Bổ Thiên Ký
Chương 308: Thổ lộ tâm tình
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ thuyền bật cười: “Ngươi cho rằng lục đạo luân hồi là nhà ai à? Lại còn hình dáng thế nào nữa..."
Vinh Tuệ Khanh ngượng ngùng: “Thì là có phần hiếu kỳ."
“Lục đạo, vốn là chỉ sáu cõi: cõi thần, cõi người, cõi Tu La, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ*, cõi địa ngục. Thế nhưng trên thực tế, hiện tại chỉ có cõi Tu La, cõi người, cõi súc sinh và cõi ngạ quỷ là mở ra, cõi trời và cõi địa ngục vô hình vô dạng, đã sớm được đóng lại. Ta đi lục đạo luân hồi, cũng chỉ tìm được một Chưởng Đạo Chi Linh** của nó, chỉ nhìn qua ghi chép luân hồi của vạn năm qua mà thôi." Chủ thuyền cười tủm tỉm nói, có3vẻ như tâm trạng cực tốt.
* Ngạ quỷ: quỷ đói.
** Chưởng Đạo Chi Linh: người chấp chưởng của lục đạo.
“À, thì ra là vậy. Vậy chủ thuyền làm sao có thể phán định người kia không đi qua lục đạo luân hồi được? Một vạn năm lâu như vậy, không biết có bao nhiêu sinh linh đang đi lại, tuần hoàn giữa sống và chết." Vinh Tuệ Khanh chớp mắt hỏi, không biết tại sao, cô có chút chột dạ. Bởi vì cô chính là người không có trong ghi chép của lục đạo luân hồi, nghĩ lại thì tình huống giống cô chắc hẳn cũng không ít chứ?!
Chủ thuyền nhìn chằm chằm Vinh Tuệ Khanh một hồi, không vạch trần sự chột dạ của cô, cười nói: “Nói vậy,0nếu nàng đã đi qua lục đạo luân hồi, nàng sẽ quên chuyện trước kia, vậy thì phải đổi thành ta cần đi tìm nàng rồi, nàng tuyệt đối sẽ không đến tìm ta, bởi vì nàng sẽ uống chén canh Mạnh Bà, hoàn toàn quên lãng ta. Nếu như nàng chưa đi qua lục đạo luân hồi, như vậy cho dù nàng đi đến đâu, nàng cũng sẽ không quên được chuyện của bọn ta, vậy thì chỉ cần nàng biết ta ở chỗ này, nàng nhất định sẽ đến tìm ta."
“Tự tin vậy sao?" Vinh Tuệ Khanh cũng không muốn đả kích chủ thuyền: “Vậy ta chúc chủ thuyền ước gì được đó. Thế nhưng, ta sẽ không đi theo, ta phải đi."
Chủ thuyền gật đầu: “Tu sĩ5mới lên thuyền kia chính là người ngươi muốn tìm sao?!"
Vinh Tuệ Khanh khẽ đỏ mặt: “Bị chủ thuyền nhìn ra rồi sao? Ta vốn dĩ muốn tìm được Long Thần, cầu xin Long Thần hỗ trợ, giúp ta tìm một vật, kết quả không ngờ tự mình tìm ra, cũng không làm phiền lão nhân gia Long Thần nữa."
Chủ thuyền bị lời của Vinh Tuệ Khanh làm nghẹn họng, hậm hực nói: “Lão nhân gia? Ta đây rất già sao?"
Vinh Tuệ Khanh cười không nói, chỉ là lắc đầu.
“Vậy ngươi muốn đi đâu?" Chủ thuyền vẫn có chút tình cảm cố nhân với Vinh Tuệ Khanh, lại thêm hắn biết Vinh Tuệ Khanh là người thân với người hắn đang chờ đợi nên đối đãi với cô vô cùng4tốt.
Vinh Tuệ Khanh lưu luyến không thôi lấy cái chìa khoá long cốt kia ra, đưa trả lại cho chủ thuyền.
Chủ thuyền cười khẽ: “Ngươi cứ giữ đi. Ta vào Long Trủng cũng không cần vật này." Nói rồi, đưa tay đặt lên trên chìa khóa long cốt, truyền vào một luồng thần thức của mình: “Cầm chìa khoá long cốt này, nếu ngươi nhìn thấy người thân mà ngươi chưa từng gặp mặt kia, vậy nó sẽ báo tin cho ta biết."
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến chủ thuyền từng nói, cô là người thân của người chủ thuyền đang chờ đợi. Nhưng nếu như người mà chủ thuyền chờ đợi lại là mẹ của cô thì làm sao bây giờ?
Nhớ đến cha mình, Vinh Tuệ Khanh có phần không9được tự nhiên, trầm ngâm không biết có cần mang chìa khóa này theo bên người không.
“Mang theo đi! Xem như ngươi không gặp được người thân của mình, nhưng cầm chìa khoá long cốt có hơi thở của Long Thần là ta, vậy bốn biển này đối với ngươi mà nói, chẳng còn gì có thể cản trở nữa rồi. Ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Sẽ không có đám yêu ma quỷ quái trên biển dám có ý đồ với ngươi." Chủ thuyền lại khuyên, chỉ hi vọng Vinh Tuệ Khanh mang chìa khóa này theo bên người. Hắn có thể cảm nhận được, cơ duyên của Vinh Tuệ Khanh vô cùng lớn. E rằng người hắn muốn tìm, cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện bên người cô.
“Mang theo chìa khóa long cốt này cũng được, thế nhưng chủ thuyền có thể giúp ta một chuyện không, giúp ta tìm một chút xem bè nổi ở nơi nào?" Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất ít khi có cơ hội để bắt chẹt Long Thần, nhịn không được mà ngước mắt hỏi.
Chủ thuyền cười to: “Rốt cuộc ngươi vẫn phải hỏi rồi." Nói rồi, hai tay mở ra, một cái bè gỗ tinh xảo nhỏ nhắn như một món đồ chơi xuất hiện trên hai tay của hắn, chính là một bè nổi cỡ nhỏ!
“Đây thật sự là bè nổi sao?!" Vinh Tuệ Khanh vừa mừng vừa sợ, nghiêng đầu qua nhìn tới nhìn lui, đưa tay muốn cầm lên kiểm tra, lại không dám, nửa chừng nắm tay thu lại.
Chủ thuyền cười giao bè nổi giống như đồ chơi này cho cô: “Truyền thần trí của ngươi vào, cho nó nhận chủ, sau đó ngươi có thể ngồi lên trên nó, rời khỏi thuyền báu của ta.
Dùng bè nổi ra giá, cuối cùng chủ thuyền đã thuyết phục được Vinh Tuệ Khanh mang chìa khóa long cốt theo bên người.
Trở lại phòng của mình, Vinh Tuệ Khanh nói lại với La Thần lời của chủ thuyền, lại cho y nhìn bè nổi và chìa khóa long cốt, cuối cùng hỏi: “Chàng có lời gì muốn nói với ta chăng?"
La Thần mỉm cười nói: “Làm sao nàng biết ta có lời muốn nói?"
“Chúng ta thần giao cách cảm mà." Vinh Tuệ Khanh cười nói, lần lượt cất bè nổi và chìa khóa long cốt vào trong túi đựng đồ và túi càn khôn của mình. Bè nổi quá lớn, túi càn khôn không chứa nổi, chỉ đành để vào trong túi đựng đồ.
La Thần hít sâu một hơi, truyền âm nói với cô: “Ta cảm thấy, đây là lúc để nàng tìm một chỗ bí ẩn, nhanh chóng tăng cường tu vi. Ta luôn cảm thấy, có mối nguy hiểm không hề tầm thường đang đến gần, mà nàng mấy năm này, hết trận pháp, lại đến luyện đan, sau đó còn chạy đến biển Trầm Tinh tìm ta khắp nơi, sợ rằng tu vi của nàng đã bỏ bê rất lâu rồi."
Vinh Tuệ Khanh không cười được nữa, trên mặt lộ ra vẻ chột dạ.
La Thần nói đúng, đã lâu rồi cô không chuyên tâm tu luyện. Thậm chí có lúc, cô không nhịn được mà lấy trận pháp, luyện đan và tìm người làm cái cớ để trốn tránh tu luyện.
“Nàng cần tập trung tinh lực tu luyện, đột phá Trúc Cơ, tiến nhập Kết Đan. Sau đó nàng cần tu luyện bản mạng pháp khí của mình, Nhật Nguyệt Song Câu của nàng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có chiêu thức thật sự lợi hại. Phải biết rằng, nếu thật sự phải chiến đấu với tu sĩ cấp cao, Nhật Nguyệt Song Câu của nàng chỉ dựa vào mấy chiêu hiện tại thì còn không lại gần được người ta. Đến lúc đó, một phép thần thông bất kì của tu sĩ cấp cao đều có thể nghiền ép nàng, khiến nàng tan thành mây khói." La Thần nói không chút lưu tình, tàn nhẫn phê bình mấy năm lười biếng vừa qua của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh càng thêm xấu hổ. Đúng là rất nhiều tu sĩ đều bỏ qua trận pháp và luyện đan, tập trung tinh thần vào chuyện tu hành, không phải là không có đạo lý. Cho dù tố chất của cô là vô cùng xuất chúng, thế nhưng dù cho tố chất xuất chúng hơn nữa, cũng cần đầu tư thời gian và tinh lực vào nó, bằng không... Tu vi của cô chẳng thể nào tự động tăng lên trong lúc ngủ.
Tu hành ngoại trừ cần đốn ngộ còn cần đầu tư, mới có thể từ lượng biến đổi thành chất.
Chính Vinh Tuệ Khanh cũng hoàn toàn cho rằng như vậy, không ngừng gật đầu như mổ thóc: “Chàng nói đúng. Chi bằng ta trở về Thanh Vân Tông tiếp tục bế quan đi thôi!"
La Thần cười nói: “Vậy là nàng không cần ta theo nàng à?"
“Dĩ nhiên không phải!" Vinh Tuệ Khanh bối rối, lại nghĩ tới nếu như trở về Thanh Vân Tông, thân phận La Thần chắc là sẽ không giấu giếm được, chỉ có ngượng ngùng nói: “Vừa rồi ta quên mất thân phận của chàng. Thế nhưng chúng ta cũng không thể ở trên thuyền này tu hành được?!"
La Thần lắc đầu: “Trên thuyền này tu sĩ quá hỗn tạp, chứ không thì ở lại cũng được. Dù sao nàng cũng đã biết phải đi rồi, vậy chúng ta đi tìm một chỗ trốn trên biển Trầm Tinh đi, sau đó ta hộ pháp cho nàng, nàng liền chuyên tâm tu luyện thôi! Nếu không tu luyện tới Kết Đan thì không được rời khỏi."
Vinh Tuệ Khanh nhìn La Thần, tựa đầu trước ngực y, buồn bã nói: “Vậy ta vĩnh viễn cũng không muốn Kết Đan. Như vậy chàng sẽ luôn ở bên ta."
La Thần trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng ôm cô, nói bên tai cô: “Chỉ có tu vi của nàng càng cao, thời gian chúng ta ở bên nhau mới càng lâu. Thế nên, vì ta, nàng cũng phải nỗ lực tu luyện. Lại nói, nàng đã quên người nhà của nàng rồi sao? Chí lớn muốn tu luyện tới Hóa Thần của nàng đâu rồi?"
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, dụi đi những giọt nước mắt trên mặt mình vào áo La Thần.
“Ta không quên, chỉ là ta cảm thấy quá mơ hồ. Không biết phải chờ đến khi nào."
“Mặc kệ phải chờ đến khi nào, ta đều sẽ cùng nàng."
Hai người lẳng lặng ngồi trong phòng tựa vào nhau, qua một hồi lâu, Vinh Tuệ Khanh mới gọi Xích Báo, Lang Thất, Khẳng Khẳng và A Nga đến, dặn dò: “Chúng ta phải rời khỏi thuyền báu rồi, từ hôm nay trở đi, cũng chỉ có mấy người chúng ta ở trên biển đi lại, các ngươi có nguyện ý cùng theo ta đi tiếp hay không?" Nói rồi lại bổ sung: “Nếu như không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng. Các ngươi có thể tiếp tục ở trên thuyền báu, chờ sau này ta làm xong việc, lại tới tìm các ngươi."
Còn với La Thần, Vinh Tuệ Khanh không hỏi lời nào. Bởi vì giữa cô và y, cô không có gì để hỏi. Đối phương dù không muốn cũng phải bằng lòng, cô không muốn cho y tự do lựa chọn.
Xích Báo đã sớm không muốn ở lại trên thuyền báu này rồi, đương nhiên nó là kẻ đứng ra đầu tiên: “Ta theo chủ nhân."
Khẳng Khẳng đợt này chẳng được đi đâu cả, cứ phải ở trên thuyền báu, cũng đã sớm chán ngán. Mỗi một phòng trên thuyền báu này, mặc kệ những tu sĩ kia có thiết lập kết giới hay không, nó đều đã đi quan sát học hỏi. Dù sao nơi nào có Khẳng Khẳng, sẽ không có riêng tư, đương nhiên, ngoại trừ Vinh Tuệ Khanh thì chẳng có tu sĩ nào khác ý thức được điều này.
Lang Thất thế nhưng cũng rất muốn đi cùng Vinh Tuệ Khanh, nó biết, vận may của Vinh Tuệ Khanh thật sự là quá tốt rồi, dù cho cô ăn thịt chúng nó húp canh, cũng tốt hơn tự mình lưu lạc, liền cướp lời nói: “Đương nhiên ta cũng đi, thế nhưng A Nga thì không nên đi, nàng có thể trở về tộc Hải Xà của nàng trước, chờ chúng ta xong chuyện, lại đi tìm nàng."
A Nga bất mãn: “Tại sao không để cho ta đi? Ta cứ muốn đi đấy!"
Lang Thất chống nạnh, hung dữ nói: “Quá nguy hiểm. Nàng không lo lắng cho bản thân mình, cũng phải vì cục cưng Tiểu Lang của ta mà cẩn thận một chút."
“A? Lang Thất, ngươi sắp có con rồi sao?!" Vinh Tuệ Khanh lại một lần nữa vừa mừng vừa sợ, hôm nay thật là nhiều kinh hỉ quá.
Mặt của A Nga liền đỏ ửng: “Không có, đừng nghe A Lang nói mò. Ta không có Lang cục cưng."
Lang Thất rất thất vọng: “Mấy ngày nay nàng thường nôn mửa, ta còn tưởng rằng nàng có rồi..."
Vinh Tuệ Khanh phụt một tiếng dựa trên người La Thần ôm bụng cười ngặt nghẽo, chỉ tay vào Lang Thất nói không nên lời.
Khóe môi La Thần khẽ nhếch: “Nôn mửa, có lẽ là say sóng. Lang Thất, ngươi thật sự cho rằng yêu thú dễ dàng có con cháu như vậy sao?"
Lang Thất lại “A" một tiếng, trong ngữ khí có sự thất vọng tràn trề.
Vinh Tuệ Khanh không để ý đến nó, duỗi tay ra, cho mọi người xem bè nổi trên bàn tay cô.
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ cưỡi bè nổi này, ngao du trên biển Trầm Tinh."
Chủ thuyền bật cười: “Ngươi cho rằng lục đạo luân hồi là nhà ai à? Lại còn hình dáng thế nào nữa..."
Vinh Tuệ Khanh ngượng ngùng: “Thì là có phần hiếu kỳ."
“Lục đạo, vốn là chỉ sáu cõi: cõi thần, cõi người, cõi Tu La, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ*, cõi địa ngục. Thế nhưng trên thực tế, hiện tại chỉ có cõi Tu La, cõi người, cõi súc sinh và cõi ngạ quỷ là mở ra, cõi trời và cõi địa ngục vô hình vô dạng, đã sớm được đóng lại. Ta đi lục đạo luân hồi, cũng chỉ tìm được một Chưởng Đạo Chi Linh** của nó, chỉ nhìn qua ghi chép luân hồi của vạn năm qua mà thôi." Chủ thuyền cười tủm tỉm nói, có3vẻ như tâm trạng cực tốt.
* Ngạ quỷ: quỷ đói.
** Chưởng Đạo Chi Linh: người chấp chưởng của lục đạo.
“À, thì ra là vậy. Vậy chủ thuyền làm sao có thể phán định người kia không đi qua lục đạo luân hồi được? Một vạn năm lâu như vậy, không biết có bao nhiêu sinh linh đang đi lại, tuần hoàn giữa sống và chết." Vinh Tuệ Khanh chớp mắt hỏi, không biết tại sao, cô có chút chột dạ. Bởi vì cô chính là người không có trong ghi chép của lục đạo luân hồi, nghĩ lại thì tình huống giống cô chắc hẳn cũng không ít chứ?!
Chủ thuyền nhìn chằm chằm Vinh Tuệ Khanh một hồi, không vạch trần sự chột dạ của cô, cười nói: “Nói vậy,0nếu nàng đã đi qua lục đạo luân hồi, nàng sẽ quên chuyện trước kia, vậy thì phải đổi thành ta cần đi tìm nàng rồi, nàng tuyệt đối sẽ không đến tìm ta, bởi vì nàng sẽ uống chén canh Mạnh Bà, hoàn toàn quên lãng ta. Nếu như nàng chưa đi qua lục đạo luân hồi, như vậy cho dù nàng đi đến đâu, nàng cũng sẽ không quên được chuyện của bọn ta, vậy thì chỉ cần nàng biết ta ở chỗ này, nàng nhất định sẽ đến tìm ta."
“Tự tin vậy sao?" Vinh Tuệ Khanh cũng không muốn đả kích chủ thuyền: “Vậy ta chúc chủ thuyền ước gì được đó. Thế nhưng, ta sẽ không đi theo, ta phải đi."
Chủ thuyền gật đầu: “Tu sĩ5mới lên thuyền kia chính là người ngươi muốn tìm sao?!"
Vinh Tuệ Khanh khẽ đỏ mặt: “Bị chủ thuyền nhìn ra rồi sao? Ta vốn dĩ muốn tìm được Long Thần, cầu xin Long Thần hỗ trợ, giúp ta tìm một vật, kết quả không ngờ tự mình tìm ra, cũng không làm phiền lão nhân gia Long Thần nữa."
Chủ thuyền bị lời của Vinh Tuệ Khanh làm nghẹn họng, hậm hực nói: “Lão nhân gia? Ta đây rất già sao?"
Vinh Tuệ Khanh cười không nói, chỉ là lắc đầu.
“Vậy ngươi muốn đi đâu?" Chủ thuyền vẫn có chút tình cảm cố nhân với Vinh Tuệ Khanh, lại thêm hắn biết Vinh Tuệ Khanh là người thân với người hắn đang chờ đợi nên đối đãi với cô vô cùng4tốt.
Vinh Tuệ Khanh lưu luyến không thôi lấy cái chìa khoá long cốt kia ra, đưa trả lại cho chủ thuyền.
Chủ thuyền cười khẽ: “Ngươi cứ giữ đi. Ta vào Long Trủng cũng không cần vật này." Nói rồi, đưa tay đặt lên trên chìa khóa long cốt, truyền vào một luồng thần thức của mình: “Cầm chìa khoá long cốt này, nếu ngươi nhìn thấy người thân mà ngươi chưa từng gặp mặt kia, vậy nó sẽ báo tin cho ta biết."
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến chủ thuyền từng nói, cô là người thân của người chủ thuyền đang chờ đợi. Nhưng nếu như người mà chủ thuyền chờ đợi lại là mẹ của cô thì làm sao bây giờ?
Nhớ đến cha mình, Vinh Tuệ Khanh có phần không9được tự nhiên, trầm ngâm không biết có cần mang chìa khóa này theo bên người không.
“Mang theo đi! Xem như ngươi không gặp được người thân của mình, nhưng cầm chìa khoá long cốt có hơi thở của Long Thần là ta, vậy bốn biển này đối với ngươi mà nói, chẳng còn gì có thể cản trở nữa rồi. Ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Sẽ không có đám yêu ma quỷ quái trên biển dám có ý đồ với ngươi." Chủ thuyền lại khuyên, chỉ hi vọng Vinh Tuệ Khanh mang chìa khóa này theo bên người. Hắn có thể cảm nhận được, cơ duyên của Vinh Tuệ Khanh vô cùng lớn. E rằng người hắn muốn tìm, cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện bên người cô.
“Mang theo chìa khóa long cốt này cũng được, thế nhưng chủ thuyền có thể giúp ta một chuyện không, giúp ta tìm một chút xem bè nổi ở nơi nào?" Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất ít khi có cơ hội để bắt chẹt Long Thần, nhịn không được mà ngước mắt hỏi.
Chủ thuyền cười to: “Rốt cuộc ngươi vẫn phải hỏi rồi." Nói rồi, hai tay mở ra, một cái bè gỗ tinh xảo nhỏ nhắn như một món đồ chơi xuất hiện trên hai tay của hắn, chính là một bè nổi cỡ nhỏ!
“Đây thật sự là bè nổi sao?!" Vinh Tuệ Khanh vừa mừng vừa sợ, nghiêng đầu qua nhìn tới nhìn lui, đưa tay muốn cầm lên kiểm tra, lại không dám, nửa chừng nắm tay thu lại.
Chủ thuyền cười giao bè nổi giống như đồ chơi này cho cô: “Truyền thần trí của ngươi vào, cho nó nhận chủ, sau đó ngươi có thể ngồi lên trên nó, rời khỏi thuyền báu của ta.
Dùng bè nổi ra giá, cuối cùng chủ thuyền đã thuyết phục được Vinh Tuệ Khanh mang chìa khóa long cốt theo bên người.
Trở lại phòng của mình, Vinh Tuệ Khanh nói lại với La Thần lời của chủ thuyền, lại cho y nhìn bè nổi và chìa khóa long cốt, cuối cùng hỏi: “Chàng có lời gì muốn nói với ta chăng?"
La Thần mỉm cười nói: “Làm sao nàng biết ta có lời muốn nói?"
“Chúng ta thần giao cách cảm mà." Vinh Tuệ Khanh cười nói, lần lượt cất bè nổi và chìa khóa long cốt vào trong túi đựng đồ và túi càn khôn của mình. Bè nổi quá lớn, túi càn khôn không chứa nổi, chỉ đành để vào trong túi đựng đồ.
La Thần hít sâu một hơi, truyền âm nói với cô: “Ta cảm thấy, đây là lúc để nàng tìm một chỗ bí ẩn, nhanh chóng tăng cường tu vi. Ta luôn cảm thấy, có mối nguy hiểm không hề tầm thường đang đến gần, mà nàng mấy năm này, hết trận pháp, lại đến luyện đan, sau đó còn chạy đến biển Trầm Tinh tìm ta khắp nơi, sợ rằng tu vi của nàng đã bỏ bê rất lâu rồi."
Vinh Tuệ Khanh không cười được nữa, trên mặt lộ ra vẻ chột dạ.
La Thần nói đúng, đã lâu rồi cô không chuyên tâm tu luyện. Thậm chí có lúc, cô không nhịn được mà lấy trận pháp, luyện đan và tìm người làm cái cớ để trốn tránh tu luyện.
“Nàng cần tập trung tinh lực tu luyện, đột phá Trúc Cơ, tiến nhập Kết Đan. Sau đó nàng cần tu luyện bản mạng pháp khí của mình, Nhật Nguyệt Song Câu của nàng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có chiêu thức thật sự lợi hại. Phải biết rằng, nếu thật sự phải chiến đấu với tu sĩ cấp cao, Nhật Nguyệt Song Câu của nàng chỉ dựa vào mấy chiêu hiện tại thì còn không lại gần được người ta. Đến lúc đó, một phép thần thông bất kì của tu sĩ cấp cao đều có thể nghiền ép nàng, khiến nàng tan thành mây khói." La Thần nói không chút lưu tình, tàn nhẫn phê bình mấy năm lười biếng vừa qua của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh càng thêm xấu hổ. Đúng là rất nhiều tu sĩ đều bỏ qua trận pháp và luyện đan, tập trung tinh thần vào chuyện tu hành, không phải là không có đạo lý. Cho dù tố chất của cô là vô cùng xuất chúng, thế nhưng dù cho tố chất xuất chúng hơn nữa, cũng cần đầu tư thời gian và tinh lực vào nó, bằng không... Tu vi của cô chẳng thể nào tự động tăng lên trong lúc ngủ.
Tu hành ngoại trừ cần đốn ngộ còn cần đầu tư, mới có thể từ lượng biến đổi thành chất.
Chính Vinh Tuệ Khanh cũng hoàn toàn cho rằng như vậy, không ngừng gật đầu như mổ thóc: “Chàng nói đúng. Chi bằng ta trở về Thanh Vân Tông tiếp tục bế quan đi thôi!"
La Thần cười nói: “Vậy là nàng không cần ta theo nàng à?"
“Dĩ nhiên không phải!" Vinh Tuệ Khanh bối rối, lại nghĩ tới nếu như trở về Thanh Vân Tông, thân phận La Thần chắc là sẽ không giấu giếm được, chỉ có ngượng ngùng nói: “Vừa rồi ta quên mất thân phận của chàng. Thế nhưng chúng ta cũng không thể ở trên thuyền này tu hành được?!"
La Thần lắc đầu: “Trên thuyền này tu sĩ quá hỗn tạp, chứ không thì ở lại cũng được. Dù sao nàng cũng đã biết phải đi rồi, vậy chúng ta đi tìm một chỗ trốn trên biển Trầm Tinh đi, sau đó ta hộ pháp cho nàng, nàng liền chuyên tâm tu luyện thôi! Nếu không tu luyện tới Kết Đan thì không được rời khỏi."
Vinh Tuệ Khanh nhìn La Thần, tựa đầu trước ngực y, buồn bã nói: “Vậy ta vĩnh viễn cũng không muốn Kết Đan. Như vậy chàng sẽ luôn ở bên ta."
La Thần trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng ôm cô, nói bên tai cô: “Chỉ có tu vi của nàng càng cao, thời gian chúng ta ở bên nhau mới càng lâu. Thế nên, vì ta, nàng cũng phải nỗ lực tu luyện. Lại nói, nàng đã quên người nhà của nàng rồi sao? Chí lớn muốn tu luyện tới Hóa Thần của nàng đâu rồi?"
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, dụi đi những giọt nước mắt trên mặt mình vào áo La Thần.
“Ta không quên, chỉ là ta cảm thấy quá mơ hồ. Không biết phải chờ đến khi nào."
“Mặc kệ phải chờ đến khi nào, ta đều sẽ cùng nàng."
Hai người lẳng lặng ngồi trong phòng tựa vào nhau, qua một hồi lâu, Vinh Tuệ Khanh mới gọi Xích Báo, Lang Thất, Khẳng Khẳng và A Nga đến, dặn dò: “Chúng ta phải rời khỏi thuyền báu rồi, từ hôm nay trở đi, cũng chỉ có mấy người chúng ta ở trên biển đi lại, các ngươi có nguyện ý cùng theo ta đi tiếp hay không?" Nói rồi lại bổ sung: “Nếu như không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng. Các ngươi có thể tiếp tục ở trên thuyền báu, chờ sau này ta làm xong việc, lại tới tìm các ngươi."
Còn với La Thần, Vinh Tuệ Khanh không hỏi lời nào. Bởi vì giữa cô và y, cô không có gì để hỏi. Đối phương dù không muốn cũng phải bằng lòng, cô không muốn cho y tự do lựa chọn.
Xích Báo đã sớm không muốn ở lại trên thuyền báu này rồi, đương nhiên nó là kẻ đứng ra đầu tiên: “Ta theo chủ nhân."
Khẳng Khẳng đợt này chẳng được đi đâu cả, cứ phải ở trên thuyền báu, cũng đã sớm chán ngán. Mỗi một phòng trên thuyền báu này, mặc kệ những tu sĩ kia có thiết lập kết giới hay không, nó đều đã đi quan sát học hỏi. Dù sao nơi nào có Khẳng Khẳng, sẽ không có riêng tư, đương nhiên, ngoại trừ Vinh Tuệ Khanh thì chẳng có tu sĩ nào khác ý thức được điều này.
Lang Thất thế nhưng cũng rất muốn đi cùng Vinh Tuệ Khanh, nó biết, vận may của Vinh Tuệ Khanh thật sự là quá tốt rồi, dù cho cô ăn thịt chúng nó húp canh, cũng tốt hơn tự mình lưu lạc, liền cướp lời nói: “Đương nhiên ta cũng đi, thế nhưng A Nga thì không nên đi, nàng có thể trở về tộc Hải Xà của nàng trước, chờ chúng ta xong chuyện, lại đi tìm nàng."
A Nga bất mãn: “Tại sao không để cho ta đi? Ta cứ muốn đi đấy!"
Lang Thất chống nạnh, hung dữ nói: “Quá nguy hiểm. Nàng không lo lắng cho bản thân mình, cũng phải vì cục cưng Tiểu Lang của ta mà cẩn thận một chút."
“A? Lang Thất, ngươi sắp có con rồi sao?!" Vinh Tuệ Khanh lại một lần nữa vừa mừng vừa sợ, hôm nay thật là nhiều kinh hỉ quá.
Mặt của A Nga liền đỏ ửng: “Không có, đừng nghe A Lang nói mò. Ta không có Lang cục cưng."
Lang Thất rất thất vọng: “Mấy ngày nay nàng thường nôn mửa, ta còn tưởng rằng nàng có rồi..."
Vinh Tuệ Khanh phụt một tiếng dựa trên người La Thần ôm bụng cười ngặt nghẽo, chỉ tay vào Lang Thất nói không nên lời.
Khóe môi La Thần khẽ nhếch: “Nôn mửa, có lẽ là say sóng. Lang Thất, ngươi thật sự cho rằng yêu thú dễ dàng có con cháu như vậy sao?"
Lang Thất lại “A" một tiếng, trong ngữ khí có sự thất vọng tràn trề.
Vinh Tuệ Khanh không để ý đến nó, duỗi tay ra, cho mọi người xem bè nổi trên bàn tay cô.
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ cưỡi bè nổi này, ngao du trên biển Trầm Tinh."
Tác giả :
Hàn Vũ Ký