Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký
Chương 19-1: Cảm xúc ngổn ngang trăm mối (thượng)
Mai Vô Quá nói xong liền vào phòng, để lại Lạc Lạc mặt màu chau thành một đoàn đứng trong sân.
Cái này không thể được, tăng lên cơ hội gặp mặt giữa Mai ca ca cùng Tích Yên cô nương, lâu ngày sinh tình thì làm thế nào? Lạc Lạc cảm nhận được uy hiếp trước nay chưa từng có, vội vàng nghĩ biện pháp, con người Lạc Lạc xoay vòng.
Lạc Lạc đi tới cửa sổ, thấy Mai Vô Quá đang thay quần áo, hừ, đây là chưng diện cho cô nương kia xem sao? Lạc Lạc cắn chặt môi dưới, thở phì phò nghĩ.
Giả bộ bệnh đi, bị bệnh sẽ không đi ăn cơm ở nhà Mã đại tỷ, còn có thể ngăn cản Mai ca ca. Lạc Lạc suy nghĩ một chút bộ dáng bị bệnh, bất đắc dĩ nàng giả bộ không được, vì vậy ngược lại nghĩ đến làm bộ bị ngã. Lạc Lạc xem một chút dưới cửa, có mấy khối đá vụn từ tường viện tróc ra, té ở nơi này nhất định sẽ bị thương, nên lui về phía sau một chút đi. Nơi này địa chất xốp, vả lại không có vật cứng, là địa điểm hoàn hảo để té xỉu ngã trợt. Chỉ là bộ áo mới trên người sẽ bị dơ, Lạc Lạc còn đang do dự, lại thấy Mai Vô Quá một cước bước ra cửa phòng, sải bước hướng cửa viện đi, cũng không nhìn Lạc Lạc một cái.
“Mai ca ca!" Lạc Lạc quệt miệng kêu, thầm nghĩ ngươi muốn sớm nhìn thấy cô nương kia, đi cũng không nhìn người.
Mai Vô Quá quay đầu lại ngẩn người: “Lạc Lạc sao muội còn ở nhà, không phải nói muội đến nhà Mã đại tỷ trước sao?" Nói đoạn đi tới trước mặt Lạc Lạc, kéo cái tay nhỏ bé của nàng.
“Mai ca ca, không thể không đi sao?" Lạc Lạc lắc lắc cánh tay nói.
“Ha ha, đúng vậy a, nhận lời với Mã đại ca rồi." Mai Vô Quá cười, vừa nói vừa dắt Lạc Lạc đi tới nhà Mã Bộ khoái.
“Tiểu huynh đệ tới rồi, mau, ngồi ở đây. Cái đó, Lạc Lạc, muội ngồi cùng đại tỷ ở bên này." Mã đại tỷ kéo Lạc Lạc đến vị trí bên trái, trở tay đem Tích Yên đè vào chỗ bên phải mình. Mã Bộ khoái đã sớm ngồi vào bên trái Lạc Lạc, vì vậy Mai Vô Quá chỉ có thể ngồi ở chỗ cuối cùng. Vì trí này ở bên phải Mã Bộ khoái, còn bên trái chính là Tích Yên.
Lạc Lạc mấy lần mở miệng đều bị thanh âm Mã đại tỷ ép xuống, không thể làm gì khác hơn là mím miệng nhìn phía đối diện Tích Yên thẹn thùng cùng Mai Vô Quá khuôn mặt tươi cười.
“Đến, tiểu huynh đệ ngươi ăn nhiều một chút, đây chính là cá Tích Yên nhà ta làm. Tích Yên nhà ta một tay làm được thức ăn ngon, ở nhà cũng là trợ thủ tốt của mẫu thân nàng, vá tắm vẩy nước quét nhà mọi thứ đều thạo, ngươi nếm thử một chút." Mã đại tỷ vừa nói vừa gắp vào chén Mai Vô Quá một khối.
Mai Vô Quá cười nhận lấy, ăn một miếng cũng khen theo, làm Mã đại tỷ mừng đến không ngậm miệng được, bắt đầu liệt kê ưu điểm Tích Yên. Mai Vô Quá vẫn cười nghe, Mã Bộ khoái chen miệng không lọt có chút nóng nảy, chỉ có Lạc Lạc không vui cầm đũa hung hăng đâm vào cơm trong chén.
“Khụ khụ, ta nói nàng nghỉ một lát đi, đừng chỉ cố nói chuyện, ăn nhiều cơm vào." Mã Bộ khoái lo lắng cho thân thể thê tử, quả quyết cắt dứt mặt mày hớn hở nàng diễn thuyết, Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Đây không phải là vì vui mừng sao! Tích Yên cũng tới, tiểu huynh đệ cũng ở đây, a, ha ha." Mã đại tỷ nói xong hớn hở, hướng bên cạnh vặn vẹo uốn éo, chen cánh tay Lạc Lạc, Lạc Lạc đang gắp một miếng thịt liền rơi xuống trên bàn.
“Ai, muội tử, ăn nhiều chút." Mã đại tỷ vừa rồi đều đem hết tinh lực làm thế nào tác hợp hai người kia, tựa hồ mới chú ý tới bên cạnh còn có người.
“Muội no rồi, muội đi đưa cho gia gia một ít thức ăn." Lạc Lạc hạ mí mắt nói nhỏ xong liền cầm lên một cái bánh bao, gắp chút cá cùng mín ăn, chào hỏi mọi người xong liền ra ngoài. Một nhà Mã Bộ khoái cũng thấy lão khất cái đáng thương, cũng thường mang cho hắn một phần cơm, vì vậy cũng không thấy kỳ quái.
“Lạc Lạc, chờ ca ca ăn xong cùng đi." Mai Vô Quá buông chén đũa xuống nói.
“Không, muội về trước đây, gia gia sẽ đói." Lạc Lạc nhàn nhạt nói.
Mai Vô Quá cảm thấy tiểu nha đầu có chút khác thường, cũng không còn tâm tư nghe xem Mã đại tỷ nói gì, vội vã bới vài hớp cơm, tán dóc vài câu liền từ ra ngoài. Đi tới cửa nhà mình, thấy Lạc Lạc đang ôm đầu gối ngồi chung một chỗ cùng lão khất cái xem trăng sáng.
“Lạc Lạc, ăn no chưa?" Mai Vô Quá ngồi chồm hổm, đưa tay vuốt bụng tiểu nha đầu hỏi.
Lúc ấy Lạc Lạc bởi vì nhất thời tức giận mới rời phòng, đi ra xong liền hối hận, nàng không có ở đó tình huống càng không dễ khống chế, bất đắc dĩ không quay lại được, đang thấp thỏm, lại nghe cửa viện nhà Mã đại tỷ mở ra, Tích Yên đích thân đưa Mai ca ca ra ngoài. Mai Vô Quá không nhiều lời nửa câu, nhưng nhớ tới bộ dạng hắn mặt mày hớn hở trên bàn cơm lại không khỏi tức giận, vì vậy không nhìn Mai Vô Quá.
“U, Lạc Lạc của huynh thế nào? Nói cho ca ca đi." Mai Vô Quá lấy lòng cười cười, ôm Lạc Lạc trở về viện. Lão khất cái ngẩng đầu cười cười, gương mặt không buồn không lo, hắn còn không chấp nhận lời mời của hai huynh đệ, chứ đừng nói đến vào viện qua đêm.
“Không sao cả, sao ca ca không ngồi thêm chút nữa?" Lạc Lạc chua xót nói.
“A, thật ra có một chuyện quên nói mất rồi, Lạc Lạc muội chờ huynh một lát." Mai Vô Quá dừng bước, để Lạc Lạc xuống, dặn dò nàng về nhà trước, hắn vội vàng đi về phía cửa viện.
Đi được một nửa thì quay lại bên cạnh Lạc Lạc: “Thôi, không vội, ngày mai lại nói cũng không muộn." Nói xong liền lôi Lạc Lạc vào phòng, sau khi rửa mặt xong cố ý đem tiểu nha đầu ôm vào trong ngực.
“Lạc Lạc sao vậy, một bộ dạng giống như có tâm sự." Mai Vô Quá phát hiện tiểu nha đầu khác thường, cuối cùng không yên lòng.
“Không có gì, muội muốn đi ngủ." Lạc Lạc nói xong liền thoát khỏi khuỷu tay Mai Vô Quá, đi tới giường nhỏ của mình. Lạc Lạc rất mâu thuẫn, một mặt giận dỗi không muốn để ý tới Mai Vô Quá, một mặt lại muốn Mai Vô Quá tới đây dụ dỗ mình.
“Vậy đi ngủ sớm một chút đi, mai ca ca sẽ đưa cho muội đồ tốt." Mai Vô Quá ngồi ở bên giường nói.
Lạc Lạc “ừ" một tiếng liền nằm xuống, nằm hồi lâu vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng mong đợi Mai Vô Quá tới đây hò hét mình, lại có chút hối hận với vừa rồi giận dỗi. Đang thở dài thì thấy gương mặt tuấn tú của Mai Vô Quá tiến gần lên: “Lạc Lạc đến ngủ chung với ca ca đi, hôm nay ca ca muốn ôm muội."
Lạc Lạc cũng không cố chấp, tay nhỏ bé đưa ra nắm ở cổ Mai Vô Quá, được hắn ôm về giường lớn.
“Lạc Lạc sao vậy, có chuyện gì không vui sao? Nói cho ca ca nghe, huynh đánh hắn cho!" Mai Vô Quá để Lạc Lạc gối đầu lên cánh tay mình, một tay khác dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Không có chuyện gì không vui!" Giọng nói Lạc Lạc còn có chua chát.
“Có phải có liên quan tới Tích Yên cô nương mới tới không? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Mai Vô Quá trực tiếp hỏi.
“Không có, không phải." Lạc Lạc chết cũng không thừa nhận.
“Vậy vì sao trước kia muội đều rất tốt, chỉ sau khi nàng đến thì không vui?" Có tiếng Mai Vô Quá cười khẽ.
“Muội, muội là không muốn đến nhà bọn họ ăn cơm, ca ca, về sau chúng ta đều ở nhà ăn có được không?" Lạc Lạc làm nũng hỏi.
“Ân, không được đâu. Qua lần này ca ca còn phải làm việc ca đêm, muội còn phải ở nhà Mã Bộ khoái, huynh không yên lòng nếu muội ở nhà một mình." Mai Vô Quá nắm thật chặt cánh tay: “Hôm nay cũng là muốn xem một chút Tích Yên này là hạng người gì, nếu là người không tốt sống chung, muội sang cũng không vui."
“Ca ca, huynh hôm nay đi, là vậy sao." Lạc Lạc trong nội tâm ấm áp, tay nhỏ bé nắm chặt mép áo Mai Vô Quá.
“Huynh thấy cũng được, nếu như muội là" Mai Vô Quá dừng một chút: “Thôi, nhìn lại một chút thôi. Ngủ đi, hôm nay ca ca mệt quá."
Lạc Lạc nhẹ nhàng “uh" một tiếng, hốc mắt đã ươn ướt. Nhớ tới ở hiện đại Lý ca ca nhận nuôi nàng, cũng che chở nàng như vậy, khi đó tuổi còn nhỏ, hai người là tình anh em thuần khiết. Hôm nay linh hồn mình đã xuyên qua rồi, thân thể này không biết làm thế nào, Lý ca ca sẽ nóng ruột thôi. Cũng tốt, không có nàng, Lý ca ca có thể toàn tâm toàn ý nghênh đón người vợ tương lai, không cần mang theo một đứa con riêng là nàng nữa.
Lạc Lạc xuyên qua nơi này trong lòng vẫn là mười tám tuổi, mặc dù Mai Vô Quá vẫn xem nàng là con nít, nhưng nàng đã trưởng thành. Từ lúc ban đầu lệ thuộc vào hắn để kiếm sống, trải qua rất nhiều chuyện, nàng đã coi hắn là người quan trọng nhất trong cuộc đời này, có lẽ, đó chính là yêu trong truyền thuyết. Lạc Lạc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai giọt nóng trong suốt chảy xuống. Cong lên hai mảnh mềm mại, đem đại biểu yêu cùng khát vọng được yêu hôn lên lồng ngực rộng rãi ấm áp của hắn. Cả đời, muốn đặt nó lại nơi đó cả đời, bằng phương thức của mình, đôi môi Lạc Lạc có chút nhếch lên.
Tạm hài lòng với hành động của Quá ca
Cái này không thể được, tăng lên cơ hội gặp mặt giữa Mai ca ca cùng Tích Yên cô nương, lâu ngày sinh tình thì làm thế nào? Lạc Lạc cảm nhận được uy hiếp trước nay chưa từng có, vội vàng nghĩ biện pháp, con người Lạc Lạc xoay vòng.
Lạc Lạc đi tới cửa sổ, thấy Mai Vô Quá đang thay quần áo, hừ, đây là chưng diện cho cô nương kia xem sao? Lạc Lạc cắn chặt môi dưới, thở phì phò nghĩ.
Giả bộ bệnh đi, bị bệnh sẽ không đi ăn cơm ở nhà Mã đại tỷ, còn có thể ngăn cản Mai ca ca. Lạc Lạc suy nghĩ một chút bộ dáng bị bệnh, bất đắc dĩ nàng giả bộ không được, vì vậy ngược lại nghĩ đến làm bộ bị ngã. Lạc Lạc xem một chút dưới cửa, có mấy khối đá vụn từ tường viện tróc ra, té ở nơi này nhất định sẽ bị thương, nên lui về phía sau một chút đi. Nơi này địa chất xốp, vả lại không có vật cứng, là địa điểm hoàn hảo để té xỉu ngã trợt. Chỉ là bộ áo mới trên người sẽ bị dơ, Lạc Lạc còn đang do dự, lại thấy Mai Vô Quá một cước bước ra cửa phòng, sải bước hướng cửa viện đi, cũng không nhìn Lạc Lạc một cái.
“Mai ca ca!" Lạc Lạc quệt miệng kêu, thầm nghĩ ngươi muốn sớm nhìn thấy cô nương kia, đi cũng không nhìn người.
Mai Vô Quá quay đầu lại ngẩn người: “Lạc Lạc sao muội còn ở nhà, không phải nói muội đến nhà Mã đại tỷ trước sao?" Nói đoạn đi tới trước mặt Lạc Lạc, kéo cái tay nhỏ bé của nàng.
“Mai ca ca, không thể không đi sao?" Lạc Lạc lắc lắc cánh tay nói.
“Ha ha, đúng vậy a, nhận lời với Mã đại ca rồi." Mai Vô Quá cười, vừa nói vừa dắt Lạc Lạc đi tới nhà Mã Bộ khoái.
“Tiểu huynh đệ tới rồi, mau, ngồi ở đây. Cái đó, Lạc Lạc, muội ngồi cùng đại tỷ ở bên này." Mã đại tỷ kéo Lạc Lạc đến vị trí bên trái, trở tay đem Tích Yên đè vào chỗ bên phải mình. Mã Bộ khoái đã sớm ngồi vào bên trái Lạc Lạc, vì vậy Mai Vô Quá chỉ có thể ngồi ở chỗ cuối cùng. Vì trí này ở bên phải Mã Bộ khoái, còn bên trái chính là Tích Yên.
Lạc Lạc mấy lần mở miệng đều bị thanh âm Mã đại tỷ ép xuống, không thể làm gì khác hơn là mím miệng nhìn phía đối diện Tích Yên thẹn thùng cùng Mai Vô Quá khuôn mặt tươi cười.
“Đến, tiểu huynh đệ ngươi ăn nhiều một chút, đây chính là cá Tích Yên nhà ta làm. Tích Yên nhà ta một tay làm được thức ăn ngon, ở nhà cũng là trợ thủ tốt của mẫu thân nàng, vá tắm vẩy nước quét nhà mọi thứ đều thạo, ngươi nếm thử một chút." Mã đại tỷ vừa nói vừa gắp vào chén Mai Vô Quá một khối.
Mai Vô Quá cười nhận lấy, ăn một miếng cũng khen theo, làm Mã đại tỷ mừng đến không ngậm miệng được, bắt đầu liệt kê ưu điểm Tích Yên. Mai Vô Quá vẫn cười nghe, Mã Bộ khoái chen miệng không lọt có chút nóng nảy, chỉ có Lạc Lạc không vui cầm đũa hung hăng đâm vào cơm trong chén.
“Khụ khụ, ta nói nàng nghỉ một lát đi, đừng chỉ cố nói chuyện, ăn nhiều cơm vào." Mã Bộ khoái lo lắng cho thân thể thê tử, quả quyết cắt dứt mặt mày hớn hở nàng diễn thuyết, Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Đây không phải là vì vui mừng sao! Tích Yên cũng tới, tiểu huynh đệ cũng ở đây, a, ha ha." Mã đại tỷ nói xong hớn hở, hướng bên cạnh vặn vẹo uốn éo, chen cánh tay Lạc Lạc, Lạc Lạc đang gắp một miếng thịt liền rơi xuống trên bàn.
“Ai, muội tử, ăn nhiều chút." Mã đại tỷ vừa rồi đều đem hết tinh lực làm thế nào tác hợp hai người kia, tựa hồ mới chú ý tới bên cạnh còn có người.
“Muội no rồi, muội đi đưa cho gia gia một ít thức ăn." Lạc Lạc hạ mí mắt nói nhỏ xong liền cầm lên một cái bánh bao, gắp chút cá cùng mín ăn, chào hỏi mọi người xong liền ra ngoài. Một nhà Mã Bộ khoái cũng thấy lão khất cái đáng thương, cũng thường mang cho hắn một phần cơm, vì vậy cũng không thấy kỳ quái.
“Lạc Lạc, chờ ca ca ăn xong cùng đi." Mai Vô Quá buông chén đũa xuống nói.
“Không, muội về trước đây, gia gia sẽ đói." Lạc Lạc nhàn nhạt nói.
Mai Vô Quá cảm thấy tiểu nha đầu có chút khác thường, cũng không còn tâm tư nghe xem Mã đại tỷ nói gì, vội vã bới vài hớp cơm, tán dóc vài câu liền từ ra ngoài. Đi tới cửa nhà mình, thấy Lạc Lạc đang ôm đầu gối ngồi chung một chỗ cùng lão khất cái xem trăng sáng.
“Lạc Lạc, ăn no chưa?" Mai Vô Quá ngồi chồm hổm, đưa tay vuốt bụng tiểu nha đầu hỏi.
Lúc ấy Lạc Lạc bởi vì nhất thời tức giận mới rời phòng, đi ra xong liền hối hận, nàng không có ở đó tình huống càng không dễ khống chế, bất đắc dĩ không quay lại được, đang thấp thỏm, lại nghe cửa viện nhà Mã đại tỷ mở ra, Tích Yên đích thân đưa Mai ca ca ra ngoài. Mai Vô Quá không nhiều lời nửa câu, nhưng nhớ tới bộ dạng hắn mặt mày hớn hở trên bàn cơm lại không khỏi tức giận, vì vậy không nhìn Mai Vô Quá.
“U, Lạc Lạc của huynh thế nào? Nói cho ca ca đi." Mai Vô Quá lấy lòng cười cười, ôm Lạc Lạc trở về viện. Lão khất cái ngẩng đầu cười cười, gương mặt không buồn không lo, hắn còn không chấp nhận lời mời của hai huynh đệ, chứ đừng nói đến vào viện qua đêm.
“Không sao cả, sao ca ca không ngồi thêm chút nữa?" Lạc Lạc chua xót nói.
“A, thật ra có một chuyện quên nói mất rồi, Lạc Lạc muội chờ huynh một lát." Mai Vô Quá dừng bước, để Lạc Lạc xuống, dặn dò nàng về nhà trước, hắn vội vàng đi về phía cửa viện.
Đi được một nửa thì quay lại bên cạnh Lạc Lạc: “Thôi, không vội, ngày mai lại nói cũng không muộn." Nói xong liền lôi Lạc Lạc vào phòng, sau khi rửa mặt xong cố ý đem tiểu nha đầu ôm vào trong ngực.
“Lạc Lạc sao vậy, một bộ dạng giống như có tâm sự." Mai Vô Quá phát hiện tiểu nha đầu khác thường, cuối cùng không yên lòng.
“Không có gì, muội muốn đi ngủ." Lạc Lạc nói xong liền thoát khỏi khuỷu tay Mai Vô Quá, đi tới giường nhỏ của mình. Lạc Lạc rất mâu thuẫn, một mặt giận dỗi không muốn để ý tới Mai Vô Quá, một mặt lại muốn Mai Vô Quá tới đây dụ dỗ mình.
“Vậy đi ngủ sớm một chút đi, mai ca ca sẽ đưa cho muội đồ tốt." Mai Vô Quá ngồi ở bên giường nói.
Lạc Lạc “ừ" một tiếng liền nằm xuống, nằm hồi lâu vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng mong đợi Mai Vô Quá tới đây hò hét mình, lại có chút hối hận với vừa rồi giận dỗi. Đang thở dài thì thấy gương mặt tuấn tú của Mai Vô Quá tiến gần lên: “Lạc Lạc đến ngủ chung với ca ca đi, hôm nay ca ca muốn ôm muội."
Lạc Lạc cũng không cố chấp, tay nhỏ bé đưa ra nắm ở cổ Mai Vô Quá, được hắn ôm về giường lớn.
“Lạc Lạc sao vậy, có chuyện gì không vui sao? Nói cho ca ca nghe, huynh đánh hắn cho!" Mai Vô Quá để Lạc Lạc gối đầu lên cánh tay mình, một tay khác dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Không có chuyện gì không vui!" Giọng nói Lạc Lạc còn có chua chát.
“Có phải có liên quan tới Tích Yên cô nương mới tới không? Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Mai Vô Quá trực tiếp hỏi.
“Không có, không phải." Lạc Lạc chết cũng không thừa nhận.
“Vậy vì sao trước kia muội đều rất tốt, chỉ sau khi nàng đến thì không vui?" Có tiếng Mai Vô Quá cười khẽ.
“Muội, muội là không muốn đến nhà bọn họ ăn cơm, ca ca, về sau chúng ta đều ở nhà ăn có được không?" Lạc Lạc làm nũng hỏi.
“Ân, không được đâu. Qua lần này ca ca còn phải làm việc ca đêm, muội còn phải ở nhà Mã Bộ khoái, huynh không yên lòng nếu muội ở nhà một mình." Mai Vô Quá nắm thật chặt cánh tay: “Hôm nay cũng là muốn xem một chút Tích Yên này là hạng người gì, nếu là người không tốt sống chung, muội sang cũng không vui."
“Ca ca, huynh hôm nay đi, là vậy sao." Lạc Lạc trong nội tâm ấm áp, tay nhỏ bé nắm chặt mép áo Mai Vô Quá.
“Huynh thấy cũng được, nếu như muội là" Mai Vô Quá dừng một chút: “Thôi, nhìn lại một chút thôi. Ngủ đi, hôm nay ca ca mệt quá."
Lạc Lạc nhẹ nhàng “uh" một tiếng, hốc mắt đã ươn ướt. Nhớ tới ở hiện đại Lý ca ca nhận nuôi nàng, cũng che chở nàng như vậy, khi đó tuổi còn nhỏ, hai người là tình anh em thuần khiết. Hôm nay linh hồn mình đã xuyên qua rồi, thân thể này không biết làm thế nào, Lý ca ca sẽ nóng ruột thôi. Cũng tốt, không có nàng, Lý ca ca có thể toàn tâm toàn ý nghênh đón người vợ tương lai, không cần mang theo một đứa con riêng là nàng nữa.
Lạc Lạc xuyên qua nơi này trong lòng vẫn là mười tám tuổi, mặc dù Mai Vô Quá vẫn xem nàng là con nít, nhưng nàng đã trưởng thành. Từ lúc ban đầu lệ thuộc vào hắn để kiếm sống, trải qua rất nhiều chuyện, nàng đã coi hắn là người quan trọng nhất trong cuộc đời này, có lẽ, đó chính là yêu trong truyền thuyết. Lạc Lạc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai giọt nóng trong suốt chảy xuống. Cong lên hai mảnh mềm mại, đem đại biểu yêu cùng khát vọng được yêu hôn lên lồng ngực rộng rãi ấm áp của hắn. Cả đời, muốn đặt nó lại nơi đó cả đời, bằng phương thức của mình, đôi môi Lạc Lạc có chút nhếch lên.
Tạm hài lòng với hành động của Quá ca
Tác giả :
Lạc Bút Xuy Mặc