Bổ Thiên Ký
Chương 163: Huyết sắc triền miên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh nhớ lại Dực Xà sau khi bị La Thần chém đứt đôi, thì hồn phách của nó đã chui vào bên trong cơ thể của cô gái bị hại đó. Cuối cùng nó còn nhân lúc La Thần không chú ý, đã phun ra một ngụm sương mù màu vàng vào y.
La Thần có hít khí sương mù màu vàng đó vào hay không, thì Vinh Tuệ Khanh nhìn không rõ cho lắm. Vì Khẳng Khẳng luôn ngồi ở góc tường, về sau lại dùng cái vuốt nhỏ che mắt lại, nó chỉ trộm nhìn La Thần và cô gái bị Dực Xà chui vào cơ thể đó giao đấu qua khe hở của móng vuốt.
Nhưng nhìn từ biểu hiện bây giờ của La Thần, thì Vinh Tuệ Khanh nghĩ có lẽ3y đã hít vào một ít mất rồi.
Tình hình của cô gái đó sau khi bị Dực Xà phun khí sương mù vào người, Vinh Tuệ Khanh đã trông thấy tận mắt, đâu chỉ là đỏ mặt.
Chút sương mù đó có lẽ là sương mù phóng đãng mà Dực Xà phun ra, nó có hiệu quả kích dục.
Vinh Tuệ Khanh kiếp trước chỉ sống đến năm mười bốn tuổi, độ tuổi như một đóa hoa. Đúng là lúc cô vừa thấy hiếu kỳ vừa thấy lạ lẫm với chuyện tình cảm nam nữ.
“Thần thúc, thúc…" Vinh Tuệ Khanh không biết nên ứng phó thế nào, chỉ thì thầm gọi một tiếng.
Ánh mắt của La Thần rơi xuống đôi môi đỏ hồng của Vinh Tuệ Khanh.
“Khanh Khanh…" Giọng nói của La Thần khàn và nhỏ như0đang nỉ non, tựa hồ y cũng bị khí sương mù màu vàng đó ngấm vào người rồi. Lúc lời từ miệng của y thốt ra, cũng có thêm một tầng dục vọng và tình cảm không rõ ràng.
Đầu của La Thần càng cúi xuống thấp hơn, bất chi bất giác chạm vào trán của Vinh Tuệ Khanh.
Vẫn nóng rực như lửa.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc, cô đưa cánh tay lên, một bàn tay cô áp lên trán của La Thần: “Thần thúc, thúc bị sốt rồi."
Đáy mắt của La Thần đỏ lên, hơi thở nóng bừng quanh quẩn bên môi của cô, nhưng lại hơi có dáng vẻ do dự.
“Thần thúc, ta có đan dược…" Vinh Tuệ Khanh vùng vẫy, muốn lôi túi càn khôn bên eo của mình ra.
“Đừng động!" La Thần gầm5khẽ, rồi lại càng ôm chặt lấy Vinh Tuệ Khanh hơn. Cuối cùng y không còn quan tâm đến chuyện gì nữa cúi đầu xuống, áp đôi môi của mình lên môi cô.
Vinh Tuệ Khanh trừng lớn mắt, sợ tới ngây ngốc.
Hai cánh môi nóng rực trăn trở cắt mút trên môi cô, nghiền qua từng chút một, không bỏ qua bất kỳ một chút hương thơm nào.
Giống như người lữ khách đói khát cuối cùng cũng tìm thấy được nguồn nước. Nụ hôn của La Thần càng lúc càng mạnh mẽ, y dứt khoát mở miệng ngậm lấy đôi môi mềm mại của Vinh Tuệ Khanh vào trong, miệng mở lớn như trẻ nhỏ bú sữa mẹ, đòi lấy sự ngọt ngào trên đôi môi cô.
Vinh Tuệ Khanh chỉ thấy đôi môi của mình4bị một lực lớn hút đến mức sắp sưng phồng lên, cô không kìm được “ô ô" lên mấy tiếng, rồi vô thức vùng vẫy.
Sao Thần thúc có thể như vậy? Y là trưởng bối…
Nhưng y thật sự được tính là trưởng bối sao?
Trong lòng của Vinh Tuệ Khanh có một giọng nói nho nhỏ. Bọn họ thật ra không hề có mối quan hệ ruột thịt gì, chẳng qua là tình cờ gặp nhau. Cô gọi y một tiếng là Thần thúc, chẳng qua là biểu hiện một chút sự cách biệt tuổi tác mà thôi, chứ không phải họ thật sự là họ hàng. Nhưng rốt cuộc là Thần thúc bao nhiêu tuổi rồi?
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh là một mảng hỗn loạn, rất nhiều sự việc không liên quan đến nhau đều9lướt qua trong đầu cô, cô không biết phải làm như thế nào.
La Thần nhắm nghiền mắt lại, sự khô nóng trên toàn thân khó mà thổ lộ. Y chỉ có thể ôm lấy người trong lòng càng chặt hơn, chặt hơn nữa, mới dần dần có chút cảm giác thoải mái.
Nhưng tại sao cô vẫn mím miệng?
La Thần có hơi mất kiên nhẫn, đầu lưỡi cũng nóng hực duỗi ra, khiêu mở môi răng đang mím chặt của Vinh Tuệ Khanh.
Mở ra! Mở ra! Mau mở ra! Để ta tiến vào…
Đi ra! Đi ra! Mau đi ra đi! Không mời miễn vào…
Môi lưỡi của hai người giằng co vật lộn, cuối cùng La Thần chiếm thế thượng phong, mở một khe hở của hàm răng đang cắn chặt của Vinh Tuệ Khanh ra. Chiếc lưỡi nóng rẫy của y chen vào, chần chừ khám phá trong miệng cô, gấp rút tìm kiếm sự thanh mát bên trong.
Vinh Tuệ Khanh lại trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị La Thần tìm được. Lưỡi của y tìm được đến lưỡi của cô, thì sẽ không bỏ qua nữa. Y ép xuống từng tấc, nghiền qua. Rồi y lại liếm cắn từng tấc, căn mút từng chút một.
Vinh Tuệ Khanh sốt sắng tới mức sắp khóc. Cô muốn vận công đẩy La Thần ra, nhưng lại lo lắng y trúng kế hãm hại của Dực Xà, nếu không thể phóng thích thì sẽ mang lại tổn thương càng lớn hơn.
Đang lúc cô do dự, La Thần đã buông tha cho cái lưỡi của cô, rồi quay lại hôn nhẹ hai cái bên môi cô.
Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi: “Thần thúc, ta thử Húc Nhật Quyết, thúc…"
Một giây sau, giọng nói của cô đã hoàn toàn biến mất trong không khí.
Đôi môi của La Thần đã thuận theo cái cằm của cô, trượt xuống cần cổ. Cánh tay phải của y vẫn ôm chặt lấy eo của cô như cũ, tay trái thì đã rời khỏi sau đầu của cô, rồi đi đến trước ngực cô. Y không kìm được kéo bên ngoài một cái, áo ngoài của cô theo tiếng lộn xộn, lộ ra áo hộ giáp vừa vặn bên trong.
Vẫn là tấm hộ giáp được làm từ lông đuôi chim phượng hoàng.
Tấm hộ giáp quấn chặt lấy cơ thể cô, khuôn ngực nhô thẳng lên lộ ra trước mắt của La Thần.
Hai mắt của La Thần như xung huyết. Tay trái của y lướt qua trước ngực cô một cái, tấm hộ giáp của cô liền tách ra hai bên, để lộ phần thân thể trần trụi bên trong.
Thân hình của cô gái vừa rồi đã khiến cho người khác rất ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nó. Nhưng so với cơ thể của Vinh Tuệ Khanh lúc này, thì lại không đáng nhắc tới.
Trên gương mặt cô vẫn còn mấy phần ngây thơ, nhưng thân thể đã mê hoặc vô cùng. Thật không biết làm sao có thể nuôi dưỡng ra được.
Tấm hộ giáp vừa được cởi ra, hai đỉnh núi cao ngất trắng ngần nhô lên, lắc lư lay động xung quanh. Nếu La Thần không kịp thời nắm lấy, thì nó đã đánh lên gò má đang cúi xuống của y rồi, thật như một thứ hung khí. Hai đỉnh đồi tuyết hoa màu hồng nhạt như nở rộ như có như không, còn chưa thực sự trưởng thành.
Hơi thở nóng hừng hực của La Thần nhẹ phả ra phía trước, cặp tuyết hoa dường như được tưới tắm, dần dần dựng đứng nở rộ.
Một bàn tay to lớn không khiêng nể gì chà xát, nhưng nó cũng chỉ có thể ôm lấy phân nửa. Bàn tay lớn dùng lực nắm chặt lấy, phần da thịt trắng mịn tinh tế lộ qua kẽ tay của y, bị dồn ép thành các loại hình dáng cổ quái.
Bị người khác ôm lấy ngực, thì giống như bị người ta nắm lấy chỗ hiểm, hoàn toàn không thể cử động được.
Vinh Tuệ Khanh lại vô cùng lạ lẫm với loại cảm giác nóng rực, lười nhác uể oải trong cơ thể này. Cô muốn tránh né, nhưng không thể làm chủ được tinh thần nên đành yêu kiều sợ hãi gọi lên một tiếng: “Thần thúc…"
Âm thanh này giống hệt như chất xúc tác.
La Thần cúi đầu xuống ngậm lấy đỉnh tuyết trắng như nhụy hoa non mềm, ngậm vào nhả ra, đầu lưỡi của y trêu đùa đỉnh đồi trước giờ chưa từng bị ai tiếp xúc qua đó, mềm mại như không hề tồn tại.
Vinh Tuệ Khanh bị hút tới mức mê man, cô cúi đầu nhìn La Thần đang “tàn sát" trước ngực của mình. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng không nhịn được nữa, hai tay cô ấn lên huyệt bách hội trên đỉnh đầu của La Thần, đưa một luồng linh lực dương cương của Húc Nhật Quyết tràn vào.
Nhưng không biết là do La Thần là tu sĩ Kim Đan, tu vi cao hơn Vinh Tuệ Khanh rất nhiều, hay là vì Húc Nhật Quyết có xung đột với công pháp của La Thần. Tóm lại linh lực của Vinh Tuệ Khanh vừa tiến vào cơ thể của La Thần, thì một luồng linh lực tàn bạo ác liệt lượn vòng quanh đan điền của La Thần, mạnh mẽ đối đầu với Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh. Giống như đối thủ sống chết, hoàn toàn không thể dung hòa giao hội.
Vinh Tuệ Khanh khó chịu kêu lên một tiếng, công lực của Húc Nhật Quyết bị phản kích ngược lại xen lẫn với một luồng linh lực độc tài dội ngược vào trong đan điền của cô. Thậm chí trong thức hải của cô cũng dâng lên con sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, vầng mặt trời màu vàng trên thức hải đều phai màu đi nhiều.
Gân mạch đan điền đều bị tổn hại, cô đã bị nội thương…
Vinh Tuệ Khanh cười khổ, cuối cùng không kìm được nữa, phun ra một ngụm máu tươi. Chỗ máu đó thuận theo cằm của cô chảy đến bầu ngực, rồi lại thuận theo đỉnh đồi cao ngất chảy xuống, rồi bị La Thần hút toàn bộ vào miệng.
Dòng máu đó có hương vị thánh khiết khó lòng diễn tả.
La Thần trong vô thức đã ăn chỗ máu đó vào, trong đầu óc đang hỗn loạn của y như xẹt qua tia chớp, khiến cho sương mù dày đặc vương vít trên linh thức của y tản dần đi.
La Thần chầm chậm ngẩng lên, nhìn chằm chằm trước mắt mình.
Vinh Tuệ Khanh đã ngất đi, toàn thân cô mềm nhũn nằm trên cánh tay y.
Máu tươi thuận theo khóe miệng cô vẫn chảy xuống, tô điểm phần ngực thành một màu đỏ loang lổ.
Sâu trong mắt La Thần lại nổi lên huyết sắc mờ mịt lần nữa. Y lại cúi đầu xuống tiếp, cọ đầu lên trước ngực Vinh Tuệ Khanh, mang điệu bộ thành kính thân thiết liếm sạch từng vệt máu trên ngực cô.
Dòng máu mang hương vị ngọt ngào, thánh khiết đã giải trừ độc tố sương mù phóng đãng của Dực Xà, dục vong kêu gào trong toàn thân La Thần đã bình ổn lại.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ trang phục không chỉnh tề của Vinh Tuệ Khanh, còn có vết hôn loang lổ trước ngực, La Thần thấy xấu hổ vô cùng.
Y cấp tốc mặc lại hộ giáp cho Vinh Tuệ Khanh, rồi tìm một bộ trang phục con gái từ trong túi càn khôn của mình ra thay cho cô. Sau đó y vội vội vàng vàng đặt cô nằm cẩn thận lại trên giường.
La Thần vốn không dám đối mặt với Vinh Tuệ Khanh sau khi tỉnh lại, y định rời đi trước một thời gian để tránh cho hai người thấy ngượng ngập. Nhưng lúc chuẩn bị rời đi, y nhìn thấy sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh nhợt nhạt khác với mọi ngày. Y vẫn không kìm được dùng thần thức kiểm tra một lát tình trạng của cô, liền phát hiện đan điền và gân mạch của cô hình như đều có dấu hiệu bị tổn thương.
Là ai làm hại cô? Lẽ nào vừa rồi cô thổ huyết, cũng là do nguyên nhân khác?
Gương mặt của La Thần trầm xuống.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, sự liên quan giữa hai người bọn họ sớm đã không thể tính nổi rồi.
Nhiệm vụ cấp thiết bây giờ vẫn là nhanh chóng điều tra rõ sự việc mới được.
Vừa nghĩ như vậy, y lại càng không thể rời đi.
La Thần thu kết giới lại rồi đi ra bên ngoài phòng. Y trông thấy Xích Báo và Lang Thất mỗi con một bên đứng ở trước cửa cảnh giác trông coi.
Dù biết rằng chuyện ban nãy là phát sinh trong kết giới của mình, Xích Báo và Lang Thất không thể biết được. Nhưng La Thần vẫn bất giác hơi đỏ mặt.
“Lão đại, chủ nhân bị sao vậy ạ?" Lang Thất cảnh giác có người đến, nên quay đầu lại nhìn. Thấy là La Thần nên nó vội vàng hỏi.
Xích Báo cũng dò hỏi nhìn qua đó.
Bọn chúng là lần theo hơi thở của Vinh Tuệ Khanh để đuổi theo về quán trọ.
Lúc ở chỗ nhà dân đó, La Thần đột nhiên mang Vinh Tuệ Khanh biến mất, khiến ba người bọn chúng nhất thời gấp gáp muốn chết.
Vẫn là Khẳng Khẳng phát hiện ra hơi thở của Vinh Tuệ Khanh dù hơi yếu nhưng dài. Có lẽ là quay về hướng quán trọ, nên nó liền dẫn Xích Báo và Lang Thất cùng đuổi theo về.
Kết quả quay về phòng của quán trọ, Xích Báo và Lang Thất lại không thấy bóng dáng của La Thần và Vinh Tuệ Khanh đâu. Chúng còn tưởng là đuổi theo nhầm hướng rồi nữa.
Chỉ có Khẳng Khẳng sắc mặt cổ quái kêu chúng canh tại cửa phòng, không được phép đi đâu cả. Còn nó thì không biết đã lén lút chạy đến nơi nào rồi.
Thấy La Thần xuất hiện, Lang Thất và Xích Báo bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi lão đại nhất định là dùng kết giới, cho nên bọn chúng đều không phát hiện ra tung tích của hai người.
“Tuệ Khanh bị thương rồi, các ngươi có biết hôm nay cô nhóc giao thủ với ai không?" La Thần trấn tĩnh hỏi.
Vinh Tuệ Khanh nhớ lại Dực Xà sau khi bị La Thần chém đứt đôi, thì hồn phách của nó đã chui vào bên trong cơ thể của cô gái bị hại đó. Cuối cùng nó còn nhân lúc La Thần không chú ý, đã phun ra một ngụm sương mù màu vàng vào y.
La Thần có hít khí sương mù màu vàng đó vào hay không, thì Vinh Tuệ Khanh nhìn không rõ cho lắm. Vì Khẳng Khẳng luôn ngồi ở góc tường, về sau lại dùng cái vuốt nhỏ che mắt lại, nó chỉ trộm nhìn La Thần và cô gái bị Dực Xà chui vào cơ thể đó giao đấu qua khe hở của móng vuốt.
Nhưng nhìn từ biểu hiện bây giờ của La Thần, thì Vinh Tuệ Khanh nghĩ có lẽ3y đã hít vào một ít mất rồi.
Tình hình của cô gái đó sau khi bị Dực Xà phun khí sương mù vào người, Vinh Tuệ Khanh đã trông thấy tận mắt, đâu chỉ là đỏ mặt.
Chút sương mù đó có lẽ là sương mù phóng đãng mà Dực Xà phun ra, nó có hiệu quả kích dục.
Vinh Tuệ Khanh kiếp trước chỉ sống đến năm mười bốn tuổi, độ tuổi như một đóa hoa. Đúng là lúc cô vừa thấy hiếu kỳ vừa thấy lạ lẫm với chuyện tình cảm nam nữ.
“Thần thúc, thúc…" Vinh Tuệ Khanh không biết nên ứng phó thế nào, chỉ thì thầm gọi một tiếng.
Ánh mắt của La Thần rơi xuống đôi môi đỏ hồng của Vinh Tuệ Khanh.
“Khanh Khanh…" Giọng nói của La Thần khàn và nhỏ như0đang nỉ non, tựa hồ y cũng bị khí sương mù màu vàng đó ngấm vào người rồi. Lúc lời từ miệng của y thốt ra, cũng có thêm một tầng dục vọng và tình cảm không rõ ràng.
Đầu của La Thần càng cúi xuống thấp hơn, bất chi bất giác chạm vào trán của Vinh Tuệ Khanh.
Vẫn nóng rực như lửa.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc, cô đưa cánh tay lên, một bàn tay cô áp lên trán của La Thần: “Thần thúc, thúc bị sốt rồi."
Đáy mắt của La Thần đỏ lên, hơi thở nóng bừng quanh quẩn bên môi của cô, nhưng lại hơi có dáng vẻ do dự.
“Thần thúc, ta có đan dược…" Vinh Tuệ Khanh vùng vẫy, muốn lôi túi càn khôn bên eo của mình ra.
“Đừng động!" La Thần gầm5khẽ, rồi lại càng ôm chặt lấy Vinh Tuệ Khanh hơn. Cuối cùng y không còn quan tâm đến chuyện gì nữa cúi đầu xuống, áp đôi môi của mình lên môi cô.
Vinh Tuệ Khanh trừng lớn mắt, sợ tới ngây ngốc.
Hai cánh môi nóng rực trăn trở cắt mút trên môi cô, nghiền qua từng chút một, không bỏ qua bất kỳ một chút hương thơm nào.
Giống như người lữ khách đói khát cuối cùng cũng tìm thấy được nguồn nước. Nụ hôn của La Thần càng lúc càng mạnh mẽ, y dứt khoát mở miệng ngậm lấy đôi môi mềm mại của Vinh Tuệ Khanh vào trong, miệng mở lớn như trẻ nhỏ bú sữa mẹ, đòi lấy sự ngọt ngào trên đôi môi cô.
Vinh Tuệ Khanh chỉ thấy đôi môi của mình4bị một lực lớn hút đến mức sắp sưng phồng lên, cô không kìm được “ô ô" lên mấy tiếng, rồi vô thức vùng vẫy.
Sao Thần thúc có thể như vậy? Y là trưởng bối…
Nhưng y thật sự được tính là trưởng bối sao?
Trong lòng của Vinh Tuệ Khanh có một giọng nói nho nhỏ. Bọn họ thật ra không hề có mối quan hệ ruột thịt gì, chẳng qua là tình cờ gặp nhau. Cô gọi y một tiếng là Thần thúc, chẳng qua là biểu hiện một chút sự cách biệt tuổi tác mà thôi, chứ không phải họ thật sự là họ hàng. Nhưng rốt cuộc là Thần thúc bao nhiêu tuổi rồi?
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh là một mảng hỗn loạn, rất nhiều sự việc không liên quan đến nhau đều9lướt qua trong đầu cô, cô không biết phải làm như thế nào.
La Thần nhắm nghiền mắt lại, sự khô nóng trên toàn thân khó mà thổ lộ. Y chỉ có thể ôm lấy người trong lòng càng chặt hơn, chặt hơn nữa, mới dần dần có chút cảm giác thoải mái.
Nhưng tại sao cô vẫn mím miệng?
La Thần có hơi mất kiên nhẫn, đầu lưỡi cũng nóng hực duỗi ra, khiêu mở môi răng đang mím chặt của Vinh Tuệ Khanh.
Mở ra! Mở ra! Mau mở ra! Để ta tiến vào…
Đi ra! Đi ra! Mau đi ra đi! Không mời miễn vào…
Môi lưỡi của hai người giằng co vật lộn, cuối cùng La Thần chiếm thế thượng phong, mở một khe hở của hàm răng đang cắn chặt của Vinh Tuệ Khanh ra. Chiếc lưỡi nóng rẫy của y chen vào, chần chừ khám phá trong miệng cô, gấp rút tìm kiếm sự thanh mát bên trong.
Vinh Tuệ Khanh lại trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị La Thần tìm được. Lưỡi của y tìm được đến lưỡi của cô, thì sẽ không bỏ qua nữa. Y ép xuống từng tấc, nghiền qua. Rồi y lại liếm cắn từng tấc, căn mút từng chút một.
Vinh Tuệ Khanh sốt sắng tới mức sắp khóc. Cô muốn vận công đẩy La Thần ra, nhưng lại lo lắng y trúng kế hãm hại của Dực Xà, nếu không thể phóng thích thì sẽ mang lại tổn thương càng lớn hơn.
Đang lúc cô do dự, La Thần đã buông tha cho cái lưỡi của cô, rồi quay lại hôn nhẹ hai cái bên môi cô.
Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi: “Thần thúc, ta thử Húc Nhật Quyết, thúc…"
Một giây sau, giọng nói của cô đã hoàn toàn biến mất trong không khí.
Đôi môi của La Thần đã thuận theo cái cằm của cô, trượt xuống cần cổ. Cánh tay phải của y vẫn ôm chặt lấy eo của cô như cũ, tay trái thì đã rời khỏi sau đầu của cô, rồi đi đến trước ngực cô. Y không kìm được kéo bên ngoài một cái, áo ngoài của cô theo tiếng lộn xộn, lộ ra áo hộ giáp vừa vặn bên trong.
Vẫn là tấm hộ giáp được làm từ lông đuôi chim phượng hoàng.
Tấm hộ giáp quấn chặt lấy cơ thể cô, khuôn ngực nhô thẳng lên lộ ra trước mắt của La Thần.
Hai mắt của La Thần như xung huyết. Tay trái của y lướt qua trước ngực cô một cái, tấm hộ giáp của cô liền tách ra hai bên, để lộ phần thân thể trần trụi bên trong.
Thân hình của cô gái vừa rồi đã khiến cho người khác rất ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nó. Nhưng so với cơ thể của Vinh Tuệ Khanh lúc này, thì lại không đáng nhắc tới.
Trên gương mặt cô vẫn còn mấy phần ngây thơ, nhưng thân thể đã mê hoặc vô cùng. Thật không biết làm sao có thể nuôi dưỡng ra được.
Tấm hộ giáp vừa được cởi ra, hai đỉnh núi cao ngất trắng ngần nhô lên, lắc lư lay động xung quanh. Nếu La Thần không kịp thời nắm lấy, thì nó đã đánh lên gò má đang cúi xuống của y rồi, thật như một thứ hung khí. Hai đỉnh đồi tuyết hoa màu hồng nhạt như nở rộ như có như không, còn chưa thực sự trưởng thành.
Hơi thở nóng hừng hực của La Thần nhẹ phả ra phía trước, cặp tuyết hoa dường như được tưới tắm, dần dần dựng đứng nở rộ.
Một bàn tay to lớn không khiêng nể gì chà xát, nhưng nó cũng chỉ có thể ôm lấy phân nửa. Bàn tay lớn dùng lực nắm chặt lấy, phần da thịt trắng mịn tinh tế lộ qua kẽ tay của y, bị dồn ép thành các loại hình dáng cổ quái.
Bị người khác ôm lấy ngực, thì giống như bị người ta nắm lấy chỗ hiểm, hoàn toàn không thể cử động được.
Vinh Tuệ Khanh lại vô cùng lạ lẫm với loại cảm giác nóng rực, lười nhác uể oải trong cơ thể này. Cô muốn tránh né, nhưng không thể làm chủ được tinh thần nên đành yêu kiều sợ hãi gọi lên một tiếng: “Thần thúc…"
Âm thanh này giống hệt như chất xúc tác.
La Thần cúi đầu xuống ngậm lấy đỉnh tuyết trắng như nhụy hoa non mềm, ngậm vào nhả ra, đầu lưỡi của y trêu đùa đỉnh đồi trước giờ chưa từng bị ai tiếp xúc qua đó, mềm mại như không hề tồn tại.
Vinh Tuệ Khanh bị hút tới mức mê man, cô cúi đầu nhìn La Thần đang “tàn sát" trước ngực của mình. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng không nhịn được nữa, hai tay cô ấn lên huyệt bách hội trên đỉnh đầu của La Thần, đưa một luồng linh lực dương cương của Húc Nhật Quyết tràn vào.
Nhưng không biết là do La Thần là tu sĩ Kim Đan, tu vi cao hơn Vinh Tuệ Khanh rất nhiều, hay là vì Húc Nhật Quyết có xung đột với công pháp của La Thần. Tóm lại linh lực của Vinh Tuệ Khanh vừa tiến vào cơ thể của La Thần, thì một luồng linh lực tàn bạo ác liệt lượn vòng quanh đan điền của La Thần, mạnh mẽ đối đầu với Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh. Giống như đối thủ sống chết, hoàn toàn không thể dung hòa giao hội.
Vinh Tuệ Khanh khó chịu kêu lên một tiếng, công lực của Húc Nhật Quyết bị phản kích ngược lại xen lẫn với một luồng linh lực độc tài dội ngược vào trong đan điền của cô. Thậm chí trong thức hải của cô cũng dâng lên con sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, vầng mặt trời màu vàng trên thức hải đều phai màu đi nhiều.
Gân mạch đan điền đều bị tổn hại, cô đã bị nội thương…
Vinh Tuệ Khanh cười khổ, cuối cùng không kìm được nữa, phun ra một ngụm máu tươi. Chỗ máu đó thuận theo cằm của cô chảy đến bầu ngực, rồi lại thuận theo đỉnh đồi cao ngất chảy xuống, rồi bị La Thần hút toàn bộ vào miệng.
Dòng máu đó có hương vị thánh khiết khó lòng diễn tả.
La Thần trong vô thức đã ăn chỗ máu đó vào, trong đầu óc đang hỗn loạn của y như xẹt qua tia chớp, khiến cho sương mù dày đặc vương vít trên linh thức của y tản dần đi.
La Thần chầm chậm ngẩng lên, nhìn chằm chằm trước mắt mình.
Vinh Tuệ Khanh đã ngất đi, toàn thân cô mềm nhũn nằm trên cánh tay y.
Máu tươi thuận theo khóe miệng cô vẫn chảy xuống, tô điểm phần ngực thành một màu đỏ loang lổ.
Sâu trong mắt La Thần lại nổi lên huyết sắc mờ mịt lần nữa. Y lại cúi đầu xuống tiếp, cọ đầu lên trước ngực Vinh Tuệ Khanh, mang điệu bộ thành kính thân thiết liếm sạch từng vệt máu trên ngực cô.
Dòng máu mang hương vị ngọt ngào, thánh khiết đã giải trừ độc tố sương mù phóng đãng của Dực Xà, dục vong kêu gào trong toàn thân La Thần đã bình ổn lại.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ trang phục không chỉnh tề của Vinh Tuệ Khanh, còn có vết hôn loang lổ trước ngực, La Thần thấy xấu hổ vô cùng.
Y cấp tốc mặc lại hộ giáp cho Vinh Tuệ Khanh, rồi tìm một bộ trang phục con gái từ trong túi càn khôn của mình ra thay cho cô. Sau đó y vội vội vàng vàng đặt cô nằm cẩn thận lại trên giường.
La Thần vốn không dám đối mặt với Vinh Tuệ Khanh sau khi tỉnh lại, y định rời đi trước một thời gian để tránh cho hai người thấy ngượng ngập. Nhưng lúc chuẩn bị rời đi, y nhìn thấy sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh nhợt nhạt khác với mọi ngày. Y vẫn không kìm được dùng thần thức kiểm tra một lát tình trạng của cô, liền phát hiện đan điền và gân mạch của cô hình như đều có dấu hiệu bị tổn thương.
Là ai làm hại cô? Lẽ nào vừa rồi cô thổ huyết, cũng là do nguyên nhân khác?
Gương mặt của La Thần trầm xuống.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, sự liên quan giữa hai người bọn họ sớm đã không thể tính nổi rồi.
Nhiệm vụ cấp thiết bây giờ vẫn là nhanh chóng điều tra rõ sự việc mới được.
Vừa nghĩ như vậy, y lại càng không thể rời đi.
La Thần thu kết giới lại rồi đi ra bên ngoài phòng. Y trông thấy Xích Báo và Lang Thất mỗi con một bên đứng ở trước cửa cảnh giác trông coi.
Dù biết rằng chuyện ban nãy là phát sinh trong kết giới của mình, Xích Báo và Lang Thất không thể biết được. Nhưng La Thần vẫn bất giác hơi đỏ mặt.
“Lão đại, chủ nhân bị sao vậy ạ?" Lang Thất cảnh giác có người đến, nên quay đầu lại nhìn. Thấy là La Thần nên nó vội vàng hỏi.
Xích Báo cũng dò hỏi nhìn qua đó.
Bọn chúng là lần theo hơi thở của Vinh Tuệ Khanh để đuổi theo về quán trọ.
Lúc ở chỗ nhà dân đó, La Thần đột nhiên mang Vinh Tuệ Khanh biến mất, khiến ba người bọn chúng nhất thời gấp gáp muốn chết.
Vẫn là Khẳng Khẳng phát hiện ra hơi thở của Vinh Tuệ Khanh dù hơi yếu nhưng dài. Có lẽ là quay về hướng quán trọ, nên nó liền dẫn Xích Báo và Lang Thất cùng đuổi theo về.
Kết quả quay về phòng của quán trọ, Xích Báo và Lang Thất lại không thấy bóng dáng của La Thần và Vinh Tuệ Khanh đâu. Chúng còn tưởng là đuổi theo nhầm hướng rồi nữa.
Chỉ có Khẳng Khẳng sắc mặt cổ quái kêu chúng canh tại cửa phòng, không được phép đi đâu cả. Còn nó thì không biết đã lén lút chạy đến nơi nào rồi.
Thấy La Thần xuất hiện, Lang Thất và Xích Báo bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi lão đại nhất định là dùng kết giới, cho nên bọn chúng đều không phát hiện ra tung tích của hai người.
“Tuệ Khanh bị thương rồi, các ngươi có biết hôm nay cô nhóc giao thủ với ai không?" La Thần trấn tĩnh hỏi.
Tác giả :
Hàn Vũ Ký