Bối Phụ Dương Quang
Chương 54
Tập đoàn Đại Năng của Trung Quốc được xếp vào năm trăm tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới, thực lực siêu cường, khi chiến tranh vùng vịnh cùng chiến tranh Iraq nổ ra, tạo thành nguy cơ rung chuyển kinh tế toàn cầu vẫn sừng sững không ngã, nên tại thương giới cũng là trăm người để mắt.
Những năm gần đây, tập đoàn này lại tiến quân vào ngành bất động sản, vươn vòi tận tới từng ngóc ngách của Trung Quốc, phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Dung Tịch là một kẻ thống trị truyền kỳ tại thương giới nhưng y luôn luôn rất khiêm tốn, trên cơ bản sẽ không lộ diện, không tiếp thu phỏng vấn, rất nhiều người đều không thể kết giao được với y.
Thật không nghĩ tới, y cư nhiên hạ mình đại giá tới Tân Cảnh Giới, tiểu công ty thế này.
Giải Tư tuy rằng mấy năm không về nước nhưng tại Mỹ cũng đã nghe qua tên tập đoàn Đại Năng của Trung Quốc, tập đoàn này cũng từng tiến quân tới Mỹ, từng có mấy hành động thật vang dội, tại mấy quốc gia khai thác dầu ở Nam Mỹ cùng Phi Châu mà đánh bại công ty đa quốc gia của Mỹ, chiếm được quyền khai thác mỏ dầu, tác phong cường ngạnh ấy từng được một vị CEO trứ danh của đại tập đoàn bên Mỹ xưng tôn “Sư tử Trung Quốc", thật sự khiến người Trung Quốc hãnh diện vô cùng, người Hoa tại hải ngoại cũng nhắc tới say sưa, bọn lưu học sinh tự nhiên cũng chú ý, đại danh như sấm bên tai.
Thấy lão bản tập đoàn Đại Năng hướng cậu vươn tay, Giải Tư không khỏi có chút khẩn trương, vội vã vươn tay bắt lấy, cười nói: “Dung tổng, chào ngài."
Dung Tịch nhìn cậu, trong mắt có chút thân thiết, mỉm cười: “Hài tử này, sao lại ném việc học chạy về như thế. Ca ngươi không tán thành đâu đó."
Giải Tư nghe y nói thế, mê man chốc lát liền mắt sáng ngời: “Ngài… Dung tổng, ngài biết ca ta ở nơi nào sao?"
Dung Tịch khe khẽ thở dài: “Đừng lo lắng, ca ngươi còn sống, lúc đó hắn không ở trên xe."
Vừa nghe thế, Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn đều nhịn không được áp sát lại nghe.
Giải Tư chấn động, thậm chí không tin nổi vào tai mình. Cậu nhìn chằm chằm Dung Tịch, liên thanh hỏi: “Thật? Thật sao?"
Dung Tịch cười gật đầu: “Lần này, tâm hắn loạn, sở dĩ tùy hứng một chút, muốn tìm chỗ thanh tĩnh nghĩ ngơi."
Giải Tư sửng sốt một lát, bỗng nhiên bộc phát ra: “Vậy sao lại không nói cho ta? Để ta lo lắng thế."
Dung Tịch mỉm cười giải thích: “Hắn cho rằng chỉ cần vài ngày là được, sở dĩ không nói cho ngươi. Hơn nữa, khi đó tâm tình cực độ chán nản, hầu như gần kề tan vỡ, đâu tính tới xa vậy? Nếu không đã không bỏ hết mọi thứ mà đi, khiến cho ở đây đại loạn thế này."
Giải Tư đập một đấm xuống bàn: “Tên ca ca hỗn đản này, ta mà thấy hắn, nhất định phải tẫn hắn một trận ra trò."
Thấy cậu nhóc còn trẻ con thế, Dung Tịch nhịn không được mà cười, Trình Viễn cùng Lâm Tư Đông cũng đều cười rộ lên. Dung Tịch ôn hòa nói: “Tiểu Tư, ca ngươi kêu ngươi trở về học đi, đừng để lỡ."
Giải Tư nghiêm mặt: “Dung tổng, phiền ngài nói cho ca ta một tiếng, hắn nếu như không về, ta nghỉ học luôn, hừm."
Dung Tịch cười gật đầu: “Được, ta nhất định nói lại."
Nói xong, y ý bảo trợ thủ phía sau đưa cho Giải Tư tờ chi phiếu: “Đây là tiền công trình lần trước, hiện tại chúng ta theo ước định hợp đồng thanh toán toàn bộ."
Giải Tư cầm chi phiếu, nhìn qua một cái rồi bỏ lại trên bàn. Tâm niệm khẽ động, cậu lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, mời Dung Tịch: “Dung tổng, ta muốn mời ngài đi ăn, mong ngài nể mặt."
Dung Tịch cười cười khước từ: “Không cần, ta có việc gấp, lập tức đi Bắc Kinh. Về phần nơi ở của ca ca ngươi thì hắn không cho ta nói. Hắn muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, chỉnh lý tâm tình."
Giải Tư nhất thời nhụt chí, bất quá cố gắng nài nỉ: “Vậy…. Dung tổng, ngài bảo ca ta gọi cho ta một cú được không? Ta muốn nghe tiếng hắn."
Dung Tịch cười gật đầu: “Tốt, ta sẽ nói."
Ngay cả một ngụm nước cũng không uống, Dung Tịch liền cáo từ. Y thái độ thủy chung ôn hòa nhưng ai cũng không dám giữ lại, thay đổi quyết định của y bao giờ.
Vầng trán vốn sầu lo bi thương của Giải Tư nhất thời hiện ra sự sáng sủa. Cậu vui sướng vô hạn cầm chi phiếu tìm quản lí bộ tài vụ, bỏ lại Trình Viễn cùng Lâm Tư Đông trong văn phòng.
Trình Viễn nhìn về phía Lâm Tư Đông, bỗng nhiên cười nói: “Thú vị, thật thú vị, Tiểu Ý này, hắc hắc, thú vị a."
Lâm Tư Đông cũng cười gượng hai tiếng, sau đó mới nói: “Hắn coi như trả thù được ta rồi."
Trình Viễn nhàn nhạt hỏi: “Chờ hắn trở về, ngươi sẽ không buộc hắn nữa chứ?"
“Đương nhiên sẽ không." Lâm Tư Đông chắc chắc. “Nhưng ta cũng sẽ không buông tay."
Trình Viễn cười khẽ: “Ta nghĩ, hiện tại ta có thể theo đuổi hắn được rồi."
Lâm Tư Đông nhất thời trầm mặt: “Trình Viễn, ngươi không nên chọc tức ta."
“Tiểu Ý đều không phải của ngươi, hắn là chính hắn. Hiện tại hắn đã tự do rồi." Trình Viễn cười ha ha. “Hắn làm ra chuyện như vậy là để nói cho ngươi biết, hắn đã cùng ngươi đoạn ân tình, lẽ nào ngươi còn muốn giả đà điểu rụt đầu vào cát sao?"
Sắc mặt Lâm Tư Đông trở nên xám lại, sắc mặt giận dữ chợt lóe rồi biến mất. Tư Đông mỉm cười nói: “Cùng lắm thì theo đuổi hắn một lần nữa thôi."
Trình Viễn hì hì cười: “Được a, chúng ta chờ xem."Nói xong, liền tiêu sái ra khỏi cửa.
Lâm Tư Đông đang suy nghĩ trầm tư, liền nghe Trình Viễn ở bên ngoài gọi Giải Tư: “Tiểu Tư, ta mời ngươi ăn, chúng ta chúc mừng một phen hoành tráng đi."
Lâm Tư Đông lập tức nhảy dựng, vọt khỏi cửa đuổi theo.
Giải Tư vừa thấy Lâm Tư Đông liền đen mặt lại, nổi giận đùng đùng mà mắng: “Ngươi có biết không biết xấu hổ không hả? Ta muốn ngươi cút ngay ngươi không có tai sao?"
Lâm Tư Đông giả đò lơ đi lửa giận của Giải Tư, ôn hòa mà nói: “Ta chỉ muốn lúc ca ngươi gọi điện thì ở bên nghe ké thôi. Ta phải xác thực hắn không nguy hiểm, không bệnh, không bị thương."
“Ngươi thiếu chút nữa đánh chết hắn, hiện tại còn nói với ta thế à?" Giải Tư cười nhạt. “Tưởng gạt ai hả?"
Lâm Tư Đông hạ quyết tâm, vô luận cậu châm chọc khiêu khích hoặc mắng chửi thế nào cũng không chịu buông tha. Trình Viễn cảm thấy rất tức cười, thỉnh thoảng cũng đứng ra hòa giải, khiến tức giận của Giải Tư thoáng xẹp đôi chút.
————-
Buổi chiều, điện thoại Giải Ý gọi tới.
Hắn gọi về văn phòng, Giải Tư lập tức bắt máy.
“Tiểu Tư, ngươi cũng quá xung động a." Thanh âm Giải Ý trong sáng như thường, mang theo một dòng nồng đậm thân ái.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Giải Tư rốt cục rơi xuống. Cậu cảm thấy cả người nhũn ra, thanh âm nhưng vẫn cứng rắn: “Ca, ý ngươi là sao? Định hù chết ta hả?"
“Không có a." Giải Ý cười khẽ. “Ta chỉ là muốn thanh tĩnh một chút, tạm thời rời khỏi một thời gian. Gần nhất tâm tình không tốt lắm, ai cũng không muốn gặp, cũng không muốn nói gì, cho nên….."
" Cho nên ngươi không nói tiến nào dông đi mất à? Ngươi có nghĩ tới ta không? Có nghĩ tới cha mẹ không?" Giải Tư gào, thanh âm tràn đầy ủy khuất, tựa như hài tử làm nũng với người lớn.
Giải Ý khe khẽ thở dài: “Được rồi, ta sai, đừng giận. Cha mẹ không sao chứ?"
“Họ còn chưa biết. Ngươi nhanh gọi điện thoại về nhà, báo bình an. Bằng không, … hừm … hừm." Cậu trưng ra bộ mặt buồn bực.
Giải Ý cười nói: “Được được rồi, ta gọi ngay."
“Vậy chừng nào ngươi về?" Giải Tư không chịu bỏ qua.
“Ba ngày nữa." Giải Ý ôn hòa mà nói. “Ta mệt, gần nhất hai năm đều làm việc, hiện tại muốn nghỉ ngơi một chút."
“Ta mặc kệ." Giải Tư đanh đá đùa giỡn. “Ngươi ở nơi nào? Ta tìm, ta nhất định phải thấy ngươi."
“Ngươi a." Giải Ý thương yêu. “Nơi ta ở rất hẻo lánh, xuống máy bay phải đi xe hơi một đoạn dài, mười mấy tiếng đồng hồ mới tới, ngươi đừng đi. Ta rất mau sẽ về, dù sao ngươi cũng biết ta không sao rồi, trở về Mỹ học đi."
“Không, ngày nào chưa thấy ngươi ta không về, để trường đuổi học luôn thì thôi." Giải Tư một bước cũng không nhường.
Giải Ý nhất thời nghẹn lời, một lát mới thở dài: “Được rồi được rồi, thực sự là sợ ngươi. Ta ngày mai đi về, ba ngày sau đến."
Giải Tư cũng không hầm hầm nữa, tươi cười rạng rỡ mà nói: “Tốt tốt tốt, ta chờ ngươi."
Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn từ khi điện thoại reo lên tiếng đầu tiên đã tới trước bàn nghe hai anh em nói chuyện. Trong phòng rất an tĩnh, thanh âm Giải Ý cực kỳ rõ ràng, cả hai liền yên tâm.
Thấy cuộc trò chuyện đã muốn hết, Lâm Tư Đông khó dằn nổi mà vươn tay đoạt lấy điện thoại: “Tiểu Ý."
Giải Tư giận dữ, lập tức muốn đem cướp lại điện thoại, Trình Viễn nhẹ nhàng ngăn cậu, cười cười lắc đầu. Giải Tư lúc này mới căm giận trừng Lâm Tư Đông nhưng không làm gì thêm.
Giải Ý nghe được thanh âm Lâm Tư Đông, tựa hồ ngẩn ra, rồi cũng nở nụ cười, lười biếng mà nói: “Ah, là hỗn đản ngươi a."
Lâm Tư Đông một thời không biết nên từ đâu nói, tư duy hỗn loạn đành ngây ngốc hỏi: “Ngươi sao lại đem xe làm rớt xuống núi?"
Trình Viễn cúi đầu cười mắng: “Ngu ngốc."
Thái độ Giải Ý vẫn lười nhác như cũ: “Đó là xe ta, ta muốn làm thế nào là tùy ta."
Lâm Tư Đông nghe thế, tiếu ý trên mặt càng ngày càng đậm. Giải Ý của y đã trở về, Giải Ý kiêu ngạo, tự tin, quật cường, hấp dẫn y, khiến y không thể thoát được đã trở về. Y hắc hắc cười nói: “Được, được, được, chỉ cần ngươi không sao, thế nào cũng được."
Giải Ý hừ một tiếng: “Ai muốn nói mấy lời vô ích với ngươi? Đưa điện thoại cho đệ đệ của ta."
Lâm Tư Đông cũng không dài dòng nữa, cười cười trả điện thoại cho Giải Tư.
Giải Tư trừng y một cái, một lần nữa áp điện thoại vào tai: “Ca."
Thái độ Giải Ý lập tức ôn hòa, thân thiết: “Tiểu Tư a, tên hỗn đản nào đó, không cần để ý."
“Ta biết. Vừa thấy y là đánh ngay, mà y rất vô lại a. Ngươi nói ta có nên nhờ bảo an đuổi y ra ngoài không?" Giải Tư không chút khách khí với Lâm Tư Đông.
Giải Ý hài lòng: “Không cần, y luôn luôn vô lại thế đó, nước lửa bất xâm. Bất quá, ngươi có luyện Taekwondo, ta không lo."
Giải Tư tự nhiên minh bạch hắn nói cái gì, cười: “Đúng vậy, ca ngươi không cần lo lắng, ta đã cho y một trận rồi."
Giải Ý ngẩn ra, lập tức cười to: “Được được được, không hổ là đệ đệ ta. Vậy ba ngày sau gặp."
Giải Tư cực kỳ hài lòng, mặt mũi tươi tỉnh buông điện thoại. Ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Đông, miệng cậu cong lên châm chọc: “Thế được chưa? Tên hỗn đản nhà ngươi đừng ở lỳ đây nữa, mau cút đi."
Lâm Tư Đông quả nhiên không hề dùng dằng ở lại, cười cười rời khỏi.
Trình Viễn tiếu ý ngâm ngâm nhìn Giải Tư, nhắc nhở: “Ngươi nên nói tin vui này cho công ty, để mọi người an tâm tiếp tục làm việc."
Giải Tư lập tức rời văn phòng, cao giọng nói: “Các vị, ca ta gọi điện lại rồi, hắn không có việc gì, ba ngày sau trở lại."
Bên ngoài yên tĩnh chợt ầm ầm, mọi người rống cả lên, tiếng hoan hô cùng vỗ tay vang trời dậy đất, có nữ viên chức vui mừng đến hét la rầm rầm.
Trình Viễn đi ra ngoài, cười cười với Giải Tư: “Đêm nay ta mời toàn thể công ty các ngươi đi chơi, chúc mừng một chút."
Giải Tư cười lắc đầu: “Chúc mừng cũng được, bất quá do ta mời khách."
Trình Viễn cười, không tranh giành nhưng nói: “Ta cũng muốn tham gia."
Giải Tư nghi hoặc nhìn y một cái, cái người này…..chẳng lẽ đây là một loại vô lại khác?
Tác giả :
Mã Tọa Y Quan Thẳng Tuyết