Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc
Chương 73
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Rachel và Adeline không thể tin được nhìn Carl trước mặt, bọn họ thật sự bị lời Carl nói làm cho kinh hãi rồi.
Vừa mới đầu bọn họ còn khó hiểu, người của bên đối phương vừa mới đi không lâu sao lại đến nữa, mà khi Carl đến chẳng cho bọn họ cơ hội hỏi ra một câu thắc mắc đã nói thẳng, sau đó bọn họ liền chìm đắm trong suy nghĩ kinh hãi.
“Thật sự mấy người đã xây dựng bộ lạc?" Rachel hơi tin tưởng, tuy y cũng muốn mang đội ngũ của hắn thành lập nên một bộ lạc thuộc về bọn họ, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của y thôi, thực hiện quá khó.
“Ừ, bộ lạc của bọn tôi gọi là bộ lạc du thú, hiện tại tộc trưởng của bọn tôi cố ý cho mấy người gia nhập."
“Cho tôi chút thời gian để tôi nghĩ kỹ đã, hơn nữa tôi còn cần phải bàn bạc tới đồng bạn của tôi, cậu chờ một lúc." Rachel lập tức nói. Đây là một cơ hội, y không muốn bỏ qua, về phần cần phải bàn bạc với đồng bạn, y tin sẽ không ai không muốn, bọn họ rất khát vọng có một bộ lạc, hiện giờ có người vươn tay tiếp nhận bọn họ, bọn họ làm sao có thể từ chối chứ.
Rachel đi ra ngoài nói tin tức này cho mọi người, phản ứng của bọn họ cũng giống như đúc y vừa rồi, kinh ngạc mà khó có thể tin, sau khi biết được chuyện từ trong miệng Rachel, mọi người hoan hô lên. Carl và Kohn vẫn ở lều trại đương nhiên có nghe thấy, hai người nhìn nhau cười, xem ra chuyện này bọn làm rất tốt.
Nếu đối phương đã quyết định gia nhập bộ lạc của bọn họ, Carl bảo bọn họ thu dọn đồ đạc đi theo hai người trở về, mưa lớn như thế này, ở trong nhà vẫn thoải mái hơn.
Sau khi Carl đi, Patrick cùng Lâm Mộc ở ở nhà cũ, thuận tiện bảo người đi nấu nước gừng, lại nấu bốn nồi canh thịt lớn, bọn họ cũng biết, những người đó nhất định sẽ đồng ý gia nhập.
Nhìn thấy Carl mang theo những người đó trở lại, Patrick bọn họ bước đến cửa chào đón.
“Hoan nghênh mọi người gia nhập." Tuy trên mặt Patrick không có tươi cười, nhưng y cũng tỏ vẻ trịnh trọng.
Rachel cảm ơn gật đầu với y.
Sau khi bọn họ vào trong sơn cốc đã bắt đầu kinh ngạc, kinh ngạc nhìn kiến trúc kì lạ, đương nhiên bọn họ không có hỏi, những thứ này sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nhìn thấy mình được đưa đến kiến trúc kì lạ lớn nhất, thấy tộc trưởng của đối phương, thấy thấy trong kiến trúc kia sáng trưng, bọn họ có chút không áp chế được kinh ngạc.
Lâm Mộc nhìn ra những người này kinh ngạc về căn nhà, cười nói “Đây là căn nhà, dùng để ở, mọi người đi vào đi."
Patrick cũng đi vào nhà, mà những người này cũng mang theo tâm tình tò mò đi vào trong nhà.
“Mấy người bị mắc mưc, trước uống ít nước gừng để cho cơ thể ấm áp đi." Lâm Mộc nói xong dùng mui múc một chén canh gừng đưa cho Adeline, thấy đối phương nhận lấy và tò mò nhìn canh gừng. “Thứ này có thể làm nóng người, tuy không dễ uống, nhưng tốt cho cơ thể."
Adeline cảm nhận ấm áp quanh bàn tay, lúc trước Lâm Mộc đưa thức ăn, hắn cũng thấy qua thứ đồ vật có thể đựng thức ăn này.
Thử uống một ngụm, hương vị ngọt ngào mang theo cả vị kích thích, không phải rất khó uống, hơn nữa sau khi uống vào bụng lại thấy ấm áp, cảm thấy rất thoải mái, liền bưng chén muốn cho Rachel cũng uống thử.
Lâm Mộc thấy Adeline đã uống, sau đó nói với những người đứng bên cạnh hơi gò bó “Mấy người cũng đi lấy một chén uống đi. Nơi có có canh thịt, sau khi mọi người uống xong canh gừng thì ăn một ít."
Thật ra sau khi bọn họ đi vào phòng đã ngửi được hương vị mê người kia, có người đã sớm trộm nuốt nước miếng.
Thấy Lâm Mộc mỉm cười nói có thể uống, bọn họ cũng không mất tự nhiên như lúc đầu, Lâm Mộc mỉm cười làm cho bọn họ cảm thấy thân thiết.
Thấy bọn họ bắt đầu ăn canh, Lâm Mộc cùng Patrick đi đến bên người Rachel nói “Mọi người ở chỗ này trước, đợi khi trời quang thì mọi người có thể tự xây dựng nhà của bản thân. Nơi này có không ít phòng, chắc đủ để mọi người ở, anh tự sắp xếp đi, về phần thứ khác thì hôm nay hơi muộn, ngày mai nói sau."
Rachel gật đầu, có hoàn cảnh như vậy bọn họ đã rất thỏa mãn.
Lâm Mộc cũng cười nói “Do chuyện của mọi người quá đột ngột, cho nên cũng không có biện pháp chuẩn bị gường cho mọi người, trong phòng kia có một ít cỏ khô, mọi người có thể trải trên đất, rồi sau đó trải da thú ra nằm." Lâm Mộc chỉ căn phòng lúc trước làm nhà kho.
Rachel gật đầu “Cám ơn."
Lâm Mộc cười tỏ vẻ không có gì.
Trước kia đi, Patrick nói với bọn họ “Tôi là Patrick, là tộc trưởng của bộ lạc du thú, em ấy là Lâm Mộc, là bầu bạn của tôi." Nói xong bọn họ rời đi.
Nhìn thấy thân ảnh của bọn họ biến mất trong màn mưa, Adeline vui vẻ nói “Rachel, bây giờ rất tốt."
Rachel cười gật đầu, rất tốt.
“Lão Đại, canh thịt này ăn ngon thật, tôi chưa bao giờ ăn qua canh thịt ngon như thế, bộ lạc của bọn họ thật giỏi."
“Đúng vậy, đúng vậy, không nghĩ tới thịt còn có thể ăn như vậy, canh gừng kia uống cũng thoải mái lắm."
“Bọn họ có cả muối kìa!"
“Còn có căn nhà này, ở bên trong sẽ không lo trời mưa bên ngoài, nếu trước kia chúng ta cũng có căn nhà như thế, sẽ không lo lắng mùa mưa."
“Đúng vậy, bộ lạc của bọn họ thật thần kỳ."
…………..
Mọi người tôi một lời anh một lời nói xong cảm thụ của bản thân. Sau đó tỏ vẻ, bộ lạc này thật tài ba."
Rachel cười nói “Bộ lạc này thật tài ba, mà chúng ta, về sau cũng thuộc về bộ lạc này."
“Chuyện này quá tốt rồi!" Mọi người hoan hô.
Rachel nhìn thấy trên mặt tất cả đồng bạn của y đều là tràn ngập hy vọng, nắm tay Adeline, trong lòng cảm khái “Đúng vậy, thật tốt!"
Kế tiếp, bọn họ ăn xong thức ăn trong nồi, Rachel sắp xếp chia phòng, từng căn phòng rất lớn, không cần lo lắng cảm thấy chật chội.
Ban đêm, Adeline nằm trên cánh tay Rachel, nhỏ giọng nói chuyện hôm nay, sau đó nhìn Rachel rất vui vẻ nói “Bây giờ anh không cần lo lắng nữa."
Rachel cười gật đầu, hôm nay xem như là ngày y vui vẻ nhất từ khi chào đời.
“Ngáp ~ em mệt, chúng ta mau ngủ đi, ngày mai nhất định có nhiều chuyện cần làm."
Rachel nhìn Adeline lim dim hai mắt “Ừ, ngủ đi." Nói xong cũng nhắm hai mắt lại.
Mà Lâm Mộc sau khi về đến nhà cũng tắm rửa đơn giản rồi đi ngủ, hôm nay xảy ra không ít chuyện, cậu cũng rất mệt, “Patrick, ngày mai chúng ta đưa cho bọn họ một ít đồ dùng sinh hoạt nhé."
“Ừ." Tiếp theo hai người cũng ngủ.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng, Lâm Mộc nhìn bầu trời bên ngoài, “Thời tiết thật tuyệt!" Thấy Patrick cắt cỏ trở về, liền tính toán giúp đỡ mang cỏ đi phơi nắng, phơi khô rồi mang cho thỏ con ăn. Nhưng Patrick nói “Mộc Mộc, để anh làm là được rồi, em đi ăn cơm trước đi."
Nghe Patrick nói vậy, cậu cũng không kiên trì đành phải đi ăn cơm.
“Bọn họ sao rồi?"
Patrick rửa tay lau khô “Anh không có nhìn bọn họ, không có chuyện gì đâu."
Lâm Mộc buông chén xuống, “Ừ, em đi tìm Casso, kêu nó giúp đỡ đi lấy ít muối.
Muối mà bọn họ bình thường dùng đều để cho Casso đi lấy giúp, bình thường bọn họ cũng bận, cho dù không bận, cũng hiểu được đem chuyện này giao cho Casso là tốt nhất, nếu cho nhiều người biết đến động muối kia cũng không tốt. Dù sao bộ lạc của bọn họ nhất định sẽ có thêm nhiều người, nếu đối phương tốt thì may mắn, nếu không làm cho đối phương biết động muối ở đâu sẽ không tốt lắm. Nhưng nếu không cố ý gạt sẽ gây tổn thương, cho nên đơn giản nhất là không cho biết luôn.
Lâm Mộc xuất môn, thận tay đem theo một ít tương thịt bò và tương thịt thỏ cho Casso và Cầu Cầu, xem như là trả công lao động cho chúng nó.
Casso sau khi nhận lấy thức ăn liền vui vẻ đồng ý, tiếp theo liền cõng cái túi mà Lâm Mộc đưa cùng Cầu Cầu xuất phát.
Lâm Mộc về đến nhà, thấy Patrick không ở, đã biết đối phương đi thu xếp chỗ cho thành viên mới. Nghĩ đến chuyện cậu có nói với Patrick mời Rachel và Adeline đến nhà ăn cơm, cho nên Lâm Mộc bắt đầu suy nghĩ nên làm món gì. Sau khi nghĩ xong, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đem nguyên liệu chuẩn bị tốt để đó, đến lúc làm cũng nhanh.
Thời điểm gần giữa trưa, Patrick dẫn theo Rachel và Adeline đến nhà bọn họ. Mà Lâm Mộc nghe được tiếng động, đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy hai người vui vẻ chào đón, để cho hai người đi vào phòng khách, mang trà và trái cây lên, bảo Patrick ngồi xuống nói chuyện với bọn họ. Lâm Mộc cảm thấy khách đến nhà chơi, chủ nhân phải ở cùng.
Nhưng Patrick không nghĩ vậy, “Anh giúp em nấu cơm."
“Không cần, em đã chuẩn bị gần xong rồi, anh ở đây nói chuyện với bọn họ là được."
Patrick cũng không cảm thấy bọn họ có chuyện gì để nói, vẫn đi theo Lâm Mộc vào phòng bếp, Lâm Mộc cười xin lỗi hai người, sau đó cũng vào bếp.
Thật ra ý nghĩ của Lâm Mộc ở thế giới này là không hợp thời, khách ở đây không cần đạo lý ở cùng, mà thú nhân đương nhiên thích kề cận giống cái nhà mình.
Lâm Mộc và Patrick đi làm cơm, mà Rachel và Adeline thì tò mò nhìn tất cả ở trong phòng, tất cả mọi thứ đều xa lạ với bọn họ, giống như ghế mà bọn họ ngồi lên, cái bàn trước mặt, còn có giỏ đựng trái cây được bện bằng cây mây. Còn có cả kết cấu căn nhà nữa.
Adeline nói “Những thứ này em chưa bao giờ thấy qua, cũng không nghe nói qua luôn, thật không biết bọn họ làm như thế nào, thật lợi hại."
“Bộ lạc này không giống người thường."
Cơm trưa Lâm Mộc làm cá nấu, thịt thỏ kho tàu, thịt heo kho tàu, thịt vụn rang, lại làm một món thịt sợi xào rau xanh, khoai tây sợi chua cay, tương thịt bò nguội, lại thêm món dưa chua củ cải do cậu làm, tám món cũng coi như phong phú. Sau khi ăn canh xong, cậu làm canh ngân nhĩ, cậu nghĩ Adeline nhất định sẽ thích, về phần Rachel, Lâm Mộc cảm thấy y cũng có thể uống một ít.
Thời điểm ăn cơm, bọn họ cũng không có thói quen ăn không nói ngủ không nói, Lâm Mộc dưới sự kinh ngạc của Adeline về những món mỹ vị, còn có món rau xanh ngon lành này, bắt đầu nói cho hắn biết chuyện mình phát hiện những loại rau xanh có thể ăn, thuận tiện còn nói vài cách thực hiện, mà Adeline tỏ vẻ Lâm Mộc nhất định phải dạy cho hắn biết, sau đó hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Mà Patrick thì nói những chuyện cần làm tiếp theo với Rachel, đương nhiên Rachel cũng kinh ngạc với những món mà Lâm Mộc chuẩn bị, ăn quá ngon, cho nên dù khi nói chuyện với Patrick, chiếc đũa của y cũng không có ngừng lại.
Sau khi ăn xong Adeline và Rachel đều cảm thấy hài lòng, lúc gần đi Lâm Mộc còn cho hắn một ít tương thịt bò mà cậu làm, còn có một ít dưa chua, bởi vì Adeline rất thích ăn rau xanh và dưa chua, còn đối với rau xào, bây giờ Adeline còn chưa được, cho nên chỉ xấu hổ biểu đạt mình muốn một ít dưa chua.
Lâm Mộc thấy người này thích tay nghề của cậu, cậu cũng làm rất nhiều, cho nên rất sảng khoái đưa cho Adeline một vò, còn đưa cả một ít trái cây, hoa quả khô, thịt khô cho hắn.
Do Patrick còn có việc cần làm, Lâm Mộc đành phải đi ngủ trưa một mình.
Thời điểm Lâm Mộc tỉnh lại, phát hiện Casso và Cầu Cầu đang chơi trong phòng khách, cái túi đựng muối được đặt ở bên cạnh.
“Hai đứa chờ một chút, chú đi lấy món ăn cho." Giữa trưa làm thịt heo kho tàu rất nhiều, cậu chuyên môn chừa lại hai chén cho bọn nó. Mặc dù hơi lạnh, nhưng mà hai tên động vật ăn thịt sẽ không để ý.
Nhìn hai đứa nó ăn vui vẻ, Lâm Mộc mang muối xuống phòng bếp, đợi Patrick về, y sẽ đập vụn cho cậu.
Buổi tối, Lâm Mộc và Patrick mang muối cho bọn họ, thấy trong nhà bọn họ có nồi đá, chén gỗ vân vân, biết đây là thành quả lao động cả ngày của Patrick bọn họ, về phần những món to như gường hay ngăn tủ gì đó, nhất thời không làm kịp.
Lâm Mộc đưa muối cho bọn họ, nhìn thấy cuộc sống của bọn họ cũng ngăn nắp, trên mặt mỗi người đều mang theo niềm vui, trong lòng Lâm Mộc cũng vui mừng.
Lâm Mộc dạy bọn họ nấu canh thịt như thế nào, cũng dạy Adeline làm món thịt sợi xào rau xanh, thấy Adeline làm ra thành phẩm có thể ăn, Lâm Mộc coi như dạy cho đối phương một món, loại sự tình như nấu cơm này, cần phải luyện tập nhiều mới tốt.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Rachel và Adeline không thể tin được nhìn Carl trước mặt, bọn họ thật sự bị lời Carl nói làm cho kinh hãi rồi.
Vừa mới đầu bọn họ còn khó hiểu, người của bên đối phương vừa mới đi không lâu sao lại đến nữa, mà khi Carl đến chẳng cho bọn họ cơ hội hỏi ra một câu thắc mắc đã nói thẳng, sau đó bọn họ liền chìm đắm trong suy nghĩ kinh hãi.
“Thật sự mấy người đã xây dựng bộ lạc?" Rachel hơi tin tưởng, tuy y cũng muốn mang đội ngũ của hắn thành lập nên một bộ lạc thuộc về bọn họ, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của y thôi, thực hiện quá khó.
“Ừ, bộ lạc của bọn tôi gọi là bộ lạc du thú, hiện tại tộc trưởng của bọn tôi cố ý cho mấy người gia nhập."
“Cho tôi chút thời gian để tôi nghĩ kỹ đã, hơn nữa tôi còn cần phải bàn bạc tới đồng bạn của tôi, cậu chờ một lúc." Rachel lập tức nói. Đây là một cơ hội, y không muốn bỏ qua, về phần cần phải bàn bạc với đồng bạn, y tin sẽ không ai không muốn, bọn họ rất khát vọng có một bộ lạc, hiện giờ có người vươn tay tiếp nhận bọn họ, bọn họ làm sao có thể từ chối chứ.
Rachel đi ra ngoài nói tin tức này cho mọi người, phản ứng của bọn họ cũng giống như đúc y vừa rồi, kinh ngạc mà khó có thể tin, sau khi biết được chuyện từ trong miệng Rachel, mọi người hoan hô lên. Carl và Kohn vẫn ở lều trại đương nhiên có nghe thấy, hai người nhìn nhau cười, xem ra chuyện này bọn làm rất tốt.
Nếu đối phương đã quyết định gia nhập bộ lạc của bọn họ, Carl bảo bọn họ thu dọn đồ đạc đi theo hai người trở về, mưa lớn như thế này, ở trong nhà vẫn thoải mái hơn.
Sau khi Carl đi, Patrick cùng Lâm Mộc ở ở nhà cũ, thuận tiện bảo người đi nấu nước gừng, lại nấu bốn nồi canh thịt lớn, bọn họ cũng biết, những người đó nhất định sẽ đồng ý gia nhập.
Nhìn thấy Carl mang theo những người đó trở lại, Patrick bọn họ bước đến cửa chào đón.
“Hoan nghênh mọi người gia nhập." Tuy trên mặt Patrick không có tươi cười, nhưng y cũng tỏ vẻ trịnh trọng.
Rachel cảm ơn gật đầu với y.
Sau khi bọn họ vào trong sơn cốc đã bắt đầu kinh ngạc, kinh ngạc nhìn kiến trúc kì lạ, đương nhiên bọn họ không có hỏi, những thứ này sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nhìn thấy mình được đưa đến kiến trúc kì lạ lớn nhất, thấy tộc trưởng của đối phương, thấy thấy trong kiến trúc kia sáng trưng, bọn họ có chút không áp chế được kinh ngạc.
Lâm Mộc nhìn ra những người này kinh ngạc về căn nhà, cười nói “Đây là căn nhà, dùng để ở, mọi người đi vào đi."
Patrick cũng đi vào nhà, mà những người này cũng mang theo tâm tình tò mò đi vào trong nhà.
“Mấy người bị mắc mưc, trước uống ít nước gừng để cho cơ thể ấm áp đi." Lâm Mộc nói xong dùng mui múc một chén canh gừng đưa cho Adeline, thấy đối phương nhận lấy và tò mò nhìn canh gừng. “Thứ này có thể làm nóng người, tuy không dễ uống, nhưng tốt cho cơ thể."
Adeline cảm nhận ấm áp quanh bàn tay, lúc trước Lâm Mộc đưa thức ăn, hắn cũng thấy qua thứ đồ vật có thể đựng thức ăn này.
Thử uống một ngụm, hương vị ngọt ngào mang theo cả vị kích thích, không phải rất khó uống, hơn nữa sau khi uống vào bụng lại thấy ấm áp, cảm thấy rất thoải mái, liền bưng chén muốn cho Rachel cũng uống thử.
Lâm Mộc thấy Adeline đã uống, sau đó nói với những người đứng bên cạnh hơi gò bó “Mấy người cũng đi lấy một chén uống đi. Nơi có có canh thịt, sau khi mọi người uống xong canh gừng thì ăn một ít."
Thật ra sau khi bọn họ đi vào phòng đã ngửi được hương vị mê người kia, có người đã sớm trộm nuốt nước miếng.
Thấy Lâm Mộc mỉm cười nói có thể uống, bọn họ cũng không mất tự nhiên như lúc đầu, Lâm Mộc mỉm cười làm cho bọn họ cảm thấy thân thiết.
Thấy bọn họ bắt đầu ăn canh, Lâm Mộc cùng Patrick đi đến bên người Rachel nói “Mọi người ở chỗ này trước, đợi khi trời quang thì mọi người có thể tự xây dựng nhà của bản thân. Nơi này có không ít phòng, chắc đủ để mọi người ở, anh tự sắp xếp đi, về phần thứ khác thì hôm nay hơi muộn, ngày mai nói sau."
Rachel gật đầu, có hoàn cảnh như vậy bọn họ đã rất thỏa mãn.
Lâm Mộc cũng cười nói “Do chuyện của mọi người quá đột ngột, cho nên cũng không có biện pháp chuẩn bị gường cho mọi người, trong phòng kia có một ít cỏ khô, mọi người có thể trải trên đất, rồi sau đó trải da thú ra nằm." Lâm Mộc chỉ căn phòng lúc trước làm nhà kho.
Rachel gật đầu “Cám ơn."
Lâm Mộc cười tỏ vẻ không có gì.
Trước kia đi, Patrick nói với bọn họ “Tôi là Patrick, là tộc trưởng của bộ lạc du thú, em ấy là Lâm Mộc, là bầu bạn của tôi." Nói xong bọn họ rời đi.
Nhìn thấy thân ảnh của bọn họ biến mất trong màn mưa, Adeline vui vẻ nói “Rachel, bây giờ rất tốt."
Rachel cười gật đầu, rất tốt.
“Lão Đại, canh thịt này ăn ngon thật, tôi chưa bao giờ ăn qua canh thịt ngon như thế, bộ lạc của bọn họ thật giỏi."
“Đúng vậy, đúng vậy, không nghĩ tới thịt còn có thể ăn như vậy, canh gừng kia uống cũng thoải mái lắm."
“Bọn họ có cả muối kìa!"
“Còn có căn nhà này, ở bên trong sẽ không lo trời mưa bên ngoài, nếu trước kia chúng ta cũng có căn nhà như thế, sẽ không lo lắng mùa mưa."
“Đúng vậy, bộ lạc của bọn họ thật thần kỳ."
…………..
Mọi người tôi một lời anh một lời nói xong cảm thụ của bản thân. Sau đó tỏ vẻ, bộ lạc này thật tài ba."
Rachel cười nói “Bộ lạc này thật tài ba, mà chúng ta, về sau cũng thuộc về bộ lạc này."
“Chuyện này quá tốt rồi!" Mọi người hoan hô.
Rachel nhìn thấy trên mặt tất cả đồng bạn của y đều là tràn ngập hy vọng, nắm tay Adeline, trong lòng cảm khái “Đúng vậy, thật tốt!"
Kế tiếp, bọn họ ăn xong thức ăn trong nồi, Rachel sắp xếp chia phòng, từng căn phòng rất lớn, không cần lo lắng cảm thấy chật chội.
Ban đêm, Adeline nằm trên cánh tay Rachel, nhỏ giọng nói chuyện hôm nay, sau đó nhìn Rachel rất vui vẻ nói “Bây giờ anh không cần lo lắng nữa."
Rachel cười gật đầu, hôm nay xem như là ngày y vui vẻ nhất từ khi chào đời.
“Ngáp ~ em mệt, chúng ta mau ngủ đi, ngày mai nhất định có nhiều chuyện cần làm."
Rachel nhìn Adeline lim dim hai mắt “Ừ, ngủ đi." Nói xong cũng nhắm hai mắt lại.
Mà Lâm Mộc sau khi về đến nhà cũng tắm rửa đơn giản rồi đi ngủ, hôm nay xảy ra không ít chuyện, cậu cũng rất mệt, “Patrick, ngày mai chúng ta đưa cho bọn họ một ít đồ dùng sinh hoạt nhé."
“Ừ." Tiếp theo hai người cũng ngủ.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng, Lâm Mộc nhìn bầu trời bên ngoài, “Thời tiết thật tuyệt!" Thấy Patrick cắt cỏ trở về, liền tính toán giúp đỡ mang cỏ đi phơi nắng, phơi khô rồi mang cho thỏ con ăn. Nhưng Patrick nói “Mộc Mộc, để anh làm là được rồi, em đi ăn cơm trước đi."
Nghe Patrick nói vậy, cậu cũng không kiên trì đành phải đi ăn cơm.
“Bọn họ sao rồi?"
Patrick rửa tay lau khô “Anh không có nhìn bọn họ, không có chuyện gì đâu."
Lâm Mộc buông chén xuống, “Ừ, em đi tìm Casso, kêu nó giúp đỡ đi lấy ít muối.
Muối mà bọn họ bình thường dùng đều để cho Casso đi lấy giúp, bình thường bọn họ cũng bận, cho dù không bận, cũng hiểu được đem chuyện này giao cho Casso là tốt nhất, nếu cho nhiều người biết đến động muối kia cũng không tốt. Dù sao bộ lạc của bọn họ nhất định sẽ có thêm nhiều người, nếu đối phương tốt thì may mắn, nếu không làm cho đối phương biết động muối ở đâu sẽ không tốt lắm. Nhưng nếu không cố ý gạt sẽ gây tổn thương, cho nên đơn giản nhất là không cho biết luôn.
Lâm Mộc xuất môn, thận tay đem theo một ít tương thịt bò và tương thịt thỏ cho Casso và Cầu Cầu, xem như là trả công lao động cho chúng nó.
Casso sau khi nhận lấy thức ăn liền vui vẻ đồng ý, tiếp theo liền cõng cái túi mà Lâm Mộc đưa cùng Cầu Cầu xuất phát.
Lâm Mộc về đến nhà, thấy Patrick không ở, đã biết đối phương đi thu xếp chỗ cho thành viên mới. Nghĩ đến chuyện cậu có nói với Patrick mời Rachel và Adeline đến nhà ăn cơm, cho nên Lâm Mộc bắt đầu suy nghĩ nên làm món gì. Sau khi nghĩ xong, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đem nguyên liệu chuẩn bị tốt để đó, đến lúc làm cũng nhanh.
Thời điểm gần giữa trưa, Patrick dẫn theo Rachel và Adeline đến nhà bọn họ. Mà Lâm Mộc nghe được tiếng động, đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy hai người vui vẻ chào đón, để cho hai người đi vào phòng khách, mang trà và trái cây lên, bảo Patrick ngồi xuống nói chuyện với bọn họ. Lâm Mộc cảm thấy khách đến nhà chơi, chủ nhân phải ở cùng.
Nhưng Patrick không nghĩ vậy, “Anh giúp em nấu cơm."
“Không cần, em đã chuẩn bị gần xong rồi, anh ở đây nói chuyện với bọn họ là được."
Patrick cũng không cảm thấy bọn họ có chuyện gì để nói, vẫn đi theo Lâm Mộc vào phòng bếp, Lâm Mộc cười xin lỗi hai người, sau đó cũng vào bếp.
Thật ra ý nghĩ của Lâm Mộc ở thế giới này là không hợp thời, khách ở đây không cần đạo lý ở cùng, mà thú nhân đương nhiên thích kề cận giống cái nhà mình.
Lâm Mộc và Patrick đi làm cơm, mà Rachel và Adeline thì tò mò nhìn tất cả ở trong phòng, tất cả mọi thứ đều xa lạ với bọn họ, giống như ghế mà bọn họ ngồi lên, cái bàn trước mặt, còn có giỏ đựng trái cây được bện bằng cây mây. Còn có cả kết cấu căn nhà nữa.
Adeline nói “Những thứ này em chưa bao giờ thấy qua, cũng không nghe nói qua luôn, thật không biết bọn họ làm như thế nào, thật lợi hại."
“Bộ lạc này không giống người thường."
Cơm trưa Lâm Mộc làm cá nấu, thịt thỏ kho tàu, thịt heo kho tàu, thịt vụn rang, lại làm một món thịt sợi xào rau xanh, khoai tây sợi chua cay, tương thịt bò nguội, lại thêm món dưa chua củ cải do cậu làm, tám món cũng coi như phong phú. Sau khi ăn canh xong, cậu làm canh ngân nhĩ, cậu nghĩ Adeline nhất định sẽ thích, về phần Rachel, Lâm Mộc cảm thấy y cũng có thể uống một ít.
Thời điểm ăn cơm, bọn họ cũng không có thói quen ăn không nói ngủ không nói, Lâm Mộc dưới sự kinh ngạc của Adeline về những món mỹ vị, còn có món rau xanh ngon lành này, bắt đầu nói cho hắn biết chuyện mình phát hiện những loại rau xanh có thể ăn, thuận tiện còn nói vài cách thực hiện, mà Adeline tỏ vẻ Lâm Mộc nhất định phải dạy cho hắn biết, sau đó hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Mà Patrick thì nói những chuyện cần làm tiếp theo với Rachel, đương nhiên Rachel cũng kinh ngạc với những món mà Lâm Mộc chuẩn bị, ăn quá ngon, cho nên dù khi nói chuyện với Patrick, chiếc đũa của y cũng không có ngừng lại.
Sau khi ăn xong Adeline và Rachel đều cảm thấy hài lòng, lúc gần đi Lâm Mộc còn cho hắn một ít tương thịt bò mà cậu làm, còn có một ít dưa chua, bởi vì Adeline rất thích ăn rau xanh và dưa chua, còn đối với rau xào, bây giờ Adeline còn chưa được, cho nên chỉ xấu hổ biểu đạt mình muốn một ít dưa chua.
Lâm Mộc thấy người này thích tay nghề của cậu, cậu cũng làm rất nhiều, cho nên rất sảng khoái đưa cho Adeline một vò, còn đưa cả một ít trái cây, hoa quả khô, thịt khô cho hắn.
Do Patrick còn có việc cần làm, Lâm Mộc đành phải đi ngủ trưa một mình.
Thời điểm Lâm Mộc tỉnh lại, phát hiện Casso và Cầu Cầu đang chơi trong phòng khách, cái túi đựng muối được đặt ở bên cạnh.
“Hai đứa chờ một chút, chú đi lấy món ăn cho." Giữa trưa làm thịt heo kho tàu rất nhiều, cậu chuyên môn chừa lại hai chén cho bọn nó. Mặc dù hơi lạnh, nhưng mà hai tên động vật ăn thịt sẽ không để ý.
Nhìn hai đứa nó ăn vui vẻ, Lâm Mộc mang muối xuống phòng bếp, đợi Patrick về, y sẽ đập vụn cho cậu.
Buổi tối, Lâm Mộc và Patrick mang muối cho bọn họ, thấy trong nhà bọn họ có nồi đá, chén gỗ vân vân, biết đây là thành quả lao động cả ngày của Patrick bọn họ, về phần những món to như gường hay ngăn tủ gì đó, nhất thời không làm kịp.
Lâm Mộc đưa muối cho bọn họ, nhìn thấy cuộc sống của bọn họ cũng ngăn nắp, trên mặt mỗi người đều mang theo niềm vui, trong lòng Lâm Mộc cũng vui mừng.
Lâm Mộc dạy bọn họ nấu canh thịt như thế nào, cũng dạy Adeline làm món thịt sợi xào rau xanh, thấy Adeline làm ra thành phẩm có thể ăn, Lâm Mộc coi như dạy cho đối phương một món, loại sự tình như nấu cơm này, cần phải luyện tập nhiều mới tốt.
Tác giả :
Tử Sắc Kinh Cức