Blood X Blood
Chương 32: Lấy máu lần thứ ba hai: Đệ nhất cao thủ Huyết tộc

Blood X Blood

Chương 32: Lấy máu lần thứ ba hai: Đệ nhất cao thủ Huyết tộc

Người cá trong hồ đang khiêu vũ.

Người cá nhà Cao Đại Bàn có một tập tính là vui vẻ sẽ nhảy múa. Nhìn thấy ai đẹp trai thân quen, càng xoay thắt lưng lắc mông liếc mắt đưa tình ~

Nếu trước đây Cao Đại Bàn chỉ mới đoán người đàn ông trước mắt đại khái là Thất theo lời vị thủ lĩnh tao nhã bị mù của tộc Assamite, hiện tại căn cứ phản ứng của người cá đã có thể khẳng định.

Cao Đại Bàn cảm thấy, hai người cùng tộc, lại thân thiết với nhau, nếu đồng chí số bảy này có một nửa phong phạm lịch lãm của quý ngài số một kia, còn có khả năng thương lượng.

Vì thế cô thử thương lượng với quý ngài trộm cướp:“Này…… Tôi sẽ không phản kháng, anh có thể…… đừng quá thô bạo không?"

Quý ngài trộm cướp nâng tay lên,“Xoạt " một tiếng thô bạo vạch áo của cô ra!

Quả nhiên mấy chuyện đàm phán chỉ có thể thực hiện dưới xã hội pháp trị……

Cao Đại Bàn cam chịu cúi đầu, ôm những mảnh quần áo, thân thể mềm nhũn bị đối phương ép sát vào khoảng hở giữa vách tường và hai cánh tay. Không có đường nào để chạy trốn, ngay cả hô hấp phả lên ngực anh ta cũng bị dội trở về. Mặt bị đối phương cầm lấy đẩy qua một bên, chiếc áo bị xé rách càng rộng mở, lộ ra cần cổ thanh mảnh trần trụi bên trong, hoàn toàn không có sức phản kháng chờ đợi đối phương tận hưởng…..

Không phải cô không phản kháng. Mà vì cảnh đối phương dùng dao phanh thây ở trong sa mạc lúc trước đã khiến cô biết được cái gì gọi là tốc độ là thân thủ, hiện tại lại dùng thủ đoạn đáng sợ phá cửa đột nhập khiến cô cảm thụ sâu sắn cái gì gọi là lực phá hoại. Nếu lúc này Cao Đại Bàn còn ảo tưởng dùng mấy biện pháp tự vệ phòng dê xồm cắn anh ta một miếng đá anh ta một cước để chạy trốn, thì đúng là đồ ngốc.

Nhưng mà, chờ chết thật đáng sợ.

Hơi lạnh trong không khí vào mùa tuyết, cùng với răng nanh không biết đã hạ xuống từ khi nào, làm cho làn da của cô dần dần nổi da gà…… Cả khuôn mặt đều bị bịt kín trong lòng bàn tay đối phương, Cao Đại Bàn chỉ có thể ậm ừ phát ra tiếng cầu xin mỏng manh như tiếng mèo kêu, đánh cược vì quyền sinh tồn của mình:“Vậy có thể…… đừng hút khô tôi trong một lần không?"

Cao Đại Bàn không nhận được câu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng cười nhạo khinh miệt.

Sau đó đó là cảm giác tê dại khi răng nanh lạnh lẽo đâm vào trong da thịt……

Lúc đối phương cúi đầu, mái tóc ngắn màu bạc đảo qua cần cổ của cô, mềm mại giống như lông mèo. Điều này làm cho Cao Đại Bàn sinh ra một loại ảo giác, giống như kẻ đè trên người cô chỉ là một con chó, mình chỉ cần nâng tay là có thể sờ sờ anh ta , nhấc chân là có thể đá bay anh ta, quăng quả bóng là có thể khiến anh ta chạy tung tăng khắp phòng……

Ảo tưởng làm cho cô rất vừa lòng, giống như trên cổ cũng không đau đớn đến vậy …… Giờ khắc này cô không hề cô độc, cô không chỉ có một mình! Mà đại diện cho tinh thần của người dân thành thị Trung hoa, Lỗ Tấn và AQ* cũng cùng tồn tại với cô! Người địa cầu vĩ đại! Phương pháp chiến thắng tinh thần vĩ đại! Đang phát dương quang đại trong vũ trụ!

(*Lỗ Tấn là nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. Ông được giới nghiên cứu văn chương coi là người đặt nền móng cho văn chương hiện đại Trung Quốc và là bậc thầy của thể loại truyện ngắn. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là AQ chính truyện.

Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của AQ, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. AQ nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả hơn những kẻ áp bức mình trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng. Lỗ Tấn đã cho thấy những sai lầm cực đoan của A Q, đó cũng là biểu hiện của tính cách dân tộc Trung Hoa thời bấy giờ. )

Chỉ tiếc, sinh vật vũ trụ da dày thịt béo không hề cảm thụ được sóng công kích tinh thần ác độc của người Địa Cầu gầy yếu, vẫn ôm cô hút say sưa như cũ…… Cánh tay ôm trên lưng Cao Đại Bàn càng siết chặt, làm cho cô thở không ra hơi. Tư thế đầu bị ép ngã sang một bên cũng rất khó chịu, Cao Đại Bàn bắt đầu tránh né theo bản năng. Đối phương lo dùng bữa không thèm để ý đến cô, bạn học Đại Bàn xoay tới xoay lui, rốt cuộc cũng lách nửa khuôn mặt ra khỏi năm ngón tay anh ta, trợn mắt mở mắt, liền lướt qua bờ vai của anh ta nhìn thấy một luồng sáng màu xanh đằng đằng sát khí! Luồng sáng bay vọt lên, từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đã phủ kín võng mạc!

Quý ngài trộm cướp đè trên người cô rõ ràng đưa lưng về phía cuộc tập kích bất thình lình, lại phản ứng nhanh hơn cả Cao Đại Bàn đứng đối diện! Nháy mắt đã biến mất!

Mà ánh kiếm từ trên trời đánh xuống cũng vững vàng dừng trên ngọn tóc Cao Đại Bàn, không sai chút nào, kỹ thuật tuyệt luân……

Chân Cao Đại Bàn mềm nhũn, từ trên tường trượt xuống ngã ngồi trên mặt đất! Sững sờ nhìn mũi kiếm chằm chằm, tình cảnh tương tự tựa hồ được khơi dậy trong trí nhớ, chợt lóe lên, lại biến mất……

Cảm giác thả lỏng trong khoảnh khắc nhìn thấy cứu tinh làm cho cô không rảnh nghĩ đến chuyện gì khác, gần như lập tức khóc nức nở bổ nhào vào trong lòng người vừa đến!

“Abel ! Ô ô hu hu…..". Cao Đại Bàn siết chặt áo choàng của anh, ôm chặt thắt lưng rắn chắc của Abel không buông tay. Cọ tất cả nước mắt trên mặt và máu trên cổ lên trên quần áo của Abel.

Quần áo của anh ta là do cô tự tay giặt rút vào sáng nay, mang theo mùi hương quen thuộc làm cô an tâm.

Mà giờ phút này cô rất cần mùi hương ổn định lòng người đó.

Dường như Abel cũng rất kích động, cánh tay ôm Cao Đại Bàn siết thật chặt rồi mới buông ra, cầm lấy cánh tay của cô kéo cô ra sau, sau đó chuyển hướng về kẻ xâm nhập.

“Từ trước đến nay tộc Assamite có thói quen không báo một tiếng đã xâm nhập lãnh địa của người khác sao?" Khẩu khí của Abel rất thản nhiên, cũng không có động tác dư thừa gì. Nhưng Cao Đại Bàn vẫn cảm giác được, anh ta cũng không bình tĩnh như thường, thậm chí còn hơi căng thẳng.

Qúy ngài trộm cướp bị chất vấn vẫm mang vẻ mặt kiêu ngạo, xoay tròn thanh đao ngắn trong tay, câu trả lời cũng rất khiêu khích:“Chỉ có thể trách cửa nhà anh quá dỏm “.

Cửa nhà tôi dỏm hay anh quá mạnh?! Cao Đại Bàn bó tay nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập vô sỉ. Khóe mắt lại kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào áo choàng của Abel đã xuất hiện một lỗ hổng thật dài!

Chẳng lẽ tên cướp này khi đang trốn khỏi cuộc tập kích sau lưng còn có thể phản kích?! Bị thương vẫn có thề đánh lén người khác…… Tuy rằng không phải lần đầu tiên cảm thán, Cao Đại Bàn vẫn là nhịn không được rùng mình vì thân thủ của tên trộm áo đen này…… Hiện tại cô đã biết sự khẩn trương Abel từ đâu mà đến.

Có lẽ, anh ta đánh không lại.

Cao Đại Bàn tiến lên một bước nhỏ, đứng phía sau Abel, kéo tay anh ta.

Cô muốn tỏ rõ lập trường, kiên quyết ủng hộ!

Abel phản ứng cực nhanh, lập tức trở tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm thật chặt.

Tuy rằng lần đầu tiên giao phong bị thất thế, đồng chí Abel trên lại không hề thua kém về mặt khí thế, lời đáp trả càng kiêu ngạo hơn!

Anh ta nói:“Cút khỏi nhà tôi ngay".

Vừa rồi Cao Đại Bàn vốn còn hơi lo lắng không biết mình kéo tay Abel có gây trở ngại cho anh ta không, giờ phút này cũng hăng hái bừng bừng!

Có nghe không? Abel nói, đây là “Nhà tôi", nhà của tôi!

Từ này rất chấn động!

Trên tinh cầu này, Cao Đại Bàn luôn luôn chạy trốn rốt cuộc đã lần đầu tiên nảy sinh ý chí đấu tranh đến cùng!

Cô nắm tay Abel thật chặt, thầm nghĩ: Đến đây đi, có chết cũng phải chết ở nhà mình!

Đồng chí trộm cướp không hề rung động trước tình cảm của cô, khẽ hừ một tiếng, lười biếng gãi gãi đầu, nhanh nhẹn tới gần…… Đi lên phía trước hai bước, lại đột nhiên dừng lại! Hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nhìn trên vai mình, quý ngài trộm cướp quay đầu đánh giá Abel từ cao xuống thấp một lần nữa, khen:“Không tệ lắm".

Nói xong, nâng tay phủi những sợi tóc bị cắt đứt rơi lả tả trên vai, ánh mắt nhìn về phía đối thủ nghiêm túc hơn rất nhiều.

Lần này đến phiên Abel khẽ hừ một tiếng.

Cao Đại Bàn nhất thời rất đắc ý. Tháy không? Abel nhà tôi cũng rất là lợi hại. Anh chẳng qua chỉ cắt rách quần áo đối thủ, Abel nhà tôi thì cắt đứt lông của anh đấy![ đắc ý kiểu này thật vô vị = =]

Trong khoảng khắc những sợi tóc nhàn nhạt như chỉ bạc bay xuống đất trước mắt mọi người! Bóng dáng hai người đồng thời biến mất trước mặt Cao Đại Bàn!

Khi tốc độ di động của vật thể vượt xa tốc độ phản ứng của mắt, trên tròng đen cũng chỉ có thể lưu lại bóng mờ của vật thể.

Cao Đại Bàn hiện tại, cũng chỉ có thể nhìn thấy những bóng mờ.

Chờ cô nhìn thấy binh khí hai người chém vào nhau trong góc phòng bên trái, chiến tuyến đã sớm dời qua bên phải…… Tiếng kim loại va nhau lanh lảnh mà rợn người, thỉnh thoảng những tia lửa li ti xuất hiện ở những nơi tầm mắt Cao Đại Bàn không theo kịp. Cô nghĩ có lẽ chỉ khi một trong hai người bị chém chết, cô mới có thể làm rõ tình hình chiến đấu ……

Nhưng mà hai người tách ra nhanh hơn dự kiến của Cao Đại Bàn!

Abel dừng cách cô không xa, tay chống kiếm, không bị thương, không thở dốc, nhưng sắc mặt rất khó xem.

Tên cướp kia thì giống như con dơi treo ngược trên nóc nhà, không nhận ra là có bị thương hay không, vì che mặt nên cũng không biết sắc mặt có khó coi hay không. Nhưng lại hơi đăm chiêu thốt lên một câu — anh ta nói:“…… Thì ra là thế".

Khi Cao Đại Bàn nhìn thấy tên cướp nói “Thì ra là thế", Abel liền siết chặt kiếm một chút. Sau đó giống như không để anh ta mở miệng lần nữa, không cho tên cướp có cơ hội nghỉ ngơi đã vung kiếm chém qua!

Hai người lại lao vào nhau!

Lần này có vẻ còn kịch liệt hơn lần trước nhiều, khắp nơi trong tầng hầm đều bắt đầu xuất hiện những vết chém khủng bố! Cái bàn bị chém gãy dụng cụ trở thành đống hỗn độn! Ngay cả bể thủy tinh của người cá cũng không biết bị người nào chém bay một góc, nước tràn ra ngoài một nửa, người cá hai tay ôm đầu phát ra tiếng thét chít chít kinh hoảng chói tai…… Lần đầu tiên Cao Đại Bàn biết hóa ra tiếng kêu của người cá là như vậy.

Một luồng gió lốc thổi qua sát bên người cô, Cao Đại Bàn kinh hãi phát hiện sát bên chân mình xuất hiện một khe rãnh sâu thẳm! Mà tay áo mình lại trực tiếp bị đao gió xé rách! Tuy rằng không chảy máu, nhưng ảnh hưởng kinh khủng như thế cũng đủ khiến Cao Đại Bàn chạy trối chết chui tọt xuống ghế ……

Lần giao đấu thứ hai chấm dứt nhanh hơn cả lần đầu, hơn nữa lại chấm dứt trong một tư thế rất không ổn.

Cao Đại Bàn nhìn thấy kiếm Abel đặt trên cổ tên cướp, nhưng dao ngắn của đối phương cũng đang để trước ngực anh ta.

Tình huống này ở Địa Cầu đại khái còn có thể nói là ngang tay. Nhưng đối với Huyết tộc mà nói, trái tim bị phá hủy nghiêm trọng hơn bị chém đầu nhiều lắm!

Nếu hai người đồng thời ra tay, Abel sẽ chết.

Ý thức được điểm này, Cao Đại Bàn chỉ sửng sốt nửa giây liền nhảy ra khỏi ghế phóng về hướng tên cướp áo đen!

Trong khoảnh khắc vươn bàn tay tội ác, Cao Đại Bàn quả thực cũng cảm động vì sự anh dũng của mình — tuy rằng cô hiểu được, đừng nói đẩy anh ta phỏng chừng trước khi mình đụng được tới góc áo người ta đã bị một đao đánh chết ……

Mà trên thực tế quả thực Cao Đại Bàn cũng không đụng được tới góc áo của người ta.

Nhưng đó là bởi vì, trước khi cô vươn bàn tay tội ác, tên cướp đã bị người ta lôi ra.

Người vừa đến giống như chủ nhân đã mất hết kiên nhẫn tới bắt thú cưng chạy loạn, một tay túm sau cổ áo quý ngài trộm cướp, sau đó, trực tiếp ném anh ta ra ngoài!

Thân thể rắn chắc của tên cướp va vào đống gạch đá dưới tầng hầm tạo nên tiếng đổ vỡ kịch liệt……

Cao Đại Bàn trợn mắt há hốc bàn tay tội ác cũng cứng đơ tại chỗ.

Biến chuyển này thật sự rất kịch tính, đừng nói cô, ngay cả Abel cũng ngây ngẩn cả người.

“Thất, tại sao con lại hấp tấp như vậy, thật quá thất lễ". Người vừa đến chậm rãi nói với đồng chí Thất vừa bị quăng vào đống đổ nát.

Từ trong đống đổ nát truyền đến tiếng rên rỉ mỏng manh……

Qúy ngài lịch lãm vừa mới vứt bay quái vật quay đầu lại, trước tiên gật gật đầu với Abel còn đang đứng yên, sau đó chuyển hướng Cao Đại Bàn cười hiền lành:“Đã lâu không gặp".

Thần thái dịu dàng như vậy, ánh mắt khiêm tốn, dung mạo tuấn mỹ, mái tóc dài màu bạc hoa lệ, cùng với cặp mắt xinh đẹp không có tiêu cự kia, vẫn giống hệt như lần gặp đầu tiên tại căn phòng của Old trong sa mạc. Nhưng mà, sau khi chứng kiến một chiêu rõ ràng lưu loát của người này, Cao Đại Bàn đã không có cách nào cảm thấy anh ta là người lịch sự vô hại, hoặc là người tàn tật đáng thương như trước đây.

Quả nhiên người có thể làm đến chức thủ lĩnh của bộ tộc trộm cướp trong sa mạc, cho dù bộ dạng ôn hòa thế nào cũng tuyệt đối chẳng phải kẻ lương thiện gì……

Hơi co người lại trốn phía sau Abel, Cao Đại Bàn thò nửa đầu ra nơm nớp lo sợ nhỏ giọng chào hỏi:“Chào, chào ngài…… ngài Nhất".

Chính chủ xuất hiện, người cá trong bể thủy tinh liền vui mừng liên tục khiêu vũ……

Thủ lĩnh mù của đám cướp nghe được tiếng nước, liền chậm rãi đi đến gần bể thủy tinh, thần sắc bình thản trấn an sờ sờ vách bể. Người cá hưng phấn nhảy lên khỏi mặt nước một cái! Sau đó uốn éo trở lại trong nước…… Cao Đại Bàn thật sự lo lắng cho vòng eo của nó.

Kỳ thật sở dĩ người cá phấn khởi như thế, nguyên nhân không chỉ vì chính chủ, bản thân Cao Đại Bàn cũng có một phần trách nhiệm.

Mùi máu của cô ở trạng thái tăng mạnh gấp mấy lần đang tràn ngập trong toàn bộ tầng hầm. Người cá là động vật ăn thịt dĩ nhiên không thể không phản ứng. Dưới tình trạng như vậy, quỷ hút máu bình thường ngửi được mùi máu của cô đều trực tiếp nhào lên. Đồng chí Thất hung hãn đột nhập, đến bây giờ đồng tử vẫn là màu vàng phấn khởi! Ngay cả thân Abel là người bảo vệ, móng tay trên bàn tay nắm tay cô cũng không chịu khống chế duỗi dài ra, tạo ra những vết máu lờ mờ……

Ngược lại người đàn ông tên Nhất này, lại bình tĩnh đến vậy, ngay cả Cao Đại Bàn cũng không thể không bội phục định lực của anh ta.

Đồng chí Thất đã từ đống đổ nát đi ra, quỳ một gối toàn thân cảnh giác ngồi dưới đất, giống như một con cún cúi đầu liếm mu bàn tay bị thương của mình, lại không thốt ra nửa câu oán hận!

Ngài Nhất đưa lưng về phía anh ta, nhìn hồ cá thở dài:“Thất, con đã kế thừa danh hiệu Assamite, còn lỗ mãng như vậy, bảo ta làm sao yên tâm được…..".

Qúy ngài trộm cướp cũng không phản bác câu nào, chỉ cúi đầu gọi:“Father…..".

Nhất lại thở dài……

Sau đó chuyển hướng qua Abel và Đại Bàn toàn thân chật vật, tay trái cởi áo choàng ra, tay phải để trước ngực tao nhã hành lễ,“Tộc nhân tự tiện xâm nhập vào lãnh địa, gây phiền toái cho hai vị, xin hai vị thứ lỗi".

Abel không hé răng, vẫn nhăn nhó khó chịu như cũ.

Cao Đại Bàn biết anh ta quen thói ngạo mạn rồi, chưa bao giờ hòa nhã với ai ngoài cô. Nhưng người đàn ông trước mắt không phải nhân vật dễ trêu, vì thế vội vàng thò đầu ra liên tục xua tay:“Không dám không dám".

Thủ lĩnh mù của đám cướp cười khiêm tốn, vẫy tay đem kêu đồng chí Thất uất ức đầy bụng tiến lại.

Tên cướp áo đên đứng thẳng như cây cột sắt trước mặt Cao Đại Bàn, cũng không thấp đầu rũ mắt xuống liếc cô một cái, sau đó háy Abel đang đứng đối diện che cô lại, mới bất đắc dĩ hừ ra một câu:"Nhà bị phá hủy, tôi sẽ bồi thường". Liền ngậm miệng không hé răng nữa.

Anh nói câu thành thật xin lỗi sẽ chết sao!

Nghĩ thì nghĩ thế, người dân thành thị thấp cổ bé hojng Cao Đại Bàn vẫn tiếp tục vô dụng xua tay:“Không cần không cần".

Abel vẫn không nói lời nào, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cao Đại Bàn kéo kéo tay áo anh ta, quăng qua một ánh mặt“Đại thiếu gia tôi cầu xin anh nhịn một chút được không".

Người ta là cướp, không phải học sinh ba tốt. Thủ lĩnh cũng đã cúi đầu như vậy rồi, đã đủ thể diện, bậc thang cũng làm đủ lớn rồi, huống chi còn đồng ý bồi thường kinh tế, giới bình dân chúng ta cũng nên biết điều mà nhận lấy!

Hơn nữa tộc Assamite là loại người như thế nào? Trước đây Old đã từng nói với cô, đó là bộ tộc ám sát nổi danh. Dù tinh cầu Sange hiện tại do thị tộc khác chấp chính, nhưng về sức chiến đấu, bộ tộc này mới là kẻ mạnh nhất trong Thánh Huyết tộc!

Trong thế giới Huyết tộc chỉ dùng thực lực để phân chia địa vị, ai đủ mạnh, kẻ đó xưng vương. Đây là lý do vì sao dân địa phương là Lam Huyết tộc lại phục tùng sự thống trị của Thánh Huyết tộc. Đó cũng là lý do vì sao cho dù là chính phủ của Sange, cũng kính sợ tộc Assamite một phép. Ngay cả tuần tra toàn cầu tượng trưng cho quyền lực cũng đi đường vòng tránh lãnh địa của bọn họ. Kỳ thật phương thức kiếm ăn của tộc Assamite nói trắng ra không phải cướp thì chính là ám sát, đều là hành vi trái pháp luật, chẳng phải người ta hành động trắng trợn mà cũng không ai dám quản đấy sao? Mà quý tộc ở đế đô muốn đến biển cát còn phải đợi thủ lĩnh gật đầu mới có thể tiến vào, người ta gật đầu cũng vì nể tình “lúc trước có ơn với tôi không tiện từ chối"……

Tuy bộ tộc này ít người, lại tồn tại hùng mạnh độc lập với cơ quan quốc gia. Chính phủ còn không thể trêu vào huống chi hai kẻ thấp cổ bé họng như bọn họ? Mà có thể kế thừa danh hiệu Assamite, cả bộ tộc chỉ có một người, nói cách khác người đó là kẻ mạnh nhất trong những kẻ mạnh, có thể nói là đệ nhất cao thủ của cả Huyết tộc!

Cao Đại Bàn liếc tên cướp áo đen đang quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Sức chiến đấu cấp quái thú như vậy không hổ là đệ nhất cao thủ. Chúng ta cũng thật xui xẻo, mới chọc tới nhân vật lợi hại nhất! Chẳng có giây phút hòa hoãn nào……

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đại Bàn quay đầu nhìn nhìn khuôn mặt hiền lành của ngài Nhất.

Người này chỉ dùng một tay đã có thể quăng đệ nhất cao thủ ra ngoài, hơn nữa căn cứ câu father vừa rồi, anh ta phỏng chừng là cha đỡ đầu của Thất…… Thực lực của người đàn ông này thật đáng sợ. Nhưng nếu anh ta thực sự là người mạnh nhất, vì sao không kế thừa danh hiệu Assamite?

Dường như cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Đại Bàn, ngài Nhất hơi hơi cúi đầu, cười khiêm tốn, nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ âm thầm nhắn nhủ suy nghĩ tà ác của anh ta – đồ ngốc, danh hiệu phiền toái như vậy ai muốn chứ……

Cả người Cao Đại Bàn run rẩy……

Dưới ánh mắt khẩn cầu muốn dàn xếp ổn thỏa của Đại Bàn, thiếu gia Abel đang giận dỗi rốt cuộc cũng miễn cưỡng trả lễ ngài Nhất, về phần bạn học Thất, anh ta không thèm ngó tới.

Sau khi ba người tiến hành một cuộc trao đổi ánh mắt mà Cao Đại Bàn không hiểu lắm, các vị cướp liền dẹp đường hồi phủ. Trước khi đi, Nhất đã thong thả đi tới cửa bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, tạm dừng một chút, sau đó từ trong tay áo lấy ra một cục lông, quay đầu quăng cho Cao Đại Bàn, mỉm cười nói:“Xem như bồi tội".

Hai tay Cao Đại Bàn tiếp được cục lông màu trắng bạc lớn bằng quả óc chó kia, kinh ngạc nhìn nó chậm rãi mọc ra bốn cái móng vuốt nho nhỏ tinh xảo và một cái đuôi to mềm như nhung…… Sinh vật giống con cáo bỏ túi dường như vừa mới tỉnh ngủ miễn cưỡng duỗi trảo gãi gãi xoã tung cái đuôi, cong lưng lên lắc lắc bộ lông, sau đó ngửa đầu nhìn chủ nhân mới của mình, phát ra một tiếng chít coi như vừa lòng.

Abel bên cạnh sửng sốt một chút, kinh ngạc nói:“Cáo lửa? Loại này sinh vật còn chưa tuyệt chủng sao?"

Cao Đại Bàn đang cầm con cáo nhỏ mờ mịt quay đầu nhìn anh ta, tuy rằng không biết đây rốt cuộc là cái gì nhưng vẫn hiểu được món đồ chơi này khá quý giá.

Ngài Nhất đứng ở cửa dùng khẩu khí thản nhiên bổ sung:“Cho nó một giọt máu của cô, từ nay về sau nó sẽ nhận định cô là chủ nhân, tận tâm bảo vệ".

Cao Đại Bàn nhìn về phía Abel xin chứng thực. Anh ta gật gật đầu.

Máu sao, hiện tại nơi này không thiếu. Cao Đại Bàn đưa tay qua, máu từ miệng vết thương bị Abel cào xướt trên mu bàn tay liền dọc theo đầu ngón tay chậm rãi giọt một giọt xuống…… Thất vòng tay đứng ở ngoài cửa liền liếm liếm môi theo bản năng.

Con cáo vươn hai móng vuốt nho giỏ, giọt máu liền lơ lửng giữa không trung, giống như hình Thái Cực, chậm rãi tụ lại thành một quả cầu máu, dần dần dừng trước móng vuốt của nó. Con cáo nhỏ không chút do dự a một tiếng nuốt sạch! Sau đó toàn thân liền sáng lên chậm rãi cuộn thành một cục…… Giống như biến sắc, bắt đầu từ giữa lớp lông ngắn màu xám bạc, trong vòng vài giây liền biến thành màu đỏ xinh đẹp như lửa!

Lúc duỗi người ra lần nữa, chú cáo nhỏ đã phấn chấn tinh thần! Linh hoạt từ trong lòng bàn tay Cao Đại Bàn tót lên trên vai của cô, vô cùng thân thiết cọ vào gáy cô, ánh mắt màu vàng hưởng thụ híp lại……

“Cáo lửa có thể giải độc, có thể khống chế lửa, như vậy những kẻ xấu tầm thường chắc hẳn sẽ không thể tiếp cận cô được. Con cáo này coi như bồi thường vì tộc nhân đã mạo phạm cô, xin hãy nhận lấy".

Thấy nghi thức đã xong, Nhất cũng không nán lại, hạ thấp người định đi.

Cao Đại Bàn vội vàng lên tiếng gọi đối phương lại, quay đầu liếc nhìn Abel , sau đó xoay người đến gần vài bước nhỏ giọng thương lượng:“Ngài Nhất, cái kia, xin ngài đừng tiết lộ tin tức tôi đang ở thành Wish ra ngoài được không? Nhất là…… ừm, cho bên đế đô…..".

Thủ lĩnh tao nhã của bọn cướp hơi sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn ra sau lưng cô, cười nói:“Tôi nghĩ, chuyện đó đã không cần thiết nữa“.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chu: Viết đến đây tôi lại thấy Nhất với Thất thật xứng đôi……

Nhất: Vì sao trong đầu cô đối tượng xứng đôi với tôi luôn là nam = =

Chu: Hết cách, tại vì khí chất của anh rất giống “ tổng công"**……

**Tổng công (总攻)—— mặc kệ ghép với ai cũng đóng vai công.
Tác giả : Yêu Chu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại