Bố Em Sẽ Nuôi Anh
Chương 74: Nhịn hết đêm nay đi!
Vũ Dĩ Phàm khuôn mặt một biểu cảm "tôi chết rồi" cắn răng nằm thẳng đuột giữa giường, mặc kệ Hoa Kỳ Tâm hí hửng bộ dạng lưu manh chuẩn bị "chà đạp" anh.
"Vũ Dĩ Phàm, mở mắt ra! Anh làm cái mặt cam chịu khổ sở cho ai xem?"
"..."
Anh giả điếc không đáp.
Không phải vợ nói muốn nằm trên sao?
Ừ thì cho nằm trên, anh coi như không có phần ký ức này trong đầu là được, không nghe không nói không nhìn cho tâm thanh tịnh.
Nhưng "tiểu Vũ Dĩ Phàm" không chịu nghe lời anh, nó sớm ngóc đầu lên từ lâu rồi, mà Kỳ Tâm vẫn chưa biết, anh đành cố gắng hít vào thở ra kìm nén dục vọng, haizz, thật mất mặt quá.
"Mẹ nhà anh, Vũ Dĩ Phàm, anh mở mắt ra xem nào! Mặt cứ cứng đơ như hòa thượng tụng kinh là sao hả??"
Kỳ Tâm vò đầu bứt tóc sắp nổi điên, bây giờ cô nằm trên thì sẽ mất sức lắm đó nha, tên này lại không chịu hợp tác, mệt chết bổn tiểu thư rồi.
"Nam mô a di đà phật, thỉnh thí chủ tự trọng, nếu muốn bần tăng mở mắt, thỉnh thí chủ ngoan ngoãn nằm dưới."
Bụppp!!!
Cô tóm lấy cái gối ném vào khuôn mặt liệt của anh, anh mới phải tự trọng thì có!!
Loay hoay nửa ngày anh vẫn nằm ngay đơ như bức tượng, Kỳ Tâm mệt mỏi thở hổn hển như vừa rơi xuống nước được cứu lên, hung hăng ngồi lên người anh.
"Á!!!! Cái qué gì chọc vào mông bà!!!"
Vừa đặt mông xuống cô đã nhảy dựng lên, cái kia...vừa cứng vừa thô vừa nóng...
Mặt cô đen sì, biết cái kia là cái gì rồi.
Vũ Dĩ Phàm, anh được lắm, miệng thì nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Anh muốn làm hòa thượng không màng nữ sắc?
Vậy thì anh ở đó nhịn hết đêm nay đi!
Kỳ Tâm phồng miệng làu bàu mắng, đi đến tủ quần áo lục lọi một lúc, lấy ra một chiếc váy ngủ hai dây gợi cảm, thay vào người rồi leo lên giường nằm dính sát vào người Vũ Dĩ Phàm.
Vũ Dĩ Phàm: "..."
Tra tấn kiểu này cũng ác quá đi!!!
Môi anh mấp máy muốn nói "Vợ ơi tha anh, bắt anh nằm dưới cũng được" nhưng vì thể diện nên đành ngậm miệng lại.
Nhịn nhịn nhịn.
Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.
"Thằng nhỏ" phía dưới đang căng cứng của anh chắc cũng đang âm thầm rơi lệ.
Bố Phàm ơi con khổ quá.
Bố nhường cho mẹ nằm trên một tí thì chết ai à?
Bố Phàm của nó đúng là cái đồ sĩ diện hão.
"Vũ Dĩ Phàm, mở mắt ra! Anh làm cái mặt cam chịu khổ sở cho ai xem?"
"..."
Anh giả điếc không đáp.
Không phải vợ nói muốn nằm trên sao?
Ừ thì cho nằm trên, anh coi như không có phần ký ức này trong đầu là được, không nghe không nói không nhìn cho tâm thanh tịnh.
Nhưng "tiểu Vũ Dĩ Phàm" không chịu nghe lời anh, nó sớm ngóc đầu lên từ lâu rồi, mà Kỳ Tâm vẫn chưa biết, anh đành cố gắng hít vào thở ra kìm nén dục vọng, haizz, thật mất mặt quá.
"Mẹ nhà anh, Vũ Dĩ Phàm, anh mở mắt ra xem nào! Mặt cứ cứng đơ như hòa thượng tụng kinh là sao hả??"
Kỳ Tâm vò đầu bứt tóc sắp nổi điên, bây giờ cô nằm trên thì sẽ mất sức lắm đó nha, tên này lại không chịu hợp tác, mệt chết bổn tiểu thư rồi.
"Nam mô a di đà phật, thỉnh thí chủ tự trọng, nếu muốn bần tăng mở mắt, thỉnh thí chủ ngoan ngoãn nằm dưới."
Bụppp!!!
Cô tóm lấy cái gối ném vào khuôn mặt liệt của anh, anh mới phải tự trọng thì có!!
Loay hoay nửa ngày anh vẫn nằm ngay đơ như bức tượng, Kỳ Tâm mệt mỏi thở hổn hển như vừa rơi xuống nước được cứu lên, hung hăng ngồi lên người anh.
"Á!!!! Cái qué gì chọc vào mông bà!!!"
Vừa đặt mông xuống cô đã nhảy dựng lên, cái kia...vừa cứng vừa thô vừa nóng...
Mặt cô đen sì, biết cái kia là cái gì rồi.
Vũ Dĩ Phàm, anh được lắm, miệng thì nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Anh muốn làm hòa thượng không màng nữ sắc?
Vậy thì anh ở đó nhịn hết đêm nay đi!
Kỳ Tâm phồng miệng làu bàu mắng, đi đến tủ quần áo lục lọi một lúc, lấy ra một chiếc váy ngủ hai dây gợi cảm, thay vào người rồi leo lên giường nằm dính sát vào người Vũ Dĩ Phàm.
Vũ Dĩ Phàm: "..."
Tra tấn kiểu này cũng ác quá đi!!!
Môi anh mấp máy muốn nói "Vợ ơi tha anh, bắt anh nằm dưới cũng được" nhưng vì thể diện nên đành ngậm miệng lại.
Nhịn nhịn nhịn.
Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.
"Thằng nhỏ" phía dưới đang căng cứng của anh chắc cũng đang âm thầm rơi lệ.
Bố Phàm ơi con khổ quá.
Bố nhường cho mẹ nằm trên một tí thì chết ai à?
Bố Phàm của nó đúng là cái đồ sĩ diện hão.
Tác giả :
Kiều Liên