Blue
Chương 6
Editor: Jung Tiểu Kú
Beta: Nami-chan
Đêm hôm đó, Hatsune dùng tâm trạng trước nay chưa từng có để chờ cha đi làm về.
Gã một mình ở trong phòng bếp bận rộn, chuẩn bị những thức ăn mà cha thích. Nghĩ rằng lúc trở về thì y có thể ăn ngay những món mà mình thích, Hatsune cố gắng nấu ăn, đồng thời cùng nhờ việc nấu cơm này mà bình ổn lại tâm trạng đang rối bời của mình.
Phản ứng như thế của cha, hẳn không có bài xích theo đuổi ( cầu hoan – make love ý) của mình, thế nhưng lại đẩy mình ra có lẽ là do lo ngại vấn đề luân thường đạo đức. Nói cách khác, nếu như mình cùng với y không có quan hệ huyết thống, mình sớm đã có thể lên giường cùng với y rồi.
Cha, y cũng không phải dùng ánh mắt người thân để nhìn nhận mình. Thân thể của y đã có thể coi là thành thục, bất quá, nếu như chỉ vì bị người khác trêu chọc chắc cũng sẽ không đến nỗi dễ dàng sinh ra phản ứng như thế nhỉ? Chỉ có thân thể cùng với dục vọng trong cơ thể đồng nhất thì mới có thể phát sinh tình trạng như thế kia nhỉ?
Vừa mong chờ lại vừa sợ hãi cha về, rõ ràng biết nếu bây giờ cha về đến nhà, mình nhất định sẽ không để ý y có phản đối hay không mà lập tức xâm phạm y, hưởng thụ cảm giác ấm áp ở bên trong cơ thể y, sau đó... Ai mà biết rốt cục mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Đang khi nội tâm đấu tranh quyết liệt thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt mọi dòng suy nghĩ của gã, Hatsune vội vàng chạy đến phòng khách, nhấc lên điện thoại, trong nháy mắt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, không biết có chuyện tiếp theo đây cho đến khi phía đầu dây bên kia vang lên tiếng nói gợi cảm của Tokiwa.
“Tengoku hôm nay ở lại nhà ta nhé nhóc!"
Nghe tiếng nói vô cùng có mị lực của tiểu thuyết gia, Hatsune cảm giác khí lực toàn thân trong nháy mắt đã bị hút ra toàn bộ, đờ đẫn trả lời một tiếng, liền dập mạnh điện thoại. Không cần nghĩ cũng biết lý do cha không về nhà, chắc chắn là lại đang “trốn tránh" để khiến gã quên đi chuyện ngày hôm nay, sau đó chắc khoảng vài ngày nữa lại coi như không có chuyện gì mà quay về, đeo lên cái mặt nạ trước kia.
Đây chính là lựa chọn của cha.
Bất kể hai người trong lúc trước đã từng vượt rào bao nhiêu lần, đến cuối cùng thì tiếp xúc thân thể đều không có xảy ra. Luôn là trong khi sắp tiến vào bước cuối cùng, sắp đem chính mình nhảy xuống vực thì lại có một thanh âm khác kéo lý trí bản thân trở lại, tiếp theo đó chỉ còn biết đứng ở vách đá cao ngất mà quanh quẩn một hồi. Cha, y là một người nhu nhược lại sợ phiền phức, rất khác so với mình. Cha là hết sức coi trọng luân lý đạo đức này nọ, chỉ nghĩ thà rằng bị chuyện này làm cho đau khổ chứ nhất quyết không bằng lòng.
Trở lại phòng bếp, nhìn đồ ăn đã chuẩn bị được một nửa, Hatsune không kiềm chế được vươn tay quăng tất cả chỗ đó xuống đất. Hàng loạt tiếng rơi vỡ loảng xoảng của bát đũa mới làm gã bình tĩnh lại được chút xíu. Nếu cha đã lựa chọn trốn tránh, như vậy mình phải làm sao bây giờ? Nghĩ thầm dứt khoát đợi tên tiểu quỷ nhát gan kia trở về, bất luận là y có hay không tự nguyện, phải xâm phạm y cho đến tận khi mình sảng khoái mới thôi. Thế nhưng lại biết rằng mình sẽ không bao giờ có được dũng khí như thế. ( não anh nhũn rồi, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi:"> tội!! =)))
Mang trong mình tâm trạng bực bội đó, Hatsune cầm lấy áo khoác, đi ra cửa, chạy ra ngoài. Gã vừa đau thương, vừa cố gắng tìm kiếm thứ có thể an ủi nửa người dưới của mình, lại bắt đầu cuộc sống sa đọa về đêm. =. =
Cuộc sống như thế cứ kéo dài chừng một tuần lễ, ở chạng vạng ngày thứ bảy, Hatsune mặc vào quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, cha gã lại mang nụ cười không biết xấu hổ, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra đứng trước của phòng. Chìa khóa trên tay Hatsune “loạt xoạt" một tiếng liền rơi xuống đất, đối mặt với người cha một lần nữa lại mang mặc nạ, gã không biết nên dùng thái độ như thế nào mới được đây.
Là phối hợp cùng với y diễn trò? Hay là không hỏi rõ trước sau, liền đem y tha đến phòng ngủ, vứt lên giường rồi hung hăn xâm phạm? Hatsune do dự, đấu tranh rất lâu mới có thể nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Biết mình vô luận như thế nào cũng không muốn vô lễ với cha, cho dù trong lòng hai người biết rõ ánh mắt họ nhìn nhau... không còn thuần khiết như vốn phải thế, nhưng mà còn cách nào khác đây. Không ai dám đứng ra phá nát cái quan hệ cha con mỏng manh đến cơ hồ như không còn này.
Bày ra nụ cười giả dối vô vị, thoạt nhìn có vẻ như lúc nào cũng điềm đạm đáng yêu, thế nhưng lại luôn làm cho mình phẫn hận không thôi. Tại sao lại coi thường tình cảm mình dành cho y đến như thế chứ. Chỉ vì muốn duy trì cái quan hệ cha con vốn ngay từ đầu đã không có rồi sao? Hatsune vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy chua xót.
Ngay khi dục vọng cùng lý trí đang đấu tranh gay gắt, cho nên mới khiến gã đi đêm nhiều như thế, tránh thời gian gặp được cha. Càng ngày càng quan hệ với nhiều phụ nữ hơn. Vốn cho là mình có thể mượn loại chuyện này mà triệt tiêu dục vọng với con người ngày nhớ đêm mong kia. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy người cha bày ra bộ dạng thật sự ngây thơ thì nửa người dưới lại sưng nóng đến phát đau, trên mặt thế nhưng lại vẫn phải mang cái mặt nạ cười cợt. Cảm giác bản thân mình hèn hạ cùng dối trá cực điểm. Hatsune đối với cha đã yêu đến độ biến thành oán hận. Nếu như không phải y hấp dẫn ánh nhìn của mình như thế mà chẳng qua chỉ trên phương diện thân thể mà nói thì mọi chuyện đã khác, bản thân cũng không có thống khổ như thế này. Nhưng chính là hiện tại tình cảm này không chỉ có dục vọng. Cho nên mới phiền não như thế chứ.
Trong lòng lo lắng như thế, sau một lần đi chơi đêm về gặp mưa, không tránh khỏi gã bị bệnh. Hatsune phẫn hận mình thật yếu ớt, lại không thể làm gì khác là kéo cái thân xác vì bị cảm mạo mà nóng hầm hập, mềm nhũn, cả người trống rỗng. Thấy đứa con vốn phải ở bên ngoài chơi bời đột nhiên nửa đêm trở về, đẩy cửa đi vào, người cha có chút kinh sợ. Vốn đang chần chừ nghĩ nghĩ mình nên giả bộ ngủ hay là đi ra ngoài đón, thì chờt nghe bên ngoài vang lên tiếng “bịch" của một vật nặng rơi xuống thế là vội vàng chạy ra ngoài.
Thân hình cao lớn của Hatsune co rúc nằm ở một góc nhìn rất tức cười, đôi giày trên chân mới chỉ có cởi mình dây buộc, cả người liền hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Cha mất một lượng sức vô cùng lớn thế nhưng ngay cả nửa người của gã cũng không thể nào nhấc lên được. Cho nên phải ngồi đời đến khi Hatsune hơi hơi có cảm giác bệnh đang ngày càng nặng thêm, mới mơ mơ hồ hồ mở mắt ra. Lúc này mới thấy cha đang bối rối đi từ trong phòng ngủ ra, trên tay cầm cái chăn mỏng, đắp lên người mình.
Ngày thứ hai bác sỹ đến nhà khám bệnh, kết quả cuối cùng chính là do ngủ không đủ giấc, tinh thần vô cùng mệt mỏi cho nên mới dẫn đến sốt lâu không lui. Chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt tầm hai ngày là khỏi. Trước khi bác sỹ đi, gã còn nghe thấy người này còn nói với cha những lời nói thấm thía, nào là không được khiến mình quá mệt mỏi, không được bắt mình làm bài tập mà dẫn đến phiền não trong lòng... Cha thì chắc đang đứng rất nghiêm chỉnh ở một nơi nào đó, gật đầu lia lịa. Hatsune cảm thấy đây hẳn là buồn cười lắm.
Nguyên nhân khiến Hatsune buồn phiền, vì chuyện gì mà phải đi ra ngoài chơi đêm, thậm chí vì cái gì mà bị cảm mạo rồi liệt giường liệt chiếu như thế này, gã chắc chắn cha không thể nào không biết. Sau khi bác sỹ đi rồi, cha cũng không có đến nữa. Hatsune thầm nghĩ, mình đã trở thành bộ dạng như thế này, nằm úp sấp trên giường, mềm oặt cả người như thế này, thế mà y lại còn sợ đến như thế, lại thấy thật buồn cười. Bởi vì trong lòng đang thầm cười nhạo nên gã đã hoàn toàn không để vào mắt tiếng động cạch cạch trong phòng bếp. Ước chừng 30 phút sau, cha mang đến một bát không biết là cái gì trong đó, định để cho Hatsune đang bệnh uống. Nhìn đến thì đó là một bát cháo loãng có mùi vị gì đó kỳ kỳ. Mặc dù như thế nhưng Hatsune vẫn há to miệng, tùy ý cha đút cho ăn hết phân nửa bát cháo rồi uống thuốc.
Cha vừa thẹn thùng cho mình ăn, vừa khẩn trương, không ngừng khóc nhìn Hatsune khiến cho đầu của gã lại càng chóng mặt hơn. Mặc dù biết y yếu đuối cùng đáng ghét vô cùng, đáng ghét đến nỗi làm mình yêu không thể nào lùi bước được. Thế nhưng bệnh tật cứ thế mà đến thế này làm mình không thể nào chạy trốn được.
Cha khóc, lo lắng, sợ mình bị bệnh mà không dậy nổi sao? Cái ý nghĩ bi quan đến như thế này khiến cho Hatsune buồn bực. Cha xin phép ở nhà, ngày qua ngày chăm sóc người bệnh Hatsune, nhưng thật bất hạnh cho gã, vì thế mà ngày qua ngày Hatsune lại thấy tình yêu của mình càng ngày càng trở nên vô vọng.
Tức giận, tại sao bệnh còn chưa có khỏi chứ, khiến gã trong tình trạng này không thể làm gì được. Cho đến một ngày nọ, vì mệt quá mà ngủ cả ngày thẳng đến nửa đêm, lại bởi vì gặp ác mộng mà đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện trên người tầng tầng mồ hôi lạnh. Vì thế liền ngồi dậy, tìm khăn muốn lau khô người. Cha hiện cũng không ở bên cạnh, mãi khi ngồi hẳn dậy, gã mới ý thức được điều này. Cũng không phải không thường tỉnh dậy, thế nhưng lần nào cũng thấy cha đang ngủ bên cạnh mình. Bởi vì lo cho mình mà nước mắt vòng quanh, cái mũi vì khóc mà hồng hồng, giống như đã khóc rất lâu rồi, nhìn thật đáng thương.
Mình ngã bệnh xem ra y chịu không ít đả kích, lại có áp lực rất lớn, trong lòng lại thấy hơi áy náy. Vì thế, gã mỗi lần lại kiềm chế cảm giác buồn nôn khi thấy nước mắt của cha. Đợi đến khi mộng tỉnh lại thì đã thấy gương mặt gượng cười của cha.
Y không nói chẳng nhẽ chính mình lại không thể thấy được lớp mặt nạ đó sao?
Vô luận là giả vờ không lo lắng hay đè nén dục vọng của mình cũng được, chỉ cần cha không nguyện ý, mình như thế nào cũng không dám mở ra cánh cửa cấm kỵ kia. Không phải là không có dũng khí mà là sợ cha trong lúc đó mà chán ghét mình.
Hatsune vừa nhớ lại chuyện của hai ngày trước đó, vừa vịn tường loạng choạng đi về phía phòng tắm, trên đường đi ngang qua phòng của cha, từ phía sau cánh cửa nghe được thanh âm kỳ quái.
Giường đung đưa “kẽo kẹt", lại bởi vì hiện tại là nửa đêm nên âm thanh đặc biệt rõ ràng, chắc chắn đây là tiếng quần áo cọ xát, cùng với đó là tiếng thở dốc ồm ồm ở nơi nào đó truyền đến. Hatsune mặc dù rất giật mình nhưng nếu quay trở lại nghĩ một chút, cha cũng là đàn ông, loại chuyện này chỉ cần là đàn ông đều có thể, dù là một chàng trai trẻ trung hay là một lão già sắp xuống lỗ. Mà cha vì chăm sóc mình lâu như thế nên không biết bao lâu rồi chưa có phát tiết.
Mặc dù trong đầu biết rõ ràng như thế đều có thể xảy ra, thế nhưng vẫn không nhịn được rung động trong lòng ( nhũn não rồi =)) trong đầu lúc nào cũng chỉ có chuyện này thôi:">). Dù cho ngày ngày nhìn thấy cha, cũng rõ ràng khát vọng của mình đối với y, thế nhưng quả thực bản thân chưa lần nào thấy được khi y tự an ủi mình. Trong ấn tượng, cha là một người tuyệt đối sẽ không tự mình làm chuyện này, cho nên khi nghe thấy âm thanh như thế, bản thân vẫn là rất ngỡ ngàng.
Nghe bên kia cha thở hào hển, thanh âm thân thể cọ xát, tự nhiên biết y đang trong giai đoạn *** lên cao trào. Rõ ràng biết chỉ cần đầy cánh cửa cấm kỵ này ra, mình có thể dưới tình huống cực kỳ nhạy cảm này mà có được người đàn ông kia, thế nhưng hai chân Hatsune vẫn như đứng trên vũng bùn lầy, càng cố giãy giụa thoát ra lại càng lún sâu hơn.
Bởi vì gặp ác mộng cho nên thân thể dính mồ hôi lạnh vào lúc này lại bởi cảnh trước mặt mà nóng rần, trở nên khô khốc, dính lên người rất khó chịu, mà sự đấu tranh giữa *** và lễ giáo nên mồ hôi lại ra càng nhiều hơn, thân thể lại càng khó chịu hơn. Hẳn là nên đi đến phòng tắm, đem dục vọng bản thân bởi thanh âm kích thích đối diện mà bộc phát dưới làn nước lạnh thế nhưng gã lại không nỡ, không nhịn được muốn nghe tiếp.
Thanh âm cha thở dốc càng ngày càng lớn, tựa như sắp đến cao trào rồi. Hatsune không nhịn được đem tay nắm chặt lấy phần thân đã bị biến hình của mình, xoa nắn, bởi vì âm thanh rên rỉ của cha mà thiếu chút nữa bắn. Vừa lúc đó, thanh âm tinh tế tựa như tiếng khóc truyền đến, tiếng rên rỉ cùng với tiếng thở hào hển lại một lần nữa kêu lên cái tên quá quen thuộc.
“Ha.. Hatsune... “
Hatsune toàn thân kịch liệt chấn động, tay cầm phân thân đứng ngây người ra, kinh ngạc tột cùng! Gã nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không thể tin vào mắt mình, nói gì cũng không thể tin vào tai mình. Vào ngay lúc thế này mà cha lại kêu tên của gã? Làm sao có thể chứ? Mặc dù biết cha đối với mình giữ không buông không hẳn là vì tình cảm cha con, nhưng trăm triệu lần không thể nghĩ đến lại là trong lúc y đang chăm sóc cho dục vọng của mình lại gọi tên ‘Hatsune’.
Rất là muốn nói với mình đây chỉ là ảo giác, rất muốn coi chuyện nghe được này chỉ là ảo giác, nhưng thanh âm đằng sau cánh cửa kia vẫn không ngừng rên rỉ, thở dốc, nói gì cũng không thể làm lơ được. (anh bạn trẻ thích tự ngươc:-j * vỗ vai *)
“A... Hatsune... Hatsune... Cha.. Cha... Hatsune... “
Thanh âm thân thể kịch liệt vận động, tiếng rên rỉ mê hồn lúc cao trào cùng với tiếng gọi tên của mình, thanh âm thẹn thùng bởi vì khát vọng cùng với phá vỡ đạo đức lẽ thường, cũng làm cho cả người Hatsune nóng lên. Cảm giác nhức đầu đã không còn tồn tại, thân thể bị chi phối bởi dục vọng mà tràn đầy năng lượng, nếu như cha đã đối với mình như vậy, cùng với việc mình không coi y là cha mà đối đãi, nói như vậy, còn do dự cái gì nữa chứ?
Làm hồi lâu, ở nơi nào đó cũng bị lễ giáo trói buộc, chẳng qua là không chỉ 1 người mà có hai người đều bị. Nếu cứ giấu diếm nhau như trước kia, coi thường tình cảm của nhau, thì thống khổ biết bao, còn không bằng dứt khoát cùng nhau rơi xuống rồi cùng nhau thống khổ mà chết.
Dù sao cũng là thống khổ, thế nên tự mình làm mình đau hay là hai người cùng nhau bị thống khổ, Hatsune không chút do dự mà lựa chọn đáp án thứ hai.
Vươn tay ra, dùng sức đẩy cánh cửa cấm kỵ kia, Hatsune cảm giác được chướng ngại trong lòng mình cuối cùng cũng được giải thoát, phát ra thanh âm thanh thúy, rơi xuống vỡ nát.
Trong phòng một mảnh đen tối, nhưng ánh mắt bởi nhìn lâu trong bóng tối nên cũng dần dần nhìn rõ ràng ở phía góc giường có một thân thể cũng chợt run rẩy, sau đó chính là thanh âm nhát gan, có chút nhu nhược của cha truyền đến.
“Ha... Hatsune?... “
Không nói gì, nếu nói bây giờ rất có thể sẽ đem tên cha nhát gan kia bức về vỏ bọc một lần nữa, Hatsune bước đến trước giường, bắt lấy bả vai mảnh khảnh của người đàn ông, không chút khách khí mà hôn xuống. Thân thể người nọ run rẩy, giãy dụa nói không cho gã tiếp tục làm như thế, nhưng tất cả mọi động tác đều bị động tác Hatsune nắm lấy phân thân mà dừng lại, thoáng cái cứng ngắc, sau đó chỉ có thể vặn vẹo thân mình, nhướng mày, ở dưới thân thể của con trai mà thở dốc không thôi.
Thuần thục hôn người này, cắn nuốt nước bọt trong miệng y, Hatsune vuốt ve thân thể thon gầy, trong lòng lúc này tràn đầy yêu thương. Đối với người đàn ông ngay từ buổi ban đầu đã khiến mình chú ý không dời mắt đi được, mình vẫn muốn nắm người nọ trong tay mặc dù hèn nhát trốn tránh loại tình cảm này, thế nhưng không biết từ khi nào thì từ dục vọng hóa thành tình yêu, rồi lại từ tình yêu biến thành dục vọng, cứ lặp lại nhiều lần như thế, đấu tranh, thống khổ, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một cánh cửa ngăn trở này mà thôi.
“Không nên... Hatsune... Không nên... cha là cha của con... “
Người đàn ông thở dốc, hai tay chống cự lại, thế nhưng lại hoàn toàn ngược với lời nói, nó tham lam ôm chặt lấy bả vai của Hatsune, mong muốn gần nhau hơn. Loại lời nói hoàn toàn trái ngược với hành động càng khiến cho Hatsune cảm thấy buồn cười, lại tràn đầy yêu thương, đem thân thể người nọ ôm vào càng chặt hơn, hôn lên gương mặt của đối phương, môi dần dần di chuyển đến yết hầu. Quả táo nổi lên này bởi vì dục vọng mà xoay động, ở trong bóng tối hiện ra một đạo ánh sáng màu trắng, thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt.
Vuốt ve ***g ngực đơn bạc, nắm lấy nhũ tiêm từ từ xoa nắn, Hatsune thở dốc, cảm giác được nhiệt độ thân thể ngày một tăng lên. Mùi mồ hôi không rõ là của cha hay của mình trộn lẫn với nhau, hòa vào không khí khiến mọi nơi càng thêm tình sắc.
Vì cảm thấy xấu hổ nên y nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng vào mình nhưng cái vẻ mặt đang vặn vẹo hưởng thụ khoái cảm khiến người ta yêu thương vô cùng.
Không như ban ngày, giãy dụa không ngừng, có lẽ bởi vì bóng đêm bao trùm che đi mặc cảm đạo đức, thế nên cha mới có thể chìm đắm trong dục vọng như thế.
Thở dốc nói nhất quyết hôm nay mình phải có được người đàn ông khiến bản thân điên cuồng ham muốn này.
“Tôi đương nhiên biết ông là cha của tôi... Nhưng chính là tôi muốn làm chuyện như vậy với ông... Đã trốn tránh nhiều lần lắm rồi... Dù sao ông cũng có đem tôi trở thành con trai của mình đâu, vì thế nên làm như thế này thì có làm sao... "
“Không... Không phải là...." người đàn ông đột nhiên kịch liệt giãy dục thân thể, muốn đem Hatsune đang dùng sức trên người mình đẩy ra, " Con là con của cha, không nên... Không nên... Làm như thế này..."
Che kín mặt mình, không ngừng khóc nấc lên, nhưng lại đang trong tình huống nửa người dưới đang hưng phấn mà cương cứng, bất kể thế nào nhìn cũng thấy không thể không thương yêu, như thế cùng đạo đức chính mình mà trầm luân, để cho Hatsune yêu thương. Y trốn tránh thực tế cũng tốt, không muốn thừa nhận tình cảm của mình đối với y cũng được, nếu như làm như thế có thể khiến cho y nhẹ nhõm được một chút... như vậy bản thân mình nhận làm nhân vật phản diện cũng không sao.
Thật sự là biết cha yêu mình như thế nào, lấy cái ánh mắt si vọng như thế nhìn mình, mặc dù trên miệng y không có thừa nhận, đối với cầu ái của mình cũng tránh né không ngừng, nhưng mà không có cách nào che giấu được chuyện thực rõ ràng như thế này. Nếu thế thì tốt rồi, biết như thế là tốt rồi, y không có chán ghét mình là tốt rồi, y cũng muốn cùng mình phát sinh quan hệ là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến chuyện này, cũng biết tính cách của cha mình, Hatsune tiếp theo không nói thêm gì nữa, chẳng qua là bắt được thân thể đang không ngừng giãy dụa của người đàn ông, để cho y một lần nữa chìm đắm trong dục vọng không thể nào khắc chế được. Mở to miệng, ở trong lúc cha đang kinh ngạc, nhẹ nhàng ngậm cái dục vọng đang cương cứng kia vào miệng, Hatsune linh xảo hoạt động đầu lưỡi, đem khí quan kia hoàn toàn nuốt vào trong miệng mình.
Mùi vị mồ hôi, mùi vị của chất lỏng mới vừa phóng thích ra, còn có một mùi gì khác nữa, nguyên bản vốn nghĩa rằng sẽ kinh tởm mà phun ra thế nhưng giờ phút này đều vì tình yêu thương vô cùng mà thay thế tất cả. Trăm phương nghìn kế thế nhưng mãi không thể vượt qua được phòng tuyến cấm kỵ cuối cùng, nhưng vô luận thế nào cũng chạy không thoát vận mệnh.
“YAA.A.A….. Nha... Không nên... Dừng tay..."
Cùng với lời nói thì hành động lại hoàn toàn trái ngược nhau, thân thể người đàn ông thế nhưng lại vui thích vặn vẹo để cho Hatsune càng thêm ra sức tiến hành khẩu kỹ ( dùng miệng làm á) lần đầu tiên, cho đến khi người đàn ông không thể nào nhẫn được nữa túm lấy tóc của gã, khí quan trong miệng một trận run rẩy, sau đó chất lỏng màu trắng tinh phun vào chỗ sâu nhất trong khoang miệng. Biết đó là ái dịch của người kia, cho nên Hatsune không chút do dự nuốt tất cả xuống, sau đó nâng hai chân thon gầy của người kia lên, đem chất lỏng đó vẽ loạn ở lối vào, nơi bộ vị hai người sắp kết hợp.
Rõ ràng cảm giác được Hatsune đối với thân thể mình sắp làm cái gì, người nọ kháng cự, giãy dụa uốn éo vòng eo, nước mắt lưng tròng.
“Không nên... Không nên như vậy... Van cầu con... Không nên làm loại chuyện này..."
Chuyện đã đến nước này, nói gì thêm nữa cũng chỉ là vô ích, Hatsune biết người kia yêu mình, chẳng qua là không chịu thừa nhận mà thôi, đã như thế thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần hai người cùng ở trong bóng tối mà rơi xuống cũng tốt. Thở dốc đem ngón giữa nhét vào hậu đình, cảm giác được thành trong ấm áp của người đàn ông đang kháng cự, mới biết được cha hóa ra là lần đầu tiên làm chuyện như thế này. Mình thế nhưng là người đầu tiên chiếm được thân thể của y, nghĩ đến điểm này không khỏi khiến cho Hatsune hưng phấn không thôi. Thuận lợi cắm vào một ngón tay, sau đó là hai ngón rồi ngón thứ ba, mãi đến khi thân thể cha đang căng cứng dần dần thả lỏng, hai tay kháng cự mình cũng đưa lên, ôm lấy vai, Hatsune mới cần phần thân đang bị tích ứ chuẩn bị xông vào.
Đúng lúc đó, cha đột nhiên kéo thân thể lại gần, hai tay ôm lấy cổ gã, thở dốc nói không ra lời.
“Hatsune... Thật xin lỗi... Hatsune..."
“..."
“Cũng là người làm cha như ta vô dụng, để cho con thống khổ như thế... thật xin lỗi... thật xin lỗi... “
Tầm mắt như có như không, muốn bỏ qua nhưng lại nồng cháy hơn, cha đối với mình là vì sợ mà trốn tránh, cũng có thứ tình cảm như mình đối với y, hôm nay trong lúc y xúc động mà nói ra, đã hoàn toàn quên được rào cản đó. Hatsune chỉ cảm thấy lỗ mũi chua xót, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Vốn là nghĩ sẽ không bao giờ có thể nghe được lời nói như vậy, vốn là nghĩ cha vẫn coi thường tình cảm của gã, vẫn trốn tránh như trước, nhưng lúc này đột nhiên nói như thế thật sự là quá giảo hoạt rồi.
“Cho nên... Cho nên..."
Cha thở gấp, vặn vẹo người, một loại thúc dục dụ hoặc người khác phạm tội. Mặc dù không có nói rõ ra lời, thế nhưng Hatsune đã hết sức thỏa mãn, ít nhất cha nguyện ý tiếp nhận gã, lúc đó gã đã rất thỏa mãn rồi. Trốn tránh lâu như thế, thống khổ lâu như thế, bị lơ lâu như thế, hiện tại tất cả hoàn toàn có thể giải thoát rồi.
Nâng cao cái mông của cha, đang chuẩn bị đem dục vọng đen dài đâm vào hoa huyệt, cánh cửa bên kia lại truyền đến tiếng vang thật lớn.
Bây giờ là nửa đêm, làm sao còn có người đến chứ?
Đang lâm vào suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt dồn dập tiến đến, sau đó đến trước của thì ngừng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng đèn điện “tách" bật lên, không bao lâu sau đó cơ hồ nghe được cao âm của nữ xé rách không gian, sấm chớp trời quang.
“Tôi đã trở về, Tengoku- kun ~~~, đã lâu chúng ta chưa có gặp lại nhau, Tengoku ~~~~~~~ “
Người đàn bà đã quá 37 tuổi, Sakurazawa Michiko, vẫn như trước là một thân váy ngắn đỏ rực thời thượng nóng bỏng, vô cùng xinh đẹp. Nhưng trước tình hình như hiện nay, cũng khiến cho cả ba người đông lại. Hatsune đang ôm mông cha, đang chuẩn bị kết hợp thành một chỗ, lại đột nhiên lộ ra dưới ánh sáng trắng, mà đầu sỏ gây chuyện lại là người mẹ đột nhiên mất tích của mình, vợ của người đàn ông này.
Trời ạ...
Ba người đông cứng lại, ai cũng không biết nên làm gì tiếp theo bây giờ, lại để cho mẹ của mình, vợ của mình thấy được cha cùng với con trai đang thông ***...
Đến cuối cùng, người đàn bà vốn nên đi vào phòng bếp, lấy dao đi ra, chém túi bụi vào hai con người đang trên giường, nhất là người cha, kẻ dám quyến rũ con trai của chính mình, lại đột nhiên cười to lên.
“Ôi chao nha, ôi chao nha, không hổ là con trai của mẹ ~~~ khẩu vị cũng tương đối giống mẹ nha.~"
Bị lời nói không đầu không cuối của người đàn bà không có não này làm cho hai người không thể nào lý giải được suy nghĩ logic của bà. Michiko thoáng cái lập tức nhào về phía trước, hung hăng hôn lên vị trí ở phía dưới của Tengoku một cái, sau đó nghiêng đầu hướng đến con trai của mình cười cười.
“Xin lỗi, xin lỗi, đem con ném tới chỗ của Tengoku ~~, mẹ thiếu nợ băng Fujii một khoản tiền rất lớn, lãi suất lại cao, thật vất vả mới tìm được cha ruột của con để lừa lấy một khoản tiền trả hết nợ, lúc này mới chạy về tìm hai người được ~~~".
“Bà, chờ chờ một chút..." Hatsune chẳng quan tâm toàn thân mình đang trần truồng, một phát túm lấy người đàn bà này, ánh mắt trở nên hung tợn: “Bà nói, cha ruột... của tôi không phải là Tengoku sao?"
Ngay cả người đàn ông nhút nhát cũng bày ra bộ dạng ngơ ngác, không biết người đàn bà này lại giở trò qủy gì.
“Ai nha, ai nha ~~ Tengoku ngốc ngếch, làm sao cưng lại ngốc nghếch đến như thế chứ?" Người nọ dùng ánh mắt trách cứ nhìn nhìn đứa con tưởng đâu thông minh của mình một cái, lúc này mới rõ ràng nói: “Có biện pháp nào sao? Mẹ lúc ấy đang bận bịu chạy trối chết mà, làm sao có tâm trạng đi chăm sóc cho con chứ? ~ ~ mà mẹ biết, những người đàn ông cũ của mình đều đã có gia đình ổn định rồi, cho nên không muốn miễn cưỡng đem con chạy qua chạy lại vất vả rồi lại bị người khác bắt nạt ~~ Cho nên, chỉ có một mình Tengoku là phù hợp với mọi điều kiện mà thôi, mẹ liền nói cho cậu ấy, con là con của cậu ấy, chính là chuyện như thế đó~~~"
“Nói như vậy, ..." Hatsune cảm giác gân xanh trên đầu mình không ngừng giật giật,khóe miệng cũng co rút, “Y không phải là cha của tôi?"
“Ai nha, ~~ mẹ làm sao có thể để cho một tiểu quỷ mới 13 tuổi làm cha được chứ? Quá khoa trương đi ~~"
Người đàn bà không chút do dự, thẳng thắn phủ nhận, khiến cho Tengoku thiếu chút nữa ngất đi, bên kia Hatsune đã muốn nổi đóa lên.
“Người đàn bà này, như vậy chúng tôi khổ sở như thế rốt cuộc vì cái gì chứ hả!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!?"
Lúc nửa đêm, tại một căn hộ ở ngoại ô vùng Hachioji vang lên tiếng thanh âm đồ vật bị đập nát, cùng với tiếng hét điên cuồng của chàng trai trẻ.
Đang ở độ tuổi 17 khó quên, Sakurazawa Hatsune vượt qua một đoạn thanh xuân như thế, mỗi lúc nhớ lại lại khiến gã nghiến răng nghiến lợi, mà người đàn ông nhu nhược kia cũng vì gặp gỡ được đối phương như thế này mà trở nên kiên cường hơn. Nhưng đó là chuyện sau này.
~Toàn văn hoàn~
Edited by Jung Tiểu Kú @ Đông Phương các
Beta: Nami-chan
Đêm hôm đó, Hatsune dùng tâm trạng trước nay chưa từng có để chờ cha đi làm về.
Gã một mình ở trong phòng bếp bận rộn, chuẩn bị những thức ăn mà cha thích. Nghĩ rằng lúc trở về thì y có thể ăn ngay những món mà mình thích, Hatsune cố gắng nấu ăn, đồng thời cùng nhờ việc nấu cơm này mà bình ổn lại tâm trạng đang rối bời của mình.
Phản ứng như thế của cha, hẳn không có bài xích theo đuổi ( cầu hoan – make love ý) của mình, thế nhưng lại đẩy mình ra có lẽ là do lo ngại vấn đề luân thường đạo đức. Nói cách khác, nếu như mình cùng với y không có quan hệ huyết thống, mình sớm đã có thể lên giường cùng với y rồi.
Cha, y cũng không phải dùng ánh mắt người thân để nhìn nhận mình. Thân thể của y đã có thể coi là thành thục, bất quá, nếu như chỉ vì bị người khác trêu chọc chắc cũng sẽ không đến nỗi dễ dàng sinh ra phản ứng như thế nhỉ? Chỉ có thân thể cùng với dục vọng trong cơ thể đồng nhất thì mới có thể phát sinh tình trạng như thế kia nhỉ?
Vừa mong chờ lại vừa sợ hãi cha về, rõ ràng biết nếu bây giờ cha về đến nhà, mình nhất định sẽ không để ý y có phản đối hay không mà lập tức xâm phạm y, hưởng thụ cảm giác ấm áp ở bên trong cơ thể y, sau đó... Ai mà biết rốt cục mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Đang khi nội tâm đấu tranh quyết liệt thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt mọi dòng suy nghĩ của gã, Hatsune vội vàng chạy đến phòng khách, nhấc lên điện thoại, trong nháy mắt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, không biết có chuyện tiếp theo đây cho đến khi phía đầu dây bên kia vang lên tiếng nói gợi cảm của Tokiwa.
“Tengoku hôm nay ở lại nhà ta nhé nhóc!"
Nghe tiếng nói vô cùng có mị lực của tiểu thuyết gia, Hatsune cảm giác khí lực toàn thân trong nháy mắt đã bị hút ra toàn bộ, đờ đẫn trả lời một tiếng, liền dập mạnh điện thoại. Không cần nghĩ cũng biết lý do cha không về nhà, chắc chắn là lại đang “trốn tránh" để khiến gã quên đi chuyện ngày hôm nay, sau đó chắc khoảng vài ngày nữa lại coi như không có chuyện gì mà quay về, đeo lên cái mặt nạ trước kia.
Đây chính là lựa chọn của cha.
Bất kể hai người trong lúc trước đã từng vượt rào bao nhiêu lần, đến cuối cùng thì tiếp xúc thân thể đều không có xảy ra. Luôn là trong khi sắp tiến vào bước cuối cùng, sắp đem chính mình nhảy xuống vực thì lại có một thanh âm khác kéo lý trí bản thân trở lại, tiếp theo đó chỉ còn biết đứng ở vách đá cao ngất mà quanh quẩn một hồi. Cha, y là một người nhu nhược lại sợ phiền phức, rất khác so với mình. Cha là hết sức coi trọng luân lý đạo đức này nọ, chỉ nghĩ thà rằng bị chuyện này làm cho đau khổ chứ nhất quyết không bằng lòng.
Trở lại phòng bếp, nhìn đồ ăn đã chuẩn bị được một nửa, Hatsune không kiềm chế được vươn tay quăng tất cả chỗ đó xuống đất. Hàng loạt tiếng rơi vỡ loảng xoảng của bát đũa mới làm gã bình tĩnh lại được chút xíu. Nếu cha đã lựa chọn trốn tránh, như vậy mình phải làm sao bây giờ? Nghĩ thầm dứt khoát đợi tên tiểu quỷ nhát gan kia trở về, bất luận là y có hay không tự nguyện, phải xâm phạm y cho đến tận khi mình sảng khoái mới thôi. Thế nhưng lại biết rằng mình sẽ không bao giờ có được dũng khí như thế. ( não anh nhũn rồi, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi:"> tội!! =)))
Mang trong mình tâm trạng bực bội đó, Hatsune cầm lấy áo khoác, đi ra cửa, chạy ra ngoài. Gã vừa đau thương, vừa cố gắng tìm kiếm thứ có thể an ủi nửa người dưới của mình, lại bắt đầu cuộc sống sa đọa về đêm. =. =
Cuộc sống như thế cứ kéo dài chừng một tuần lễ, ở chạng vạng ngày thứ bảy, Hatsune mặc vào quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, cha gã lại mang nụ cười không biết xấu hổ, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra đứng trước của phòng. Chìa khóa trên tay Hatsune “loạt xoạt" một tiếng liền rơi xuống đất, đối mặt với người cha một lần nữa lại mang mặc nạ, gã không biết nên dùng thái độ như thế nào mới được đây.
Là phối hợp cùng với y diễn trò? Hay là không hỏi rõ trước sau, liền đem y tha đến phòng ngủ, vứt lên giường rồi hung hăn xâm phạm? Hatsune do dự, đấu tranh rất lâu mới có thể nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Biết mình vô luận như thế nào cũng không muốn vô lễ với cha, cho dù trong lòng hai người biết rõ ánh mắt họ nhìn nhau... không còn thuần khiết như vốn phải thế, nhưng mà còn cách nào khác đây. Không ai dám đứng ra phá nát cái quan hệ cha con mỏng manh đến cơ hồ như không còn này.
Bày ra nụ cười giả dối vô vị, thoạt nhìn có vẻ như lúc nào cũng điềm đạm đáng yêu, thế nhưng lại luôn làm cho mình phẫn hận không thôi. Tại sao lại coi thường tình cảm mình dành cho y đến như thế chứ. Chỉ vì muốn duy trì cái quan hệ cha con vốn ngay từ đầu đã không có rồi sao? Hatsune vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy chua xót.
Ngay khi dục vọng cùng lý trí đang đấu tranh gay gắt, cho nên mới khiến gã đi đêm nhiều như thế, tránh thời gian gặp được cha. Càng ngày càng quan hệ với nhiều phụ nữ hơn. Vốn cho là mình có thể mượn loại chuyện này mà triệt tiêu dục vọng với con người ngày nhớ đêm mong kia. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy người cha bày ra bộ dạng thật sự ngây thơ thì nửa người dưới lại sưng nóng đến phát đau, trên mặt thế nhưng lại vẫn phải mang cái mặt nạ cười cợt. Cảm giác bản thân mình hèn hạ cùng dối trá cực điểm. Hatsune đối với cha đã yêu đến độ biến thành oán hận. Nếu như không phải y hấp dẫn ánh nhìn của mình như thế mà chẳng qua chỉ trên phương diện thân thể mà nói thì mọi chuyện đã khác, bản thân cũng không có thống khổ như thế này. Nhưng chính là hiện tại tình cảm này không chỉ có dục vọng. Cho nên mới phiền não như thế chứ.
Trong lòng lo lắng như thế, sau một lần đi chơi đêm về gặp mưa, không tránh khỏi gã bị bệnh. Hatsune phẫn hận mình thật yếu ớt, lại không thể làm gì khác là kéo cái thân xác vì bị cảm mạo mà nóng hầm hập, mềm nhũn, cả người trống rỗng. Thấy đứa con vốn phải ở bên ngoài chơi bời đột nhiên nửa đêm trở về, đẩy cửa đi vào, người cha có chút kinh sợ. Vốn đang chần chừ nghĩ nghĩ mình nên giả bộ ngủ hay là đi ra ngoài đón, thì chờt nghe bên ngoài vang lên tiếng “bịch" của một vật nặng rơi xuống thế là vội vàng chạy ra ngoài.
Thân hình cao lớn của Hatsune co rúc nằm ở một góc nhìn rất tức cười, đôi giày trên chân mới chỉ có cởi mình dây buộc, cả người liền hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Cha mất một lượng sức vô cùng lớn thế nhưng ngay cả nửa người của gã cũng không thể nào nhấc lên được. Cho nên phải ngồi đời đến khi Hatsune hơi hơi có cảm giác bệnh đang ngày càng nặng thêm, mới mơ mơ hồ hồ mở mắt ra. Lúc này mới thấy cha đang bối rối đi từ trong phòng ngủ ra, trên tay cầm cái chăn mỏng, đắp lên người mình.
Ngày thứ hai bác sỹ đến nhà khám bệnh, kết quả cuối cùng chính là do ngủ không đủ giấc, tinh thần vô cùng mệt mỏi cho nên mới dẫn đến sốt lâu không lui. Chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt tầm hai ngày là khỏi. Trước khi bác sỹ đi, gã còn nghe thấy người này còn nói với cha những lời nói thấm thía, nào là không được khiến mình quá mệt mỏi, không được bắt mình làm bài tập mà dẫn đến phiền não trong lòng... Cha thì chắc đang đứng rất nghiêm chỉnh ở một nơi nào đó, gật đầu lia lịa. Hatsune cảm thấy đây hẳn là buồn cười lắm.
Nguyên nhân khiến Hatsune buồn phiền, vì chuyện gì mà phải đi ra ngoài chơi đêm, thậm chí vì cái gì mà bị cảm mạo rồi liệt giường liệt chiếu như thế này, gã chắc chắn cha không thể nào không biết. Sau khi bác sỹ đi rồi, cha cũng không có đến nữa. Hatsune thầm nghĩ, mình đã trở thành bộ dạng như thế này, nằm úp sấp trên giường, mềm oặt cả người như thế này, thế mà y lại còn sợ đến như thế, lại thấy thật buồn cười. Bởi vì trong lòng đang thầm cười nhạo nên gã đã hoàn toàn không để vào mắt tiếng động cạch cạch trong phòng bếp. Ước chừng 30 phút sau, cha mang đến một bát không biết là cái gì trong đó, định để cho Hatsune đang bệnh uống. Nhìn đến thì đó là một bát cháo loãng có mùi vị gì đó kỳ kỳ. Mặc dù như thế nhưng Hatsune vẫn há to miệng, tùy ý cha đút cho ăn hết phân nửa bát cháo rồi uống thuốc.
Cha vừa thẹn thùng cho mình ăn, vừa khẩn trương, không ngừng khóc nhìn Hatsune khiến cho đầu của gã lại càng chóng mặt hơn. Mặc dù biết y yếu đuối cùng đáng ghét vô cùng, đáng ghét đến nỗi làm mình yêu không thể nào lùi bước được. Thế nhưng bệnh tật cứ thế mà đến thế này làm mình không thể nào chạy trốn được.
Cha khóc, lo lắng, sợ mình bị bệnh mà không dậy nổi sao? Cái ý nghĩ bi quan đến như thế này khiến cho Hatsune buồn bực. Cha xin phép ở nhà, ngày qua ngày chăm sóc người bệnh Hatsune, nhưng thật bất hạnh cho gã, vì thế mà ngày qua ngày Hatsune lại thấy tình yêu của mình càng ngày càng trở nên vô vọng.
Tức giận, tại sao bệnh còn chưa có khỏi chứ, khiến gã trong tình trạng này không thể làm gì được. Cho đến một ngày nọ, vì mệt quá mà ngủ cả ngày thẳng đến nửa đêm, lại bởi vì gặp ác mộng mà đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện trên người tầng tầng mồ hôi lạnh. Vì thế liền ngồi dậy, tìm khăn muốn lau khô người. Cha hiện cũng không ở bên cạnh, mãi khi ngồi hẳn dậy, gã mới ý thức được điều này. Cũng không phải không thường tỉnh dậy, thế nhưng lần nào cũng thấy cha đang ngủ bên cạnh mình. Bởi vì lo cho mình mà nước mắt vòng quanh, cái mũi vì khóc mà hồng hồng, giống như đã khóc rất lâu rồi, nhìn thật đáng thương.
Mình ngã bệnh xem ra y chịu không ít đả kích, lại có áp lực rất lớn, trong lòng lại thấy hơi áy náy. Vì thế, gã mỗi lần lại kiềm chế cảm giác buồn nôn khi thấy nước mắt của cha. Đợi đến khi mộng tỉnh lại thì đã thấy gương mặt gượng cười của cha.
Y không nói chẳng nhẽ chính mình lại không thể thấy được lớp mặt nạ đó sao?
Vô luận là giả vờ không lo lắng hay đè nén dục vọng của mình cũng được, chỉ cần cha không nguyện ý, mình như thế nào cũng không dám mở ra cánh cửa cấm kỵ kia. Không phải là không có dũng khí mà là sợ cha trong lúc đó mà chán ghét mình.
Hatsune vừa nhớ lại chuyện của hai ngày trước đó, vừa vịn tường loạng choạng đi về phía phòng tắm, trên đường đi ngang qua phòng của cha, từ phía sau cánh cửa nghe được thanh âm kỳ quái.
Giường đung đưa “kẽo kẹt", lại bởi vì hiện tại là nửa đêm nên âm thanh đặc biệt rõ ràng, chắc chắn đây là tiếng quần áo cọ xát, cùng với đó là tiếng thở dốc ồm ồm ở nơi nào đó truyền đến. Hatsune mặc dù rất giật mình nhưng nếu quay trở lại nghĩ một chút, cha cũng là đàn ông, loại chuyện này chỉ cần là đàn ông đều có thể, dù là một chàng trai trẻ trung hay là một lão già sắp xuống lỗ. Mà cha vì chăm sóc mình lâu như thế nên không biết bao lâu rồi chưa có phát tiết.
Mặc dù trong đầu biết rõ ràng như thế đều có thể xảy ra, thế nhưng vẫn không nhịn được rung động trong lòng ( nhũn não rồi =)) trong đầu lúc nào cũng chỉ có chuyện này thôi:">). Dù cho ngày ngày nhìn thấy cha, cũng rõ ràng khát vọng của mình đối với y, thế nhưng quả thực bản thân chưa lần nào thấy được khi y tự an ủi mình. Trong ấn tượng, cha là một người tuyệt đối sẽ không tự mình làm chuyện này, cho nên khi nghe thấy âm thanh như thế, bản thân vẫn là rất ngỡ ngàng.
Nghe bên kia cha thở hào hển, thanh âm thân thể cọ xát, tự nhiên biết y đang trong giai đoạn *** lên cao trào. Rõ ràng biết chỉ cần đầy cánh cửa cấm kỵ này ra, mình có thể dưới tình huống cực kỳ nhạy cảm này mà có được người đàn ông kia, thế nhưng hai chân Hatsune vẫn như đứng trên vũng bùn lầy, càng cố giãy giụa thoát ra lại càng lún sâu hơn.
Bởi vì gặp ác mộng cho nên thân thể dính mồ hôi lạnh vào lúc này lại bởi cảnh trước mặt mà nóng rần, trở nên khô khốc, dính lên người rất khó chịu, mà sự đấu tranh giữa *** và lễ giáo nên mồ hôi lại ra càng nhiều hơn, thân thể lại càng khó chịu hơn. Hẳn là nên đi đến phòng tắm, đem dục vọng bản thân bởi thanh âm kích thích đối diện mà bộc phát dưới làn nước lạnh thế nhưng gã lại không nỡ, không nhịn được muốn nghe tiếp.
Thanh âm cha thở dốc càng ngày càng lớn, tựa như sắp đến cao trào rồi. Hatsune không nhịn được đem tay nắm chặt lấy phần thân đã bị biến hình của mình, xoa nắn, bởi vì âm thanh rên rỉ của cha mà thiếu chút nữa bắn. Vừa lúc đó, thanh âm tinh tế tựa như tiếng khóc truyền đến, tiếng rên rỉ cùng với tiếng thở hào hển lại một lần nữa kêu lên cái tên quá quen thuộc.
“Ha.. Hatsune... “
Hatsune toàn thân kịch liệt chấn động, tay cầm phân thân đứng ngây người ra, kinh ngạc tột cùng! Gã nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không thể tin vào mắt mình, nói gì cũng không thể tin vào tai mình. Vào ngay lúc thế này mà cha lại kêu tên của gã? Làm sao có thể chứ? Mặc dù biết cha đối với mình giữ không buông không hẳn là vì tình cảm cha con, nhưng trăm triệu lần không thể nghĩ đến lại là trong lúc y đang chăm sóc cho dục vọng của mình lại gọi tên ‘Hatsune’.
Rất là muốn nói với mình đây chỉ là ảo giác, rất muốn coi chuyện nghe được này chỉ là ảo giác, nhưng thanh âm đằng sau cánh cửa kia vẫn không ngừng rên rỉ, thở dốc, nói gì cũng không thể làm lơ được. (anh bạn trẻ thích tự ngươc:-j * vỗ vai *)
“A... Hatsune... Hatsune... Cha.. Cha... Hatsune... “
Thanh âm thân thể kịch liệt vận động, tiếng rên rỉ mê hồn lúc cao trào cùng với tiếng gọi tên của mình, thanh âm thẹn thùng bởi vì khát vọng cùng với phá vỡ đạo đức lẽ thường, cũng làm cho cả người Hatsune nóng lên. Cảm giác nhức đầu đã không còn tồn tại, thân thể bị chi phối bởi dục vọng mà tràn đầy năng lượng, nếu như cha đã đối với mình như vậy, cùng với việc mình không coi y là cha mà đối đãi, nói như vậy, còn do dự cái gì nữa chứ?
Làm hồi lâu, ở nơi nào đó cũng bị lễ giáo trói buộc, chẳng qua là không chỉ 1 người mà có hai người đều bị. Nếu cứ giấu diếm nhau như trước kia, coi thường tình cảm của nhau, thì thống khổ biết bao, còn không bằng dứt khoát cùng nhau rơi xuống rồi cùng nhau thống khổ mà chết.
Dù sao cũng là thống khổ, thế nên tự mình làm mình đau hay là hai người cùng nhau bị thống khổ, Hatsune không chút do dự mà lựa chọn đáp án thứ hai.
Vươn tay ra, dùng sức đẩy cánh cửa cấm kỵ kia, Hatsune cảm giác được chướng ngại trong lòng mình cuối cùng cũng được giải thoát, phát ra thanh âm thanh thúy, rơi xuống vỡ nát.
Trong phòng một mảnh đen tối, nhưng ánh mắt bởi nhìn lâu trong bóng tối nên cũng dần dần nhìn rõ ràng ở phía góc giường có một thân thể cũng chợt run rẩy, sau đó chính là thanh âm nhát gan, có chút nhu nhược của cha truyền đến.
“Ha... Hatsune?... “
Không nói gì, nếu nói bây giờ rất có thể sẽ đem tên cha nhát gan kia bức về vỏ bọc một lần nữa, Hatsune bước đến trước giường, bắt lấy bả vai mảnh khảnh của người đàn ông, không chút khách khí mà hôn xuống. Thân thể người nọ run rẩy, giãy dụa nói không cho gã tiếp tục làm như thế, nhưng tất cả mọi động tác đều bị động tác Hatsune nắm lấy phân thân mà dừng lại, thoáng cái cứng ngắc, sau đó chỉ có thể vặn vẹo thân mình, nhướng mày, ở dưới thân thể của con trai mà thở dốc không thôi.
Thuần thục hôn người này, cắn nuốt nước bọt trong miệng y, Hatsune vuốt ve thân thể thon gầy, trong lòng lúc này tràn đầy yêu thương. Đối với người đàn ông ngay từ buổi ban đầu đã khiến mình chú ý không dời mắt đi được, mình vẫn muốn nắm người nọ trong tay mặc dù hèn nhát trốn tránh loại tình cảm này, thế nhưng không biết từ khi nào thì từ dục vọng hóa thành tình yêu, rồi lại từ tình yêu biến thành dục vọng, cứ lặp lại nhiều lần như thế, đấu tranh, thống khổ, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một cánh cửa ngăn trở này mà thôi.
“Không nên... Hatsune... Không nên... cha là cha của con... “
Người đàn ông thở dốc, hai tay chống cự lại, thế nhưng lại hoàn toàn ngược với lời nói, nó tham lam ôm chặt lấy bả vai của Hatsune, mong muốn gần nhau hơn. Loại lời nói hoàn toàn trái ngược với hành động càng khiến cho Hatsune cảm thấy buồn cười, lại tràn đầy yêu thương, đem thân thể người nọ ôm vào càng chặt hơn, hôn lên gương mặt của đối phương, môi dần dần di chuyển đến yết hầu. Quả táo nổi lên này bởi vì dục vọng mà xoay động, ở trong bóng tối hiện ra một đạo ánh sáng màu trắng, thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt.
Vuốt ve ***g ngực đơn bạc, nắm lấy nhũ tiêm từ từ xoa nắn, Hatsune thở dốc, cảm giác được nhiệt độ thân thể ngày một tăng lên. Mùi mồ hôi không rõ là của cha hay của mình trộn lẫn với nhau, hòa vào không khí khiến mọi nơi càng thêm tình sắc.
Vì cảm thấy xấu hổ nên y nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng vào mình nhưng cái vẻ mặt đang vặn vẹo hưởng thụ khoái cảm khiến người ta yêu thương vô cùng.
Không như ban ngày, giãy dụa không ngừng, có lẽ bởi vì bóng đêm bao trùm che đi mặc cảm đạo đức, thế nên cha mới có thể chìm đắm trong dục vọng như thế.
Thở dốc nói nhất quyết hôm nay mình phải có được người đàn ông khiến bản thân điên cuồng ham muốn này.
“Tôi đương nhiên biết ông là cha của tôi... Nhưng chính là tôi muốn làm chuyện như vậy với ông... Đã trốn tránh nhiều lần lắm rồi... Dù sao ông cũng có đem tôi trở thành con trai của mình đâu, vì thế nên làm như thế này thì có làm sao... "
“Không... Không phải là...." người đàn ông đột nhiên kịch liệt giãy dục thân thể, muốn đem Hatsune đang dùng sức trên người mình đẩy ra, " Con là con của cha, không nên... Không nên... Làm như thế này..."
Che kín mặt mình, không ngừng khóc nấc lên, nhưng lại đang trong tình huống nửa người dưới đang hưng phấn mà cương cứng, bất kể thế nào nhìn cũng thấy không thể không thương yêu, như thế cùng đạo đức chính mình mà trầm luân, để cho Hatsune yêu thương. Y trốn tránh thực tế cũng tốt, không muốn thừa nhận tình cảm của mình đối với y cũng được, nếu như làm như thế có thể khiến cho y nhẹ nhõm được một chút... như vậy bản thân mình nhận làm nhân vật phản diện cũng không sao.
Thật sự là biết cha yêu mình như thế nào, lấy cái ánh mắt si vọng như thế nhìn mình, mặc dù trên miệng y không có thừa nhận, đối với cầu ái của mình cũng tránh né không ngừng, nhưng mà không có cách nào che giấu được chuyện thực rõ ràng như thế này. Nếu thế thì tốt rồi, biết như thế là tốt rồi, y không có chán ghét mình là tốt rồi, y cũng muốn cùng mình phát sinh quan hệ là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến chuyện này, cũng biết tính cách của cha mình, Hatsune tiếp theo không nói thêm gì nữa, chẳng qua là bắt được thân thể đang không ngừng giãy dụa của người đàn ông, để cho y một lần nữa chìm đắm trong dục vọng không thể nào khắc chế được. Mở to miệng, ở trong lúc cha đang kinh ngạc, nhẹ nhàng ngậm cái dục vọng đang cương cứng kia vào miệng, Hatsune linh xảo hoạt động đầu lưỡi, đem khí quan kia hoàn toàn nuốt vào trong miệng mình.
Mùi vị mồ hôi, mùi vị của chất lỏng mới vừa phóng thích ra, còn có một mùi gì khác nữa, nguyên bản vốn nghĩa rằng sẽ kinh tởm mà phun ra thế nhưng giờ phút này đều vì tình yêu thương vô cùng mà thay thế tất cả. Trăm phương nghìn kế thế nhưng mãi không thể vượt qua được phòng tuyến cấm kỵ cuối cùng, nhưng vô luận thế nào cũng chạy không thoát vận mệnh.
“YAA.A.A….. Nha... Không nên... Dừng tay..."
Cùng với lời nói thì hành động lại hoàn toàn trái ngược nhau, thân thể người đàn ông thế nhưng lại vui thích vặn vẹo để cho Hatsune càng thêm ra sức tiến hành khẩu kỹ ( dùng miệng làm á) lần đầu tiên, cho đến khi người đàn ông không thể nào nhẫn được nữa túm lấy tóc của gã, khí quan trong miệng một trận run rẩy, sau đó chất lỏng màu trắng tinh phun vào chỗ sâu nhất trong khoang miệng. Biết đó là ái dịch của người kia, cho nên Hatsune không chút do dự nuốt tất cả xuống, sau đó nâng hai chân thon gầy của người kia lên, đem chất lỏng đó vẽ loạn ở lối vào, nơi bộ vị hai người sắp kết hợp.
Rõ ràng cảm giác được Hatsune đối với thân thể mình sắp làm cái gì, người nọ kháng cự, giãy dụa uốn éo vòng eo, nước mắt lưng tròng.
“Không nên... Không nên như vậy... Van cầu con... Không nên làm loại chuyện này..."
Chuyện đã đến nước này, nói gì thêm nữa cũng chỉ là vô ích, Hatsune biết người kia yêu mình, chẳng qua là không chịu thừa nhận mà thôi, đã như thế thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần hai người cùng ở trong bóng tối mà rơi xuống cũng tốt. Thở dốc đem ngón giữa nhét vào hậu đình, cảm giác được thành trong ấm áp của người đàn ông đang kháng cự, mới biết được cha hóa ra là lần đầu tiên làm chuyện như thế này. Mình thế nhưng là người đầu tiên chiếm được thân thể của y, nghĩ đến điểm này không khỏi khiến cho Hatsune hưng phấn không thôi. Thuận lợi cắm vào một ngón tay, sau đó là hai ngón rồi ngón thứ ba, mãi đến khi thân thể cha đang căng cứng dần dần thả lỏng, hai tay kháng cự mình cũng đưa lên, ôm lấy vai, Hatsune mới cần phần thân đang bị tích ứ chuẩn bị xông vào.
Đúng lúc đó, cha đột nhiên kéo thân thể lại gần, hai tay ôm lấy cổ gã, thở dốc nói không ra lời.
“Hatsune... Thật xin lỗi... Hatsune..."
“..."
“Cũng là người làm cha như ta vô dụng, để cho con thống khổ như thế... thật xin lỗi... thật xin lỗi... “
Tầm mắt như có như không, muốn bỏ qua nhưng lại nồng cháy hơn, cha đối với mình là vì sợ mà trốn tránh, cũng có thứ tình cảm như mình đối với y, hôm nay trong lúc y xúc động mà nói ra, đã hoàn toàn quên được rào cản đó. Hatsune chỉ cảm thấy lỗ mũi chua xót, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Vốn là nghĩ sẽ không bao giờ có thể nghe được lời nói như vậy, vốn là nghĩ cha vẫn coi thường tình cảm của gã, vẫn trốn tránh như trước, nhưng lúc này đột nhiên nói như thế thật sự là quá giảo hoạt rồi.
“Cho nên... Cho nên..."
Cha thở gấp, vặn vẹo người, một loại thúc dục dụ hoặc người khác phạm tội. Mặc dù không có nói rõ ra lời, thế nhưng Hatsune đã hết sức thỏa mãn, ít nhất cha nguyện ý tiếp nhận gã, lúc đó gã đã rất thỏa mãn rồi. Trốn tránh lâu như thế, thống khổ lâu như thế, bị lơ lâu như thế, hiện tại tất cả hoàn toàn có thể giải thoát rồi.
Nâng cao cái mông của cha, đang chuẩn bị đem dục vọng đen dài đâm vào hoa huyệt, cánh cửa bên kia lại truyền đến tiếng vang thật lớn.
Bây giờ là nửa đêm, làm sao còn có người đến chứ?
Đang lâm vào suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt dồn dập tiến đến, sau đó đến trước của thì ngừng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng đèn điện “tách" bật lên, không bao lâu sau đó cơ hồ nghe được cao âm của nữ xé rách không gian, sấm chớp trời quang.
“Tôi đã trở về, Tengoku- kun ~~~, đã lâu chúng ta chưa có gặp lại nhau, Tengoku ~~~~~~~ “
Người đàn bà đã quá 37 tuổi, Sakurazawa Michiko, vẫn như trước là một thân váy ngắn đỏ rực thời thượng nóng bỏng, vô cùng xinh đẹp. Nhưng trước tình hình như hiện nay, cũng khiến cho cả ba người đông lại. Hatsune đang ôm mông cha, đang chuẩn bị kết hợp thành một chỗ, lại đột nhiên lộ ra dưới ánh sáng trắng, mà đầu sỏ gây chuyện lại là người mẹ đột nhiên mất tích của mình, vợ của người đàn ông này.
Trời ạ...
Ba người đông cứng lại, ai cũng không biết nên làm gì tiếp theo bây giờ, lại để cho mẹ của mình, vợ của mình thấy được cha cùng với con trai đang thông ***...
Đến cuối cùng, người đàn bà vốn nên đi vào phòng bếp, lấy dao đi ra, chém túi bụi vào hai con người đang trên giường, nhất là người cha, kẻ dám quyến rũ con trai của chính mình, lại đột nhiên cười to lên.
“Ôi chao nha, ôi chao nha, không hổ là con trai của mẹ ~~~ khẩu vị cũng tương đối giống mẹ nha.~"
Bị lời nói không đầu không cuối của người đàn bà không có não này làm cho hai người không thể nào lý giải được suy nghĩ logic của bà. Michiko thoáng cái lập tức nhào về phía trước, hung hăng hôn lên vị trí ở phía dưới của Tengoku một cái, sau đó nghiêng đầu hướng đến con trai của mình cười cười.
“Xin lỗi, xin lỗi, đem con ném tới chỗ của Tengoku ~~, mẹ thiếu nợ băng Fujii một khoản tiền rất lớn, lãi suất lại cao, thật vất vả mới tìm được cha ruột của con để lừa lấy một khoản tiền trả hết nợ, lúc này mới chạy về tìm hai người được ~~~".
“Bà, chờ chờ một chút..." Hatsune chẳng quan tâm toàn thân mình đang trần truồng, một phát túm lấy người đàn bà này, ánh mắt trở nên hung tợn: “Bà nói, cha ruột... của tôi không phải là Tengoku sao?"
Ngay cả người đàn ông nhút nhát cũng bày ra bộ dạng ngơ ngác, không biết người đàn bà này lại giở trò qủy gì.
“Ai nha, ai nha ~~ Tengoku ngốc ngếch, làm sao cưng lại ngốc nghếch đến như thế chứ?" Người nọ dùng ánh mắt trách cứ nhìn nhìn đứa con tưởng đâu thông minh của mình một cái, lúc này mới rõ ràng nói: “Có biện pháp nào sao? Mẹ lúc ấy đang bận bịu chạy trối chết mà, làm sao có tâm trạng đi chăm sóc cho con chứ? ~ ~ mà mẹ biết, những người đàn ông cũ của mình đều đã có gia đình ổn định rồi, cho nên không muốn miễn cưỡng đem con chạy qua chạy lại vất vả rồi lại bị người khác bắt nạt ~~ Cho nên, chỉ có một mình Tengoku là phù hợp với mọi điều kiện mà thôi, mẹ liền nói cho cậu ấy, con là con của cậu ấy, chính là chuyện như thế đó~~~"
“Nói như vậy, ..." Hatsune cảm giác gân xanh trên đầu mình không ngừng giật giật,khóe miệng cũng co rút, “Y không phải là cha của tôi?"
“Ai nha, ~~ mẹ làm sao có thể để cho một tiểu quỷ mới 13 tuổi làm cha được chứ? Quá khoa trương đi ~~"
Người đàn bà không chút do dự, thẳng thắn phủ nhận, khiến cho Tengoku thiếu chút nữa ngất đi, bên kia Hatsune đã muốn nổi đóa lên.
“Người đàn bà này, như vậy chúng tôi khổ sở như thế rốt cuộc vì cái gì chứ hả!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!?"
Lúc nửa đêm, tại một căn hộ ở ngoại ô vùng Hachioji vang lên tiếng thanh âm đồ vật bị đập nát, cùng với tiếng hét điên cuồng của chàng trai trẻ.
Đang ở độ tuổi 17 khó quên, Sakurazawa Hatsune vượt qua một đoạn thanh xuân như thế, mỗi lúc nhớ lại lại khiến gã nghiến răng nghiến lợi, mà người đàn ông nhu nhược kia cũng vì gặp gỡ được đối phương như thế này mà trở nên kiên cường hơn. Nhưng đó là chuyện sau này.
~Toàn văn hoàn~
Edited by Jung Tiểu Kú @ Đông Phương các
Tác giả :
Thủy Túc