Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 34: Hài tử thoại
Phụ nhân kia có gương mặt ngăm đen, môi rất dày, và có dáng dấp của một dân phụ thật thà chất phác. Thấy rõ bộ dáng của nàng, trong lòng Đinh Hạo cũng chợt hiện một tia do dự, nhưng mà khi trông thấy quần áo của hài tử kia cùng với bộ dáng giãy dụa khóc lóc của nó, rồi cả cái gai trong lòng hắn nữa mới khiến hắn lại một lần nữa trở nên kiên định.
Phụ nhân ôm chặt hài tử, ngỡ ngàng nói: " Đây là con của ta, sao vậy?"
" Không sao cả. Nó là con của ngươi ư? Ngươi là mẹ của nó thì sao con trai ở trong lòng mẹ mình mà lại khóc một cách hăng say như vậy chứ? Nó cũng không muốn cho ngươi bế."
" Liên quan quái gì tới ngươi!" Phụ nhân kia phẫn nộ, khuôn mặt đỏ lên nói:
" Tiểu hài tử nếu như không khóc lóc, không ầm ĩ thì còn là tiểu hài tử sao? Điều này có gì đáng ngạc nhiên đâu. Ta còn tưởng ngươi có chuyện gì nữa. Dù có bắt chó đi cày cũng chẳng dùng cái biện pháp kiểu này. Ngươi vô duyên vô cớ chặn đường ta thì đến cùng là muốn có ý đồ xấu xa nào hả?"
Những người đi đường ở quanh đó cũng đi tới vây lại thành vòng tròn, tò mò nhìn bọn họ. Phụ nhân kia vừa thấy có người vây xem thì trên mặt mụ bỗng chợt lóe vẻ điêu ngoa âm độc như có như không. Mà Đinh Hạo hắn suýt nữa thì tưởng mình bị hoa mắt, khi nhìn lại thật kỹ nàng ta thì lại vẫn là cái diện mạo thật thà chất phác kia.
Nàng cao giọng nói với dân chúng đang quây vào xem: " Mọi người coi, mọi người đến đây mà coi, coi cái tên từ nơi khác đến này ức hiếp một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta. Mà cũng chẳng biết hắn có tâm tư gì nữa, các vị, các vị hương thân phải làm chủ cho ta!"
Nàng càng kêu hăng thì trong lòng Đinh Hạo ngược lại càng thêm hiểu rõ. Hắn thấy đám người đã hơi rối loạn thì liền cao giọng nói:
" Các vị hương thân, tại hạ chỉ là một người qua đường mà giữa ban ngày băn mặt thì nào dám có ý đồ xấu xa gì chứ? Ta chỉ là cảm thấy hài tử này không giống như là cốt nhục của nàng, cho nên mới ngăn lại hỏi."
Phụ nhân kia nghe xong thì vừa khóc vừa nói: " Con của ta không phải là ta sinh ra thì chẳng lẽ là ngươi sinh sao? Cũng bởi vì con của ta không chịu về nhà nên khóc lóc ầm ĩ mấy tiếng, nhưng ngươi lại vì thế mà vu oan cho ta. Ngươi là quan sai công gia sao? Vậy thì mang yêu bài của ngươi ra đi."
Bên cạnh có người nói: " Đúng vậy! Vị tiểu huynh đệ này, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng đứa trẻ này không phải là con người ta. Những lời này không thể nói lung tung được đâu. Nếu dẫn đến việc người nhà của nàng tới cho ngươi một trận thì cũng thật không đáng."
Đinh Hạo cũng không dao động, mạnh bạo nói: " Nếu sự thật chứng minh được rằng là tại hạ hiểu lầm thì cho dù có bị người nhà của phụ nhân này đánh một trận, tại hạ cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà các vị xin nhìn hãy nhìn thật kỹ, đứa trẻ này mặc quần áo, rồi đeo cả khóa trường mệnh rồi nhìn cả quần áo mà phụ nhân này đang mặc nữa. So sánh thì hai người bọn họ sao có thể là mẹ con được chứ?"
Mọi người nghe vậy liền nhìn lại cách ăn mặc của hai "mẹ con" này, nhìn mà trong lòng họ cũng không khỏi dân lên nỗi nghi hoặc. Phụ nhân kia khóc lóc nói:
" Hài tử này là hài tử duy nhất của nhà lão Hồ chúng ta. Từ khi nó sinh ra thì trong nhà, từ trên xuống dưới ai mà không coi nó là bảo bối đâu? Vì vậy trong nhà mà có đồ tốt thì tất nhiên cũng đều cho nó dùng. Ta cưng chiều con trai mình thì cũng có lỗi sao."
Đinh Hạo cười lạnh nói: " Nếu thật sự là tại hạ hiểu lầm cô thì cũng chỉ là không muốn con trai của cô bị bọn buôn người bắt cóc, vì vậy đó cũng chỉ là có ý tốt nhưng cô làm sao mà khóc như vậy hả?"
" Ý tốt cái rắm!" Phụ nhân kia không chút cảm kích, phẫn nộ nói:
" Mọi người nhìn xem ta đây bao nhiêu tuổi. Lớn tuổi như thế này ta mới có con, lại còn có một số hàng xóm láng giềng nói bậy nói bạ đặt điều nói rằng hài tử này của ta chỉ là con nuôi. Mà người hôm nay lại tiếp tục nói hươu nói vượn như vậy thì tới khi hài tử này trưởng thành mà lại nghe được những lời nhảm nhí đó. Tới khi ấy, ta thật không biết, thật sự không biết đứa con này của ta còn có thể nhận ta làm mẹ ruột của nó không nữa?"
Mọi người nghe xong thì bỗng nhiên hiểu ra. Phụ nhân này một khi đã là lão bạng sinh châu(*), nên đương nhiên là phải cưng chiều con trai. Mà hơn nữa trong nhà nó lại là hương hỏa duy nhất, vì thế có sủng nịnh, ưu ái nó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Đúng lúc này, chợt nghe thấy có một người cao giọng niệm:
" Vô lượng thiên tôn, Hồ đại nương, cô ở chỗ này làm gì vậy?"
Mọi người nghe vậy liện quay lại nhìn thì thấy một đạo nhân dáng người gầy yếu, có lông mày hình chữ bát, mặc một bộ đạo bào đã cũ nát, một tay làm lễ, đang đứng hướng về phía mọi người mà mỉm cười.
Phụ nhân kia như vớ được cứu tinh, vội vàng kêu lên:
" Lăng Phong đạo trưởng, ngài tới thật đúng lúc. Xin ngài hãy làm chủ cho ta. Các vị hương thân, các vị hương thân, vị Lăng Phong đạo trưởng này là đạo nhân hương khói trong Tam Thanh quán. Những điều ta nói vừa rồi nếu mọi người còn không tin thì xin cứ hỏi Lăng Phong đạo trưởng, hỏi xem hài tử này có phải là của nhà ta hay không?"
Đạo nhân kia kinh ngạc nói: " Đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đều nói: " Đạo trưởng, người trẻ tuổi này chặn hai mẹ con đó lại và nói rằng hài tử kia không phải cốt nhục của nàng. Đạo trưởng nhận ra phụ nhân này sao? Và hài tử này có phải là của nhà nàng không?"
Lăng Phong đạo nhân giật mình nói: " Thì ra là thế. Người xuất gia không dám nói dối. Hài tử có phải là con nhà Hồ đại nương hay không thì tiểu đạo không dám khẳng định. Nhưng mà Hồ đại nương này là tín đồ hành hương của bản quán và thường xuyên đến đạo quán dâng hương cầu phúc. Mỗi lần khi nàng trở về thì tiểu đạo đều thấy nàng ôm đứa trẻ này."
Quan lão hán bán vằn thắn đang ở một bên nghe xong thì cười nói: " Nói như vậy thì không thể nhầm được nữa rồi. Nào có chuyện đã bắt cóc trẻ con mà lại còn thường xuyên mang tới đạo quán để thắp hương kính thần chứ. Mọi người cũng chớ trách móc, ta cùng tiểu ca này đi cùng một đường nên biết hắn là một hán tử nhiệt tâm, mà chặn đường của phụ nhân này cũng là có ý tốt. Vậy mọi người xin hãy giải tán thôi!"
Mọi người đều đồng ý rồi còn đi khuyên phụ nhân kia chớ truy cứu Đinh Hạo nữa. Còn Đinh Hạo thì vẫn cứ đứng đó, lặng lẽ nhìn nàng biểu diễn mà càng xem hắn lại càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Hắn cười lạnh nói:
" Chậm đã! Đạo nhân này vừa nói là đạo nhân chuyên hương khói trong Tam Thanh quán. Vậy mọi người nhận ra hắn sao?"
Dân chúng dù có đi tới Tam Thanh quán nhưng làm sao có thể nhận ra được toàn bộ đạo nhân trong quán, huống chi hắn lại chỉ là một đạo nhân tạp vụ chuyên việc hương khói bên trong đạo quán. Thấy mọi người đều lắc đầu, Đinh Hạo cười lạnh nói:
" Như vậy là mọi người đều không nhận ra đạo nhân này, đã thế thì sao chúng ta lại chỉ nghe từ một phía được chứ? Lời ta nói không được thừa nhận thì lời hắn nói đương nhiên cũng không thể được thừa nhận. Chúng ta không bằng tới hỏi đứa trẻ này để xem nó nói thế nào, được không hả?"
Dân chúng xung quanh nhìn qua hài tử vẫn còn đang bú sữa kia tất nhiên không thể nói được câu nào. Quan lão hán bật cười nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
" Tiểu ca à, ngươi xem hài tử này còn chưa tới hai tuổi thì nó có thể nói điều gì chứ?"
Hài tử kia bởi vì phụ nhân vừa khóc lóc vừa kêu la nên khiến nó sợ tới mức trừng lớn hai mắt mà chẳng dám cựa quậy gì cả. Lúc này, hai nắm tay nhỏ bé của nó đang nắm chặt vào vạt áo phụ nhân, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi mở lớn nhìn dân chúng đang vây quanh mình, cái miệng nhỏ bé cũng mím chặt lại.
Đinh Hạo hơi xoay người, cười cười nói với đứa trẻ: " Tiểu bảo bảo, nói cho thúc thúc biết vị phụ nhân này có phải là mẹ của con không hả?"
Tiểu hài tử mở đôi mắt to to trong suốt tựa như hai viên bảo thạch màu đen nhìn hắn nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nó vẫn mím chặt mà chẳng nói chứ nào. Bình thường, một hài tử chưa đến tuổi thì vẻn vẹn chỉ có thể nói cha, mẹ, bảo bảo, ăn, hay là những từ ngữ đơn giản. Mà có những hài tử nói cũng không được rõ ràng nên nếu không phải là người quen thuộc thì có khi không thể hiểu được ý nó muốn diễn đạt là gì nữa. Và cũng vì thế mà phụ nhân kia không hề sợ hãi, liếc nhìn Đinh Hạo cười lạnh.
Đinh Hạo mỉm cười, giọng nói càng dịu dàng hơn: " Bảo bảo, thúc thúc mua đường cho ngươi ăn được không nào? Đường, con nếm qua chưa, rất ngọt đó, có thích không?"
Ánh mắt tiểu hài tử rốt cục cũng có biến hóa, nó hơi chút do dự rồi đưa nắm tay nhỏ bé của mình để lên lồng ngực như là để tăng thêm dũng khí, nhỏ giọng nói: "Đường, bảo bảo, ăn."
" A! Hảo hài tử, con phải ngoan mới có đường ăn!" Đinh Hạo tựa như một tiểu hồ ly đang trộm gà, càng cười càng vui vẻ:
" Vậy con nói cho thúc thúc biết mẹ con đang ở đâu rồi thúc thúc sẽ cho con đường để con ăn. Chỉ cho thúc nhìn nào!"
Tiểu oa nhi mập mạp kia quay quay đầu rồi nhìn trái nhìn phải, nhìn cả nửa ngày vô ích mới hướng về Đinh Hạo lắc đầu, tiếng được được không nói: " Mẹ, không có!"
=====
(*)Lão bạng sinh châu: Ý nói là người đã già nhưng mới có con.
Phụ nhân ôm chặt hài tử, ngỡ ngàng nói: " Đây là con của ta, sao vậy?"
" Không sao cả. Nó là con của ngươi ư? Ngươi là mẹ của nó thì sao con trai ở trong lòng mẹ mình mà lại khóc một cách hăng say như vậy chứ? Nó cũng không muốn cho ngươi bế."
" Liên quan quái gì tới ngươi!" Phụ nhân kia phẫn nộ, khuôn mặt đỏ lên nói:
" Tiểu hài tử nếu như không khóc lóc, không ầm ĩ thì còn là tiểu hài tử sao? Điều này có gì đáng ngạc nhiên đâu. Ta còn tưởng ngươi có chuyện gì nữa. Dù có bắt chó đi cày cũng chẳng dùng cái biện pháp kiểu này. Ngươi vô duyên vô cớ chặn đường ta thì đến cùng là muốn có ý đồ xấu xa nào hả?"
Những người đi đường ở quanh đó cũng đi tới vây lại thành vòng tròn, tò mò nhìn bọn họ. Phụ nhân kia vừa thấy có người vây xem thì trên mặt mụ bỗng chợt lóe vẻ điêu ngoa âm độc như có như không. Mà Đinh Hạo hắn suýt nữa thì tưởng mình bị hoa mắt, khi nhìn lại thật kỹ nàng ta thì lại vẫn là cái diện mạo thật thà chất phác kia.
Nàng cao giọng nói với dân chúng đang quây vào xem: " Mọi người coi, mọi người đến đây mà coi, coi cái tên từ nơi khác đến này ức hiếp một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta. Mà cũng chẳng biết hắn có tâm tư gì nữa, các vị, các vị hương thân phải làm chủ cho ta!"
Nàng càng kêu hăng thì trong lòng Đinh Hạo ngược lại càng thêm hiểu rõ. Hắn thấy đám người đã hơi rối loạn thì liền cao giọng nói:
" Các vị hương thân, tại hạ chỉ là một người qua đường mà giữa ban ngày băn mặt thì nào dám có ý đồ xấu xa gì chứ? Ta chỉ là cảm thấy hài tử này không giống như là cốt nhục của nàng, cho nên mới ngăn lại hỏi."
Phụ nhân kia nghe xong thì vừa khóc vừa nói: " Con của ta không phải là ta sinh ra thì chẳng lẽ là ngươi sinh sao? Cũng bởi vì con của ta không chịu về nhà nên khóc lóc ầm ĩ mấy tiếng, nhưng ngươi lại vì thế mà vu oan cho ta. Ngươi là quan sai công gia sao? Vậy thì mang yêu bài của ngươi ra đi."
Bên cạnh có người nói: " Đúng vậy! Vị tiểu huynh đệ này, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng đứa trẻ này không phải là con người ta. Những lời này không thể nói lung tung được đâu. Nếu dẫn đến việc người nhà của nàng tới cho ngươi một trận thì cũng thật không đáng."
Đinh Hạo cũng không dao động, mạnh bạo nói: " Nếu sự thật chứng minh được rằng là tại hạ hiểu lầm thì cho dù có bị người nhà của phụ nhân này đánh một trận, tại hạ cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà các vị xin nhìn hãy nhìn thật kỹ, đứa trẻ này mặc quần áo, rồi đeo cả khóa trường mệnh rồi nhìn cả quần áo mà phụ nhân này đang mặc nữa. So sánh thì hai người bọn họ sao có thể là mẹ con được chứ?"
Mọi người nghe vậy liền nhìn lại cách ăn mặc của hai "mẹ con" này, nhìn mà trong lòng họ cũng không khỏi dân lên nỗi nghi hoặc. Phụ nhân kia khóc lóc nói:
" Hài tử này là hài tử duy nhất của nhà lão Hồ chúng ta. Từ khi nó sinh ra thì trong nhà, từ trên xuống dưới ai mà không coi nó là bảo bối đâu? Vì vậy trong nhà mà có đồ tốt thì tất nhiên cũng đều cho nó dùng. Ta cưng chiều con trai mình thì cũng có lỗi sao."
Đinh Hạo cười lạnh nói: " Nếu thật sự là tại hạ hiểu lầm cô thì cũng chỉ là không muốn con trai của cô bị bọn buôn người bắt cóc, vì vậy đó cũng chỉ là có ý tốt nhưng cô làm sao mà khóc như vậy hả?"
" Ý tốt cái rắm!" Phụ nhân kia không chút cảm kích, phẫn nộ nói:
" Mọi người nhìn xem ta đây bao nhiêu tuổi. Lớn tuổi như thế này ta mới có con, lại còn có một số hàng xóm láng giềng nói bậy nói bạ đặt điều nói rằng hài tử này của ta chỉ là con nuôi. Mà người hôm nay lại tiếp tục nói hươu nói vượn như vậy thì tới khi hài tử này trưởng thành mà lại nghe được những lời nhảm nhí đó. Tới khi ấy, ta thật không biết, thật sự không biết đứa con này của ta còn có thể nhận ta làm mẹ ruột của nó không nữa?"
Mọi người nghe xong thì bỗng nhiên hiểu ra. Phụ nhân này một khi đã là lão bạng sinh châu(*), nên đương nhiên là phải cưng chiều con trai. Mà hơn nữa trong nhà nó lại là hương hỏa duy nhất, vì thế có sủng nịnh, ưu ái nó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Đúng lúc này, chợt nghe thấy có một người cao giọng niệm:
" Vô lượng thiên tôn, Hồ đại nương, cô ở chỗ này làm gì vậy?"
Mọi người nghe vậy liện quay lại nhìn thì thấy một đạo nhân dáng người gầy yếu, có lông mày hình chữ bát, mặc một bộ đạo bào đã cũ nát, một tay làm lễ, đang đứng hướng về phía mọi người mà mỉm cười.
Phụ nhân kia như vớ được cứu tinh, vội vàng kêu lên:
" Lăng Phong đạo trưởng, ngài tới thật đúng lúc. Xin ngài hãy làm chủ cho ta. Các vị hương thân, các vị hương thân, vị Lăng Phong đạo trưởng này là đạo nhân hương khói trong Tam Thanh quán. Những điều ta nói vừa rồi nếu mọi người còn không tin thì xin cứ hỏi Lăng Phong đạo trưởng, hỏi xem hài tử này có phải là của nhà ta hay không?"
Đạo nhân kia kinh ngạc nói: " Đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đều nói: " Đạo trưởng, người trẻ tuổi này chặn hai mẹ con đó lại và nói rằng hài tử kia không phải cốt nhục của nàng. Đạo trưởng nhận ra phụ nhân này sao? Và hài tử này có phải là của nhà nàng không?"
Lăng Phong đạo nhân giật mình nói: " Thì ra là thế. Người xuất gia không dám nói dối. Hài tử có phải là con nhà Hồ đại nương hay không thì tiểu đạo không dám khẳng định. Nhưng mà Hồ đại nương này là tín đồ hành hương của bản quán và thường xuyên đến đạo quán dâng hương cầu phúc. Mỗi lần khi nàng trở về thì tiểu đạo đều thấy nàng ôm đứa trẻ này."
Quan lão hán bán vằn thắn đang ở một bên nghe xong thì cười nói: " Nói như vậy thì không thể nhầm được nữa rồi. Nào có chuyện đã bắt cóc trẻ con mà lại còn thường xuyên mang tới đạo quán để thắp hương kính thần chứ. Mọi người cũng chớ trách móc, ta cùng tiểu ca này đi cùng một đường nên biết hắn là một hán tử nhiệt tâm, mà chặn đường của phụ nhân này cũng là có ý tốt. Vậy mọi người xin hãy giải tán thôi!"
Mọi người đều đồng ý rồi còn đi khuyên phụ nhân kia chớ truy cứu Đinh Hạo nữa. Còn Đinh Hạo thì vẫn cứ đứng đó, lặng lẽ nhìn nàng biểu diễn mà càng xem hắn lại càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Hắn cười lạnh nói:
" Chậm đã! Đạo nhân này vừa nói là đạo nhân chuyên hương khói trong Tam Thanh quán. Vậy mọi người nhận ra hắn sao?"
Dân chúng dù có đi tới Tam Thanh quán nhưng làm sao có thể nhận ra được toàn bộ đạo nhân trong quán, huống chi hắn lại chỉ là một đạo nhân tạp vụ chuyên việc hương khói bên trong đạo quán. Thấy mọi người đều lắc đầu, Đinh Hạo cười lạnh nói:
" Như vậy là mọi người đều không nhận ra đạo nhân này, đã thế thì sao chúng ta lại chỉ nghe từ một phía được chứ? Lời ta nói không được thừa nhận thì lời hắn nói đương nhiên cũng không thể được thừa nhận. Chúng ta không bằng tới hỏi đứa trẻ này để xem nó nói thế nào, được không hả?"
Dân chúng xung quanh nhìn qua hài tử vẫn còn đang bú sữa kia tất nhiên không thể nói được câu nào. Quan lão hán bật cười nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
" Tiểu ca à, ngươi xem hài tử này còn chưa tới hai tuổi thì nó có thể nói điều gì chứ?"
Hài tử kia bởi vì phụ nhân vừa khóc lóc vừa kêu la nên khiến nó sợ tới mức trừng lớn hai mắt mà chẳng dám cựa quậy gì cả. Lúc này, hai nắm tay nhỏ bé của nó đang nắm chặt vào vạt áo phụ nhân, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi mở lớn nhìn dân chúng đang vây quanh mình, cái miệng nhỏ bé cũng mím chặt lại.
Đinh Hạo hơi xoay người, cười cười nói với đứa trẻ: " Tiểu bảo bảo, nói cho thúc thúc biết vị phụ nhân này có phải là mẹ của con không hả?"
Tiểu hài tử mở đôi mắt to to trong suốt tựa như hai viên bảo thạch màu đen nhìn hắn nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nó vẫn mím chặt mà chẳng nói chứ nào. Bình thường, một hài tử chưa đến tuổi thì vẻn vẹn chỉ có thể nói cha, mẹ, bảo bảo, ăn, hay là những từ ngữ đơn giản. Mà có những hài tử nói cũng không được rõ ràng nên nếu không phải là người quen thuộc thì có khi không thể hiểu được ý nó muốn diễn đạt là gì nữa. Và cũng vì thế mà phụ nhân kia không hề sợ hãi, liếc nhìn Đinh Hạo cười lạnh.
Đinh Hạo mỉm cười, giọng nói càng dịu dàng hơn: " Bảo bảo, thúc thúc mua đường cho ngươi ăn được không nào? Đường, con nếm qua chưa, rất ngọt đó, có thích không?"
Ánh mắt tiểu hài tử rốt cục cũng có biến hóa, nó hơi chút do dự rồi đưa nắm tay nhỏ bé của mình để lên lồng ngực như là để tăng thêm dũng khí, nhỏ giọng nói: "Đường, bảo bảo, ăn."
" A! Hảo hài tử, con phải ngoan mới có đường ăn!" Đinh Hạo tựa như một tiểu hồ ly đang trộm gà, càng cười càng vui vẻ:
" Vậy con nói cho thúc thúc biết mẹ con đang ở đâu rồi thúc thúc sẽ cho con đường để con ăn. Chỉ cho thúc nhìn nào!"
Tiểu oa nhi mập mạp kia quay quay đầu rồi nhìn trái nhìn phải, nhìn cả nửa ngày vô ích mới hướng về Đinh Hạo lắc đầu, tiếng được được không nói: " Mẹ, không có!"
=====
(*)Lão bạng sinh châu: Ý nói là người đã già nhưng mới có con.
Tác giả :
Nguyệt Quan