Bỏ Ta Còn Ai
Chương 60: Hai nam nhân
Vương gia, ngài tạm thời tha cho mẫu thân ta đi." Từ Tử Kiến dùng hết sức dập đầu, và vào mặt đường lát đá vang lên tiếng thùng thùng.
Vân Lam ngoắc khóe miệng, sự vui vẻ không chạm đến đáy mắt: “Có lòng hiếu thuận là rất tốt, nhưng chỉ có hiếu mà không có trung là không được."
Căn bản hắn không có ý định bỏ qua cho Từ gia dễ dàng như thế, đây vẫn chưa là kết quả hắn muốn. Từ gia còn bị xui xẻo thảm hãi hơn nữa.’
Đám người Từ gia kia không ai có thể cứu được, vốn hắn không muốn tính mạng của bọn chúng, cùng lắm chỉ phế bỏ, bắt bọn họ thành người dân nghèo khó, tự sinh tự diệt mà thôi. Hôm nay xem ra bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, không thể an phận, sống cũng chỉ thêm phiền cho người trong thiên hạ.
“Trung?" Từ Tử Kiến ngây ngẩn cả người, hắn ta chỉ là một đứa bé, làm sao có thể hiểu được điều này, làm gì có người nói cho hắn ta biết.
Ánh mắt cảnh cáo của Vân Lam rơi lên trên người Từ Tử Kiến, sau đó dời sang những người đứng xung quanh: “Coi thường hoàng thất, khinh thường quan viên triều đình. Gây náo loạn trước mặt mọi người, mẫu thân ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi không ngăn cản mà còn ở bên cạnh cùng bà ta gây chuyện. Đáng nhẽ ngươi cũng phải chịu phạt cùng, nhưng bổn vương niệm tình hiếu tâm của ngươi tạm thời tha cho nhà ngươi. Nếu còn gây chuyện nữa thì sẽ không được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy đâu."
Lời của Vân Lam dọa Từ Tử Kiến khiến cả thân thể hắn ta run rẩy.
Mấy kẻ hạ nhân Từ gia thấy vậy, chân không ngừng run rẩy, đầu cúi đến không thể cúi thấp được nữa, chỉ ước gì có thể lập tức biến mất. Ánh mắt của vương gia như đao, rời lên người cảm thấy đau nhói.
Hai mươi roi thi hành xong, cả người tam phu nhân toàn máu, vết máu loang lổ trên người, tóc tai rối bù xù. Hai mắt trợn trắng, hơi thở thoi thóp.
Từ Tử Kiến thấy vậy lòng đau như cắt, vô cùng thương tâm, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, nhào đến ôm bà ta: “Mẫu thân, ngài cảm thấy thế nào? Mẫu thân, ngài mau tỉnh lại đi."
Làm sao bây giờ? Có ai tới giúp hắn ta một chút?
Hai mắt tam phu nhân nhắm chặt, không biết có phải hôn mê thật hay không? Không rên tiếng nào cứ thế nằm yên không nhúc nhích.
Trong mắt Vân Lam có một tia thích ý lướt rất nhanh, phất tay gọi Bình An tới: “Ngươi tự mình dẫn người đưa bọn chúng trở về, đồng thời nói với Từ Đạt một tiếng, bảo ông ta trông coi nữ nhân của mình cho thật tốt. Nếu còn gây chuyện nữa thì sẽ không được bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."Dám tới gây chuyện, hừ! Bảo đảm các ngươi có đi sẽ không có về.
“Dạ" Bình An khẽ nở một nụ cười ác ý, chỉ huy người lôi người trong lòng Từ Tử Kiến ra ngoài, kéo đi giống như bao cỏ, hai chân không có sức lực lê trên mặt đất, trông giống như người chết.
Vân Lam suy nghĩ một lúc nói: “Còn nữa, nói cho Từ Đạt rằng ông ta đừng có mơ tưởng có chủ ý gì với nữ nhi của mình, muốn dùng nữ nhi để đổi lấy vinh hoa phú quý, đó chỉ là mơ mộng ban ngày."
Từ Tử Kiến liều mạng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nước mắt tràn ra không ngừng: “Vương gia, phụ thân tiểu nhân không phải là loại người như thế."
Chỉ muốn mời tam tỷ về nhà, thế nào lại biến thành như vậy? Có phải vương gia có gì hiểu lầm Từ gia?
“Ở trong mắt ngươi, Từ Đạt có lẽ là phụ thân từ ái, đáng tiếc ông ta đối với người khác…" Trong lòng Vân Lam hừ lạnh một tiếng, hắn muốn làm cho Từ gia càng loạn hơn nữa, muốn châm ngòi ly gián tình phụ tử của bọn họ.
Từ Đạt không phải là yêu đứa con trai này sao? Hắn sẽ để cho ông ta nếm thử mùi vị bị con trai ruột coi thường phỉ nhổ. Bị mọi người xa lánh, ông ta đáng bị báo ứng, sống trong cô đơn.
Từ Tử Kiến phủ nhận: “Sẽ không, phu thân có không thích tam tỷ nhưng cũng sẽ không làm thế với nàng."
“Ngươi dám chắc mình rất hiểu phụ thân của ngươi?" Mi mắt Vân Lam buông cuống, che giấu biểu tình phức tạp: “Ngươi cũng nói, ông ta không thích tam tỷ ngươi, vì con đường làm quan của mình, việc bán con gái ông ta cũng có thể làm. Ngươi có nghĩ tới tại sao tam tỷ của ngươi phải bỏ nhà đi không? Bởi vì ở Từ gia quá nguy hiểm, tất cả bọn họ đều muốn hãm hại nàng, nàng chỉ còn có một sự lựa chọn đó là bỏ trốn."
Không tin phải không? Không sao, chỉ cần gieo một mầm móng của sự nghi ngờ trong lòng hắn ta, qua ngày tháng nó sẽ phát triển thành một cây đại thụ che trời.
“Không thể nào…tam tỷ nàng…" Từ Tử Kiến liều mạng phản bác, nhưng ngay cả bản thân hắn ta cũng vô lực. Trong lòng nghi ngờ những lời vương gia nói có thật hay không.
Lúc Minh Đang bỏ trốn khỏi nhà, hắn ta đã từng hỏi phụ mẫu, nhưng bọn họ không trả lời hắn ta, chỉ mệnh lệnh hắn không được hỏi về Minh Đang nữa, coi như nàng đã chết.
Hắn ta biết mọi người trong nhà không thích Minh Đang, nhưng không tin rằng tất cả mọi người đều muốn hại Minh Đang. Đều là người một nhà, làm sao phải hại nhau thành bộ dạng này?
Vân Lam còn ngại hắn ta chưa bị đủ kích thích, tiếp tục tăng thêm: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, mở to hai mắt ra mà xem xung quanh, đừng có làm một đứa trẻ không hiểu chuyện. Ngươi có thể hỏi mẫu thân ngươi một chút, lúc bà ta hãm hại tam tỷ ngươi, liệu tim có đập nhanh hay không. Dĩ nhiên bà ta sẽ không bao giờ thừa nhận. Giống như chuyện hôm nay, người sáng suốt vừa nhìn đã biết các ngươi có ý định đưa nàng vào chỗ chết." ~~
“Không phải vậy" Từ Tử Kiến kinh sợ, thế nào mà hắn ta lại hại tam tỷ?
Hắn ta không có làm gì mà, chỉ là muốn đón tam tỷ về thôi. Phụ thân nói sẽ chiếu cố nữ nhi này thật tốt, sẽ không để cho nàng phải lưu lạc chịu khổ ở bên ngoài.
Vân Lam không muốn nhiều lời cùng hắn ta nữa, phất tay nói: “Ngươi đi đi, sau này còn làm ra việc hại tam tỷ ngươi nữa, ta sẽ không khoan dung như vậy đâu."
Con trai duy nhất Từ gia trở thành người như vậy, xem ra bị mọi người bảo vệ quá tốt, vận số Từ gia coi như hết.
Người xem rối rít tản đi, trong mắt Vân Lam có suy nghĩ sâu xa.
Hắn bước một bước vào cổng lớn của La gia liền thấy Minh Đang cười híp mắt nhìn hắn, khóe miệng giương lên thật cao: “Huynh đến thật nhanh." Coi như hắn có chút lương tâm, nhanh như thế đã có thể chạy đến.
Vân Lam không yên tâm quan sát nàng: “Muội không sao chứ? Đi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau trở về." May mắn, nàng không có bị thương, cũng không có bị bệnh. Mấy ngày nay một mình hắn ở trong phủ, không có nàng làm bạn, khắp nơi đều thấy vắng lạnh, ngày trôi qua rất khổ sở.
Nha đầu này ở nơi nào cũng không an toàn, cứ phải đặt dưới mí mắt của mình mới có thể yên tâm.
Minh Đang có chút già mồm cãi láo, nói: “Muội ở đây rất tốt."
Khóc nháo bỏ đi xong, bây giờ trờ về có chút mất mặt, nhưng hắn có thể chạy đến giúp nàng, nàng cảm thấy rất vui mừng. Được rồi, nàng thừa nhận nàng cũng rất muốn nhìn thấy hắn, rất muốn nói chuyện với hắn.
Vân Lam tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tốt cái gì? Hôm này suýt chút nữa thì có chuyện." Chuyện náo loạn như vậy nàng còn vui vẻ híp cả mắt, suy nghĩ của nha đầu này thật khó đoán.
Giọng nói của hắn càng không tốt nàng cười càng ngọt ngào: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chúng ta cũng đang chuẩn bị chạy ra ngoài giải quyết."
Cái từ “chúng ta" khiến cho Vân Lam nhíu mày, bất mãn nhìn nàng chằm chằm: “Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Hai người các ngươi đi ra ngoài chỉ sợ càng thêm phiền toái. Muội không hiểu chẳng lẽ nhị công tử cũng không hiểu?" Lời này bốc mùi chua lòm. Chúng ta? Người nào với ai?
La Đình Hiên có chút xấu hổ: “Vương gia, chuyện lần này đa tạ ngài…" Tâm trạng có chút phức tạp, người này chính là người Minh Đang thích? (đa tạ: cảm ơn)
“Đây là trách nhiệm của ta, không cần ngươi phải cám ơn." Vân Lam không vui khi nghe La Đình Hiên nói như vậy. Một ngụm liền cắt dứt câu nói của La Đình Hiên xong, quay đầu lệnh cho người phía sau lui ra ngoài: “Bích Liên, đi giúp tiểu thư nhà ngươi dọn dẹp hành lý. Chúng ta về nhà."
Không cho bất cứ kẻ nào phản đối trực tiếp ra lệnh cho Bích Liên.
Bích Liên kéo Minh Đang xoay người rời đi. Lúc đi ra ngoài còn không ngừng cười trộm, bị Minh Đang liếc mắt lườm một cái.
La Đình Hiên do dự một lúc, lấy hết dũng khí hỏi: “Vương gia, chuyện của ngài và Minh Đang, rốt cuộc ngài định như thế nào?"
Biết rõ lời như vậy hắn không nên hỏi, nhưng cái nghi vẫn này cứ chiếm giữ ở cổ hắn, không hỏi không được.
Đang chăm chú thưởng thức cảnh sắc của La gia không thèm để ý tới chuyện bên ngoài, Vân Lam nghe thế mắt liền sưng lên, mắt híp lại: “Đây là chuyện của ta và nàng, không cần người ngoài nhiều chuyện." Hai chữ ‘người ngoài’cắn giọng rát nặng.
Trong lòng La Đình Hiên thở dài: “Chuyện giữa ta và Minh Đang cũng là chuyện đã qua. Ngài không cần phải chú ý chuyện đó." Thì ra vương gia còn là một người để tâm đến chuyện vụn vặt. Nhưng mà nam nhân khi dính vào tình yêu đều như vậy, hắn có thể hiểu.
“Linh tinh" Vân Lam bị chọc thủng tâm sự, âm thầm tức giận.
La Đình Hiên cẩn thận tổ chức từ ngữ: “Hiện giờ Minh Đang là muội muội của ta, vì hạnh phúc của nàng nên ta không thể không hỏi rõ ràng. Vương gia, ngài tính lúc nào thì cưới Minh Đang về?" Hắn phải giải thích rõ, đều là nam nhân, có chút suy nghĩ sẽ giống nhau.
Nam nhân đều nhỏ mọn đối với chuyện này, không chịu được nữ nhân mình thích có người đàn ông khác trong lòng, thậm chí liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác cũng không được.
Vân Lam không vui, lạnh lùng cảnh cáo nhẹ nhàng: “Ngươi quản hơi nhiều."
Hắn vốn không thích La Đình Hiên, lại càng không thích Minh Đang tiếp xúc nhiều với La Đình Hiên. Chỉ cần nhớ đến việc người này là hôn phu được chỉ định từ trước của Minh Đang, trong lòng hắn liền không thoải mái.
Càng thêm quá đáng là hắn ta không biết quý trọng, phụ bạc nữ tử tốt như vậy, đi cưới người khác. Để cho nàng phải chịu bao nhiêu sự phỉ bang của người khác. Hôm nay còn cố ý dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, hắn ta cho mình là ai?
Trong lòng La Đình Hiên có chút khó hiểu, nhưng lời đã nói ra nhất định phải làm cho rõ ràng: “Nàng là một nữ tử trong sạch, ở tại Phúc vương phủ của ngài thì sẽ trở thành trò cười? Điều này sẽ khiến cho người bên ngoài đàm tiếu nàng. Người khác cho rằng nàng là nữ nhân của ngài, ngài lại không chịu cưới nàng, tương lau nàng làm sao có thể lập gia đình?"
“Ta sẽ nhận nàng làm nghĩa muội, cho nàng tôn vinh của một công chúa." Vân Lam nhàn nhạt nói ra quyết định mà hắn đã phải khổ sở suy nghĩ mấy ngày nay. Hắn không chịu cưới nàng nhưng cũng đã suy nghĩ một đường lui tốt cho nàng. Tóm lại sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng, Hắn tin tưởng hoàng huynh cũng sẽ đồng ý với nguyện vọng của hắn.
“Nàng không thèm để ý đến mấy thứ đó. Nàng rất thích ngài, nếu như ngài không thích nàng thì đừng cho nàng ở lại Phúc vương phủ, điều đó sẽ càng khiến nàng lún sâu hơn." La Đình Hiên nói đến đây, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ không thể miêu tả được.
Đưa trân bảo được nâng niu từ nhỏ ra ngoài, có chút lưu luyến, có chút không cam lòng. Nhưng việc đã đến mức này, suy nghĩ của hắn ta cũng không còn quan trọng, đây là kết quả do hắn ta tự tìm lấy.
Hắn ta không biết bệnh của Vân Lam, nếu biết thì có thể hắn ta cùng không nói ra những lời như vậy.
Vân Lam giận dữ, mặt tức giận tái xanh nói: “Đây là chuyện riêng của ta và nàng, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách trông coi." Đặc biệt là tên hôn phu trước kia càng không có tư cách.
La Đình Hiên nghẹn đỏ mặt: “Ta không thể để nàng phải chịu ủy khuất ở bên cạnh ngài. Nếu như ngài không muốn nàng, thì ngài nên cách xa nàng ấy ra."
Sắc mặt Vân Lam tái xanh, mấy đen giăng đầy mắt, khí thế uy nghiêm không tự chủ toát ra: “Xem ra ngươi rất để ý đến nàng, đáng tiếc ngươi đã không có bất cứ tư cách gì." Nếu quan tâm như vậy, tại sao lại tổn thương nàng? Thật là một nam nhân dối trá.
Trái tim La Đình Hiên đập mạnh, khí huyết dâng trào, mắt trắng như tờ giấy, cắn răng không để mình phải lùi lại: “Ngài là vương gia tôn quý, muốn kiểu nữ nhân gì mà chẳng được. Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử cô nhi, xin ngài bỏ qua cho nàng đi, nàng không phải nữ tử có thể để ngài đùa giỡn."
Cái trán Vân Lam nổi đầy gân xanh, cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng: “Ta không có ý định muốn làm nhục nàng." Hắn cưng chiều nàng, bảo hộ nàng còn không hết, làm sao còn có ý định thương tổn vũ nhục nàng. Hơn nữa chuyện của hai người họ, không ai có tư cách để bình luận.
La Đình Hiên khó khăn nuốt ngụm nước bọt: “Coi như ngài không có ý định này, nhưng có thể ngăn cản miệng lưỡi của người khác sao? Người bên ngoài sẽ phỉ nhổ nàng. Hoặc là ngài cười nàng, hoặc là ngài để cho nàng tự do."
Vân Lam ngoắc khóe miệng, sự vui vẻ không chạm đến đáy mắt: “Có lòng hiếu thuận là rất tốt, nhưng chỉ có hiếu mà không có trung là không được."
Căn bản hắn không có ý định bỏ qua cho Từ gia dễ dàng như thế, đây vẫn chưa là kết quả hắn muốn. Từ gia còn bị xui xẻo thảm hãi hơn nữa.’
Đám người Từ gia kia không ai có thể cứu được, vốn hắn không muốn tính mạng của bọn chúng, cùng lắm chỉ phế bỏ, bắt bọn họ thành người dân nghèo khó, tự sinh tự diệt mà thôi. Hôm nay xem ra bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, không thể an phận, sống cũng chỉ thêm phiền cho người trong thiên hạ.
“Trung?" Từ Tử Kiến ngây ngẩn cả người, hắn ta chỉ là một đứa bé, làm sao có thể hiểu được điều này, làm gì có người nói cho hắn ta biết.
Ánh mắt cảnh cáo của Vân Lam rơi lên trên người Từ Tử Kiến, sau đó dời sang những người đứng xung quanh: “Coi thường hoàng thất, khinh thường quan viên triều đình. Gây náo loạn trước mặt mọi người, mẫu thân ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi không ngăn cản mà còn ở bên cạnh cùng bà ta gây chuyện. Đáng nhẽ ngươi cũng phải chịu phạt cùng, nhưng bổn vương niệm tình hiếu tâm của ngươi tạm thời tha cho nhà ngươi. Nếu còn gây chuyện nữa thì sẽ không được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy đâu."
Lời của Vân Lam dọa Từ Tử Kiến khiến cả thân thể hắn ta run rẩy.
Mấy kẻ hạ nhân Từ gia thấy vậy, chân không ngừng run rẩy, đầu cúi đến không thể cúi thấp được nữa, chỉ ước gì có thể lập tức biến mất. Ánh mắt của vương gia như đao, rời lên người cảm thấy đau nhói.
Hai mươi roi thi hành xong, cả người tam phu nhân toàn máu, vết máu loang lổ trên người, tóc tai rối bù xù. Hai mắt trợn trắng, hơi thở thoi thóp.
Từ Tử Kiến thấy vậy lòng đau như cắt, vô cùng thương tâm, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, nhào đến ôm bà ta: “Mẫu thân, ngài cảm thấy thế nào? Mẫu thân, ngài mau tỉnh lại đi."
Làm sao bây giờ? Có ai tới giúp hắn ta một chút?
Hai mắt tam phu nhân nhắm chặt, không biết có phải hôn mê thật hay không? Không rên tiếng nào cứ thế nằm yên không nhúc nhích.
Trong mắt Vân Lam có một tia thích ý lướt rất nhanh, phất tay gọi Bình An tới: “Ngươi tự mình dẫn người đưa bọn chúng trở về, đồng thời nói với Từ Đạt một tiếng, bảo ông ta trông coi nữ nhân của mình cho thật tốt. Nếu còn gây chuyện nữa thì sẽ không được bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."Dám tới gây chuyện, hừ! Bảo đảm các ngươi có đi sẽ không có về.
“Dạ" Bình An khẽ nở một nụ cười ác ý, chỉ huy người lôi người trong lòng Từ Tử Kiến ra ngoài, kéo đi giống như bao cỏ, hai chân không có sức lực lê trên mặt đất, trông giống như người chết.
Vân Lam suy nghĩ một lúc nói: “Còn nữa, nói cho Từ Đạt rằng ông ta đừng có mơ tưởng có chủ ý gì với nữ nhi của mình, muốn dùng nữ nhi để đổi lấy vinh hoa phú quý, đó chỉ là mơ mộng ban ngày."
Từ Tử Kiến liều mạng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nước mắt tràn ra không ngừng: “Vương gia, phụ thân tiểu nhân không phải là loại người như thế."
Chỉ muốn mời tam tỷ về nhà, thế nào lại biến thành như vậy? Có phải vương gia có gì hiểu lầm Từ gia?
“Ở trong mắt ngươi, Từ Đạt có lẽ là phụ thân từ ái, đáng tiếc ông ta đối với người khác…" Trong lòng Vân Lam hừ lạnh một tiếng, hắn muốn làm cho Từ gia càng loạn hơn nữa, muốn châm ngòi ly gián tình phụ tử của bọn họ.
Từ Đạt không phải là yêu đứa con trai này sao? Hắn sẽ để cho ông ta nếm thử mùi vị bị con trai ruột coi thường phỉ nhổ. Bị mọi người xa lánh, ông ta đáng bị báo ứng, sống trong cô đơn.
Từ Tử Kiến phủ nhận: “Sẽ không, phu thân có không thích tam tỷ nhưng cũng sẽ không làm thế với nàng."
“Ngươi dám chắc mình rất hiểu phụ thân của ngươi?" Mi mắt Vân Lam buông cuống, che giấu biểu tình phức tạp: “Ngươi cũng nói, ông ta không thích tam tỷ ngươi, vì con đường làm quan của mình, việc bán con gái ông ta cũng có thể làm. Ngươi có nghĩ tới tại sao tam tỷ của ngươi phải bỏ nhà đi không? Bởi vì ở Từ gia quá nguy hiểm, tất cả bọn họ đều muốn hãm hại nàng, nàng chỉ còn có một sự lựa chọn đó là bỏ trốn."
Không tin phải không? Không sao, chỉ cần gieo một mầm móng của sự nghi ngờ trong lòng hắn ta, qua ngày tháng nó sẽ phát triển thành một cây đại thụ che trời.
“Không thể nào…tam tỷ nàng…" Từ Tử Kiến liều mạng phản bác, nhưng ngay cả bản thân hắn ta cũng vô lực. Trong lòng nghi ngờ những lời vương gia nói có thật hay không.
Lúc Minh Đang bỏ trốn khỏi nhà, hắn ta đã từng hỏi phụ mẫu, nhưng bọn họ không trả lời hắn ta, chỉ mệnh lệnh hắn không được hỏi về Minh Đang nữa, coi như nàng đã chết.
Hắn ta biết mọi người trong nhà không thích Minh Đang, nhưng không tin rằng tất cả mọi người đều muốn hại Minh Đang. Đều là người một nhà, làm sao phải hại nhau thành bộ dạng này?
Vân Lam còn ngại hắn ta chưa bị đủ kích thích, tiếp tục tăng thêm: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, mở to hai mắt ra mà xem xung quanh, đừng có làm một đứa trẻ không hiểu chuyện. Ngươi có thể hỏi mẫu thân ngươi một chút, lúc bà ta hãm hại tam tỷ ngươi, liệu tim có đập nhanh hay không. Dĩ nhiên bà ta sẽ không bao giờ thừa nhận. Giống như chuyện hôm nay, người sáng suốt vừa nhìn đã biết các ngươi có ý định đưa nàng vào chỗ chết." ~~
“Không phải vậy" Từ Tử Kiến kinh sợ, thế nào mà hắn ta lại hại tam tỷ?
Hắn ta không có làm gì mà, chỉ là muốn đón tam tỷ về thôi. Phụ thân nói sẽ chiếu cố nữ nhi này thật tốt, sẽ không để cho nàng phải lưu lạc chịu khổ ở bên ngoài.
Vân Lam không muốn nhiều lời cùng hắn ta nữa, phất tay nói: “Ngươi đi đi, sau này còn làm ra việc hại tam tỷ ngươi nữa, ta sẽ không khoan dung như vậy đâu."
Con trai duy nhất Từ gia trở thành người như vậy, xem ra bị mọi người bảo vệ quá tốt, vận số Từ gia coi như hết.
Người xem rối rít tản đi, trong mắt Vân Lam có suy nghĩ sâu xa.
Hắn bước một bước vào cổng lớn của La gia liền thấy Minh Đang cười híp mắt nhìn hắn, khóe miệng giương lên thật cao: “Huynh đến thật nhanh." Coi như hắn có chút lương tâm, nhanh như thế đã có thể chạy đến.
Vân Lam không yên tâm quan sát nàng: “Muội không sao chứ? Đi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau trở về." May mắn, nàng không có bị thương, cũng không có bị bệnh. Mấy ngày nay một mình hắn ở trong phủ, không có nàng làm bạn, khắp nơi đều thấy vắng lạnh, ngày trôi qua rất khổ sở.
Nha đầu này ở nơi nào cũng không an toàn, cứ phải đặt dưới mí mắt của mình mới có thể yên tâm.
Minh Đang có chút già mồm cãi láo, nói: “Muội ở đây rất tốt."
Khóc nháo bỏ đi xong, bây giờ trờ về có chút mất mặt, nhưng hắn có thể chạy đến giúp nàng, nàng cảm thấy rất vui mừng. Được rồi, nàng thừa nhận nàng cũng rất muốn nhìn thấy hắn, rất muốn nói chuyện với hắn.
Vân Lam tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tốt cái gì? Hôm này suýt chút nữa thì có chuyện." Chuyện náo loạn như vậy nàng còn vui vẻ híp cả mắt, suy nghĩ của nha đầu này thật khó đoán.
Giọng nói của hắn càng không tốt nàng cười càng ngọt ngào: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chúng ta cũng đang chuẩn bị chạy ra ngoài giải quyết."
Cái từ “chúng ta" khiến cho Vân Lam nhíu mày, bất mãn nhìn nàng chằm chằm: “Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Hai người các ngươi đi ra ngoài chỉ sợ càng thêm phiền toái. Muội không hiểu chẳng lẽ nhị công tử cũng không hiểu?" Lời này bốc mùi chua lòm. Chúng ta? Người nào với ai?
La Đình Hiên có chút xấu hổ: “Vương gia, chuyện lần này đa tạ ngài…" Tâm trạng có chút phức tạp, người này chính là người Minh Đang thích? (đa tạ: cảm ơn)
“Đây là trách nhiệm của ta, không cần ngươi phải cám ơn." Vân Lam không vui khi nghe La Đình Hiên nói như vậy. Một ngụm liền cắt dứt câu nói của La Đình Hiên xong, quay đầu lệnh cho người phía sau lui ra ngoài: “Bích Liên, đi giúp tiểu thư nhà ngươi dọn dẹp hành lý. Chúng ta về nhà."
Không cho bất cứ kẻ nào phản đối trực tiếp ra lệnh cho Bích Liên.
Bích Liên kéo Minh Đang xoay người rời đi. Lúc đi ra ngoài còn không ngừng cười trộm, bị Minh Đang liếc mắt lườm một cái.
La Đình Hiên do dự một lúc, lấy hết dũng khí hỏi: “Vương gia, chuyện của ngài và Minh Đang, rốt cuộc ngài định như thế nào?"
Biết rõ lời như vậy hắn không nên hỏi, nhưng cái nghi vẫn này cứ chiếm giữ ở cổ hắn, không hỏi không được.
Đang chăm chú thưởng thức cảnh sắc của La gia không thèm để ý tới chuyện bên ngoài, Vân Lam nghe thế mắt liền sưng lên, mắt híp lại: “Đây là chuyện của ta và nàng, không cần người ngoài nhiều chuyện." Hai chữ ‘người ngoài’cắn giọng rát nặng.
Trong lòng La Đình Hiên thở dài: “Chuyện giữa ta và Minh Đang cũng là chuyện đã qua. Ngài không cần phải chú ý chuyện đó." Thì ra vương gia còn là một người để tâm đến chuyện vụn vặt. Nhưng mà nam nhân khi dính vào tình yêu đều như vậy, hắn có thể hiểu.
“Linh tinh" Vân Lam bị chọc thủng tâm sự, âm thầm tức giận.
La Đình Hiên cẩn thận tổ chức từ ngữ: “Hiện giờ Minh Đang là muội muội của ta, vì hạnh phúc của nàng nên ta không thể không hỏi rõ ràng. Vương gia, ngài tính lúc nào thì cưới Minh Đang về?" Hắn phải giải thích rõ, đều là nam nhân, có chút suy nghĩ sẽ giống nhau.
Nam nhân đều nhỏ mọn đối với chuyện này, không chịu được nữ nhân mình thích có người đàn ông khác trong lòng, thậm chí liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác cũng không được.
Vân Lam không vui, lạnh lùng cảnh cáo nhẹ nhàng: “Ngươi quản hơi nhiều."
Hắn vốn không thích La Đình Hiên, lại càng không thích Minh Đang tiếp xúc nhiều với La Đình Hiên. Chỉ cần nhớ đến việc người này là hôn phu được chỉ định từ trước của Minh Đang, trong lòng hắn liền không thoải mái.
Càng thêm quá đáng là hắn ta không biết quý trọng, phụ bạc nữ tử tốt như vậy, đi cưới người khác. Để cho nàng phải chịu bao nhiêu sự phỉ bang của người khác. Hôm nay còn cố ý dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, hắn ta cho mình là ai?
Trong lòng La Đình Hiên có chút khó hiểu, nhưng lời đã nói ra nhất định phải làm cho rõ ràng: “Nàng là một nữ tử trong sạch, ở tại Phúc vương phủ của ngài thì sẽ trở thành trò cười? Điều này sẽ khiến cho người bên ngoài đàm tiếu nàng. Người khác cho rằng nàng là nữ nhân của ngài, ngài lại không chịu cưới nàng, tương lau nàng làm sao có thể lập gia đình?"
“Ta sẽ nhận nàng làm nghĩa muội, cho nàng tôn vinh của một công chúa." Vân Lam nhàn nhạt nói ra quyết định mà hắn đã phải khổ sở suy nghĩ mấy ngày nay. Hắn không chịu cưới nàng nhưng cũng đã suy nghĩ một đường lui tốt cho nàng. Tóm lại sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng, Hắn tin tưởng hoàng huynh cũng sẽ đồng ý với nguyện vọng của hắn.
“Nàng không thèm để ý đến mấy thứ đó. Nàng rất thích ngài, nếu như ngài không thích nàng thì đừng cho nàng ở lại Phúc vương phủ, điều đó sẽ càng khiến nàng lún sâu hơn." La Đình Hiên nói đến đây, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ không thể miêu tả được.
Đưa trân bảo được nâng niu từ nhỏ ra ngoài, có chút lưu luyến, có chút không cam lòng. Nhưng việc đã đến mức này, suy nghĩ của hắn ta cũng không còn quan trọng, đây là kết quả do hắn ta tự tìm lấy.
Hắn ta không biết bệnh của Vân Lam, nếu biết thì có thể hắn ta cùng không nói ra những lời như vậy.
Vân Lam giận dữ, mặt tức giận tái xanh nói: “Đây là chuyện riêng của ta và nàng, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách trông coi." Đặc biệt là tên hôn phu trước kia càng không có tư cách.
La Đình Hiên nghẹn đỏ mặt: “Ta không thể để nàng phải chịu ủy khuất ở bên cạnh ngài. Nếu như ngài không muốn nàng, thì ngài nên cách xa nàng ấy ra."
Sắc mặt Vân Lam tái xanh, mấy đen giăng đầy mắt, khí thế uy nghiêm không tự chủ toát ra: “Xem ra ngươi rất để ý đến nàng, đáng tiếc ngươi đã không có bất cứ tư cách gì." Nếu quan tâm như vậy, tại sao lại tổn thương nàng? Thật là một nam nhân dối trá.
Trái tim La Đình Hiên đập mạnh, khí huyết dâng trào, mắt trắng như tờ giấy, cắn răng không để mình phải lùi lại: “Ngài là vương gia tôn quý, muốn kiểu nữ nhân gì mà chẳng được. Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử cô nhi, xin ngài bỏ qua cho nàng đi, nàng không phải nữ tử có thể để ngài đùa giỡn."
Cái trán Vân Lam nổi đầy gân xanh, cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng: “Ta không có ý định muốn làm nhục nàng." Hắn cưng chiều nàng, bảo hộ nàng còn không hết, làm sao còn có ý định thương tổn vũ nhục nàng. Hơn nữa chuyện của hai người họ, không ai có tư cách để bình luận.
La Đình Hiên khó khăn nuốt ngụm nước bọt: “Coi như ngài không có ý định này, nhưng có thể ngăn cản miệng lưỡi của người khác sao? Người bên ngoài sẽ phỉ nhổ nàng. Hoặc là ngài cười nàng, hoặc là ngài để cho nàng tự do."
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác