Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký
Chương 53: Tình nồng ý mật
Lạc Lạc vốn hết giận rồi, nhưng lúc nghe hắn kể, bỗng liên tưởng tới hắn đang trái ôm phải ấp trong Mãn Thúy Lâu, lỗ mũi đau xót chợt cảm thấy uất ức, khẽ nức nở.
Mai Vô Quá lập tức hoảng sợ, thấy bộ dạng khổ sở của Lạc Lạc trong lòng hối hận, cho là hành động của mình đã làm tổn thương kinh nghiệm sống chưa nhiều của nàng, vội vàng rút le?q{o{uy/do^n tay về, vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói: “Đừng khóc, đều là Mai ca ca không tốt, đúng, sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa."
Lạc Lạc càng tủi thân hơn, thầm nghĩ cái gì mình cũng chuẩn bị giao ra rồi, người này vẫn còn lưu luyến nơi khói hoa. Mình vẫn nên cách xa hắn ra, nên cự tuyệt hắn đi, nhưng mình lại không bỏ được, vì vậy vừa tủi thân vừa tức giận đan xen lẫn lộn nhau càng lúc càng bức bối, chỉ muốn ôm hắn thật sâu thật chặt, nên lắc đầu ôm chặt lấy Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá suy nghĩ một chút, thấy Lạc Lạc không phải bởi vì động tác thân mật của mình mà tức giận, vì vậy hiểu rõ nói: “Là ca ca không tốt, về sau tuyệt sẽ không lớn tiếng quát muội như vậy, nhưng mà, nhưng mà muội có biết lúc ta về nhà không thấy muội, đã rất lo lắng không?"
“Sao huynh trở về muộn như vậy, huynh có biết muội lo lắng lắm không? Coi như huynh, coi như huynh đi cái loại địa phương đó, ta cũng rất lo lắng…" Lạc Lạc khóc thành tiếng, giận đến hai chân đạp loạn.
Mai Vô Quá ngẩn người, không nghĩ tới tiểu nha đầu biết mình đi nơi nào.
“Muội không muốn huynh đi thanh lâu! Muội không muốn huynh đi thanh lâu! Không cho phép huynh cười với nữ nhân khác! Không cho ôm nữ nhân khác! Không cho hôn nữ nhân khác! Không cho!" Nước mắt nước mũi Lạc Lạc dính đầy lên cổ Mai Vô Quá, bắp chân nhỏ không ngừng quẫy đạp, tỏ rõ tính khí nhỏ nhen.
Mai Vô Quá hoàn toàn 囧 rồi, không nghĩ tới Lạc Lạc biết mình đi nơi nào, có chút chột dạ nói: “Làm sao muội biết, là họ Từ kia nói cho muội?"
“Muội tận mắt nhìn thấy, muội nhìn thấy." Lạc Lạc càng nói càng tức, đẩy Mai Vô Quá ra, xoay người lại nghẹn ngào nức nở. Tiểu nhân nhi càng nói càng kích động, đầu vai nhẵn bóng không ngừng run rẩy, cũng không rõ là lạnh lê0qu1ýđ:@#ôn hay đang tức giận.
Mai Vô Quá hoàn toàn câm nín, như một con gà trống bị dội nước lạnh ủ rũ cúi đầu hối hận khôn nguôi, nhìn bộ dạng tiểu nha đầu đau lòng muốn chết, đau lòng ôm lấy thân hình nhỏ bé từ đằng sau, dán chặt vào tấm lưng trần của nàng, bàn tay lớn xoa lên cánh tay như ngó sen, nhẹ nhàng cọ sát vành tai sau của nàng: “Lạc Lạc, ca ca không phải đi vui đùa, Lạc Lạc…"
“Muội mặc kệ! Muội không nghe theo! Vì cái gì đi cũng không được!" Lạc Lạc úp mặt trên gối đầu, không để ý tới Mai Vô Quá.
“Được được, không đi, không đi, sau này bất luận cái gì cũng không đi, huynh đều nghe Lạc Lạc. Đều là ca ca không tốt, đều là lỗi của ca ca, Lạc Lạc đừng tức giận, tức giận sẽ làm ca ca đau lòng. Muội đánh ta, đánh ca ca…" Mai Vô Quá xúc động ôm chặt Lạc Lạc, bàn tay cầm lấy tay của nàng đánh lên trên mặt mình, không đánh được vì vậy nắm chặt lấy bàn tay mềm mại ấm áp, môi cọ xát sau tai của nàng, làm cho bình tĩnh lại.
Lạc Lạc nghe lời nói của Mai Vô Quá, lòng có chút mềm nhũn, chỉ là vẫn còn hơi tức, vì vậy mặc kệ ý nhỏ muốn lấy lòng, chỉ đưa lưng về phía hắn bĩu môi trong bóng tối. Nghĩ lại thì, nàng vẫn tin tưởng lời nói của Mai ca ca, bằng trực giác của nàng.
Mai Vô Quá là một nam nhân cổ đại, nam nhân cổ đại dạo chơi thanh lâu một chút vốn là chuyện bình thường, đương nhiên vẫn là sẽ tránh né nữ nhân của mình, hơn nữa hắn còn không giỏi khoản này. Hắn căn bản không muốn quá nhiều, lại nói có việc cần làm, cho nên tự bản thân cũng có lý của nó, vậy mà thấy tiểu nha đầu khổ sở như vậy, hắn ở tại trong lòng đã hối hấn vô số lần. Nếu sớm biết, hắn tuyệt đối sẽ không đi, vụ án có thể không điều tra, chức cũng có thể không cần lên, chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Mai Vô Quá ôm chặt Lạc Lạc, nhẹ nhàng nói: “Huynh chỉ đi tra án, tuyệt nhiên không đụng vào bất kỳ nữ nhân nào. Gần đây có hai vụ giết người đều có liên quan tới Mãn Thúy Lâu, vụ án rất là kỳ lạ, huynh chỉ muốn, chỉ muốn… lập công…"
Lạc Lạc thôi nức nở, lẳng lặng nghe Mai Vô Quá kể.
“Hiện tại cuộc sống chúng ta khá khẩm hơn nhiều, mà huynh vẫn muốn cho muội trải qua tốt hơn, muốn cho muội một bầy nha hoàn ma ma hầu hạ, muốn cho muội mặc thứ tốt nhất." Mai Vô Quá chôn mặt thật sâu vào xương quai xanh của Lạc Lạc: “Hôm đó ở Thái Hưng Lâu, cái gì huynh cũng không sợ, huynh chỉ sợ có người làm tổn thương muội, nếu huynh nắm trong tay quyền cao chức trọng, huynh xem ai còn dám tổn thương đến muội!"
Một hàng lệ trong suốt theo gò má trơn nhẵn không tỳ vết lăn xuống, rơi lên cánh tay Mai Vô Quá đang vòng quanh mình.
Mai Vô Quá xoay người Lạc Lạc lại, hôn lên dòng lệ trên mặt nàng: “Tuyệt đối không có lần thứ hai, không đi nữa, ta sẽ nghe lời đừng nóng giận nữa."
Lạc Lạc uất ức giấu đầu vào ngực của hắn, giờ phút này da thịt chạm vào nhau, không có **, chỉ có yêu thương.
** cởi ra, lý trí khôi phục, Mai Vô Quá cũng khong muốn ăn nàng sớm như vậy. Còn chưa có danh phận, thân thể vẫn còn hơi bé.
Náo loạn hồi lâu, Lạc Lạc có chút mệt mỏi, chỉ chốc lát sau liền ngủ khì, Mai Vô Quá mơ mơ le:3qu..yd;;o0n màng màng ngủ thẳng qua nửa đêm, vừa mở mắt thấy trời sắp sáng, liền vội vàng đứng lên mặc cẩn thận, chạy về phía ngoại ô.
Trên chăn còn lưu lại mùi vị của hắn, loại mùi vị làm cho lòng người bình yên, Lạc Lạc lật người ôm lấy gối đầu của hắn, áp sát lên trên ngực của mình. Phía dưới có chút ẩm ướt, nghĩ tới duyên cớ vượt giới hạn tối qua, Lạc Lạc cười cười có chút ngượng ngùng, ấn mặt lên gối đầu. Mắc cỡ muốn chết, còn không bằng trực tiếp làm, tránh cho lần tới tiếp tục trải qua một hồi vận động như thế so với giải bóng đá ngoại hạng Anh còn mệt hơn, thật hao tâm tốn lực, Lạc Lạc vô liêm sỉ hối hận.
Mặc dù xấu hổ, nhưng khi nhớ lại, vẫn khiến lòng người chấn động, Lạc Lạc đưa tay sờ nơi mềm mại của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên. Quả nhiên là cái **, Lạc Lạc ngượng ngập tự giễu.
Trên đời này có hai loại nam nhân, loại thứ nhất động tay động chân với ngươi, không đợi ngươi cho phép liền đè ngươi ra, lớn lên anh tuấn; loại thứ hai động tay động chân với ngươi, không đợi ngươi cho phép liền đè ngươi ra, dáng dấp xấu xí. Đối với Lạc Lạc mà nói, loại thứ nhất chính là nam chủ đa tình, loại thứ hai chính là lưu manh. Dĩ nhiên, nam nhân anh tuấn chỉ có thể là Mai Vô Quá.
Lạc Lạc lăn lộn trên giường chán chê, đứng dậy phát hiện bên gối đầu có một chiếc trâm phỉ thúy có hình con bướm kết bằng ngọc trai uốn lượn, cầm trong tay, dường như bên trên vẫn còn hơi ấm của Mai Vô Quá. Hắn ghé vào tiệm trang sức, là mua cho mình, Lạc Lạc nắm chặt cây trâm trong tay. Qua hồi lâu, Lạc Lạc đứng dậy mặc đồ chỉn chu, trên bàn là [l]e.q{u}y*do^n thức ăn Mai Vô Quá để lại cho mình. Lúc giả bộ ngủ, biết Mai Vô Quá tưởng mình chưa tỉnh liền một mình đi nha môn. Mới sáng sớm, vừa cái đó tối hôm qua, không tốt lắm, nên Lạc Lạc quyết định giả bộ ngủ.
Ăn bữa sáng xong Lạc Lạc đẩy cửa đứng ra miệng cửa, biến mắt. Ánh mặt trời của mùa xuân ấm áp chiếu lên khuôn mặt, rất thoải mái, đôi tay Lạc Lạc vươn qua đỉnh đầu, cả người có chút đau nhức, vận động một chút cho dễ chịu.
“Nha đầu, nàng không có chuyện gì sao?" Từ Kiêu Đình đứng ở đầu tường, vừa thấy Lạc Lạc ra cửa, vội nhảy xuống chạy vài bước đến trước mặt nàng, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm mấy vòng. “Không nháo loạn?"
“Đào thanh y cựu!" Lạc Lạc không giấu được nhếch môi.
(Đào thanh y cựu: tiếng sóng vẫn dạt dào như trước.)
Từ Kiêu Đình không hiểu ý ‘đào thanh y cựu’ cho lắm, chỉ vừa có chút vui mừng vừa có chút không cam lòng ‘a’ một tiếng, bỗng nhiên từ phía sau lấy ra một cành hoa nhỏ, thả vào tay Lạc Lạc: “Cầm lấy, mới hái, bản thiếu gia ta rất lâu rồi không dậy sớm như thế."
“Ngươi, cứ như thế mà đi vào?" Da đầu Lạc Lạc ngứa ngáy, phải biết rằng, thay đổi người thâm hiểm, thật phiền phức.
“Ca ca của nàng quá thô lỗ, sáng nay ta thấy hắn ra khỏi đầu ngõ, sau đấy mới nhảy lên." Từ Kiêu Đình cúi người tỉ mỉ nhìn tiểu nha đầu, trên mặt kìm nén sự sung sướng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra, ép hỏi ra cái gì sao?"
“Mai ca ca phải đi tra án." Lạc Lạc nhét hoa lại vào tay Từ Kiêu Đình, không thích người ta thì không nên cho người hy vọng: “Cảm ơn cúc hoa của ngươi, nhưng mà… ta không thích cúc hoa, a, không phải, là không thích hoa. Cám ơn ngươi, lần sau không dđ//lê@qui"đôn.co=m cần làm phiền ngươi giúp ta hái hoa." Nói tới câu ‘cám ơn cúc hoa của ngươi’ trong lòng Lạc Lạc lập tức rối loạn kèm theo suy nghĩ không tử tế cười lớn.
“Không thích thì vứt vào thùng! Không phải hôm qua nhìn thấy nàng đau lòng như vậy, cho nên mới dỗ cho nàng vui sao!" Từ Kiêu Đình nổi giận, một tay cầm hoa ném vào ngực Lạc Lạc, nghiêng đầu đứng một bên.
“A, ý ta không phải vậy, thật xin lỗi, ngươi đừng tức giận." Lạc Lạc cũng cảm thấy có chút hơi quá, mình vừa xong thật không lễ phép, vì vậy nhỏ giọng xin lỗi.
“Hắc hắc, ta không có tức giận." Từ Kiêu Đình quay đầu lại, biến thành mặt cười.
“Tiểu huynh đệ, mở cửa, tiểu huynh đệ." Ngoài cửa truyền tới một giọng nói của nam tử trẻ tuổi, Lạc Lạc tựa như đã từng nghe qua, nhất thời không nhớ ra được.
Từ Kiêu Đình nhíu nhíu mày, theo Lạc Lạc ra mở cửa.
“Xin hỏi cô…" Lý Thừa Khoan một thân trang phục mạnh mẽ đứng ở miệng cửa, lời bay ra được phân nửa liền dừng lại, sau khi nhìn Lạc Lạc chăm chú bàn tay lớn chợt vỗ bắp đùi: “Tiểu huynh đệ ngươi là nữ!"
“Lý, Lý công tử!" Lạc Lạc cũng có chút kinh ngạc, chỉ thấy Lý Thừa Khoan đang dắt theo con ngựa cao lớn vừa mừng vừa sợ nhìn mình.
“Hắn là ai?" Lý Thừa Khoan ngông cuồng quen rồi, thấy Từ Kiêu Đình sau lưng Lạc Lạc, tay cầm cây roi quất ngựa lại chỉ vào, hỏi.
“Ngươi là ai?" Từ Kiêu Đình cũng không phải là đèn đã cạn dầu, trong thành Nguyên Bắc này chưa có người nào dám nói chuyện với mình như ljjeq^w"yđo^n vậy đâu, vì vậy bước tới phía trước một bước, gắt gao nhìn chòng chọc vào Lý Thừa Khoan.
“Ta là chủ đình vương phủ." Lý Thừa Khoan khẽ hất đầu: “Tới tìm tiểu huynh đệ."
“Nàng biết hắn? Làm sao quen biết?" Từ Kiêu Đình nghiêm mặt, quay đầu lại nhìn Lạc Lạc.
“Quen biết cùng với Mai ca ca." Lạc Lạc trả lời xong Từ Kiêu Đình nhanh chóng bước lên trước nói với Lý Thừa Khoan: “Lý công tử tới đây có việc gì? Không phải đi thủ biên*?"
(Thủ biên: phòng thủ biên giới.)
“Ta điều hồi kinh thành, vừa đúng lúc phụng mệnh phụ thân tới nơi này làm một chuyện, thuận tiện tới thăm ngươi một chút. Nghe tiểu nha dịch gầy gò lại nhỏ bé kia nói ngươi ở nơi này, ta liền tới, không nghĩ tới… nữ nhân cũng có thể làm nha dịch?" Lý Thừa Khoan thắc mắc hỏi.
“Ta không phải nha dịch, hôm đó nha dịch vừa cao lớn vừa anh tuấn là ca ca ta, ta đi theo ca ca ta." Lạc Lạc lập tức hỏi: “Còn nha dịch gầy gò gọi là Lý Mặc, hắn chưa nói ta là nữ? Cứ như vậy nói cho ngươi biết nơi ta cư trú?"
“Hắn hoảng hốt còn muốn nói điều gì đó, lắp ba lắp bắp, bọn ta không chờ được, không đợi nghe hết đã tới rồi." Lý Thừa Khoan một bộ dáng hiên ngang: “Ngươi chắc vẫn chưa cập kê, ta nói vơi ngươi a, cập kê cũng không được phân biệt nam nữ mà không để ý tới ta, ta vẫn coi ngươi là huynh đệ đấy."
Mai Vô Quá lập tức hoảng sợ, thấy bộ dạng khổ sở của Lạc Lạc trong lòng hối hận, cho là hành động của mình đã làm tổn thương kinh nghiệm sống chưa nhiều của nàng, vội vàng rút le?q{o{uy/do^n tay về, vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói: “Đừng khóc, đều là Mai ca ca không tốt, đúng, sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa."
Lạc Lạc càng tủi thân hơn, thầm nghĩ cái gì mình cũng chuẩn bị giao ra rồi, người này vẫn còn lưu luyến nơi khói hoa. Mình vẫn nên cách xa hắn ra, nên cự tuyệt hắn đi, nhưng mình lại không bỏ được, vì vậy vừa tủi thân vừa tức giận đan xen lẫn lộn nhau càng lúc càng bức bối, chỉ muốn ôm hắn thật sâu thật chặt, nên lắc đầu ôm chặt lấy Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá suy nghĩ một chút, thấy Lạc Lạc không phải bởi vì động tác thân mật của mình mà tức giận, vì vậy hiểu rõ nói: “Là ca ca không tốt, về sau tuyệt sẽ không lớn tiếng quát muội như vậy, nhưng mà, nhưng mà muội có biết lúc ta về nhà không thấy muội, đã rất lo lắng không?"
“Sao huynh trở về muộn như vậy, huynh có biết muội lo lắng lắm không? Coi như huynh, coi như huynh đi cái loại địa phương đó, ta cũng rất lo lắng…" Lạc Lạc khóc thành tiếng, giận đến hai chân đạp loạn.
Mai Vô Quá ngẩn người, không nghĩ tới tiểu nha đầu biết mình đi nơi nào.
“Muội không muốn huynh đi thanh lâu! Muội không muốn huynh đi thanh lâu! Không cho phép huynh cười với nữ nhân khác! Không cho ôm nữ nhân khác! Không cho hôn nữ nhân khác! Không cho!" Nước mắt nước mũi Lạc Lạc dính đầy lên cổ Mai Vô Quá, bắp chân nhỏ không ngừng quẫy đạp, tỏ rõ tính khí nhỏ nhen.
Mai Vô Quá hoàn toàn 囧 rồi, không nghĩ tới Lạc Lạc biết mình đi nơi nào, có chút chột dạ nói: “Làm sao muội biết, là họ Từ kia nói cho muội?"
“Muội tận mắt nhìn thấy, muội nhìn thấy." Lạc Lạc càng nói càng tức, đẩy Mai Vô Quá ra, xoay người lại nghẹn ngào nức nở. Tiểu nhân nhi càng nói càng kích động, đầu vai nhẵn bóng không ngừng run rẩy, cũng không rõ là lạnh lê0qu1ýđ:@#ôn hay đang tức giận.
Mai Vô Quá hoàn toàn câm nín, như một con gà trống bị dội nước lạnh ủ rũ cúi đầu hối hận khôn nguôi, nhìn bộ dạng tiểu nha đầu đau lòng muốn chết, đau lòng ôm lấy thân hình nhỏ bé từ đằng sau, dán chặt vào tấm lưng trần của nàng, bàn tay lớn xoa lên cánh tay như ngó sen, nhẹ nhàng cọ sát vành tai sau của nàng: “Lạc Lạc, ca ca không phải đi vui đùa, Lạc Lạc…"
“Muội mặc kệ! Muội không nghe theo! Vì cái gì đi cũng không được!" Lạc Lạc úp mặt trên gối đầu, không để ý tới Mai Vô Quá.
“Được được, không đi, không đi, sau này bất luận cái gì cũng không đi, huynh đều nghe Lạc Lạc. Đều là ca ca không tốt, đều là lỗi của ca ca, Lạc Lạc đừng tức giận, tức giận sẽ làm ca ca đau lòng. Muội đánh ta, đánh ca ca…" Mai Vô Quá xúc động ôm chặt Lạc Lạc, bàn tay cầm lấy tay của nàng đánh lên trên mặt mình, không đánh được vì vậy nắm chặt lấy bàn tay mềm mại ấm áp, môi cọ xát sau tai của nàng, làm cho bình tĩnh lại.
Lạc Lạc nghe lời nói của Mai Vô Quá, lòng có chút mềm nhũn, chỉ là vẫn còn hơi tức, vì vậy mặc kệ ý nhỏ muốn lấy lòng, chỉ đưa lưng về phía hắn bĩu môi trong bóng tối. Nghĩ lại thì, nàng vẫn tin tưởng lời nói của Mai ca ca, bằng trực giác của nàng.
Mai Vô Quá là một nam nhân cổ đại, nam nhân cổ đại dạo chơi thanh lâu một chút vốn là chuyện bình thường, đương nhiên vẫn là sẽ tránh né nữ nhân của mình, hơn nữa hắn còn không giỏi khoản này. Hắn căn bản không muốn quá nhiều, lại nói có việc cần làm, cho nên tự bản thân cũng có lý của nó, vậy mà thấy tiểu nha đầu khổ sở như vậy, hắn ở tại trong lòng đã hối hấn vô số lần. Nếu sớm biết, hắn tuyệt đối sẽ không đi, vụ án có thể không điều tra, chức cũng có thể không cần lên, chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Mai Vô Quá ôm chặt Lạc Lạc, nhẹ nhàng nói: “Huynh chỉ đi tra án, tuyệt nhiên không đụng vào bất kỳ nữ nhân nào. Gần đây có hai vụ giết người đều có liên quan tới Mãn Thúy Lâu, vụ án rất là kỳ lạ, huynh chỉ muốn, chỉ muốn… lập công…"
Lạc Lạc thôi nức nở, lẳng lặng nghe Mai Vô Quá kể.
“Hiện tại cuộc sống chúng ta khá khẩm hơn nhiều, mà huynh vẫn muốn cho muội trải qua tốt hơn, muốn cho muội một bầy nha hoàn ma ma hầu hạ, muốn cho muội mặc thứ tốt nhất." Mai Vô Quá chôn mặt thật sâu vào xương quai xanh của Lạc Lạc: “Hôm đó ở Thái Hưng Lâu, cái gì huynh cũng không sợ, huynh chỉ sợ có người làm tổn thương muội, nếu huynh nắm trong tay quyền cao chức trọng, huynh xem ai còn dám tổn thương đến muội!"
Một hàng lệ trong suốt theo gò má trơn nhẵn không tỳ vết lăn xuống, rơi lên cánh tay Mai Vô Quá đang vòng quanh mình.
Mai Vô Quá xoay người Lạc Lạc lại, hôn lên dòng lệ trên mặt nàng: “Tuyệt đối không có lần thứ hai, không đi nữa, ta sẽ nghe lời đừng nóng giận nữa."
Lạc Lạc uất ức giấu đầu vào ngực của hắn, giờ phút này da thịt chạm vào nhau, không có **, chỉ có yêu thương.
** cởi ra, lý trí khôi phục, Mai Vô Quá cũng khong muốn ăn nàng sớm như vậy. Còn chưa có danh phận, thân thể vẫn còn hơi bé.
Náo loạn hồi lâu, Lạc Lạc có chút mệt mỏi, chỉ chốc lát sau liền ngủ khì, Mai Vô Quá mơ mơ le:3qu..yd;;o0n màng màng ngủ thẳng qua nửa đêm, vừa mở mắt thấy trời sắp sáng, liền vội vàng đứng lên mặc cẩn thận, chạy về phía ngoại ô.
Trên chăn còn lưu lại mùi vị của hắn, loại mùi vị làm cho lòng người bình yên, Lạc Lạc lật người ôm lấy gối đầu của hắn, áp sát lên trên ngực của mình. Phía dưới có chút ẩm ướt, nghĩ tới duyên cớ vượt giới hạn tối qua, Lạc Lạc cười cười có chút ngượng ngùng, ấn mặt lên gối đầu. Mắc cỡ muốn chết, còn không bằng trực tiếp làm, tránh cho lần tới tiếp tục trải qua một hồi vận động như thế so với giải bóng đá ngoại hạng Anh còn mệt hơn, thật hao tâm tốn lực, Lạc Lạc vô liêm sỉ hối hận.
Mặc dù xấu hổ, nhưng khi nhớ lại, vẫn khiến lòng người chấn động, Lạc Lạc đưa tay sờ nơi mềm mại của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên. Quả nhiên là cái **, Lạc Lạc ngượng ngập tự giễu.
Trên đời này có hai loại nam nhân, loại thứ nhất động tay động chân với ngươi, không đợi ngươi cho phép liền đè ngươi ra, lớn lên anh tuấn; loại thứ hai động tay động chân với ngươi, không đợi ngươi cho phép liền đè ngươi ra, dáng dấp xấu xí. Đối với Lạc Lạc mà nói, loại thứ nhất chính là nam chủ đa tình, loại thứ hai chính là lưu manh. Dĩ nhiên, nam nhân anh tuấn chỉ có thể là Mai Vô Quá.
Lạc Lạc lăn lộn trên giường chán chê, đứng dậy phát hiện bên gối đầu có một chiếc trâm phỉ thúy có hình con bướm kết bằng ngọc trai uốn lượn, cầm trong tay, dường như bên trên vẫn còn hơi ấm của Mai Vô Quá. Hắn ghé vào tiệm trang sức, là mua cho mình, Lạc Lạc nắm chặt cây trâm trong tay. Qua hồi lâu, Lạc Lạc đứng dậy mặc đồ chỉn chu, trên bàn là [l]e.q{u}y*do^n thức ăn Mai Vô Quá để lại cho mình. Lúc giả bộ ngủ, biết Mai Vô Quá tưởng mình chưa tỉnh liền một mình đi nha môn. Mới sáng sớm, vừa cái đó tối hôm qua, không tốt lắm, nên Lạc Lạc quyết định giả bộ ngủ.
Ăn bữa sáng xong Lạc Lạc đẩy cửa đứng ra miệng cửa, biến mắt. Ánh mặt trời của mùa xuân ấm áp chiếu lên khuôn mặt, rất thoải mái, đôi tay Lạc Lạc vươn qua đỉnh đầu, cả người có chút đau nhức, vận động một chút cho dễ chịu.
“Nha đầu, nàng không có chuyện gì sao?" Từ Kiêu Đình đứng ở đầu tường, vừa thấy Lạc Lạc ra cửa, vội nhảy xuống chạy vài bước đến trước mặt nàng, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm mấy vòng. “Không nháo loạn?"
“Đào thanh y cựu!" Lạc Lạc không giấu được nhếch môi.
(Đào thanh y cựu: tiếng sóng vẫn dạt dào như trước.)
Từ Kiêu Đình không hiểu ý ‘đào thanh y cựu’ cho lắm, chỉ vừa có chút vui mừng vừa có chút không cam lòng ‘a’ một tiếng, bỗng nhiên từ phía sau lấy ra một cành hoa nhỏ, thả vào tay Lạc Lạc: “Cầm lấy, mới hái, bản thiếu gia ta rất lâu rồi không dậy sớm như thế."
“Ngươi, cứ như thế mà đi vào?" Da đầu Lạc Lạc ngứa ngáy, phải biết rằng, thay đổi người thâm hiểm, thật phiền phức.
“Ca ca của nàng quá thô lỗ, sáng nay ta thấy hắn ra khỏi đầu ngõ, sau đấy mới nhảy lên." Từ Kiêu Đình cúi người tỉ mỉ nhìn tiểu nha đầu, trên mặt kìm nén sự sung sướng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra, ép hỏi ra cái gì sao?"
“Mai ca ca phải đi tra án." Lạc Lạc nhét hoa lại vào tay Từ Kiêu Đình, không thích người ta thì không nên cho người hy vọng: “Cảm ơn cúc hoa của ngươi, nhưng mà… ta không thích cúc hoa, a, không phải, là không thích hoa. Cám ơn ngươi, lần sau không dđ//lê@qui"đôn.co=m cần làm phiền ngươi giúp ta hái hoa." Nói tới câu ‘cám ơn cúc hoa của ngươi’ trong lòng Lạc Lạc lập tức rối loạn kèm theo suy nghĩ không tử tế cười lớn.
“Không thích thì vứt vào thùng! Không phải hôm qua nhìn thấy nàng đau lòng như vậy, cho nên mới dỗ cho nàng vui sao!" Từ Kiêu Đình nổi giận, một tay cầm hoa ném vào ngực Lạc Lạc, nghiêng đầu đứng một bên.
“A, ý ta không phải vậy, thật xin lỗi, ngươi đừng tức giận." Lạc Lạc cũng cảm thấy có chút hơi quá, mình vừa xong thật không lễ phép, vì vậy nhỏ giọng xin lỗi.
“Hắc hắc, ta không có tức giận." Từ Kiêu Đình quay đầu lại, biến thành mặt cười.
“Tiểu huynh đệ, mở cửa, tiểu huynh đệ." Ngoài cửa truyền tới một giọng nói của nam tử trẻ tuổi, Lạc Lạc tựa như đã từng nghe qua, nhất thời không nhớ ra được.
Từ Kiêu Đình nhíu nhíu mày, theo Lạc Lạc ra mở cửa.
“Xin hỏi cô…" Lý Thừa Khoan một thân trang phục mạnh mẽ đứng ở miệng cửa, lời bay ra được phân nửa liền dừng lại, sau khi nhìn Lạc Lạc chăm chú bàn tay lớn chợt vỗ bắp đùi: “Tiểu huynh đệ ngươi là nữ!"
“Lý, Lý công tử!" Lạc Lạc cũng có chút kinh ngạc, chỉ thấy Lý Thừa Khoan đang dắt theo con ngựa cao lớn vừa mừng vừa sợ nhìn mình.
“Hắn là ai?" Lý Thừa Khoan ngông cuồng quen rồi, thấy Từ Kiêu Đình sau lưng Lạc Lạc, tay cầm cây roi quất ngựa lại chỉ vào, hỏi.
“Ngươi là ai?" Từ Kiêu Đình cũng không phải là đèn đã cạn dầu, trong thành Nguyên Bắc này chưa có người nào dám nói chuyện với mình như ljjeq^w"yđo^n vậy đâu, vì vậy bước tới phía trước một bước, gắt gao nhìn chòng chọc vào Lý Thừa Khoan.
“Ta là chủ đình vương phủ." Lý Thừa Khoan khẽ hất đầu: “Tới tìm tiểu huynh đệ."
“Nàng biết hắn? Làm sao quen biết?" Từ Kiêu Đình nghiêm mặt, quay đầu lại nhìn Lạc Lạc.
“Quen biết cùng với Mai ca ca." Lạc Lạc trả lời xong Từ Kiêu Đình nhanh chóng bước lên trước nói với Lý Thừa Khoan: “Lý công tử tới đây có việc gì? Không phải đi thủ biên*?"
(Thủ biên: phòng thủ biên giới.)
“Ta điều hồi kinh thành, vừa đúng lúc phụng mệnh phụ thân tới nơi này làm một chuyện, thuận tiện tới thăm ngươi một chút. Nghe tiểu nha dịch gầy gò lại nhỏ bé kia nói ngươi ở nơi này, ta liền tới, không nghĩ tới… nữ nhân cũng có thể làm nha dịch?" Lý Thừa Khoan thắc mắc hỏi.
“Ta không phải nha dịch, hôm đó nha dịch vừa cao lớn vừa anh tuấn là ca ca ta, ta đi theo ca ca ta." Lạc Lạc lập tức hỏi: “Còn nha dịch gầy gò gọi là Lý Mặc, hắn chưa nói ta là nữ? Cứ như vậy nói cho ngươi biết nơi ta cư trú?"
“Hắn hoảng hốt còn muốn nói điều gì đó, lắp ba lắp bắp, bọn ta không chờ được, không đợi nghe hết đã tới rồi." Lý Thừa Khoan một bộ dáng hiên ngang: “Ngươi chắc vẫn chưa cập kê, ta nói vơi ngươi a, cập kê cũng không được phân biệt nam nữ mà không để ý tới ta, ta vẫn coi ngươi là huynh đệ đấy."
Tác giả :
Lạc Bút Xuy Mặc