Bó Tay Chịu Trói
Chương 49: Thế giới của anh
Editor: Cookie Oh ~ DĐ
Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Tịch không nhịn được phì cười, lông mày nhỏ cong lên, vẻ chế nhạo nhìn anh: "Ôi, anh say máy bay à, thật hiếm thấy." "Đàng hoàng một chút." Kỷ Thừa An thản nhiên ra lệnh, nhẫn nại nhắm chặt mắt, lạnh giọng nói.
"Em có không đàng hoàng đâu chứ, em chỉ nói vài câu với anh thôi a~." Kiều Tịch chớp chớp mắt nói: "Anh mắc chứng sợ độ cao rồi, thật đáng thương, chẳng trách anh không ở nhà cao tầng được."
Kỷ Thừa An mở mắt ra nhìn cô, đáy mắt đè nén tức giận, nhìn thật sâu vào mắt cô.
Kiều Tịch lại không sợ chút nào, còn tiếp tục cười khiêu khích: "Chẳng trách khi Kỷ Lâm bảo anh đi trực thăng, ai lại đen mặt lại, hóa ra là như thế này a ~ "
Lại nói, người đẹp rắn rết Kỷ Lâm này thật là... xấu xa mà đàng hoàng như vậy, đáng sợ.
Kiều Tịch nói tiếp: "Kỷ đại nhân, anh từng chơi Bungee Jumping chưa," cô cười thầm, ngẫm lại cũng không có, không đợi Kỷ Thừa An trả lời Kiều Tịch nói tiếp: "Thời đại học em đã chơi thử một lần, cảm giác đó thật sự..." Kiều Tịch chép miệng một cái, kỳ thật lời này đều là cố ý trêu Kỷ Thừa An, thời đại học Hà Cửu rất thích hoạt động bên ngoài như leo núi, nhưng sau lần bị Hà Cửu kéo đi chơi bungee, cô tổng kết ra một cảm nghĩ, cô rất yêu cuộc sống, rất yêu Trái Đất, rời xa bungee, trân trọng tính mạng.
* Bunee jumping (hay còn gọi là bungy jumping - nhảy bungy) là trò chơi cảm giác mạnh mà người chơi nhảy xuống từ một nơi có địa thế cao nào đó trong tư thế hai chân bị cột vào dây. Đó có thể là từ cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo... Người chơi sẽ rơi tự do trong khoảng vài giây với tốc độ chóng mặt và sau đó được kéo ngược trở lên bởi sự đàn hồi của sợi dây.
Mặt đất đen xinh đẹp, từ đó cô tràn đầy yêu thương đất đai dưới chân mình.
Nhưng bây giờ Kiều Tịch bắt đầu cực lực hồi tưởng lần trải nghiệm kinh khủng đó, bởi vì sắc mặt Kỷ Thừa An càng ngày càng trắng, trêu anh rất vui, "Cảm giác đó thật sự... quá tuyệt vời anh biết không!" Kiều Tịch giơ tay lên bắt đầu hình dung tỉ mỉ ở trong không khí: "Lúc anh leo lên nơi cao, nhìn xuống phía dưới, sẽ có một loại cảm giác bay bổng cao cao tại thượng, cảnh vật phía dưới đều biến thành những chấm nhỏ màu đen, rất phấn khích, sau đó anh đeo móc treo đặc biệt, có một người đứng bên cạnh, sẽ có từng đợt gió thổi qua anh, lúc anh không chú ý, sẽ... ầm!" Kiều Tịch hô to một câu, "Anh sẽ ngã xuống!"
Kiều Tịch liếc Kỷ Thừa An một cái, đột nhiên ngừng lại, a, ánh mắt Kỷ đại nhân thật sự khó đoán, rất vi diệu, không cách nào miêu tả được sự thâm thúy đó, nhưng loại ánh mắt này... như đang nhìn một người bị bệnh tâm thần, nhưng lại giống như cố gắng chịu đựng cái gì đó.
Kiều Tịch ho nhẹ một tiếng nói: "Này, anh chơi bungee một lần sẽ hết sợ độ cao thôi, thật đấy, em nói cho anh biết..."
Ngôn ngữ khiêu khích của Kiều Tịch dồn ép chút nhẫn nại còn lại của anh, Kỷ Thừa An cong khóe miệng, lôi cánh tay cô, tay còn lại nắm cằm cô, đôi môi hạ xuống, Kiều Tịch tưởng rằng anh sẽ hôn mình, ai ngờ người nào đó há miệng, hung hăng cắn miệng cô một cái.
"Ô..." Kiều Tịch đau suýt chút nữa khóc luôn, kêu to, đẩy mạnh anh ra, "Anh khốn kiếp, cắn em làm gì chứ!"
Ngón trỏ thon dài của Kỷ Thừa An nâng cằm cô lên, Kỷ Thừa An híp hai mắt lại nói: "Anh sợ độ cao, nhưng em phải biết, trong tình huống sợ hãi cực độ, đàn ông sẽ làm ra chuyện kịch liệt để chuyển dời sự chú ý, ví dụ như vậy..."
Anh đút lời còn lại vào miệng cô, đôi môi mềm mại chuẩn xác dừng trên mặt cô, vừa chạm vào lửa nóng phía dưới bắt đầu phát ra kịch liệt, những đốm lửa nhỏ lan rộng ra, hơi thở bị động tác cường thế chiếm lấy, khiến cho cô không nghĩ nổi cái gì nữa.
Tay bất giác đặt lên cổ anh, lần đầu tiên trong đời, cùng người đàn ông mình thích hôn môi trên trời cao, trải nghiệm mày thật sự quá lãng mạn.
Sau một lúc, Kiều Tịch không nghĩ như vậy nữa, bởi vì người nào đó vẫn kiên nhẫn bạo lực, dịu dàng liếm, sau đó lại cắn một cái như trừng phạt, Kiều Tịch bị chọc tức, quát to một tiếng: "Anh có xong hay không!"
"Đừng kêu lớn tiếng vậy." Anh nhíu mày, xoa huyệt thái dương.
"Em kêu thì sao chứ, kêu thì sao!" Kiều Tịch không sợ anh.
Kỷ Thừa An nhìn cô thật sâu, ánh mắt cực kì quỷ dị, Kiều Tịch muốn lui, anh lại túm lấy cô, "Thích kêu, đợi đến chỗ anh sẽ cho em kêu đủ."
Sau đó Kiều Tịch đã biết sao anh lại nhìn cô như vậy, hơn nữa, cô kêu đủ rồi.
TAT
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Nhà họ Kỷ không giống với tưởng tượng của Kiều Tịch, nó ở trên một hòn đảo, từ máy bay nhìn xuống, Kiều Tịch ngẩn mặt nhìn tòa nhà nằm ở giữa hòn đảo nhỏ. DĐLQĐ
Bây giờ vẫn còn sớm, mặt trời từ nhô lên trên biển, song song với mặt biển, không rõ ranh giới giữa bầu trời và mặt biển, sóng nước nối nhau tạo nên màu kim quất tươi đẹp, một dây màu bạc từ nơi xa theo sóng biển chậm rãi lăn đến, động tác chậm rãi trừng điệp xô vào bờ cát.
Lúc này thời tiết hơi lạnh, khi gió lướt nhẹ qua tóc có chút hơi ẩm, bên tai còn có tiếng sóng dạt dào vỗ vào bờ, Kiều Tịch đi về phía trước vài bước, lẩm bẩm nói: "Thật đẹp."
Sống trong khu đô thị, hầu như Kiều Tịch không có cơ hội đi du lịch, đại học bận rộn làm thêm kiếm tiền, sau khi đi làm càng không nhiều ngày nghỉ, chỉ đi chơi vài vòng quanh thành phố A, chưa từng đi xa.
Mà bây giờ, cảnh sắc đập vào mắt hoàn toàn khác với hình ảnh mà cô nhìn từ màn hình máy tính, có một vẻ đẹp chân thật làm rung động tâm hồn con người, chớp mắt cô cũng không nỡ, luyến tiếc nhìn biển trời mê người.
"Kiều Tịch." Kỷ Thừa An gọi cô, giọng nói bay theo gió, không vào trong đầu óc mơ hồ của Kiều Tịch được, Kỷ Thừa An không thể không lớn tiếng gọi cô lần nữa.
Lúc này Kiều Tịch mới hoàn hồn, giật mình quay đầu lại: "Hả?"
"Đi thôi."
"Ừ." Không thể không thu hồi tầm mắt, Kiều Tịch đi theo Kỷ Thừa An.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Sau khi Kiều Tịch ngồi xe đến tòa nhà lớn kia, cảm giác đầu tiên chính là cô hoàn toàn không hợp với nơi này.
Tòa kiến trúc năm tầng cổ kính, phong cách Đông - Tây kết hợp, không chỗ nào không thích hợp, bốn phía trang trí độc đáo, rung động lòng người, so sánh kiến trúc cổ này với biệt thự của Kỷ Thừa An quả thật là thấy thiệt cho anh.
Cũng như bên ngoài, nội thất trong nhà trang hoàng hiện đại, toàn bộ kết cấu đều rộng mở sáng sủa.
Kỷ Thừa An giới thiệu cô với một quản gia, rồi rời đi.
Quản gia là một chú khoảng 30 tuổi, mặc đồng phục tinh tế, động tác ưu nhã, thân thiện nói cho cô biết hoàn cảnh nơi này.
Tầng một và tầng hai là nơi tiếp đãi khách và tổ chức tiệc, tầng ba là nơi ở, nhưng phân thành ba khu ABC, hầu như là phòng của nhân viên phục vụ.
Tầng bốn là phòng của Kỷ Thừa An và anh trai Kỷ Thừa An, tầng năm là nơi làm việc, bình thường thì nhân viên không thể bước vào tầng năm.
Sau khi nghe quản gia dùng giọng điệu uyển chuyển nói xong, Kiều Tịch tỏ vẻ đã hiểu rõ. Truyện được đăng tại diễn đàn LQĐ
Tuy rằng từ Kỷ Lâm biết Kỷ Thừa An có một người anh trai, nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, có một loại cảm giác muốn gặp gia trưởng, huống chi theo cách nói của Kỷ Lâm, anh trai Kỷ Thừa An có quá trình trưởng thành như vậy, nói không chừng còn khó trị hơn Kỷ Thừa An, con đường phía trước cứ từ từ...
Trở lại phòng, Kiều Tịch nằm lỳ ở trên giường, chôn mặt trong giường lớn mềm mại, một lát sau mơ mơ màng màng ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, bị chuông điện thoại trong phòng đánh thức, vươn tay ra sờ soạng hồi lâu vẫn chưa tìm được cái gì cả, cau mày ngẩng đầu lên, nhìn bố trí trong phòng mới nhận ra mình không phải ở thành phố A, điện thoại ở đầu giường vẫn kêu liên hồi, Kiều Tịch nhận điện, giọng ngái ngủ: "Alo?"
"Ngủ hả?" Bên kia dừng một chút mới nói, là Kỷ Thừa An.
Kiều Tịch xoa đầu, "Ừ, hơi mệt."
"Sủa soạn một chút rồi qua đây, anh có người muốn giới thiệu với em."
Không phải là anh trai anh chứ, thế này cũng quá nhanh đi, nhưng Kỷ Thừa An không cho Kiều Tịch cơ hội từ chối, nói tùy tiện ăn mặc một chút là được, sau đó tắt điện thoại.
Kiều Tịch nhìn điện thoại kêu tút tút, buồn bực cúi đầu xuống.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kỷ Thừa An để điện thoại xuống, nhắm hờ, không biết thế nào, Kỷ Thừa Vũ cảm thấy khi Kỷ Thừa An gọi điện thoại cho người phụ nữ kia, khí lạnh quanh người đều biến mất, giọng vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng lại cảm thấy cả người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Kỷ Thừa Vũ không thể không bội phục ảnh hưởng của người phụ nữ này với Kỷ Thừa An, có chút tò mò, lại có chút lo lắng.
Uống ngụm trà, anh nói: "Thừa An, chuyện với chú Kỷ Lâm đã làm xong rồi chứ?"
"Ừ." Kỷ Thừa An thấp giọng đáp.
"Như vậy à." Rất nhanh, Kỷ Thừa Vũ nghĩ.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kiều Tịch rửa mặt chải đầu trang điểm một chút, dùng năng lực nhanh chóng lúc chuẩn bị đi làm trước kia, trang sức trang nhã, mặc một chiếc váy màu lam nhạt ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã có người đang chờ cô, là người dẫn đường cho cô, nhưng không ngờ đến nửa đường lại gặp chuyện bất ngờ.
Kiều Tịch không thể không dừng lại, bởi vì một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đang đi vòng quanh cô, hồi lâu mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô.
Giọng ngọt ngào dễ thương hỏi: "Cô là ai?"
Cậu bé có một đôi mắt to đen bóng, da trắng như tuyết, làm đôi mắt kia sáng ngời, đôi môi đỏ hơi chu ra, vô cùng đáng yêu.
Kiều Tịch rất ít khi tiếp xúc với một đứa trẻ, hơi luống cuống, ngồi xổm xuống, ho nhẹ một cái mới nói: "Vậy cháu là ai?"
"Cháu hỏi cô trước." Cậu bé nói từng từ từng chữ.
"Được, cô là Kiều Tịch, còn cháu?" Kiều Tịch rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi, người đứng cạnh cũng không dám thúc giục.
Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới nói: "Không thể nói chuyện với người lạ."
Ách, Kiều Tịch đổ mồ hôi, tính cảnh giác đứa trẻ này rất cao, nhưng lời bé nói lại khiến cô liên tưởng đến bộ phim nổi tiếng, lập tức phì cười.
Cậu bé thấy cô cười lời của cậu, cho rằng Kiều Tịch cười mình.
Trừng mắt thật to lớn tiếng hỏi: "Cô cười cái gì chứ!"
"Không có gì, không có gì, " Kiều Tịch chậm rãi thu nụ cười lại, "Cháu nói đúng, không thể nói chuyện với người lạ, nhưng cháu đã biết tên của cô rồi, cô không thể tính là người xa lạ đúng không?" Kiều Tịch bắt đầu dụ dỗ.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô một lúc mới nói: "... Đúng a~."
"Vậy là cháu nói cho cô biết tên của cháu đi?"
"Được rồi, cháu tên là Kỷ Nặc, cô có thể gọi cháu là A Nặc."
"A Nặc, cái tên thật hay."
Kỷ Nặc, là người thân của Kỷ Thừa An sao. Nhưng mà hình như anh chưa từng nhắc qua, nghĩ lại, hình như Kỷ Thừa An cũng chưa từng nói về vần đề gì ngoài anh, trong lòng không khỏi thở dài, anh vẫn không muốn nói với mình, tình yêu như vậy, hoàn toàn không có bình đẳng, cô vẫn bị rơi vào thế yếu, chỉ có thể để mặc anh quay vòng. Lại nhìn cậu bé phấn điêu ngọc trác trước mặt, Kiều Tịch không đứng đắn nghĩ, tiểu gia hỏa này không phải là con riêng của Kỷ Thừa An chứ, ách, nghĩ quá rồi, người Kỷ Thừa An chạm vào cũng đều là mỹ nhân...
*Phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa
Nói gen nhà Kỷ Thừa An thật không sai, chú Kỷ Lâm là người đẹp rắn rết, Kỷ Thừa An lại như băng nghìn năm, không biết anh trai anh là loại gì nữa... Kiều Tịch rơi vào trầm tư YY.
"Cô từ đâu đến đây? Tới nhà cháu làm khách sao?" Câu hỏi của cậu bé chấm dứt suy nghĩ của cô.
Kiều Tịch không chút suy nghĩ, nói: "Cô cùng Kỷ Thừa An đến đây, cháu biết anh ấy sao?"
"Cô cùng chú đến."
Chú?
Cậu bé này là con của anh trai Kỷ Thừa An, nhìn không ra, Kiều Tịch hứng thú càng lớn.
"A, cháu biết rồi!" A Nặc đột nhiên hô to một câu: "Cô là thím đúng không?"
Ồ... thím cái gì, không nên tiến triển nhanh như vậy, cô không tiếp nhận được trình tự này.
Tay nhỏ của A Nặc lập tức ôm lấy cổ cô, nói: "Cô chính là quà chú tặng cho cháu sao? Cháu rất thích cô!"
Chờ chút, cái gì mà gọi cô là quà tặng?
Từ thím biến thành quà tặng cũng quá mức rồi, Kiều Tịch run sợ một chút, thật sự không hiểu, chẳng lẽ, Kỷ Thừa An sống chết lừa cô tới đây là muốn cô làm con dâu nuôi từ bé cho cháu anh sao, anh định chơi trò tình yêu cấm kỵ sao?
"Cô rất thơm, về sau gọi cô là Nặc Bảo nha, cô là bảo bối của A Nặc, A Nặc sẽ bảo vệ cô thật tốt." Nói xong còn vuốt tóc Kiều Tịch.
Nhìn lại Kiều Tịch, cô cảm thấy đầu mình như bốc khói.
Tên cô bị sửa liên tục như thế, quá thần kỳ rồi.
Người xa lạ → Kiều Tịch → thím → quà tặng → Nặc Bảo?!
Kỷ đại nhân em rất nhớ anh, bây giờ em thấy hơi sợ cậu bé đứng trước mặt em, cam đoan sẽ đối tốt với em...
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kiều Tịch ôm A Nặc vào cửa, hai người đàn ông trong phòng đều sửng sốt, sau đó nghe thấy giọng A Nặc vui thích vang dội: "Chú!"
Kiều Tịch thả bé xuống, A Nặc chạy về phía Kỷ Thừa An, lúc Kiều Tịch nghĩ rằng bé muốn nhào vào lòng Kỷ Thừa An, A Nặc lại đứng cách Kỷ Thừa An nửa mét, giọng vẫn hưng phấn vui thích: "Chú đã về rồi, chú."
Tầm mắt Kỷ Thừa An dừng trên người Kiều Tịch, trở lại người A Nặc, nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng vậy."
Rõ ràng, A Nặc có một loại sùng bái cuồng nhiệt đối với Kỷ Thừa An, nhưng lại sợ anh, cho nên trên mặt hưng phấn vui mừng, nhưng không dám tiến lên một bước.
"Đúng rồi, cháu rất thích quà của chú!" A Nặc tiếp tục hưng phấn nói.
"Quà?" Kỷ Thừa Vũ ở bên cạnh nghi hoặc mở miệng, "Quà gì vậy?"
"Chính là cô ấy, " tay nhỏ của A Nặc chỉ Kiều Tịch đứng bên cửa, ba đôi mắt đồng thời nhìn về phía cô, Kiều Tịch cảm thấy áp lực gấp bội.
A Nặc chạy chậm đến, kéo váy cô nói: "Con đã đặt cho cô ấy một cái tên mới, là Nặc Bảo, ba ba, có hay không?" A Nặc vẫn đắc ý cười, không phát hiện không khí trong phòng đã thay đổi.
Kiều Tịch chỉ có thể ngốc đứng tại chỗ cười gượng.
Kỷ Thừa Vũ cũng không biết trả lời thế nào, một lát sau mới nói, "Ba ba và chú còn có việc muốn nói, A Nặc ra ngoài chơi trước được không?"
Thấy rõ, A Nặc rất thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói với Kiều Tịch, "Nặc Bảo, chúng ta đi thôi, cháu cho cô xem Tiểu Mã của cháu, hai người sẽ trở thành bạn tốt."
Kiều Tịch: "..." Cô không muốn trở thành Nặc Bảo, cái tên Nặc Bảo thật là…, bỏ qua cho ta đi Nặc đại gia...
Không có cách gì, Kiều Tịch nhìn Kỷ Thừa An cầu cứu.
Kỷ Thừa An vừa muốn mở miệng, Kỷ Thừa Vũ đã nói: "A Nặc, cái này... Nặc Bảo, " anh ho khan một cái, "Cũng phải ở lại, con ra ngoài trước, sau đó ba ba sẽ đi tìm con được không?"
A Nặc cũng cảm thấy trong phòng yên tĩnh kỳ quái, nhìn ba ba và chú, lại ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch, sau đó kéo nhẹ váy Kiều Tịch, đôi mắt đen láy thất vọng, dùng giọng điệu mềm mỏng nói: "Nặc Bảo đừng sợ nha, một lát nữa cháu dẫn cô đi chơi."
Trong lòng Kiều Tịch lập tức mềm nhũn ra, đứa nhỏ này bảo vệ cô.
Vẻ mặt cô trở nên nhu hòa, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, không có chuyện gì đâu, cám ơn A Nặc, cháu quả là một quý ông."
A Nặc được cô khen xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi đầu nghịch ngón tay rồi nói: "Vậy bao giờ cô ra cháu sẽ cho cô xem Tiểu Mã."
"Được." Kiều Tịch cũng ôn nhu đáp.
Sau đó A Nặc được người dẫn ra khỏi phòng, Kiều Tịch từ từ đóng cửa lại, qua khe hở thấy A Nặc lo lắng quay đầu liên tục, tuy rằng cô không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con, nhưng cô bắt đầu thích A Nặc rồi, đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, không biết mẹ bé thế nào, Kiều Tịch rất tò mò.
Cửa được đóng lại, Kiều Tịch xoay người nhìn hai người trong phòng, đột nhiên nhớ tới việc Kỷ Thừa An có người muốn giới thiệu cho cô, chần chừ một chút, Kiều Tịch cất bước đi tới cạnh Kỷ Thừa An.
Kỷ Thừa An rất tự nhiên vươn tay ra với cô, cô cũng đưa tay ra, thuận thế ngồi bên cạnh anh.
Kỷ Thừa Vũ đứng một bên, nhìn thời khắc hai tay bọn họ chạm vào nhau, lông mày không tự chủ dựng lên.
Anh nhớ rất rõ, có một lần họp mặt gia tộc, một đám người lấy Thừa An ra cá cược, nói không sợ chạm vào anh, lúc ấy Kỷ gia mở tiệc, không biết làm sao tìm được Thừa An, người đàn ông kia vô cùng nhiệt tình quàng vai Thừa An, kết quả... người đó gãy nát xương đùi, gãy hai cái xương sườn, Thừa An cũng bị thương nhẹ, chắc hai người đánh nhau một trận, xung quanh không có người, đến lúc tiệc sắp tàn mới tìm được người khách kia đang ở trong góc than khóc đau đớn, lúc ấy Thừa An chỉ mới 17 tuổi, từ đó về sau không còn người nào dám tới trêu chọc Thừa An nữa.
Hành động này của Thừa An là phản ứng tự nhiên, giống như khi làm việc thì thích dùng tay phải, phản ứng theo bản năng thôi, mà người phụ nữ trước mặt, lại có thể bình an vô sự đụng chạm với anh, e là ngay từ đầu, Thừa An cũng vì điều này mới cảm thấy hứng thú cô.
Đáy mắt Kỷ Thừa Vũ lóe qua một tia hứng thú.
Sau đó rất tự nhiên nói với Kiều Tịch: "Cô Kiều, cháu nhỏ ngây ngô, chuyện vừa nãy thật xin lỗi."
Kiều Tịch nghe thấy anh nói, mới ngẩng đầu bắt đầu nghiêm túc nhìn anh trai Kỷ Thừa An.
Mặc tây trang màu lam, dáng người cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra là cao lớn cường tráng, có dáng vẻ kiên nghị giống Kỷ Thừa An, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, toàn bộ đường cong khuôn mặt hơi lãnh lẽo cứng rắn, cho dù giọng điệu hoà nhã, nhưng vẻ lạnh nhạt trong mắt khiến người ta run lên, nhìn thẳng vào đáy lòng cô, hiểu rõ tất cả ý nghĩ của người ta.
Hai anh em nhà họ Kỷ, Kỷ Thừa Vũ như lưỡi kiếm sắc bén lạnh ngắt, mà Kỷ Thừa An chính là vỏ kiếm cứng rắn.
Tóm lại, đều không phải người dễ đối phó.
Kiều Tịch tự vuốt mồ hôi, dùng công lực ứng phó HR lúc trước, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, toàn bộ khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, "Không sao cả, A Nặc rất đáng yêu."
HR (Human Resources) quản trị nhân sự.
Nhìn thấy cô cười, Kỷ Thừa Vũ đột nhiên sửng sốt, cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại nhất thời nhớ không ra được.
Vì thế một người bất động bắt đầu đánh giá, một người ngây ngốc sững sờ, nhưng trong mắt người ngoài, hai người này như đang trao đổi ánh mắt kịch liệt.
Phút chốc, trên tay Kiều Tịch truyền đến đau đớn, may mắn cô không kêu ra tiếng, sau đó Kiều Tịch nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Kỷ Thừa An nói với Kỷ Thừa Vũ: "Anh, đây là Kiều Tịch, có thể nói, cô ấy là vợ em."
Gương mặt lạnh lẽo nhìn sang Kiều Tịch, cô cảm thấy ánh mắt vô cùng lạnh nhìn chằm chằm cô, theo đó là giọng nói thảnh nhiên: "Tiểu Tịch, đây là anh trai của anh, Kỷ Thừa Vũ."
Một trận gió lạnh thổi qua...
Không khí thật ngượng ngùng mà... Kỷ đại nhân, anh giới thiệu có phải quá lạnh rồi không...
Nhưng mà, gọi cô là Tiểu Tịch...
Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn Kỷ Thừa An, ánh mặt trời từ cửa sổ hắt vào mặt anh, khiến cho gương mặt trắng nõn của anh trở nên ấm áp, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lại không có cảm xúc gì, lông mi cong dài, khóe môi mím chặt, Kiều Tịch không khỏi lén nuốt nước bọt, không thể đè nén ý nghĩ: Kỷ đại nhân không phải đang ghen chứ.
Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Tịch không nhịn được phì cười, lông mày nhỏ cong lên, vẻ chế nhạo nhìn anh: "Ôi, anh say máy bay à, thật hiếm thấy." "Đàng hoàng một chút." Kỷ Thừa An thản nhiên ra lệnh, nhẫn nại nhắm chặt mắt, lạnh giọng nói.
"Em có không đàng hoàng đâu chứ, em chỉ nói vài câu với anh thôi a~." Kiều Tịch chớp chớp mắt nói: "Anh mắc chứng sợ độ cao rồi, thật đáng thương, chẳng trách anh không ở nhà cao tầng được."
Kỷ Thừa An mở mắt ra nhìn cô, đáy mắt đè nén tức giận, nhìn thật sâu vào mắt cô.
Kiều Tịch lại không sợ chút nào, còn tiếp tục cười khiêu khích: "Chẳng trách khi Kỷ Lâm bảo anh đi trực thăng, ai lại đen mặt lại, hóa ra là như thế này a ~ "
Lại nói, người đẹp rắn rết Kỷ Lâm này thật là... xấu xa mà đàng hoàng như vậy, đáng sợ.
Kiều Tịch nói tiếp: "Kỷ đại nhân, anh từng chơi Bungee Jumping chưa," cô cười thầm, ngẫm lại cũng không có, không đợi Kỷ Thừa An trả lời Kiều Tịch nói tiếp: "Thời đại học em đã chơi thử một lần, cảm giác đó thật sự..." Kiều Tịch chép miệng một cái, kỳ thật lời này đều là cố ý trêu Kỷ Thừa An, thời đại học Hà Cửu rất thích hoạt động bên ngoài như leo núi, nhưng sau lần bị Hà Cửu kéo đi chơi bungee, cô tổng kết ra một cảm nghĩ, cô rất yêu cuộc sống, rất yêu Trái Đất, rời xa bungee, trân trọng tính mạng.
* Bunee jumping (hay còn gọi là bungy jumping - nhảy bungy) là trò chơi cảm giác mạnh mà người chơi nhảy xuống từ một nơi có địa thế cao nào đó trong tư thế hai chân bị cột vào dây. Đó có thể là từ cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo... Người chơi sẽ rơi tự do trong khoảng vài giây với tốc độ chóng mặt và sau đó được kéo ngược trở lên bởi sự đàn hồi của sợi dây.
Mặt đất đen xinh đẹp, từ đó cô tràn đầy yêu thương đất đai dưới chân mình.
Nhưng bây giờ Kiều Tịch bắt đầu cực lực hồi tưởng lần trải nghiệm kinh khủng đó, bởi vì sắc mặt Kỷ Thừa An càng ngày càng trắng, trêu anh rất vui, "Cảm giác đó thật sự... quá tuyệt vời anh biết không!" Kiều Tịch giơ tay lên bắt đầu hình dung tỉ mỉ ở trong không khí: "Lúc anh leo lên nơi cao, nhìn xuống phía dưới, sẽ có một loại cảm giác bay bổng cao cao tại thượng, cảnh vật phía dưới đều biến thành những chấm nhỏ màu đen, rất phấn khích, sau đó anh đeo móc treo đặc biệt, có một người đứng bên cạnh, sẽ có từng đợt gió thổi qua anh, lúc anh không chú ý, sẽ... ầm!" Kiều Tịch hô to một câu, "Anh sẽ ngã xuống!"
Kiều Tịch liếc Kỷ Thừa An một cái, đột nhiên ngừng lại, a, ánh mắt Kỷ đại nhân thật sự khó đoán, rất vi diệu, không cách nào miêu tả được sự thâm thúy đó, nhưng loại ánh mắt này... như đang nhìn một người bị bệnh tâm thần, nhưng lại giống như cố gắng chịu đựng cái gì đó.
Kiều Tịch ho nhẹ một tiếng nói: "Này, anh chơi bungee một lần sẽ hết sợ độ cao thôi, thật đấy, em nói cho anh biết..."
Ngôn ngữ khiêu khích của Kiều Tịch dồn ép chút nhẫn nại còn lại của anh, Kỷ Thừa An cong khóe miệng, lôi cánh tay cô, tay còn lại nắm cằm cô, đôi môi hạ xuống, Kiều Tịch tưởng rằng anh sẽ hôn mình, ai ngờ người nào đó há miệng, hung hăng cắn miệng cô một cái.
"Ô..." Kiều Tịch đau suýt chút nữa khóc luôn, kêu to, đẩy mạnh anh ra, "Anh khốn kiếp, cắn em làm gì chứ!"
Ngón trỏ thon dài của Kỷ Thừa An nâng cằm cô lên, Kỷ Thừa An híp hai mắt lại nói: "Anh sợ độ cao, nhưng em phải biết, trong tình huống sợ hãi cực độ, đàn ông sẽ làm ra chuyện kịch liệt để chuyển dời sự chú ý, ví dụ như vậy..."
Anh đút lời còn lại vào miệng cô, đôi môi mềm mại chuẩn xác dừng trên mặt cô, vừa chạm vào lửa nóng phía dưới bắt đầu phát ra kịch liệt, những đốm lửa nhỏ lan rộng ra, hơi thở bị động tác cường thế chiếm lấy, khiến cho cô không nghĩ nổi cái gì nữa.
Tay bất giác đặt lên cổ anh, lần đầu tiên trong đời, cùng người đàn ông mình thích hôn môi trên trời cao, trải nghiệm mày thật sự quá lãng mạn.
Sau một lúc, Kiều Tịch không nghĩ như vậy nữa, bởi vì người nào đó vẫn kiên nhẫn bạo lực, dịu dàng liếm, sau đó lại cắn một cái như trừng phạt, Kiều Tịch bị chọc tức, quát to một tiếng: "Anh có xong hay không!"
"Đừng kêu lớn tiếng vậy." Anh nhíu mày, xoa huyệt thái dương.
"Em kêu thì sao chứ, kêu thì sao!" Kiều Tịch không sợ anh.
Kỷ Thừa An nhìn cô thật sâu, ánh mắt cực kì quỷ dị, Kiều Tịch muốn lui, anh lại túm lấy cô, "Thích kêu, đợi đến chỗ anh sẽ cho em kêu đủ."
Sau đó Kiều Tịch đã biết sao anh lại nhìn cô như vậy, hơn nữa, cô kêu đủ rồi.
TAT
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Nhà họ Kỷ không giống với tưởng tượng của Kiều Tịch, nó ở trên một hòn đảo, từ máy bay nhìn xuống, Kiều Tịch ngẩn mặt nhìn tòa nhà nằm ở giữa hòn đảo nhỏ. DĐLQĐ
Bây giờ vẫn còn sớm, mặt trời từ nhô lên trên biển, song song với mặt biển, không rõ ranh giới giữa bầu trời và mặt biển, sóng nước nối nhau tạo nên màu kim quất tươi đẹp, một dây màu bạc từ nơi xa theo sóng biển chậm rãi lăn đến, động tác chậm rãi trừng điệp xô vào bờ cát.
Lúc này thời tiết hơi lạnh, khi gió lướt nhẹ qua tóc có chút hơi ẩm, bên tai còn có tiếng sóng dạt dào vỗ vào bờ, Kiều Tịch đi về phía trước vài bước, lẩm bẩm nói: "Thật đẹp."
Sống trong khu đô thị, hầu như Kiều Tịch không có cơ hội đi du lịch, đại học bận rộn làm thêm kiếm tiền, sau khi đi làm càng không nhiều ngày nghỉ, chỉ đi chơi vài vòng quanh thành phố A, chưa từng đi xa.
Mà bây giờ, cảnh sắc đập vào mắt hoàn toàn khác với hình ảnh mà cô nhìn từ màn hình máy tính, có một vẻ đẹp chân thật làm rung động tâm hồn con người, chớp mắt cô cũng không nỡ, luyến tiếc nhìn biển trời mê người.
"Kiều Tịch." Kỷ Thừa An gọi cô, giọng nói bay theo gió, không vào trong đầu óc mơ hồ của Kiều Tịch được, Kỷ Thừa An không thể không lớn tiếng gọi cô lần nữa.
Lúc này Kiều Tịch mới hoàn hồn, giật mình quay đầu lại: "Hả?"
"Đi thôi."
"Ừ." Không thể không thu hồi tầm mắt, Kiều Tịch đi theo Kỷ Thừa An.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Sau khi Kiều Tịch ngồi xe đến tòa nhà lớn kia, cảm giác đầu tiên chính là cô hoàn toàn không hợp với nơi này.
Tòa kiến trúc năm tầng cổ kính, phong cách Đông - Tây kết hợp, không chỗ nào không thích hợp, bốn phía trang trí độc đáo, rung động lòng người, so sánh kiến trúc cổ này với biệt thự của Kỷ Thừa An quả thật là thấy thiệt cho anh.
Cũng như bên ngoài, nội thất trong nhà trang hoàng hiện đại, toàn bộ kết cấu đều rộng mở sáng sủa.
Kỷ Thừa An giới thiệu cô với một quản gia, rồi rời đi.
Quản gia là một chú khoảng 30 tuổi, mặc đồng phục tinh tế, động tác ưu nhã, thân thiện nói cho cô biết hoàn cảnh nơi này.
Tầng một và tầng hai là nơi tiếp đãi khách và tổ chức tiệc, tầng ba là nơi ở, nhưng phân thành ba khu ABC, hầu như là phòng của nhân viên phục vụ.
Tầng bốn là phòng của Kỷ Thừa An và anh trai Kỷ Thừa An, tầng năm là nơi làm việc, bình thường thì nhân viên không thể bước vào tầng năm.
Sau khi nghe quản gia dùng giọng điệu uyển chuyển nói xong, Kiều Tịch tỏ vẻ đã hiểu rõ. Truyện được đăng tại diễn đàn LQĐ
Tuy rằng từ Kỷ Lâm biết Kỷ Thừa An có một người anh trai, nhưng trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, có một loại cảm giác muốn gặp gia trưởng, huống chi theo cách nói của Kỷ Lâm, anh trai Kỷ Thừa An có quá trình trưởng thành như vậy, nói không chừng còn khó trị hơn Kỷ Thừa An, con đường phía trước cứ từ từ...
Trở lại phòng, Kiều Tịch nằm lỳ ở trên giường, chôn mặt trong giường lớn mềm mại, một lát sau mơ mơ màng màng ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, bị chuông điện thoại trong phòng đánh thức, vươn tay ra sờ soạng hồi lâu vẫn chưa tìm được cái gì cả, cau mày ngẩng đầu lên, nhìn bố trí trong phòng mới nhận ra mình không phải ở thành phố A, điện thoại ở đầu giường vẫn kêu liên hồi, Kiều Tịch nhận điện, giọng ngái ngủ: "Alo?"
"Ngủ hả?" Bên kia dừng một chút mới nói, là Kỷ Thừa An.
Kiều Tịch xoa đầu, "Ừ, hơi mệt."
"Sủa soạn một chút rồi qua đây, anh có người muốn giới thiệu với em."
Không phải là anh trai anh chứ, thế này cũng quá nhanh đi, nhưng Kỷ Thừa An không cho Kiều Tịch cơ hội từ chối, nói tùy tiện ăn mặc một chút là được, sau đó tắt điện thoại.
Kiều Tịch nhìn điện thoại kêu tút tút, buồn bực cúi đầu xuống.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kỷ Thừa An để điện thoại xuống, nhắm hờ, không biết thế nào, Kỷ Thừa Vũ cảm thấy khi Kỷ Thừa An gọi điện thoại cho người phụ nữ kia, khí lạnh quanh người đều biến mất, giọng vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng lại cảm thấy cả người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Kỷ Thừa Vũ không thể không bội phục ảnh hưởng của người phụ nữ này với Kỷ Thừa An, có chút tò mò, lại có chút lo lắng.
Uống ngụm trà, anh nói: "Thừa An, chuyện với chú Kỷ Lâm đã làm xong rồi chứ?"
"Ừ." Kỷ Thừa An thấp giọng đáp.
"Như vậy à." Rất nhanh, Kỷ Thừa Vũ nghĩ.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kiều Tịch rửa mặt chải đầu trang điểm một chút, dùng năng lực nhanh chóng lúc chuẩn bị đi làm trước kia, trang sức trang nhã, mặc một chiếc váy màu lam nhạt ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã có người đang chờ cô, là người dẫn đường cho cô, nhưng không ngờ đến nửa đường lại gặp chuyện bất ngờ.
Kiều Tịch không thể không dừng lại, bởi vì một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đang đi vòng quanh cô, hồi lâu mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô.
Giọng ngọt ngào dễ thương hỏi: "Cô là ai?"
Cậu bé có một đôi mắt to đen bóng, da trắng như tuyết, làm đôi mắt kia sáng ngời, đôi môi đỏ hơi chu ra, vô cùng đáng yêu.
Kiều Tịch rất ít khi tiếp xúc với một đứa trẻ, hơi luống cuống, ngồi xổm xuống, ho nhẹ một cái mới nói: "Vậy cháu là ai?"
"Cháu hỏi cô trước." Cậu bé nói từng từ từng chữ.
"Được, cô là Kiều Tịch, còn cháu?" Kiều Tịch rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi, người đứng cạnh cũng không dám thúc giục.
Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới nói: "Không thể nói chuyện với người lạ."
Ách, Kiều Tịch đổ mồ hôi, tính cảnh giác đứa trẻ này rất cao, nhưng lời bé nói lại khiến cô liên tưởng đến bộ phim nổi tiếng, lập tức phì cười.
Cậu bé thấy cô cười lời của cậu, cho rằng Kiều Tịch cười mình.
Trừng mắt thật to lớn tiếng hỏi: "Cô cười cái gì chứ!"
"Không có gì, không có gì, " Kiều Tịch chậm rãi thu nụ cười lại, "Cháu nói đúng, không thể nói chuyện với người lạ, nhưng cháu đã biết tên của cô rồi, cô không thể tính là người xa lạ đúng không?" Kiều Tịch bắt đầu dụ dỗ.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô một lúc mới nói: "... Đúng a~."
"Vậy là cháu nói cho cô biết tên của cháu đi?"
"Được rồi, cháu tên là Kỷ Nặc, cô có thể gọi cháu là A Nặc."
"A Nặc, cái tên thật hay."
Kỷ Nặc, là người thân của Kỷ Thừa An sao. Nhưng mà hình như anh chưa từng nhắc qua, nghĩ lại, hình như Kỷ Thừa An cũng chưa từng nói về vần đề gì ngoài anh, trong lòng không khỏi thở dài, anh vẫn không muốn nói với mình, tình yêu như vậy, hoàn toàn không có bình đẳng, cô vẫn bị rơi vào thế yếu, chỉ có thể để mặc anh quay vòng. Lại nhìn cậu bé phấn điêu ngọc trác trước mặt, Kiều Tịch không đứng đắn nghĩ, tiểu gia hỏa này không phải là con riêng của Kỷ Thừa An chứ, ách, nghĩ quá rồi, người Kỷ Thừa An chạm vào cũng đều là mỹ nhân...
*Phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa
Nói gen nhà Kỷ Thừa An thật không sai, chú Kỷ Lâm là người đẹp rắn rết, Kỷ Thừa An lại như băng nghìn năm, không biết anh trai anh là loại gì nữa... Kiều Tịch rơi vào trầm tư YY.
"Cô từ đâu đến đây? Tới nhà cháu làm khách sao?" Câu hỏi của cậu bé chấm dứt suy nghĩ của cô.
Kiều Tịch không chút suy nghĩ, nói: "Cô cùng Kỷ Thừa An đến đây, cháu biết anh ấy sao?"
"Cô cùng chú đến."
Chú?
Cậu bé này là con của anh trai Kỷ Thừa An, nhìn không ra, Kiều Tịch hứng thú càng lớn.
"A, cháu biết rồi!" A Nặc đột nhiên hô to một câu: "Cô là thím đúng không?"
Ồ... thím cái gì, không nên tiến triển nhanh như vậy, cô không tiếp nhận được trình tự này.
Tay nhỏ của A Nặc lập tức ôm lấy cổ cô, nói: "Cô chính là quà chú tặng cho cháu sao? Cháu rất thích cô!"
Chờ chút, cái gì mà gọi cô là quà tặng?
Từ thím biến thành quà tặng cũng quá mức rồi, Kiều Tịch run sợ một chút, thật sự không hiểu, chẳng lẽ, Kỷ Thừa An sống chết lừa cô tới đây là muốn cô làm con dâu nuôi từ bé cho cháu anh sao, anh định chơi trò tình yêu cấm kỵ sao?
"Cô rất thơm, về sau gọi cô là Nặc Bảo nha, cô là bảo bối của A Nặc, A Nặc sẽ bảo vệ cô thật tốt." Nói xong còn vuốt tóc Kiều Tịch.
Nhìn lại Kiều Tịch, cô cảm thấy đầu mình như bốc khói.
Tên cô bị sửa liên tục như thế, quá thần kỳ rồi.
Người xa lạ → Kiều Tịch → thím → quà tặng → Nặc Bảo?!
Kỷ đại nhân em rất nhớ anh, bây giờ em thấy hơi sợ cậu bé đứng trước mặt em, cam đoan sẽ đối tốt với em...
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kiều Tịch ôm A Nặc vào cửa, hai người đàn ông trong phòng đều sửng sốt, sau đó nghe thấy giọng A Nặc vui thích vang dội: "Chú!"
Kiều Tịch thả bé xuống, A Nặc chạy về phía Kỷ Thừa An, lúc Kiều Tịch nghĩ rằng bé muốn nhào vào lòng Kỷ Thừa An, A Nặc lại đứng cách Kỷ Thừa An nửa mét, giọng vẫn hưng phấn vui thích: "Chú đã về rồi, chú."
Tầm mắt Kỷ Thừa An dừng trên người Kiều Tịch, trở lại người A Nặc, nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng vậy."
Rõ ràng, A Nặc có một loại sùng bái cuồng nhiệt đối với Kỷ Thừa An, nhưng lại sợ anh, cho nên trên mặt hưng phấn vui mừng, nhưng không dám tiến lên một bước.
"Đúng rồi, cháu rất thích quà của chú!" A Nặc tiếp tục hưng phấn nói.
"Quà?" Kỷ Thừa Vũ ở bên cạnh nghi hoặc mở miệng, "Quà gì vậy?"
"Chính là cô ấy, " tay nhỏ của A Nặc chỉ Kiều Tịch đứng bên cửa, ba đôi mắt đồng thời nhìn về phía cô, Kiều Tịch cảm thấy áp lực gấp bội.
A Nặc chạy chậm đến, kéo váy cô nói: "Con đã đặt cho cô ấy một cái tên mới, là Nặc Bảo, ba ba, có hay không?" A Nặc vẫn đắc ý cười, không phát hiện không khí trong phòng đã thay đổi.
Kiều Tịch chỉ có thể ngốc đứng tại chỗ cười gượng.
Kỷ Thừa Vũ cũng không biết trả lời thế nào, một lát sau mới nói, "Ba ba và chú còn có việc muốn nói, A Nặc ra ngoài chơi trước được không?"
Thấy rõ, A Nặc rất thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói với Kiều Tịch, "Nặc Bảo, chúng ta đi thôi, cháu cho cô xem Tiểu Mã của cháu, hai người sẽ trở thành bạn tốt."
Kiều Tịch: "..." Cô không muốn trở thành Nặc Bảo, cái tên Nặc Bảo thật là…, bỏ qua cho ta đi Nặc đại gia...
Không có cách gì, Kiều Tịch nhìn Kỷ Thừa An cầu cứu.
Kỷ Thừa An vừa muốn mở miệng, Kỷ Thừa Vũ đã nói: "A Nặc, cái này... Nặc Bảo, " anh ho khan một cái, "Cũng phải ở lại, con ra ngoài trước, sau đó ba ba sẽ đi tìm con được không?"
A Nặc cũng cảm thấy trong phòng yên tĩnh kỳ quái, nhìn ba ba và chú, lại ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch, sau đó kéo nhẹ váy Kiều Tịch, đôi mắt đen láy thất vọng, dùng giọng điệu mềm mỏng nói: "Nặc Bảo đừng sợ nha, một lát nữa cháu dẫn cô đi chơi."
Trong lòng Kiều Tịch lập tức mềm nhũn ra, đứa nhỏ này bảo vệ cô.
Vẻ mặt cô trở nên nhu hòa, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, không có chuyện gì đâu, cám ơn A Nặc, cháu quả là một quý ông."
A Nặc được cô khen xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi đầu nghịch ngón tay rồi nói: "Vậy bao giờ cô ra cháu sẽ cho cô xem Tiểu Mã."
"Được." Kiều Tịch cũng ôn nhu đáp.
Sau đó A Nặc được người dẫn ra khỏi phòng, Kiều Tịch từ từ đóng cửa lại, qua khe hở thấy A Nặc lo lắng quay đầu liên tục, tuy rằng cô không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con, nhưng cô bắt đầu thích A Nặc rồi, đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, không biết mẹ bé thế nào, Kiều Tịch rất tò mò.
Cửa được đóng lại, Kiều Tịch xoay người nhìn hai người trong phòng, đột nhiên nhớ tới việc Kỷ Thừa An có người muốn giới thiệu cho cô, chần chừ một chút, Kiều Tịch cất bước đi tới cạnh Kỷ Thừa An.
Kỷ Thừa An rất tự nhiên vươn tay ra với cô, cô cũng đưa tay ra, thuận thế ngồi bên cạnh anh.
Kỷ Thừa Vũ đứng một bên, nhìn thời khắc hai tay bọn họ chạm vào nhau, lông mày không tự chủ dựng lên.
Anh nhớ rất rõ, có một lần họp mặt gia tộc, một đám người lấy Thừa An ra cá cược, nói không sợ chạm vào anh, lúc ấy Kỷ gia mở tiệc, không biết làm sao tìm được Thừa An, người đàn ông kia vô cùng nhiệt tình quàng vai Thừa An, kết quả... người đó gãy nát xương đùi, gãy hai cái xương sườn, Thừa An cũng bị thương nhẹ, chắc hai người đánh nhau một trận, xung quanh không có người, đến lúc tiệc sắp tàn mới tìm được người khách kia đang ở trong góc than khóc đau đớn, lúc ấy Thừa An chỉ mới 17 tuổi, từ đó về sau không còn người nào dám tới trêu chọc Thừa An nữa.
Hành động này của Thừa An là phản ứng tự nhiên, giống như khi làm việc thì thích dùng tay phải, phản ứng theo bản năng thôi, mà người phụ nữ trước mặt, lại có thể bình an vô sự đụng chạm với anh, e là ngay từ đầu, Thừa An cũng vì điều này mới cảm thấy hứng thú cô.
Đáy mắt Kỷ Thừa Vũ lóe qua một tia hứng thú.
Sau đó rất tự nhiên nói với Kiều Tịch: "Cô Kiều, cháu nhỏ ngây ngô, chuyện vừa nãy thật xin lỗi."
Kiều Tịch nghe thấy anh nói, mới ngẩng đầu bắt đầu nghiêm túc nhìn anh trai Kỷ Thừa An.
Mặc tây trang màu lam, dáng người cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra là cao lớn cường tráng, có dáng vẻ kiên nghị giống Kỷ Thừa An, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, toàn bộ đường cong khuôn mặt hơi lãnh lẽo cứng rắn, cho dù giọng điệu hoà nhã, nhưng vẻ lạnh nhạt trong mắt khiến người ta run lên, nhìn thẳng vào đáy lòng cô, hiểu rõ tất cả ý nghĩ của người ta.
Hai anh em nhà họ Kỷ, Kỷ Thừa Vũ như lưỡi kiếm sắc bén lạnh ngắt, mà Kỷ Thừa An chính là vỏ kiếm cứng rắn.
Tóm lại, đều không phải người dễ đối phó.
Kiều Tịch tự vuốt mồ hôi, dùng công lực ứng phó HR lúc trước, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, toàn bộ khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, "Không sao cả, A Nặc rất đáng yêu."
HR (Human Resources) quản trị nhân sự.
Nhìn thấy cô cười, Kỷ Thừa Vũ đột nhiên sửng sốt, cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại nhất thời nhớ không ra được.
Vì thế một người bất động bắt đầu đánh giá, một người ngây ngốc sững sờ, nhưng trong mắt người ngoài, hai người này như đang trao đổi ánh mắt kịch liệt.
Phút chốc, trên tay Kiều Tịch truyền đến đau đớn, may mắn cô không kêu ra tiếng, sau đó Kiều Tịch nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Kỷ Thừa An nói với Kỷ Thừa Vũ: "Anh, đây là Kiều Tịch, có thể nói, cô ấy là vợ em."
Gương mặt lạnh lẽo nhìn sang Kiều Tịch, cô cảm thấy ánh mắt vô cùng lạnh nhìn chằm chằm cô, theo đó là giọng nói thảnh nhiên: "Tiểu Tịch, đây là anh trai của anh, Kỷ Thừa Vũ."
Một trận gió lạnh thổi qua...
Không khí thật ngượng ngùng mà... Kỷ đại nhân, anh giới thiệu có phải quá lạnh rồi không...
Nhưng mà, gọi cô là Tiểu Tịch...
Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn Kỷ Thừa An, ánh mặt trời từ cửa sổ hắt vào mặt anh, khiến cho gương mặt trắng nõn của anh trở nên ấm áp, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lại không có cảm xúc gì, lông mi cong dài, khóe môi mím chặt, Kiều Tịch không khỏi lén nuốt nước bọt, không thể đè nén ý nghĩ: Kỷ đại nhân không phải đang ghen chứ.
Tác giả :
Thiên Thần Di Cô