Bỏ Ngươi Cưới Ai

Chương 4

Edit: mjka15
Beta: xanh xanh rùa lười

"Lập Nghiệp"

La Mật Âu phát hiện hắn đã muốn bỏ đi, lập tức cùng bằng hữu mới quen trao đổi số điện thoại rồi chạy trở lại bên cạnh hắn.

"Ngươi thật sự muốn đem lý tưởng ‘tứ hải giai huynh đệ’ mà phát huy đến tận cùng ư". Hắn là có ý tứ chọc tức cô.

"Hắc hắc"

La Mật Âu cười khì khì, không đáp trả lời hắn, theo thói quen lại đem tay mình khoác vào cánh tay hắn, Chu Lập Nghiệp chủ động tiếp nhận mấy cái túi đồ trong tay cô. Cô là đang lạnh run cả người có thể dễ dàng đem hai tay cho vào túi áo khoác để giữ ấm.

Bạn bè lâu năm chính là như vậy, không cần nói cái gì cũng sẽ hiểu.

La Mật Âu thầm nghĩ ở trong lòng.

Tuy rằng Chu Lập Nghiệp từ nhỏ đến lớn cũng chẳng mấy khi làm cho cô vui vẻ, hắn xem cô cùng ôn dịch là giống nhau chỉ sợ tránh cô không kịp mà thôi nhưng là...

Một khi cô có vấn đề nguy nan hắn cũng không có cảm giác vui mừng khi thấy người gặp họa mà ngược lại lần nào hắn cũng ra tay hỗ trợ cô. Cô là thật sự không hiểu được hắn lúc nào cũng trút giận trên đầu cô nói cái gì là muốn một cước đá cô bay xa trăm dặm. Kết quả cho đến bây giờ một cọng lông tơ của cô hắn cũng chưa động qua.

Thái độ cao ngạo, trêu đùa quá lố, giống như rất khó ở chung nhưng đó chỉ là lừa gạt người bên ngoài. Cô là quen biết hắn lâu như vậy kỳ thật hắn chính là người bạn tri kỷ tốt nhất, chân thành nhất.

Bề ngoài thì rất tà ác, nhưng bên trong rất mềm yếu nói hắn là người thiện lương cũng không sai

Bất quá hắn là thường xuyên hay "phát hỏa".

Cô là người phóng khoáng, thích đùa giỡn làm niềm vui vậy mà hắn lúc nào cũng tỏ thái độ tức giận sôi gan sôi ruột với cô, rõ ràng cơ thể hắn có một nửa là dòng máu phương Tây nhưng tác phong làm việc thì nghiêm khắc, cứng rắn không có nửa điểm lãng mạn của người Pháp.

Càng kỳ quái chính là hắn rất để ý chiều cao của mình, rõ ràng là đã cao hơn cô 3cm mà hắn còn không thỏa mãn, nhìn đến quả thật là con lai lại như thế nào không có ưu điểm của người phương Tây.Bộ dáng xinh đẹp, tuấn mỹ còn khuôn mặt hắn so với con gái còn cuốn hút, mị hoặc hơn.Từ nhỏ đến lớn cô là thường xuyên tìm tới cửa nhà hắn dùng đại một lý do nào đó như là cô cần người tâm sự, an ủi chẳng qua là cô tham lam sắc đẹp mê người của hắn, hắn là khiến cho nam nữ đều phải quy phục dưới chân. Bộ dáng của hắn lúc nào cũng yểu điệu lại rất yêu thích sạch sẽ ngoài ra hắn ghét nhất bản thân là mục tiêu chú ý của mọi người, cho đến tận bây giờ còn chưa có bạn gái đây mới là vấn đề khiến cho mẹ nuôi lo lắng.

"Lập Nghiệp, lớp chúng ta....."

"Không cần".

"Không cần cái gì? Ta còn chưa nói xong mà!" Thật là buồn cười!

Ta biết là ngươi định nói cái gì, ta là đi guốc ở trong bụng ngươi." Hắn phẫn nộ quay lại nói: " Đây là lần thứ một trăm ba mươi ngươi giới thiệu phụ nữ cho ta, ngươi không thấy phiền sao?"

"Cái gì mà giới thiệu phụ nữ làm quen, ngươi nói thật là khó nghe, là giới thiệu bạn gái!" Nàng tức giận huých khuỷu tay vào hông của hắn. "Ngươi cũng biết đây là lần thứ một trăm ba mươi, mỗi lần ta giúp ngươi lên lịch hẹn xem mắt ngươi không cần nghĩ qua liền cự tuyệt từ chối rất là quá đáng nha!"

"Đó là bởi vì ta không tin tưởng cái nhìn của ngươi."

"Ta giúp ngươi chọn đều là mỹ nữ!"

"Ta thấy ngươi là xem trọng tính cách bên trong chứ không phải bề ngoài". Hắn nói xong, liếc mắt nàng một cái "Nhìn ngươi sẽ biết".

"Xem ta?"

La Mật Âu vẻ mặt mù mịt, cúi đầu nhìn lại chính mình. Lại ngẩng đầu lên nhìn hắn đột nhiên trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc.

"Ngươi không phải là thầm mến ta từ bé đến bây giờ đi?!"

"Cáp?!" Cằm hắn thiếu chút nữa rơi xuống.

"Ân, ân, rất có thể nha. Nói xong, nàng gật đầu lia lịa."Dù sao bộ dạng ta hoạt bát đáng yêu lại hào phóng, coi như là mỹ nữ, người thầm mến ta cũng không thiếu ~~~"

"Ngươi có bệnh thế này đã bao lâu rồi?"

Nàng sửng sốt. "Bệnh gì cơ?"

"Chứng hoang tưởng." Cái bệnh này làm cả người ta nổi đầy da gà, cảm giác này lại tới nữa rồi. "Ta giống người ngu ngốc lắm sao? Làm thanh mai trúc mã với ngươi đã xui xẻo đầy mình, còn yêu ngươi...."

Hắn xoa xoa đôi bàn tay một chút, " Ta vừa mới nghĩ đến hai chữ kia đã cảm thấy sợ hãi rồi. Trước đây ta đã nói nhượng bộ lắm chỉ có thể nhận ngươi làm bằng hữu, trăm ngàn lần không cần yêu thương ta, nghĩ tới thanh xuân tươi đẹp của ta nằm trong tay ngươi ta sẽ không gọi là‘Chu Lập Nghiệp’ khi đó ngươi tuyệt đối không phải là ‘La Mật Âu’ bạn của ta."

"Gì chứ giảng nhiều như vậy làm gì ta cũng rất sợ ngươi yêu ta?" Cô nhăn mặt nhăn mũi, bắt chước hắn chà xát cánh tay. "Ta cũng như vậy chỉ có thể xem ngươi là bạn tốt, tuyệt đối không có biện pháp đem ngươi trở thành người yêu, tưởng tượng thôi đã cảm thấy đáng sợ."

"Đáng sợ?" Hắn nhíu mày, ngữ khí không hờn giận. "Ta làm sao lại đáng sợ?"

"Bộ dáng xinh đẹp động lòng người của ngươi thật đáng sợ." Cô thành thực trả lời.

"Không cần ngươi nịnh hót ta!" Hắn chán ghét nhất người khác nói hắn như vậy. Quả thực cô là xem hắn như nữ nhân.

"Ngươi có thể không nghe, nhưng đây chính là sự thật." Cô có thói quen nói thẳng. "Bạn bè của ta đều nói, nếu thế giới có tổ chức cuộc thi sắc đẹp dành cho nam nhân bọn họ sẽ đều bỏ phiếu cho ngươi, còn nói ngươi không làm ngôi sao rất đáng tiếc, tuyệt đối đủ tư cách làm siêu mẫu nam hoặc người nối nghiệp của tài tử Mỹ Johnny Deep, càng khoa trương hơn là có người còn nói không cần làm người duy nhất của ngươi, chỉ cần có thể được ngươi ôm vào trong ngực đã cảm thấy rất là hạnh phúc."

"Háo sắc."

Hắn ghét nhất nữ nhân nhìn thấy hắn là chảy nước miếng —- ách, còn có nam nhân.

"Không lễ phép, người ta yêu mến ngươi như vậy là ngươi kiếp trước đạo hạnh cao mới được như vậy tốt nhất phải biết cảm ơn chứ." Nàng lườm hắn một cái. "Dù sao ta cũng không thể tưởng tượng ngươi lớn lên rất giống Tây Thi, Điêu Thuyền lại là một nam nhân."

"Ngươi cùng Tây Thi, Điêu Thuyền có quen biết sao? Hôm qua mới chat qua webcam à?" Thế nhưng ngươi vì sao lấy giai nhân đã tạ thế đem ra so với hắn.

"Ta là khen ngươi xinh đẹp." Cùng với tuyệt thế mỹ nhân so sánh đều là mị hoặc, quyến rũ.

" Ngươi cũng vậy đúng thực là siêu sao nam nhân anh tuấn."

Chu Lập Nghiệp lập tức ăn miếng trả miếng, nhưng La Mật Âu nghe xong không có rõ ý tứ... nên không có một chút hờn giận, còn đắc ý nhướng mày, sờ sờ cằm, tay chống lấy cái eo.

"Phải không, ta cũng cảm thấy như vậy." Nàng cười hì hì "Bất quá ta thích nghe người ta nói ta rất có cá tính bằng không là anh hùng nghĩa khí cũng không tồi,nghe qua cảm thấy ta rất dũng cảm có mùi vị giang hồ...."

Hắn nói gà cô cho là vịt.

Chu Lập nghiệp ở trong lòng lẩm bẩm một câu cảm giác mình có thể kiên nhẫn cùng cô nói chuyện phiếm thế này thật sự hắn quá vĩ đại. ( anh tự sướng quá!=> rõ khổ)

Cứ như vậy, trên đường đi cho đến cuối trạm xuống xe, thẳng đến đi về nhà, La Mật Âu miệng vẫn nói không ngừng, Chu Lập Nghiệp ngẫn nhiên đáp lại cô mấy câu, nhịn không được tưởng cô là hóa thân của thủ lĩnh loài vịt.

"Phốc."

Hắn vừa vào nhà liền bật cười.

"Ngươi cười cái gì?" Cô thật không hiểu vì sao hắn lại cười?

"Không có gì, ngươi dọc đường nói nhiều lời như vậy, sao không đi uống nước?"

"Muốn, ta khát quá."

Cô liền chạy vào nhà bếp uống nước, xong liền trở ra phát hiện Chu Lập Nghiệp đang nhìn một tờ giấy trắng.

"Cái gì vậy?"

"Lucy nhắn lại." Lucy là chị họ của hắn. "Chị ấy bảo hôm nay là kỷ niệm ngày cưới 30 năm của ba mẹ chị ấy, chị ấy đã thuê sẵn một con thuyền để bọn họ đi du lịch- coi như là lễ vật cho tuần trăng mật thứ hai vậy, đêm nay hai vợ chồng bác ấy sẽ cùng nhau ở trên du thuyền thượng hạng, Lucy cũng muốn ở nhà bạn trai qua đêm, chị ấy cũng đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối ở tủ lạnh để trả công trông nhà giúp chị ấy, chị ấy còn dặn chúng ta tự xử lý chuyện ở nhà."

"Cáp?!"

"Làm gì mà ngạc nhiên?" Chu Lập Nghiệp bị âm lượng của nàng làm cho giật mình." Chị họ là kinh doanh thuyền buồm, người một nhà đâu cần phải tính toán."

"Ta cáp không phải là cái kia." La Mật Âu đánh gãy lời của hắn. "Ta nhớ Lucy không phải cùng bạn trai kết giao không đến 4 ngày? Mới 4 ngày đã cùng nam nhân qua đêm—- muốn hay không gọi điện báo với người lớn một chút?"

"Cái gì?" Chu Lập Nghiệp dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chú cô. "Ngươi đừng quên nơi này là nước pháp, không phải là Đài Loan. Hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi. Kết giao một hôm liền lên giường có khối người, huống chi Lucy cũng đã là người trưởng thành 26 tuổi, có năng lực phụ trách hành vi của mình, không cần chúng ta quản. Nhưng thật ra ngươi, nói lời này thật sự là nằm ngoài dự liệu của ta."

"Vì sao?"

"Bởi vì ngươi rõ ràng là cái cô gái cuồng ái, háo sắc."

"Uy, chuyện trước đây không nên ghi hận quá lâu có thể hay không?" Nàng ngồi xuống sofa, tiện tay lấy quả táo ở bàn cắn một miếng."Hôn xã giao thông thường không giống với chân chính hôn, hơn nữa bọn họ khẳng định không chỉ hôn môi không thôi. Đổi thành ta, không cần nói 4 ngày, 4 tháng vẫn không có khả năng, 4 năm thì ta có thể xem xét lại."

"Chậc, nhìn ngươi thường ngày tác phong thế kia, không thể tưởng tượng ngươi đối với chuyện này lại bảo thủ như vậy."

"Không phải bảo thủ, là lý trí." Cô thở dài nói "ngươi đã quên ư, trong lớp ta có một nữ sinh mang thai, tuy rằng đã kết hôn nhưng một năm sau đã ly hôn, ta không muốn đau lòng, lại không muốn là con ngốc như vậy. Vì quan hệ sớm với nam nhân khiến bản thân có tiểu hài tử trói chặt, ta muốn tự do đến 40 tuổi mới kết hôn ( (lúc đó ai lấy chị hả zời =)

"Bốn mươi." Hắn hoài nghi mình nghe lầm. " ba mươi mới không sai biệt lắm".

"Bốn mươi mới không sai biệt lắm. Đến lúc ấy ta sẽ đồng ý gả còn có thể lấy cớ lớn tuổi không cần sinh tiểu hài tử, cuộc sống hai người sẽ quá thoải mái, ta thật thông minh.

"Sao lại thông minh. Toàn là logic của tiểu hài tử." Hắn xem ánh mắt của cô đúng là "Kẻ ngốc nói chuyện phiếm"." Ta lười nghe những lời này của ngươi. Ta muốn đi làm bánh crêpe."

"Bánh crêpe?" Nhắc đến ăn uống cô rất hứng thú rõ ràng đã gặm hết quả táo nhưng bụng cô vẫn đói."Nhưng là ta không thích ăn vị gepes, ta muốn ăn vị galettes."

Ở Pháp một thời gian, cô mới biết còn có một loại bánh được làm bằng kiều mạch và bột mì hòa trộn vào nhau tạo thành bánh crêpe, vỏ vừa mềm mịn lại thơm ngon, đặc biệt nếu hắn đích thân làm lại càng hợp với khẩu vị của cô, tưởng tượng thôi cũng đã chảy nước miếng!

"Ngươi muốn loại nào thì tự mình làm đi."

"Keo kiệt." Cô cũng không thực sự tức giận. "Bình thường ngươi không phải đều chê ta hậu đậu vụng về hay sao còn nói ta ở nhà bếp chỉ làm vướng tay vướng chân người khác? Chẳng lẽ hôm nay đột nhiên phát hiện chân tay ta lanh lợi, trù nghệ cao siêu." (=.=)

Cô còn chưa nói hết, Chu Lập Nghiệp đem tờ giấy Lucy nhắn lại đưa cho cô, tự mình tiến vào phòng bếp, không muốn tiếp tục nghe cô tự biên tự diễn.

"Khó trách khi cả hai đi ngang qua tiệm bánh thì thấy lúc nào cũng đông khách thì ra vào lúc 12 giờ ăn loại bánh này thực sự có vận khí, người Pháp tin tưởng chỉ cần ăn bánh này có thể mang đến vận may a!"

La Mật Âu nhìn tờ giấy Lucy để lại thì ra ở Pháp còn có phong tục này sau đó chạy theo hắn vào phòng bếp.

" A! Ta là sực nhớ ra chuyện này, trước khi ngươi làm bánh một tay cầm chảo một tay cầm đồng tiền rồi cầu nguyện sau đó lật mặt bánh lên mà không vỡ nguyện vọng có thể đạt được nha! Hình như rất là linh nghiệm chúng ta cùng thử đi."

"Tốt, ta có một lời nguyện cầu. Làm ơn cho ngươi nhanh chóng lập gia đình, gả đến nơi càng xa càng tốt, sớm một chút chấm dứt nghiệt duyên giữa chúng ta, để cho tai ta thanh tĩnh, cho ta được tự do." Hắn càng nói khóe môi càng giương lên.

"Chu Lập Nghiệp, ngươi cười thật sự đáng đánh đòn nha!" Cái ấy mà là nguyện vọng ư! "Ta đây sẽ cầu nguyện lão thiên gia làm cho chúng ta tình hữu nghị thật dài thật lâu, đời này ngươi đừng hòng rời khỏi ta, chỉ có ta được phép rời khỏi ngươi, chúng ta giống kẹo cao su dính chặt một chỗ mãi không chia cắt dù cho tương lai ngươi và ta đều sẽ già đi ta cũng mãi ở bên cạnh ngươi. Hắc hắc, ngươi là đang cảm động tình cảm hữu hảo tốt đẹp giữa hai chúng ta? Ta có cảm giác ngươi thật có phúc?" (tự sướng =]])

Hắn biểu tình cười khổ, mặt đen hết một nửa, đúng ta thật may mắn hai chúng ta cùng nhau đi đến cuối cùng vậy...

"Cái này không gọi là ước nguyện mà là nguyền rủa! không phải phúc khí mà là uế khí."

"Khư, ta không chấp nhất với ngươi."

" Không sao cả với kỹ thật của ngươi muốn lật bánh không vỡ nát căn bản là không có khả năng." Hắn cho bột mì và sữa bắt đầu làm bánh.

Cô nâng cằm lên " Ngươi không biết tính cách của ta sao? Một lần không thành thì mười lần, bây giờ cũng còn sớm chưa tới 12 giờ ta không tin ngay cả một lần ta cũng không thành công."

Chu Lập Nghiệp không cùng cô tranh cãi, nhún nhún vai liền tiếp tục công việc, không đem tuyên cáo của cô để ở trong lòng.

Cho dù cô có cố gắng lật bánh đến tận 12 giờ cũng không có đủ bột mì để cho cô làm đâu, mà muốn đến siêu thị mua bột phải có xe mới có thể đi, hi vọng nhiều lắm có thể làm ra được 10 cái bánh thôi, cơ hội quá mong manh, cô là hi vọng xa vời a. Xem ra tiền đồ của hắn rất sáng lạn.

La Mật Âu thật sự không muốn làm ra nhiều bánh như vậy, trên trán đổ đầy mồ hôi, cầm cái chảo cách nhiệt với bao tay, ở một bên bắt đầu luyện tập lật mặt bánh.

"Phần của ta chuẩn bị tốt rồi, ta là đổi cho ngươi."

Mấy phút sau, Chu Lâp Nghiệp lấy cái chảo khác làm được ba cái bánh, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy bao tay của La Mật Âu đang xoay xở cái bao tay xém chút bay vèo vào trong cái chảo nóng.

"Ta nghĩ là ngươi nên buông tha cho chuyện này đi, ta sẽ giúp ngươi làm tốt, bằng không ta sợ mỗi cái bánh sẽ biến dạng thành những hình thù quái lạ thế nào."

"Ta vừa mới làm cái thứ nhất rất thuận lợi, chính là ngươi không thấy được." Cô lúng túng đỏ mặt. "Nhưng rốt cuộc ngươi có cầu nguyện hay không?"

"Đó là chuyện của ta." Hắn cố ý không nói, chỉ hướng cái chảo hỏi: "Ngươi rốt cuộc có làm được không? Vẫn là nên bỏ qua đi, để ta làm cho?"

"Không cần, ta có dự cảm đến giai đoạn cuối của lật bánh- ta chắc chắn thành công."

"Phải không?" Hắn cười cười, cầm trong tay đồng xu vứt cho nàng. "Vậy thì phải cần rất nhiều kỳ tích."

La Mật Âu tiếp được đồng xu, không quên thưởng cho hắn 1 cái liếc mắt, hít sâu hô hấp, bắt đầu động tác ── một bên cầm chảo, một bên nắm chặt đồng xu hứa nguyện, sau đó lật mặt ──

Trong ba giây! Trừ bỏ tiếng ù ù phát ra âm thanh rất nhỏ, thì phòng bếp im lặng không nghe được âm thanh khác.

"Nha nha! Perfecf!"

Ba giây sau, tiếng hoan hô của La Mật Âu vang tận trời xanh.

Kỳ tích thật sự xuất hiện không cần cô phải thử đến đêm khuya, thật thần kỳ cô là lần đầu tiên làm bánh crêpe lật mặt thành công, cô mừng rỡ như được nhận kim bài miễn tử, lôi kéo hai tay Chu Lập Nghiệp làm loạn mừng thắng lợi.(tự giết mình =]] ước nguyện của chị sẽ thành công mĩ mãn)

Chu Lập Nghiệp vẻ mặt dại ra thật không thể tin nhìn cô, hắn nhìn lại cái bánh nằm an phận trong chảo, quả thật không thể tin vận khí của hắn lại xấu đến như vậy.

Chẳng lẽ lại thành sự thật, bởi bì trong chuyện xưa Romeo cùng Juliette vô pháp sống cùng đến già, sinh hoạt trong tương lai của hắn sẽ bị cô làm phiền đến chết?

Hắn, hắn đời trước đã tạo nghiệt gì a!,

"A, a, bánh tiêu rồi, tiêu rồi! Lửa, lửa lớn quá─ ─"

Nhìn chiếc bánh mới còn nguyên vẹn mấy phút trước, cô vì vội mừng mà quên chưa tắt lửa khiến cho chiếc bánh cháy khét một nửa, tay chân luống cuống không cẩn thận khiến chiếc bánh từ trong chảo nhảy bắn ra bên ngoài, hắn không khỏi lộ ra tiếng cười khổ.

Được rồi, nếu đây là thiên ý trong lời nói– –.

Hắn và cô từ hôm nay dắt tay nhau cùng đi đến già vậy!

Bảy năm sau, Đài loan.

Ở ngoại thành có một tiệm cà phê rất nổi tiếng. Ở dưới cây dù trước cửa tiệm có một đôi tình nhân.

Bọn họ không phải là siêu sao gì! Cũng không phải có cử chỉ hoặc đang giả trang quái dị, đơn giản là một người anh tuấn, vẻ ngoài đắc ý, một người uống cà phê khí chất tao nhã, tư thế hiên ngang. Nhìn thoáng qua trông thật hài hòa tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ không chỉ thu hút ánh mắt của người xung quanh nhìn bọn họ mà cả người đi đường đi qua cũng không nhịn được liếc mắt một cái.

Bộ dáng thoải mái, thư thái Chu Lập Nghiệp bên ngoài mặc cái áo khoác ka-ki màu lam được làm từ lông cừu ngoại, hơn nữa hắn là đang nhàn rỗi không có việc để làm nên mới tới đây, hắn rất là thỏa mãn.

Ngồi bên trái Chu Lập Nghiệp là nam hài tóc ngắn giống La Mật Âu, trên người tây trang màu đen, bên trong lộ ra áo sơ mi trắng cùng dáng người khẻo khoắn. Một đôi mày rậm mắt to sáng ngời, tư thế oai hùng tỏa sáng, phát ra thần sắc một quý công tử cao quý, mặc cho ai đầu tiên nhìn thấy cô đều đem cô trở thành mỹ nam, mà không nghĩ đến cô lại là 1 vị tiểu thư hai mươi sáu xuân xanh.

Chính là cô lần đầu tham gia xem mắt đối tượng hôn phu tương lai trong bộ dáng thế này.....

Sau đó– –

"Sau đó ngươi biết không? Mẹ ta thật tàn bạo mà, người ta chân trước vừa định đi, bà lập tức lấy bắt lấy tay ta! Hơn nữa bà còn dùng cái bóp màu tím có gắn hạt thủy tinh trong suốt, cứng cáp hướng đầu ta nện xuống, cũng không sợ đầu nữ nhi duy nhất bị nở hoa....."

Cô đang nói không ngừng về việc bị mẹ đối xử tàn nhẫn chỉ vào cái đầu đang sưng đỏ, cô giống như là chịu nhiều oan uổng mà hướng tới người khác khiếu nại.

"....Lớn đến bây giờ, lần đầu tiên ta nghĩ tới mình là được nhặt về, bằng không ngươi nói xem. Trên đời này làm gì có người mẹ nào đem con mình ra đánh như kẻ thù, còn nói sẽ không cho ta mặc quần dài, nếu ta không mặc váy liền trực tiếp cho ta mặc quần ‘tam giác’ ra ngoài đường." (=]] quá đc)

"Ha ha."

Chu Lập Nghiệp nhịn cười không được mà khoái chí cười một tràng to, làm cho chính hắn phá bĩnh hình tượng nhàn hạ nãy giờ, hắn là không kịp nuốt xuống ngụm cà phê liền phun ra, đem tách cà phê đặt trở lại trên bàn cười đến tay chân run rẩy, còn rơi ra ngoài vài giọt cà phê.

"Không được cười nữa có biết không?" Nàng là khổ chủ, cười không nổi.

"A, không phải khẩn trương, mẹ ngươi là do nổi nóng mà nói vậy thôi, sẽ không thật sự bắt ngươi không được mặc quần dài nữa."

Hắn lấy khăn tay ra lau, nhìn nhìn bạn tốt bên cạnh biểu tình rầu rĩ, nhịn không được lắc đầu.

"Không chịu trang điểm là bỏ qua cho ngươi, nhưng mặc như vậy đi xem mắt rất là không ổn, bất kể nam nhân nào nếu nhìn thấy chắc chắn nghĩ bản thân cùng người đồng tính đang ra mắt. Trừ phi ánh mắt đối phương cũng quái dị, nếu không ngươi trong mắt bọn họ xác xuất thành công nhất định là 0%."

"Phải không?"

Nói như vậy, La Mật Âu liền hết buồn bực, lông mày dãn ra, lộ ra thần thái đắc chí của tiểu nhân.

"Ta chính là có ý định đem đối phương dọa cho sợ mà bỏ chạy." Cô đắc ý tươi cười. "Kỳ thật lúc đến nơi ta còn đeo thêm 1 cái kính bạc, vô cùng anh tuấn, đi trên đường không biết có bao nhiêu thiếu nữ vụng trộm thưởng thức ta, quả thực vừa đến nhà hàng đối phương thấy ta liền giật nảy mình, miệng rộng đến mức có thể nhét cả nắm tay vào, đáng tiếc mắt kính của ta bị mẹ trong cơn tức giận làm hỏng rồi."

"Ngươi là đang ngụy biện? Là gặp nạn thoái lui mới đúng." Chu Lập Nghiệp có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc ấy. "Nghe nói ngươi lần này đi xem mắt cùng đối tượng là vị Tiểu Khai tuấn tú lịch sự, cùng với La gia các ngươi môn đăng hộ đối, dì rất vừa ý nên mới có thể tích cực giới thiệu như vậy, ngươi ngay cả một cơ hội cũng không cấp cho đối phương, ngay từ lần đầu đã phá hư, khó trách dì tức điên, nếu ngươi là nữ nhi của ta. Ta cũng sẽ làm như vậy."

"Khư, không cần ngươi nói ta xem lại chính mình đi." Nàng cười nhạt. "Đừng cho là ta không biết, mẹ nuôi mỗi lần giúp ngươi hẹn đi xem mắt, ngươi giả trang bộ dáng vương tử đĩnh đạc, gọn gàng, sạch sẽ nghiêm túc, không phải vì ngươi muốn có vẻ ngoài hoàn hảo mà là vì ngươi muốn cho đối phương tự biết xấu hổ, tự giác biết ngươi với họ là khác nhau một trời một vực, tự động rút lui. Ta là bằng hữu tốt chịu thiệt một ngày đẹp trời nhảy ra cứu bồ, nếu ta cũng được như vậy thì là sung sướng biết mấy không cần phải nặn óc suy nghĩ tính kế dọa người?"

Chu Lập Nghiệp không phủ nhận, hơn nữa chiêu này dùng cả trăm lần đều rất linh nghiệm.

Đắc ý đến cực hạn, tương đương với đại danh từ "nguy hiểm". Đầu tiên là kinh ngạc, thứ hai là tự ti, thứ ba là mất tự giác không thể khống chế, sau đó, hơn nữa hắn luôn luôn có thái độ ôn hòa đạm mạc– –ân, đến nay còn không có gặp gỡ đối tượng chủ động yêu cầu gặp mặt lần hai.

"Ngươi là còn gặp nhiều phiền toái đây! Ngươi từ nhỏ đến lớn tính tình đều là như vậy không có thay đổi, diện mạo ngươi lại rất tuấn mĩ, nếu ngươi không muốn lập gia đình, vậy dứt khoát nên đổi tính, sửa lại thành yêu lão bà cũng tốt lắm."

"Chủ ý này cũng không sai." La Mật Âu ngoài cười nhưng trong lòng không cười quay qua trêu hắn. " Khéo như vậy! diện mạo ngươi cũng vô cùng xinh đẹp, đối với lấy vợ cũng không có hứng thú, vậy chúng ta cùng đi đổi tính, hai người đồng hành, nếu làm không tốt còn có thể miễn phí cho một người."

Chu Lập Nghiệp nhíu mày. "Ngươi sẽ không nghĩ là ‘lấy’ ta đi?"

La Mật Âu mắt nhíu lại. "Ta mới hoài nghi ngươi nghĩ sẽ ‘gả’ cho ta đấy!"

Hai người liếc mắt nhau đồng thời bật cười. Nháy mắt, tất cả oán khí tích lũy trong lòng La Mật Âu đều theo gió mà bay.

Quả nhiên, vẫn là ở cùng với Chu Lập Nghiệp là vui vẻ nhất.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại