Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc
Chương 89
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
***********
Đây đã là nắng chiều lần thứ hai mươi lăm mà Lâm Mộc nhìn thấy ở bộ lạc này, cục cưng được Lisa ôm đi chơi cùng với JinYiu, cho nên giờ phút này Lâm Mộc mới có thời gian rảnh để hưởng thụ thế giới hai người với Patrick, đi lên đỉnh núi cao nhất của đảo để nhìn mặt trời lặn.
Biển cả luôn làm cho người ta cho rằng đó là một sự bao dung vạn vật, cảm giác ào ạt, giờ phút này, mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh sáng màu đỏ vàng nhiễm đỏ cả mặt biển, lúc trước Lâm Mộc còn có hứng thú bảo Patrick chở cậu vay về phía mặt trời, chỉ vì nhìn xem mặt biển gần chỗ trời chiều, mà giờ phút này lại nằm trong lòng Patrick, cũng cảm thấy tất cả đều đẹp như nhau.
Lâm Mộc cầm bàn tay Patrick, nhìn cảnh sắc xa xa trên biển, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chú cá heo nhảy lên khỏi mặt biển “Nơi này thật đẹp."
“Nếu thích, về sau chúng ta có thể thường xuyên đến." Chuyện này với y mà nói không có vấn đề gì lớn, hiện giờ trong bộ lạc vận hành một cách bình thường, lại có Jason và Rachel ở, cho dù y không có ở trong bộ lạc cũng không sao, cho nên ngẫu nhiên cùng Lâm Mộc đi du lịch tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng mà với điều kiện tiên quyết là y không cần mang theo nhóc con đi cùng, bé ảnh hưởng đến phúc lợi của y! May mắn hiện giờ bọn họ sống trong bộ lạc, Gohan vui vẻ ngủ cùng với JinYiu, bằng không mấy ngày này y sẽ bị nghẹn chết.
Patrick đã chuẩn bị kế hoạch xong xuôi hết rồi, trở lại bộ lạc nhất định phải bồi dưỡng thói quen để cục cưng ngủ một mình, y thậm chí còn nghĩ có nên tìm bạn chơi cho Gohan bé bỏng không, đương nhiên, bạn chơi này cũng phải là tiểu giống cái, y cũng không nguyện ý tìm thú nhân cho cục cưng. Còn phải đề phòng nhóc con thú nhân đánh chủ ý đến cục cưng nhà y, người làm phụ thân chính là phải suy nghĩ rất nhiều! Nhưng mà, đây là ngọt ngào chứ không phải gánh nặng. Mặc dù có đôi khi Patrick sẽ ngại cục cưng quấy rầy đến việc y thân mật với Lâm Mộc, nhưng không có giảm bớt sự yêu thích của y với cục cưng, còn nói, trong nhà có ấu tể, ai mà không thích chứ.
Mà Lâm Mộc sau khi nghe lời Patrick nói xong cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng lần nào cũng đến đây thì sẽ hơi nhàm chán, cho nên nói “Về sau hai ta có thời gian thì đi, thế giới này lớn như vậy, nơi có thể đi còn nhiều lắm, nơi muốn ngắm cảnh cũng nhiều, em vẫn tò mò về thế giới này, cho nên em muốn đi du lịch vòng quanh toàn thế giới này, muốn nhìn xem một lần."
“Chờ bộ lạc hoàn thiện, cục cưng cũng lớn hơn một chút, anh sẽ dẫn em ra ngoài du lịch, đương nhiên trước đó chúng ta cũng có thể làm mấy chuyến du lịch ngắn hạn như này."
‘Ngắn hạn ‘ theo lời Patrick nói cũng không có ngắn, lần này bọn họ đi du lịch thời gian trở về chỉ cần về trước khi mùa mưa đến là được, cho nên bọn họ có thời gian ba tháng để đi chơi, tuy thời gian đã qua gần hai tháng, nhưng bọn họ một đường coi như là du lịch, cho nên lần này bọn họ đi du lịch coi như vừa lòng.
Lời Patrick nói làm cho Lâm Mộc vui mừng, cậu quay đầu hôn lên mặt Patrick một cái “Anh thật tốt."
Patrick nhỏ giọng, ghé vào lỗ tai cậu nói “Nếu cảm thấy anh tốt, vậy đêm nay để cho Gohan ngủ cùng với JinYiu đi."
Lâm Mộc biết lời Patrick nói có ý gì, cậu cũng là đàn ông bình thường, đương nhiên cậu cũng sẽ nghĩ muốn, cho nên đỏ mặt gật đầu đồng ý, kết quả lần này Patrick rất vui vẻ, cho nên hung hăng hôn cậu một lúc, thiếu chút nữa ngừng không được, nhưng mà tuy lần này Lâm Mộc bị hôn đến choáng váng cũng không có quên bọn họ còn đang ở bên ngoài nên chỉ có thể bình tĩnh lại tiếp tục ngắm nhìn mặt trời lặn.
Buổi tối ngày hôm đó, Gohan bé bỏng có chút đau lòng, bởi vì ba ba nhà bé lại để cho bé ngủ cùng với JinYiu. Nhưng mà khi nhìn thấy JinYiu, chút thương tâm của Gohan cũng không còn, sau đó nghĩ thật ra bé cũng thích JinYiu, hơn nữa mỗi lần sau khi ngủ cùng JinYiu, ba ba sẽ nấu ngon cho bé ăn, quan trọng nhất là……. mỗi lần nhìn thấy JinYiu bé bỏng nghĩ đến bé ấy toàn phải ngủ một mình, cho nên Gohan cảm thấy ít nhất có JinYiu sẽ tốt hơn, hơn nữa phụ thân đã nói, bản thân bé phải học tập theo JinYiu ngủ một mình, tuy bé rất muốn ngủ cùng với ba ba, nhưng nghĩ đến việc phụ thân khen JinYiu, Gohan cũng muốn phụ thân khen bé.
Ngày hôm sau khi đã ‘ăn no’ rồi, Patrick toàn thân thần thanh khí sảng cùng thú nhân trong bộ lạc đi săn thú, hôm nay y chuẩn bị bắt cá nhỏ mà Lâm Mộc thích ăn, loại cá này rất nhỏ, chỉ dài bằng bàn tay của Patrick, hơn nữa lại vừa dài vừa nhỏ, cho nên thể tích khá bé, mà người trong bộ lạc của Forney thấy loại cá này quá bé chả đủ để nhét kẽ răng, cho nên bình thường bọn họ chẳng bắt loại cá này, nên cũng làm cho loại cá này có số lượng khá nhiều quanh đảo này.
Loại cá này bình thường sống rất nhàn nhã, trừ bỏ thiên địch thì chẳng ai bắt chúng nó, chúng nó rất ít khi bị người bắt, đương nhiên loại tình huống này sau khi Lâm Mộc đến đã kết thúc.
Có một lần, Lâm Mộc đang bơi lội ở khu vực gần đảo, nhìn thấy loại cá này kết thành đàn bơi qua bơi lại quanh cậu, cho dù cậu bơi lội ở đây cũng không quấy nhiễu đến chúng nó, loại cá này không ai bắt nên cũng không biết con người đáng sợ.
Một đàn cá nhỏ bơi qua bên người như thế, chuyện này giống như những con cá chiên nhỏ bơi qua, cho nên Lâm Mộc chảy nước miếng, thế là bọn cá nhỏ này gặp họa.
Lâm Mộc bảo Patrick bắt một chậu, đương nhiên cái chậu gỗ lớn này Patrick làm có đường kính gần một mét, chiều sâu cỡ 20 cm.
Đương nhiên, chuyện làm cá là Lâm Mộc cùng Patrick làm, cá mặc dù không lớn, nhưng nên làm cũng phải làm, đánh vảy, bỏ ruột, bỏ bong bóng, việc này vẫn phải làm, nhiều cá nhỏ như vậy làm cũng hơi lâu, nhưng mà ngăn không được Lâm Mộc để bụng với mỹ thực. Cho nên sau khi hai người làm cá rồi ướp, rải thêm tí bột lên là có thể chiên. Thời điểm vớt ra rải lên thêm ít bột thì là, hoàn mỹ!
Cá nhỏ chiên đều được ba người nhà Lâm Mộc thích, Gohan thì lấy món đó làm ăn vặt, đương nhiên người được chia món cá nhỏ chiên này cũng thích, nhưng mà các thú nhân cảm thấy thịt này quá nhỏ, một ngụm một cái, ăn không đã miệng, thật ra lúc trước Lâm Mộc có dạy bọn họ cách chiên cá miếng cũng được bọn họ thích, dù sao thú nhân vẫn thích cảm giác ăn miếng thịt lớn hơn. Nhưng mà nhóm giống cái lại thích ăn cá nhỏ như này, ăn ngon vô cùng, lại có thể làm món ăn vặt, nhất là bé JinYiu nhà Lisa thích cực kỳ, hở tí là bẻ một miếng vừa ăn vừa chơi, cá nhỏ không có nhiều xương, cho nên không lo lắng con nít ăn rồi hóc xương, hơn nữa từ nhỏ JinYiu đã ăn cá, đương nhiên quen thuộc kỹ xảo ăn cá.
Do nhóm giống cái và con nít thích ăn, cho nên bầy cá nhỏ này từ nay về sau gặp họa, nhưng mà các thú nhân cũng bắt giữ số lượng không lớn, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của bầy cá nhỏ. Tuy rằng các thú nhân không biết cái gì là sự phát triển, nhưng bọn họ nhớ rõ không nên săn bắn quá mức, bởi vì thực vật chính là nguồn suối sinh mệnh của bọn họ, cho nên ngoại trừ để ăn thì không săn giết. Hơn nữa, thời điểm đi săn đều sẽ rời xa đảo nhỏ này, vì để không làm hỏng hoàn cảnh của đảo nhỏ.
Thời điểm gần giữa trưa Lâm Mộc mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Gohan bé bỏng đang nằm úp ở bên cạnh chớp mắt nhìn cậu, vừa thấy Lâm Mộc mở mắt lập tức vui vẻ nói “Papa, người tỉnh rồi." Thật ra gần đây Gohan đã nói chuyện rõ ràng, bởi vì thường xuyên líu rúi nói chuyện với JinYiu, cho nên khả năng nói chuyện đã tăng không ít.
Lâm Mộc nhìn thấy Gohan đã nghĩ tìm quần áo, miễn làm cho cục cưng nhìn thấy cả người cậu đầy dấu vết, nếu Gohan tò mò, cậu sẽ chẳng biết giải thích thế nào mới tốt.
Nhưng thời điểm cậu chuẩn bị tìm quần áo thì thấy trên người đã ăn mặc chỉnh tề, nghĩ đến việc Patrick mặc cho cậu, y luôn cẩn thân như vậy, trong lòng thoải mái cực kỳ.
Lâm Mộc ngồi dậy ôm lấy cục cưng, cười nói “Sao cục cưng không chơi với JinYiu, mà về sớm thế?"
“Không còn sớm nữa, phải ăn cơm trưa rồi, con ăn cơm ở nhà JinYiu, cơm nhà JinYiu nấu không ngon bằng nhà mình." Nói xong nghiêng đầu nghĩ “Nhưng mà con có nói cảm ơn, tuy cơm nhà JinYiu không ngon bằng nhà mình, nhưng phải biết cảm ơn khi người khác mời mình ăn cơm, phải cảm ơn bạn bè vì đã mời, lời ba ba nói con nhớ rõ đó."
Lâm Mộc cười ha ha, hiện giờ cục cưng làm cho cậu nhìn là thấy vui vẻ.
Lâm Mộc phát hiện Gohan không nhớ nhiều về lúc trước, bé không nhớ rõ gì về cha thân và phụ thân, cũng đã quên gần hết chuyện trước kia, bé chỉ biết cậu là ba ba, Patrick là phụ thân của bé, ở cùng với JinYiu cũng đã làm cho bé có bộ dáng của con nít, sẽ làm nũng, sẽ lấy lòng, còn biết khi muốn gì đó mà Lâm Mộc không cho sẽ gào lên ————– giả khóc.
Đương nhiên đây đều là học rồi biết, nhưng mà Lâm Mộc nhìn thấy cũng vui mừng, con nít mà, đương nhiên nên làm nũng bán manh, biết giả vờ khóc lóc. Tuy Patrick thường sẽ nói ‘cục cưng không ngoan như trước kia’ khi mà cục cưng làm ầm ĩ. Nhưng mà Lâm Mộc biết y vẫn rất vui khi mà Gohan bé bỏng thay đổi.
Khi Patrick đi vào thì thấy Lâm Mộc nhấc Gohan lên, cha con hai người cười vui vẻ với nhau, y cười đi lên đón lấy Gohan, Gohan vẫn nặng đối với Lâm Mộc.
“Hai người đang nói gì mà vui vẻ thế?"
“Em đang cười Gohan nhà mình, đều biết nói cảm ơn bạn rồi."
“Ừ, còn nhỏ đã biết điều." Tuy không biết chuyện gì, nhưng không ngại y khen Gohan.
Gohan bị khen đến mắc cỡ, nhỏ giọng nói “Là ba ba dạy tốt."
“Phốc….." Lâm Mộc cười ra tiếng, mang theo tâm tình tốt đi ra ngoài nấu cơm “Hôm nay cục cưng muốn ăn gì ba ba nấu cho con."
Nghe bản thân bé có thể chọn, Gohan lập tức gọi cơm “Ăn chân gà chiên, còn muốn ăn tôm nhỏ, còn có, muốn ăn đậu."
“Vậy có muốn tặng cho bạn bè một phần không?"
“JinYiu thích ăn tôm, ba ba, con sẽ mang tôm cho JinYiu."
Lâm Mộc tiếp tục đùa bé nói “Vậy chân gà của cục cưng có muốn chia cho JinYiu không?"
Gohan xoắn xuýt, ba ba làm cho bé có hai cái chân gà, cuối cùng vẫn nói “Được rồi, con cho bạn ấy một cái."
Xem bộ dáng vạn phần không muốn cho của cục cưng, Lâm Mộc không phúc hậu cười ha ha, khi cục cưng tỏ vẻ bé tức giận, Patrick liền nói giúp “Hôm nay ba ba làm ba cái cho con." Cục cưng nháy mắt được chữa khỏi.
Lâm Mộc nhìn thấy Patrick cười hết cách, xấu hổ sờ mũi “Em đi nấu cơm."
Gohan thấy ba ba nhà bé đi nấu cơm “Phụ thân, để con xuống, con muốn đi giúp."
Tuy Gohan chỉ gây trở ngại chứ chả giúp được gì, nhưng y cũng không phải là người đả kích đứa nhỏ, cho nên thả Gohan xuống đất, liền nhìn bé vui cười chạy đi.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
***********
Đây đã là nắng chiều lần thứ hai mươi lăm mà Lâm Mộc nhìn thấy ở bộ lạc này, cục cưng được Lisa ôm đi chơi cùng với JinYiu, cho nên giờ phút này Lâm Mộc mới có thời gian rảnh để hưởng thụ thế giới hai người với Patrick, đi lên đỉnh núi cao nhất của đảo để nhìn mặt trời lặn.
Biển cả luôn làm cho người ta cho rằng đó là một sự bao dung vạn vật, cảm giác ào ạt, giờ phút này, mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh sáng màu đỏ vàng nhiễm đỏ cả mặt biển, lúc trước Lâm Mộc còn có hứng thú bảo Patrick chở cậu vay về phía mặt trời, chỉ vì nhìn xem mặt biển gần chỗ trời chiều, mà giờ phút này lại nằm trong lòng Patrick, cũng cảm thấy tất cả đều đẹp như nhau.
Lâm Mộc cầm bàn tay Patrick, nhìn cảnh sắc xa xa trên biển, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chú cá heo nhảy lên khỏi mặt biển “Nơi này thật đẹp."
“Nếu thích, về sau chúng ta có thể thường xuyên đến." Chuyện này với y mà nói không có vấn đề gì lớn, hiện giờ trong bộ lạc vận hành một cách bình thường, lại có Jason và Rachel ở, cho dù y không có ở trong bộ lạc cũng không sao, cho nên ngẫu nhiên cùng Lâm Mộc đi du lịch tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng mà với điều kiện tiên quyết là y không cần mang theo nhóc con đi cùng, bé ảnh hưởng đến phúc lợi của y! May mắn hiện giờ bọn họ sống trong bộ lạc, Gohan vui vẻ ngủ cùng với JinYiu, bằng không mấy ngày này y sẽ bị nghẹn chết.
Patrick đã chuẩn bị kế hoạch xong xuôi hết rồi, trở lại bộ lạc nhất định phải bồi dưỡng thói quen để cục cưng ngủ một mình, y thậm chí còn nghĩ có nên tìm bạn chơi cho Gohan bé bỏng không, đương nhiên, bạn chơi này cũng phải là tiểu giống cái, y cũng không nguyện ý tìm thú nhân cho cục cưng. Còn phải đề phòng nhóc con thú nhân đánh chủ ý đến cục cưng nhà y, người làm phụ thân chính là phải suy nghĩ rất nhiều! Nhưng mà, đây là ngọt ngào chứ không phải gánh nặng. Mặc dù có đôi khi Patrick sẽ ngại cục cưng quấy rầy đến việc y thân mật với Lâm Mộc, nhưng không có giảm bớt sự yêu thích của y với cục cưng, còn nói, trong nhà có ấu tể, ai mà không thích chứ.
Mà Lâm Mộc sau khi nghe lời Patrick nói xong cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng lần nào cũng đến đây thì sẽ hơi nhàm chán, cho nên nói “Về sau hai ta có thời gian thì đi, thế giới này lớn như vậy, nơi có thể đi còn nhiều lắm, nơi muốn ngắm cảnh cũng nhiều, em vẫn tò mò về thế giới này, cho nên em muốn đi du lịch vòng quanh toàn thế giới này, muốn nhìn xem một lần."
“Chờ bộ lạc hoàn thiện, cục cưng cũng lớn hơn một chút, anh sẽ dẫn em ra ngoài du lịch, đương nhiên trước đó chúng ta cũng có thể làm mấy chuyến du lịch ngắn hạn như này."
‘Ngắn hạn ‘ theo lời Patrick nói cũng không có ngắn, lần này bọn họ đi du lịch thời gian trở về chỉ cần về trước khi mùa mưa đến là được, cho nên bọn họ có thời gian ba tháng để đi chơi, tuy thời gian đã qua gần hai tháng, nhưng bọn họ một đường coi như là du lịch, cho nên lần này bọn họ đi du lịch coi như vừa lòng.
Lời Patrick nói làm cho Lâm Mộc vui mừng, cậu quay đầu hôn lên mặt Patrick một cái “Anh thật tốt."
Patrick nhỏ giọng, ghé vào lỗ tai cậu nói “Nếu cảm thấy anh tốt, vậy đêm nay để cho Gohan ngủ cùng với JinYiu đi."
Lâm Mộc biết lời Patrick nói có ý gì, cậu cũng là đàn ông bình thường, đương nhiên cậu cũng sẽ nghĩ muốn, cho nên đỏ mặt gật đầu đồng ý, kết quả lần này Patrick rất vui vẻ, cho nên hung hăng hôn cậu một lúc, thiếu chút nữa ngừng không được, nhưng mà tuy lần này Lâm Mộc bị hôn đến choáng váng cũng không có quên bọn họ còn đang ở bên ngoài nên chỉ có thể bình tĩnh lại tiếp tục ngắm nhìn mặt trời lặn.
Buổi tối ngày hôm đó, Gohan bé bỏng có chút đau lòng, bởi vì ba ba nhà bé lại để cho bé ngủ cùng với JinYiu. Nhưng mà khi nhìn thấy JinYiu, chút thương tâm của Gohan cũng không còn, sau đó nghĩ thật ra bé cũng thích JinYiu, hơn nữa mỗi lần sau khi ngủ cùng JinYiu, ba ba sẽ nấu ngon cho bé ăn, quan trọng nhất là……. mỗi lần nhìn thấy JinYiu bé bỏng nghĩ đến bé ấy toàn phải ngủ một mình, cho nên Gohan cảm thấy ít nhất có JinYiu sẽ tốt hơn, hơn nữa phụ thân đã nói, bản thân bé phải học tập theo JinYiu ngủ một mình, tuy bé rất muốn ngủ cùng với ba ba, nhưng nghĩ đến việc phụ thân khen JinYiu, Gohan cũng muốn phụ thân khen bé.
Ngày hôm sau khi đã ‘ăn no’ rồi, Patrick toàn thân thần thanh khí sảng cùng thú nhân trong bộ lạc đi săn thú, hôm nay y chuẩn bị bắt cá nhỏ mà Lâm Mộc thích ăn, loại cá này rất nhỏ, chỉ dài bằng bàn tay của Patrick, hơn nữa lại vừa dài vừa nhỏ, cho nên thể tích khá bé, mà người trong bộ lạc của Forney thấy loại cá này quá bé chả đủ để nhét kẽ răng, cho nên bình thường bọn họ chẳng bắt loại cá này, nên cũng làm cho loại cá này có số lượng khá nhiều quanh đảo này.
Loại cá này bình thường sống rất nhàn nhã, trừ bỏ thiên địch thì chẳng ai bắt chúng nó, chúng nó rất ít khi bị người bắt, đương nhiên loại tình huống này sau khi Lâm Mộc đến đã kết thúc.
Có một lần, Lâm Mộc đang bơi lội ở khu vực gần đảo, nhìn thấy loại cá này kết thành đàn bơi qua bơi lại quanh cậu, cho dù cậu bơi lội ở đây cũng không quấy nhiễu đến chúng nó, loại cá này không ai bắt nên cũng không biết con người đáng sợ.
Một đàn cá nhỏ bơi qua bên người như thế, chuyện này giống như những con cá chiên nhỏ bơi qua, cho nên Lâm Mộc chảy nước miếng, thế là bọn cá nhỏ này gặp họa.
Lâm Mộc bảo Patrick bắt một chậu, đương nhiên cái chậu gỗ lớn này Patrick làm có đường kính gần một mét, chiều sâu cỡ 20 cm.
Đương nhiên, chuyện làm cá là Lâm Mộc cùng Patrick làm, cá mặc dù không lớn, nhưng nên làm cũng phải làm, đánh vảy, bỏ ruột, bỏ bong bóng, việc này vẫn phải làm, nhiều cá nhỏ như vậy làm cũng hơi lâu, nhưng mà ngăn không được Lâm Mộc để bụng với mỹ thực. Cho nên sau khi hai người làm cá rồi ướp, rải thêm tí bột lên là có thể chiên. Thời điểm vớt ra rải lên thêm ít bột thì là, hoàn mỹ!
Cá nhỏ chiên đều được ba người nhà Lâm Mộc thích, Gohan thì lấy món đó làm ăn vặt, đương nhiên người được chia món cá nhỏ chiên này cũng thích, nhưng mà các thú nhân cảm thấy thịt này quá nhỏ, một ngụm một cái, ăn không đã miệng, thật ra lúc trước Lâm Mộc có dạy bọn họ cách chiên cá miếng cũng được bọn họ thích, dù sao thú nhân vẫn thích cảm giác ăn miếng thịt lớn hơn. Nhưng mà nhóm giống cái lại thích ăn cá nhỏ như này, ăn ngon vô cùng, lại có thể làm món ăn vặt, nhất là bé JinYiu nhà Lisa thích cực kỳ, hở tí là bẻ một miếng vừa ăn vừa chơi, cá nhỏ không có nhiều xương, cho nên không lo lắng con nít ăn rồi hóc xương, hơn nữa từ nhỏ JinYiu đã ăn cá, đương nhiên quen thuộc kỹ xảo ăn cá.
Do nhóm giống cái và con nít thích ăn, cho nên bầy cá nhỏ này từ nay về sau gặp họa, nhưng mà các thú nhân cũng bắt giữ số lượng không lớn, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của bầy cá nhỏ. Tuy rằng các thú nhân không biết cái gì là sự phát triển, nhưng bọn họ nhớ rõ không nên săn bắn quá mức, bởi vì thực vật chính là nguồn suối sinh mệnh của bọn họ, cho nên ngoại trừ để ăn thì không săn giết. Hơn nữa, thời điểm đi săn đều sẽ rời xa đảo nhỏ này, vì để không làm hỏng hoàn cảnh của đảo nhỏ.
Thời điểm gần giữa trưa Lâm Mộc mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Gohan bé bỏng đang nằm úp ở bên cạnh chớp mắt nhìn cậu, vừa thấy Lâm Mộc mở mắt lập tức vui vẻ nói “Papa, người tỉnh rồi." Thật ra gần đây Gohan đã nói chuyện rõ ràng, bởi vì thường xuyên líu rúi nói chuyện với JinYiu, cho nên khả năng nói chuyện đã tăng không ít.
Lâm Mộc nhìn thấy Gohan đã nghĩ tìm quần áo, miễn làm cho cục cưng nhìn thấy cả người cậu đầy dấu vết, nếu Gohan tò mò, cậu sẽ chẳng biết giải thích thế nào mới tốt.
Nhưng thời điểm cậu chuẩn bị tìm quần áo thì thấy trên người đã ăn mặc chỉnh tề, nghĩ đến việc Patrick mặc cho cậu, y luôn cẩn thân như vậy, trong lòng thoải mái cực kỳ.
Lâm Mộc ngồi dậy ôm lấy cục cưng, cười nói “Sao cục cưng không chơi với JinYiu, mà về sớm thế?"
“Không còn sớm nữa, phải ăn cơm trưa rồi, con ăn cơm ở nhà JinYiu, cơm nhà JinYiu nấu không ngon bằng nhà mình." Nói xong nghiêng đầu nghĩ “Nhưng mà con có nói cảm ơn, tuy cơm nhà JinYiu không ngon bằng nhà mình, nhưng phải biết cảm ơn khi người khác mời mình ăn cơm, phải cảm ơn bạn bè vì đã mời, lời ba ba nói con nhớ rõ đó."
Lâm Mộc cười ha ha, hiện giờ cục cưng làm cho cậu nhìn là thấy vui vẻ.
Lâm Mộc phát hiện Gohan không nhớ nhiều về lúc trước, bé không nhớ rõ gì về cha thân và phụ thân, cũng đã quên gần hết chuyện trước kia, bé chỉ biết cậu là ba ba, Patrick là phụ thân của bé, ở cùng với JinYiu cũng đã làm cho bé có bộ dáng của con nít, sẽ làm nũng, sẽ lấy lòng, còn biết khi muốn gì đó mà Lâm Mộc không cho sẽ gào lên ————– giả khóc.
Đương nhiên đây đều là học rồi biết, nhưng mà Lâm Mộc nhìn thấy cũng vui mừng, con nít mà, đương nhiên nên làm nũng bán manh, biết giả vờ khóc lóc. Tuy Patrick thường sẽ nói ‘cục cưng không ngoan như trước kia’ khi mà cục cưng làm ầm ĩ. Nhưng mà Lâm Mộc biết y vẫn rất vui khi mà Gohan bé bỏng thay đổi.
Khi Patrick đi vào thì thấy Lâm Mộc nhấc Gohan lên, cha con hai người cười vui vẻ với nhau, y cười đi lên đón lấy Gohan, Gohan vẫn nặng đối với Lâm Mộc.
“Hai người đang nói gì mà vui vẻ thế?"
“Em đang cười Gohan nhà mình, đều biết nói cảm ơn bạn rồi."
“Ừ, còn nhỏ đã biết điều." Tuy không biết chuyện gì, nhưng không ngại y khen Gohan.
Gohan bị khen đến mắc cỡ, nhỏ giọng nói “Là ba ba dạy tốt."
“Phốc….." Lâm Mộc cười ra tiếng, mang theo tâm tình tốt đi ra ngoài nấu cơm “Hôm nay cục cưng muốn ăn gì ba ba nấu cho con."
Nghe bản thân bé có thể chọn, Gohan lập tức gọi cơm “Ăn chân gà chiên, còn muốn ăn tôm nhỏ, còn có, muốn ăn đậu."
“Vậy có muốn tặng cho bạn bè một phần không?"
“JinYiu thích ăn tôm, ba ba, con sẽ mang tôm cho JinYiu."
Lâm Mộc tiếp tục đùa bé nói “Vậy chân gà của cục cưng có muốn chia cho JinYiu không?"
Gohan xoắn xuýt, ba ba làm cho bé có hai cái chân gà, cuối cùng vẫn nói “Được rồi, con cho bạn ấy một cái."
Xem bộ dáng vạn phần không muốn cho của cục cưng, Lâm Mộc không phúc hậu cười ha ha, khi cục cưng tỏ vẻ bé tức giận, Patrick liền nói giúp “Hôm nay ba ba làm ba cái cho con." Cục cưng nháy mắt được chữa khỏi.
Lâm Mộc nhìn thấy Patrick cười hết cách, xấu hổ sờ mũi “Em đi nấu cơm."
Gohan thấy ba ba nhà bé đi nấu cơm “Phụ thân, để con xuống, con muốn đi giúp."
Tuy Gohan chỉ gây trở ngại chứ chả giúp được gì, nhưng y cũng không phải là người đả kích đứa nhỏ, cho nên thả Gohan xuống đất, liền nhìn bé vui cười chạy đi.
Tác giả :
Tử Sắc Kinh Cức