Bố Em Sẽ Nuôi Anh
Chương 84: Chị có làm gì đâu
Sắc mặt Ngô Vi tái nhợt.
Kỳ Tâm thấy vậy còn chưa đủ, lại bổ sung thêm:
"Vừa đăng ký kết hôn hôm qua xong."
"..."
Ngô Vi hằn học gào hét:
"Mày nói láo!! Con bánh bèo thảo mai vô dụng!! Mày không xứng với anh Dĩ Phàm!!"
Vũ Dĩ Phàm hừ lạnh một tiếng, Kỳ Tâm ôm anh một cái vỗ về, giễu cợt nhìn Ngô Vi đang lao về phía cô.
Vài giây sau.
Ngô Vi nằm sõng soài trên đất, trên mặt có hai dấu bàn tay màu đỏ bắt mắt, đầu tóc rối bù xù, khóe miệng rỉ máu, chật vật thảm hại, miệng không ngừng lải nhải:
"Con bánh bèo...mày không xứng..."
Vũ Dĩ Phàm lo lắng cầm tay cô thổi thổi:
"Có đau không?"
Kỳ Tâm ứa nước mắt, chỉ vào một chấm máu nhỏ xíu xiu trên tay:
"Chảy máu rồi...đau..."
Đó là máu của Ngô Vi dính trên tay cô.
Vũ Dĩ Phàm thở dài dí đầu cô:
"Lần sau không cho phép quậy như này nữa. Mau về nhà băng bó vết thương."
Ngô Vi đang khó khăn đứng dậy cách đó không xa: "..."
Kỳ Tâm rất hài lòng, vẻ mặt rạng rỡ ngoảnh lại, bắt chước giọng điệu hống hách lúc nãy của cô ta:
"Con bánh bèo thảo mai vô dụng!!"
Trong bữa cơm.
"Hai đứa gặp Ngô Vi rồi à? Nó không làm khó con chứ?"
Ông bà Vũ lo lắng hỏi Kỳ Tâm.
"Con không sao, cô ta nhìn thấy con, cảm thấy thua kém con quá nhiều thứ, nên tự xấu hổ rút lui rồi ạ."
Cô tuôn một tràng trôi chảy, nói dối không chớp mắt.
"Phải rồi, con dâu ngoan của chúng ta ưu tú như thế này cơ mà."
Hai ông bà cười tươi như hoa, thi nhau gắp thức ăn cho Kỳ Tâm, đến nỗi bát của cô chất thành một ngọn núi nhỏ.
Vũ Dĩ Phàm: "..."
Vợ yêu, em nên đi đóng phim, em rất có năng khiếu.
Lời của Kỳ Tâm có thể lừa được ông bà Vũ chứ làm sao lừa được Dĩ Việt, sau bữa cơm, cậu hỏi nhỏ:
"Chị làm sao xử được cô ta vậy?"
Kỳ Tâm gãi gãi đầu, vẻ mặt trong sạch vô tội:
"Có xem Diên Hi Công Lược chưa? Chị chỉ tát cô ta giống Ngụy Anh Lạc tát Nhĩ Tình thôi à!"
Kỳ Tâm thấy vậy còn chưa đủ, lại bổ sung thêm:
"Vừa đăng ký kết hôn hôm qua xong."
"..."
Ngô Vi hằn học gào hét:
"Mày nói láo!! Con bánh bèo thảo mai vô dụng!! Mày không xứng với anh Dĩ Phàm!!"
Vũ Dĩ Phàm hừ lạnh một tiếng, Kỳ Tâm ôm anh một cái vỗ về, giễu cợt nhìn Ngô Vi đang lao về phía cô.
Vài giây sau.
Ngô Vi nằm sõng soài trên đất, trên mặt có hai dấu bàn tay màu đỏ bắt mắt, đầu tóc rối bù xù, khóe miệng rỉ máu, chật vật thảm hại, miệng không ngừng lải nhải:
"Con bánh bèo...mày không xứng..."
Vũ Dĩ Phàm lo lắng cầm tay cô thổi thổi:
"Có đau không?"
Kỳ Tâm ứa nước mắt, chỉ vào một chấm máu nhỏ xíu xiu trên tay:
"Chảy máu rồi...đau..."
Đó là máu của Ngô Vi dính trên tay cô.
Vũ Dĩ Phàm thở dài dí đầu cô:
"Lần sau không cho phép quậy như này nữa. Mau về nhà băng bó vết thương."
Ngô Vi đang khó khăn đứng dậy cách đó không xa: "..."
Kỳ Tâm rất hài lòng, vẻ mặt rạng rỡ ngoảnh lại, bắt chước giọng điệu hống hách lúc nãy của cô ta:
"Con bánh bèo thảo mai vô dụng!!"
Trong bữa cơm.
"Hai đứa gặp Ngô Vi rồi à? Nó không làm khó con chứ?"
Ông bà Vũ lo lắng hỏi Kỳ Tâm.
"Con không sao, cô ta nhìn thấy con, cảm thấy thua kém con quá nhiều thứ, nên tự xấu hổ rút lui rồi ạ."
Cô tuôn một tràng trôi chảy, nói dối không chớp mắt.
"Phải rồi, con dâu ngoan của chúng ta ưu tú như thế này cơ mà."
Hai ông bà cười tươi như hoa, thi nhau gắp thức ăn cho Kỳ Tâm, đến nỗi bát của cô chất thành một ngọn núi nhỏ.
Vũ Dĩ Phàm: "..."
Vợ yêu, em nên đi đóng phim, em rất có năng khiếu.
Lời của Kỳ Tâm có thể lừa được ông bà Vũ chứ làm sao lừa được Dĩ Việt, sau bữa cơm, cậu hỏi nhỏ:
"Chị làm sao xử được cô ta vậy?"
Kỳ Tâm gãi gãi đầu, vẻ mặt trong sạch vô tội:
"Có xem Diên Hi Công Lược chưa? Chị chỉ tát cô ta giống Ngụy Anh Lạc tát Nhĩ Tình thôi à!"
Tác giả :
Kiều Liên