Bối Đạo Nhi Trì
Quyển 1 - Chương 11: 【 Hạng Khôn 】
Ba bốn ngày tiếp theo hai người tiếp tục đi về hướng Tây, phía sau không có người truy đuổi, tốc độ đi cũng không cần vội vàng.
Hôm nay vừa lúc bầu trời đen đi, cả hai liền ăn uống một chút, loáng thoáng nghe được âm thanh xe cộ, Mạc Bắc lập tức quay đầu nhìn, bao mệt mỏi mấy ngày nay đều lập tức biến mất. Quốc lộ! Cuối cùng cũng ra được quốc lộ!
Mạc Bắc kéo Tiểu Ý chạy về phía một chiếc xe, hình như chiếc xe này đụng phải gì đó nên ngừng lại, đứng tại chỗ rền tiếng ù ù, hai bóng đèn pha trong đêm đen đặc biệt khiến cho người khác rất dễ nhận thấy. Cả hai mừng rỡ trong lòng, chạy vội đến bên cạnh chiếc xe xong thở ra hồng hộc.
Tài xế xe nhìn thấy hai đứa trẻ chạy đến thì rất ngạc nhiên mà bước xuống xe, nhìn Mạc Bắc hỏi han vài câu, Mạc Bắc sững người, nghe hoàn toàn không hiểu cái gì. Cậu suy ngẫm một chút, nhớ đến tỉ lệ người được phổ cập tiếng anh ở Myanmar rất cao, liền thử dùng tiếng anh hỏi thăm một câu, người nọ nghe xong a một tiếng, cũng dùng lại tiếng anh hỏi bọn họ có phải là người nước ngoài hay không.
Mạc Bắc thở dài than thở, lập tức diễn theo kịch bản ban đầu, “Cháu và em trai bị lạc ba mẹ, nên đến đây đi tìm ông ngoại…"
Người nọ rất nhiệt tình, nhìn thấy hai đứa trẻ toàn thân bụi bặm, dường như đã chịu không ít cực khổ, cũng không nghi ngờ gì, hỏi lại, “Haiz, vậy làm sao bây giờ? Có cần chú báo cảnh sát giúp hai đứa không?"
Mạc Bắc lắc đầu, cảm kích nói, “Lúc trước ba mẹ đã dặn, lỡ như đi lạc thì cứ đến tìm ông ngoại là được, chú… Đang định đến đâu? Có thể cho bọn cháu đi nhờ một đoạn không?"
“A," người nọ chỉ vào chiếc xe đằng sau, " Xe này đi nửa đường thì bị hư, chú còn đang sửa, nếu hai đứa không chê thì cứ vào trong xe ngồi nghỉ ngơi một lát, chú là thương nhân buôn ngọc thạch, lần này đang định đến Myitkyina lấy một số hàng…"
Mạc Bắc nghe vậy liền giật mình, bởi vì chuyện vui quá nhiều khiến cho cậu kích động, cậu có gắng kiềm chế nét mặt của mình, giọng điệu vẫn khó nén nổi vui sướng, “Ông ngoại của bọn cháu cũng ở Myitkyina… "
Người nọ ngạc nhiên, sau đó thì cười khặc khặc, đưa tay vỗ bả vai Mạc Bắc, “Tốt! Vậy thì tốt rồi, để chú đưa đi một đoạn, đến Myitkyina rồi hai đứa có thể tìm được đường đi không?"
Người nọ vừa y chạm vào chỗ vết thương của Mạc Bắc, Mạc Bắc siết chặt bàn tay theo bản năng, gượng ép nặn ra một nụ cười, “Có thể, cảm ơn chú, thật sự rất cảm ơn."
Người nọ xua tay, rất hào phóng. Mạc Bắc nghe theo lời người nọ đưa Tiểu Ý vào trong xe, vừa ngồi vào trong Hạng Ý liền nhoài người tới kiểm tra đầu vai của cậu, “Ca, có đau không?"
Mạc Bắc hoàn toàn mặc kệ đau đớn, phấn khích nắm lấy tay đứa nhỏ, giọng điệu cũng cao vang, “Người này định đi đến Myitkyina đấy, vậy nên chờ ngưới đó sửa xe xong thì chúng ta có thể đi!"
Hạng Ý gật đầu giống như đã biết trước, cười hắc hắc, “Em biết rồi."
“A?" Mạc Bắc ngạc nhiên, “Em nghe hiểu tiếng anh?"
Hạng Ý lắc đầu, rất đắc ý nói, “Em nghe thấy từ Myitkyina, người kia nói đến từ Myitkyina thì chắc chắn là đang định đi đến đó rồi~"
Mạc Bắc ngẩn ngơ, âm thầm thán phục, đứa nhỏ này thực xuất sắc, thật thông minh.
Hai người nói chuyện được một lúc cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, không đợi tài xế sửa xe xong, Mạc Bắc đã ôm Tiểu Ý ngủ thiếp đi. Đợi đến khi mở mắt lại thì xe đã chuyển động, chú tài xế thấy Mạc Bắc tỉnh dậy liền nở nụ cười nói, “Đám nhóc mệt mỏi vậy sao, ha ha! A, anh trai cũng thật tài giỏi, đem theo đứa em nhỏ như vậy trên đường đi chắc chịu khổ không ít hả?"
Mạc Bắc cúi đầu nhìn thấy Tiểu Ý cũng tỉnh, nên cũng không đè thấp giọng nói, “Cũng may, em trai cháu rất ngoan."
Người nọ cười cười, tựa như rất đồng tình với lời này, đứa nhỏ trong vòng tay thiếu niên ít khi nói chuyện, chỉ mở to mắt nhìn ngắm ca ca của mình, vẻ mặt còn rất thỏa mãn, đứa bé này nhìn rất khôi ngô, tài xế cười vui vẻ, hỏi tiếp, “Làm sao mà bị lạc ba mẹ? Cả hai trực tiếp đi đến Myitkyina sẽ không sao chứ?"
“Không sao đâu, chú yên tâm." Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ một chút nói ra, “Gia đình chúng cháu đến Tạp Tư Mễ Trấn, đúng lúc chỗ đó có Tế Thần, người đến rất đông, chen ra chen vào nên bị lạc."
“Tạp Tư… Mễ?" Tài xế đờ ra, gãi đầu, “Đó là chỗ nào?"
Mạc Bắc âm thầm mừng rỡ, chỗ nào hả? Cháu cũng không biết đó là chỗ nào… “A, chính một thị trấn ở phía tây chân núi, chú không biết sao?"
“A hahaha, " Tài xế ngượng ngùng cười nói, “Chú đây cũng chỉ lái xe ngang qua nơi này, đúng là không có dừng lại tìm hiểu, nếu không phải bị hư, ha ha…"
Người tài xế này rất thú vị, trên đường đi Mạc Bắc nói chuyện phiếm cùng hắn cũng không cảm thấy nặng nề. Mỗi lần Tiểu Ý nhìn thấy Mạc Bắc trò chuyện phiếm đều nhịn không được nhếch môi cười thầm, cũng không phải nó hiểu những gì bọn họ đang nói, chỉ là mỗi khi Mạc Bắc nói dối ánh mắt chuyển động rất khác so với lúc bình thường, biến đổi rất tinh tế, Tiểu Ý rất tự hào, bởi vì nó biết không người nào có thể nhìn ra được, ngoại trừ Hạng Ý nó. Mỗi một thay đổi nhỏ của Mạc Bắc, đều nằm trong tầm mắt của nó.
Cứ như vậy đi mấy ngày lại ngừng lại một chút, Mạc Bắc và Hạng Ý được tài xế chăm sóc cho nên cũng không bị đói, người Myanmar rất nhiệt tình, thoáng chốc Mạc Bắc đã có ấn tượng tốt về bọn họ. Đến ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng đến được Myitkyina, hành trình này thật sự trải qua quá nhiều nguy hiểm, Mạc Bắc ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt, bất chợt cảm thấy xúc động.
Tiểu Ý từ khi tiến vào bang Myitkyina thì bắt đầu phấn khích, đứa nhỏ này xem ra rất thích nơi này, ngồi dậy chỉ chỉ ngón tay qua lại, “Ca ca, anh nhìn chỗ này đi!" Mạc Bắc nhìn theo hướng ngón tay của nó, tiếng nói bên tai rất vui vẻ, “Mẹ đã dẫn em đến mua mảnh đất trồng mía kia, ba ba đùa nghịch với cây mía rất hay, giống như đùa với súng ấy!"
Đùa với cây mía…
Mặt Mạc Bắc túa đầy mồ hôi.
Thoáng chốc Tiểu Ý đã trở nên hoạt bát, tài xế nhìn vậy cũng thoáng yên tâm, thầm nghĩ chắc hai đứa nhỏ này thật sự bị lạc, đã đến được chỗ ông ngoại nên biết được đường. Hắn nghĩ vậy, liền nhìn lên kính chiếu hậu cười nói, “Vậy hai đứa dừng ở chỗ nào? Để chú chở đến tận nơi!"
Mạc Bắc suy nghĩ một chút, nói, “A chú chờ một chút, chú thấy đó em trai của cháu hào hứng đến như vậy, để cháu hỏi xem nó có muốn đi ngắm nhìn nơi khác hay không."
“A, được!"
Mạc Bắc mỉm cười, sau đó mới cúi đầu, lay lay tay áo của Tiểu Ý, bất đắc dĩ nói, “Được rồi Tiểu Ý, đừng kích động nữa." Đứa nhỏ cười ha ha quay đầu lại, Mạc Bắc gõ trán của nó, cười nói, “Chú ấy hỏi nhà chúng ta ở đâu, em còn nhớ không? Nhà của ông ngoại em… "
“Oh, nhớ rõ nha, ở hẻm Karma, một ngôi biệt thự rất lớn!"
Mạc Bắc xoa đầu nó, quay đầu nhìn tài xế, “Nó nói không muốn đi chơi nữa, muốn về nhà."
Tài xế kia cười ha ha nói, “Chú cũng đoán vậy, rất mệt rồi, về sớm một chút, ở nhà còn có người lo lắng… A đúng rồi, nhà ở chỗ nào? Chú đưa hai đứa về."
Mạc Bắc chiếu hồ lô họa biều (mô phỏng hình dáng), “Ở hẻm Karma, một ngôi biệt thự… "
Vừa nói xong, Mạc Bắc bỗng nhìn thấy vẻ mặt cởi mở của tài xế kia lập tức biến mất, sau đó đạp mạnh phanh xe, xe đột ngột thắng lại, chấn động khiến cho hai người Mạc Bắc chúi về phía trước suýt nữa thì đập phải ghế, Mạc Bắc thầm than không hay, lúc ngẩng đầu mặt vẫn giữ nguyên bình tĩnh, vẻ mặt làm bộ không hiểu, “Chú sao vậy?"
Người ngồi phía trước ngừng xe, lúc này xoay người lại, cặp mắt kia mới vừa rồi còn hào phóng nhưng bây giờ lại trở nên sắc bén như một con sói hoang, “Hai người… Đến đó làm gì?"
Mạc Bắc vừa định mở miệng, bỗng nhiên Tiểu Ý lại nhoài lên che chắn ở phía trước, trừng mắt nhìn chằm chằm lại, người tài xế kia bị Tiểu Ý trừng mắt thì sững sờ, trong lòng hoảng sợ, vẻ mặt cũng trở nên nghi ngờ, “Các người… "
Mạc Bắc hơi híp mắt, “Có chuyện gì sao?"
Người nọ im lặng thật lâu, chầm chậm nói, “Hẻm Karma, không có người khác." Mạc Bắc nhíu mày, tiếp đó chợt nghe người kia nói tiếp, “Chỉ có nhà của một người sinh sống."
Mạc Bắc âm thầm hít sâu một hơi, lặng lẽ đưa tay giữ khẩu súng trong ngực.
Tài xế kia dường như nhìn thấy, đột nhiên cười, “Có súng?"
Động tác Mạc Bắc dừng lại, không trả lời.
Người nọ nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, lại chú ý quan sát Hạng Ý, đôi mắt lóe sáng nhiều lần, rồi thử thăm do hỏi, “Đứa bé này, họ gì?"
Mạc Bắc vẫn im lặng.
“… Hoắc?" Người nọ nói xong, liền thấy ánh mắt bình tĩnh của Mạc Bắc lóe lên, ngay lập tức vui mừng nói lớn, “Thật sự họ Hoắc?"
Mạc Bắc không hiểu được hắn, mẹ Hạng Ý họ Hoắc, sao lại nói họ của đứa nhỏ này giống với họ của mẹ nó…
Người kia bỗng nhiên từ ghế trước muốn tới chỗ ghế sau, nhưng mà chỉ vừa mới cử động người, Mạc Bắc đã nhanh nhạy móc ra khẩu súng ngắn trong ngực nhắm thẳng về phía hắn, người nọ lại như không để ý, khoát tay cười ha ha, “Đừng bắn đừng bắn… " Vừa dứt lời, lại thấy đứa nhỏ kia thế mà cũng lấy ra một cây dao từ trong ngực, mũi dao bén nhọn chĩa về hướng tim hắn, người nọ không còn cách nào khác, đành phải ngừng lại không dám động đậy, “Hai người đừng sợ, a a, cậu bạn trẻ này, cậu giúp tôi lập công lớn rồi!"
Mạc Bắc mặt bình tĩnh, bàn tay vẫn không dám buông lỏng, “Có ý gì?"
“Hai người muốn đi tìm lão gia đúng không?" Mạc Bắc kinh ngạc, chợt nghe người nọ nói tiếp, “Hoắc Kiêu, hai người muốn đi tìm Hoắc Kiêu, đúng chứ! Đứa bé này, là cháu trai của lão gia, có đúng không?"
Trong lòng Mạc Bắc rối loạn, cậu sớm đoán chuyện cả nhà Hoắc Lam gặp nạn, ông ngoại Hạng Ý không thể không biết chút gì, chắc chắn sẽ hành động một chút, cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mừng rỡ của người này, âm thầm tự hỏi có nên tin hay không.
Người nọ nhìn thấy vẻ mặt hơi chút buông lỏng của Mạc Bắc, vội vàng giải thích, “A, chuyện của cô chủ… Lão gia biết rồi, lão gia đã phái không ít người đi tìm tung tích của tiểu thiếu gia… Ha ha, thật không ngờ tôi lại gặp phải!" Người nọ nhìn rất phấn khởi, nói rồi quay về ngôi yên tại vị trí ghế lái, “Hai người ngồi xuống đi, lập tức đến ngay! Ha ha, người tốt được đền đáp mà!"
Người nọ hưng phấn phóng xe tốc độ gấp hai lần. Hạng Ý hoàn toàn mù mờ, huyên thuyên cũng không biết người này đang nói cái gì, liền gào lên gọi như tên ngốc, nó cũng không biết có nên cất lại cây dao trên tay hay không, đảo mắt sang nhìn Mạc Bắc cũng có chút mù mờ, nó buồn bực gãi đầu, “Ca, cái tên điên kia… Hắn bị sao vậy?"
Mạc Bắc rút lại súng, cảm thấy chuyện này xảy ra quá nhanh, hai người thật quá may mắn rồi, trong lòng cậu vẫn không yên tâm. Nhìn cảnh quang băng băng ngoài cửa sổ xe, khẽ hỏi, “Tiểu Ý, đường này có đúng không?"
“Hả?" Hạng Ý hiểu được, quay đầu nhìn thoáng qua, gật đầu, “Hình như đúng, em còn nhớ."
Mạc Bắc vẫn chưa yên tâm, mãi cho đến khi xe đã dừng lại cậu vẫn cảm giác không chân thật, mấy ngày trước còn tầng tầng khó khăn nguy hiểm, tại sao sau khi vào được Myanmar lại cứ thuận buồm xuôi gió như vậy…
Người nọ trong lúc lái xe thì bấm điện thoại, gào khóc báo cáo tình hình, vậy nên khi mấy người bọn họ xuống xe, bên ngoài biệt thự rộng lớn kia đã bị bao quanh bởi không ít hơn ba vòng người, người đứng đầu tinh thần sáng lạng, khí thế cường tráng, có điều ngay khi nhìn thấy bọn cậu, tất cả những vẻ uy nghiêm đều biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt khó tin cùng đôi mắt đau đớn.
Hắn ngơ nhắc nhìn đứa nhỏ trước mặt, Hạng Ý cũng nhận ra hắn, đôi môi mấp máy, một lúc lâu mới rốt cuộc nghẹn ngào kêu lên, “Ông ngoại… "
Hắn kia nghe thấy tiếng gọi liền lập tức loạng choạng chạy tới, ôm lấy đứa nhỏ, con người kiên cường bỗng nhiên chảy ra nước mắt, Mạc Bắc khẽ cúi thấp đầu, trong lòng đau buồn, phản ứng của người này dường như đã nói cho cậu biết một sự thật, có lẽ ba mẹ của Hạng Ý đã…
“Ông ngoại, Tiểu Ý rất nhớ ông… "
Hạng Ý ôm lấy cổ người kia òa khóc đến nổi nước mắt nước mũi tèm lem, Hoắc Kiêu đau lòng ôm chặt đứa bé, rốt cuộc bình ổn lại tâm tình kích động, từ từ đứng thẳng lên, ôm lấy đứa nhỏ, “Tiểu Ý đừng khóc nữa, ổn rồi ổn rồi, về nhà rồi, đừng sợ… "
Hạng Ý đưa tay lau nước mắt, sụt sịt mũi, giọng điệu nghẹn ngào, “Ông ngoại, ba mẹ… Có phải đã bị người ta… "
Cơ thể Hoắc Kiêu run lên, đau đớn trong lồng ngực tràn ra, không thể nói nên lời. Hạng Ý ngơ ngác nhìn Hoắc Kiêu, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới kìm nén được giờ lại tiếp tục tràn ra ào ạt, quả nhiên… Thật ra nó đã sớm đoán được, nhẫn nhịn một đường, tự ép mình phải lạc quan lên, nhưng… Nhưng nếu bọn họ thật sự còn sống, sao lại có thể không đi tìm nó…
Hoắc Kiêu cố không đau lòng thêm nữa, ôm Hạng Ý luống cuống tay chân lau nước mắt, con gái đã chết, nhưng cháu trai lại tìm đến mình, đây có thể gọi là vạn hạnh trong bất hạnh… Hắn lau nước mắt của Tiểu Ý, dỗ dành đứa nhỏ nói, “Đừng khóc, Tiểu Ý… Cháu còn có ông ngoại, còn có… "
Lời còn chưa nói xong, đám người đối diện bỗng nhiên hỗn loạn, tiếp đó giọng nói bối rối kích động của một người đàn ông vang lên, “Tiểu Ý? Tiểu Ý đã về?" Người đàn ông lảo đảo chạy tới, nhưng trên đùi dường như bị thương, khập khiễng chạy qua. Tuy rằng trên mình người đó băng bó không ít, bước đi cũng chệnh choạng, nhưng Mạc Bắc vẫn bị cuốn hút bởi khí chất hào hùng khiến cho người khác chú ý, người đó gắng gượng, dáng người cao to, toàn người nhìn tuy rất chật vật, nhưng vẫn không thể che lấp đi khí chất thu hút người khác.
Khi người đó vừa xuất hiện Hạng Ý liền ngây người, cả người cứng ngắc, sau đó bỗng nhiên giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Hoắc Kiêu chạy như bay đến chỗ người đó, “Ba!"
Mạc Bắc nghe thấy thì sững sờ, ngẩng đầu quan sát người đàn ông anh tuấn, ngẩn người, người này… Là cha nuôi của mình sao?
Người đó khom người muốn ôm lấy đứa nhỏ, nhưng hình như kéo xuống lại làm cho miệng vết thương toét ra, Hạng Ý sợ đến mức vội vàng nhích ra vài bước, hoảng hốt nhìn đối phương, “Ba, ba sao vậy? Bị thương sao?"
Người nọ không quan tâm đau đớn, chỉ đưa tay ôm chằm đứa nhỏ, cánh tay run rẩy vuốt ve đầu đứa nhỏ, cười đau xót, “Ba xin lỗi, Tiểu Ý, ba xin lỗi… "
Hạng Ý cẩn thận ôm bả vai của người nọ, sụt sịt mũi.
Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân của một người, Hạng Ý ngước đầu thì nhìn thấy Hoắc Kiêu đang đứng bên cạnh bọn họ, ánh mắt lạnh lùng theo dõi ba của nó, giọng nói cũng lạnh băng vô tình, “Hạng Khôn, cậu nhặt được một cái mạng." Nói xong, hừ một tiếng, nhìn lại vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Ý khẽ thở dài, rồi đi trở về biệt thự, không ngoảnh mặt lại.
Hạng Ý cảm thấy đôi tay ôm mình siết chặt thêm một chút, nó ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Hạng Khôn vốn đang cười thì bỗng nhiên thu lại, chỉ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Hoắc Kiêu, mặt không cảm xúc.
Tất cả mọi người cũng đi theo Hoắc Kiêu trở về biệt thự, Hạng Ý được Hạng Khôn ôm, Mạc Bắc đi theo bên cạnh, ba người đi cuối cùng, Hạng Khôn đột nhiên dừng lại nhìn vào Mạc Bắc, lạnh lùng trong mắt liền biến mất, ngược lại còn hiện ra một chút dịu dàng, “Mạc Bắc, cảm ơn."
Hôm nay vừa lúc bầu trời đen đi, cả hai liền ăn uống một chút, loáng thoáng nghe được âm thanh xe cộ, Mạc Bắc lập tức quay đầu nhìn, bao mệt mỏi mấy ngày nay đều lập tức biến mất. Quốc lộ! Cuối cùng cũng ra được quốc lộ!
Mạc Bắc kéo Tiểu Ý chạy về phía một chiếc xe, hình như chiếc xe này đụng phải gì đó nên ngừng lại, đứng tại chỗ rền tiếng ù ù, hai bóng đèn pha trong đêm đen đặc biệt khiến cho người khác rất dễ nhận thấy. Cả hai mừng rỡ trong lòng, chạy vội đến bên cạnh chiếc xe xong thở ra hồng hộc.
Tài xế xe nhìn thấy hai đứa trẻ chạy đến thì rất ngạc nhiên mà bước xuống xe, nhìn Mạc Bắc hỏi han vài câu, Mạc Bắc sững người, nghe hoàn toàn không hiểu cái gì. Cậu suy ngẫm một chút, nhớ đến tỉ lệ người được phổ cập tiếng anh ở Myanmar rất cao, liền thử dùng tiếng anh hỏi thăm một câu, người nọ nghe xong a một tiếng, cũng dùng lại tiếng anh hỏi bọn họ có phải là người nước ngoài hay không.
Mạc Bắc thở dài than thở, lập tức diễn theo kịch bản ban đầu, “Cháu và em trai bị lạc ba mẹ, nên đến đây đi tìm ông ngoại…"
Người nọ rất nhiệt tình, nhìn thấy hai đứa trẻ toàn thân bụi bặm, dường như đã chịu không ít cực khổ, cũng không nghi ngờ gì, hỏi lại, “Haiz, vậy làm sao bây giờ? Có cần chú báo cảnh sát giúp hai đứa không?"
Mạc Bắc lắc đầu, cảm kích nói, “Lúc trước ba mẹ đã dặn, lỡ như đi lạc thì cứ đến tìm ông ngoại là được, chú… Đang định đến đâu? Có thể cho bọn cháu đi nhờ một đoạn không?"
“A," người nọ chỉ vào chiếc xe đằng sau, " Xe này đi nửa đường thì bị hư, chú còn đang sửa, nếu hai đứa không chê thì cứ vào trong xe ngồi nghỉ ngơi một lát, chú là thương nhân buôn ngọc thạch, lần này đang định đến Myitkyina lấy một số hàng…"
Mạc Bắc nghe vậy liền giật mình, bởi vì chuyện vui quá nhiều khiến cho cậu kích động, cậu có gắng kiềm chế nét mặt của mình, giọng điệu vẫn khó nén nổi vui sướng, “Ông ngoại của bọn cháu cũng ở Myitkyina… "
Người nọ ngạc nhiên, sau đó thì cười khặc khặc, đưa tay vỗ bả vai Mạc Bắc, “Tốt! Vậy thì tốt rồi, để chú đưa đi một đoạn, đến Myitkyina rồi hai đứa có thể tìm được đường đi không?"
Người nọ vừa y chạm vào chỗ vết thương của Mạc Bắc, Mạc Bắc siết chặt bàn tay theo bản năng, gượng ép nặn ra một nụ cười, “Có thể, cảm ơn chú, thật sự rất cảm ơn."
Người nọ xua tay, rất hào phóng. Mạc Bắc nghe theo lời người nọ đưa Tiểu Ý vào trong xe, vừa ngồi vào trong Hạng Ý liền nhoài người tới kiểm tra đầu vai của cậu, “Ca, có đau không?"
Mạc Bắc hoàn toàn mặc kệ đau đớn, phấn khích nắm lấy tay đứa nhỏ, giọng điệu cũng cao vang, “Người này định đi đến Myitkyina đấy, vậy nên chờ ngưới đó sửa xe xong thì chúng ta có thể đi!"
Hạng Ý gật đầu giống như đã biết trước, cười hắc hắc, “Em biết rồi."
“A?" Mạc Bắc ngạc nhiên, “Em nghe hiểu tiếng anh?"
Hạng Ý lắc đầu, rất đắc ý nói, “Em nghe thấy từ Myitkyina, người kia nói đến từ Myitkyina thì chắc chắn là đang định đi đến đó rồi~"
Mạc Bắc ngẩn ngơ, âm thầm thán phục, đứa nhỏ này thực xuất sắc, thật thông minh.
Hai người nói chuyện được một lúc cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, không đợi tài xế sửa xe xong, Mạc Bắc đã ôm Tiểu Ý ngủ thiếp đi. Đợi đến khi mở mắt lại thì xe đã chuyển động, chú tài xế thấy Mạc Bắc tỉnh dậy liền nở nụ cười nói, “Đám nhóc mệt mỏi vậy sao, ha ha! A, anh trai cũng thật tài giỏi, đem theo đứa em nhỏ như vậy trên đường đi chắc chịu khổ không ít hả?"
Mạc Bắc cúi đầu nhìn thấy Tiểu Ý cũng tỉnh, nên cũng không đè thấp giọng nói, “Cũng may, em trai cháu rất ngoan."
Người nọ cười cười, tựa như rất đồng tình với lời này, đứa nhỏ trong vòng tay thiếu niên ít khi nói chuyện, chỉ mở to mắt nhìn ngắm ca ca của mình, vẻ mặt còn rất thỏa mãn, đứa bé này nhìn rất khôi ngô, tài xế cười vui vẻ, hỏi tiếp, “Làm sao mà bị lạc ba mẹ? Cả hai trực tiếp đi đến Myitkyina sẽ không sao chứ?"
“Không sao đâu, chú yên tâm." Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ một chút nói ra, “Gia đình chúng cháu đến Tạp Tư Mễ Trấn, đúng lúc chỗ đó có Tế Thần, người đến rất đông, chen ra chen vào nên bị lạc."
“Tạp Tư… Mễ?" Tài xế đờ ra, gãi đầu, “Đó là chỗ nào?"
Mạc Bắc âm thầm mừng rỡ, chỗ nào hả? Cháu cũng không biết đó là chỗ nào… “A, chính một thị trấn ở phía tây chân núi, chú không biết sao?"
“A hahaha, " Tài xế ngượng ngùng cười nói, “Chú đây cũng chỉ lái xe ngang qua nơi này, đúng là không có dừng lại tìm hiểu, nếu không phải bị hư, ha ha…"
Người tài xế này rất thú vị, trên đường đi Mạc Bắc nói chuyện phiếm cùng hắn cũng không cảm thấy nặng nề. Mỗi lần Tiểu Ý nhìn thấy Mạc Bắc trò chuyện phiếm đều nhịn không được nhếch môi cười thầm, cũng không phải nó hiểu những gì bọn họ đang nói, chỉ là mỗi khi Mạc Bắc nói dối ánh mắt chuyển động rất khác so với lúc bình thường, biến đổi rất tinh tế, Tiểu Ý rất tự hào, bởi vì nó biết không người nào có thể nhìn ra được, ngoại trừ Hạng Ý nó. Mỗi một thay đổi nhỏ của Mạc Bắc, đều nằm trong tầm mắt của nó.
Cứ như vậy đi mấy ngày lại ngừng lại một chút, Mạc Bắc và Hạng Ý được tài xế chăm sóc cho nên cũng không bị đói, người Myanmar rất nhiệt tình, thoáng chốc Mạc Bắc đã có ấn tượng tốt về bọn họ. Đến ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng đến được Myitkyina, hành trình này thật sự trải qua quá nhiều nguy hiểm, Mạc Bắc ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt, bất chợt cảm thấy xúc động.
Tiểu Ý từ khi tiến vào bang Myitkyina thì bắt đầu phấn khích, đứa nhỏ này xem ra rất thích nơi này, ngồi dậy chỉ chỉ ngón tay qua lại, “Ca ca, anh nhìn chỗ này đi!" Mạc Bắc nhìn theo hướng ngón tay của nó, tiếng nói bên tai rất vui vẻ, “Mẹ đã dẫn em đến mua mảnh đất trồng mía kia, ba ba đùa nghịch với cây mía rất hay, giống như đùa với súng ấy!"
Đùa với cây mía…
Mặt Mạc Bắc túa đầy mồ hôi.
Thoáng chốc Tiểu Ý đã trở nên hoạt bát, tài xế nhìn vậy cũng thoáng yên tâm, thầm nghĩ chắc hai đứa nhỏ này thật sự bị lạc, đã đến được chỗ ông ngoại nên biết được đường. Hắn nghĩ vậy, liền nhìn lên kính chiếu hậu cười nói, “Vậy hai đứa dừng ở chỗ nào? Để chú chở đến tận nơi!"
Mạc Bắc suy nghĩ một chút, nói, “A chú chờ một chút, chú thấy đó em trai của cháu hào hứng đến như vậy, để cháu hỏi xem nó có muốn đi ngắm nhìn nơi khác hay không."
“A, được!"
Mạc Bắc mỉm cười, sau đó mới cúi đầu, lay lay tay áo của Tiểu Ý, bất đắc dĩ nói, “Được rồi Tiểu Ý, đừng kích động nữa." Đứa nhỏ cười ha ha quay đầu lại, Mạc Bắc gõ trán của nó, cười nói, “Chú ấy hỏi nhà chúng ta ở đâu, em còn nhớ không? Nhà của ông ngoại em… "
“Oh, nhớ rõ nha, ở hẻm Karma, một ngôi biệt thự rất lớn!"
Mạc Bắc xoa đầu nó, quay đầu nhìn tài xế, “Nó nói không muốn đi chơi nữa, muốn về nhà."
Tài xế kia cười ha ha nói, “Chú cũng đoán vậy, rất mệt rồi, về sớm một chút, ở nhà còn có người lo lắng… A đúng rồi, nhà ở chỗ nào? Chú đưa hai đứa về."
Mạc Bắc chiếu hồ lô họa biều (mô phỏng hình dáng), “Ở hẻm Karma, một ngôi biệt thự… "
Vừa nói xong, Mạc Bắc bỗng nhìn thấy vẻ mặt cởi mở của tài xế kia lập tức biến mất, sau đó đạp mạnh phanh xe, xe đột ngột thắng lại, chấn động khiến cho hai người Mạc Bắc chúi về phía trước suýt nữa thì đập phải ghế, Mạc Bắc thầm than không hay, lúc ngẩng đầu mặt vẫn giữ nguyên bình tĩnh, vẻ mặt làm bộ không hiểu, “Chú sao vậy?"
Người ngồi phía trước ngừng xe, lúc này xoay người lại, cặp mắt kia mới vừa rồi còn hào phóng nhưng bây giờ lại trở nên sắc bén như một con sói hoang, “Hai người… Đến đó làm gì?"
Mạc Bắc vừa định mở miệng, bỗng nhiên Tiểu Ý lại nhoài lên che chắn ở phía trước, trừng mắt nhìn chằm chằm lại, người tài xế kia bị Tiểu Ý trừng mắt thì sững sờ, trong lòng hoảng sợ, vẻ mặt cũng trở nên nghi ngờ, “Các người… "
Mạc Bắc hơi híp mắt, “Có chuyện gì sao?"
Người nọ im lặng thật lâu, chầm chậm nói, “Hẻm Karma, không có người khác." Mạc Bắc nhíu mày, tiếp đó chợt nghe người kia nói tiếp, “Chỉ có nhà của một người sinh sống."
Mạc Bắc âm thầm hít sâu một hơi, lặng lẽ đưa tay giữ khẩu súng trong ngực.
Tài xế kia dường như nhìn thấy, đột nhiên cười, “Có súng?"
Động tác Mạc Bắc dừng lại, không trả lời.
Người nọ nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, lại chú ý quan sát Hạng Ý, đôi mắt lóe sáng nhiều lần, rồi thử thăm do hỏi, “Đứa bé này, họ gì?"
Mạc Bắc vẫn im lặng.
“… Hoắc?" Người nọ nói xong, liền thấy ánh mắt bình tĩnh của Mạc Bắc lóe lên, ngay lập tức vui mừng nói lớn, “Thật sự họ Hoắc?"
Mạc Bắc không hiểu được hắn, mẹ Hạng Ý họ Hoắc, sao lại nói họ của đứa nhỏ này giống với họ của mẹ nó…
Người kia bỗng nhiên từ ghế trước muốn tới chỗ ghế sau, nhưng mà chỉ vừa mới cử động người, Mạc Bắc đã nhanh nhạy móc ra khẩu súng ngắn trong ngực nhắm thẳng về phía hắn, người nọ lại như không để ý, khoát tay cười ha ha, “Đừng bắn đừng bắn… " Vừa dứt lời, lại thấy đứa nhỏ kia thế mà cũng lấy ra một cây dao từ trong ngực, mũi dao bén nhọn chĩa về hướng tim hắn, người nọ không còn cách nào khác, đành phải ngừng lại không dám động đậy, “Hai người đừng sợ, a a, cậu bạn trẻ này, cậu giúp tôi lập công lớn rồi!"
Mạc Bắc mặt bình tĩnh, bàn tay vẫn không dám buông lỏng, “Có ý gì?"
“Hai người muốn đi tìm lão gia đúng không?" Mạc Bắc kinh ngạc, chợt nghe người nọ nói tiếp, “Hoắc Kiêu, hai người muốn đi tìm Hoắc Kiêu, đúng chứ! Đứa bé này, là cháu trai của lão gia, có đúng không?"
Trong lòng Mạc Bắc rối loạn, cậu sớm đoán chuyện cả nhà Hoắc Lam gặp nạn, ông ngoại Hạng Ý không thể không biết chút gì, chắc chắn sẽ hành động một chút, cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mừng rỡ của người này, âm thầm tự hỏi có nên tin hay không.
Người nọ nhìn thấy vẻ mặt hơi chút buông lỏng của Mạc Bắc, vội vàng giải thích, “A, chuyện của cô chủ… Lão gia biết rồi, lão gia đã phái không ít người đi tìm tung tích của tiểu thiếu gia… Ha ha, thật không ngờ tôi lại gặp phải!" Người nọ nhìn rất phấn khởi, nói rồi quay về ngôi yên tại vị trí ghế lái, “Hai người ngồi xuống đi, lập tức đến ngay! Ha ha, người tốt được đền đáp mà!"
Người nọ hưng phấn phóng xe tốc độ gấp hai lần. Hạng Ý hoàn toàn mù mờ, huyên thuyên cũng không biết người này đang nói cái gì, liền gào lên gọi như tên ngốc, nó cũng không biết có nên cất lại cây dao trên tay hay không, đảo mắt sang nhìn Mạc Bắc cũng có chút mù mờ, nó buồn bực gãi đầu, “Ca, cái tên điên kia… Hắn bị sao vậy?"
Mạc Bắc rút lại súng, cảm thấy chuyện này xảy ra quá nhanh, hai người thật quá may mắn rồi, trong lòng cậu vẫn không yên tâm. Nhìn cảnh quang băng băng ngoài cửa sổ xe, khẽ hỏi, “Tiểu Ý, đường này có đúng không?"
“Hả?" Hạng Ý hiểu được, quay đầu nhìn thoáng qua, gật đầu, “Hình như đúng, em còn nhớ."
Mạc Bắc vẫn chưa yên tâm, mãi cho đến khi xe đã dừng lại cậu vẫn cảm giác không chân thật, mấy ngày trước còn tầng tầng khó khăn nguy hiểm, tại sao sau khi vào được Myanmar lại cứ thuận buồm xuôi gió như vậy…
Người nọ trong lúc lái xe thì bấm điện thoại, gào khóc báo cáo tình hình, vậy nên khi mấy người bọn họ xuống xe, bên ngoài biệt thự rộng lớn kia đã bị bao quanh bởi không ít hơn ba vòng người, người đứng đầu tinh thần sáng lạng, khí thế cường tráng, có điều ngay khi nhìn thấy bọn cậu, tất cả những vẻ uy nghiêm đều biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt khó tin cùng đôi mắt đau đớn.
Hắn ngơ nhắc nhìn đứa nhỏ trước mặt, Hạng Ý cũng nhận ra hắn, đôi môi mấp máy, một lúc lâu mới rốt cuộc nghẹn ngào kêu lên, “Ông ngoại… "
Hắn kia nghe thấy tiếng gọi liền lập tức loạng choạng chạy tới, ôm lấy đứa nhỏ, con người kiên cường bỗng nhiên chảy ra nước mắt, Mạc Bắc khẽ cúi thấp đầu, trong lòng đau buồn, phản ứng của người này dường như đã nói cho cậu biết một sự thật, có lẽ ba mẹ của Hạng Ý đã…
“Ông ngoại, Tiểu Ý rất nhớ ông… "
Hạng Ý ôm lấy cổ người kia òa khóc đến nổi nước mắt nước mũi tèm lem, Hoắc Kiêu đau lòng ôm chặt đứa bé, rốt cuộc bình ổn lại tâm tình kích động, từ từ đứng thẳng lên, ôm lấy đứa nhỏ, “Tiểu Ý đừng khóc nữa, ổn rồi ổn rồi, về nhà rồi, đừng sợ… "
Hạng Ý đưa tay lau nước mắt, sụt sịt mũi, giọng điệu nghẹn ngào, “Ông ngoại, ba mẹ… Có phải đã bị người ta… "
Cơ thể Hoắc Kiêu run lên, đau đớn trong lồng ngực tràn ra, không thể nói nên lời. Hạng Ý ngơ ngác nhìn Hoắc Kiêu, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới kìm nén được giờ lại tiếp tục tràn ra ào ạt, quả nhiên… Thật ra nó đã sớm đoán được, nhẫn nhịn một đường, tự ép mình phải lạc quan lên, nhưng… Nhưng nếu bọn họ thật sự còn sống, sao lại có thể không đi tìm nó…
Hoắc Kiêu cố không đau lòng thêm nữa, ôm Hạng Ý luống cuống tay chân lau nước mắt, con gái đã chết, nhưng cháu trai lại tìm đến mình, đây có thể gọi là vạn hạnh trong bất hạnh… Hắn lau nước mắt của Tiểu Ý, dỗ dành đứa nhỏ nói, “Đừng khóc, Tiểu Ý… Cháu còn có ông ngoại, còn có… "
Lời còn chưa nói xong, đám người đối diện bỗng nhiên hỗn loạn, tiếp đó giọng nói bối rối kích động của một người đàn ông vang lên, “Tiểu Ý? Tiểu Ý đã về?" Người đàn ông lảo đảo chạy tới, nhưng trên đùi dường như bị thương, khập khiễng chạy qua. Tuy rằng trên mình người đó băng bó không ít, bước đi cũng chệnh choạng, nhưng Mạc Bắc vẫn bị cuốn hút bởi khí chất hào hùng khiến cho người khác chú ý, người đó gắng gượng, dáng người cao to, toàn người nhìn tuy rất chật vật, nhưng vẫn không thể che lấp đi khí chất thu hút người khác.
Khi người đó vừa xuất hiện Hạng Ý liền ngây người, cả người cứng ngắc, sau đó bỗng nhiên giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Hoắc Kiêu chạy như bay đến chỗ người đó, “Ba!"
Mạc Bắc nghe thấy thì sững sờ, ngẩng đầu quan sát người đàn ông anh tuấn, ngẩn người, người này… Là cha nuôi của mình sao?
Người đó khom người muốn ôm lấy đứa nhỏ, nhưng hình như kéo xuống lại làm cho miệng vết thương toét ra, Hạng Ý sợ đến mức vội vàng nhích ra vài bước, hoảng hốt nhìn đối phương, “Ba, ba sao vậy? Bị thương sao?"
Người nọ không quan tâm đau đớn, chỉ đưa tay ôm chằm đứa nhỏ, cánh tay run rẩy vuốt ve đầu đứa nhỏ, cười đau xót, “Ba xin lỗi, Tiểu Ý, ba xin lỗi… "
Hạng Ý cẩn thận ôm bả vai của người nọ, sụt sịt mũi.
Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân của một người, Hạng Ý ngước đầu thì nhìn thấy Hoắc Kiêu đang đứng bên cạnh bọn họ, ánh mắt lạnh lùng theo dõi ba của nó, giọng nói cũng lạnh băng vô tình, “Hạng Khôn, cậu nhặt được một cái mạng." Nói xong, hừ một tiếng, nhìn lại vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Ý khẽ thở dài, rồi đi trở về biệt thự, không ngoảnh mặt lại.
Hạng Ý cảm thấy đôi tay ôm mình siết chặt thêm một chút, nó ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Hạng Khôn vốn đang cười thì bỗng nhiên thu lại, chỉ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Hoắc Kiêu, mặt không cảm xúc.
Tất cả mọi người cũng đi theo Hoắc Kiêu trở về biệt thự, Hạng Ý được Hạng Khôn ôm, Mạc Bắc đi theo bên cạnh, ba người đi cuối cùng, Hạng Khôn đột nhiên dừng lại nhìn vào Mạc Bắc, lạnh lùng trong mắt liền biến mất, ngược lại còn hiện ra một chút dịu dàng, “Mạc Bắc, cảm ơn."
Tác giả :
Tiêu Mạc Nhân