Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu
Chương 1: Đêm giao thừa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo Ngơ
___________________
Tô Hi sinh ra trong một đêm Giao thừa tuyết rơi. Hôm nay đúng lúc là ngày sinh thần của nàng.
Triều Đại Yến có một tập tục, hài tử vừa sinh ra là được 1 tuổi, qua một cái Tết là lại thêm 1 tuổi.
Tuy rằng nói Tô Hi 12 tuổi, nhưng tính đi tính lại, cũng chỉ mới là tiểu cô nương 10 tuổi mà thôi.
Tô Hi tiễn vài vị khuê trung bạn thân đến chúc mừng, lúc trở về hậu viện, tuyết vẫn còn đang rơi. Bông tuyết lất phất, tạo thành một mảng dày trên mặt đất, đôi ủng da đạp lên trên còn vang lên tiếng rung động. Tô Hi vào trong phòng, phủi đi bọt tuyết trên vai, cởi chiếc áo choàng màu hồng nhạt của hoa anh đào cho Ngân Nhạn, đi về hướng Noãn các.
Ngân Nhạn cất chiếc áo choàng vào chiếc tủ trạm khắc hoa, Ngân Hạc thì đưa chiếc lò sưởi nhỏ tinh xảo tới tay của Tô Hi, nói: "Hôm nay thật lạnh, cô nương ở bên ngoài lâu như vậy, chắc đã sớm bị đông lạnh rồi."
Tô Hi cong đầu gối dựa lên, thân mình thả lỏng, cả người thoạt nhìn lười biếng.
Tô Hi cầm lò sưởi nhỏ, thấy trên tay ấm áp hơn một chút mới nói: "Đường tỷ tỷ và Úc tỷ tỷ tự mình tới đưa quà sinh thần cho ta, làm sao có thể không tiếp khách được. Mặc dù hơi lạnh, nhưng trong lòng ta cũng cao hứng."
Ngân Hạc thấy cánh môi cô nương nhà mình cong cong, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp bị địa long trong lòng đỏ lên, trắng nõn, càng có vẻ kiều nộn đáng yêu. Phảng phất trong viện bị trận tuyết trắng xoá rơi trên những cành hoa mai, từ trong tuyết mà nở rộ ra, cánh hoa tươi dịu dàng, là nhan sắc rực rỡ nhất vào đông.
Đó là Ngân Hạc tuy đã theo Tô Hi 3,4 năm nhưng cũng không khỏi si ngốc nhìn đến sửng sốt. Nửa ngày, Ngân Hạc mới lấy lại tinh thần, nói: "Nô tỳ có hầm canh cá bạc, đang hầm trong phòng bếp, cô nương có muốn ăn một chút không? Người mới rồi cũng chưa ăn gì, lúc này cách gia yến lúc chạng vạng còn sớm, không bằng nô tỳ lấy cho cô người một chén."
Tô Hi bên người có bốn đại nha hoàn, Ngân Nhạn, Ngân Hạc, Ngân Lộ và Ngân Li.
Ngân Nhạn và Ngân Hạc tuổi hơi lớn một chút, năm nay 13, Ngân Lộ và Ngân Li mới 12.
Mấy nha đầu này mỗi người đều có một sở trường riêng, Ngân Nhạn có công phu quyền cước, 6 tuổi đã rời nhà đi theo đại quản sự bên người Tô tướng quân tập võ, bây giờ cũng coi như có thành tựu, đối phó với 1,2 nam tử cũng không phải đùa, Tô lão tướng quân cố ý điều nàng ấy bên người Tô Hi để bảo hộ an nguy của nàng. Ngân Hạc lại có trù nghệ tốt, miệng Tô Hi khó chiều, chỉ ăn được đồ ăn nàng ấy làm. Còn lại 2 nha đầu, Ngân Lộ thông thạo y thuật, còn Ngân Li rất giỏi trong việc thêu thùa.
Bốn nha đầu này hầu hạ Tô Hi đã nhiều năm, mọi chuyện đều tận tâm tận lực, lại tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, mẫu thân Tô Hi là Ân thị là người thích bắt bẻ như vậy, cũng đối với 4 nha đầu này khen không dứt.
Lúc này, Tô Hi nghe thấy lời nay, tay khảy lò sưởi dừng một chút, qua thời gian rất lâu, giống như trong lòng đã hạ quyết tâm rất lớn, nhịn đau cự tuyệt nói: "Không ăn."
Ngân Hạc nghe xong liền muốn khuyên nhủ, "Cô nương vẫn là dùng một chút đi, miễn cho đói lả thân mình, chịu khổ vẫn là chính mình....."
Tô Hi nghe không nổi những lời này, sợ chính mình không chống cự nổi dụ hoặc.
Nàng đặt lò sưởi trong tay lên chiếc gỗ đàn hương màu tím, cong chân lại, che lỗ tai, đôi mắt ngập nước đầy năn nỉ: "Ngân Hạc tỷ tỷ đừng nói nữa, ta tự có chừng mực. Huống hồ ta không phải đã nói sao? Ngoại trừ 1 ngày 3 bữa cơm, thời gian còn lại không cần đưa đồ ăn vào phòng ta." Tự chủ của nàng kém, nhịn ăn thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.
Ngân Hạc nói: "Nhưng cơm trưa người cũng chưa ăn gì." Chỉ có một khối bánh hoa hồng lạnh, non nửa chén canh nấm tuyết trứng, cũng không phải là con chim sẻ, làm sao có thể no được?
Tô Hi nói: "Đủ nhiều rồi."
Nàng lo lắng Ngân Hạc sẽ khuyên ngăn nữa, chính mình sẽ lập tức phá công ngay. Tô Hi đẩy đẩy eo Ngân Hạc, đuổi nàng ấy ra bên ngoài, "Ngươi ra ngoài đi, ta còn có việc khác. Nếu ta không gọi, các ngươi đừng tiến vào."
*
Tô Hi là cô nương nhỏ nhất của Tô phủ, đứng hàng thứ chín.
Tô lão thái gia từ những năm đầu đã đi theo Thái Tử tranh đấu giành thiên hạ, lập được công lao to lớn. Sau khi Thái Tử đăng cơ, lão thái gia Tô Thanh Ba được phong làm nhất phẩm Tuyên Uy Đại Tướng Quân. Tô lão thái gia rất có uy vọng trong võ tướng, cũng là Kim thượng sau khi tự mình chấp chính, cũng đối với lão thái gia có nhiều phần tôn kính.
Tô lão thái gia có ba nhi tử, trưởng tử Tô Chấn, con thứ Tô Dương và ấu tử Tô Thác.
Trưởng tử và ấu tử là con vợ cả lão thái thái Đàm thị sinh ra, con thứ là do di nương Hà thị sinh. Phụ thân Tô Hi chính là đại lão gia của Tô phủ Tô Chấn, năm nay 39 tuổi, sắp bước sang tuổi 40, hiện giờ đảm nhiệm chức Binh Bộ Thị Lang trong triều.
Trên Tô Hi còn có hai ca ca ruột, một người là Tô Lễ, một người là Tô Chỉ, đều là người tập võ.
Vốn dĩ, từ trên xuống dưới Tô gia đều là vũ phu, dưỡng ra khuê nữ nếu không phải cao lớn thô kệch, cũng vô cùng có khả năng là cẩu thả, tuỳ tiện. Cố tình Tô Hi lại không phải.
Bộ dáng của Tô Hi không giống Tô đại lão gia, mà giống mẫu thân Ân thị, ngọc tuyết đáng yêu, răng trắng môi hồng. Chỉ mới 10 tuổi, đã có thể nhìn thấy dung mạo khuynh thành sau này. Lại có thêm mẫu thân Ân thị là nữ nhi của Nội các Thủ Phủ Ân Chu, năm đó là nổi danh tài nữ nhất Thượng Kinh. Ân thị không chỉ xinh đẹp. mà còn chú trọng đến hình thái, tất nhiên không chịu nổi nữ nhi học nam tử quơ đao múa kiếm.
Bởi vậy, Tô Hi mới vừa sinh ra, Ân thị liền tự mình nuôi nàng bên người, cẩm y ngọc thực (*), toàn những món ăn trân quý ngọc soạn mà nuôi nấng, sợ nàng đi học nửa phần hơi thở lỗ nam tử trên người trượng phu và nhi tử, lúc này mới dưỡng thành tính tình Tô Hi bây giờ.
(*) cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang
Ngân Hạc nhớ tới bộ dáng cười doanh doanh của Tô Hi, trong lòng thầm than, dung mạo như vậy, tính tình lại kiều mềm, khó trách đại lão gia và đại phu nhân nâng như trứng vậy. Ngay cả hai vị đại gia và nhị gia không dễ gần cũng sủng ái vị muội muội này, càng thêm yêu quý.
Ngân Hạc rời khỏi Noãn các, đi về phía phòng bếp nhỏ, nhìn tiểu nha đầu Thuý Trúc bên trong nói: "Cứ tiếp tục hầm canh cá bạc, buổi chiều nếu cô nương vẫn không ăn thì đem đổ."
Thuý Trúc thấy Ngân Hạc lại đây, đứng lên nói: "Ngân Hạc tỷ tỷ yên tâm, cứ giao cho muội."
Ngân Hạc gật đầu, sau đó lại vào phòng hỏi Tô Hi hai lần, Tô Hi đều lắc đầu nói không ăn.
Ngân Hạc nhìn gương mặt bụ bẫm trẻ con của Tô Hi, trong lòng hơi chút hoang mang, cho rằng tiểu cô nương nên tròn tròn nhuận nhuận mới đẹp, châu tròn ngọc sáng, kia mới tượng trưng cho phúc khí. Ai biết cô nương nhà nàng bị làm sao, từ sau lần trước tỉnh lại, liền thắt lưng buộc bụng, mỗi ngày khắc chế thức ăn của mình, ngay cả tàu hũ đường quý giá mà cô nương thích cũng rất ít khi ăn.
Khuôn mặt tròn tròn như quả táo ngày xưa, bây giờ đã gầy một vòng, lộ ra chiếc cằm nhọn tinh xảo. Tuy vẫn đẹp như cũ, nhưng Ngân Hạc vẫn là đau lòng, cũng không tán đồng hành vi này lắm.
Không nghĩ tới Tô Hi là người có chuyện xưa, đời trước nàng chính là không quản được miệng mình, đã tham ăn, lại còn lười biếng. Cô nương gia khi nhỏ mượt mà một chút còn có thể gọi là đáng yêu, nhưng nếu lớn lên vẫn cứ tròn vo như cũ, vậy đúng là khó coi.
Tô Hi nhớ rõ những trào phúng mình từng chịu, yên lặng nhấp khoé miệng, lúc này nàng không giờ muốn bị người khác chỉ vào mũi mình, nói "Ngươi đúng là lãng phí khuôn mặt này."
*
Lúc Ân thị lại đây, Ngân Hạc và Ngân Nhạn đều bị Tô Hi đuổi ra, đứng ở sau hành lang.
Ngân Hạc, Ngân Nhạn uốn gối hành lễ, nói: "Phu nhân."
Ân thị nhìn thoáng qua bên trong, rèm châu chuỗi ngọc khép lại, nhìn không rõ quang cảnh bên trong. Ân thị hỏi: "Sao không ở trong hầu hạ, đứng ở nơi này làm cái gì?"
Ngân Hạc rõ đầu, bộ dáng không có biện pháp, nói: "Cô nương không cho bọn nô tỳ ở bên trong hầu hạ." Nói, lại đề cập đến chuyện Tô Hi không chịu dùng bữa trưa.
Ân thị nhíu mày lại, hỏi; "Cô nương không ăn cơm, các ngươi có khuyên không?"
Ngân Hạc nói, "Dạ có, cô nương không nghe chúng nô tỳ nói."
Ân thị không nói nữa, bước đi vào trong phòng.
Ân thị đẩy rèm châu chuỗi ngọc ra, gọi: "Ấu Ấu."
Cùng lúc đó, Tô Hi đang ngồi trước gương, đánh giá tiểu cô nương trong gương.
Khuôn mặt tròn tròn, hai má đầy thịt, Tô Hi thở dài một hơi, đứng lên, lại ngó trái ngó phải trong gương, lại cúi đầu nhéo cái bụng thịt, buồn rầu nhăn chặt lông mày. Lúc này còn nhỏ, trên người có chút thịt cũng không tính là gì, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, nếu còn không khống chế nữa, qua 2,3 năm, nàng sẽ trở nên bụ bẫm hơn nữa.
Kỳ thật béo cũng không có gì, tựa như đời trước của nàng, sống tốt và vui vẻ.
Cố tình Tô Hi bị người khác kích thích, mà người kia, vẫn luôn là người cùng phân cao thấp với nàng, đích trưởng nữ phủ Khánh Quốc công- Phó Nghi.
Phó Nghi là tài nhân thông thạo nhiều thứ trong mắt mọi người, quý nữ tài mạo song toàn, trở thành đối tượng khuynh mộ của vô số tài tử ở Kinh Thành.
Đời trước, Tô Hi gả cho trưởng tử của Lư Dương hầu phủ- Lệ Diễn, hôn sự này nếu nói hẳn là Lư Dương hầu phủ trèo cao, chỉ là trong lòng Lệ Diễn vẫn chỉ có 1 người là Phó Nghi, sau khi thành thân hai năm, cũng chưa bao giờ chạm qua Tô Hi. Nàng được người nhà sủng hư, trong xương cốt lại kiều khí, nơi nào chịu được loại uỷ khuất này?
Này thì thôi, Phó Nghi lại còn chọn chỗ đau nhất của cô mà giẫm, cái câu "Lãng phí gương mặt này", là xuất phát từ miệng của Phó Nghi. Nếu là về thứ khác, Tô Hi cho rằng mình sẽ không thua quá thảm, chỉ có vấn đề thể trọng này, Tô Hi không thể cãi lại được.
"Ấu Ấu?" Ân thị lại gọi.
Tô Hi hoàn hồn, sau khi nhìn thấy Ân thị, liền ngượng ngùng mà buông cánh tay đang niết bụng ra, thấy Ân thị không có phản ứng gì khác, lúc này mới ngọt ngào mà gọi một tiếng "Nương".
Tô Hi là khuê nữ duy nhất của đại phòng, cũng là cô nương nhỏ nhất của Tô phủ, lúc mới sinh ra, Ân thị liền đặt nhũ danh cho nàng là "Ấu Ấu."
Ân thị đến giường la hán (**) ngồi xuống, "Nghe mấy nha hoàn nói con không chịu ăn cơm?"
Tô Hi thầm nghĩ không tốt, mỗi khi Ân thị dùng loại ánh mặt lạnh này nhìn cô, chính là lúc tâm tình không tốt. Tô Hi vội vàng ngồi bên cạnh Ân thị, cười hì hì nói: "Nương đừng nghe các nàng nói bậy, hôm nay là sinh thần của con, con sao thể không ăn cơm được?"
Ân thị dùng vẻ mặt "Đừng có lừa ta", theo thói quen chọc vào trán Tô Hi, "Con cũng biết hôm nay là sinh thần, vậy mà cũng để cho nương bớt lo. Đói lả chính thân mình, là muốn tốt cho ai hả?"
Tô Hi xê dịch, che đầu lại, bĩu môi nói: "Sao mà đói lả được, là trước đó con ăn quá nhiều, bây giờ ăn ít một chút mọi ngời lại làm lớn chuyện....."
Ân thị chậm rãi hỏi: "Còn dám già mồm?"
Tô Hi vội vàng ngậm miệng, lắc đầu như trống: "Nữ nhi không dám."
Ân thị vốn muốn bảo Ngân Hạc đi phòng bếp làm chút thức ăn, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, đã sắp đến giờ Dậu (***), chỉ còn nửa canh giờ là đến gia yến, cũng không bắt Tô Hi ăn gì nữa. Nàng nói: "Lão thái thái hôm qua nhắc con mãi, nói con vài ngày không đi xem tổ mẫu, lão nhân gia rất nhớ con đấy. Chút nữa sau khi gia yến bắt đầu, con nhớ nói chuyện nhiều hơn với lão thái thái."
(***) giờ Dậu: 17-19 giờ
Ai mà không biết lão thái thái Tô phủ thích nhất đứa cháu gái này.
Tô Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Ân thị ngồi trong chốc lát liền bị người của thượng phòng gọi đi. Hôm nay là đêm 30, Ân thị lại là tông phụ, việc nào cũng cần nàng nhúng tay, bận đến chân không chạm đất được. Tô Hi sửa soạn một chút, đang chuẩn bị đi ra sảnh ngoài.
Ngân Lộ từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt vui vẻ nói: "Cô nương, nhị gia từ biên quan gửi thư về, còn nhờ người cầm lễ vật sinh thần cho người nữa."
(**) giường la hán
Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo Ngơ
___________________
Tô Hi sinh ra trong một đêm Giao thừa tuyết rơi. Hôm nay đúng lúc là ngày sinh thần của nàng.
Triều Đại Yến có một tập tục, hài tử vừa sinh ra là được 1 tuổi, qua một cái Tết là lại thêm 1 tuổi.
Tuy rằng nói Tô Hi 12 tuổi, nhưng tính đi tính lại, cũng chỉ mới là tiểu cô nương 10 tuổi mà thôi.
Tô Hi tiễn vài vị khuê trung bạn thân đến chúc mừng, lúc trở về hậu viện, tuyết vẫn còn đang rơi. Bông tuyết lất phất, tạo thành một mảng dày trên mặt đất, đôi ủng da đạp lên trên còn vang lên tiếng rung động. Tô Hi vào trong phòng, phủi đi bọt tuyết trên vai, cởi chiếc áo choàng màu hồng nhạt của hoa anh đào cho Ngân Nhạn, đi về hướng Noãn các.
Ngân Nhạn cất chiếc áo choàng vào chiếc tủ trạm khắc hoa, Ngân Hạc thì đưa chiếc lò sưởi nhỏ tinh xảo tới tay của Tô Hi, nói: "Hôm nay thật lạnh, cô nương ở bên ngoài lâu như vậy, chắc đã sớm bị đông lạnh rồi."
Tô Hi cong đầu gối dựa lên, thân mình thả lỏng, cả người thoạt nhìn lười biếng.
Tô Hi cầm lò sưởi nhỏ, thấy trên tay ấm áp hơn một chút mới nói: "Đường tỷ tỷ và Úc tỷ tỷ tự mình tới đưa quà sinh thần cho ta, làm sao có thể không tiếp khách được. Mặc dù hơi lạnh, nhưng trong lòng ta cũng cao hứng."
Ngân Hạc thấy cánh môi cô nương nhà mình cong cong, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp bị địa long trong lòng đỏ lên, trắng nõn, càng có vẻ kiều nộn đáng yêu. Phảng phất trong viện bị trận tuyết trắng xoá rơi trên những cành hoa mai, từ trong tuyết mà nở rộ ra, cánh hoa tươi dịu dàng, là nhan sắc rực rỡ nhất vào đông.
Đó là Ngân Hạc tuy đã theo Tô Hi 3,4 năm nhưng cũng không khỏi si ngốc nhìn đến sửng sốt. Nửa ngày, Ngân Hạc mới lấy lại tinh thần, nói: "Nô tỳ có hầm canh cá bạc, đang hầm trong phòng bếp, cô nương có muốn ăn một chút không? Người mới rồi cũng chưa ăn gì, lúc này cách gia yến lúc chạng vạng còn sớm, không bằng nô tỳ lấy cho cô người một chén."
Tô Hi bên người có bốn đại nha hoàn, Ngân Nhạn, Ngân Hạc, Ngân Lộ và Ngân Li.
Ngân Nhạn và Ngân Hạc tuổi hơi lớn một chút, năm nay 13, Ngân Lộ và Ngân Li mới 12.
Mấy nha đầu này mỗi người đều có một sở trường riêng, Ngân Nhạn có công phu quyền cước, 6 tuổi đã rời nhà đi theo đại quản sự bên người Tô tướng quân tập võ, bây giờ cũng coi như có thành tựu, đối phó với 1,2 nam tử cũng không phải đùa, Tô lão tướng quân cố ý điều nàng ấy bên người Tô Hi để bảo hộ an nguy của nàng. Ngân Hạc lại có trù nghệ tốt, miệng Tô Hi khó chiều, chỉ ăn được đồ ăn nàng ấy làm. Còn lại 2 nha đầu, Ngân Lộ thông thạo y thuật, còn Ngân Li rất giỏi trong việc thêu thùa.
Bốn nha đầu này hầu hạ Tô Hi đã nhiều năm, mọi chuyện đều tận tâm tận lực, lại tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, mẫu thân Tô Hi là Ân thị là người thích bắt bẻ như vậy, cũng đối với 4 nha đầu này khen không dứt.
Lúc này, Tô Hi nghe thấy lời nay, tay khảy lò sưởi dừng một chút, qua thời gian rất lâu, giống như trong lòng đã hạ quyết tâm rất lớn, nhịn đau cự tuyệt nói: "Không ăn."
Ngân Hạc nghe xong liền muốn khuyên nhủ, "Cô nương vẫn là dùng một chút đi, miễn cho đói lả thân mình, chịu khổ vẫn là chính mình....."
Tô Hi nghe không nổi những lời này, sợ chính mình không chống cự nổi dụ hoặc.
Nàng đặt lò sưởi trong tay lên chiếc gỗ đàn hương màu tím, cong chân lại, che lỗ tai, đôi mắt ngập nước đầy năn nỉ: "Ngân Hạc tỷ tỷ đừng nói nữa, ta tự có chừng mực. Huống hồ ta không phải đã nói sao? Ngoại trừ 1 ngày 3 bữa cơm, thời gian còn lại không cần đưa đồ ăn vào phòng ta." Tự chủ của nàng kém, nhịn ăn thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.
Ngân Hạc nói: "Nhưng cơm trưa người cũng chưa ăn gì." Chỉ có một khối bánh hoa hồng lạnh, non nửa chén canh nấm tuyết trứng, cũng không phải là con chim sẻ, làm sao có thể no được?
Tô Hi nói: "Đủ nhiều rồi."
Nàng lo lắng Ngân Hạc sẽ khuyên ngăn nữa, chính mình sẽ lập tức phá công ngay. Tô Hi đẩy đẩy eo Ngân Hạc, đuổi nàng ấy ra bên ngoài, "Ngươi ra ngoài đi, ta còn có việc khác. Nếu ta không gọi, các ngươi đừng tiến vào."
*
Tô Hi là cô nương nhỏ nhất của Tô phủ, đứng hàng thứ chín.
Tô lão thái gia từ những năm đầu đã đi theo Thái Tử tranh đấu giành thiên hạ, lập được công lao to lớn. Sau khi Thái Tử đăng cơ, lão thái gia Tô Thanh Ba được phong làm nhất phẩm Tuyên Uy Đại Tướng Quân. Tô lão thái gia rất có uy vọng trong võ tướng, cũng là Kim thượng sau khi tự mình chấp chính, cũng đối với lão thái gia có nhiều phần tôn kính.
Tô lão thái gia có ba nhi tử, trưởng tử Tô Chấn, con thứ Tô Dương và ấu tử Tô Thác.
Trưởng tử và ấu tử là con vợ cả lão thái thái Đàm thị sinh ra, con thứ là do di nương Hà thị sinh. Phụ thân Tô Hi chính là đại lão gia của Tô phủ Tô Chấn, năm nay 39 tuổi, sắp bước sang tuổi 40, hiện giờ đảm nhiệm chức Binh Bộ Thị Lang trong triều.
Trên Tô Hi còn có hai ca ca ruột, một người là Tô Lễ, một người là Tô Chỉ, đều là người tập võ.
Vốn dĩ, từ trên xuống dưới Tô gia đều là vũ phu, dưỡng ra khuê nữ nếu không phải cao lớn thô kệch, cũng vô cùng có khả năng là cẩu thả, tuỳ tiện. Cố tình Tô Hi lại không phải.
Bộ dáng của Tô Hi không giống Tô đại lão gia, mà giống mẫu thân Ân thị, ngọc tuyết đáng yêu, răng trắng môi hồng. Chỉ mới 10 tuổi, đã có thể nhìn thấy dung mạo khuynh thành sau này. Lại có thêm mẫu thân Ân thị là nữ nhi của Nội các Thủ Phủ Ân Chu, năm đó là nổi danh tài nữ nhất Thượng Kinh. Ân thị không chỉ xinh đẹp. mà còn chú trọng đến hình thái, tất nhiên không chịu nổi nữ nhi học nam tử quơ đao múa kiếm.
Bởi vậy, Tô Hi mới vừa sinh ra, Ân thị liền tự mình nuôi nàng bên người, cẩm y ngọc thực (*), toàn những món ăn trân quý ngọc soạn mà nuôi nấng, sợ nàng đi học nửa phần hơi thở lỗ nam tử trên người trượng phu và nhi tử, lúc này mới dưỡng thành tính tình Tô Hi bây giờ.
(*) cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang
Ngân Hạc nhớ tới bộ dáng cười doanh doanh của Tô Hi, trong lòng thầm than, dung mạo như vậy, tính tình lại kiều mềm, khó trách đại lão gia và đại phu nhân nâng như trứng vậy. Ngay cả hai vị đại gia và nhị gia không dễ gần cũng sủng ái vị muội muội này, càng thêm yêu quý.
Ngân Hạc rời khỏi Noãn các, đi về phía phòng bếp nhỏ, nhìn tiểu nha đầu Thuý Trúc bên trong nói: "Cứ tiếp tục hầm canh cá bạc, buổi chiều nếu cô nương vẫn không ăn thì đem đổ."
Thuý Trúc thấy Ngân Hạc lại đây, đứng lên nói: "Ngân Hạc tỷ tỷ yên tâm, cứ giao cho muội."
Ngân Hạc gật đầu, sau đó lại vào phòng hỏi Tô Hi hai lần, Tô Hi đều lắc đầu nói không ăn.
Ngân Hạc nhìn gương mặt bụ bẫm trẻ con của Tô Hi, trong lòng hơi chút hoang mang, cho rằng tiểu cô nương nên tròn tròn nhuận nhuận mới đẹp, châu tròn ngọc sáng, kia mới tượng trưng cho phúc khí. Ai biết cô nương nhà nàng bị làm sao, từ sau lần trước tỉnh lại, liền thắt lưng buộc bụng, mỗi ngày khắc chế thức ăn của mình, ngay cả tàu hũ đường quý giá mà cô nương thích cũng rất ít khi ăn.
Khuôn mặt tròn tròn như quả táo ngày xưa, bây giờ đã gầy một vòng, lộ ra chiếc cằm nhọn tinh xảo. Tuy vẫn đẹp như cũ, nhưng Ngân Hạc vẫn là đau lòng, cũng không tán đồng hành vi này lắm.
Không nghĩ tới Tô Hi là người có chuyện xưa, đời trước nàng chính là không quản được miệng mình, đã tham ăn, lại còn lười biếng. Cô nương gia khi nhỏ mượt mà một chút còn có thể gọi là đáng yêu, nhưng nếu lớn lên vẫn cứ tròn vo như cũ, vậy đúng là khó coi.
Tô Hi nhớ rõ những trào phúng mình từng chịu, yên lặng nhấp khoé miệng, lúc này nàng không giờ muốn bị người khác chỉ vào mũi mình, nói "Ngươi đúng là lãng phí khuôn mặt này."
*
Lúc Ân thị lại đây, Ngân Hạc và Ngân Nhạn đều bị Tô Hi đuổi ra, đứng ở sau hành lang.
Ngân Hạc, Ngân Nhạn uốn gối hành lễ, nói: "Phu nhân."
Ân thị nhìn thoáng qua bên trong, rèm châu chuỗi ngọc khép lại, nhìn không rõ quang cảnh bên trong. Ân thị hỏi: "Sao không ở trong hầu hạ, đứng ở nơi này làm cái gì?"
Ngân Hạc rõ đầu, bộ dáng không có biện pháp, nói: "Cô nương không cho bọn nô tỳ ở bên trong hầu hạ." Nói, lại đề cập đến chuyện Tô Hi không chịu dùng bữa trưa.
Ân thị nhíu mày lại, hỏi; "Cô nương không ăn cơm, các ngươi có khuyên không?"
Ngân Hạc nói, "Dạ có, cô nương không nghe chúng nô tỳ nói."
Ân thị không nói nữa, bước đi vào trong phòng.
Ân thị đẩy rèm châu chuỗi ngọc ra, gọi: "Ấu Ấu."
Cùng lúc đó, Tô Hi đang ngồi trước gương, đánh giá tiểu cô nương trong gương.
Khuôn mặt tròn tròn, hai má đầy thịt, Tô Hi thở dài một hơi, đứng lên, lại ngó trái ngó phải trong gương, lại cúi đầu nhéo cái bụng thịt, buồn rầu nhăn chặt lông mày. Lúc này còn nhỏ, trên người có chút thịt cũng không tính là gì, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, nếu còn không khống chế nữa, qua 2,3 năm, nàng sẽ trở nên bụ bẫm hơn nữa.
Kỳ thật béo cũng không có gì, tựa như đời trước của nàng, sống tốt và vui vẻ.
Cố tình Tô Hi bị người khác kích thích, mà người kia, vẫn luôn là người cùng phân cao thấp với nàng, đích trưởng nữ phủ Khánh Quốc công- Phó Nghi.
Phó Nghi là tài nhân thông thạo nhiều thứ trong mắt mọi người, quý nữ tài mạo song toàn, trở thành đối tượng khuynh mộ của vô số tài tử ở Kinh Thành.
Đời trước, Tô Hi gả cho trưởng tử của Lư Dương hầu phủ- Lệ Diễn, hôn sự này nếu nói hẳn là Lư Dương hầu phủ trèo cao, chỉ là trong lòng Lệ Diễn vẫn chỉ có 1 người là Phó Nghi, sau khi thành thân hai năm, cũng chưa bao giờ chạm qua Tô Hi. Nàng được người nhà sủng hư, trong xương cốt lại kiều khí, nơi nào chịu được loại uỷ khuất này?
Này thì thôi, Phó Nghi lại còn chọn chỗ đau nhất của cô mà giẫm, cái câu "Lãng phí gương mặt này", là xuất phát từ miệng của Phó Nghi. Nếu là về thứ khác, Tô Hi cho rằng mình sẽ không thua quá thảm, chỉ có vấn đề thể trọng này, Tô Hi không thể cãi lại được.
"Ấu Ấu?" Ân thị lại gọi.
Tô Hi hoàn hồn, sau khi nhìn thấy Ân thị, liền ngượng ngùng mà buông cánh tay đang niết bụng ra, thấy Ân thị không có phản ứng gì khác, lúc này mới ngọt ngào mà gọi một tiếng "Nương".
Tô Hi là khuê nữ duy nhất của đại phòng, cũng là cô nương nhỏ nhất của Tô phủ, lúc mới sinh ra, Ân thị liền đặt nhũ danh cho nàng là "Ấu Ấu."
Ân thị đến giường la hán (**) ngồi xuống, "Nghe mấy nha hoàn nói con không chịu ăn cơm?"
Tô Hi thầm nghĩ không tốt, mỗi khi Ân thị dùng loại ánh mặt lạnh này nhìn cô, chính là lúc tâm tình không tốt. Tô Hi vội vàng ngồi bên cạnh Ân thị, cười hì hì nói: "Nương đừng nghe các nàng nói bậy, hôm nay là sinh thần của con, con sao thể không ăn cơm được?"
Ân thị dùng vẻ mặt "Đừng có lừa ta", theo thói quen chọc vào trán Tô Hi, "Con cũng biết hôm nay là sinh thần, vậy mà cũng để cho nương bớt lo. Đói lả chính thân mình, là muốn tốt cho ai hả?"
Tô Hi xê dịch, che đầu lại, bĩu môi nói: "Sao mà đói lả được, là trước đó con ăn quá nhiều, bây giờ ăn ít một chút mọi ngời lại làm lớn chuyện....."
Ân thị chậm rãi hỏi: "Còn dám già mồm?"
Tô Hi vội vàng ngậm miệng, lắc đầu như trống: "Nữ nhi không dám."
Ân thị vốn muốn bảo Ngân Hạc đi phòng bếp làm chút thức ăn, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, đã sắp đến giờ Dậu (***), chỉ còn nửa canh giờ là đến gia yến, cũng không bắt Tô Hi ăn gì nữa. Nàng nói: "Lão thái thái hôm qua nhắc con mãi, nói con vài ngày không đi xem tổ mẫu, lão nhân gia rất nhớ con đấy. Chút nữa sau khi gia yến bắt đầu, con nhớ nói chuyện nhiều hơn với lão thái thái."
(***) giờ Dậu: 17-19 giờ
Ai mà không biết lão thái thái Tô phủ thích nhất đứa cháu gái này.
Tô Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Ân thị ngồi trong chốc lát liền bị người của thượng phòng gọi đi. Hôm nay là đêm 30, Ân thị lại là tông phụ, việc nào cũng cần nàng nhúng tay, bận đến chân không chạm đất được. Tô Hi sửa soạn một chút, đang chuẩn bị đi ra sảnh ngoài.
Ngân Lộ từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt vui vẻ nói: "Cô nương, nhị gia từ biên quan gửi thư về, còn nhờ người cầm lễ vật sinh thần cho người nữa."
(**) giường la hán
Tác giả :
Phong Hà Du Nguyệt