Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu
Chương 83: Chỗ thị phi
Editor: Song Ngư
Trên con đường này trồng đầy cây nhựa ruồi, cành lá xum xuê, không cao hơn người. Tô Hi cũng không biết sao mình lại chạy đến đây, bây giờ khi nàng nghe thấy tiếng của Vệ Phong thì lảo đảo lùi về sau nửa bước, hoảng sợ nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ chột dạ.
“Sao huynh lại ở đây?" Tuy đây là biệt viện Tô gia, nhưng hắn cũng không thể tự do ra vào như vậy chứ?
Ánh mắt của Vệ Phong dừng trên mặt của nàng, làm như không có gì mà nói: “Ta tới thăm thê tử sắp cưới của mình, có gì không thể sao?"
Đương nhiên không thể, hoàn toàn không thể. Tô Hi đẩy hắn ra, nói: “Huynh đi nhanh lên, đừng để bị Lục ca của muội phát hiện."
Vệ Phong trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhưng vẫn không nhúc nhích. Hắn không nói với Tô Hi, đúng thật là hắn đến tìm Tô Vũ. Mấy ngày nữa là Tô Vũ sẽ kết thúc kỳ thi, người trông thi chính là ân sư Thương Khải Đông năm đó của Vệ Phong, vì vậy Tô Vũ hỏi hắn loại văn chương mà ông ấy thường hay ra. Hắn cũng sao chép vài bài văn chương của ân sư ra năm đó, định đưa cho Tô Vũ nghiên cứu, tiện thể đến xem tiểu nha đầu không lương tâm này luôn. Hắn gửi cho nàng bốn năm lá thư nhưng nàng lại không lần nào tới gặp cả.
Vệ Phong nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tô Hi, gương mặt đẹp đỏ ửng ướt át, thế là hắn nhìn thoáng qua chỗ nàng vội chạy ra, trong mắt hiện lên vẻ suy tư gì đây, vì vậy cũng nhấc chân đi về trước một bước.
Quả nhiên, tiểu cô nương khẩn giương chặn đường của hắn lại, sốt ruột vội la lên: “Huynh không thể vào được."
Vệ Phong ngước mắt: “Sao ta không thể vào chứ?"
Bên trong là chỗ ở của Lục ca và Lục tẩu, nếu hắn đi vào thì chẳng phải nghe thấy hết rồi sao? Tô Hi kiên trì: “Thì là không thể."
Nhưng nàng càng không cho thì càng nói lên có vấn đề. Vệ Phong cong môi cười nhạt, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi tuỳ ý nói: “Ồ, vậy Ấu Ấu cùng ta vào là được ấy mà."
Hắn nói xong rồi lại tiếp tục đi về hướng đó.
Tô Hi bất đắc dĩ bị hắn dắt đi, nàng lại dùng tay kia tách tay của hắn ra, nhưng mười ngón tay của hắn lại đan chặt vào tay của nàng, nàng có tách thế nào cũng tách không được. Nàng nhớ tới khi nãy nghe được mấy lời đỏ mặt tía tai ấy thì không khỏi nóng nảy, bèn cúi đầu, hàm răng trắng tinh cắn một cái lên mu bàn tay của hắn.
Nhưng Vệ Phong vẫn hờ hững, thậm chí còn giơ tay sờ lên đầu của nàng, thấp giọng cười: “Ngoan, đừng có cắn."
Tô Hi thấy bước chân của hắn không dừng thì bỏ miệng ra, bàn tay nhỏ túm chặt đường viền áo màu đen thêu vàng của hắn, hai đôi mắt long lanh như cầu xin: “Đình Chu biểu ca, huynh đừng vào có được không? Bên trong thật sự không có cái gì đâu."
Cho dù hắn muốn đi vào, đừng dẫn theo nàng là được, nhưng hắn lại cứ khăng khăng phải bắt nàng cùng đi theo.
Vệ Phong cố ý nói: “Ta mới vừa hỏi hạ nhân rồi, chẳng phải Tô lục gia ở bên trong sao? Sao lại không có cái gì chứ?"
Tô Hi hơi hé miệng, hơi mất giọng: “Huynh tìm Lục ca của muội sao?"
Vệ Phong gật đầu, lấy một quyển sách sao chép trong ống tay áo ra, nói: “Hôm qua hắn có mượn ta quyển tập văn của Thương tiên sinh."
Tô Hi vội nhón chân lên và vươn tay cánh tay mảnh khảnh lên: “Bây giờ Lục ca không có ở đây đâu, lát nữa muội giúp huynh đưa cho huynh ấy là được, huynh về đi."
Vệ Phong giơ cao thêm chút, cụp mắt nhìn tiểu cô nương cứ nhảy tới nhảy lui, ý cười bên môi càng thêm sâu. Bộ dáng làm chuyện xấu, khuôn mặt đỏ ửng đúng là đáng yêu: “Không vội, ta có thể vào đó ngồi chờ."
Hai người, một người bình tĩnh đi về trước, một người ở đằng sau giữ chặt. Nhưng vóc dáng xinh xắn lanh lợi của Tô Hi không thể so khi đứng chung với Vệ Phong cao lớn đĩnh đạc được. Hai người nhanh chóng đi đến dưới hành lang của phòng Tô Vũ, đi chưa được mấy bước thì âm thanh ngắt quãng và triền miên kia đã truyền tới.
Tô Hi đã từ bỏ vùng vẫy từ lâu, cái đầu nhỏ của nàng gục thấp xuống ngực, vừa bực mình vừa oán giận Lục ca cũng thật là. Qua lâu thế rồi mà bọn họ còn chưa xong việc nữa chứ……..
Cửa sổ hơi mở, nha hoàn trong viện không biết đã trốn đến chỗ nào lười biếng rồi, ngoài cửa sổ chỉ có hai người là Tô Hi và Vệ Phong.
Qua lâu như vậy, giọng nói của Úc Bảo Đồng đã hơi khàn, mềm mại yếu ớt, không biết Tô Vũ làm gì mà nàng ấy kêu lên: “Ưm…….Đừng, đừng để tổn thương đứa bé…….."
Giọng nói của Tô Vũ nặng nề, nài nỉ: “Được rồi A Bảo, nàng cho ta sướng lúc này thôi……Ta đã lâu không chạm vào nàng rồi, sắp ăn chay thành hoà thượng luôn rồi."
Tuy nói chỉ có ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể quan hệ, thời gian còn lại chỉ cần cẩn thận một chút thì không có trở ngại gì cả, nhưng bởi vì Úc Bảo Đồng là thai đầu nên mọi việc đều rất cẩn thận, từ khi mang thai thì không cho Tô Vũ đến gần.
Âm thanh bên trong vẫn còn tiếp tục, màn che lay động, từ cửa sổ truyền ra tiếng kẽo kẹt cùng với tiếng thở dốc trầm thấp, ở ngay giữa thời tiết mùa hè thì càng thêm khô nóng mắc cỡ. Ban đầu Tô Hi không dám ngẩng đầu nhìn Vệ Phong, chỉ nhỏ giọng lầu bầu: “Muội đã bảo đừng có tới mà." Nàng nói xong thì muốn rút tay ra và chạy khỏi cái chỗ này.
Rút ba bốn lần nhưng không rút ra được.
Tô Hi ngước mắt nhìn về phía hắn: “Đình Chu biểu ca……"
Sắc mặt Vệ Phong đã khôi phục lại như bình thường, trong con ngươi đen láy cất giấu ý tứ sâu xa, cúi người nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của nàng, hỏi: “Vừa rồi muội nghe thấy hết rồi sao, hửm?"
Tô Hi ấp a ấp úng, nàng thấy thẹn thùng không thôi, “Muội không phải cố ý….." Nếu nàng biết bên trong là tình huống này thì có đánh chết nàng cũng không tới đâu.
Vốn nàng tưởng rằng sau khi Vệ Phong nghe xong sẽ lập tức rời đi, không nghĩ tới hắn lại đến gần vài bước, đè nàng lên cửa sổ bên cạnh, đôi môi mỏng ghé sát bên lỗ tai của nàng, thấp giọng bình tĩnh nói: “Cô nhóc thối, là muội quyến rũ ta đấy."
Tự nhiên bị đổ cái oan lên đầu, đôi chân của Tô Hi suýt chút nữa mềm nhũn. Nàng đẩy ngực của Vệ Phong, hai má đỏ ửng, nói: “Muội mới không có……Là do huynh cứ nhất định phải đến đây mà."
Vệ Phong không nghe nàng giải thích, bàn tay ôm khít chặt eo thon của nàng. Ban đầu trong lòng hắn còn bình tĩnh như nước, nhưng tiểu cô nương trong lồng ngực vừa thơm vừa mềm, bởi vì sợ người bên trong phát hiện nên cả cơ thể cứng lại rúc vào trong lòng hắn, bộ dáng đỏ ửng xấu hổ quả thật quá mức quyến rũ. Hắn cúi đầu tìm được đôi môi của nàng và ngậm lấy, cùng nàng quấn quýt.
Tô Hi bị hắn hôn đến nỗi không thở được, nàng không nhịn được mà ưm một tiếng. Nhưng lại nghĩ đến đây là bên ngoài phòng của Lục tẩu thì lập tức im miệng, không tiếng động mắc cỡ đẩy ngực của Vệ Phong ra.
Lòng bàn tay của Vệ Phong nóng rực, dần dần mò lên trên.
Tô Hi phát hiện ý đồ của hắn, vội quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng mà."
Vệ Phong buông đôi môi của nàng ra, dần dần trượt xuống dưới, đôi môi mỏng dán lên chiếc cổ trắng nõn mềm mịn của nàng, giọng nói khàn đặc, tố giác: “Ấu Ấu, ta còn đáng thương hơn cả hoà thượng nữa."
Khi nãy Tô Vũ nói “Sắp ăn chay thành hoà thượng", bây giờ hắn lại nói thế, không thể nghi ngờ chính là đang nhắc nhở Tô Hi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Đầu ngón tay của Tô Hi khều tay áo của hắn, biết rõ hắn đang ám chỉ điều gì nhưng chỉ đỏ mặt không nói.
Vậy mà lúc này, bên trong cố tình truyền ra tiếng của Tô Vũ: “A Bảo, Bảo Bảo, ta sắp chết trên người của nàng mất……"
Gương mặt của Tô Hi đỏ bừng, cho dù đã sống hai kiếp nhưng nàng chưa từng nghe lén chuyện vợ chồng người ta, hôm nay chẳng những nghe hết, mà còn nghe cùng với Vệ Phong nữa chứ.
Nàng cảm thấy mặt mũi của mình mất hết rồi, cũng không quan tâm mà đẩy Vệ Phong ra rồi chạy ra ngoài, chạy được vài bước thì lại vòng về nắm lấy tay của Vệ Phong, sau đó dẫn hắn cùng chạy ra cái “Chỗ thị phi" này.
*
Buổi tối lúc Tô Hi đến đưa quyển tập văn của Thương tiên sinh cho Lục ca thì gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Tô Vũ.
Tô Vũ lại hồn nhiên không biết gì, có lẽ do ban ngày được thoả mãn nên tinh thấn phấn chấn, còn Úc Bảo Đồng vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi. Hắn cầm lấy quyển tập văn mà Tô Hi đưa, khó hiểu hỏi: “Ủa, Ấu Ấu, sao muội giữ quyển tập văn này thế?"
Tô Hi cúi đầu, qua loa nói: “Buổi sáng lúc Vệ thế tử tới thì trùng hợp gặp muội ở trong sân, nên đưa quyển tập văn này cho muội, nhờ muội đưa cho Lục ca."
Nàng vừa nhớ tới ánh mắt trêu ghẹo của Vệ Phong khi đưa quyển tập văn này cho mình thì chỉ ước có thể tìm cái hố mà chui vào thôi.
Tô Vũ nói cảm ơn với nàng, lại bảo nàng ở lại chút nữa dùng bữa tối, nhưng nàng nào dám ở lại, chỉ vội vàng rời đi.
Bên phía này, sau khi Vệ Phong về phủ thì sai nha hoàn chuẩn bị nước lạnh, sau đó vào tịnh thất tắm nước lạnh. Bởi vì gần đây thời tiết khô nóng nên đám nha hoàn cũng không suy nghĩ nhiều. Sau khi hắn thay trường bào hình cây kim ngân màu xanh đi ra khỏi tịnh thất thì thấy có hai nha hoàn quỳ trong phòng, một người mặc áo sam màu hồng tím, một người mặc áo lụa mỏng màu lam nhạt, đều không phải là người hầu quen mặt.
Vệ Phong nhíu mày, hỏi: “Sao thế này?"
Đại nha hoàn Tuyết Tình đứng một bên, nói: “Bẩm thế tử gia, đây là người bên Vương phi đưa tới, nói là phải cho người……"
Giọng nói của Tuyết Tình ngày càng thấp dần, nhưng Vệ Phong lại nghe rõ hai chữ ‘Thông phòng’.
Tấn Vương phi nói rất đàng hoàng, bảo Vệ Phong sắp phải thành thân mà bên cạnh đừng nói là thị thiếp, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, vì để dạy dỗ hắn chuyện nam nữ nên đã tìm hai nữ nhân gầy ốm Dương Châu. Hai người này không chỉ xinh đẹp mà dáng người cũng ngàn dặm mới tìm được một, về phương diện kia càng là có nhiều kinh nghiệm. Việc này nhìn thì giống như là ý tốt, nhưng tính toán của Viên thị lại không đơn giản như thế.
Không bao lâu nữa là đến ngày vui lớn của Vệ Phong, nếu hai người này mê hoặc được Vệ Phong thì tức phụ sắp vào cửa còn không so đo với hắn sao?
Vân Tân Trai không thể yên ổn được, đúng là như ý muốn của Viên thị.
Sau khi Vệ Phong nghe xong thì sắc mặt không đổi, giọng nói cũng chẳng gợn sóng, “Từ đâu đưa đến thì cứ đó mà về."
Tuyết Tình lộ vẻ khó xử, uốn gối nói: “Thế tử gia, trước khi người về thì Vương phi đã làm chủ sắp xếp cho bọn họ ở Tây Khoá Viện rồi ạ."
Vệ Phong cụp mắt nhìn hai người quỳ trên mặt đất. Trong đó có một nữ tử mặc áo lụa mỏng màu xanh nhạt ngẩng đầu lên, tuy đã nghe danh Tấn Vương thế tử phong thái tuấn tú sáng sủa, nhưng hôm nay vừa gặp thì vẫn không kìm được mà lòng cứ nao nao. Nàng ta dập đầu lạy, vội tỏ thái độ, nói: “Thế tử gia, nô tỳ tên là Hội Châu, nô tỳ đã ký giấy bán mình với Vương phủ, sau này chính là người của phủ Tấn Vương. Thế tử gia yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực, toàn tâm toàn ý hầu hạ người."
Một nữ tử khác mặc áo sam màu hồng tím cũng dập đầu, nói: “Nô tỳ tên là Hoạ Xuyến ạ."
Vệ Phong đứng lên, không thèm liếc nhìn hai nữ tử ấy, “Ai phụ trách bên Tây Khoá Viện?"
Tuyết Tình nói ra một cái tên.
Vệ Phong lạnh nhạt, nói: “Đuổi ra khỏi phủ. Đưa hai người này về phòng của Vương phi, Vân Tân Trai không cần nhiều người rảnh rỗi như thế."
Hội Châu và Hoạ Xuyến đều ngạc nhiên. Không hiểu được hai người đã đắc tội với hắn thế nào, lúc này mới đến có mấy canh giờ mà đã bị tống cổ về rồi.
*
Bên này, Tô Hi ở biệt viện ba tháng, ngày tháng chớp mắt một cái đã sang tháng 10.
Lại thêm mấy ngày nữa là đến ngày Tô Hi gả đến phủ Tấn Vương. Từ trên xuống dưới Tô phủ giăng đèn kết hoa, dán chữ hỉ đỏ thẫm, ai nấy đều hết sức bận bịu. Một tháng trước, Tô Hi đã bị Ân thị bắt ngày nào cũng tắm bằng cánh hoa, ngâm được một tháng, Tô Hi cảm thấy cả xương cốt của mình đều mềm hẳn, ngay cả bản thân cũng ngửi được mùi thơm của cánh hoa trên cơ thể.
Mùng 3 tháng 10, người của phủ Tấn Vương tới hối thúc quần áo và tư trang.
Phô trương đến giật cả mình. Không chỉ là Tấn Vương thế tử Vệ Phong đến, mà ngay cả Dự Vương thế tử Vệ Uyên, Đại hoàng tử Vệ Quý Thường cũng có mặt, người không biết thì còn tưởng là muốn đến cướp tân nương tử nữa chứ. Người của Tô gia nâng của hồi môn vào phủ Tấn Vương, khoảng chừng một danh sách của hồi môn dài ngoằng, đơn giản sơ lược thì cỡ 180 nâng. Có thể thấy được là Tô gia coi trọng gả nữ nhi thế nào, những người này nhìn mà muốn dài cả cổ.
Sau khi hối thúc quần áo và tư trang xong, ngày tháng càng trôi qua nhanh.
Trước một ngày thành thân, cũng không biết do căng thẳng hay sợ hãi mà cả ngày Tô Hi vẫn không ăn được gì. Tới lúc chập tối, mấy ma ma mặc áo màu vàng như áo giáp đi từ bên ngoài vào, hành lễ với Tô Hi xong thì giải thích lý do đến, chưa đợi nàng phản ứng lại thì đã đưa nàng ra đằng sau bình phong.
Tô Hi bị cởi sạch quần áo rồi đẩy nàng vào trong bồn tắm, đầu óc nàng mù mờ, chỉ thấy một ma ma cầm khăn xoa nắn phần ngực của nàng——-
Trên con đường này trồng đầy cây nhựa ruồi, cành lá xum xuê, không cao hơn người. Tô Hi cũng không biết sao mình lại chạy đến đây, bây giờ khi nàng nghe thấy tiếng của Vệ Phong thì lảo đảo lùi về sau nửa bước, hoảng sợ nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ chột dạ.
“Sao huynh lại ở đây?" Tuy đây là biệt viện Tô gia, nhưng hắn cũng không thể tự do ra vào như vậy chứ?
Ánh mắt của Vệ Phong dừng trên mặt của nàng, làm như không có gì mà nói: “Ta tới thăm thê tử sắp cưới của mình, có gì không thể sao?"
Đương nhiên không thể, hoàn toàn không thể. Tô Hi đẩy hắn ra, nói: “Huynh đi nhanh lên, đừng để bị Lục ca của muội phát hiện."
Vệ Phong trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhưng vẫn không nhúc nhích. Hắn không nói với Tô Hi, đúng thật là hắn đến tìm Tô Vũ. Mấy ngày nữa là Tô Vũ sẽ kết thúc kỳ thi, người trông thi chính là ân sư Thương Khải Đông năm đó của Vệ Phong, vì vậy Tô Vũ hỏi hắn loại văn chương mà ông ấy thường hay ra. Hắn cũng sao chép vài bài văn chương của ân sư ra năm đó, định đưa cho Tô Vũ nghiên cứu, tiện thể đến xem tiểu nha đầu không lương tâm này luôn. Hắn gửi cho nàng bốn năm lá thư nhưng nàng lại không lần nào tới gặp cả.
Vệ Phong nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tô Hi, gương mặt đẹp đỏ ửng ướt át, thế là hắn nhìn thoáng qua chỗ nàng vội chạy ra, trong mắt hiện lên vẻ suy tư gì đây, vì vậy cũng nhấc chân đi về trước một bước.
Quả nhiên, tiểu cô nương khẩn giương chặn đường của hắn lại, sốt ruột vội la lên: “Huynh không thể vào được."
Vệ Phong ngước mắt: “Sao ta không thể vào chứ?"
Bên trong là chỗ ở của Lục ca và Lục tẩu, nếu hắn đi vào thì chẳng phải nghe thấy hết rồi sao? Tô Hi kiên trì: “Thì là không thể."
Nhưng nàng càng không cho thì càng nói lên có vấn đề. Vệ Phong cong môi cười nhạt, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi tuỳ ý nói: “Ồ, vậy Ấu Ấu cùng ta vào là được ấy mà."
Hắn nói xong rồi lại tiếp tục đi về hướng đó.
Tô Hi bất đắc dĩ bị hắn dắt đi, nàng lại dùng tay kia tách tay của hắn ra, nhưng mười ngón tay của hắn lại đan chặt vào tay của nàng, nàng có tách thế nào cũng tách không được. Nàng nhớ tới khi nãy nghe được mấy lời đỏ mặt tía tai ấy thì không khỏi nóng nảy, bèn cúi đầu, hàm răng trắng tinh cắn một cái lên mu bàn tay của hắn.
Nhưng Vệ Phong vẫn hờ hững, thậm chí còn giơ tay sờ lên đầu của nàng, thấp giọng cười: “Ngoan, đừng có cắn."
Tô Hi thấy bước chân của hắn không dừng thì bỏ miệng ra, bàn tay nhỏ túm chặt đường viền áo màu đen thêu vàng của hắn, hai đôi mắt long lanh như cầu xin: “Đình Chu biểu ca, huynh đừng vào có được không? Bên trong thật sự không có cái gì đâu."
Cho dù hắn muốn đi vào, đừng dẫn theo nàng là được, nhưng hắn lại cứ khăng khăng phải bắt nàng cùng đi theo.
Vệ Phong cố ý nói: “Ta mới vừa hỏi hạ nhân rồi, chẳng phải Tô lục gia ở bên trong sao? Sao lại không có cái gì chứ?"
Tô Hi hơi hé miệng, hơi mất giọng: “Huynh tìm Lục ca của muội sao?"
Vệ Phong gật đầu, lấy một quyển sách sao chép trong ống tay áo ra, nói: “Hôm qua hắn có mượn ta quyển tập văn của Thương tiên sinh."
Tô Hi vội nhón chân lên và vươn tay cánh tay mảnh khảnh lên: “Bây giờ Lục ca không có ở đây đâu, lát nữa muội giúp huynh đưa cho huynh ấy là được, huynh về đi."
Vệ Phong giơ cao thêm chút, cụp mắt nhìn tiểu cô nương cứ nhảy tới nhảy lui, ý cười bên môi càng thêm sâu. Bộ dáng làm chuyện xấu, khuôn mặt đỏ ửng đúng là đáng yêu: “Không vội, ta có thể vào đó ngồi chờ."
Hai người, một người bình tĩnh đi về trước, một người ở đằng sau giữ chặt. Nhưng vóc dáng xinh xắn lanh lợi của Tô Hi không thể so khi đứng chung với Vệ Phong cao lớn đĩnh đạc được. Hai người nhanh chóng đi đến dưới hành lang của phòng Tô Vũ, đi chưa được mấy bước thì âm thanh ngắt quãng và triền miên kia đã truyền tới.
Tô Hi đã từ bỏ vùng vẫy từ lâu, cái đầu nhỏ của nàng gục thấp xuống ngực, vừa bực mình vừa oán giận Lục ca cũng thật là. Qua lâu thế rồi mà bọn họ còn chưa xong việc nữa chứ……..
Cửa sổ hơi mở, nha hoàn trong viện không biết đã trốn đến chỗ nào lười biếng rồi, ngoài cửa sổ chỉ có hai người là Tô Hi và Vệ Phong.
Qua lâu như vậy, giọng nói của Úc Bảo Đồng đã hơi khàn, mềm mại yếu ớt, không biết Tô Vũ làm gì mà nàng ấy kêu lên: “Ưm…….Đừng, đừng để tổn thương đứa bé…….."
Giọng nói của Tô Vũ nặng nề, nài nỉ: “Được rồi A Bảo, nàng cho ta sướng lúc này thôi……Ta đã lâu không chạm vào nàng rồi, sắp ăn chay thành hoà thượng luôn rồi."
Tuy nói chỉ có ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể quan hệ, thời gian còn lại chỉ cần cẩn thận một chút thì không có trở ngại gì cả, nhưng bởi vì Úc Bảo Đồng là thai đầu nên mọi việc đều rất cẩn thận, từ khi mang thai thì không cho Tô Vũ đến gần.
Âm thanh bên trong vẫn còn tiếp tục, màn che lay động, từ cửa sổ truyền ra tiếng kẽo kẹt cùng với tiếng thở dốc trầm thấp, ở ngay giữa thời tiết mùa hè thì càng thêm khô nóng mắc cỡ. Ban đầu Tô Hi không dám ngẩng đầu nhìn Vệ Phong, chỉ nhỏ giọng lầu bầu: “Muội đã bảo đừng có tới mà." Nàng nói xong thì muốn rút tay ra và chạy khỏi cái chỗ này.
Rút ba bốn lần nhưng không rút ra được.
Tô Hi ngước mắt nhìn về phía hắn: “Đình Chu biểu ca……"
Sắc mặt Vệ Phong đã khôi phục lại như bình thường, trong con ngươi đen láy cất giấu ý tứ sâu xa, cúi người nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của nàng, hỏi: “Vừa rồi muội nghe thấy hết rồi sao, hửm?"
Tô Hi ấp a ấp úng, nàng thấy thẹn thùng không thôi, “Muội không phải cố ý….." Nếu nàng biết bên trong là tình huống này thì có đánh chết nàng cũng không tới đâu.
Vốn nàng tưởng rằng sau khi Vệ Phong nghe xong sẽ lập tức rời đi, không nghĩ tới hắn lại đến gần vài bước, đè nàng lên cửa sổ bên cạnh, đôi môi mỏng ghé sát bên lỗ tai của nàng, thấp giọng bình tĩnh nói: “Cô nhóc thối, là muội quyến rũ ta đấy."
Tự nhiên bị đổ cái oan lên đầu, đôi chân của Tô Hi suýt chút nữa mềm nhũn. Nàng đẩy ngực của Vệ Phong, hai má đỏ ửng, nói: “Muội mới không có……Là do huynh cứ nhất định phải đến đây mà."
Vệ Phong không nghe nàng giải thích, bàn tay ôm khít chặt eo thon của nàng. Ban đầu trong lòng hắn còn bình tĩnh như nước, nhưng tiểu cô nương trong lồng ngực vừa thơm vừa mềm, bởi vì sợ người bên trong phát hiện nên cả cơ thể cứng lại rúc vào trong lòng hắn, bộ dáng đỏ ửng xấu hổ quả thật quá mức quyến rũ. Hắn cúi đầu tìm được đôi môi của nàng và ngậm lấy, cùng nàng quấn quýt.
Tô Hi bị hắn hôn đến nỗi không thở được, nàng không nhịn được mà ưm một tiếng. Nhưng lại nghĩ đến đây là bên ngoài phòng của Lục tẩu thì lập tức im miệng, không tiếng động mắc cỡ đẩy ngực của Vệ Phong ra.
Lòng bàn tay của Vệ Phong nóng rực, dần dần mò lên trên.
Tô Hi phát hiện ý đồ của hắn, vội quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng mà."
Vệ Phong buông đôi môi của nàng ra, dần dần trượt xuống dưới, đôi môi mỏng dán lên chiếc cổ trắng nõn mềm mịn của nàng, giọng nói khàn đặc, tố giác: “Ấu Ấu, ta còn đáng thương hơn cả hoà thượng nữa."
Khi nãy Tô Vũ nói “Sắp ăn chay thành hoà thượng", bây giờ hắn lại nói thế, không thể nghi ngờ chính là đang nhắc nhở Tô Hi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Đầu ngón tay của Tô Hi khều tay áo của hắn, biết rõ hắn đang ám chỉ điều gì nhưng chỉ đỏ mặt không nói.
Vậy mà lúc này, bên trong cố tình truyền ra tiếng của Tô Vũ: “A Bảo, Bảo Bảo, ta sắp chết trên người của nàng mất……"
Gương mặt của Tô Hi đỏ bừng, cho dù đã sống hai kiếp nhưng nàng chưa từng nghe lén chuyện vợ chồng người ta, hôm nay chẳng những nghe hết, mà còn nghe cùng với Vệ Phong nữa chứ.
Nàng cảm thấy mặt mũi của mình mất hết rồi, cũng không quan tâm mà đẩy Vệ Phong ra rồi chạy ra ngoài, chạy được vài bước thì lại vòng về nắm lấy tay của Vệ Phong, sau đó dẫn hắn cùng chạy ra cái “Chỗ thị phi" này.
*
Buổi tối lúc Tô Hi đến đưa quyển tập văn của Thương tiên sinh cho Lục ca thì gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Tô Vũ.
Tô Vũ lại hồn nhiên không biết gì, có lẽ do ban ngày được thoả mãn nên tinh thấn phấn chấn, còn Úc Bảo Đồng vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi. Hắn cầm lấy quyển tập văn mà Tô Hi đưa, khó hiểu hỏi: “Ủa, Ấu Ấu, sao muội giữ quyển tập văn này thế?"
Tô Hi cúi đầu, qua loa nói: “Buổi sáng lúc Vệ thế tử tới thì trùng hợp gặp muội ở trong sân, nên đưa quyển tập văn này cho muội, nhờ muội đưa cho Lục ca."
Nàng vừa nhớ tới ánh mắt trêu ghẹo của Vệ Phong khi đưa quyển tập văn này cho mình thì chỉ ước có thể tìm cái hố mà chui vào thôi.
Tô Vũ nói cảm ơn với nàng, lại bảo nàng ở lại chút nữa dùng bữa tối, nhưng nàng nào dám ở lại, chỉ vội vàng rời đi.
Bên phía này, sau khi Vệ Phong về phủ thì sai nha hoàn chuẩn bị nước lạnh, sau đó vào tịnh thất tắm nước lạnh. Bởi vì gần đây thời tiết khô nóng nên đám nha hoàn cũng không suy nghĩ nhiều. Sau khi hắn thay trường bào hình cây kim ngân màu xanh đi ra khỏi tịnh thất thì thấy có hai nha hoàn quỳ trong phòng, một người mặc áo sam màu hồng tím, một người mặc áo lụa mỏng màu lam nhạt, đều không phải là người hầu quen mặt.
Vệ Phong nhíu mày, hỏi: “Sao thế này?"
Đại nha hoàn Tuyết Tình đứng một bên, nói: “Bẩm thế tử gia, đây là người bên Vương phi đưa tới, nói là phải cho người……"
Giọng nói của Tuyết Tình ngày càng thấp dần, nhưng Vệ Phong lại nghe rõ hai chữ ‘Thông phòng’.
Tấn Vương phi nói rất đàng hoàng, bảo Vệ Phong sắp phải thành thân mà bên cạnh đừng nói là thị thiếp, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, vì để dạy dỗ hắn chuyện nam nữ nên đã tìm hai nữ nhân gầy ốm Dương Châu. Hai người này không chỉ xinh đẹp mà dáng người cũng ngàn dặm mới tìm được một, về phương diện kia càng là có nhiều kinh nghiệm. Việc này nhìn thì giống như là ý tốt, nhưng tính toán của Viên thị lại không đơn giản như thế.
Không bao lâu nữa là đến ngày vui lớn của Vệ Phong, nếu hai người này mê hoặc được Vệ Phong thì tức phụ sắp vào cửa còn không so đo với hắn sao?
Vân Tân Trai không thể yên ổn được, đúng là như ý muốn của Viên thị.
Sau khi Vệ Phong nghe xong thì sắc mặt không đổi, giọng nói cũng chẳng gợn sóng, “Từ đâu đưa đến thì cứ đó mà về."
Tuyết Tình lộ vẻ khó xử, uốn gối nói: “Thế tử gia, trước khi người về thì Vương phi đã làm chủ sắp xếp cho bọn họ ở Tây Khoá Viện rồi ạ."
Vệ Phong cụp mắt nhìn hai người quỳ trên mặt đất. Trong đó có một nữ tử mặc áo lụa mỏng màu xanh nhạt ngẩng đầu lên, tuy đã nghe danh Tấn Vương thế tử phong thái tuấn tú sáng sủa, nhưng hôm nay vừa gặp thì vẫn không kìm được mà lòng cứ nao nao. Nàng ta dập đầu lạy, vội tỏ thái độ, nói: “Thế tử gia, nô tỳ tên là Hội Châu, nô tỳ đã ký giấy bán mình với Vương phủ, sau này chính là người của phủ Tấn Vương. Thế tử gia yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực, toàn tâm toàn ý hầu hạ người."
Một nữ tử khác mặc áo sam màu hồng tím cũng dập đầu, nói: “Nô tỳ tên là Hoạ Xuyến ạ."
Vệ Phong đứng lên, không thèm liếc nhìn hai nữ tử ấy, “Ai phụ trách bên Tây Khoá Viện?"
Tuyết Tình nói ra một cái tên.
Vệ Phong lạnh nhạt, nói: “Đuổi ra khỏi phủ. Đưa hai người này về phòng của Vương phi, Vân Tân Trai không cần nhiều người rảnh rỗi như thế."
Hội Châu và Hoạ Xuyến đều ngạc nhiên. Không hiểu được hai người đã đắc tội với hắn thế nào, lúc này mới đến có mấy canh giờ mà đã bị tống cổ về rồi.
*
Bên này, Tô Hi ở biệt viện ba tháng, ngày tháng chớp mắt một cái đã sang tháng 10.
Lại thêm mấy ngày nữa là đến ngày Tô Hi gả đến phủ Tấn Vương. Từ trên xuống dưới Tô phủ giăng đèn kết hoa, dán chữ hỉ đỏ thẫm, ai nấy đều hết sức bận bịu. Một tháng trước, Tô Hi đã bị Ân thị bắt ngày nào cũng tắm bằng cánh hoa, ngâm được một tháng, Tô Hi cảm thấy cả xương cốt của mình đều mềm hẳn, ngay cả bản thân cũng ngửi được mùi thơm của cánh hoa trên cơ thể.
Mùng 3 tháng 10, người của phủ Tấn Vương tới hối thúc quần áo và tư trang.
Phô trương đến giật cả mình. Không chỉ là Tấn Vương thế tử Vệ Phong đến, mà ngay cả Dự Vương thế tử Vệ Uyên, Đại hoàng tử Vệ Quý Thường cũng có mặt, người không biết thì còn tưởng là muốn đến cướp tân nương tử nữa chứ. Người của Tô gia nâng của hồi môn vào phủ Tấn Vương, khoảng chừng một danh sách của hồi môn dài ngoằng, đơn giản sơ lược thì cỡ 180 nâng. Có thể thấy được là Tô gia coi trọng gả nữ nhi thế nào, những người này nhìn mà muốn dài cả cổ.
Sau khi hối thúc quần áo và tư trang xong, ngày tháng càng trôi qua nhanh.
Trước một ngày thành thân, cũng không biết do căng thẳng hay sợ hãi mà cả ngày Tô Hi vẫn không ăn được gì. Tới lúc chập tối, mấy ma ma mặc áo màu vàng như áo giáp đi từ bên ngoài vào, hành lễ với Tô Hi xong thì giải thích lý do đến, chưa đợi nàng phản ứng lại thì đã đưa nàng ra đằng sau bình phong.
Tô Hi bị cởi sạch quần áo rồi đẩy nàng vào trong bồn tắm, đầu óc nàng mù mờ, chỉ thấy một ma ma cầm khăn xoa nắn phần ngực của nàng——-
Tác giả :
Phong Hà Du Nguyệt