Bố Y Thiên Kim
Chương 35: Vui mừng
Sáng sớm hôm sau, ba người ăn qua loa điểm tâm. Mẹ Đông Sinh liền nhìn Tần Châu Ngọc nói: “Ngươi... Hôm nay theo ta đi ra ruộng nhổ cỏ"
Đông Sinh vừa nghe, lập tức mở miệng: “Nương, ta cùng người đi, Tiểu Ngọc nàng chưa làm bao giờ, sợ là làm không tốt."
"Ngươi đi theo ta làm gì, lo đi ôn bài đi, đừng đến lúc thi Hương bắt đầu, ngươi còn chủa có chuẩn bị." Mẹ Đông Sinh liếc ĐÔNG SINH một cái, lại nhìn Tần Châu Ngọc nói, “Muốn làm con dâu của thôn KIM VIỆN ta, ngay cả việc nhổ cỏ cũng không biết làm, sao được?"
"Đại nương, ta đi ta đi." Tần Châu Ngọc thầm nghĩ nhổ cỏ có cái gì khó, vội vàng gật đầu. Nàng còn muốn cùng thư ngốc thành thân, cũng không muốn mẹ của hắn không đòng ý hôn sự này.Mẹ Đông Sinh đối với thái độ tích cức của nàng coi như vừa lòng, khi chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên lại nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, rồi sau vẻ mặt xem thường nói:
"ngươi nghĩ đang đi dạo sao?phải đi xuống ruộng làm việc a, ngươi nghĩ như tiểu thư con nhà giàu đi ngắm hoa sao?"
Nói xong, cũng không chờ Tần Châu Ngọc có phản ứng gì, thẳng vào phòng, một lát sau, chính là cầm một bộ quần áo hoa vải thô nhét vào trong tay Tần Châu Ngọc: “Thay cái này."
Tần Châu Ngọc tiếp nhận bộ quần áo kia, lật ngang lật dộc nhìn, miệng trề ra, đi thật chậm vào trong thay.Cuối cùng vẫn là vô cùng ghét bỏ, nàng theo thói quen ngẩng đầu, muốn cự tuyệt mặc bộ quần áo quê mùa này. Không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt mẹ Đông Sinh hỏi “ muốn ý kiến gì?". Nàng chỉ có thể im miệng, không cam tâm mà quay đầu, u ám nhìn về phía ĐÔNG SINH.
Đông Sinh nhìn thấy được ánh mắt cầu cứu và trách móc của nàng nhìn hắn, còn chưa kịp suy nghĩ có nên ra tay cứu giúp nàng không, liền nhìn thấy ánh mắt muốn giết hắn nếu hắn dám cầu xin giúp nàng. Hắn nhìn thái độ của hai người không biết làm sao, nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài sân, đánh trống lãng nói: “Ai nha! Sắc trời đã không còn sớm, cái gọi là thời gian trôi qua thật nhanh, ta nên đi ôn bài thôi."
Nói xong, lập tức mở cửa phòng, nhanh chóng chui vào trong phòng.Tần Châu Ngọc dùng ánh mắt phẫn hận nhìn theo hắn, tức giận dậm chân. Mẹ Đông Sinh cũng dùng ánh mắt nhìn về phía nàng, lạnh lẽo mở miệng:
"Làm sao vậy? Còn không mau thay quần áo đi theo ta, chẳng lẽ bây giờ trời còn chưa nắng không đi, đi trễ ngươi muốn phơi nắng sao?."
"Dạ" Tần Châu Ngọc không cam lòng đi vào trong thay đồ, đem bộ y phục ĐÔNG SINH dùng hết tiền trong người để mua cho nàng cởi ra, mặc vào bộ quần áo bông củ kĩ do mẹ ĐÔNG SINH đưa.Lúc nàng đi ra,mẹ Đông Sinh mỉm cười, vừa lòng gật gật đầu: “Thế này mới giống bộ dáng đi làm việc."
Tần Châu Ngọc từ trước tới giờ chưa bao giờ tiếp xúc với ruộng lúa, chỉ cảm thấy mẹ Đông Sinh mang nàng đến đám ruộng đang mọc xanh um tùm, gió từng cơn mang theo mùi hương lúa thổi tới, tinh thần sảng khoái, hoàn toàn mục đích mình đén đây làm gì.
"Còn thất thần ở đó làm gì?" Thẳng đến bị khi mẹ Đông Sinh lớn giọng gọi một tiếng, mới gọi tinh thần trở về.Nàng ngẩng đầu lên nhìn vừa thấy, nguyên lai mẹ Đông Sinh không biết khi nào đã xuống ruộng, sắn ống quần lên, bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Mẹ Đông Sinh thấy nàng còn bộ dáng chậm chạp, trên mặt đã không muốn kiên nhẫn: “Nhanh thoát hài theo ta xuống ruộng cắt lúa, vì sao cứ để ta gọi hoài, cũng không phải là a Hoàng trong nhà muốn ta đánh một cái mới chịu làm ah?."
Tần Châu Ngọc trên trán nổi ba đường hắc uyến. A Hoàng nàng biết đó là gì, chính là nói con chó lười biếng mà nhà Đông sinh nuôi. Miệng nàng oán thâm hai câu, lập tức cởi hài.
Bên này vừa cởi giày ra, liền lộ ra một đôi chân trắng ngần đẹ đẽ. Mẹ Đông Sinh nhìn thấy đôi chân trắng nõn kia, dường như cũng là giật mình, chẳng qua chợt lại nói: “Đừng đứng lâu, làm xong sớm ta trở về nhanh một chút chứ chờ mặt trời lên cao, chúng ta sẽ bị cháy nắng hết."
Tần Châu Ngọc vừa nghe, lập tức xuống ruộng liền.
"Này này này... Ngươi cẩn thận một chút, đừng đạp lên trúng lúa."
"Gọi ngươi đi nhổ cỏ, không phải kêu ngươi đi nhổ lúa. Ngươi là kẻ ngốc sao? Ngay cả cỏ dại và lúa cũng không phân biệt được?"
"Ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Ngươi nhổ như vậy, đây la mới có một mẫu, nhổ hết đám ruộng tới tết cũng chưa xong."
Tần Châu Ngọc chỉ cảm thấy, đầu óc kêu ong ong, giống như có một đám ruồi bọ bay trong lỗ tai nàng. Bị mẹ Đông Sinh mắng như vậy, nàng luống cuống tay chân đến cuối cùng là càng làm càng loạn.
Như vậy còn chưa nói đến, nàng đang tập trung nghe mẹ ĐÔNG SINH lãi nhãi, cảm giác được dưới chân có cái gì vừa động. Một lát, nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng, trpng tay vẫn cầm mớ lúa lẫn cỏ nhổ sai khi nãy, lớn tiếng kêu lên, ba chân bốn cẵng mặc kệ không nhìn về phía trước chạy loạn khắp nơi. Mà những người bị nàng tông trúng đều bị ngã trái phải nằm đè lên lúa.
Còn chưa chờ mẹ Đông Sinh nói gì, Tần Châu Ngọc đã đứng ở trên ruộng, vỗ ngực, thở hồng hộc chỉ vào vị trí nơi nàng mới đứng, lắp bắp nói:“Vừa... Vừa mới, có... Có cái gì vậy cắn ở chân ta!"
Mẹ Đông Sinh nhìn một loạt người ngã xuống kia, hô hấp đột nhiên tăng cao, trong ánh mắt thiếu chút nữa có thể phun ra lửa.
Nàng nghiến răng nghiến lợi đi đến chỗ Tần Châu Ngọc vừa đứng, tay thò xuống bùn mò qua mò lại. Sau một lát, tay rút ra khỏi đóng bùn, trên tay còn cầm một con vật đang còn sống, nhìn kỹ thì ra là con cá chạch.
Nàng cầm con cá chạch, oán hận trừng mắt nhìn cái người vẫn đang đứng sợ sệt phía trên ruộng: “Ngạc nhiên cái gì? Ruộng nước không phải có lươn thì cũng là cá chạch!"
Tần Châu Ngọc đứng xa nhìn thấy vật đen tuyện đang ngọ ngoạy trong tay mẹ ĐÔNG SINH, nhẹ nhàng thở ra, bĩu môi: “Con còn tưởng rằng là có rắn!"
Mẹ Đông Sinh đem cá chạch ném vào bên trong cái xô bên hông, tức giận thở hổn hển chỉ vào nàng: “Ngươi là thứ phá của, nhìn xem những mẫu lúa đang xanh tốt của ta, bị ngươi làm hư hại không ít. Ngươi khôn hồn thì làm việc cho tốt, nếu vẫn còn làm lúa chết, ta không để cho ngươi yên đâu."
Tần Châu Ngọc nhìn xuống nơi mình làm cho hư hết lúa, không khỏi cũng có chút chột dạ, lập tức gật đầu.
"Vậy ngươi còn không mau xuống ruộng làm nhanh lên!"
MẹĐông Sinh bên này đang dùng âm thanh sư tử rống, liền nghe được một thanh âm bên kia gọi: “Biểu di, biểu di".
Nhìn theo hướng có tiếng gọi mình mẹ đông sinh nhìn thấy nhị cường đang chạy lại đằng này kêu bà, đối với nàng phẩy phẩy tay: “Biểu di, heo mẹ nhà con sinh heo con lần đầu, mẹ con kêu biểu di qua phụ mẹ con một tay!"
Mẹ Đông Sinh nhớ tới cái gì dường như đã quên vỗ vỗ đầu: “Ai nha,saota đem việc này đã quên đi mất, ta lập tức đi theo ngươi."
Nói xong, liền lập tức đi lên trên ruộng, ở bên cạnh ruộng tùy tiện rửa chân, cũng không mang giày, đem giày xách ở trong tay liền chuẩn bị đi theo nhị cường.
Chính là vừa đi được vài bước, mới nhớ tới còn có Tần Châu Ngọc, lại lui về sau, phụng phịu nói: “Đến lúc ta trở vềnếu ruộng vẫn còn bộ dạng như cũ, lúa cũng không nhổ hết, ngươi đừng hy vọng ta cho Đông sinh cưới ngươi vào cửa. Chúng ta là nông dân, chẳng muốn gặp nhất là kiểu đại tiểu thư tứ chi không làm được,lúa va cỏ cũng không phân biệt được.
Nói xong, vừa tức giận nhìn cánh ruộng bị thê thảm, oán hận rời đi.
Đi theo phía sau mẹ Đông Sinh là nhị cường, thấy người vừa đi qua, liền quay đầu đối với Tần Châu Ngọc lêu lêu cười, nói: “Biểu tẩu, ngươi chậm rãi làm đi, chúng ta đi trước."
Đang nhìn Tần Châu Ngọc bằng ánh mắt coi thường, nhìn xuống khẩu hình miệng của cô phun ra bốn chữ"Hạ lưu bại hoại"sau khi nghe được bốn từ đó, hắn chỉ phải tức giận thu hồi lại kiểu trêu tức cô, xám xịt cùng mẹ Đông Sinh rời đi.
Hắn thật không hiểu biểu ca nhõ nhặn thư sinh hiền lành của hắn, coi trọng nha đầu hung dữ này ở điểm nào mà ra sức ch chở cho nàng.
Đợi hai người đi rồi, Tần Châu Ngọc mặt xụ xuống, đặt mông ngồi ở trên bờ ruộng, vừa hận đưa tay ngắt cọng cỏ đưa lên miệng dùng sức mà nhai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn. Lúc này, ánh mặt trời lên cao thời tiết cực nóng, nàng nhìn thửa ruộng như có thâm thù từ lâu với nàng.
"Như thế nào? Tức giận?" Bỗng nhiên, Tần Châu Ngọc cảm giác trên đỉnh đầu có một bóng đen chiếu xuống dưới, ôn hòa mang theo giọng điệu nhẹ nhàng, như là một dòng suối mát, rót vào thời tiết nóng nực này.
Nàng sờ sờ trên đầu vừa mới bị đội mũ rơm, ngẩn đầu chề môi, nhìn về phía Đông Sinh: “Tử thư sinh, ngươi rất vui sướng khi ta gặp khó khăn?"
"Thật oan cho ta! Ta làm sao vui sướng khi nàng gặp nạn." Đông Sinh ngồi xỏm xuống ở bên cạnh nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, quần áo vải bông thô kệch,mặc vào thân hình nhỏ bé của nàng, nhìn có vẻ hơi rộng một chút, nhìn vậy thấy có chút thơ ngây ngu ngơ buồn cười. Hai má trắng nõn, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, đã biến thành đỏ bừng hai má, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Mà ở trên cái trán nhẵn nhụi sáng bóng kia tiết ra thật nhiều mồ hôi chảy dọc xuống hai bên má nàng.
Đông Sinh nhìn thấy hơi đau lòng, vươn tay ra, nhẹ nhàng đem mồ hôi giúp nàng lau khô.
Tần Châu Ngọc cũng không thèm liền ghạt tay hắn ra: “Ngươi chính là vui sướng khi ta gặp nạn, trước kia ta hay bắt ngươi làm này làm nọ cho ta, hôm nay ta bị mẹ ngươi hành hạ lại, không biết trong lòng ngươi có bao nhiêu vui sướng!"
Đông Sinh cười lắc đầu, nhìn lúa bị nàng đạp hư, sớm biết rằng sẽ có trường hợp này xảy ra. Dù sao mẹ hắn đối với nàng như vậy cũng đã là nhân từ rồi, nếu là trước kia có tên nhóc nhà ai mà làm hư một cộng lúa của mẹ hắn, mẹ hắn chắc chắn sẽ đuổi theo mà đánh cho tên đó một trận. Mà hôm nay, hắn từ xa nhìn tới, mẹ hắn tuy có thực sự rất tức giận, nhưng cũng làm khó cho nàng. Điều này làm cho hắn nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Đông Sinh vừa nghĩ vừa đem giầy cởi ra, Tần Châu Ngọc nhìn thấy chỉ liền hỏi"Ngươi làm gì" không đi theo hắn xuống ruộng.
Vừa thấy Tần Châu Ngọc ở trên ruộng muốn đi xuống dưới này, hắn mới nhanh tay ngăn cản nàng lại: “Nàng đừng xuống. Nếu lại làm hư lúa,mẹ của ta có thể sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà."
Lời này quả nhiên thành công làm cho Tần Châu Ngọc đứng im tại chỗ, nàng nhìn Đông Sinh làm dưới ruộng cả nữa ngày, mới hiểu ra ha ha cười rộ lên: “Thư ngốc, thì ra là chàng đến giúp ta. Ai nha,vậy mà vừa rồi ta lại hiểu lầm chàng! Nhưng mà, chàng làm nhanh chút a, bằng không mẹ chàng mà quay lại, hai ta chết chắc."
Quả nhiên là không hề khách khí.
"Yên tâm, mẹ ta đi đến nhà nhị cường, gặp được mẹ nhị cường, cho dù không có việc gì làm, cũng sẽ nói chuyện mất nữa ngày.Không trở về nhanh như vậy đâu."
"Thật vậy sao!" Tần Châu Ngọc hiểu rõ gật gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra được cái gì, mắt đen lúng liếng mở to, “Thư ngốc, là chàng nhờ người kêu mẹ chàng đi, đúng hay không?"
Đông Sinh cũng không trả lời nàng, chỉ liếc nàng một cái, tiếp tục làm việc.
Tần Châu Ngọc vì phát hiện được việc này cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào giơ hai tay lên, quên hết tất chạy thật nhanh xuống ruộng ôm Đông Sinh.
Cũng may Đông Sinh nhanh tay lẹ mắt, nàng còn chưa kịp dẫm nát lúa dưới chân, hắn đã nhanh ngăn cản nàng lại.
Vừa cản nàng đứng yên lại, Tần Châu Ngọc liền lập tức ôm hắn, dưới ánh mặt trời,hai người ngã xuống trên ruộng.
Lúc này có mấy thanh niên trai tráng trong thôn đi ngang, thấy cảnh trước mắt, huýt sáo, hướng hai người nói: “Ai nha, kia không phải Đông Sinh sao? Mau nhìn kìa, hắn đang cùng cô nương mang từ trong thành về thân mật kìa!"
Đông Sin nhìn mặt trời chói chang trên cao, chỉ cảm thấy cả mặt đều đỏ bừng.
Đông Sinh vừa nghe, lập tức mở miệng: “Nương, ta cùng người đi, Tiểu Ngọc nàng chưa làm bao giờ, sợ là làm không tốt."
"Ngươi đi theo ta làm gì, lo đi ôn bài đi, đừng đến lúc thi Hương bắt đầu, ngươi còn chủa có chuẩn bị." Mẹ Đông Sinh liếc ĐÔNG SINH một cái, lại nhìn Tần Châu Ngọc nói, “Muốn làm con dâu của thôn KIM VIỆN ta, ngay cả việc nhổ cỏ cũng không biết làm, sao được?"
"Đại nương, ta đi ta đi." Tần Châu Ngọc thầm nghĩ nhổ cỏ có cái gì khó, vội vàng gật đầu. Nàng còn muốn cùng thư ngốc thành thân, cũng không muốn mẹ của hắn không đòng ý hôn sự này.Mẹ Đông Sinh đối với thái độ tích cức của nàng coi như vừa lòng, khi chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên lại nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, rồi sau vẻ mặt xem thường nói:
"ngươi nghĩ đang đi dạo sao?phải đi xuống ruộng làm việc a, ngươi nghĩ như tiểu thư con nhà giàu đi ngắm hoa sao?"
Nói xong, cũng không chờ Tần Châu Ngọc có phản ứng gì, thẳng vào phòng, một lát sau, chính là cầm một bộ quần áo hoa vải thô nhét vào trong tay Tần Châu Ngọc: “Thay cái này."
Tần Châu Ngọc tiếp nhận bộ quần áo kia, lật ngang lật dộc nhìn, miệng trề ra, đi thật chậm vào trong thay.Cuối cùng vẫn là vô cùng ghét bỏ, nàng theo thói quen ngẩng đầu, muốn cự tuyệt mặc bộ quần áo quê mùa này. Không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt mẹ Đông Sinh hỏi “ muốn ý kiến gì?". Nàng chỉ có thể im miệng, không cam tâm mà quay đầu, u ám nhìn về phía ĐÔNG SINH.
Đông Sinh nhìn thấy được ánh mắt cầu cứu và trách móc của nàng nhìn hắn, còn chưa kịp suy nghĩ có nên ra tay cứu giúp nàng không, liền nhìn thấy ánh mắt muốn giết hắn nếu hắn dám cầu xin giúp nàng. Hắn nhìn thái độ của hai người không biết làm sao, nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài sân, đánh trống lãng nói: “Ai nha! Sắc trời đã không còn sớm, cái gọi là thời gian trôi qua thật nhanh, ta nên đi ôn bài thôi."
Nói xong, lập tức mở cửa phòng, nhanh chóng chui vào trong phòng.Tần Châu Ngọc dùng ánh mắt phẫn hận nhìn theo hắn, tức giận dậm chân. Mẹ Đông Sinh cũng dùng ánh mắt nhìn về phía nàng, lạnh lẽo mở miệng:
"Làm sao vậy? Còn không mau thay quần áo đi theo ta, chẳng lẽ bây giờ trời còn chưa nắng không đi, đi trễ ngươi muốn phơi nắng sao?."
"Dạ" Tần Châu Ngọc không cam lòng đi vào trong thay đồ, đem bộ y phục ĐÔNG SINH dùng hết tiền trong người để mua cho nàng cởi ra, mặc vào bộ quần áo bông củ kĩ do mẹ ĐÔNG SINH đưa.Lúc nàng đi ra,mẹ Đông Sinh mỉm cười, vừa lòng gật gật đầu: “Thế này mới giống bộ dáng đi làm việc."
Tần Châu Ngọc từ trước tới giờ chưa bao giờ tiếp xúc với ruộng lúa, chỉ cảm thấy mẹ Đông Sinh mang nàng đến đám ruộng đang mọc xanh um tùm, gió từng cơn mang theo mùi hương lúa thổi tới, tinh thần sảng khoái, hoàn toàn mục đích mình đén đây làm gì.
"Còn thất thần ở đó làm gì?" Thẳng đến bị khi mẹ Đông Sinh lớn giọng gọi một tiếng, mới gọi tinh thần trở về.Nàng ngẩng đầu lên nhìn vừa thấy, nguyên lai mẹ Đông Sinh không biết khi nào đã xuống ruộng, sắn ống quần lên, bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Mẹ Đông Sinh thấy nàng còn bộ dáng chậm chạp, trên mặt đã không muốn kiên nhẫn: “Nhanh thoát hài theo ta xuống ruộng cắt lúa, vì sao cứ để ta gọi hoài, cũng không phải là a Hoàng trong nhà muốn ta đánh một cái mới chịu làm ah?."
Tần Châu Ngọc trên trán nổi ba đường hắc uyến. A Hoàng nàng biết đó là gì, chính là nói con chó lười biếng mà nhà Đông sinh nuôi. Miệng nàng oán thâm hai câu, lập tức cởi hài.
Bên này vừa cởi giày ra, liền lộ ra một đôi chân trắng ngần đẹ đẽ. Mẹ Đông Sinh nhìn thấy đôi chân trắng nõn kia, dường như cũng là giật mình, chẳng qua chợt lại nói: “Đừng đứng lâu, làm xong sớm ta trở về nhanh một chút chứ chờ mặt trời lên cao, chúng ta sẽ bị cháy nắng hết."
Tần Châu Ngọc vừa nghe, lập tức xuống ruộng liền.
"Này này này... Ngươi cẩn thận một chút, đừng đạp lên trúng lúa."
"Gọi ngươi đi nhổ cỏ, không phải kêu ngươi đi nhổ lúa. Ngươi là kẻ ngốc sao? Ngay cả cỏ dại và lúa cũng không phân biệt được?"
"Ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Ngươi nhổ như vậy, đây la mới có một mẫu, nhổ hết đám ruộng tới tết cũng chưa xong."
Tần Châu Ngọc chỉ cảm thấy, đầu óc kêu ong ong, giống như có một đám ruồi bọ bay trong lỗ tai nàng. Bị mẹ Đông Sinh mắng như vậy, nàng luống cuống tay chân đến cuối cùng là càng làm càng loạn.
Như vậy còn chưa nói đến, nàng đang tập trung nghe mẹ ĐÔNG SINH lãi nhãi, cảm giác được dưới chân có cái gì vừa động. Một lát, nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng, trpng tay vẫn cầm mớ lúa lẫn cỏ nhổ sai khi nãy, lớn tiếng kêu lên, ba chân bốn cẵng mặc kệ không nhìn về phía trước chạy loạn khắp nơi. Mà những người bị nàng tông trúng đều bị ngã trái phải nằm đè lên lúa.
Còn chưa chờ mẹ Đông Sinh nói gì, Tần Châu Ngọc đã đứng ở trên ruộng, vỗ ngực, thở hồng hộc chỉ vào vị trí nơi nàng mới đứng, lắp bắp nói:“Vừa... Vừa mới, có... Có cái gì vậy cắn ở chân ta!"
Mẹ Đông Sinh nhìn một loạt người ngã xuống kia, hô hấp đột nhiên tăng cao, trong ánh mắt thiếu chút nữa có thể phun ra lửa.
Nàng nghiến răng nghiến lợi đi đến chỗ Tần Châu Ngọc vừa đứng, tay thò xuống bùn mò qua mò lại. Sau một lát, tay rút ra khỏi đóng bùn, trên tay còn cầm một con vật đang còn sống, nhìn kỹ thì ra là con cá chạch.
Nàng cầm con cá chạch, oán hận trừng mắt nhìn cái người vẫn đang đứng sợ sệt phía trên ruộng: “Ngạc nhiên cái gì? Ruộng nước không phải có lươn thì cũng là cá chạch!"
Tần Châu Ngọc đứng xa nhìn thấy vật đen tuyện đang ngọ ngoạy trong tay mẹ ĐÔNG SINH, nhẹ nhàng thở ra, bĩu môi: “Con còn tưởng rằng là có rắn!"
Mẹ Đông Sinh đem cá chạch ném vào bên trong cái xô bên hông, tức giận thở hổn hển chỉ vào nàng: “Ngươi là thứ phá của, nhìn xem những mẫu lúa đang xanh tốt của ta, bị ngươi làm hư hại không ít. Ngươi khôn hồn thì làm việc cho tốt, nếu vẫn còn làm lúa chết, ta không để cho ngươi yên đâu."
Tần Châu Ngọc nhìn xuống nơi mình làm cho hư hết lúa, không khỏi cũng có chút chột dạ, lập tức gật đầu.
"Vậy ngươi còn không mau xuống ruộng làm nhanh lên!"
MẹĐông Sinh bên này đang dùng âm thanh sư tử rống, liền nghe được một thanh âm bên kia gọi: “Biểu di, biểu di".
Nhìn theo hướng có tiếng gọi mình mẹ đông sinh nhìn thấy nhị cường đang chạy lại đằng này kêu bà, đối với nàng phẩy phẩy tay: “Biểu di, heo mẹ nhà con sinh heo con lần đầu, mẹ con kêu biểu di qua phụ mẹ con một tay!"
Mẹ Đông Sinh nhớ tới cái gì dường như đã quên vỗ vỗ đầu: “Ai nha,saota đem việc này đã quên đi mất, ta lập tức đi theo ngươi."
Nói xong, liền lập tức đi lên trên ruộng, ở bên cạnh ruộng tùy tiện rửa chân, cũng không mang giày, đem giày xách ở trong tay liền chuẩn bị đi theo nhị cường.
Chính là vừa đi được vài bước, mới nhớ tới còn có Tần Châu Ngọc, lại lui về sau, phụng phịu nói: “Đến lúc ta trở vềnếu ruộng vẫn còn bộ dạng như cũ, lúa cũng không nhổ hết, ngươi đừng hy vọng ta cho Đông sinh cưới ngươi vào cửa. Chúng ta là nông dân, chẳng muốn gặp nhất là kiểu đại tiểu thư tứ chi không làm được,lúa va cỏ cũng không phân biệt được.
Nói xong, vừa tức giận nhìn cánh ruộng bị thê thảm, oán hận rời đi.
Đi theo phía sau mẹ Đông Sinh là nhị cường, thấy người vừa đi qua, liền quay đầu đối với Tần Châu Ngọc lêu lêu cười, nói: “Biểu tẩu, ngươi chậm rãi làm đi, chúng ta đi trước."
Đang nhìn Tần Châu Ngọc bằng ánh mắt coi thường, nhìn xuống khẩu hình miệng của cô phun ra bốn chữ"Hạ lưu bại hoại"sau khi nghe được bốn từ đó, hắn chỉ phải tức giận thu hồi lại kiểu trêu tức cô, xám xịt cùng mẹ Đông Sinh rời đi.
Hắn thật không hiểu biểu ca nhõ nhặn thư sinh hiền lành của hắn, coi trọng nha đầu hung dữ này ở điểm nào mà ra sức ch chở cho nàng.
Đợi hai người đi rồi, Tần Châu Ngọc mặt xụ xuống, đặt mông ngồi ở trên bờ ruộng, vừa hận đưa tay ngắt cọng cỏ đưa lên miệng dùng sức mà nhai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn. Lúc này, ánh mặt trời lên cao thời tiết cực nóng, nàng nhìn thửa ruộng như có thâm thù từ lâu với nàng.
"Như thế nào? Tức giận?" Bỗng nhiên, Tần Châu Ngọc cảm giác trên đỉnh đầu có một bóng đen chiếu xuống dưới, ôn hòa mang theo giọng điệu nhẹ nhàng, như là một dòng suối mát, rót vào thời tiết nóng nực này.
Nàng sờ sờ trên đầu vừa mới bị đội mũ rơm, ngẩn đầu chề môi, nhìn về phía Đông Sinh: “Tử thư sinh, ngươi rất vui sướng khi ta gặp khó khăn?"
"Thật oan cho ta! Ta làm sao vui sướng khi nàng gặp nạn." Đông Sinh ngồi xỏm xuống ở bên cạnh nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, quần áo vải bông thô kệch,mặc vào thân hình nhỏ bé của nàng, nhìn có vẻ hơi rộng một chút, nhìn vậy thấy có chút thơ ngây ngu ngơ buồn cười. Hai má trắng nõn, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, đã biến thành đỏ bừng hai má, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Mà ở trên cái trán nhẵn nhụi sáng bóng kia tiết ra thật nhiều mồ hôi chảy dọc xuống hai bên má nàng.
Đông Sinh nhìn thấy hơi đau lòng, vươn tay ra, nhẹ nhàng đem mồ hôi giúp nàng lau khô.
Tần Châu Ngọc cũng không thèm liền ghạt tay hắn ra: “Ngươi chính là vui sướng khi ta gặp nạn, trước kia ta hay bắt ngươi làm này làm nọ cho ta, hôm nay ta bị mẹ ngươi hành hạ lại, không biết trong lòng ngươi có bao nhiêu vui sướng!"
Đông Sinh cười lắc đầu, nhìn lúa bị nàng đạp hư, sớm biết rằng sẽ có trường hợp này xảy ra. Dù sao mẹ hắn đối với nàng như vậy cũng đã là nhân từ rồi, nếu là trước kia có tên nhóc nhà ai mà làm hư một cộng lúa của mẹ hắn, mẹ hắn chắc chắn sẽ đuổi theo mà đánh cho tên đó một trận. Mà hôm nay, hắn từ xa nhìn tới, mẹ hắn tuy có thực sự rất tức giận, nhưng cũng làm khó cho nàng. Điều này làm cho hắn nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Đông Sinh vừa nghĩ vừa đem giầy cởi ra, Tần Châu Ngọc nhìn thấy chỉ liền hỏi"Ngươi làm gì" không đi theo hắn xuống ruộng.
Vừa thấy Tần Châu Ngọc ở trên ruộng muốn đi xuống dưới này, hắn mới nhanh tay ngăn cản nàng lại: “Nàng đừng xuống. Nếu lại làm hư lúa,mẹ của ta có thể sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà."
Lời này quả nhiên thành công làm cho Tần Châu Ngọc đứng im tại chỗ, nàng nhìn Đông Sinh làm dưới ruộng cả nữa ngày, mới hiểu ra ha ha cười rộ lên: “Thư ngốc, thì ra là chàng đến giúp ta. Ai nha,vậy mà vừa rồi ta lại hiểu lầm chàng! Nhưng mà, chàng làm nhanh chút a, bằng không mẹ chàng mà quay lại, hai ta chết chắc."
Quả nhiên là không hề khách khí.
"Yên tâm, mẹ ta đi đến nhà nhị cường, gặp được mẹ nhị cường, cho dù không có việc gì làm, cũng sẽ nói chuyện mất nữa ngày.Không trở về nhanh như vậy đâu."
"Thật vậy sao!" Tần Châu Ngọc hiểu rõ gật gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra được cái gì, mắt đen lúng liếng mở to, “Thư ngốc, là chàng nhờ người kêu mẹ chàng đi, đúng hay không?"
Đông Sinh cũng không trả lời nàng, chỉ liếc nàng một cái, tiếp tục làm việc.
Tần Châu Ngọc vì phát hiện được việc này cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào giơ hai tay lên, quên hết tất chạy thật nhanh xuống ruộng ôm Đông Sinh.
Cũng may Đông Sinh nhanh tay lẹ mắt, nàng còn chưa kịp dẫm nát lúa dưới chân, hắn đã nhanh ngăn cản nàng lại.
Vừa cản nàng đứng yên lại, Tần Châu Ngọc liền lập tức ôm hắn, dưới ánh mặt trời,hai người ngã xuống trên ruộng.
Lúc này có mấy thanh niên trai tráng trong thôn đi ngang, thấy cảnh trước mắt, huýt sáo, hướng hai người nói: “Ai nha, kia không phải Đông Sinh sao? Mau nhìn kìa, hắn đang cùng cô nương mang từ trong thành về thân mật kìa!"
Đông Sin nhìn mặt trời chói chang trên cao, chỉ cảm thấy cả mặt đều đỏ bừng.
Tác giả :
Úy Không