Bỏ Rơi Vương Gia
Chương 5
Mấy ngày nay Ngọc vương phủ rất náo nhiệt, từ khi Long Đồ Bích công khai ngày thành thân của mình ở khắp nơi, người tới vương phủ chúc mừng, tặng lễ vật quả thực sắp đem cửa chính vương phủ phá hỏng, làm cho Long Đồ Bích không thể không hướng hoàng thượng xin nghỉ ba ngày, đặc biệt đón những quan viên cùng hoàng thân quốc thích khắp nơi tới cửa thăm hỏi.
Long Trữ Nam thấy thế tự nhiên trong lòng cũng vui mừng đến nở hoa, hoàng hậu qua đời mang đến không khí nặng nề u buồn, ngày hôm nay hắn cố ý mở tiệc này để mời một vài người vào trong cung dùng bữa tối.
Trong bữa tiệc, nhìn một đôi nam anh tuấn, nữ thanh tú trẻ tuổi này, hắn hơi chút đắc ý với sự an bài của mình, nhịn không được khoe ra nói: “ Nếu không phải ta an bài cho hai ngươi đến hoàng lăng ở chung một chỗ, chỉ sợ các ngươi vẫn hiểu lầm nhau a!"
Uyển Chỉ U cùng Long Đồ Bích liếc nhau, mỉm cười, rất nhiều chuyện bọn họ ở trong lòng đều hiểu rõ lúc nào thì bắt đầu, không cần phải nhiều lời cùng hoàng thượng.
“ Hiện tại, thừa dịp hai người các ngươi đều ở đây, cũng không có người ngoài, trái lại trẫm có cái tâm sự muốn ở trước mặt các ngươi nói một câu."
“ Mời bệ hạ" Hai người lại rất ăn ý đồng thời mở miệng, lại cười liếc mắt với nhau.
Long Trữ Nam nhìn hai người, cực kỳ trịnh trọng mà nói: “ Trẫm hi vọng sau khi hai người các ngươi thành thân, Đồ Bích liền mau chóng chuẩn bị đăng cơ."
Hai người đều sửng sốt, không nghĩ tới hoàng thượng lại có ý nghĩ như vậy
Long Đồ Bích lập tức nói: “ Bệ hạ tuổi xuân đang độ (Ngư nhi: mình nghĩ chắc nõ có nghĩa là chưa già lắm), Đồ Bích cũng còn trẻ, việc đăng cơ……. cần gì gấp như vậy?"
Hắn lắc đầu: “ Ngươi đã quên trước đây trẫm nói gì với ngươi sao? Trẫm ngồi vào ngôi vị hoàng đế này, tất cả đều bởi tình thế bức bách lúc ấy, hoàng huynh mất sớm, tuổi ngươi lại nhỏ, quan viên lại tận tình khuyên bảo, trẫm mới thận trọng mà ngồi vào vị trí này. Trước mắt ngươi đã trưởng thành, đã có khả năng tự mình chống đỡ thế cục, thanh danh cũng không là vấn đề, hơn nữa sắp đại hôn, thiên thởi địa lợi nhân hòa đều đã đủ, vừa vặn hoàng hậu mới qua đời, tâm trẫm cũng chết một nửa, liền không có bao nhiêu khí lực để chỉnh đốn công việc trong triều, rất muốn nghỉ ngơi, nhân cơ hội này liền đem Long Cương quốc phó thác cho ngươi đi."
“Bệ hạ----“
Long Đồ Bích còn muốn nói nữa nhưng Long Trữ Nam lại chặt đứt lời nói của hắn
“ Ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần phải khuyên nữa. Việc này các ngươi chỉ cần hiểu rõ trong lòng, truyền ra ngoài khó tránh khỏi một phen làm người ta thảo luận. Tối đa……. Trẫm lại cho ngươi thời gian một năm." Hắn cười nhìn hai người: “ Một năm này liền đủ cho phu thê các ngươi ngọt ngọt ngào ngào, ân ái đi, sau đó liền chuẩn bị đăng cơ. Chỉ U, ngươi là một hài tử có phẩm đức (phẩm chất+ đức hạnh) tu dưỡng tốt, trẫm vẫn xem trọng ngươi, ngày sau ví như làm quốc mẫu, nhất định phải hảo hảo phụ tá Đồ Bích, không cần vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể liền cùng tần phi ghen tuông, phá hủy phong thái quốc mẫu của ngươi, cũng phá hủy sự tôn nghiêm và thể diện của Long Cương quốc."
Lời nói của hắn làm Uyển Chỉ U thu lại ý cười trên khóe miệng, môi mím chặt không đáp lại
Long Đồ Bích liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “ Điểm này thì bệ hạ không cần quan tâm, ta đã cùng Chỉ U cam đoan qua, cả đời này chỉ lập một người làm hậu, sẽ không nạp phi."
“ Như vậy sao được" Long Trữ Nam mở to hai mắt, có cảm giác khó tin: “ Đừng quên sau này ngươi sẽ là vua của một nước, vì Long Cương quốc truyền thừa con nối dõi là trọng trách ngươi phải đảm đương. Tuy Chỉ U tuổi còn trẻ nhưng cũng không phải tất cả đều làm phiền nàng, nhiều thêm mấy cái phi tử, để cho các nàng cùng hưởng ân huệ, đây là vì danh dự quốc gia, cũng không phải vui đùa. Chỉ U, chẳng lẽ ngươi không dung nạp được các nàng sao?"
Sắc mặt Uyển Chỉ U trắng bạch, vẫn như cũ không trả lời, chỉ là oán hận mà trừng mắt nhìn Long Đồ Bích một cái.
Long Đồ Bích lặng lẽ duỗi một tay qua, ở dưới bàn nắm lấy tay nàng, trấn an mà vỗ nhè nhẹ, đối hoàng thượng nói: “ Hảo, chuyện này chúng ta sẽ thương lượng lại sau, bệ hạ không cần quá quan tâm"
Long Trữ Nam vẫn không yên tâm, lại dặn dò vài câu mới chính thức khai tiệc.
Bữa ăn này Uyển Chỉ U thật sự không thoải mái, chỉ ăn no ba phần liền để bát đũa xuống. Long Đồ Bích ở bên cạnh nhìn ra tâm sự của nàng, cũng phó thác nói trong phủ còn có không ít người đang đợi, liền mang theo nàng ra khỏi cung.
“ Còn đang sinh khí với bệ hạ?" Hắn cười trên xe ngựa , nhéo nhéo cằm của nàng.
“ Ông ấy chỉ có hảo ý, hơn nữa ta cũng không có đáp ứng a."
“ Bệ hạ nói cũng không phải không có đạo lý." Nguyên nhân nàng mất hứng cũng không phải vì hoàng thượng nhúng tay vào việc tư của hai ngươi, cũng bởi nàng không thừa nhận không được, chính mình muốn Long Đồ Bích chỉ lập một hậu không nạp phi là yêu cầu quá mức ích kỷ “ Nếu sau khi ta gả cho chàng , liên tục không sinh được con nối dõi, tương lại ngôi vị hoàng đế của chàng liền có khả năng giống bệ hạ, không thể truyền cho nhi tử của mình, chỉ có thể truyền cho bàng chi( họ hàng)" Nàng sâu xa mà nhìn hắn.
Hắn lại cười nói: “ Thì tính sao? bàng chi có nhân vật xuất chúng, nổi bật, tự nhiên có thể cho. Nàng xem bệ hạ không phải cũng thông suốt phóng khoáng mà đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta?"
“ Nhưng nếu bệ hạ có con nối dõi của mình, ông ấy sao lại cam tâm tình nguyện đem ngôi vị hoàng đế truyền cho chàng a?" nàng một lời trúng đích, buồn bực mà nói: “ Nếu bụng của ta không tốt, có lẽ ta liền thật sự nghĩ biện pháp tìm nữ nhân có thể sinh con,hầu hạ chàng."
Khóe môi Long đồ Bích nhăn lại: “ Đây là lời thật lòng?"
“ Không phải" Nàng nhíu chặt mi, bộ dạng phiền não này làm cho hắn nhìn càng thêm buồn cười
“ Chuyện tình xa như vậy, hiện tại nàng lo cái gì? Ai biết bụng của nàng không tốt, nói không chừng ngày sau một năm một đứa, tạm thời làm cho nàng sinh mấy đứa đều có chút khó a."
Uyển Chỉ U không biết nên khóc hay nên cười mà vung quả đấm lên đấm hắn: “ Chàng nghĩ thật tốt, chàng nghĩ ta là cái gì? Hàng năm đều sinh, chỉ sợ rất nhanh liền trở nên vừa già vừa xấu, muốn chàng không đi ra ngoài vụng trộm thì thật khó"
Hắn thừa cơ kéo nắm đấm của nàng qua, đem thân thể mang tới trong lòng hắn, cúi đầu hôn lên môi nàng, cảm thán nói: “ nàng a, cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức buồn lo vô cớ. Chuyện sau này còn chưa phát sinh, nàng liền chuẩn bị cho trường hợp xấu, có phải muốn đẩy ta cho nữ nhân bên ngoài, nàng mới chịu hay không."
“Đương nhiên không phải." nàng thở dài: “ Cuộc đời này ta thống hận nhất là nhất phu đa thê( 1 chồng nhiều vợ), chàng không biết nữ nhân sẽ ở trong phòng lớn bằng lòng tay chính mình đi tới đi lui, vừa chuyển là nửa đời người, chỉ vì chờ đợi được lọt vào mắt xanh của một nam nhân ………… Cái loại tư vị này, có bao nhiêu gian nan. Nếu ở giữa trời đất liền không có người nhớ rõ ràng, chỉ làm cho nàng im lặng cũng là sợ hại, chỉ thấy người mới cười, nghe thấy người cũ khóc. Người khác là “cung vàng đêm thẳm chẹn lời ca", bên này là “ má hồng chưa nhạt ân tình dứt". Haizz, nam nhân các chàng đều không hiểu."
Long Đồ Bích lẳng lặng một lòng mà nghe nàng nói, hỏi: “ Nàng liền sợ ta bị cướp đi như vậy?"
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai gò má sáng loáng của hắn: “ Nếu là nam tử tầm thường, cũng thôi đi, ta tự nhận mình không phải khuynh quốc tuyệt sắc, cũng miễn cưỡng có thể tính là tiểu gia bích ngọc, tuy nhiên không thể không học tập, ngày sau cũng có thể có cách chăm lo việc nhà. Nhưng bộ dạng của chàng…..quá anh tuấn, oanh oanh yến yến bên người không mời tự đến, muốn ta giống một cái nữ tử bình thường đi tranh thủ tình cảm với nữ tử trên toàn bộ Long Cương quốc…….. Ta không có cái tự tin này."
Hắn cười vang nói: “ Ta muốn đa tạ nàng rốt cục có chút khen ngợi ta. Bất quá nàng có điểm nói sai, Chỉ U, vì sao nàng phải tranh với người khác? Nàng chỉ cần là chính nàng thì tốt rồi, dù sao người ta yêu thích cũng là nàng. Nàng nên nghĩ, vì sao toàn bộ nữ nhân trên Long Cương quốc ở trước mặt ta, ta đều không động tâm lại cứ nghĩ muốn nàng a?" Uyển Chỉ U đột nhiên sửng sốt. Không nghĩ tới chuyện nàng phiền não như vậy, bị hắn thay đổi góc độ, tất cả nỗi lòng tựa hồ đều dễ dàng có lời giải......
Uyển Chỉ U không thích lui tới cùng người xa lạ, cho nên mặc dù có rất nhiều phu nhân nghĩ muốn dựa vào việc thành thân của bọn họ mà nhân cơ hội này tới Thiên Tinh Cung lấy lòng, kết giao với nàng nhưng đều bị nàng lấy lý do “ Thiên Tinh Cung không nên ầm ĩ" cự tuyệt, lễ vật của mỗi người liền giao cho Long Đồ Bích ứng phó, chính nàng thì vui vẻ, thanh tĩnh.
Long Đồ Bích quả thực rất vất vả, ban ngày vội vàng gặp khách, buổi tối còn muốn vào cung cùng hoàng thượng thảo luận chính sự, mười ngày thì cũng chỉ 2.3 ngày có thể bớt thời gian đến Thiên Tinh Cung gặp nàng.
Nhưng thỉnh thoảng vừa thấy lại làm cho Uyển Chỉ U lĩnh hội được tư vị “ tiểu biệt thắng tân hôn",khi không thấy mặt thì dần dần phát sinh tương tư, khi gặp mặt mặt lại hóa thành ngọt ngào.
Mỗi lần tới hắn đều mang chút lễ vật nhỏ, tinh xảo dỗ nàng vui vẻ, chỉ là mỗi khi hắn nghĩ qua đêm ở Thiên Tinh Cung lại luôn luôn bị nàng đỏ mặt cự tuyệt.
“ Đã bị chàng chiếm hết tiện nghi, chàng cũng nên thu tay một chút đi, cho dù nha đầu Nghênh Mai kia hồ đồ cái gì cũng không biết, nhưng những thủ vệ bên ngoài chàng cho là họ không biết sao?" Nàng tận tình khuyên hắn “ nhẫn nại" thêm mấy ngày.
Long Đồ Bích thở dài, không cam lòng thu tay.
Bỗng nhiên nàng lại nhớ tới chuyện khác “ Nhóm cơ thiếp trong vương phủ của chàng đều được an bài tốt chưa?"
Hắn giật mình, lập tức cười nói: “ Đã đáp ứng nàng không cưới người khác, nào có cơ thiếp?"
Nàng hừ nói: “ Còn muốn giấu ta? Chàng không phải mang cái hoa khôi thanh lâu gì đó về, lại từ trên đường cái mua thiếu nữ bán mình chôn cất cha sao?"
Hắn quỷ dị cười nói: “ Vậy những tình nhân của nàng đều trong sạch? Ta mới sợ ngày sau thê tử ta ngoại tình a"
Hai người trừng mắt nhìn đối phương trong chốc lát, tiếp theo mặt đều giãn ra cười. Những hiểu lầm qua đi, hiện tại nói đến đều là truyện cười, trăm phương nghìn kế đem chính mình giả dạng thành cái bộ dạng kia chỉ để trốn tránh người trước mặt này, kết quả sau cùng còn không phải đều ngoan ngoãn đầu hàng? Mệnh trung chú định chuyện, trốn cũng trốn không thoát.
Bất quá, dù Long Đồ Bích có cho nàng bảo đảm, Uyển Chỉ U vẫn ẩn ẩn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, mãi đến khi một người đến tìm nàng, loại không thoải mái tích tụ ở trong lòng mới chính thức hiện ra trước mặt.
Nguyệt Lăng Lăng một mình tiến đến, kiên trì muốn gặp nàng. Uyển Chỉ U âm ty gian bạch(?), đối phương tất nhiên có chuyện muốn nói với mình, thay vì trốn tránh nàng, tương lại trở thành phiền toái, không bằng giải quyết ở hiện tại.
Nhưng sau khi gặp mặt, nàng lại thủy chung trầm mặc, như là không biết thổ lộ lời trong lòng với nàng như thế nào.
Uyển Chỉ U cũng rất có kiên nhẫn, liền lẳng lặng ngồi ở phía đối diện của bàn, cũng đợi khách mở miệng, giống như nếu Nguyệt Lăng Lăng không nói lời nào, nàng cũng sẽ vẫn chờ đợi như vạy.
Lại qua rất lâu, lúc này Nguyệt Lăng Lăng mới chậm rãi ngẩng mặt lên, trên mặt lại có vài giọt nước mắt.
Cái gì, bảo ta gặp lại còn khổ sở động lòng người, Uyển Chỉ U lại được lĩnh giáo. Nàng thật sự có phần hoài nghi, cả ngày cùng mỹ nữ ở chung một chỗ như vậy, Long Đồ Bích làm sao có thể không động tâm? Nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, một vương gia như hắn, lại vì sao vô duyên vô cớ lại đem Nguyệt Lăng Lăng , người ngoài này coi làm nghĩa muội, an trí ở trong phủ?
“ Uyển tỷ tỷ, tỷ là người Thiên Tinh Cung, có nghe qua chủ mệnh Tinh cái loại đông tây này hay không?"
Vốn cho rằng việc đầu tiên Nguyệt lăng Lăng mở miệng tất nhiên là nói về tình cảm của mình dành cho Long Đồ Bích, không nghĩ tới đối phương lại tán gẫu đến tinh tương (từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh) cũng làm cho Uyển Chỉ U có chút ngoài ý muốn.
“ Chủ mệnh tinh? Là phương pháp tính thiên mệnh có chút cũ kỹ của Long Cương quốc. Mấy năm nay có rất ít người dùng phương pháp này" Nàng kiên nhãn giải thích “ Nếu quốc chủ ( chủ nhân của một nước) đăng cơ, có đôi khi sẽ kêu người Thiên Tinh Cung tính chủ mệnh Tinh của mình, quan hệ phúc tinh cùng khắc tinh của mình ở đâu, để tránh xúc phạm. Nguyệt cô nương cũng muốn mời ta tính toán một chút phải không?"
Nguyệt Lăng Lăng lắc đầu “ Muội nghe trong vương phủ có một vài lời đồn, vương gia lúc còn rất nhỏ được đoán là người có chủ mệnh Nhật Đế tinh, lại có kiếp nạn, chỉ có Nguyệt hậu Tinh mới có thể hóa giải"
Uyển Chỉ U cười: “ Ngươi muốn biết chính mình có phải hay không là Nguyệt Hậu tinh?"
“ Không" Nàng nhìn thẳng Uyển Chỉ U “ Muội chỉ muốn biết, tỷ tỷ, tỷ có phải là Nguyệt Hậu tinh hay không?"
Uyển Chỉ U sửng sốt, nếu nói Long Đồ Bích là Nhật Đế tinh cũng không có gì kỳ quái, từ trước đến giờ vua của Long Cương quốc đều là Nhật Đế tinh, đúng là nàng chưa bao giờ đoán chủ mệnh của chính mình, mà còn, mệnh của Long Đồ Bích có một kiếp nạn, Nguyệt Lăng Lăng tại soa lại có thể dễ dàng biết như thế?
“ Uyển tỷ tỷ cũng không biết chủ mệnh tinh của mình là gì sao?" Cơ thể Nguyệt Lăng Lăng thẳng lên. Không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng “ Uyển tỷ tỷ phải gả cho vương gia là vì thích hắn hay bởi vì số mệnh các người hợp nhau?"
Uyển Chỉ U nhìn nàng một hồi, cười nói “ Việc này chỉ sợ không có quan hệ gì với ngươi đi? Đây là do bệ hạ chỉ hôn."
“ Nhưng vì sao bệ hạ lại nhất định phải chỉ tỷ a" Nguyệt Lăng Lăng truy hỏi, trong mắt kéo xuống vài phần âm u, u lãnh “ Phẩm hạnh của tỷ tỷ bị đồn đại bình luận không hề tốt, vì sao bệ hạ lại kiện trì không thể không để tỷ tỷ gả cho vương gia?"
“ Việc này cùng ngươi không có quan hệ đi? Chẳng lẽ Đồ Bích muốn ngươi tới hỏi ta?" Nàng cố ý xưng hô trực tiếp tên của Long Đồ Bích, quả nhiên trong mắt Nguyệt Lăng Lăng xẹt qua tia oán hận, liền cười nói: “ Ngươi cố ý chạy tới hỏi ta nhưng thứ này, thất sự là muốn nói cái gì"
Nguyệt Lăng Lăng nắm chặt quả đấm, hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói “ Nếu như tỷ không thích hắn, thỉnh không nên thương tổn hắn"
Uyển Chỉ U buồn cười mà nhìn nàng “ Ngươi cho là hắn được làm bằng giấy à? Như vậy đã bị thương tổn?"
“ Có lẽ tỷ không biết, vương gia là người đa tình" Đột nhiên mặt Nguyệt Lăng Lăng đỏ lên, đôi má vì thẹn thùng mà đỏ lên tựa hồ như nàng đang đắm chìm trong một đoạn hồi ức ngọt ngào, điều này làm cho trong lòng Uyển Chỉ U hoài nghi. Chẳng lẽ nàng thực sự cùng Long Đồ Bích từng có qua cái gì? Nếu không tại sao nàng lại dùng hai chữ “ đa tình" để hình dung hắn?
Nàng lạn lùng mà nhìn Nguyệt Lăng Lăng, nghe đối phương tiếp tục lẩm bẩm lầu bầu nói------ “ Vương gia là người có đủ cả văn vỏ mà muội gặp qua trong cuộc đời này, lại là người phong lưu phóng khoáng, chính trực, nhiệt tình, từ trước đến nay đối đãi chăm sóc, ôn nhu với nữ nhân. Có đôi khi trong lòng muội cũng oán giận sự đa tình của hắn nhưng đối với những nữ nhân ái mộ hắn , hắn cũng không chính diện làm tổn thương , cho dù muốn cự tuyệt cũng là uyển chuyển khuyên bảo. Muội đã từng hỏi qua hắn vì cái gì, hắn nói hắn thích nhóm người nữ hài tử có khuôn mặt mỹ lệ tươi cười, không muốn nhìn các nàng rơi lệ. Cho nên muội không khóc ở trước mặt vương gia, dù bây giờ hắn muốn thành thân, chuyện này thất sự làm tim muội bị tổn thương…….."
Nói tới đây, Nguyệt Lăng Lăng thở dài, sau đó lại nhìn thẳng Uyển Chỉ U.
“ Muội biết muội không nên tới gặp tỷ, cũng không nên nói với tỷ những việc này, nếu vương gia biết sẽ trách ta. Hiện tại trong long hắn có tỷ, khẳng định không phải vì tỷ là Nguyệt Hậu tinh, tương lai có thể cứu hắn. Uyển tỷ tỷ, tỷ thật sự là một người tốt làm cho người ta nguyện ý gần gũi, lần đầu tiên muội nhìn thấy tỷ, liền biết tại sao hắn lại buông tha muội mà cưới tỷ……. Cũng không phải bởi vì xuất thân của muội……"
Nàng nói xong càng bi thương, động lòng người, Uyển Chỉ U càng không nói câu nào, ánh mắt càng lạnh lùng.
Nàng tất phải ở trong lòng đưa ra phán đoán, đoán xem Nguyệt Lăng Lăng chạy đến trước mặt mình nói mấy cái ám muội này rốt cuộc là vì cái gì?
Nhật Đế tinh cùng Nguyệt Hậu tinh? Từ trước đến nay nàng chưa nghĩ đến phương diện này. Chẳng lẽ hoàng thượng kiên quyết cho rằng chính mình sẽ chỉ ra nguyên nhân cho Long Đồ Bích sao?
Nếu những nghi vấn trước mắt có thể hoàn toàn có đáp án, cũng không làm cho lòng nàng thêm buồn phiền như có một núi đá lớn như thế này.
Hóa ra, nàng được gả cho hắn là vì có giá trị có thể lợi dụng, mà Long Đồ Bích có biết chuyện này hay không?
“ Uyển tỷ tỷ, muội tự nhiên không có quyền can thiệp vào chuyện của các ngươi, cho dù muội và vương gia….. biết nhau trước tỷ. Hôm nay muội liều mạng không cần khuôn mặt của chính mình ( Ngư nhi: chắc ý chỉ mất mặt), cũng muốn cầu tỷ một chuyện, nếu như trước đây ngươi đã từng có tình ý với người khác, cũng mời tỷ dứt bỏ sạch sẽ, sau khi thành thân xin tỷ dốc hết lòng vì hắn, hắn thật sự là người tốt."
Tuy Nguyệt lăng Lăng nói chính mình sẽ không khóc, nhưng cặp mắt xinh đẹp trong suốt kia đã hơi ngấn lệ, chỉ là nàng cố chấp chống đỡ, không cho nước mắt chảy xuống.
Nguyệt Lăng Lăng tuyên bố làm trong lòng Uyển Chỉ U nổi lên gợn sóng. Đêm hôm đó, lần đầu tiên nàng bói chủ mệnh tinh cho chính mình và Long Đồ Bích, cũng kinh ngạc phát hiện,quả nhiên toàn bộ lời nói của Nguyệt Lăng Lăng------- Long Đồ Bích chủ mệnh tinh là Nhật Đế, mà nàng, đúng là Nguyệt Đế tinh.
Nếu Nguyệt Lăng Lăng biết chuyện này thì Long Đồ Bích hẳn cũng biết đi? Sở dĩ lần đầu tiên hắn nhầm lẫn đem Nghênh Mai coi là nam nhân mà tức giận phẩy tay áo bỏ đi, sau lại tìm mọi cách tiếp cận chính mình, có lẽ cũng bắt nguồn từ đây?
Trong lòng nàng không khỏi rối loạn, đau đớn như bị người ta sờ vào miệng vết thương, muốn nói mà nói không ra khỏi miệng.
Nàng nhớ lại tất cả các chi tiết mình cùng Long Đồ Bích quen nhau, hiểu nhau, mến nhau, nàng cảm thấy đó cũng không phải là hư tình giả ý. Ở giữa lăng mộ gian khổ chia nhau một quả lê, hắn khoác chiếc ao ấm áp lên người nàng vì sợ nàng lạnh, rơi vào ao Thông Thiên đùa giỡn, cùng với đêm động phòng triền miên động lòng người bên cạnh ao kia……… Toàn bộ những điều này, làm sao có thể là giả?
Hơn nữa, Nguyệt Lăng Lăng nói hắn là người phong lưu đa tình, là vì hắn phong lưu đa tình, cho nên mới dùng chân tâm thật ý (thật lòng thật dạ) này làm nàng xúc động? Tựa như…… hắn cũng làm Nguyệt Lăng Lăng cảm động?
Khi nhắc tới Long Đồ Bích tại sao nàng ấy lại khó xử như vậy? Chẳng lẽ giữa bọn họ thực sự từng có cái gì, giống như chính mình cùng hắn có cái loại….. thân mật này?
Uyển Chỉ U quả thực sắp làm chính mình thở không nổi nữa rồi, mà vài ngày nay Long Đồ Bích lại bề bộn nhiều việc, đợi hắn đến thăm nàng cũng đã là ba ngày sau.
“ Sao lại luôn để chân trần nằm ở mép hồ, cũng không sợ vì lạnh mà bị bệnh?" Long Đồ Bích vừa tới thì chỉ thấy nàng nằm nghiêng bên cạnh ao Thông Thiên, một đôi chân ngọc để trần, gió lạnh thổi qua, đem quần áo của nàng thổi bay lên.
“ Yên tâm, ta luyện qua võ, không giống nghĩa muội mảnh mai của chàng" Nàng lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói rõ ràng có oán khí.
“ Nàng lại làm cái gì?" Long Đồ Bích ôm lấy nàng, làm cho nàng dựa vào bờ vai của mình .
Uyển Chỉ U im lặng một hồi, rốt cục nhịn không được hỏi: “ Chàng cùng Nguyệt Lăng Lăng trong lúc đó, có hay không có có bí mật chưa từng nói cho ta biết?"
“ Bí mật?" hắn cười “ Có lẽ có phần đi"
Lòng nàng nổi lên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn hắn: “ Là cái gì?"
“ Nếu là bí mật, nàng cần gì phải biết?" Hắn cúi đầu cười nhìn nàng, ngón trỏ điểm điểm chóp mũi của nàng.
“ Đừng dùng loại ánh mắt giết người này nhìn ta, ta đảm bảo không phải cái loại chuyện như nàng nghĩ."
Hắn cười khen ngợi: “ Ta biết nàng sợ muội ấy là tình nhân cũ của ta, nhưng thật sự giữa chúng ta không có cái loại quan hệ đó. Có lẽ muội ấy đối với ta có tình, nhưng ta đối với muội ấy tuyệt đối là Vô Ý."
“ Thật sự, một chút tình ý cũng không cho nàng ấy?" Nàng không tin, nếu một chút cơ hội hắn cũng không cho Nguyệt Lăng Lăng thì vì cái gì nàng ấy lại dùng giọng điệu và vẻ mặt như vậy khi nói về hắn.
Hắn nhướng mi: “ Nàng không phải muốn nghe ta nói, ta thích muội ấy, cùng muội ấy từng có tư tình, thậm chí, còn từng cùng với muội ấy âu yếm dễ chịu?"
Uyển Chỉ U đột nhiên đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác: “ Đừng nói hạ lưu như thế."
“ Nàng không phải sợ những thứ này sao? Ta nói ra coi như cho nàng một chút thoải mái." Long Đồ Bích cố ý kéo hai tay đang che lỗ tai của nàng xuống, đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nụ hôn nồng nhiệt trên môi nàng đều để lại dấu vết của hắn.
“ Tin ta không?" Hắn giương mắt, dục hỏa trong tinh mâu kia đang rừng rực, giống như ngọn lửa tùy thời đều có thể bốc cháy triệt để.
Nàng đoán có lẽ toàn thân chính mình đều đã hồng hồng, luôn miệng nói: “ Tin chàng, tin chàng!" Sau đó đứng vững đầy hắn ra, vội vàng chải tóc của mình.
“ Đã rối loạn, cần gì phải chải?"| Hắn cười xấu xa, ôm lấy bả vai nàng, thời điểm nàng kinh hô một một tiếng thì thần tốc trở về phòng ngủ của nàng.
Từ khi hắn thường tới nơi này, Nghênh Mai cũng biết điều, rất ít khi xuất hiện trước mặt bọn họ, lúc này có lẽ cũng đang ngủ ở trong phòng, bất quá Uyển chỉ U vẫn sợ thanh âm của mình sẽ làm kinh động đến nha đầu kia.
Nàng vội vàng cắn chặt răng, không cho rên rỉ của mình bật ra khỏi cửa sổ, nhưng hắn lại có ý xấu vẫn cứ dùng đầu lưỡi đẩy răng nàng ra, đồng thời thong thả, ôn nhu an ủi thân thể nàng, làm đủ mọi cách để làm cho nàng thả lỏng.
“ Chàng…… phải làm liên làm, cọ sát người ta làm gì?" Uyển Chỉ U cáu giận nghĩ muốn đẩy cánh tay đang lưu luyến giữa đùi nàng ra.
“ Không có những thứ này, nàng làm sao biết đến loại chuyện tuyệt vời này?" Lời nói của hắn tà tứ phóng đãng, quả nhiên làm cho mặt nàng hồng lên, rất giống với tôm luộc.
“ Tuyệt đối không cho chàng làm như vậy với nữ nhân khác!" Nàng nhịn không được dùng tay ôm chặt cổ hắn, thân thể gắng gượng hùa theo ý hắn, thời điểm thở gấp không quên mệnh lệnh như vậy.
“ Nữ nhân khác cũng chưa bao giờ cho ta vui thích như vậy." Long Đồ Bích thỏa mãn thở ngấp, rốt cục nàng cũng có thể buông thả rụt rè, làm một nữ nhân quyến rũ xinh đẹp trong lòng hắn, nàng giống như hoa lan lần đầu tiên nở rộ, chỉ vì một mình hắn mà nở rộ, làm cho trong lòng hắn không thể không đắc ý tự hào, cho nên hắn càng quý trọng gấp đôi.
Mãi đến khi thanh âm thở gấp của Uyển Chỉ U cùng hắn đan vào cùng một chỗ, tinh hà ( ngân hà) trên trời cũng dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ có ánh trăng vẫn mang theo sự tò mò, liều mạng xuyên vào song cửa sổ, muốn nhìn trộm xuân sắc---
Long Trữ Nam thấy thế tự nhiên trong lòng cũng vui mừng đến nở hoa, hoàng hậu qua đời mang đến không khí nặng nề u buồn, ngày hôm nay hắn cố ý mở tiệc này để mời một vài người vào trong cung dùng bữa tối.
Trong bữa tiệc, nhìn một đôi nam anh tuấn, nữ thanh tú trẻ tuổi này, hắn hơi chút đắc ý với sự an bài của mình, nhịn không được khoe ra nói: “ Nếu không phải ta an bài cho hai ngươi đến hoàng lăng ở chung một chỗ, chỉ sợ các ngươi vẫn hiểu lầm nhau a!"
Uyển Chỉ U cùng Long Đồ Bích liếc nhau, mỉm cười, rất nhiều chuyện bọn họ ở trong lòng đều hiểu rõ lúc nào thì bắt đầu, không cần phải nhiều lời cùng hoàng thượng.
“ Hiện tại, thừa dịp hai người các ngươi đều ở đây, cũng không có người ngoài, trái lại trẫm có cái tâm sự muốn ở trước mặt các ngươi nói một câu."
“ Mời bệ hạ" Hai người lại rất ăn ý đồng thời mở miệng, lại cười liếc mắt với nhau.
Long Trữ Nam nhìn hai người, cực kỳ trịnh trọng mà nói: “ Trẫm hi vọng sau khi hai người các ngươi thành thân, Đồ Bích liền mau chóng chuẩn bị đăng cơ."
Hai người đều sửng sốt, không nghĩ tới hoàng thượng lại có ý nghĩ như vậy
Long Đồ Bích lập tức nói: “ Bệ hạ tuổi xuân đang độ (Ngư nhi: mình nghĩ chắc nõ có nghĩa là chưa già lắm), Đồ Bích cũng còn trẻ, việc đăng cơ……. cần gì gấp như vậy?"
Hắn lắc đầu: “ Ngươi đã quên trước đây trẫm nói gì với ngươi sao? Trẫm ngồi vào ngôi vị hoàng đế này, tất cả đều bởi tình thế bức bách lúc ấy, hoàng huynh mất sớm, tuổi ngươi lại nhỏ, quan viên lại tận tình khuyên bảo, trẫm mới thận trọng mà ngồi vào vị trí này. Trước mắt ngươi đã trưởng thành, đã có khả năng tự mình chống đỡ thế cục, thanh danh cũng không là vấn đề, hơn nữa sắp đại hôn, thiên thởi địa lợi nhân hòa đều đã đủ, vừa vặn hoàng hậu mới qua đời, tâm trẫm cũng chết một nửa, liền không có bao nhiêu khí lực để chỉnh đốn công việc trong triều, rất muốn nghỉ ngơi, nhân cơ hội này liền đem Long Cương quốc phó thác cho ngươi đi."
“Bệ hạ----“
Long Đồ Bích còn muốn nói nữa nhưng Long Trữ Nam lại chặt đứt lời nói của hắn
“ Ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần phải khuyên nữa. Việc này các ngươi chỉ cần hiểu rõ trong lòng, truyền ra ngoài khó tránh khỏi một phen làm người ta thảo luận. Tối đa……. Trẫm lại cho ngươi thời gian một năm." Hắn cười nhìn hai người: “ Một năm này liền đủ cho phu thê các ngươi ngọt ngọt ngào ngào, ân ái đi, sau đó liền chuẩn bị đăng cơ. Chỉ U, ngươi là một hài tử có phẩm đức (phẩm chất+ đức hạnh) tu dưỡng tốt, trẫm vẫn xem trọng ngươi, ngày sau ví như làm quốc mẫu, nhất định phải hảo hảo phụ tá Đồ Bích, không cần vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể liền cùng tần phi ghen tuông, phá hủy phong thái quốc mẫu của ngươi, cũng phá hủy sự tôn nghiêm và thể diện của Long Cương quốc."
Lời nói của hắn làm Uyển Chỉ U thu lại ý cười trên khóe miệng, môi mím chặt không đáp lại
Long Đồ Bích liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “ Điểm này thì bệ hạ không cần quan tâm, ta đã cùng Chỉ U cam đoan qua, cả đời này chỉ lập một người làm hậu, sẽ không nạp phi."
“ Như vậy sao được" Long Trữ Nam mở to hai mắt, có cảm giác khó tin: “ Đừng quên sau này ngươi sẽ là vua của một nước, vì Long Cương quốc truyền thừa con nối dõi là trọng trách ngươi phải đảm đương. Tuy Chỉ U tuổi còn trẻ nhưng cũng không phải tất cả đều làm phiền nàng, nhiều thêm mấy cái phi tử, để cho các nàng cùng hưởng ân huệ, đây là vì danh dự quốc gia, cũng không phải vui đùa. Chỉ U, chẳng lẽ ngươi không dung nạp được các nàng sao?"
Sắc mặt Uyển Chỉ U trắng bạch, vẫn như cũ không trả lời, chỉ là oán hận mà trừng mắt nhìn Long Đồ Bích một cái.
Long Đồ Bích lặng lẽ duỗi một tay qua, ở dưới bàn nắm lấy tay nàng, trấn an mà vỗ nhè nhẹ, đối hoàng thượng nói: “ Hảo, chuyện này chúng ta sẽ thương lượng lại sau, bệ hạ không cần quá quan tâm"
Long Trữ Nam vẫn không yên tâm, lại dặn dò vài câu mới chính thức khai tiệc.
Bữa ăn này Uyển Chỉ U thật sự không thoải mái, chỉ ăn no ba phần liền để bát đũa xuống. Long Đồ Bích ở bên cạnh nhìn ra tâm sự của nàng, cũng phó thác nói trong phủ còn có không ít người đang đợi, liền mang theo nàng ra khỏi cung.
“ Còn đang sinh khí với bệ hạ?" Hắn cười trên xe ngựa , nhéo nhéo cằm của nàng.
“ Ông ấy chỉ có hảo ý, hơn nữa ta cũng không có đáp ứng a."
“ Bệ hạ nói cũng không phải không có đạo lý." Nguyên nhân nàng mất hứng cũng không phải vì hoàng thượng nhúng tay vào việc tư của hai ngươi, cũng bởi nàng không thừa nhận không được, chính mình muốn Long Đồ Bích chỉ lập một hậu không nạp phi là yêu cầu quá mức ích kỷ “ Nếu sau khi ta gả cho chàng , liên tục không sinh được con nối dõi, tương lại ngôi vị hoàng đế của chàng liền có khả năng giống bệ hạ, không thể truyền cho nhi tử của mình, chỉ có thể truyền cho bàng chi( họ hàng)" Nàng sâu xa mà nhìn hắn.
Hắn lại cười nói: “ Thì tính sao? bàng chi có nhân vật xuất chúng, nổi bật, tự nhiên có thể cho. Nàng xem bệ hạ không phải cũng thông suốt phóng khoáng mà đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta?"
“ Nhưng nếu bệ hạ có con nối dõi của mình, ông ấy sao lại cam tâm tình nguyện đem ngôi vị hoàng đế truyền cho chàng a?" nàng một lời trúng đích, buồn bực mà nói: “ Nếu bụng của ta không tốt, có lẽ ta liền thật sự nghĩ biện pháp tìm nữ nhân có thể sinh con,hầu hạ chàng."
Khóe môi Long đồ Bích nhăn lại: “ Đây là lời thật lòng?"
“ Không phải" Nàng nhíu chặt mi, bộ dạng phiền não này làm cho hắn nhìn càng thêm buồn cười
“ Chuyện tình xa như vậy, hiện tại nàng lo cái gì? Ai biết bụng của nàng không tốt, nói không chừng ngày sau một năm một đứa, tạm thời làm cho nàng sinh mấy đứa đều có chút khó a."
Uyển Chỉ U không biết nên khóc hay nên cười mà vung quả đấm lên đấm hắn: “ Chàng nghĩ thật tốt, chàng nghĩ ta là cái gì? Hàng năm đều sinh, chỉ sợ rất nhanh liền trở nên vừa già vừa xấu, muốn chàng không đi ra ngoài vụng trộm thì thật khó"
Hắn thừa cơ kéo nắm đấm của nàng qua, đem thân thể mang tới trong lòng hắn, cúi đầu hôn lên môi nàng, cảm thán nói: “ nàng a, cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức buồn lo vô cớ. Chuyện sau này còn chưa phát sinh, nàng liền chuẩn bị cho trường hợp xấu, có phải muốn đẩy ta cho nữ nhân bên ngoài, nàng mới chịu hay không."
“Đương nhiên không phải." nàng thở dài: “ Cuộc đời này ta thống hận nhất là nhất phu đa thê( 1 chồng nhiều vợ), chàng không biết nữ nhân sẽ ở trong phòng lớn bằng lòng tay chính mình đi tới đi lui, vừa chuyển là nửa đời người, chỉ vì chờ đợi được lọt vào mắt xanh của một nam nhân ………… Cái loại tư vị này, có bao nhiêu gian nan. Nếu ở giữa trời đất liền không có người nhớ rõ ràng, chỉ làm cho nàng im lặng cũng là sợ hại, chỉ thấy người mới cười, nghe thấy người cũ khóc. Người khác là “cung vàng đêm thẳm chẹn lời ca", bên này là “ má hồng chưa nhạt ân tình dứt". Haizz, nam nhân các chàng đều không hiểu."
Long Đồ Bích lẳng lặng một lòng mà nghe nàng nói, hỏi: “ Nàng liền sợ ta bị cướp đi như vậy?"
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai gò má sáng loáng của hắn: “ Nếu là nam tử tầm thường, cũng thôi đi, ta tự nhận mình không phải khuynh quốc tuyệt sắc, cũng miễn cưỡng có thể tính là tiểu gia bích ngọc, tuy nhiên không thể không học tập, ngày sau cũng có thể có cách chăm lo việc nhà. Nhưng bộ dạng của chàng…..quá anh tuấn, oanh oanh yến yến bên người không mời tự đến, muốn ta giống một cái nữ tử bình thường đi tranh thủ tình cảm với nữ tử trên toàn bộ Long Cương quốc…….. Ta không có cái tự tin này."
Hắn cười vang nói: “ Ta muốn đa tạ nàng rốt cục có chút khen ngợi ta. Bất quá nàng có điểm nói sai, Chỉ U, vì sao nàng phải tranh với người khác? Nàng chỉ cần là chính nàng thì tốt rồi, dù sao người ta yêu thích cũng là nàng. Nàng nên nghĩ, vì sao toàn bộ nữ nhân trên Long Cương quốc ở trước mặt ta, ta đều không động tâm lại cứ nghĩ muốn nàng a?" Uyển Chỉ U đột nhiên sửng sốt. Không nghĩ tới chuyện nàng phiền não như vậy, bị hắn thay đổi góc độ, tất cả nỗi lòng tựa hồ đều dễ dàng có lời giải......
Uyển Chỉ U không thích lui tới cùng người xa lạ, cho nên mặc dù có rất nhiều phu nhân nghĩ muốn dựa vào việc thành thân của bọn họ mà nhân cơ hội này tới Thiên Tinh Cung lấy lòng, kết giao với nàng nhưng đều bị nàng lấy lý do “ Thiên Tinh Cung không nên ầm ĩ" cự tuyệt, lễ vật của mỗi người liền giao cho Long Đồ Bích ứng phó, chính nàng thì vui vẻ, thanh tĩnh.
Long Đồ Bích quả thực rất vất vả, ban ngày vội vàng gặp khách, buổi tối còn muốn vào cung cùng hoàng thượng thảo luận chính sự, mười ngày thì cũng chỉ 2.3 ngày có thể bớt thời gian đến Thiên Tinh Cung gặp nàng.
Nhưng thỉnh thoảng vừa thấy lại làm cho Uyển Chỉ U lĩnh hội được tư vị “ tiểu biệt thắng tân hôn",khi không thấy mặt thì dần dần phát sinh tương tư, khi gặp mặt mặt lại hóa thành ngọt ngào.
Mỗi lần tới hắn đều mang chút lễ vật nhỏ, tinh xảo dỗ nàng vui vẻ, chỉ là mỗi khi hắn nghĩ qua đêm ở Thiên Tinh Cung lại luôn luôn bị nàng đỏ mặt cự tuyệt.
“ Đã bị chàng chiếm hết tiện nghi, chàng cũng nên thu tay một chút đi, cho dù nha đầu Nghênh Mai kia hồ đồ cái gì cũng không biết, nhưng những thủ vệ bên ngoài chàng cho là họ không biết sao?" Nàng tận tình khuyên hắn “ nhẫn nại" thêm mấy ngày.
Long Đồ Bích thở dài, không cam lòng thu tay.
Bỗng nhiên nàng lại nhớ tới chuyện khác “ Nhóm cơ thiếp trong vương phủ của chàng đều được an bài tốt chưa?"
Hắn giật mình, lập tức cười nói: “ Đã đáp ứng nàng không cưới người khác, nào có cơ thiếp?"
Nàng hừ nói: “ Còn muốn giấu ta? Chàng không phải mang cái hoa khôi thanh lâu gì đó về, lại từ trên đường cái mua thiếu nữ bán mình chôn cất cha sao?"
Hắn quỷ dị cười nói: “ Vậy những tình nhân của nàng đều trong sạch? Ta mới sợ ngày sau thê tử ta ngoại tình a"
Hai người trừng mắt nhìn đối phương trong chốc lát, tiếp theo mặt đều giãn ra cười. Những hiểu lầm qua đi, hiện tại nói đến đều là truyện cười, trăm phương nghìn kế đem chính mình giả dạng thành cái bộ dạng kia chỉ để trốn tránh người trước mặt này, kết quả sau cùng còn không phải đều ngoan ngoãn đầu hàng? Mệnh trung chú định chuyện, trốn cũng trốn không thoát.
Bất quá, dù Long Đồ Bích có cho nàng bảo đảm, Uyển Chỉ U vẫn ẩn ẩn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, mãi đến khi một người đến tìm nàng, loại không thoải mái tích tụ ở trong lòng mới chính thức hiện ra trước mặt.
Nguyệt Lăng Lăng một mình tiến đến, kiên trì muốn gặp nàng. Uyển Chỉ U âm ty gian bạch(?), đối phương tất nhiên có chuyện muốn nói với mình, thay vì trốn tránh nàng, tương lại trở thành phiền toái, không bằng giải quyết ở hiện tại.
Nhưng sau khi gặp mặt, nàng lại thủy chung trầm mặc, như là không biết thổ lộ lời trong lòng với nàng như thế nào.
Uyển Chỉ U cũng rất có kiên nhẫn, liền lẳng lặng ngồi ở phía đối diện của bàn, cũng đợi khách mở miệng, giống như nếu Nguyệt Lăng Lăng không nói lời nào, nàng cũng sẽ vẫn chờ đợi như vạy.
Lại qua rất lâu, lúc này Nguyệt Lăng Lăng mới chậm rãi ngẩng mặt lên, trên mặt lại có vài giọt nước mắt.
Cái gì, bảo ta gặp lại còn khổ sở động lòng người, Uyển Chỉ U lại được lĩnh giáo. Nàng thật sự có phần hoài nghi, cả ngày cùng mỹ nữ ở chung một chỗ như vậy, Long Đồ Bích làm sao có thể không động tâm? Nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, một vương gia như hắn, lại vì sao vô duyên vô cớ lại đem Nguyệt Lăng Lăng , người ngoài này coi làm nghĩa muội, an trí ở trong phủ?
“ Uyển tỷ tỷ, tỷ là người Thiên Tinh Cung, có nghe qua chủ mệnh Tinh cái loại đông tây này hay không?"
Vốn cho rằng việc đầu tiên Nguyệt lăng Lăng mở miệng tất nhiên là nói về tình cảm của mình dành cho Long Đồ Bích, không nghĩ tới đối phương lại tán gẫu đến tinh tương (từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh) cũng làm cho Uyển Chỉ U có chút ngoài ý muốn.
“ Chủ mệnh tinh? Là phương pháp tính thiên mệnh có chút cũ kỹ của Long Cương quốc. Mấy năm nay có rất ít người dùng phương pháp này" Nàng kiên nhãn giải thích “ Nếu quốc chủ ( chủ nhân của một nước) đăng cơ, có đôi khi sẽ kêu người Thiên Tinh Cung tính chủ mệnh Tinh của mình, quan hệ phúc tinh cùng khắc tinh của mình ở đâu, để tránh xúc phạm. Nguyệt cô nương cũng muốn mời ta tính toán một chút phải không?"
Nguyệt Lăng Lăng lắc đầu “ Muội nghe trong vương phủ có một vài lời đồn, vương gia lúc còn rất nhỏ được đoán là người có chủ mệnh Nhật Đế tinh, lại có kiếp nạn, chỉ có Nguyệt hậu Tinh mới có thể hóa giải"
Uyển Chỉ U cười: “ Ngươi muốn biết chính mình có phải hay không là Nguyệt Hậu tinh?"
“ Không" Nàng nhìn thẳng Uyển Chỉ U “ Muội chỉ muốn biết, tỷ tỷ, tỷ có phải là Nguyệt Hậu tinh hay không?"
Uyển Chỉ U sửng sốt, nếu nói Long Đồ Bích là Nhật Đế tinh cũng không có gì kỳ quái, từ trước đến giờ vua của Long Cương quốc đều là Nhật Đế tinh, đúng là nàng chưa bao giờ đoán chủ mệnh của chính mình, mà còn, mệnh của Long Đồ Bích có một kiếp nạn, Nguyệt Lăng Lăng tại soa lại có thể dễ dàng biết như thế?
“ Uyển tỷ tỷ cũng không biết chủ mệnh tinh của mình là gì sao?" Cơ thể Nguyệt Lăng Lăng thẳng lên. Không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng “ Uyển tỷ tỷ phải gả cho vương gia là vì thích hắn hay bởi vì số mệnh các người hợp nhau?"
Uyển Chỉ U nhìn nàng một hồi, cười nói “ Việc này chỉ sợ không có quan hệ gì với ngươi đi? Đây là do bệ hạ chỉ hôn."
“ Nhưng vì sao bệ hạ lại nhất định phải chỉ tỷ a" Nguyệt Lăng Lăng truy hỏi, trong mắt kéo xuống vài phần âm u, u lãnh “ Phẩm hạnh của tỷ tỷ bị đồn đại bình luận không hề tốt, vì sao bệ hạ lại kiện trì không thể không để tỷ tỷ gả cho vương gia?"
“ Việc này cùng ngươi không có quan hệ đi? Chẳng lẽ Đồ Bích muốn ngươi tới hỏi ta?" Nàng cố ý xưng hô trực tiếp tên của Long Đồ Bích, quả nhiên trong mắt Nguyệt Lăng Lăng xẹt qua tia oán hận, liền cười nói: “ Ngươi cố ý chạy tới hỏi ta nhưng thứ này, thất sự là muốn nói cái gì"
Nguyệt Lăng Lăng nắm chặt quả đấm, hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói “ Nếu như tỷ không thích hắn, thỉnh không nên thương tổn hắn"
Uyển Chỉ U buồn cười mà nhìn nàng “ Ngươi cho là hắn được làm bằng giấy à? Như vậy đã bị thương tổn?"
“ Có lẽ tỷ không biết, vương gia là người đa tình" Đột nhiên mặt Nguyệt Lăng Lăng đỏ lên, đôi má vì thẹn thùng mà đỏ lên tựa hồ như nàng đang đắm chìm trong một đoạn hồi ức ngọt ngào, điều này làm cho trong lòng Uyển Chỉ U hoài nghi. Chẳng lẽ nàng thực sự cùng Long Đồ Bích từng có qua cái gì? Nếu không tại sao nàng lại dùng hai chữ “ đa tình" để hình dung hắn?
Nàng lạn lùng mà nhìn Nguyệt Lăng Lăng, nghe đối phương tiếp tục lẩm bẩm lầu bầu nói------ “ Vương gia là người có đủ cả văn vỏ mà muội gặp qua trong cuộc đời này, lại là người phong lưu phóng khoáng, chính trực, nhiệt tình, từ trước đến nay đối đãi chăm sóc, ôn nhu với nữ nhân. Có đôi khi trong lòng muội cũng oán giận sự đa tình của hắn nhưng đối với những nữ nhân ái mộ hắn , hắn cũng không chính diện làm tổn thương , cho dù muốn cự tuyệt cũng là uyển chuyển khuyên bảo. Muội đã từng hỏi qua hắn vì cái gì, hắn nói hắn thích nhóm người nữ hài tử có khuôn mặt mỹ lệ tươi cười, không muốn nhìn các nàng rơi lệ. Cho nên muội không khóc ở trước mặt vương gia, dù bây giờ hắn muốn thành thân, chuyện này thất sự làm tim muội bị tổn thương…….."
Nói tới đây, Nguyệt Lăng Lăng thở dài, sau đó lại nhìn thẳng Uyển Chỉ U.
“ Muội biết muội không nên tới gặp tỷ, cũng không nên nói với tỷ những việc này, nếu vương gia biết sẽ trách ta. Hiện tại trong long hắn có tỷ, khẳng định không phải vì tỷ là Nguyệt Hậu tinh, tương lai có thể cứu hắn. Uyển tỷ tỷ, tỷ thật sự là một người tốt làm cho người ta nguyện ý gần gũi, lần đầu tiên muội nhìn thấy tỷ, liền biết tại sao hắn lại buông tha muội mà cưới tỷ……. Cũng không phải bởi vì xuất thân của muội……"
Nàng nói xong càng bi thương, động lòng người, Uyển Chỉ U càng không nói câu nào, ánh mắt càng lạnh lùng.
Nàng tất phải ở trong lòng đưa ra phán đoán, đoán xem Nguyệt Lăng Lăng chạy đến trước mặt mình nói mấy cái ám muội này rốt cuộc là vì cái gì?
Nhật Đế tinh cùng Nguyệt Hậu tinh? Từ trước đến nay nàng chưa nghĩ đến phương diện này. Chẳng lẽ hoàng thượng kiên quyết cho rằng chính mình sẽ chỉ ra nguyên nhân cho Long Đồ Bích sao?
Nếu những nghi vấn trước mắt có thể hoàn toàn có đáp án, cũng không làm cho lòng nàng thêm buồn phiền như có một núi đá lớn như thế này.
Hóa ra, nàng được gả cho hắn là vì có giá trị có thể lợi dụng, mà Long Đồ Bích có biết chuyện này hay không?
“ Uyển tỷ tỷ, muội tự nhiên không có quyền can thiệp vào chuyện của các ngươi, cho dù muội và vương gia….. biết nhau trước tỷ. Hôm nay muội liều mạng không cần khuôn mặt của chính mình ( Ngư nhi: chắc ý chỉ mất mặt), cũng muốn cầu tỷ một chuyện, nếu như trước đây ngươi đã từng có tình ý với người khác, cũng mời tỷ dứt bỏ sạch sẽ, sau khi thành thân xin tỷ dốc hết lòng vì hắn, hắn thật sự là người tốt."
Tuy Nguyệt lăng Lăng nói chính mình sẽ không khóc, nhưng cặp mắt xinh đẹp trong suốt kia đã hơi ngấn lệ, chỉ là nàng cố chấp chống đỡ, không cho nước mắt chảy xuống.
Nguyệt Lăng Lăng tuyên bố làm trong lòng Uyển Chỉ U nổi lên gợn sóng. Đêm hôm đó, lần đầu tiên nàng bói chủ mệnh tinh cho chính mình và Long Đồ Bích, cũng kinh ngạc phát hiện,quả nhiên toàn bộ lời nói của Nguyệt Lăng Lăng------- Long Đồ Bích chủ mệnh tinh là Nhật Đế, mà nàng, đúng là Nguyệt Đế tinh.
Nếu Nguyệt Lăng Lăng biết chuyện này thì Long Đồ Bích hẳn cũng biết đi? Sở dĩ lần đầu tiên hắn nhầm lẫn đem Nghênh Mai coi là nam nhân mà tức giận phẩy tay áo bỏ đi, sau lại tìm mọi cách tiếp cận chính mình, có lẽ cũng bắt nguồn từ đây?
Trong lòng nàng không khỏi rối loạn, đau đớn như bị người ta sờ vào miệng vết thương, muốn nói mà nói không ra khỏi miệng.
Nàng nhớ lại tất cả các chi tiết mình cùng Long Đồ Bích quen nhau, hiểu nhau, mến nhau, nàng cảm thấy đó cũng không phải là hư tình giả ý. Ở giữa lăng mộ gian khổ chia nhau một quả lê, hắn khoác chiếc ao ấm áp lên người nàng vì sợ nàng lạnh, rơi vào ao Thông Thiên đùa giỡn, cùng với đêm động phòng triền miên động lòng người bên cạnh ao kia……… Toàn bộ những điều này, làm sao có thể là giả?
Hơn nữa, Nguyệt Lăng Lăng nói hắn là người phong lưu đa tình, là vì hắn phong lưu đa tình, cho nên mới dùng chân tâm thật ý (thật lòng thật dạ) này làm nàng xúc động? Tựa như…… hắn cũng làm Nguyệt Lăng Lăng cảm động?
Khi nhắc tới Long Đồ Bích tại sao nàng ấy lại khó xử như vậy? Chẳng lẽ giữa bọn họ thực sự từng có cái gì, giống như chính mình cùng hắn có cái loại….. thân mật này?
Uyển Chỉ U quả thực sắp làm chính mình thở không nổi nữa rồi, mà vài ngày nay Long Đồ Bích lại bề bộn nhiều việc, đợi hắn đến thăm nàng cũng đã là ba ngày sau.
“ Sao lại luôn để chân trần nằm ở mép hồ, cũng không sợ vì lạnh mà bị bệnh?" Long Đồ Bích vừa tới thì chỉ thấy nàng nằm nghiêng bên cạnh ao Thông Thiên, một đôi chân ngọc để trần, gió lạnh thổi qua, đem quần áo của nàng thổi bay lên.
“ Yên tâm, ta luyện qua võ, không giống nghĩa muội mảnh mai của chàng" Nàng lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói rõ ràng có oán khí.
“ Nàng lại làm cái gì?" Long Đồ Bích ôm lấy nàng, làm cho nàng dựa vào bờ vai của mình .
Uyển Chỉ U im lặng một hồi, rốt cục nhịn không được hỏi: “ Chàng cùng Nguyệt Lăng Lăng trong lúc đó, có hay không có có bí mật chưa từng nói cho ta biết?"
“ Bí mật?" hắn cười “ Có lẽ có phần đi"
Lòng nàng nổi lên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn hắn: “ Là cái gì?"
“ Nếu là bí mật, nàng cần gì phải biết?" Hắn cúi đầu cười nhìn nàng, ngón trỏ điểm điểm chóp mũi của nàng.
“ Đừng dùng loại ánh mắt giết người này nhìn ta, ta đảm bảo không phải cái loại chuyện như nàng nghĩ."
Hắn cười khen ngợi: “ Ta biết nàng sợ muội ấy là tình nhân cũ của ta, nhưng thật sự giữa chúng ta không có cái loại quan hệ đó. Có lẽ muội ấy đối với ta có tình, nhưng ta đối với muội ấy tuyệt đối là Vô Ý."
“ Thật sự, một chút tình ý cũng không cho nàng ấy?" Nàng không tin, nếu một chút cơ hội hắn cũng không cho Nguyệt Lăng Lăng thì vì cái gì nàng ấy lại dùng giọng điệu và vẻ mặt như vậy khi nói về hắn.
Hắn nhướng mi: “ Nàng không phải muốn nghe ta nói, ta thích muội ấy, cùng muội ấy từng có tư tình, thậm chí, còn từng cùng với muội ấy âu yếm dễ chịu?"
Uyển Chỉ U đột nhiên đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác: “ Đừng nói hạ lưu như thế."
“ Nàng không phải sợ những thứ này sao? Ta nói ra coi như cho nàng một chút thoải mái." Long Đồ Bích cố ý kéo hai tay đang che lỗ tai của nàng xuống, đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nụ hôn nồng nhiệt trên môi nàng đều để lại dấu vết của hắn.
“ Tin ta không?" Hắn giương mắt, dục hỏa trong tinh mâu kia đang rừng rực, giống như ngọn lửa tùy thời đều có thể bốc cháy triệt để.
Nàng đoán có lẽ toàn thân chính mình đều đã hồng hồng, luôn miệng nói: “ Tin chàng, tin chàng!" Sau đó đứng vững đầy hắn ra, vội vàng chải tóc của mình.
“ Đã rối loạn, cần gì phải chải?"| Hắn cười xấu xa, ôm lấy bả vai nàng, thời điểm nàng kinh hô một một tiếng thì thần tốc trở về phòng ngủ của nàng.
Từ khi hắn thường tới nơi này, Nghênh Mai cũng biết điều, rất ít khi xuất hiện trước mặt bọn họ, lúc này có lẽ cũng đang ngủ ở trong phòng, bất quá Uyển chỉ U vẫn sợ thanh âm của mình sẽ làm kinh động đến nha đầu kia.
Nàng vội vàng cắn chặt răng, không cho rên rỉ của mình bật ra khỏi cửa sổ, nhưng hắn lại có ý xấu vẫn cứ dùng đầu lưỡi đẩy răng nàng ra, đồng thời thong thả, ôn nhu an ủi thân thể nàng, làm đủ mọi cách để làm cho nàng thả lỏng.
“ Chàng…… phải làm liên làm, cọ sát người ta làm gì?" Uyển Chỉ U cáu giận nghĩ muốn đẩy cánh tay đang lưu luyến giữa đùi nàng ra.
“ Không có những thứ này, nàng làm sao biết đến loại chuyện tuyệt vời này?" Lời nói của hắn tà tứ phóng đãng, quả nhiên làm cho mặt nàng hồng lên, rất giống với tôm luộc.
“ Tuyệt đối không cho chàng làm như vậy với nữ nhân khác!" Nàng nhịn không được dùng tay ôm chặt cổ hắn, thân thể gắng gượng hùa theo ý hắn, thời điểm thở gấp không quên mệnh lệnh như vậy.
“ Nữ nhân khác cũng chưa bao giờ cho ta vui thích như vậy." Long Đồ Bích thỏa mãn thở ngấp, rốt cục nàng cũng có thể buông thả rụt rè, làm một nữ nhân quyến rũ xinh đẹp trong lòng hắn, nàng giống như hoa lan lần đầu tiên nở rộ, chỉ vì một mình hắn mà nở rộ, làm cho trong lòng hắn không thể không đắc ý tự hào, cho nên hắn càng quý trọng gấp đôi.
Mãi đến khi thanh âm thở gấp của Uyển Chỉ U cùng hắn đan vào cùng một chỗ, tinh hà ( ngân hà) trên trời cũng dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ có ánh trăng vẫn mang theo sự tò mò, liều mạng xuyên vào song cửa sổ, muốn nhìn trộm xuân sắc---
Tác giả :
Trạm Lộ