Bồ Đề Kiếp
Chương 29: Nam tử xinh đẹp
Qua một lúc, ta vẫn như cũ chưa bắt được con cá nào. Ta thật sự rất buồn, ta quay lại thì thấy Lạc Trần đang nhìn về phía dòng người.
“Ngươi làm gì vậy?"
Lạc Trần liếc nhìn ta, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, chúng ta đi nơi khác xem".
Ta không phục, bĩu môi nhưng vẫn nghe lời hắn đứng lên. Chỉ là vừa mới đứng lên thì đùi ta tê dại, sau đó ta vô lực ngã xuống. Ta cuống quýt, không nắm vào được cái gì, đành nhắm mặt chờ bị ngã thì cảm giác có đệm người đỡ được ta ở phía sau.
“Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nếu sơ suất làm thân thể bị thương sẽ khiến cho người khác đau lòng lắm đấy!"
Ta hoảng sợ, quay đầu lại, giọng nói thật hay, nhưng chủ nhân của giọng nói này là một nam tử còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, dung mạo của hắn khiến ta sững sờ.
“Đa tạ công tử đã giúp". Âm thanh Lạc Trần hơi trầm xuống, rồi sau đó kéo ta lại về phía hắn.
Nam tử xinh đẹp kia tay cầm một cây quạt giấy, nhẹ nhàng cười nói: “Tiện tay thôi mà". Nói xong hắn nhìn về phía ta: “Xin hỏi tính danh của cô nương là gì? Tại hạ thấy chúng ta có duyên, chi bằng chúng ta kết giao bằng hữu, được không?"
Ta nhìn Lạc Trần, lại thấy hắn nói: “Tiểu nha hoàn nhà ta không hiểu lắm về mấy chuyện nhìn người, nếu công tử muốn kiếm một tiểu cô nương, nàng thật sự không thích hợp".
Nam tử kia miễn cưỡng cười, lại nhìn ta nói: “Tuy công tử nói vậy, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của tại hạ và cô nương này. Cô nương xin nhớ kỹ, tại hạ là Nam Cung Ngự Thiên, người Lâm Thủy. Nếu sau này cô nương có đi Lâm Thủy, nhớ dến tìm tại hạ, ta nhất định sẽ tiếp đãi cô nương chu đáo".
Dứt lời, Nam Cung Ngự Thiên liền liếc mắt nhìn Lạc Trần một cái rồi đi mất.
Ta kéo Lạc Trần sang một bên: “Này, ngươi cùng người kia có thù oán gì à?"
Lạc Trần cúi đầu nhìn ta, cười lạnh: “Bây giờ chưa có, nhưng sợ rằng sau này sẽ có".
Ta còn chưa hiểu gì thì Lạc Trần đã lôi ta đi lên phía trước, nơi đó cũng chính là chùa Tác Xuyên Thủy Tự.
Ta ngẩng đầu nhìn, hương khói trong chùa này cũng không tệ.
“Ngươi thấy chùa này thế nào?" Lạc Trần đưa ta vào chùa, rồi đưa ta đứng tạm vào một góc ít người qua lại để nói chuyện.
Ta gật gật đầy: “Ừ, hương khói không tệ, cầu nguyện được".
Lạc Trần nhẹ cười, lại nhìn chằm chằm vào ta không nói gì. Ta bị hắn nhìn đâm ra sợ, bất giác lùi về phía sau hai bước.
“Ngươi….ngươi nhìn ta như vậy để làm gì?"
Lạc Trần tròn mắt, bộ dang trông rất thiện lương thuần khiết: “Ta đang nghĩ, nếu ta đem ngươi bán ngươi cho nhà chùa để trấn tự thì được bao nhiêu tiền?"
Ta thấy mắt Lạc Trần lóe sáng, lại nhớ lúc trước hắn cũng nói định bán ta, trong lòng liền cảm thấy sợ. Vì thế nhân lúc Lạc Trần không chú ý, ta nhanh tay đẩy hắn ra chạy khỏi đây.
“Linh Nhược!"
Lạc Trần ở phía sau la lên, ta quyết không để hắn bắt được, lúc này đang đông người, ta cũng không thể làm phép ẩn mình, chỉ có thể lẩn vào trong đám người xung quanh. Quả nhiên chốc lát sau không còn nghe thấy âm thanh của Lạc Trần nữa.
Ta nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất ủy khuất. Tên Lạc Trần này thật vô tâm vô phế, uổng bao nhiêu năm ta làm bạn với hắn, lúc xưa còn tốn bao nhiêu linh lực để chữa bệnh cho hắn. Thế mà hắn lại không có chút tình nghĩa, còn định bán ta đi. Ta càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, liền yên lặng đi giữa dòng người. Bây giờ ta không trở về nữa, tránh để bị Lạc Trần bắt lại bán đi, chỉ là nhiệm vụ còn chưa hoàn thành…
“Ngươi làm gì vậy?"
Lạc Trần liếc nhìn ta, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, chúng ta đi nơi khác xem".
Ta không phục, bĩu môi nhưng vẫn nghe lời hắn đứng lên. Chỉ là vừa mới đứng lên thì đùi ta tê dại, sau đó ta vô lực ngã xuống. Ta cuống quýt, không nắm vào được cái gì, đành nhắm mặt chờ bị ngã thì cảm giác có đệm người đỡ được ta ở phía sau.
“Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nếu sơ suất làm thân thể bị thương sẽ khiến cho người khác đau lòng lắm đấy!"
Ta hoảng sợ, quay đầu lại, giọng nói thật hay, nhưng chủ nhân của giọng nói này là một nam tử còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, dung mạo của hắn khiến ta sững sờ.
“Đa tạ công tử đã giúp". Âm thanh Lạc Trần hơi trầm xuống, rồi sau đó kéo ta lại về phía hắn.
Nam tử xinh đẹp kia tay cầm một cây quạt giấy, nhẹ nhàng cười nói: “Tiện tay thôi mà". Nói xong hắn nhìn về phía ta: “Xin hỏi tính danh của cô nương là gì? Tại hạ thấy chúng ta có duyên, chi bằng chúng ta kết giao bằng hữu, được không?"
Ta nhìn Lạc Trần, lại thấy hắn nói: “Tiểu nha hoàn nhà ta không hiểu lắm về mấy chuyện nhìn người, nếu công tử muốn kiếm một tiểu cô nương, nàng thật sự không thích hợp".
Nam tử kia miễn cưỡng cười, lại nhìn ta nói: “Tuy công tử nói vậy, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của tại hạ và cô nương này. Cô nương xin nhớ kỹ, tại hạ là Nam Cung Ngự Thiên, người Lâm Thủy. Nếu sau này cô nương có đi Lâm Thủy, nhớ dến tìm tại hạ, ta nhất định sẽ tiếp đãi cô nương chu đáo".
Dứt lời, Nam Cung Ngự Thiên liền liếc mắt nhìn Lạc Trần một cái rồi đi mất.
Ta kéo Lạc Trần sang một bên: “Này, ngươi cùng người kia có thù oán gì à?"
Lạc Trần cúi đầu nhìn ta, cười lạnh: “Bây giờ chưa có, nhưng sợ rằng sau này sẽ có".
Ta còn chưa hiểu gì thì Lạc Trần đã lôi ta đi lên phía trước, nơi đó cũng chính là chùa Tác Xuyên Thủy Tự.
Ta ngẩng đầu nhìn, hương khói trong chùa này cũng không tệ.
“Ngươi thấy chùa này thế nào?" Lạc Trần đưa ta vào chùa, rồi đưa ta đứng tạm vào một góc ít người qua lại để nói chuyện.
Ta gật gật đầy: “Ừ, hương khói không tệ, cầu nguyện được".
Lạc Trần nhẹ cười, lại nhìn chằm chằm vào ta không nói gì. Ta bị hắn nhìn đâm ra sợ, bất giác lùi về phía sau hai bước.
“Ngươi….ngươi nhìn ta như vậy để làm gì?"
Lạc Trần tròn mắt, bộ dang trông rất thiện lương thuần khiết: “Ta đang nghĩ, nếu ta đem ngươi bán ngươi cho nhà chùa để trấn tự thì được bao nhiêu tiền?"
Ta thấy mắt Lạc Trần lóe sáng, lại nhớ lúc trước hắn cũng nói định bán ta, trong lòng liền cảm thấy sợ. Vì thế nhân lúc Lạc Trần không chú ý, ta nhanh tay đẩy hắn ra chạy khỏi đây.
“Linh Nhược!"
Lạc Trần ở phía sau la lên, ta quyết không để hắn bắt được, lúc này đang đông người, ta cũng không thể làm phép ẩn mình, chỉ có thể lẩn vào trong đám người xung quanh. Quả nhiên chốc lát sau không còn nghe thấy âm thanh của Lạc Trần nữa.
Ta nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất ủy khuất. Tên Lạc Trần này thật vô tâm vô phế, uổng bao nhiêu năm ta làm bạn với hắn, lúc xưa còn tốn bao nhiêu linh lực để chữa bệnh cho hắn. Thế mà hắn lại không có chút tình nghĩa, còn định bán ta đi. Ta càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, liền yên lặng đi giữa dòng người. Bây giờ ta không trở về nữa, tránh để bị Lạc Trần bắt lại bán đi, chỉ là nhiệm vụ còn chưa hoàn thành…
Tác giả :
Quỷ Đăng Quân