Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc
Chương 38
Edit + Beta: Hwan
***************
Lâm Mộc nghĩ Sacha cùng với Phil đều bị kéo đi tiến hành giáo dục tư tưởng, về phần Linie nhất định là trở về làm quần áo. Thật là một người chịu khó, hiện tại Linie đã bắt đầu làm quần áo mùa đông. Ngẫm lại hắn không đi theo Linie làm quần áo, bời vì lúc Linie làm quần áo đều thực an tĩnh. Nghĩ lại hắn đi theo y cũng là đi ngẩn người, còn không bằng đi tìm Patrick. Lâm Mộc thầm nghĩ rằng, cũng không biết Patrick đang cùng Jason bàn bạc cái gì đó.
Khi Lâm Mộc vào cửa vừa lúc nhìn thấy Jason đi ra, hắn cười cùng Jason chào hỏi. Jason mặt không đổi sắc gật đầu xem như cùng hắn chào hỏi.
Đã quen tính cách của Jason, Lâm Mộc đi vào phòng, thuận tay tháo rèm cửa xuống.
“Patrick, đem huỳnh thạch lấy ra, trong phòng quá tối."
Patrick đang ngồi trên giường thấy Lâm Mộc tiến vào, vừa muốn đứng dậy, lại nghe thấy Lâm Mộc nói, thuận tay lấy huỳnh thạch từ tử treo quần áo trên đầu giường.
Y một bên phóng huỳnh thạch một bên nói chuyện với Lâm Mộc, “Sao đã trở về rồi, không chơi cùng bọn họ?"
Lâm Mộc thừa dịp này trèo lên giường đem cái chăn da thú gấp lại, thoải mái nằm lên trên.
“Ryland cùng Locker đem người lôi đi rồi, Linie thì đang làm quần áo, cảm thấy nhàm chán nên trở lại."
Patrick phóng huỳnh thạch xong, trong phòng trở nên sáng nhu hòa. Y thấy Lâm Mộc thần thái biếng nhác nằm ở trên giường, thấy thế nào cũng thích.
Lâm Mộc nhìn Patrick đi tới, ngồi dậy, ghé vào cạnh y hỏi, “Ngươi cùng Jason ở trong phòng bàn bạc cái gì? Còn lét lút nữa?"
Patrick ngồi ở trên giường, xoa xoa tóc Lâm Mộc, “Như thế nào là lén lút chứ?"
Lâm Mộc né tránh móng vuốt của Patrick, “Cố ý tránh ta, không cho ta nghe, còn không phải là lét lút? Nói, các ngươi đang thảo luận cái gì? Lộ ra một chút coi.’ Lâm Mộc ngưỡng đầu hỏi.
Patrick cất kỹ cái túi da thú nhỏ trong tay, “Cùng Jason thảo luận sự tình cần làm khi mùa mưa qua đi."
“Thật sự?" lâm Mộc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y, “Sẽ không đơn giản như vậy chứ? Nếu đon giản như vậy thì sao không cho ta nghe. Buổi sáng còn cố ý bảo ta rời đi."
“Chính là đơn giản như vậy. Vừa lúc cũng muốn thảo luận với ngươi những chuyện chúng ta muốn làm khi mùa mưa qua đi. Mộc Mộc, ngươi cảm thấy, mùa mưa qua đi chúng ta nên làm cái gì? Nên thú thập thức ăn như thế nào?"
Nghe thấy Patrick cùng hắn nói chuyện đứng đắn, Lâm Mộc dậy, “Nên làm thế nào?"
Patrcik thấy Lâm Mộc nghĩ sang chuyện khác, không hỏi sự tình mà y thương lượng với Jason là tốt rồi. Y không muốn nói dối đối với Lâm Mộc, nhưng cũng muốn đem sự tình làm tốt.
Thấy Lâm Mộc còn nghiêm túc vì bộ lạc này của bọn họ, vì y, nghĩ nên làm thế nào để bộ lạc tốt lên, trong lòng tràn đầy nhu thủy. Nhìn Lâm Mộc y cảm thấy đây là ân điển thần thú ban cho y.
Lâm Mộc ở trong lòng nghĩ chuyện cần làm kế tiếp, thu thập thức ăn là chuyện xếp hạng nhất, dù sao thức ăn là chuyện trọng yếu. Còn có vấn đề giữ ấm vào mùa đông.
“Patrick, mùa đông dài bao nhiêu lâu?
“Hơn một trăm năm mươi ngày."
“Năm tháng a. Chúng ta cần muốn chuẩn bị thật nhiều thức ăn."
“Thức ăn thì ngươi không cần lo lắng, thú nhân trong bộ lạc chúng ta đều là những tay săn tốt, tuy rằng mùa đông con mồi rất ít, yên tâm, chúng ta tuyệt đối có thể bình yên vượt qua. Hơn nữa, chúng ta hiện tại có phòng ở, so với lúc trước tốt hơn nhiều."
“Ta nghe nghe Mischa nói qua chuyện mùa đông, trước kia mùa đông các ngươi đều ăn không đủ no. Như vậy không thể được."
Patrick thở dài, “Tuy rằng mùa thu nhiều thực vật, nhưng không có cách nào bảo tồn, thời điểm vào mùa đông săn thú không dễ dáng, cho nên có chút vất vả. Bất quá, ta nhất định sẽ không để cho ngươi chịu khổ, tin tưởng ta."
Lâm Mộc ôn nhu mỉm cười, “Ta tin tưởng ngươi, bất quá, năm nay chúng ta nhất định có thể qua một cái mùa đông thoải mái. Ngươi cũng phải tin tưởng ta."
Patrick đem người ôm vào trong ngực, “Ta vẫn luôn đều tin tưởng, Mộc Mộc là lợi hại nhất."
Lâm Mộc cười ha hả, “Ta mới không có lợi hãi đâu, ta ở nơi đó của ta là tối vô dụng. cả ngày trạch ở nhà, không tiếp xúc với người khác. Tuy rằng không muốn thừa nhận, kỳ thật vẫn là một loại trốn tránh."
“Ở trong lòng ta Mộc Mộc là lợi hại nhất, hữu dụng nhất. Hơn nữa, cho dù Mộc Mộc vô dụng cũng không quan hệ, ta có đem Mộc Mộc dưỡng trắng trắng tròn tròn."
“Thiết, ta mới không cần trắng trắng tròn tròn, ta cũng không phải bánh bao."
Patrick tuy không biết bánh bao là gì, nhưng nghĩ tới bộ dáng Lâm Mộc trắng trắng tròn tròn đã cảm thấy đáng yêu, “Vẫn là béo tốt hơn, ngươi rất gầy."
“Ta cảm thấy như vậy thật tốt, ở chỗ chúng ta nơi đó là gầy mới đẹp. Ta gầy một chút là suất ca, ta mà béo thành bánh bao, người ta bảo ta là heo."
“Đem bạn lữ của mình dưỡng cường tráng chính là trách nhiệm của mỗi thú nhân."
“Cường tráng?" Lâm Mộc tủm tỉm nhìn y.
Patrick gật đầu, tuy rằng y cảm thấy Lam Mộc cười có chút không có ý tốt.
“Kia, ta ăn béo, ngươi có thể nguyện ý nhương ta công ngươi?" nếu nói như vậy, Lâm Mộc cảm thấy có thể làm cho hắn ăn tới cường tráng cũng không tệ.
“Công ta?" Patrick nghe không hiểu ý của Lâm Mộc
“Chính là, ở thời điểm kia ta ở mặt trên, ngươi ở mặt dưới." Nói, dáng người của Patrick thật sự rất tốt, Lâm Mộc nghĩ như thế.
Patrick nghe hiểu cái này, y dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, giống như đang nói, “Ngươi xác định có thể?"
“Nhìn cái gì vậy, nhược công cường thụ cũng không có gì không được."
Patrick gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Mộc Mộc, vậy chúng ta liền quyết đấu đi."
“Quyết đấu? Sao ngươi lại theo ta quyết đấu?" Lâm Mộc ngoài ý muốn hỏi.
“Bởi vì Mộc Mộc nói ngươi là giống đực, mà hai giống đực kết thành bạn lữ mà nói, đều dùng quyết đấu để quyết định ai trên ai dưới. Cho nên, Mộc Mộc nếu muốn công ta, vậy chúng ta liền quyết đấu đi."
Lâm Mộc nhìn nụ cười trên mặt Patrick, đó là cười gina, tuyệt đối là cười gian, “Hừ, không phải là dánh không lại ngươi sao, đắc ý cái gì?"
Patrick nhìn bộ dạng nghẹn khuất của Lâm Mộc, vui vẻ hôn lên trán hắn, “Mộc Mộc, ngươi không có cách nào biến thân nhất định đánh không lại ta, vậy về sau đừng nghĩ tới chuyện này nữa." Kỳ thật Patrick nói quyết đấu chỉ là muốn làm cho Lâm Mộc vứt cái ý tưởng muốn công y mà thôi. Hơn nữa cùng Lâm Mộc quyết đấu, phần thắng của y cũng không lớn, y không bỏ được làm Lâm Mộc bị thương.
“Bất quá, ta cổ vũ Lâm Mộc biến cường." Patrick còn bổ sung một câu.
Lâm Mộc hận nghiến răng nghiến lợi, phác lên cong Patrick, “Nói ta đánh không lại ngươi, cho ngươi đắc ý…."
Lâm Mộc không ngừng cong ngứa Patrick, “Đắc ý, nhột chết ngươi…"
Patrick đem Lâm Mộc ở trên người y tác loạn đặt dưới thân. Sau đó liền dùng tuyệt chiêu của Cô tô Mộ Dung Phục bắt đầu đối phó Lâm Mộc.
“Ha ha ha…" Lâm Mộc sợ nhột nở nụ cười, thân mình không ngừng vặn vẹo, “Rtấ nhột, đừng cong, ha hả a…"
Người yêu trong lòng vặn vẹo như vậy, Patrick cảm thấy mình áp lực rất lớn.
Cảm giác được hô hấp khác thường của Patrick, làn da nóng rực, Lâm Mộc không dám động, dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Patrick, “Patrick, ta sai, buông ta đi."
Nhìn người này hai má hồng hồng, bởi vì cười quá mức mà hai mắt trở nên ướt át, y gắt gao đè lên người Lâm Mộc, cúi đầu nhẹ nhàng liếm vành tai Lâm Mộc, cảm giacc1 được thân thể Lâm Mộc kích động mà run rẩy một chút, y biết Lâm Mộc cũng có cảm giác.
Ý xấu mà lôi kéo tay Lâm Mộc, kéo tới trung tâm nóng rực của y, “Mộc Mộc, chúng ta làm đi."
Cảm giác được nơi đó hùng tráng, Lâm Mộc cảm thấy tay mình rất nóng. Hắn thừa nhận mình là nam nhân bình thường, đối mặt với người mình thích cầu haon, tự nhiên cũng có phản ứng. Chính là, Lâm Mộc nhỏ giọng nói: “Sẽ bị người ta nghe được." Hơn nữa bây giờ rõ ràng là ban ngày được không.
Patrick đối với tình huống hiện tại cũng thực ảo não, Lâm Mộc lại là người thẹn thùng, bất quá hiện tại nếu y còn nhịn xuống, y liền không là thú nhân.
Y đụng đến nơi cứng rắn của Lâm Mộc, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Đừng…" Lâm Mộc than nhẹ, âm thành lại kiều lại mị, hắn không thể tin được mình thế nhưng lại phát âm thanh như vậy, vội vàng che miệng lại, không cho âm thanh nay thoát ra.
Patrick ở trong lòng nuối tiếc vạn phần, âm thanh Mộc Mộc mê người như vậy lại không nghe được, bất quá nghĩ tới sẽ bị người khác nghe được, y cũng không nguyện ý. Ở trong lòng nghĩ muốn giải quyết vấn đề này, động tác trên tay lại không dừng lại.
Lâm Mộc rõ ràng cảm nhận được ngón tay Patrick đang khuếch trương, cảm giác bị dị vật xâm lấn thật không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dáng ẩn nhẫn của Patrick, mồ hôi chậm rãi rơi xuống, cũng không nhẫn tâm kêu ngừng.
…
Một hồi vận động kịch liệt làm hao phí hầu hết thể lực của Lâm Mộc, dẫn đến Lâm Mộc trực tiếp ngủ vù vù nguyên một buổi chiều, thẳng cho đến khi trời tối mới tỉnh lại.
Bất quá vừa mở mắt liền nhìn thấy Patrick bồi bên người, nhượng tâm tình của hắn cảm thấy khá hơn nhiều, ít nhất không có trực tiếp cắn lên. Dù sao bị Patrick lăn qua lăn lại gây sức ép, trong lòng Lâm Mộc vẫn có chút tức giận, tuy rằng hắn cũng có hưởng thụ, nhưng di chứng để lại rất rõ ràng.
Patrick thấy Lâm Mộc tỉnh lại lập tức nở nụ cười ôn nhu, sau đó đưa lên thức ăn đã chuẩn bị sẵn, dù sao Lâm Mộc làm sự tình hao phí sức lực như vậy, còn bỏ lỡ cơm trưa, tự nhiên sẽ đói bụng.
Lâm Mộc uống xong canh nóng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bất qua nơi đó vẫn không thoải mái, Lâm Mộc cũng liền lười xuống giường, trong lòng nghĩ: liền biết vậy không nên mềm lòng. Bất quá cũng không tức giận với Patrick.
“Ngươi đi ra ngoài vội đi, nhanh tới giờ cơm tối rồi, ngươi đi ra ngoài ăn cơm đi."
“Không sao, ta ở cùng ngươi một lát." Đem người nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, hai người hưởng thụ thời gian yên tĩnh.
Lâm Mộc nằm ở trong ngực Patrick, tuy rằng nơi này sinh hoạt gian khổ một chút, nhưng nơi này có người yêu của hắn, cùng hắn, làm cho hắn sẽ không cảm thấy cô độc, trong lòng hắn thực thỏa mãn.
Hai ngày sau.
Lâm Mộc cùng Linie với vài người khác ở trong đại sảnh nói chuyện phiếm, đột nhiên cảm giác được trong đại sảnh sáng hơn nhiều.
Sacha nhìn về phía ngoài cửa, “Mặt trời xuất hiện! Hình như hết mưa rồi!" Nói xong vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Lâm Mộc cùng vài người cũng chạy ra, nhìn mặt trời trên cao chiếu khắp mọi nơi. “Mưa thật sự đã ngừng. Thật tốt quá, mùa mưa rốt cuộc quaa đi."
Lâm Mộc cao hứng chạy về phía phòng, hưng phấn nói: “Hết mưa rồi, mau đi ra nhìn đi."
Patrick bị lôi kéo chạy ra phía ngoài, nhìn Lâm Mộc hưng phấn liền lắc đầu, vốn y cảm thấy mùa mưa cùng liền một hai ngày như vậy, vừa rồi ở trong phòng được tiếng la hét hưng phấn của bọn họ tự nhiên cũng biết.
Khi Lâm Mộc cùng Patrick đi tới, các thú nhân đều đi tới bên ngoài cửa, mùa mưa đi qua bọn họ cũng thật cao hứng. Dù sao ở trong mùa mưa mà đi săn quả thật là một sự tình làm cho người ta không thích.
Lâm Mộc kéo Patrick đến ngoài cửa, cảm thụ ánh mặt trời chiếu lên người, “Thật là thoải mái." Sau đó hắn lôi kéo Patrick hướng đi ra bên ngoài, “Đi Patrick. Mang ta bay lên trời đi."
Patrick thấy Lâm Mộc cao hứng như vậy, biến thân nhượng hắn trèo lên.
Thấy Patrick biến thân, Sacha bọn hắn cũng làm cho Locker bọn họ biến thân dẫn bọn họ bay lên. Những thú nhân khác cũng sôi nổi biến hóa, chuẩn bị đi hoạt đông chân tay một chút. Trong sơn cốc thoáng đồng thời thật nhiều quái vật lớn bay lên.
Ngồi trên người Patrick bay lên cao, Lâm Mộc cảm thấy mình cách mặt trời càng gần một bước, “Mùa mưa nhiều ngày như vậy, cảm thấy xương cốt đều đều rã rời. Hiện tại được phơi nắng, cảm giác thật thoải mái."
Hắn vuốt lớp da đen ngăm của Patrick dưới thân, “Patrick, làn da màu đen càng dễ dàng hấp thụ ánh mặt trời. Có phải cảm thấy thật ấm áp hay không?"
“Nóng, bất quá thoải mái."
Lâm Mộc sờ sờ lớp vảy dưới tay, “Đều nói xà là động vật máu lạnh, Patrick hình như không sợ lạnh. Hơn nữa, cũng không cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngươi thấp."
Patrick trầm mặc, y biết hiện tại Lâm Mộc đang trong trạng thái làm bầm.
“Ha ha, Lâm Mộc. Ở trên này phơi nắng thật thoải mái." Sacha ngồi trên người Locker đi đến gần bên cạnh Lâm Mộc.
“Ừ, cảm giác như đã lâu chưa đi ra vậy. Từ trên cao nhìn sơn cốc của chúng ta vẫn cảm thấy thật đẹp." Phil cũng lại đây.
“Chúng ta đi xung quanh nhìn xem thế nào nhé?" Linie đưa ra đề nghị.
Lời Linie nói được mọi người đồng ý, một mùa mưa nhưng làm bọn họ nghẹn hủy.
“Hiện tại nhìn xem, ngọn núi này thật lớn." Lâm Mộc nhìn ngọn núi liên miên phập phồng, lúc ấy chỉ một lòng nghĩ nhanh chóng đến sơn cốc, không có nhìn cẩn thận.
Ngọn núi là gì, thời tiểu học hắn đã học qua, ngọn núi là bảo khố của thiên nhiên. Nghĩ đến kế hoạch tầm bảo, Lâm Mộc đã cảm thấy hưng phấn.
“Ưm, có núi liền có động vật, vậy chúng ta không cần lo lắng vấn đề thực vật." Linie nói tiếp.
“Ngọn núi lớn như vậy, không biết có bộ lạc khác không?"
“phụ cận vốn có một bộ lạc, bất quá bọn họ cư trú trong sơn động ở mùa mưa bị nứt, bọn họ liền rời đi." Ryland giải thích cho Phil biết. Hắn từng nhìn thấy bộ lạc kia ở trong mùa mưa rời đi.
“Phá hủy?" Sacha kinh ngạc cảm thán, “Vẫn là chúng ta kiến phòng ở tốt."
Lâm Mộc cũng cảm khái, bọn họ sinh hoạt không đổi. Kỳ thật nếu có thể, hắn rất muốn đem phương pháp tạo phòng ở dạy cho người khác. Không chỉ bởi vì đối với bọn họ thương hại, mà còn bởi vì bọn họ sợ lúc đó triệu đố kỵ đến. Bất quá hiện tại nghĩ tới việc này còn quá sớm.
Bốn người, bốn chỉ thú, bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng truyên ra tiếng cười sung sướng.
***************
Lâm Mộc nghĩ Sacha cùng với Phil đều bị kéo đi tiến hành giáo dục tư tưởng, về phần Linie nhất định là trở về làm quần áo. Thật là một người chịu khó, hiện tại Linie đã bắt đầu làm quần áo mùa đông. Ngẫm lại hắn không đi theo Linie làm quần áo, bời vì lúc Linie làm quần áo đều thực an tĩnh. Nghĩ lại hắn đi theo y cũng là đi ngẩn người, còn không bằng đi tìm Patrick. Lâm Mộc thầm nghĩ rằng, cũng không biết Patrick đang cùng Jason bàn bạc cái gì đó.
Khi Lâm Mộc vào cửa vừa lúc nhìn thấy Jason đi ra, hắn cười cùng Jason chào hỏi. Jason mặt không đổi sắc gật đầu xem như cùng hắn chào hỏi.
Đã quen tính cách của Jason, Lâm Mộc đi vào phòng, thuận tay tháo rèm cửa xuống.
“Patrick, đem huỳnh thạch lấy ra, trong phòng quá tối."
Patrick đang ngồi trên giường thấy Lâm Mộc tiến vào, vừa muốn đứng dậy, lại nghe thấy Lâm Mộc nói, thuận tay lấy huỳnh thạch từ tử treo quần áo trên đầu giường.
Y một bên phóng huỳnh thạch một bên nói chuyện với Lâm Mộc, “Sao đã trở về rồi, không chơi cùng bọn họ?"
Lâm Mộc thừa dịp này trèo lên giường đem cái chăn da thú gấp lại, thoải mái nằm lên trên.
“Ryland cùng Locker đem người lôi đi rồi, Linie thì đang làm quần áo, cảm thấy nhàm chán nên trở lại."
Patrick phóng huỳnh thạch xong, trong phòng trở nên sáng nhu hòa. Y thấy Lâm Mộc thần thái biếng nhác nằm ở trên giường, thấy thế nào cũng thích.
Lâm Mộc nhìn Patrick đi tới, ngồi dậy, ghé vào cạnh y hỏi, “Ngươi cùng Jason ở trong phòng bàn bạc cái gì? Còn lét lút nữa?"
Patrick ngồi ở trên giường, xoa xoa tóc Lâm Mộc, “Như thế nào là lén lút chứ?"
Lâm Mộc né tránh móng vuốt của Patrick, “Cố ý tránh ta, không cho ta nghe, còn không phải là lét lút? Nói, các ngươi đang thảo luận cái gì? Lộ ra một chút coi.’ Lâm Mộc ngưỡng đầu hỏi.
Patrick cất kỹ cái túi da thú nhỏ trong tay, “Cùng Jason thảo luận sự tình cần làm khi mùa mưa qua đi."
“Thật sự?" lâm Mộc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y, “Sẽ không đơn giản như vậy chứ? Nếu đon giản như vậy thì sao không cho ta nghe. Buổi sáng còn cố ý bảo ta rời đi."
“Chính là đơn giản như vậy. Vừa lúc cũng muốn thảo luận với ngươi những chuyện chúng ta muốn làm khi mùa mưa qua đi. Mộc Mộc, ngươi cảm thấy, mùa mưa qua đi chúng ta nên làm cái gì? Nên thú thập thức ăn như thế nào?"
Nghe thấy Patrick cùng hắn nói chuyện đứng đắn, Lâm Mộc dậy, “Nên làm thế nào?"
Patrcik thấy Lâm Mộc nghĩ sang chuyện khác, không hỏi sự tình mà y thương lượng với Jason là tốt rồi. Y không muốn nói dối đối với Lâm Mộc, nhưng cũng muốn đem sự tình làm tốt.
Thấy Lâm Mộc còn nghiêm túc vì bộ lạc này của bọn họ, vì y, nghĩ nên làm thế nào để bộ lạc tốt lên, trong lòng tràn đầy nhu thủy. Nhìn Lâm Mộc y cảm thấy đây là ân điển thần thú ban cho y.
Lâm Mộc ở trong lòng nghĩ chuyện cần làm kế tiếp, thu thập thức ăn là chuyện xếp hạng nhất, dù sao thức ăn là chuyện trọng yếu. Còn có vấn đề giữ ấm vào mùa đông.
“Patrick, mùa đông dài bao nhiêu lâu?
“Hơn một trăm năm mươi ngày."
“Năm tháng a. Chúng ta cần muốn chuẩn bị thật nhiều thức ăn."
“Thức ăn thì ngươi không cần lo lắng, thú nhân trong bộ lạc chúng ta đều là những tay săn tốt, tuy rằng mùa đông con mồi rất ít, yên tâm, chúng ta tuyệt đối có thể bình yên vượt qua. Hơn nữa, chúng ta hiện tại có phòng ở, so với lúc trước tốt hơn nhiều."
“Ta nghe nghe Mischa nói qua chuyện mùa đông, trước kia mùa đông các ngươi đều ăn không đủ no. Như vậy không thể được."
Patrick thở dài, “Tuy rằng mùa thu nhiều thực vật, nhưng không có cách nào bảo tồn, thời điểm vào mùa đông săn thú không dễ dáng, cho nên có chút vất vả. Bất quá, ta nhất định sẽ không để cho ngươi chịu khổ, tin tưởng ta."
Lâm Mộc ôn nhu mỉm cười, “Ta tin tưởng ngươi, bất quá, năm nay chúng ta nhất định có thể qua một cái mùa đông thoải mái. Ngươi cũng phải tin tưởng ta."
Patrick đem người ôm vào trong ngực, “Ta vẫn luôn đều tin tưởng, Mộc Mộc là lợi hại nhất."
Lâm Mộc cười ha hả, “Ta mới không có lợi hãi đâu, ta ở nơi đó của ta là tối vô dụng. cả ngày trạch ở nhà, không tiếp xúc với người khác. Tuy rằng không muốn thừa nhận, kỳ thật vẫn là một loại trốn tránh."
“Ở trong lòng ta Mộc Mộc là lợi hại nhất, hữu dụng nhất. Hơn nữa, cho dù Mộc Mộc vô dụng cũng không quan hệ, ta có đem Mộc Mộc dưỡng trắng trắng tròn tròn."
“Thiết, ta mới không cần trắng trắng tròn tròn, ta cũng không phải bánh bao."
Patrick tuy không biết bánh bao là gì, nhưng nghĩ tới bộ dáng Lâm Mộc trắng trắng tròn tròn đã cảm thấy đáng yêu, “Vẫn là béo tốt hơn, ngươi rất gầy."
“Ta cảm thấy như vậy thật tốt, ở chỗ chúng ta nơi đó là gầy mới đẹp. Ta gầy một chút là suất ca, ta mà béo thành bánh bao, người ta bảo ta là heo."
“Đem bạn lữ của mình dưỡng cường tráng chính là trách nhiệm của mỗi thú nhân."
“Cường tráng?" Lâm Mộc tủm tỉm nhìn y.
Patrick gật đầu, tuy rằng y cảm thấy Lam Mộc cười có chút không có ý tốt.
“Kia, ta ăn béo, ngươi có thể nguyện ý nhương ta công ngươi?" nếu nói như vậy, Lâm Mộc cảm thấy có thể làm cho hắn ăn tới cường tráng cũng không tệ.
“Công ta?" Patrick nghe không hiểu ý của Lâm Mộc
“Chính là, ở thời điểm kia ta ở mặt trên, ngươi ở mặt dưới." Nói, dáng người của Patrick thật sự rất tốt, Lâm Mộc nghĩ như thế.
Patrick nghe hiểu cái này, y dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, giống như đang nói, “Ngươi xác định có thể?"
“Nhìn cái gì vậy, nhược công cường thụ cũng không có gì không được."
Patrick gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Mộc Mộc, vậy chúng ta liền quyết đấu đi."
“Quyết đấu? Sao ngươi lại theo ta quyết đấu?" Lâm Mộc ngoài ý muốn hỏi.
“Bởi vì Mộc Mộc nói ngươi là giống đực, mà hai giống đực kết thành bạn lữ mà nói, đều dùng quyết đấu để quyết định ai trên ai dưới. Cho nên, Mộc Mộc nếu muốn công ta, vậy chúng ta liền quyết đấu đi."
Lâm Mộc nhìn nụ cười trên mặt Patrick, đó là cười gina, tuyệt đối là cười gian, “Hừ, không phải là dánh không lại ngươi sao, đắc ý cái gì?"
Patrick nhìn bộ dạng nghẹn khuất của Lâm Mộc, vui vẻ hôn lên trán hắn, “Mộc Mộc, ngươi không có cách nào biến thân nhất định đánh không lại ta, vậy về sau đừng nghĩ tới chuyện này nữa." Kỳ thật Patrick nói quyết đấu chỉ là muốn làm cho Lâm Mộc vứt cái ý tưởng muốn công y mà thôi. Hơn nữa cùng Lâm Mộc quyết đấu, phần thắng của y cũng không lớn, y không bỏ được làm Lâm Mộc bị thương.
“Bất quá, ta cổ vũ Lâm Mộc biến cường." Patrick còn bổ sung một câu.
Lâm Mộc hận nghiến răng nghiến lợi, phác lên cong Patrick, “Nói ta đánh không lại ngươi, cho ngươi đắc ý…."
Lâm Mộc không ngừng cong ngứa Patrick, “Đắc ý, nhột chết ngươi…"
Patrick đem Lâm Mộc ở trên người y tác loạn đặt dưới thân. Sau đó liền dùng tuyệt chiêu của Cô tô Mộ Dung Phục bắt đầu đối phó Lâm Mộc.
“Ha ha ha…" Lâm Mộc sợ nhột nở nụ cười, thân mình không ngừng vặn vẹo, “Rtấ nhột, đừng cong, ha hả a…"
Người yêu trong lòng vặn vẹo như vậy, Patrick cảm thấy mình áp lực rất lớn.
Cảm giác được hô hấp khác thường của Patrick, làn da nóng rực, Lâm Mộc không dám động, dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Patrick, “Patrick, ta sai, buông ta đi."
Nhìn người này hai má hồng hồng, bởi vì cười quá mức mà hai mắt trở nên ướt át, y gắt gao đè lên người Lâm Mộc, cúi đầu nhẹ nhàng liếm vành tai Lâm Mộc, cảm giacc1 được thân thể Lâm Mộc kích động mà run rẩy một chút, y biết Lâm Mộc cũng có cảm giác.
Ý xấu mà lôi kéo tay Lâm Mộc, kéo tới trung tâm nóng rực của y, “Mộc Mộc, chúng ta làm đi."
Cảm giác được nơi đó hùng tráng, Lâm Mộc cảm thấy tay mình rất nóng. Hắn thừa nhận mình là nam nhân bình thường, đối mặt với người mình thích cầu haon, tự nhiên cũng có phản ứng. Chính là, Lâm Mộc nhỏ giọng nói: “Sẽ bị người ta nghe được." Hơn nữa bây giờ rõ ràng là ban ngày được không.
Patrick đối với tình huống hiện tại cũng thực ảo não, Lâm Mộc lại là người thẹn thùng, bất quá hiện tại nếu y còn nhịn xuống, y liền không là thú nhân.
Y đụng đến nơi cứng rắn của Lâm Mộc, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Đừng…" Lâm Mộc than nhẹ, âm thành lại kiều lại mị, hắn không thể tin được mình thế nhưng lại phát âm thanh như vậy, vội vàng che miệng lại, không cho âm thanh nay thoát ra.
Patrick ở trong lòng nuối tiếc vạn phần, âm thanh Mộc Mộc mê người như vậy lại không nghe được, bất quá nghĩ tới sẽ bị người khác nghe được, y cũng không nguyện ý. Ở trong lòng nghĩ muốn giải quyết vấn đề này, động tác trên tay lại không dừng lại.
Lâm Mộc rõ ràng cảm nhận được ngón tay Patrick đang khuếch trương, cảm giác bị dị vật xâm lấn thật không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dáng ẩn nhẫn của Patrick, mồ hôi chậm rãi rơi xuống, cũng không nhẫn tâm kêu ngừng.
…
Một hồi vận động kịch liệt làm hao phí hầu hết thể lực của Lâm Mộc, dẫn đến Lâm Mộc trực tiếp ngủ vù vù nguyên một buổi chiều, thẳng cho đến khi trời tối mới tỉnh lại.
Bất quá vừa mở mắt liền nhìn thấy Patrick bồi bên người, nhượng tâm tình của hắn cảm thấy khá hơn nhiều, ít nhất không có trực tiếp cắn lên. Dù sao bị Patrick lăn qua lăn lại gây sức ép, trong lòng Lâm Mộc vẫn có chút tức giận, tuy rằng hắn cũng có hưởng thụ, nhưng di chứng để lại rất rõ ràng.
Patrick thấy Lâm Mộc tỉnh lại lập tức nở nụ cười ôn nhu, sau đó đưa lên thức ăn đã chuẩn bị sẵn, dù sao Lâm Mộc làm sự tình hao phí sức lực như vậy, còn bỏ lỡ cơm trưa, tự nhiên sẽ đói bụng.
Lâm Mộc uống xong canh nóng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bất qua nơi đó vẫn không thoải mái, Lâm Mộc cũng liền lười xuống giường, trong lòng nghĩ: liền biết vậy không nên mềm lòng. Bất quá cũng không tức giận với Patrick.
“Ngươi đi ra ngoài vội đi, nhanh tới giờ cơm tối rồi, ngươi đi ra ngoài ăn cơm đi."
“Không sao, ta ở cùng ngươi một lát." Đem người nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, hai người hưởng thụ thời gian yên tĩnh.
Lâm Mộc nằm ở trong ngực Patrick, tuy rằng nơi này sinh hoạt gian khổ một chút, nhưng nơi này có người yêu của hắn, cùng hắn, làm cho hắn sẽ không cảm thấy cô độc, trong lòng hắn thực thỏa mãn.
Hai ngày sau.
Lâm Mộc cùng Linie với vài người khác ở trong đại sảnh nói chuyện phiếm, đột nhiên cảm giác được trong đại sảnh sáng hơn nhiều.
Sacha nhìn về phía ngoài cửa, “Mặt trời xuất hiện! Hình như hết mưa rồi!" Nói xong vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Lâm Mộc cùng vài người cũng chạy ra, nhìn mặt trời trên cao chiếu khắp mọi nơi. “Mưa thật sự đã ngừng. Thật tốt quá, mùa mưa rốt cuộc quaa đi."
Lâm Mộc cao hứng chạy về phía phòng, hưng phấn nói: “Hết mưa rồi, mau đi ra nhìn đi."
Patrick bị lôi kéo chạy ra phía ngoài, nhìn Lâm Mộc hưng phấn liền lắc đầu, vốn y cảm thấy mùa mưa cùng liền một hai ngày như vậy, vừa rồi ở trong phòng được tiếng la hét hưng phấn của bọn họ tự nhiên cũng biết.
Khi Lâm Mộc cùng Patrick đi tới, các thú nhân đều đi tới bên ngoài cửa, mùa mưa đi qua bọn họ cũng thật cao hứng. Dù sao ở trong mùa mưa mà đi săn quả thật là một sự tình làm cho người ta không thích.
Lâm Mộc kéo Patrick đến ngoài cửa, cảm thụ ánh mặt trời chiếu lên người, “Thật là thoải mái." Sau đó hắn lôi kéo Patrick hướng đi ra bên ngoài, “Đi Patrick. Mang ta bay lên trời đi."
Patrick thấy Lâm Mộc cao hứng như vậy, biến thân nhượng hắn trèo lên.
Thấy Patrick biến thân, Sacha bọn hắn cũng làm cho Locker bọn họ biến thân dẫn bọn họ bay lên. Những thú nhân khác cũng sôi nổi biến hóa, chuẩn bị đi hoạt đông chân tay một chút. Trong sơn cốc thoáng đồng thời thật nhiều quái vật lớn bay lên.
Ngồi trên người Patrick bay lên cao, Lâm Mộc cảm thấy mình cách mặt trời càng gần một bước, “Mùa mưa nhiều ngày như vậy, cảm thấy xương cốt đều đều rã rời. Hiện tại được phơi nắng, cảm giác thật thoải mái."
Hắn vuốt lớp da đen ngăm của Patrick dưới thân, “Patrick, làn da màu đen càng dễ dàng hấp thụ ánh mặt trời. Có phải cảm thấy thật ấm áp hay không?"
“Nóng, bất quá thoải mái."
Lâm Mộc sờ sờ lớp vảy dưới tay, “Đều nói xà là động vật máu lạnh, Patrick hình như không sợ lạnh. Hơn nữa, cũng không cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngươi thấp."
Patrick trầm mặc, y biết hiện tại Lâm Mộc đang trong trạng thái làm bầm.
“Ha ha, Lâm Mộc. Ở trên này phơi nắng thật thoải mái." Sacha ngồi trên người Locker đi đến gần bên cạnh Lâm Mộc.
“Ừ, cảm giác như đã lâu chưa đi ra vậy. Từ trên cao nhìn sơn cốc của chúng ta vẫn cảm thấy thật đẹp." Phil cũng lại đây.
“Chúng ta đi xung quanh nhìn xem thế nào nhé?" Linie đưa ra đề nghị.
Lời Linie nói được mọi người đồng ý, một mùa mưa nhưng làm bọn họ nghẹn hủy.
“Hiện tại nhìn xem, ngọn núi này thật lớn." Lâm Mộc nhìn ngọn núi liên miên phập phồng, lúc ấy chỉ một lòng nghĩ nhanh chóng đến sơn cốc, không có nhìn cẩn thận.
Ngọn núi là gì, thời tiểu học hắn đã học qua, ngọn núi là bảo khố của thiên nhiên. Nghĩ đến kế hoạch tầm bảo, Lâm Mộc đã cảm thấy hưng phấn.
“Ưm, có núi liền có động vật, vậy chúng ta không cần lo lắng vấn đề thực vật." Linie nói tiếp.
“Ngọn núi lớn như vậy, không biết có bộ lạc khác không?"
“phụ cận vốn có một bộ lạc, bất quá bọn họ cư trú trong sơn động ở mùa mưa bị nứt, bọn họ liền rời đi." Ryland giải thích cho Phil biết. Hắn từng nhìn thấy bộ lạc kia ở trong mùa mưa rời đi.
“Phá hủy?" Sacha kinh ngạc cảm thán, “Vẫn là chúng ta kiến phòng ở tốt."
Lâm Mộc cũng cảm khái, bọn họ sinh hoạt không đổi. Kỳ thật nếu có thể, hắn rất muốn đem phương pháp tạo phòng ở dạy cho người khác. Không chỉ bởi vì đối với bọn họ thương hại, mà còn bởi vì bọn họ sợ lúc đó triệu đố kỵ đến. Bất quá hiện tại nghĩ tới việc này còn quá sớm.
Bốn người, bốn chỉ thú, bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng truyên ra tiếng cười sung sướng.
Tác giả :
Tử Sắc Kinh Cức