Bộ Bộ Liên Hoa
Chương 68
Hoắc Thế Quân giật tấm mành treo màn xuống, phủ lên người Thiện Thủy, ôm lấy nàng như ôm một đứa trẻ, đặt ở góc tường, ngồi xổm xuống trấn an, nhẹ lau khoé miệng nàng, sau đó đứng dậy đi từng bước đến phía Thừa Tông đang chật vật. Giờ phút này vẻ mặt hắn bình tĩnh như nước, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc.
Cơn thịnh nộ như sư tử, ngược lại không có gầm thét.
Thừa Tông từ từ đứng thẳng lưng, lau vết máu trong mũi, nói: “Nhanh như vậy đã có thể tìm tới đây, rất xứng đáng là đối thủ của ta."
Hoắc Thế Quân lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng là đối thủ của ta." Vừa nói vừa đá một cước, mạnh mẽ đá trúng bụng hắn.
Thừa Tông cũng tập võ từ nhỏ, bản lĩnh không kém. Vừa bị dục niệm thiêu đốt không phòng bị bị ăn một cước nặng nề, nửa vai chịu lực dần trở nên tê dại, giờ vẫn chưa khôi phục. Thấy hắn công kích nặng nề, né tránh không kịp, ngửa người ra sau, tránh khỏi công kích.
Loại tư thế này, trừ tránh né công kích đối diện, càng tạo thế cho hắn phản kích bằng chân, khó khăn lắm hắn mới tránh được một quyền mạnh, thấy cánh tay đối phương duỗi ra cực hạn, chỉ có thể rút về. Nhân dịp trong chốc lát, đang muốn dùng chân tấn công, đột nhiên cảm thấy xương ngực mát lạnh. Tay trái Hoắc Thế Quân mới vừa rút một trâm cài từ mái tóc Thiện Thủy, trong nháy mắt không thấy đỉnh đâu.
Trâm cài thực ra rất mềm, bình thường dĩ nhiên không thể nào đâm sâu vào thịt. Chỉ là nếu dùng sức thật mạnh, nhanh chóng, một chiếc đũa bình thường cũng có thể đâm vào da thịt con người, huống chi là một cái trâm cài có đầu nhọn?
Thừa Tông không thể tin mở to mắt nhìn, ngay sau đó truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, không còn lực, bùm một tiếng ngửa ra sau, ngã trên mặt đất.
Cho đến lúc này, hắn còn không biết thứ đâm vào người mình rốt cuộc là thứ gì.
Hoắc Thế Quân không tha cho hắn, nhấc người hắn lên, nhanh như chớp rắc rắc hai tiếng. Có vẻ như hai cánh tay của Thừa Tông đã bị trật khớp, vô cùng đau nhức, mặt trắng bệch, hét thảm một tiếng.
Thừa Tông cảm giác một luồng nhiệt đang hạ thấp rỉ ra từ trong ngực, đó là máu.
Hoắc Thế Quân cúi người nhìn hắn, vẻ mặt như quỷ tu la, dùng giọng nói không chút tình cảm nói với hắn: “Ngươi khi dễ nữ nhân của ta, ta dùng trâm cài tóc đáp lễ ngươi. Máu ngươi màu đỏ sậm, là do bị trâm cài đâm rách gan của ngươi. Ngươi sẽ không chết ngay lập tức, ngươi sẽ từ từ mà chết. Trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết trước."
Thừa Tông cảm giác cả người mình bắt đầu lạnh, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức từ bả vai, cười lạnh nói: “Hoắc Thế Quân, ngươi không dám giết ta, ngươi cũng không thể giết ta, ít nhất lúc này không thể. Ta đi theo sứ đoàn, hai nước vừa mới kí hiệp ước. Nếu như ngươi giết ta, Vương thúc ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta nhìn ra được, Hoàng Đế các ngươi không muốn đánh giặc. Nếu ngươi muốn buộc tội, sẽ phải chiếu cáo thiên hạ là ta làm nhục thê tử ngươi. Ta cá là ngươi không dám. Nếu như ngươi dám, ngươi không thể giết ta, nếu không ngươi cần phải vạch tội…"
Hắn còn chưa dứt lời, một hồi kêu la thảm thiết thay cho tiếng nói của chính hắn.
Đây là một tiếng kêu la thảm thiết tan nát cõi lòng, giống như phát ra từ địa ngục.
Hoắc Thế Quân nhấc chân hắn lên, từ từ dùng ủng da nghiền nát, trong chốc lát, Thừa Tông như nghe được tiếng cơ thể mình gào rú, lồng lộn, đau đến mức như sắp hôn mê.
Hoắc Thế Quân thờ ơ nhìn Thừa Tông vẻ mặt thê lương trên mặt đất.
Đúng lúc đó, ngoài cửa chợt truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, Hoắc Thế Du và chỉ huy La Bắc Yến ở thành bắc vọt vào.
Hoắc Thế Du đi vào trước, nhìn thấy Thiện Thủy đang núp ở trong góc, khẽ nhíu mày, lập tức dùng cơ thể chận La Bắc Yến ở sau, nói: “Ngươi đi ra ngoài, không cho người đi vào."
La Bắc Yến không dám chống lại, dạ một tiếng, lui ra ngoài.
Thừa Tông đã không cảm thấy đau đớn từ bả vai bị trật khớp, bây giờ hắn chỉ cảm thấy nơi nào đó đang đau như dao cắt, biết chắc chắn đã đẫm máu, đợi hơi tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Thế Quân… Có gan thì hãy giết ta."
Hoắc Thế Quân thu chân về, ngồi xổm, mặt âm trầm, chậm rãi nói: “Ngươi yên tâm, coi như ngươi cầu xin ta, ta cũng không giữ mạng lại cho ngươi đâu."
Hắn nói xong, đứng dậy rút ra một con dao ở bên hông.
Hoắc Thế Du không nháy mắt nhìn chằm chằm cảnh này.
Thiện Thủy hét lớn: “Thiếu Hành, ta không sao, ta thật sự không có việc gì. Chàng ngàn vạn lần đừng giết hắn!"
Dường như Hoắc Thế Quân không nghe thấy, giơ tay chém xuống. Con dao đã đâm vào vô cùng chính xác cắm vào xương sườn, đâm vào trái tim hắn. Hắn rút ra, máu lập tức tuôn ra.
Hoắc Thế Quân đứng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi dám khi dễ thê tử ta, sao ta có thể tha thứ cho ngươi. Lúc này là máu đỏ tươi, ngươi sẽ chết nhanh thôi."
Thừa Tông cảm giác cả người lạnh lẽo, sức sống như thoát ra khỏi hắn.
“Hoắc Thế Quân…ngươi…"
Hắn chỉ nói mấy chữ này, đôi môi vẫn còn khẽ mấp máy, lại không phát ra được âm thanh nào, mắt trợn tròn, con ngươi dần bắt đầu giãn ra…
Thiện Thủy kinh hãi nhìn cảnh này, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, thấy Hoắc Thế Quân sải bước đi về phía mình, đứng bên người nàng, nhỏ giọng an ủi nàng: “Nhu Nhi, đừng sợ, ta tự mình đưa nàng về nhà."
Hoắc Thế Du không thể tin sửng sốt chốc lát, nằm mơ cũng không nghĩ đến, Hoắc Thế Quân thật sự giết chết Thừa Tông, còn làm trước mặt hắn. Hắn dám khẳng định, Hoắc Thế Quân tuyệt đối sẽ không nói chuyện Thừa Tông vũ nhục Thiện Thủy ra. Hắn giết chết Đát Thản Hãn Hải Vương như vậy không khác nào là tự chui đầu vào rọ, đẩy mình vào một tình huống vô cùng bất lợi
Giận đỏ mặt vì hồng nhan. Nếu như hắn nổi cơn thịnh nộ như vậy, hắn có thật sẽ vì một nữ nhân mà làm một chuyện mất trí như vậy không? Một người chưa từng làm chuyện có sơ hở như Hoắc Thế Quuaan, lần này đã đặt số mạng mình lộ ra trước mặt đối thủ…
Hắn nhìn lại nữ nhân đang mặc chính phục nức nở trong lòng đường huynh mình, áp chế quẫn trí đè nén trong lòng, xoay người rời đi.
“Đát Thản Hãn Hải Vương bị Vĩnh Định Vương gia giết chết, nguyên nhân không rõ."
Hắn nói với La Bắc Yến như vậy, trực tiếp đi xuống lầu, đi ra khỏi Phi Tiên lâu bị trọng binh vây kín mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mưa đã tạnh, trên bầu trời đêm thậm chí còn lộ ra mấy ánh sao tựa như thiên thần, chăm chú lạnh lùng nhìn những kẻ xu nịnh phàm trần.
Hôm nay nếu đổi lại là ta, ta có nguyện ý vì nàng, hay coi trọng tương lai bản thân?
Hắn ngắm nhìn ánh sao chốc lát, chợt hỏi bản thân một câu như vậy….
Cơn thịnh nộ như sư tử, ngược lại không có gầm thét.
Thừa Tông từ từ đứng thẳng lưng, lau vết máu trong mũi, nói: “Nhanh như vậy đã có thể tìm tới đây, rất xứng đáng là đối thủ của ta."
Hoắc Thế Quân lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng là đối thủ của ta." Vừa nói vừa đá một cước, mạnh mẽ đá trúng bụng hắn.
Thừa Tông cũng tập võ từ nhỏ, bản lĩnh không kém. Vừa bị dục niệm thiêu đốt không phòng bị bị ăn một cước nặng nề, nửa vai chịu lực dần trở nên tê dại, giờ vẫn chưa khôi phục. Thấy hắn công kích nặng nề, né tránh không kịp, ngửa người ra sau, tránh khỏi công kích.
Loại tư thế này, trừ tránh né công kích đối diện, càng tạo thế cho hắn phản kích bằng chân, khó khăn lắm hắn mới tránh được một quyền mạnh, thấy cánh tay đối phương duỗi ra cực hạn, chỉ có thể rút về. Nhân dịp trong chốc lát, đang muốn dùng chân tấn công, đột nhiên cảm thấy xương ngực mát lạnh. Tay trái Hoắc Thế Quân mới vừa rút một trâm cài từ mái tóc Thiện Thủy, trong nháy mắt không thấy đỉnh đâu.
Trâm cài thực ra rất mềm, bình thường dĩ nhiên không thể nào đâm sâu vào thịt. Chỉ là nếu dùng sức thật mạnh, nhanh chóng, một chiếc đũa bình thường cũng có thể đâm vào da thịt con người, huống chi là một cái trâm cài có đầu nhọn?
Thừa Tông không thể tin mở to mắt nhìn, ngay sau đó truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, không còn lực, bùm một tiếng ngửa ra sau, ngã trên mặt đất.
Cho đến lúc này, hắn còn không biết thứ đâm vào người mình rốt cuộc là thứ gì.
Hoắc Thế Quân không tha cho hắn, nhấc người hắn lên, nhanh như chớp rắc rắc hai tiếng. Có vẻ như hai cánh tay của Thừa Tông đã bị trật khớp, vô cùng đau nhức, mặt trắng bệch, hét thảm một tiếng.
Thừa Tông cảm giác một luồng nhiệt đang hạ thấp rỉ ra từ trong ngực, đó là máu.
Hoắc Thế Quân cúi người nhìn hắn, vẻ mặt như quỷ tu la, dùng giọng nói không chút tình cảm nói với hắn: “Ngươi khi dễ nữ nhân của ta, ta dùng trâm cài tóc đáp lễ ngươi. Máu ngươi màu đỏ sậm, là do bị trâm cài đâm rách gan của ngươi. Ngươi sẽ không chết ngay lập tức, ngươi sẽ từ từ mà chết. Trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết trước."
Thừa Tông cảm giác cả người mình bắt đầu lạnh, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức từ bả vai, cười lạnh nói: “Hoắc Thế Quân, ngươi không dám giết ta, ngươi cũng không thể giết ta, ít nhất lúc này không thể. Ta đi theo sứ đoàn, hai nước vừa mới kí hiệp ước. Nếu như ngươi giết ta, Vương thúc ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta nhìn ra được, Hoàng Đế các ngươi không muốn đánh giặc. Nếu ngươi muốn buộc tội, sẽ phải chiếu cáo thiên hạ là ta làm nhục thê tử ngươi. Ta cá là ngươi không dám. Nếu như ngươi dám, ngươi không thể giết ta, nếu không ngươi cần phải vạch tội…"
Hắn còn chưa dứt lời, một hồi kêu la thảm thiết thay cho tiếng nói của chính hắn.
Đây là một tiếng kêu la thảm thiết tan nát cõi lòng, giống như phát ra từ địa ngục.
Hoắc Thế Quân nhấc chân hắn lên, từ từ dùng ủng da nghiền nát, trong chốc lát, Thừa Tông như nghe được tiếng cơ thể mình gào rú, lồng lộn, đau đến mức như sắp hôn mê.
Hoắc Thế Quân thờ ơ nhìn Thừa Tông vẻ mặt thê lương trên mặt đất.
Đúng lúc đó, ngoài cửa chợt truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, Hoắc Thế Du và chỉ huy La Bắc Yến ở thành bắc vọt vào.
Hoắc Thế Du đi vào trước, nhìn thấy Thiện Thủy đang núp ở trong góc, khẽ nhíu mày, lập tức dùng cơ thể chận La Bắc Yến ở sau, nói: “Ngươi đi ra ngoài, không cho người đi vào."
La Bắc Yến không dám chống lại, dạ một tiếng, lui ra ngoài.
Thừa Tông đã không cảm thấy đau đớn từ bả vai bị trật khớp, bây giờ hắn chỉ cảm thấy nơi nào đó đang đau như dao cắt, biết chắc chắn đã đẫm máu, đợi hơi tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Thế Quân… Có gan thì hãy giết ta."
Hoắc Thế Quân thu chân về, ngồi xổm, mặt âm trầm, chậm rãi nói: “Ngươi yên tâm, coi như ngươi cầu xin ta, ta cũng không giữ mạng lại cho ngươi đâu."
Hắn nói xong, đứng dậy rút ra một con dao ở bên hông.
Hoắc Thế Du không nháy mắt nhìn chằm chằm cảnh này.
Thiện Thủy hét lớn: “Thiếu Hành, ta không sao, ta thật sự không có việc gì. Chàng ngàn vạn lần đừng giết hắn!"
Dường như Hoắc Thế Quân không nghe thấy, giơ tay chém xuống. Con dao đã đâm vào vô cùng chính xác cắm vào xương sườn, đâm vào trái tim hắn. Hắn rút ra, máu lập tức tuôn ra.
Hoắc Thế Quân đứng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi dám khi dễ thê tử ta, sao ta có thể tha thứ cho ngươi. Lúc này là máu đỏ tươi, ngươi sẽ chết nhanh thôi."
Thừa Tông cảm giác cả người lạnh lẽo, sức sống như thoát ra khỏi hắn.
“Hoắc Thế Quân…ngươi…"
Hắn chỉ nói mấy chữ này, đôi môi vẫn còn khẽ mấp máy, lại không phát ra được âm thanh nào, mắt trợn tròn, con ngươi dần bắt đầu giãn ra…
Thiện Thủy kinh hãi nhìn cảnh này, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, thấy Hoắc Thế Quân sải bước đi về phía mình, đứng bên người nàng, nhỏ giọng an ủi nàng: “Nhu Nhi, đừng sợ, ta tự mình đưa nàng về nhà."
Hoắc Thế Du không thể tin sửng sốt chốc lát, nằm mơ cũng không nghĩ đến, Hoắc Thế Quân thật sự giết chết Thừa Tông, còn làm trước mặt hắn. Hắn dám khẳng định, Hoắc Thế Quân tuyệt đối sẽ không nói chuyện Thừa Tông vũ nhục Thiện Thủy ra. Hắn giết chết Đát Thản Hãn Hải Vương như vậy không khác nào là tự chui đầu vào rọ, đẩy mình vào một tình huống vô cùng bất lợi
Giận đỏ mặt vì hồng nhan. Nếu như hắn nổi cơn thịnh nộ như vậy, hắn có thật sẽ vì một nữ nhân mà làm một chuyện mất trí như vậy không? Một người chưa từng làm chuyện có sơ hở như Hoắc Thế Quuaan, lần này đã đặt số mạng mình lộ ra trước mặt đối thủ…
Hắn nhìn lại nữ nhân đang mặc chính phục nức nở trong lòng đường huynh mình, áp chế quẫn trí đè nén trong lòng, xoay người rời đi.
“Đát Thản Hãn Hải Vương bị Vĩnh Định Vương gia giết chết, nguyên nhân không rõ."
Hắn nói với La Bắc Yến như vậy, trực tiếp đi xuống lầu, đi ra khỏi Phi Tiên lâu bị trọng binh vây kín mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mưa đã tạnh, trên bầu trời đêm thậm chí còn lộ ra mấy ánh sao tựa như thiên thần, chăm chú lạnh lùng nhìn những kẻ xu nịnh phàm trần.
Hôm nay nếu đổi lại là ta, ta có nguyện ý vì nàng, hay coi trọng tương lai bản thân?
Hắn ngắm nhìn ánh sao chốc lát, chợt hỏi bản thân một câu như vậy….
Tác giả :
Thanh Ca Nhất Phiến