vẫn oi bức, hắn mở điều hòa trong phòng.
Dung Tịch lau khô tay, đi tới, từ phía sau ôm cổ hắn, chặt chẽ mà ôm siết, một lát mới nói: “Ta nhớ ngươi quá."
Nhẹ nhàng cầm tay y, an ủi mà vỗ vỗ.
Tay Dung Tịch bắt đầu cởi nút áo hắn. Giải Ý không ngăn cản y, chỉ hỏi một câu: “Có muốn tắm trước hay không?"
Dung Tịch cởi nút áo, đem áo sơmi giật ra hai bên, cởi hẳn. Y hôn lên lưng Giải Ý, hai tay giật dây nịt hắn. Vừa làm vừa nói: “Trước khi lên máy bay đã tắm qua, còn ngươi."
Giải Ý cười nói: “Ta sáng sớm đã tắm rồi."
“Vậy là được." Động tác Dung Tịch càng ngày càng gấp gáp. “Phòng ngủ ở nơi nào?"
Giải Ý chỉ chỉ.
Dung Tịch khẩn cấp mà lôi kéo hắn vào phòng ngủ, đem hắn đổ lên giường, sau đó áp tới, liền hôn lên môi hắn.
Giải Ý bị kích tình của hắn quấn lấy, liền đáp lại. Đầu lưỡi nhàn nhạt vị thuốc cùng y dây dưa, cọ xát, nhiệt huyết Dung Tịch toàn thân sôi trào.
Thở hổn hển, động tác y càng thêm nhanh, cởi bỏ y phục Giải Ý cùng chính mình. Thân thể y nóng bỏng, bao trùm thân thể hơi lạnh của Giải Ý, như muốn cùng thiêu đốt hắn.
Dục vọng Giải Ý sớm đã bị châm lên. Hắn ôm Dung Tịch, bỗng xoay người lại ngồi trên người y, môi hắn nóng rực hôn xuống người kia.
Dung Tịch thật dài mà hít vào một hơi, nhưng cố sức giữ hắn lại.
Giải Ý khó hiểu mà nhìn y.
Dung Tịch kiên quyết nói: “Ta muốn ở mặt trên."
Giải Ý cười cười, thả lỏng thân thể, nằm xuống phía dưới.
Dung Tịch xoay người, một bên vuốt ve một bên hôn môi, dục vọng rất rõ ràng mà kêu gào, muốn, muốn, muốn….
Giải Ý hiểu rõ ý hôn trả, tự hướng y phát sinh mời gọi.
Dung Tịch rõ ràng có chút do dự: “Được không? Có thụ thương không?"
Giải Ý cảm thụ được sự nhẫn nại của y không khỏi ôm lấy vai y, nhẹ giọng ghé vào tai y: “Chúng ta từ từ, không có việc gì đâu."
Dung Tịch một điểm là thông, liền cười bắt đầu.
Rất nhanh, Giải Ý liền thở hổn hển: “Được rồi…. Được rồi…."
Dung Tịch chỉ cảm thấy thanh âm hắn tràn ngập mê hoặc, không khống chế được, mạnh mẽ động thân, tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể hắn.
Giải Ý bị đánh một cú bất thình lình như thế không khỏi hừ ra một tiếng.
Dung Tịch đối với sự việc cũng cho là rên rỉ vui sướng, trong lòng nóng lên, nhất thời giải trừ tâm tình cẩn thận, hai tay kích động mà bám chặt thắt lưng hắn, mãnh liệt xông tới.
Giải Ý nắm cả hai vai y, bị động mà cảm thụ trùng kích của y, lực đạo trọng trọng hăng hái, hướng về thân thể mềm mại chặt chẽ của hắn, hắn cảm giác thân thể chính mình tựa hồ như được thuần hóa, tự động vì tiến nhập của y mở ra thông đạo, tại sau khi y tiến vào lại mạnh mẽ ôm siết lại. Cảm giác kỳ dị này không chỉ khiến hắn cảm thấy run lên mà cả Dung Tịch cũng càng ngày càng không thể kiềm chế được.
Dung Tịch chỉ cảm thấy vui sướng đến thiên toàn địa chuyển, cố sức tiến vào, lại tận lực lui ra, thoát ra khỏi lửa nóng bên trong lôi cuốn, rồi lại mãnh liệt tràng vào…tốc độ càng lúc càng nhanh, bên tai chỉ còn tiếng hai người ồ ồ thở dốc, đến khi y tiến vào lần nữa, Giải Ý nhịn không được rên nhẹ lên.
Theo tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn nghĩ đầu óc của mình chẳng mấy chốc sẽ nổ tung, cả người như ngựa hoang thoát cương, tại nơi thân thể tràn ngập sinh lực này rong ruổi.
Giải Ý đã khá lâu rồi chưa hoan ái, nay trong bủn rủn cảm nhận được một tia khoái cảm dọc theo xương sống, cấp tốc chạy lên, tiến thẳng đại não. Rốt cục, dưới xung kích kịch liệt của Dung Tịch, toàn bộ thân thể hắn phút chốc cứng lại, đón cơn co giật tiến đến.
Dung Tịch vốn đã đến giới hạn, bỗng nhiên cảm thấy một trận kịch liệt co rút bao trùm lửa nóng của y, khiến y mất khống chế.
Hai người song song đạt được cao trào.
Dung Tịch ôm chặt lấy Giải Ý. Thân thể hai người run kịch liệt, phảng phất như điện giật, từng trận từng trận mà tê dại, thật lâu không thể dẹp loạn.
Một lát, Giải Ý mới thả hai tay đang quấn lấy Dung Tịch, ngã phịch xuống giường. Hắn kịch liệt thở, mờ mịt mà nhìn chằm chằm màu sắc hỗn loạn lóe ra không ngừng, trong đầu trống rỗng.
Cửa sổ bằng kính không kéo rèm, trên cao không ngừng nhấp nhánh các loại đèn neon soi sáng thân thể đang nhễ nhại mồ hôi của họ, vừa *** mỹ vừa mỹ cảm.
Một lúc lâu, hô hấp Dung Tịch mới bình ổn lại. Y hôn Giải Ý, khẽ cười nói: “Ngươi thực sự là tuyệt cực kỳ."
Giải Ý cũng cười: “Tuyệt là ngươi a. Thật không nghĩ tới, ngươi bình thường tao nhã như thế, trên giường lại mạnh như vậy."
Dung Tịch tựa hồ không tin: “Ta mạnh sao? Hay là ngươi đang dỗ ta đó?"
Giải Ý có chút kinh ngạc: “Vậy ngươi nghĩ thế nào là không mạnh, thế nào mới mạnh?"
“Ta không biết." Dung Tịch đem mặt vùi vào hõm vai hắn, thanh âm rất nhẹ. “Ngươi tuổi trẻ như thế, ta sợ ngươi chê ta lão, chê ta trên giường…..không được…"
Giải Ý ôm lấy y, khẳng định mà nói: “Vậy ta hiện tại nói cho ngươi, ngươi vô cùng lợi hại, vô cùng sinh mãnh, làm thêm nữa sợ ta cũng không chịu nổi."
Dung Tịch chống người lại, mặt đối mặt với Giải Ý, nghiêm túc hỏi: “Thực sự? Ngươi sẽ không chịu nổi sao?"
“Thực sự." Giải Ý cười gật đầu.
Dung Tịch bỗng nhiên hướng về phía hắn, trêu đùa: “Vậy ta thử xem."
Giải Ý lấy làm kinh hãi: “Ngươi….ngươi….ngươi nghỉ ngơi một chút đi?"
Dung Tịch quỷ dị cười, mạnh mẽ dán sát vào người hắn, nói rằng: “Ta không sao. Ta nhịn mười mấy năm rồi, thật vất vả mới có hôm nay, nhất định…..phải cố mà hưởng thụ…hưởng thụ…."
Giải Ý đã nói không ra lời, lần thứ hai bị y cuốn vào một cơn lốc *** lần nữa.
Một đêm nay, Dung Tịch căn bản không nghỉ ngơi, đúng là càng ngày càng điên. Giải Ý khuyên can vô hiệu, đành cố chịu, cùng với y, cả người tựa như từ trong nước vớt ra, toàn thân nhễ nhại, ngay cả ngón tay đều không động đậy nổi.
Dung Tịch làm đến cuối cùng mới đem hai tay hắn khống chế tại trên đầu, khiến cho toàn bộ phần eo hắn lơ lửng bất định, góc độ kỳ lạ này khiến Dung Tịch hưng phấn đến kêu lên, hung hăng mà xộc vào càng sâu, kích tình lửa nóng đều phun ra.
Giải Ý nghĩ thắt lưng mình như bị xẻ đôi, nửa người dưới hoàn toàn mất cảm giác, trước mắt ứa sao Kim, ngay cả hô hấp đều trắc trở.
Dung Tịch nằm sấp trên lòng ngực đầy mồ hôi của hắn, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển.
Lúc này, khí trời hửng sáng lặng lẽ tiến vào.
Tác giả :
Mã Tọa Y Quan Thẳng Tuyết