Bộ Bộ Cao Thăng
Chương 62: Trả phí khó khăn
Sở Thiên Thư nói:
– Bác sĩ, cứu người quan trọng, tôi sẽ phụ trách kiếm phí phẫu thuật, trong vòng ba ngày nhất định sẽ giao đủ.
Bác sĩ khổ sở lắc đầu:
– Việc này… tôi không làm chủ được… phẫu thuật trước trả phí sau, tình hình ngoại lệ này cần có lãnh đạo bệnh viện đặc biệt phê duyệt.
Bác sĩ khó xử đều là có lý do cả.
Trước kia, bệnh viễn đã phát sinh rất nhiều trường hợp vì cứu người mà phẫu thuật trước trả phí sau, có vài người được phẫu thuật xong liền lén trốn viện. Bác sĩ và khoa đồng ý phẫu thuật bị tổn thất rất lớn.
Sau đó còn phát sinh những chuyện tương tự, bác sĩ chẩn trị không đành lòng trước những lời van xin thề thốt của người nhà bệnh nhân nên cắn răng làm phẫu thuật chưa thu phí. Nào ngờ bệnh tình diễn biến phức tạp, phẫu thuật không thành công mà bệnh nhân còn chết trên bàn mổ, người nhà bệnh nhân không nói lý lẽ kéo nhau đập phá thiết bị của bệnh viện, đánh bác sĩ chủ trì, còn đòi bệnh viện bồi thường.
Cuối cùng mọi chuyện bị làm lớn lên, bệnh viện đền tiền, bác sĩ chủ trì cũng bị phạt và điều khỏi cương vị.
Từ đó về sau, bệnh viện ra quy định cưỡng chế, ai tự tiện quyết định phẫu thuật chưa thu phí, mọi hậu quả sau đó sẽ do đương sự chịu trách nhiệm.
– Cần vị lãnh đạo nào duyệt, tôi sẽ đi tìm.
Sở Thiên Thư sốt ruột nói.
– Không cần tìm nữa, tôi đến đây.
Chu Vượng Tài miệng nồng mùi rượu, mặc áo khoác trắng xuất hiện ngay cửa phòng bệnh.
Bác sĩ chủ trì vội lại chào hỏi:
– Đến rồi, Phó viện trưởng Chu.
Trịnh Tiểu Mẫn đứng bật dây trước giường bệnh, cúi đầu không dám Chu Vượng Tài, cắn môi nhỏ tiếng nghẹn ngào.
Chu Vượng Tài đến trước mặt Chu Vượng Tài, đắc ý cười khẩy:
– Ha ha, không ngờ mày rơi vào tay tao nhanh như vậy?
Sở Thiên Thư tức giận trừng mắt với y, nói:
– Viện trưởng Chu, xin anh mau chóng cho phẫu thuật cứu người, ân oán giữa chúng ta tính sau.
Chu Vượng Tài nói đầy đạo lý:
– Mày tưởng mày là ai, nói phẫu thuật là phẫu thuật à? Mỗi ngày cả tháng bệnh viện chẩn trị cả ngàn bệnh nhân, nếu ai cũng nợ phí giống mấy người thì mở bệnh viện làm gì nữa.
Sở Thiên Thư nói:
– Viện trưởng Chu, anh là một bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của anh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm trơ mắt nhìn bệnh nhân chết trên giường mà bỏ mặc sao?
Chu Vượng Tài khinh miệt nói:
– Mày đừng nói lý ở đây nữa, bệnh viện không phải tổ chức từ thiện, cần phát lương, tiền thưởng cho cả ngàn bác sĩ, y tác và nhân viên,mua sắm thiết bị trị liệu, cải thiện điều kiện nằm viện, tất cả đều phải cần tiền.
Trịnh Đồ Phu khóc, kéo tay Chu Vượng Tài cầu xin:
– Viện trưởng, xin anh cho phẫu thuật vợ tôi trước đi, tôi về bán nhà, nhất định sẽ trả phí phẫu thuật cho anh.
Chu Vượng Tài hất tay làm Trịnh Đồ Phu loạng choạng, quay qua khinh miệt Trịnh Tiểu Mẫn:
– Cô bé, thấy cô cũng xinh, tại sao tìm đến tên nghèo kiết xác này làm gì? Thế nào, có tiền giao tiền, không tiền thì biến.
Trịnh Tiểu Mẫn run rẩy, nói:
– Viện trưởng, ba con nói bán nhà xong sẽ trả phí, con xin chú cứu mẹ con với.
Chu Vượng Tài mất kiên nhẫn xua tay, nói:
– Không trả tiền thì rút ống, làm thủ tục xuất viện, đừng để bà ta chết trên giường bệnh.
Bác sĩ và các y tá sau lưng y quay sang nhìn nhau, vẻ mặt không nỡ, nhưng viện trưởng đã nói vậy thì không ai dám phản kháng. Họ đành đến gần rút ống.
Trịnh Tiểu Mẫn ngã khuỵu xuống đất, ôm chân y, liên tục dập đầu ba cái, gào khóc:
– Viện trưởng, giờ mà xuất viện thì mẹ con sẽ chết, nhà con nhất định sẽ trả đủ phí phẫu thuật, con xin chú mà.
Chu Vượng Tài cúi đầu nhìn Trịnh Tiểu Mẫn, cười khẩy:
– Giờ cô cầu xin tôi cũng vô dụng thôi, kêu thằng kia quỳ xuống xin tôi đi.
– Tiểu Mẫn, em đứng dậy đi, không thể quỳ trước mặt tên không có tính người này.
Sở Thiên Thư giận muốn bốc lửa, kéo Trịnh Tiểu Mẫn đứng dậy, lớn tiến quát:
– Chu Vượng Tài, đừng khinh người quá đáng!
Chu Vượng Tài thấy Sở Thiên Thư không chỉ không chịu thua mà còn nổi cơn với y, liền kêu:
– Rút ống đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Hướng Vãn Tình đứng một bên không chịu được nữa, cô kiềm chế cơn giận ngăn mọi người lại, nói:
– Tôi là người của đài truyền hình Thanh Nguyên, bệnh viện là nơi cứu người, mong Viện trưởng Chu đừng quá tuyệt tình như vậy.
Hướng Vãn Tình vốn tưởng để lộ thân phận phóng viên thì Chu Vượng Tài sẽ kiêng dè. Nào ngờ y không thèm nể mặt, nhận lấy thẻ phóng viên cũng không buồn xem mà ném thẳng xuống đất, chỉ vào mũi Hướng Vãn Tình quát:
– Phóng viên thì ngon lắm sao? Cô tưởng móc tờ giấy lộn đó ra thì tôi sợ cô hả? Nói cho cô biết, tôi đang làm việc đúng quy định, không hề phạm pháp, cho dù Khang Quảng Sinh của đài mấy cô nằm ở đây cũng phải trả phí trước phẫu thuật sau.
Đối với hạng người không nói lý lẽ này, Hướng Vãn Tình cũng đành bó tay. Cô ra hành lang gọi điện cho Bạch Vân Đóa, nhờ cô ấy đem một trăm ngàn từ “Vân Tinh mỹ thể" đến bệnh viện.
Bạch Vân Đóa nghe vậy liền sốt ruột:
– Bà xã, vừa chi một đống cho dược phẩm bảo vệ sức khỏe và thiết bị, trong tài khoản không còn đến mười ngàn Tệ. Làm gì mà em cần nhiều tiền như vậy?
– Ây da, nhất thời không nói rõ hết được, để nghĩ cách khác vậy.
Hướng Vãn Tình tiếp tục gọi điện, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, hình như không được thuận lợi cho lắm.
Thời buổi này thì một trăm ngàn không nhiều cũng không ít, nhất thời khó ai cho mượn được.
Sở Thiên Thư cố nén cơn giận, ra ngoài hành lang, lấy di động gọi cho Ngô Mộng Điệp.
Không đợi cô lên tiếng, Sở Thiên Thư liền nói:
– Sư tỷ, tôi xin chị cho mượn một trăm ngàn Tệ, chuyển đến đây gấp.
Ngô Mộng Điệp nhỏ tiếng nói:
– Tiểu Sở, tôi đang họp, có thể đợi lát nữa gọi lại không?
– Sư tỷ, không được đâu, đợi nữa sẽ có người chết đó.
– Lại là công nhân cần phẫu thuật của xưởng Nghi Biểu à? Không được, tôi đã nói rõ với cậu rồi, mong cậu đừng nhắc nữa.
– Không được, chị cần nghe tôi nói.
Ngô Mộng Điệp có chút không vui, giọng cũng nghiêm hơn:
– Sở Thiên Thư, ân tình của cậu với Lăng gia, chúng tôi đã dùng cách thích hợp báo đáp cậu rồi. Tôi có nói với cậu, chi tiêu của tập đoàn Lăng Vân cũng cần có lý do đấy.
Sở Thiên Thư gấp lắm rồi, bèn nhanh trí nói:
– Sư tỷ, quyên góp từ thiện có tính là lý do không?
– Ý cậu là sao? Cậu nói rõ ra đi.
Ngô Mộng Điệp bó tay với Sở Thiên Thư, xem ra phải rời khỏi hội trường để nói rõ hơn.
– Chuyên mục “Hiện trường đầu tiên" của đài Thanh Nguyên đang làm một tiết mục, ngày mai mới phát sóng, còn kêu gọi người hảo tâm quyên góp giúp bệnh nhân. Khoản tiền này xem như tập đoàn Lăng Vân quyên góp trước, vậy được không?
– Tôi có thể cân nhắc đề nghị này của cậu.
Ngô Mộng Điệp ngập ngừng một chút rồi nói:
– Nhưng sao tôi có thể tin tiết mục này nhất định sẽ phát sóng?
Sở Thiên Thư liếc Hướng Vãn Tình đang nhăn nhó mặt mày qua khóe mắt, gấp gáp nói:
– Sư tỷ, chị đợi chút, phóng viên Hướng Vãn Tình của chuyên mục này đang ở cùng tôi, tôi để cô ấy nói chuyện với chị.
– Hướng Vãn Tình? Nữ MC xinh đẹp của đài Thanh Nguyên à?
Xem ra Ngô Mộng Điệp có chút ấn tượng với Hướng Vãn Tình.
– Đúng, chính là cô ấy.
– Được, cậu đưa điện thoại cho cô ấy nói chuyện với tôi.
Sở Thiên Thư vội đưa điện thoại cho Hướng Vãn Tình:
– Vãn Tình, Ngô Mộng Điệp của tập đoàn Lăng Vân muốn nói chuyện với em. Cô ấy chịu cân nhắc quyên góp một trăm ngàn để bà Trịnh làm phẫu thuật, cô giúp tôi chứng minh tối mai sẽ phát sóng tiết mục này.
Hướng Vãn Tìnht nghe thấy có hơi tiền liền vô cùng phấn khích. Cô liền chớp lấy di động của hắn, nói:
– Chào chị, em là phóng viên Hướng Vãn Tình của đài Thanh Nguyên.
Hướng Vãn Tình chúng minh tính chân thực của tiết mục, cũng dùng nhân cách đảm bảo phát sóng đúng giờ vào sáu giờ rưỡi tối mai.
– Vậy được, tôi sẽ lập tức thông báo với phòng tài chính.
Ngô Mộng Điệp lập tức đồng ý, cô nói:
– Cô đưa điện thoại cho Sở Thiên Thư nói chuyện.
Sở Thiên Thư cực kỳ kích động, tay run run cầm điện thoại:
– Sư tỷ, cám ơn chị.
– Người nên cám ơn tôi không phải là cậu.
Ngô Mộng Điệp bình tĩnh nói:
– Cậu nhắn số tài khoản của Lăng Nhuệ cho tôi, tôi sẽ lập tức chuyển khoản. Cậu nhớ lấy danh nghĩa của Lăng Nhuệ quyên góp một trăm ngàn Tệ cho đương sự trong tiết mục.
Tài khoản này của Ngô Mộng Điệp là do Sở Thiên Thư lấy tên của Lăng Nhuệ làm để trả tiền thuê phòng mỗi tháng.
Sở Thiên Thư không chút chần chừ nhắn số tài khoản cho Ngô Mộng Điệp.
Mười phút sau, tin nhắn điện thoại báo một trăm ngàn Tệ đã chuyển xong.
Sở Thiên Thư kéo Trịnh Tiểu Mẫn đến chỗ thu phí của bệnh viện, dùng cách chuyển khoản chuyển hết một trăm ngàn Tệ cho cho tài khoản của bệnh viện.
Về đến phòng bệnh, Bạch Vân Đóa cũng chạy từ phòng khám đến khoa nằm viện, đang cố gắng đấu lý với Chu Vượng Tài, ngăn y bác sĩ rút ống của bà Trịnh.
Các bác sĩ và y tá vốn không ưa hành vi của Chu Vượng Tài, thấy Bạch Vân Đóa ra mặt cản trở cũng dừng tay, không chịu làm chuyện hại người.
Chu Vượng Tài hống hách la:
– Bạch Vân Đóa, cô là nhân viên của bệnh viện, làm trái quy định trắng trợn như vậy, còn muốn làm việc nữa không?
Sở Thiên Thư vào phòng bệnh đập hóa đơn thu phí vào gương mặt đầy mụn của Chu Vượng Tài, lớn tiếng:
– Mở to đôi mắt của anh ra đi, trả tiền hết rồi, xin mau chóng thu xếp phẫu thuật.
Chu Vượng Tài thấy hóa đơn liền đứng tròng. Y quăng hóa đơn vào tay bác sĩ chủ trì, mặt hầm hầm lủi đi mất.
Lúc này, Trương Vĩ vội vã chạy tới, sau lưng là Đại Hồ và lão Vạn. Tay người nào cũng cầm một cọc tiền dày cộm lao nhao xông vào.
Hướng Vãn Tình thấy bọn họ, mặt liền trắng bệch.
– Bác sĩ, cứu người quan trọng, tôi sẽ phụ trách kiếm phí phẫu thuật, trong vòng ba ngày nhất định sẽ giao đủ.
Bác sĩ khổ sở lắc đầu:
– Việc này… tôi không làm chủ được… phẫu thuật trước trả phí sau, tình hình ngoại lệ này cần có lãnh đạo bệnh viện đặc biệt phê duyệt.
Bác sĩ khó xử đều là có lý do cả.
Trước kia, bệnh viễn đã phát sinh rất nhiều trường hợp vì cứu người mà phẫu thuật trước trả phí sau, có vài người được phẫu thuật xong liền lén trốn viện. Bác sĩ và khoa đồng ý phẫu thuật bị tổn thất rất lớn.
Sau đó còn phát sinh những chuyện tương tự, bác sĩ chẩn trị không đành lòng trước những lời van xin thề thốt của người nhà bệnh nhân nên cắn răng làm phẫu thuật chưa thu phí. Nào ngờ bệnh tình diễn biến phức tạp, phẫu thuật không thành công mà bệnh nhân còn chết trên bàn mổ, người nhà bệnh nhân không nói lý lẽ kéo nhau đập phá thiết bị của bệnh viện, đánh bác sĩ chủ trì, còn đòi bệnh viện bồi thường.
Cuối cùng mọi chuyện bị làm lớn lên, bệnh viện đền tiền, bác sĩ chủ trì cũng bị phạt và điều khỏi cương vị.
Từ đó về sau, bệnh viện ra quy định cưỡng chế, ai tự tiện quyết định phẫu thuật chưa thu phí, mọi hậu quả sau đó sẽ do đương sự chịu trách nhiệm.
– Cần vị lãnh đạo nào duyệt, tôi sẽ đi tìm.
Sở Thiên Thư sốt ruột nói.
– Không cần tìm nữa, tôi đến đây.
Chu Vượng Tài miệng nồng mùi rượu, mặc áo khoác trắng xuất hiện ngay cửa phòng bệnh.
Bác sĩ chủ trì vội lại chào hỏi:
– Đến rồi, Phó viện trưởng Chu.
Trịnh Tiểu Mẫn đứng bật dây trước giường bệnh, cúi đầu không dám Chu Vượng Tài, cắn môi nhỏ tiếng nghẹn ngào.
Chu Vượng Tài đến trước mặt Chu Vượng Tài, đắc ý cười khẩy:
– Ha ha, không ngờ mày rơi vào tay tao nhanh như vậy?
Sở Thiên Thư tức giận trừng mắt với y, nói:
– Viện trưởng Chu, xin anh mau chóng cho phẫu thuật cứu người, ân oán giữa chúng ta tính sau.
Chu Vượng Tài nói đầy đạo lý:
– Mày tưởng mày là ai, nói phẫu thuật là phẫu thuật à? Mỗi ngày cả tháng bệnh viện chẩn trị cả ngàn bệnh nhân, nếu ai cũng nợ phí giống mấy người thì mở bệnh viện làm gì nữa.
Sở Thiên Thư nói:
– Viện trưởng Chu, anh là một bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của anh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm trơ mắt nhìn bệnh nhân chết trên giường mà bỏ mặc sao?
Chu Vượng Tài khinh miệt nói:
– Mày đừng nói lý ở đây nữa, bệnh viện không phải tổ chức từ thiện, cần phát lương, tiền thưởng cho cả ngàn bác sĩ, y tác và nhân viên,mua sắm thiết bị trị liệu, cải thiện điều kiện nằm viện, tất cả đều phải cần tiền.
Trịnh Đồ Phu khóc, kéo tay Chu Vượng Tài cầu xin:
– Viện trưởng, xin anh cho phẫu thuật vợ tôi trước đi, tôi về bán nhà, nhất định sẽ trả phí phẫu thuật cho anh.
Chu Vượng Tài hất tay làm Trịnh Đồ Phu loạng choạng, quay qua khinh miệt Trịnh Tiểu Mẫn:
– Cô bé, thấy cô cũng xinh, tại sao tìm đến tên nghèo kiết xác này làm gì? Thế nào, có tiền giao tiền, không tiền thì biến.
Trịnh Tiểu Mẫn run rẩy, nói:
– Viện trưởng, ba con nói bán nhà xong sẽ trả phí, con xin chú cứu mẹ con với.
Chu Vượng Tài mất kiên nhẫn xua tay, nói:
– Không trả tiền thì rút ống, làm thủ tục xuất viện, đừng để bà ta chết trên giường bệnh.
Bác sĩ và các y tá sau lưng y quay sang nhìn nhau, vẻ mặt không nỡ, nhưng viện trưởng đã nói vậy thì không ai dám phản kháng. Họ đành đến gần rút ống.
Trịnh Tiểu Mẫn ngã khuỵu xuống đất, ôm chân y, liên tục dập đầu ba cái, gào khóc:
– Viện trưởng, giờ mà xuất viện thì mẹ con sẽ chết, nhà con nhất định sẽ trả đủ phí phẫu thuật, con xin chú mà.
Chu Vượng Tài cúi đầu nhìn Trịnh Tiểu Mẫn, cười khẩy:
– Giờ cô cầu xin tôi cũng vô dụng thôi, kêu thằng kia quỳ xuống xin tôi đi.
– Tiểu Mẫn, em đứng dậy đi, không thể quỳ trước mặt tên không có tính người này.
Sở Thiên Thư giận muốn bốc lửa, kéo Trịnh Tiểu Mẫn đứng dậy, lớn tiến quát:
– Chu Vượng Tài, đừng khinh người quá đáng!
Chu Vượng Tài thấy Sở Thiên Thư không chỉ không chịu thua mà còn nổi cơn với y, liền kêu:
– Rút ống đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Hướng Vãn Tình đứng một bên không chịu được nữa, cô kiềm chế cơn giận ngăn mọi người lại, nói:
– Tôi là người của đài truyền hình Thanh Nguyên, bệnh viện là nơi cứu người, mong Viện trưởng Chu đừng quá tuyệt tình như vậy.
Hướng Vãn Tình vốn tưởng để lộ thân phận phóng viên thì Chu Vượng Tài sẽ kiêng dè. Nào ngờ y không thèm nể mặt, nhận lấy thẻ phóng viên cũng không buồn xem mà ném thẳng xuống đất, chỉ vào mũi Hướng Vãn Tình quát:
– Phóng viên thì ngon lắm sao? Cô tưởng móc tờ giấy lộn đó ra thì tôi sợ cô hả? Nói cho cô biết, tôi đang làm việc đúng quy định, không hề phạm pháp, cho dù Khang Quảng Sinh của đài mấy cô nằm ở đây cũng phải trả phí trước phẫu thuật sau.
Đối với hạng người không nói lý lẽ này, Hướng Vãn Tình cũng đành bó tay. Cô ra hành lang gọi điện cho Bạch Vân Đóa, nhờ cô ấy đem một trăm ngàn từ “Vân Tinh mỹ thể" đến bệnh viện.
Bạch Vân Đóa nghe vậy liền sốt ruột:
– Bà xã, vừa chi một đống cho dược phẩm bảo vệ sức khỏe và thiết bị, trong tài khoản không còn đến mười ngàn Tệ. Làm gì mà em cần nhiều tiền như vậy?
– Ây da, nhất thời không nói rõ hết được, để nghĩ cách khác vậy.
Hướng Vãn Tình tiếp tục gọi điện, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, hình như không được thuận lợi cho lắm.
Thời buổi này thì một trăm ngàn không nhiều cũng không ít, nhất thời khó ai cho mượn được.
Sở Thiên Thư cố nén cơn giận, ra ngoài hành lang, lấy di động gọi cho Ngô Mộng Điệp.
Không đợi cô lên tiếng, Sở Thiên Thư liền nói:
– Sư tỷ, tôi xin chị cho mượn một trăm ngàn Tệ, chuyển đến đây gấp.
Ngô Mộng Điệp nhỏ tiếng nói:
– Tiểu Sở, tôi đang họp, có thể đợi lát nữa gọi lại không?
– Sư tỷ, không được đâu, đợi nữa sẽ có người chết đó.
– Lại là công nhân cần phẫu thuật của xưởng Nghi Biểu à? Không được, tôi đã nói rõ với cậu rồi, mong cậu đừng nhắc nữa.
– Không được, chị cần nghe tôi nói.
Ngô Mộng Điệp có chút không vui, giọng cũng nghiêm hơn:
– Sở Thiên Thư, ân tình của cậu với Lăng gia, chúng tôi đã dùng cách thích hợp báo đáp cậu rồi. Tôi có nói với cậu, chi tiêu của tập đoàn Lăng Vân cũng cần có lý do đấy.
Sở Thiên Thư gấp lắm rồi, bèn nhanh trí nói:
– Sư tỷ, quyên góp từ thiện có tính là lý do không?
– Ý cậu là sao? Cậu nói rõ ra đi.
Ngô Mộng Điệp bó tay với Sở Thiên Thư, xem ra phải rời khỏi hội trường để nói rõ hơn.
– Chuyên mục “Hiện trường đầu tiên" của đài Thanh Nguyên đang làm một tiết mục, ngày mai mới phát sóng, còn kêu gọi người hảo tâm quyên góp giúp bệnh nhân. Khoản tiền này xem như tập đoàn Lăng Vân quyên góp trước, vậy được không?
– Tôi có thể cân nhắc đề nghị này của cậu.
Ngô Mộng Điệp ngập ngừng một chút rồi nói:
– Nhưng sao tôi có thể tin tiết mục này nhất định sẽ phát sóng?
Sở Thiên Thư liếc Hướng Vãn Tình đang nhăn nhó mặt mày qua khóe mắt, gấp gáp nói:
– Sư tỷ, chị đợi chút, phóng viên Hướng Vãn Tình của chuyên mục này đang ở cùng tôi, tôi để cô ấy nói chuyện với chị.
– Hướng Vãn Tình? Nữ MC xinh đẹp của đài Thanh Nguyên à?
Xem ra Ngô Mộng Điệp có chút ấn tượng với Hướng Vãn Tình.
– Đúng, chính là cô ấy.
– Được, cậu đưa điện thoại cho cô ấy nói chuyện với tôi.
Sở Thiên Thư vội đưa điện thoại cho Hướng Vãn Tình:
– Vãn Tình, Ngô Mộng Điệp của tập đoàn Lăng Vân muốn nói chuyện với em. Cô ấy chịu cân nhắc quyên góp một trăm ngàn để bà Trịnh làm phẫu thuật, cô giúp tôi chứng minh tối mai sẽ phát sóng tiết mục này.
Hướng Vãn Tìnht nghe thấy có hơi tiền liền vô cùng phấn khích. Cô liền chớp lấy di động của hắn, nói:
– Chào chị, em là phóng viên Hướng Vãn Tình của đài Thanh Nguyên.
Hướng Vãn Tình chúng minh tính chân thực của tiết mục, cũng dùng nhân cách đảm bảo phát sóng đúng giờ vào sáu giờ rưỡi tối mai.
– Vậy được, tôi sẽ lập tức thông báo với phòng tài chính.
Ngô Mộng Điệp lập tức đồng ý, cô nói:
– Cô đưa điện thoại cho Sở Thiên Thư nói chuyện.
Sở Thiên Thư cực kỳ kích động, tay run run cầm điện thoại:
– Sư tỷ, cám ơn chị.
– Người nên cám ơn tôi không phải là cậu.
Ngô Mộng Điệp bình tĩnh nói:
– Cậu nhắn số tài khoản của Lăng Nhuệ cho tôi, tôi sẽ lập tức chuyển khoản. Cậu nhớ lấy danh nghĩa của Lăng Nhuệ quyên góp một trăm ngàn Tệ cho đương sự trong tiết mục.
Tài khoản này của Ngô Mộng Điệp là do Sở Thiên Thư lấy tên của Lăng Nhuệ làm để trả tiền thuê phòng mỗi tháng.
Sở Thiên Thư không chút chần chừ nhắn số tài khoản cho Ngô Mộng Điệp.
Mười phút sau, tin nhắn điện thoại báo một trăm ngàn Tệ đã chuyển xong.
Sở Thiên Thư kéo Trịnh Tiểu Mẫn đến chỗ thu phí của bệnh viện, dùng cách chuyển khoản chuyển hết một trăm ngàn Tệ cho cho tài khoản của bệnh viện.
Về đến phòng bệnh, Bạch Vân Đóa cũng chạy từ phòng khám đến khoa nằm viện, đang cố gắng đấu lý với Chu Vượng Tài, ngăn y bác sĩ rút ống của bà Trịnh.
Các bác sĩ và y tá vốn không ưa hành vi của Chu Vượng Tài, thấy Bạch Vân Đóa ra mặt cản trở cũng dừng tay, không chịu làm chuyện hại người.
Chu Vượng Tài hống hách la:
– Bạch Vân Đóa, cô là nhân viên của bệnh viện, làm trái quy định trắng trợn như vậy, còn muốn làm việc nữa không?
Sở Thiên Thư vào phòng bệnh đập hóa đơn thu phí vào gương mặt đầy mụn của Chu Vượng Tài, lớn tiếng:
– Mở to đôi mắt của anh ra đi, trả tiền hết rồi, xin mau chóng thu xếp phẫu thuật.
Chu Vượng Tài thấy hóa đơn liền đứng tròng. Y quăng hóa đơn vào tay bác sĩ chủ trì, mặt hầm hầm lủi đi mất.
Lúc này, Trương Vĩ vội vã chạy tới, sau lưng là Đại Hồ và lão Vạn. Tay người nào cũng cầm một cọc tiền dày cộm lao nhao xông vào.
Hướng Vãn Tình thấy bọn họ, mặt liền trắng bệch.
Tác giả :
Bắc Ngạn