Blood X Blood
Chương 20: Lấy máu lần thứ hai mươi: Lúc bạn chiên trứng ốp lết, có hỏi ý con gà không?
“Tiểu Tiểu…… Tiểu Tiểu……"
Cao Đại Bàn nghe thấy có người kêu cô, đã rất lâu rồi không có ai kêu tên cô.
Trên tinh cầu Sange, khi mọi người nhắc tới cô đều dùng những đại từ linh tinh như“con người kia" hoặc là “sinh vật kia", đại diện phái bảo thủ như quản gia Silly thì cung kính mà xa cách gọi cô là “Tiểu thư", Lanka luôn mang theo biểu tình đau đầu gọi cô là “Đồ ngốc", về phần Thân vương Ventrue, hình như cho tới bây giờ anh ta…… cũng chưa từng gọi cô.
“Tiểu Tiểu, tỉnh lại."
Cao Đại Bàn chậm rãi mở mắt ra, thế giới sáng ngời bên ngoài khiến mất một lúc lâu sau cô mới thích ứng được, đồng tử mới chậm rãi tập trung lại.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, là pho tượng thiên sứ trên nóc nhà và thủy tinh năm màu xếp thành những hình vẽ tôn giáo.
Khẽ giật giật thân mình, tay chân và vòng eo đều đau nhức không thể động đậy.
Trên người là tấm chăn mềm mại, dưới thân là giường lớn êm ái trải lông thiên nga, màng khí giữ ấm lấp lánh bảy màu, bao bọc cả giường bệnh, duy trì nhiệt độ thật thoải mái.
Lanka đứng bên ngoài màng khí lo lắng nhìn cô, thẳng đến khi ánh mắt Đại Bàn tỉnh táo hơn, mới thả lỏng bả vai nhẹ nhàng thở ra.“Thật tốt quá, cảm tạ ông trời, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, nếu còn tiếp tục hôn mê đầu óc của cô chắc chắn sẽ bị thương tổn……"
Xoa thắt lưng chậc chậc than thở một phen, Lanka xoay người dặn dò trợ thủ mặc áo trắng bên cạnh,“Quả nhiên gọi tên người hôn mê có tác dụng trợ giúp người đó tỉnh lại, ghi nhớ số liệu nhé. Ai ai, bị thương nặng như vậy vẫn có thể cứu về, mình đúng là thiên tài! Hừ hừ, để xem sang năm viện nghiên cứu khoa học còn dám dùng những lý do linh tinh ngu xuẩn như ‘Thân là nhà dân tộc học lại đi nghiên cứu những lĩnh vực vượt quá bổn phận" để bác bỏ việc mình xin làm luận án tiến sĩ nghiên cứu y học không, bà đây sẽ dùng ghi chép của lần trị liệu này dập cho đám cụ ông cụ bà ngoan cố kia đẹp mặt! Ha ha ha ha……"
Tiếng cười the thé của nữ vương làm cho bạn học Đại Bàn càng thêm thanh tỉnh, cô há miệng thở dốc, lại không phát ra tiếng động gì, chỉ có yết hầu khô nứt vô cùng đau đớn……
Lanka vội vàng cúi người ngăn cản cô,“Í, đừng có nói, cô đã không ăn cơm uống nước nhiều ngày còn phát sốt, yết hầu vẫn chưa khôi phục đâu, cố gắng nói sẽ khiến niêm mạc bị rách, chảy máu. Tôi không mang mặt nạ cách ly, cô đừng có hại tôi. Lúc trước khi tìm được khu rừng của bọn cô quả thực giống như là lò sát sinh, khắp nơi đều là máu, máu của cô, máu của Thánh Huyết tộc…… Đội quân tiên phong vô cùng hỗn loạn, nếu thân vương không khẩn cấp ra lệnh phun thuốc tan máu và khử mùi trên diện rộng, chưa đánh nhau với loại thực vật kia, chúng tôi đã tự giết lẫn nhau khiến toàn quân bị diệt rồi ……"
Trợ thủ bên cạnh đi lên nâng Cao Đại Bàn toàn thân vô lực dậy, lại cẩn thận đặt sau lưng cô mấy chiếc gối lông thật lớn. Lanka cũng vừa lẩm bẩm vừa tiến vào trong màng khí ngồi xuống bên giường cô, đưa cho cô một ly nước nhỏ màu lam nhạt, nhìn cô chậm rãi uống.
Theo bàn tay Lanka chậm rãi nghiêng cái ly, chất lỏng man mát trượt xuống yết hầu khát cháy, cảm giác mượt mà thông thuận làm cho Cao Đại Bàn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thần chí rõ ràng hơn, sự đau đớn trên thân thể cũng càng rõ ràng. Cao Đại Bàn nhíu nhíu mày, cúi đầu nức nở một tiếng……
Lanka nhìn cô một lát, thở dài, đưa tay thương tiếc sờ sờ đầu Đại Bàn,“Khổ cho cô rồi …… Ai, trạng thái khôi phục bản năng của Thánh Huyết tộc sẽ bộc phát ra sức mạnh mà Huyết tộc bình thường cũng không thể chịu nổi, huống chi là con người có thể chất kém hơn rất nhiều…… Nhưng mà cũng phải nói, cô rất may mắn. Ngay cả tôi cũng không dám tin là cô còn sống, kết quả cô vẫn tay chân đầy đủ được ngài Brujah ôm ra khỏi rừng, hơn nữa trình độ mất máu vẫn nằm trong phạm vi không chế được……"
Cao Đại Bàn ngẩng đầu cắt ngang lời ca thán của Lanka,“May mắn? Gặp phải việc này… Cô cảm thấy tôi rất.. may mắn ư?"
Giọng nói Cao Đại Bàn khàn khàn khô khốc, có chút mơ hồ không rõ, ánh mắt nhìn Lanka suy yếu mà ươn ướt, giống như mang theo ánh nước đau đớn vì bị tổn thương……
Nhà khoa học Lanka nuốt nước miếng, quay đầu né tránh tầm mắt của người bị hại.
Im lặng trong chốc lát, lại quay đầu lại.
Nhìn cái ly trong tay mình, Lanka thấp giọng nói:“Có lẽ nói như vậy với cô thì hơi tàn khốc, nhưng trên thực tế cô thật sự phi thường may mắn. Lúc gặp phải loại thực vật kia cô vốn đã chết, lại có người tình nguyện xả thân cứu cô. Rồi sau đó khi Brujah không khống chế được mình, theo lý thuyết cô hẳn là sẽ bị hút khô mới đúng, nhưng anh ta lại có thể khống chế được mình không hút đến tận cùng. Cô không thể biết đó là chuyện khó khăn đến cỡ nào đâu. Lúc trước.., lúc trước khi tôi rơi vào hiểm cảnh, đã vô thức hút khô người bạn tốt nhất của tôi…… Nếu Brujah không phải quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh có ý chí kiên cường……" Lanka hít sâu một hơi,“Đương nhiên, đối với phụ nữ loài người mà nói, bị xâm hại giới tính cũng là chuyện rất nghiêm trọng, trong một số nền văn hóa thậm chí còn nghiêm trọng hơn mất mạng. Nhưng nơi này là Sange. Đối với Huyết tộc mà nói, chuyện này thật sự không đáng gì. Tôi từng nghiên cứu văn hóa của loài người, cho nên có thể lý giải sự phẫn nộ và khổ sở của cô. Nhưng đối với những Huyết tộc khác mà nói, căn bản sẽ không cảm thấy cô có gì tổn thất."
Cao Đại Bàn vùi mình trong chăn, ngơ ngác nhìn trần nhà không liên tiếng.
Một khoảng khắc xấu hổ tĩnh mịch.
Lanka buông cái ly xuống, cắn cắn môi, chuyển đề tài,“Quên đi, nói mấy chuyện vui vẻ đi. Hiện tại dưới trạng thái lộn xộn lung tung này, tin tức đáng mừng duy nhất chính là loại thực vật giết người chết tiệt kia đã bị giải quyết. Hóa ra bên ngoài thì tường đồng vách sắt, còn nhược điểm lại nằm ngay bên trong! Ngài Brujah hủy rễ cây của nó từ bên trong, loại thực vật kia liền tự động tàn lụi! Nói ra đúng là ít nhiều cũng nhờ hai người rơi xuống bên trong cái cây đó…… Hiện tại một tiêu bản được cũng gửi đến đây rồi, thuốc độc để tiêu diệt loại thực vật này có thể nhanh chóng phát huy công dụng!"
Lanka nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình thì nhịn không được bắt đầu kích động, hưng phấn đứng lên lẩm bẩm vài loại phương án dọn dẹp, cuối cùng căm giận vòng tay tổng kết:“Tất cả những chuyện phiền toái này đều do đám sâu bọ hèn hạ Sonata kia gây ra! Quả nhiên ngài Ventrue luôn đoán trúng, đám hạ lưu không có khí tiết kia ở trên chiến trường thì tháo chạy, chỉ biết dùng những chiêu số âm hiểm đâm sau lưng người ta! Vụng trộm từ thuyền buôn lậu mang mầm thực vật nguy hiểm vào Sange. Mùa tuyết mầm cây kia sẽ ngủ say, tránh được sự kiểm soát của nhân viên tuần tra, mà đến mùa mưa mầm cây sẽ chui từ dưới đất lên lập tức biến thành vũ khí sát thương quy mô lớn! Tôi đoán bọn họ đại khái là muốn chờ chúng ta hỗn loạn để phản kích, đáng tiếc bọn họ khẳng định không nghĩ tới chưa đợi loại thực vật này lan tràn, chúng ta đã tìm ra biện pháp hoàn toàn phá hủy nó. Mà trên chiến trường tướng quân Nosferatu cũng không chờ thời gian ngừng chiến chấm dứt, đã bắt tổ chức tiến công xâm lược! Hiện tại trên tinh hệ xoắn ốc ai ai cũng cảm thấy bất an, người người vội vàng tổ chức phòng ngự, âm mưu mai phục một năm trước đâu còn ai nhớ đến nữa? Mất nhiều công sức như vậy kết quả lại hoàn toàn thất bại, đúng là làm cho người ta khoái trá! Ha ha ha ha……"
Quay đầu thoáng nhìn Cao Đại Bàn không có phản ứng gì, Lanka ngượng ngùng ngừng cười, buông cánh tay đang chống nạnh xuống, uể oải nói:“Cô muốn nói ‘Liên quan gì đến tôi’ phải không? Được rồi, tôi thừa nhận những suy tính chính trị đó quả thực không có quan hệ gì với cô, tuy vậy, vẫn có chuyện liên quan đến cô."
Cao Đại Bàn nghiêng mặt nhìn Lanka.
Lanka hít sâu một hơi,“Về sau, có thể cô phải đổi chủ nhân."
Cao Đại Bàn quay mặt lại, tiếp tục nhìn trần nhà chằm chằm.
Lanka ngồi xuống bên cạnh cô một lần nữa, ngón tay buồn chán chọt chọt lớp màng khí mỏng manh,“Tuy rằng cô đã ký kết khế ước với Thân vương Ventrue, theo lý thuyết hầu tước Brujah có địa vị thấp hơn thân vương, không có tư cách ra tay với cô. Nhưng mà, trong luật pháp của Huyết tộc có một điều lệ ưu tiên nguyên tắc sinh tồn. Tức là, khi sinh mệnh Huyết tộc bị uy hiếp, có thể vì mục đích sinh tồn phá hỏng hoặc là xâm nhập lãnh địa của Huyết tộc khác, hoặc sử dụng đồ ăn và vũ khí của Huyết tộc khác, mà không bị địa vị hạn chế, cũng không bị đạo nghĩa hoặc pháp luật chỉ trích."
Lanka thở dài,“Tình huống lúc trước của hai người lại hoàn toàn phù hợp với trường hợp đặc thù này, hơn nữa Brujah lại là tộc nhân cuối cùng của gia tộc Monocypte, là đối tượng ưu tiên sống còn, tất cả tộc nhân Huyết tộc đều tán đồng với hành vi của anh ta. Mà đối với quý tộc bình thường, nếu đồ ăn bị những người khác sử dụng, xuất phát từ sở thích sạch sẽ và tự tôn quý tộc, chủ nhân bình thường đều nhường thức ăn của mình cho người cần sử dụng. Cho nên dựa theo tập tục của chúng ta, hiện tại ngài Brujah hoàn toàn có thể hợp pháp tiếp nhận cô."
Lanka nhìn Cao Đại Bàn vẫn không có phản ứng gì như cũ, bất đắc dĩ tiếp tục nói:“Đương nhiên, tình huống của cô hơi đặc biệt. Dù thế nào, ngài Ventrue cũng không đồng ý nhường cô lại. Nhưng tình huống hiện tại rất phức tạp, người có quyền lực quyết định, không phải ngài Ventrue, mà là hội trưởng lão. Thân phận người cuối cùng của tộc Monocyte cộng với quân công đánh bại loại thực vật kỳ quái kia làm cho Brujah chiếm rất nhiều ưu thế, huống chi father của Brujah chính là ngài Tremere đứng đầu hội trưởng lão……
Còn có một vấn đề khác, cái kia, cô là xử nữ phải không? Tuy rằng thời đại này đã không mấy ai để ý đến điểm ấy, nhưng căn cứ pháp luật từ xưa của Huyết tộc, đêm đầu tiên cũng là một trong những yếu tố quan trọng để cân nhắc. Thời cổ đại, mọi người tin rằng chủ nhân có thể lấy được đêm đầu tiên của người có thể xác và tinh thần đều trong trắng sẽ bảo trì được dòng máu tinh thuần, mà dòng máu tinh thuần thì đại biểu cho sức mạnh và sinh sôi nảy nở. Theo tôi được biết, cho đến bây giờ ngài Tremere vẫn chưa từ bỏ thí nghiệm gây giống đời sau, cho nên tôi nghĩ bất luận về công hay tư ông ấy cũng đều sẽ ủng hộ Brujah. Vì thế hiện tại tình thế rất bất lợi cho ngài Ventrue…… Khi tướng quân Brujah từ rừng rậm trở về việc đầu tiên ngài ấy làm chính là xin hội trưởng lão cho ngài ấy tiếp nhận cô, mà Thân vương Ventrue dĩ nhiên là lập tức từ chối! Hiện tại hai bên vẫn còn đang tranh chấp ở viện trưởng lão, ngài thân vương còn chưa trở về, tôi cảm thấy nên cho cô biết tình huống trước thì tốt hơn."
Cao Đại Bàn nhẹ giọng nói:“Ừa, cám ơn."
Lanka nhìn mặt bên của cô, suy nghĩ trong chốc lát, nhịn không được hỏi:“Cô…… hy vọng là ai? Tôi muốn nói, mặc kệ hội trưởng lão cũng không quản suy nghĩ của thân vương và tướng quân, bản thân cô hy vọng là ai?"
Cao Đại Bàn quay đầu nhìn Lanka, sau đó chậm rãi nói:“Lanka, tôi đói bụng, muốn ăn trứng ốp lết."
Lanka ôm trán,“Trứng ốp lết…… Đây là uyển chuyển lảng tránh vấn đề của tôi sao?"
“Không phải vậy." Cao Đại Bàn nằm lại, mềm nhũn lún sâu trong gối, tiếp tục nhìn trần nhà,“Kỳ thật, hy vọng của tôi thì có can hệ gì đâu? Tôi chẳng qua chỉ là đồ ăn mà thôi, giống như trước khi chúng ta chiên trứng ốp lết, chẳng lẽ phải đi hỏi ý của gà mái?"
Lanka im bặt.
Cao Đại Bàn mệt mỏi nhắm mắt lại,“Mọi người đều đói bụng muốn ăn cơm mà thôi, tôi cũng vậy. Cho nên Lanka, giúp tôi chiên cái trứng ốp lết đi."
“Tiểu Tiểu……"
Cao Đại Bàn lại nghe có người kêu tên cô.
Chính là tiếng gọi lần này gần sát như thế, mang theo hơi thở lạnh như băng lướt qua làn da, làm cho người ta không thoải mái, bị bắt tỉnh lại từ trong giấc mơ ấm áp. Mở mắt ra, nhìn thấy từng sợi từng sợi tóc màu bạc như ánh trăng nhè nhẹ buông rơi……
Ventrue chống một tay bên gối, cúi người nhìn cô.
Đôi mắt màu máu dài nhỏ nằm trên gương mặt tuấn mỹ giống như tượng, lóe lên ánh sáng sắc lạnh quỷ dị.
Cao Đại Bàn mơ hồ cảm thấy trên người đối phương mang theo một loại khí thế đáng sợ mà bình thường không có.
Hoặc là, loại đáng sợ này luôn bị che giấu dưới khí chất hoa lệ cao quý, chính là tối nay lại bị tùy tiện thả ra ……
“Hiện, hiện tại là lúc nào?" Không được tự nhiên quay đầu đi, Cao Đại Bàn nhanh chóng đánh giá bốn phía chung quanh. Ánh sáng mờ tối, cửa sổ đóng chặt, không có một ai. Những điều này có nghĩa hiện tại đang là ban ngày.
Trong thế giới Huyết tộc, ban đêm mới là thời khắc đèn đuốc sáng trưng tiếng người ồn ào. Mà ban ngày, trong tòa thành đóng kín chỉ có con người như cô và Thánh Huyết tộc không sợ ánh nắng mới có thể đi qua đi lại.
Hiện tại, việc này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, bởi vì trong tòa thành chỉ có hai người thanh tỉnh, có đôi khi lại rất nguy hiểm.
Tư thế gần sát áp bách của đối phương làm cho thân thể của cô hơi cứng ngắc, Cao Đại Bàn định mở miệng nói vài lời,“Tôi……"“Xuỵt……" Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phủ lên môi cô, ngăn cản những lời định thốt ra. Thân vương Ventrue híp mắt lại xem xét cô trong chốc lát, ngón tay phủ lên cánh môi cô liền theo sườn mặt bé nhỏ đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ ấm áp, sau đó dùng sức khẽ nâng gáy của cô kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt, hôn lên mái tóc mềm……
Cao Đại Bàn mở to hai mắt cổ cứng ngắc, giống như hít thở không thông, liều mạng thở hổn hển trong lòng đối phương!
Khi người đàn ông vừa mới dùng đầu ngón tay chạm vào cô, thân thể liền tự động run rẩy không ngừng, Cao Đại Bàn còn tưởng rằng đó là vì tay đối phương rất lạnh, nhưng hiện tại, ngay cả Cao Đại Bàn cũng ý thức được bản thân không được bình thường! Bị người khác phái ôm, cho dù kích động cũng không hẳn phải khó chịu đến mức trước mắt biến thành màu đen, thở không ra hơi giống như sắp chết chứ?
“Không, đừng…… đừng mà……" Môi theo bản năng run run từ chối, trong lòng cô cũng dùng âm lượng điên cuồng la lên buông buông! Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!! Mà cổ họng lại chỉ có thể phát ra những tiếng nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu, tay chân không có chút sức lực nào, mềm nhũn mặc người ta bài bố, thân thể lại kháng cự đến hơi hơi co rút!
Ngài thân vương đang ôm cô đương nhiên cũng phát hiện phản ứng dị thường của Cao Đại Bàn, ngừng động tác lại buông lỏng tay ra, cầm lấy bả vai của cô cúi đầu mặt không chút thay đổi nhìn mặt cô chằm chằm.
Cao Đại Bàn run lẩy bẩy không dừng được, dưới ánh mắt của Ventrue, cố sức dùng hai tay ôm chặt mình cuộn lại thành một cục, cúi đầu nức nở:“Xin ngài đừng chạm vào tôi……"
Cánh tay chộp lấy vai cô đột nhiên dùng sức, móng tay lập tức đâm vào da thịt, xương cốt khanh khách rung động như sắp vỡ vụn…… Nhưng mà, cho dù rát đau đớn cũng không thể làm cho thân thể cô ngừng run run kháng cự. Đau đớn và căng thẳng làm cho Cao Đại Bàn cảm thấy mình sắp hôn mê!
Giằng co một lát, dường như Ventrue rốt cuộc cũng ý thức được, cô hiện tại rất suy yếu không chịu nổi cơn tức giận cỡ này, liền dần dần thả lỏng, bàn tay theo bả vai của cô trượt xuống, động tác dịu dàng vuốt ve lưng cô, tay kia thì từ dưới chân cô vói vào, ôm cả chăn lẫn người, đặt trên đầu gối kéo vào trong ngực, ngón tay vén áo ngủ bị rách ra, nhẹ nhàng kéo xuống dưới vai, cúi đầu liếm hôn bả vai đổ máu của cô……
Vuốt ve hôn liếm thân mật như vậy lại làm toàn thân Cao Đại Bàn càng thêm căng thẳng! Trước mắt mê muội tựa hồ ngay cả lời kháng cự cũng không thể thốt ra, chỉ có thể trốn tránh nhắm mắt thật chặt, ôm lấy mình run rẩy.
“Ngươi chán ghét ta chạm vào ngươi đến mức này sao?" Ventrue cúi đầu cười lạnh một tiếng, cố ý trừng phạt hút mạnh hơn, chậm rãi từ bả vai hôn lên, khẽ cắn cằm cô,“Nhưng mà, ta nhất định phải chạm vào ngươi…… Giống như ta đã từng nói trước đây, chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ta sẽ nhịn không được muốn hôn ngươi, vuốt ve ngươi, muốn đến càng gần, muốn cắn càng sâu……" Đầu lưỡi, từ cái cằm ướt sũng hướng về phía trước, mờ ám liếm qua môi dưới thấm ướt môi trên, mở khớp hàm ra hôn thật sâu, bắt lấy đầu lưỡi trơn trượt định chạy trốn giam cầm dây dưa, không ngừng xâm nhập……
Hơi hơi tách ra, rũ mắt nhìn khuôn mặt nho nhỏ đang từ từ nhắm hai mắt lại của Cao Đại Bàn, Ventrue cười lạnh chậm rãi cúi đầu, môi nhẹ nhàng lướt qua mí mắt mỏng manh đang run run bất an của người dưới thân, cảm thụ được con ngươi kinh hoảng khẽ nhúc nhích, kiên nhẫn hôn qua lông mi bên trái, sau đó cẩn thận liếm lông mi bên phải,“ Ta vừa nhìn thấy ngươi, đã muốn ăn ngươi luôn. Ngươi có biết ta nhẫn nại bao lâu rồi không……"
Cao Đại Bàn không nói nên lời.
Cảm giác áp bách nguy hiểm từ người đàn ông này làm cho cô khẩn trương đến cơ hồ muốn khóc lớn!
Cô cảm thấy mình hiện tại tựa như một mâm thức ăn ngon lành bị mang lên bàn, bị người ta dùng dao nĩa cẩn thận lột da, nạo xương, sau đó mở cơ bắp mạch máu ra, cắn từng miếng từng miếng……
Brujah khiến cô thống khổ, nhưng người đàn ông trước mắt này chỉ cần hôn đã khiến cho cả người cô run rẩy! Cứ tiếp tục như vậy mình sẽ chết! Mình sẽ hít thở không thông mà chết! Cao Đại Bàn huy động toàn bộ ý chí chống cự thân thể đang tự động cứng ngắc, dùng hết sức lực toàn thân bắt đầu giãy dụa, kết quả của sự cố gắng lại chỉ có thể xoay mặt đi hơi hơi cử động tay chân mà thôi. Ventrue dễ dàng giữ chặt tay cô cố định cổ tay hai bên người, cắn cổ cô ép cô vào trong chăn!
Cơ hồ trong nháy mắt, Cao Đại Bàn nghĩ đến một cảnh giao phối trong thế giới động vật, khi sư tử đực cắn cổ sư tử cái, chúng nó cắn cổ họng giống cái là vì phòng ngừa đối phương phản kháng, nếu có sát ý, nháy mắt là có thể cắn chết. Mà Ventrue thậm chí không cần cắn chết cô, chỉ cần hút thêm mấy trăm cc máu, sinh mạng cô sẽ tự kết thúc.
Nhưng đức ngài thân vương, lại không bận tâm đến việc hút máu. Chỉ một lần lại một lần cắn nát làn da của cô, tạo ra những vết thương thật nhỏ chảy máu li ti, sau đó lại nhẹ nhàng liếm đi, làm cho vết thương biến mất. Bộ dáng kia giống như đang chuyên chú tham gia một loại trò chơi tàn nhẫn….. Đến khi hôn qua gáy bên kia, động tác của Ventrue mới ngừng lại. Môi rời khỏi da thịt ấm áp của Cao Đại Bàn, dần dần thay thế bằng ngón tay không có nhiệt độ. Anh ta vuốt ve dấu răng rõ ràng kia rất nhiều lần. Đó là dấu hiệu do răng nanh của Thánh Huyết lưu lại, dấu hiệu thể hiện sự độc chiếm và quyền sở hữu, mang theo mùi và sát ý của chủ nhân…… Đó không phải dấu hiệu do anh ta để lại.
“Lanka đã nói cho ngươi rồi sao? Chuyện viện trưởng lão……" Ventrue cúi đầu thì thào, giọng nói hoa lệ vang lên trong khung cảnh này có vẻ hơi tàn nhẫn,“…… Không muốn nghe kết quả cuối cùng sao?"
Cao Đại Bàn không nói gì, cô vội vàng nhân lúc đối phương hơi rời đi không ngừng thở, cứu lấy đầu óc thiếu dưỡng khí và trái tim đang nhảy lên quá nhanh của mình.
Ventrue cúi đầu nhìn, giống như kiên nhẫn chờ đáp án của cô. Sợi tóc màu bạc quý tộc lấp lánh rũ xuống tứ chi kề sát của hai người, hơi hơi phập phồng theo nhịp hô hấp dồn dập của người dưới thân, lại không có chút nhiệt độ nào, vẫn lóng lánh sắc lạnh mà cô quạnh trong không khí như cũ……
“A…… Cũng phải thôi, kỳ thật ngươi căn bản cũng không quan tâm là ai, đúng không?"
Thân vương không nhận được câu trả lời, tiếng cười khẽ nho nhỏ đột ngột vang vọng trong căn phòng trống trải, không hiểu sao lại mang theo chút cảm xúc tự giễu……
Thu nụ cười lạnh như băng lại, Ventrue mặt không chút thay đổi vươn tay, nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt áo ngủ của người dưới thân, sau đó giống như mở ra món quà mềm mại nhất, nhẹ nhàng cởi sạch lớp lớp vải dệt trên thân thể đối phương, thành kính hôn lên mỗi tấc da thịt, xoa dịu vẻ rét lạnh và run rẩy đáng thương vì sợ hãi trên mặt cô, thẳng đến khi chúng nó lại khôi phục sự dịu ngoan mượt mà…… Anh ta dịu dàng, không cho phép kháng cự ôm lấy cô, áp chặt giống như muốn thân thể hai người dung hòa thành một thể!
“Lúc ôm ngươi, cơ thể của ta cũng sẽ trở nên ấm áp." Anh ta hôns au tai cô nhẹ giọng nói,“Độ ấm như vậy sẽ làm ta sinh ra ảo giác như bản thân mình cũng còn sống," Anh ta hôn lên môi cô môi nhẹ giọng nói,“Ta rất thích."
Anh ta thật sự rất thích.
Khắp nơi là những nụ hôn, khắp nơi đều là ma sát, nơi nơi đều là những ngón tay khiêu khích, Cao Đại Bàn cảm thấy mình giống như đang chìm sâu vào địa ngục âu yếm, sự nhẫn nại của thân vương Ventrue quả thực có thể kiên trì đến tận cùng vũ trụ! Màn dạo đầu nhẹ nhàng lâu đến mức ngay cả nhiệt độ cơ thể của hai người cũng dung hòa thành một! Thẳng đến khi Cao Đại Bàn không còn cảm giác được thân thể lạnh như băng của đối phương, Ventrue mới bắt đầu chậm rãi tiến vào…… Anh ta cầm mặt cô, vuốt ve khóe mắt ươn ướt, dùng khẩu khí ra lệnh nói,“Mở to mắt ra, nhìn ta."
Cao Đại Bàn không muốn mở, cô cảm thấy chỉ cần không mở to mắt, thế giới của mình sẽ không bị tàn phá, ai cũng không vào được.
Nhưng hiển nhiên đối phương đã quen thói mạnh mẽ đột nhập, hạ thân dùng sức thúc lên khiến cho cô mở to hai mắt thét chói tai ra tiếng!
Ventrue cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô, nhận lấy những tiếng gào thét nát vụn kia, vuốt ve tóc cô nhẹ giọng nỉ non:“Tốt lắm, cứ như vậy, nhìn ta, không được nghĩ đến chuyện gì khác." Bờ môi của anh ta hôn lòng bàn tay của cô thật sâu, đôi mắt dài nhỏ sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm đồng tử của cô đang co rút lại, dấu răng bên gáy do người đàn ông khác lưu lại bị móng tay sắc bén của anh ta phá tan, mang theo màu máu đỏ tươi…… Anh ta cúi đầu nói:“Nhớ kỹ, ta mới là chủ nhân của ngươi."
Cô trợn tròn mắt rơi lệ, cả người đều đau đớn, không nghe lọt bất cứ lời nào.
Cúi đầu cắn cắn đầu ngón tay của cô, dùng sức lôi kéo hai cổ tay cố định trên đỉnh đầu, đức ngài thân vương dùng khẩu khí dụ dỗ cúi người nhẹ giọng nói bên tai cô:“Sẽ không đau lắm đâu, tin tưởng ta."
Cao Đại Bàn không tin.
Nhưng mặc kệ cô có tin hay không, anh ta cũng sẽ không ngừng.
Lần thẳng tiến đầu tiên khiến cho cô gần như ngất đi, tất cả sức lực bị ức chế trong cơ thể dường như đột ngột bộc phát! Cao Đại Bàn thét chói tai ra tiếng, tiếng thét thê lương khiến bản thân cô cũng phải giật mình!
Theo tiếng thét chói tai này, cô cảm thấy sức lực trong tứ chi đã trở lại! Vì thế lập tức không chút do dự chống đẩy kẻ nằm trên người mình, ra sức thẳng lưng vặn vẹo hai chân muốn bỏ thứ xâm nhập đó ra…… Ma sát động đậy như vậy dĩ nhiên không phải chuyện tốt, người đàn ông trên người cô cúi đầu kêu rên một tiếng, cơ bắp nháy mắt siết chặt! Buông lỏng cánh tay đang cầm lấy tay cô ra. Cao Đại Bàn còn chưa kịp vui mừng, đã phát hiện đôi tay kia trượt xuống theo đường cong thân thể, sau đó đặt trên lưng mình, tay kia thì nâng mông mình lên, phối hợp tạo ra tư thế càng tiện dùng sức hơn!
Với thân thể suy yếu như vậy, trong thời gian ngắn liên tục chịu đựng sự xâm phạm của hai Huyết tộc, Cao Đại Bàn chỉ cảm thấy mình sắp nổ mạnh! Liều mạng giãy dụa ngoại trừ tiêu hao thể lực ra không có tác dụng gì khác, hai tay dùng sức cào vai đối phương cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào trên thân thể cường tráng của Huyết tộc, mái tóc bạc hoa lệ cô túm được đã bị kéo đến rối bù, nhưng người đàn ông kia hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cũng không hề có ý dừng lại, nhiều nhất khi tóc bị lôi kéo vướng bận thì cúi đầu trừng phạt cắn cắn vành tai của cô……
Cao Đại Bàn cảm thấy trước mắt mình dần dần biến thành màu đen, ngực buồn bực đến nghẹt thở, muốn nôn mửa, nhưng không phun ra được gì. Rõ ràng cảm nhận được một phần của đối phương đang ra ra vào vào trong thân thể của mình, làm cho tình trạng buồn nôn sợ hãi của cô càng trở nên nghiêm trọng!
Cô vẫn nghĩ mình đã chịu đựng rất tốt, cho dù có bị thương tổn cũng có thể bảo trì cảm xúc ổn định, cho dù bị đối đãi như vật phẩm cũng có thể lạc quan sống sót, cô không hận Brujah, cũng không hận Ventrue, cô tình nguyện chấp nhận cách sống trên tinh cầu xa lạ này, cô liều mạng kiên cường! Nhưng trên thực tế, thân thể của cô thành thực hơn cô nhiều, nó sợ hãi người khác phái đụng chạm, nó kháng cự bị cưỡng ép tiến vào, từng tế bào của nó đều la hét phẫn nộ……
“Buông buông…… Buông!"
Cao Đại Bàn điên cuồng trào nước mắt, sự phẫn nộ thiêu cháy cô, khiến đồng tử của cô cũng trở nên đỏ bừng! Cố sức ngẩng cổ lên gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang hưởng thụ luật động trên người mình, cơ hồ chỉ trong nháy mắt cô hung hăng vung tay cho đối phương một cái tát!
Cao Đại Bàn cảm thấy trong cuộc đời, động tác của mình chưa bao giờ nhanh như vậy, ác độc như vậy. Nhưng mặt đối phương lại không hề lệch đi chút nào, tựa hồ khinh thường chút lực công kích ấy, thậm chí ngay cả động tác dưới thân cũng không hề ngừng lại, chỉ nâng tay cầm lấy cánh tay phải vừa đánh anh ta, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay đỏ bừng kia, cười khẽ,“Đau không?"
Cao Đại Bàn nhìn anh ta, nước mắt không ngừng chảy xuống, hô hấp dồn dập đến nghẹn ngào, trong phổi dâng lên từng trận đau đớn. Vì thế anh ta lại áp tới hôn lên những giọt nước mắt của cô, tựa hồ muốn cô đừng khóc nữa.
Đau không? Đau không?
Cô vẫn nhìn anh ta như cũ, ứa nước mắt trả lời:“Rất đau……"
Sau đó né tránh mặt của anh ta, ngã mình vào chăn thật mạnh, lấy cánh tay che mắt, cúi đầu thì thào:“Thế mà tôi đã cầu cứu ngài…… vào lúc đó, tôi lại kêu tên của ngài….. Tôi đã kêu tên ngài!"
Động tác của Ventrue bỗng nhiên dừng lại, giống như đột nhiên bị đông lạnh, ngay cả những sợi tóc cũng yên lặng ngừng trong không khí!
Cô nằm dưới thân anh ta không nhúc nhích, nước mắt từ dưới cánh tay không ngừng chảy xuống, giọng nói cũng không còn nức nở, cô nói:“Cút ngay đi!"
To be continued…
Tác giả phát biểu: Bước ngoặt cuối cùng đã xong, đã chịu đủ thương tổn, nên kiếm đường chạy rồi.
Mọi người yên tâm, truyện này thật sự rất vui vẻ, nhẹ nhàng.
Được rồi, những bạn muốn quất tôi ráng nhịn suốt mấy chương vừa rồi có thể tự do xử lý…
Cao Đại Bàn nghe thấy có người kêu cô, đã rất lâu rồi không có ai kêu tên cô.
Trên tinh cầu Sange, khi mọi người nhắc tới cô đều dùng những đại từ linh tinh như“con người kia" hoặc là “sinh vật kia", đại diện phái bảo thủ như quản gia Silly thì cung kính mà xa cách gọi cô là “Tiểu thư", Lanka luôn mang theo biểu tình đau đầu gọi cô là “Đồ ngốc", về phần Thân vương Ventrue, hình như cho tới bây giờ anh ta…… cũng chưa từng gọi cô.
“Tiểu Tiểu, tỉnh lại."
Cao Đại Bàn chậm rãi mở mắt ra, thế giới sáng ngời bên ngoài khiến mất một lúc lâu sau cô mới thích ứng được, đồng tử mới chậm rãi tập trung lại.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, là pho tượng thiên sứ trên nóc nhà và thủy tinh năm màu xếp thành những hình vẽ tôn giáo.
Khẽ giật giật thân mình, tay chân và vòng eo đều đau nhức không thể động đậy.
Trên người là tấm chăn mềm mại, dưới thân là giường lớn êm ái trải lông thiên nga, màng khí giữ ấm lấp lánh bảy màu, bao bọc cả giường bệnh, duy trì nhiệt độ thật thoải mái.
Lanka đứng bên ngoài màng khí lo lắng nhìn cô, thẳng đến khi ánh mắt Đại Bàn tỉnh táo hơn, mới thả lỏng bả vai nhẹ nhàng thở ra.“Thật tốt quá, cảm tạ ông trời, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, nếu còn tiếp tục hôn mê đầu óc của cô chắc chắn sẽ bị thương tổn……"
Xoa thắt lưng chậc chậc than thở một phen, Lanka xoay người dặn dò trợ thủ mặc áo trắng bên cạnh,“Quả nhiên gọi tên người hôn mê có tác dụng trợ giúp người đó tỉnh lại, ghi nhớ số liệu nhé. Ai ai, bị thương nặng như vậy vẫn có thể cứu về, mình đúng là thiên tài! Hừ hừ, để xem sang năm viện nghiên cứu khoa học còn dám dùng những lý do linh tinh ngu xuẩn như ‘Thân là nhà dân tộc học lại đi nghiên cứu những lĩnh vực vượt quá bổn phận" để bác bỏ việc mình xin làm luận án tiến sĩ nghiên cứu y học không, bà đây sẽ dùng ghi chép của lần trị liệu này dập cho đám cụ ông cụ bà ngoan cố kia đẹp mặt! Ha ha ha ha……"
Tiếng cười the thé của nữ vương làm cho bạn học Đại Bàn càng thêm thanh tỉnh, cô há miệng thở dốc, lại không phát ra tiếng động gì, chỉ có yết hầu khô nứt vô cùng đau đớn……
Lanka vội vàng cúi người ngăn cản cô,“Í, đừng có nói, cô đã không ăn cơm uống nước nhiều ngày còn phát sốt, yết hầu vẫn chưa khôi phục đâu, cố gắng nói sẽ khiến niêm mạc bị rách, chảy máu. Tôi không mang mặt nạ cách ly, cô đừng có hại tôi. Lúc trước khi tìm được khu rừng của bọn cô quả thực giống như là lò sát sinh, khắp nơi đều là máu, máu của cô, máu của Thánh Huyết tộc…… Đội quân tiên phong vô cùng hỗn loạn, nếu thân vương không khẩn cấp ra lệnh phun thuốc tan máu và khử mùi trên diện rộng, chưa đánh nhau với loại thực vật kia, chúng tôi đã tự giết lẫn nhau khiến toàn quân bị diệt rồi ……"
Trợ thủ bên cạnh đi lên nâng Cao Đại Bàn toàn thân vô lực dậy, lại cẩn thận đặt sau lưng cô mấy chiếc gối lông thật lớn. Lanka cũng vừa lẩm bẩm vừa tiến vào trong màng khí ngồi xuống bên giường cô, đưa cho cô một ly nước nhỏ màu lam nhạt, nhìn cô chậm rãi uống.
Theo bàn tay Lanka chậm rãi nghiêng cái ly, chất lỏng man mát trượt xuống yết hầu khát cháy, cảm giác mượt mà thông thuận làm cho Cao Đại Bàn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thần chí rõ ràng hơn, sự đau đớn trên thân thể cũng càng rõ ràng. Cao Đại Bàn nhíu nhíu mày, cúi đầu nức nở một tiếng……
Lanka nhìn cô một lát, thở dài, đưa tay thương tiếc sờ sờ đầu Đại Bàn,“Khổ cho cô rồi …… Ai, trạng thái khôi phục bản năng của Thánh Huyết tộc sẽ bộc phát ra sức mạnh mà Huyết tộc bình thường cũng không thể chịu nổi, huống chi là con người có thể chất kém hơn rất nhiều…… Nhưng mà cũng phải nói, cô rất may mắn. Ngay cả tôi cũng không dám tin là cô còn sống, kết quả cô vẫn tay chân đầy đủ được ngài Brujah ôm ra khỏi rừng, hơn nữa trình độ mất máu vẫn nằm trong phạm vi không chế được……"
Cao Đại Bàn ngẩng đầu cắt ngang lời ca thán của Lanka,“May mắn? Gặp phải việc này… Cô cảm thấy tôi rất.. may mắn ư?"
Giọng nói Cao Đại Bàn khàn khàn khô khốc, có chút mơ hồ không rõ, ánh mắt nhìn Lanka suy yếu mà ươn ướt, giống như mang theo ánh nước đau đớn vì bị tổn thương……
Nhà khoa học Lanka nuốt nước miếng, quay đầu né tránh tầm mắt của người bị hại.
Im lặng trong chốc lát, lại quay đầu lại.
Nhìn cái ly trong tay mình, Lanka thấp giọng nói:“Có lẽ nói như vậy với cô thì hơi tàn khốc, nhưng trên thực tế cô thật sự phi thường may mắn. Lúc gặp phải loại thực vật kia cô vốn đã chết, lại có người tình nguyện xả thân cứu cô. Rồi sau đó khi Brujah không khống chế được mình, theo lý thuyết cô hẳn là sẽ bị hút khô mới đúng, nhưng anh ta lại có thể khống chế được mình không hút đến tận cùng. Cô không thể biết đó là chuyện khó khăn đến cỡ nào đâu. Lúc trước.., lúc trước khi tôi rơi vào hiểm cảnh, đã vô thức hút khô người bạn tốt nhất của tôi…… Nếu Brujah không phải quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh có ý chí kiên cường……" Lanka hít sâu một hơi,“Đương nhiên, đối với phụ nữ loài người mà nói, bị xâm hại giới tính cũng là chuyện rất nghiêm trọng, trong một số nền văn hóa thậm chí còn nghiêm trọng hơn mất mạng. Nhưng nơi này là Sange. Đối với Huyết tộc mà nói, chuyện này thật sự không đáng gì. Tôi từng nghiên cứu văn hóa của loài người, cho nên có thể lý giải sự phẫn nộ và khổ sở của cô. Nhưng đối với những Huyết tộc khác mà nói, căn bản sẽ không cảm thấy cô có gì tổn thất."
Cao Đại Bàn vùi mình trong chăn, ngơ ngác nhìn trần nhà không liên tiếng.
Một khoảng khắc xấu hổ tĩnh mịch.
Lanka buông cái ly xuống, cắn cắn môi, chuyển đề tài,“Quên đi, nói mấy chuyện vui vẻ đi. Hiện tại dưới trạng thái lộn xộn lung tung này, tin tức đáng mừng duy nhất chính là loại thực vật giết người chết tiệt kia đã bị giải quyết. Hóa ra bên ngoài thì tường đồng vách sắt, còn nhược điểm lại nằm ngay bên trong! Ngài Brujah hủy rễ cây của nó từ bên trong, loại thực vật kia liền tự động tàn lụi! Nói ra đúng là ít nhiều cũng nhờ hai người rơi xuống bên trong cái cây đó…… Hiện tại một tiêu bản được cũng gửi đến đây rồi, thuốc độc để tiêu diệt loại thực vật này có thể nhanh chóng phát huy công dụng!"
Lanka nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình thì nhịn không được bắt đầu kích động, hưng phấn đứng lên lẩm bẩm vài loại phương án dọn dẹp, cuối cùng căm giận vòng tay tổng kết:“Tất cả những chuyện phiền toái này đều do đám sâu bọ hèn hạ Sonata kia gây ra! Quả nhiên ngài Ventrue luôn đoán trúng, đám hạ lưu không có khí tiết kia ở trên chiến trường thì tháo chạy, chỉ biết dùng những chiêu số âm hiểm đâm sau lưng người ta! Vụng trộm từ thuyền buôn lậu mang mầm thực vật nguy hiểm vào Sange. Mùa tuyết mầm cây kia sẽ ngủ say, tránh được sự kiểm soát của nhân viên tuần tra, mà đến mùa mưa mầm cây sẽ chui từ dưới đất lên lập tức biến thành vũ khí sát thương quy mô lớn! Tôi đoán bọn họ đại khái là muốn chờ chúng ta hỗn loạn để phản kích, đáng tiếc bọn họ khẳng định không nghĩ tới chưa đợi loại thực vật này lan tràn, chúng ta đã tìm ra biện pháp hoàn toàn phá hủy nó. Mà trên chiến trường tướng quân Nosferatu cũng không chờ thời gian ngừng chiến chấm dứt, đã bắt tổ chức tiến công xâm lược! Hiện tại trên tinh hệ xoắn ốc ai ai cũng cảm thấy bất an, người người vội vàng tổ chức phòng ngự, âm mưu mai phục một năm trước đâu còn ai nhớ đến nữa? Mất nhiều công sức như vậy kết quả lại hoàn toàn thất bại, đúng là làm cho người ta khoái trá! Ha ha ha ha……"
Quay đầu thoáng nhìn Cao Đại Bàn không có phản ứng gì, Lanka ngượng ngùng ngừng cười, buông cánh tay đang chống nạnh xuống, uể oải nói:“Cô muốn nói ‘Liên quan gì đến tôi’ phải không? Được rồi, tôi thừa nhận những suy tính chính trị đó quả thực không có quan hệ gì với cô, tuy vậy, vẫn có chuyện liên quan đến cô."
Cao Đại Bàn nghiêng mặt nhìn Lanka.
Lanka hít sâu một hơi,“Về sau, có thể cô phải đổi chủ nhân."
Cao Đại Bàn quay mặt lại, tiếp tục nhìn trần nhà chằm chằm.
Lanka ngồi xuống bên cạnh cô một lần nữa, ngón tay buồn chán chọt chọt lớp màng khí mỏng manh,“Tuy rằng cô đã ký kết khế ước với Thân vương Ventrue, theo lý thuyết hầu tước Brujah có địa vị thấp hơn thân vương, không có tư cách ra tay với cô. Nhưng mà, trong luật pháp của Huyết tộc có một điều lệ ưu tiên nguyên tắc sinh tồn. Tức là, khi sinh mệnh Huyết tộc bị uy hiếp, có thể vì mục đích sinh tồn phá hỏng hoặc là xâm nhập lãnh địa của Huyết tộc khác, hoặc sử dụng đồ ăn và vũ khí của Huyết tộc khác, mà không bị địa vị hạn chế, cũng không bị đạo nghĩa hoặc pháp luật chỉ trích."
Lanka thở dài,“Tình huống lúc trước của hai người lại hoàn toàn phù hợp với trường hợp đặc thù này, hơn nữa Brujah lại là tộc nhân cuối cùng của gia tộc Monocypte, là đối tượng ưu tiên sống còn, tất cả tộc nhân Huyết tộc đều tán đồng với hành vi của anh ta. Mà đối với quý tộc bình thường, nếu đồ ăn bị những người khác sử dụng, xuất phát từ sở thích sạch sẽ và tự tôn quý tộc, chủ nhân bình thường đều nhường thức ăn của mình cho người cần sử dụng. Cho nên dựa theo tập tục của chúng ta, hiện tại ngài Brujah hoàn toàn có thể hợp pháp tiếp nhận cô."
Lanka nhìn Cao Đại Bàn vẫn không có phản ứng gì như cũ, bất đắc dĩ tiếp tục nói:“Đương nhiên, tình huống của cô hơi đặc biệt. Dù thế nào, ngài Ventrue cũng không đồng ý nhường cô lại. Nhưng tình huống hiện tại rất phức tạp, người có quyền lực quyết định, không phải ngài Ventrue, mà là hội trưởng lão. Thân phận người cuối cùng của tộc Monocyte cộng với quân công đánh bại loại thực vật kỳ quái kia làm cho Brujah chiếm rất nhiều ưu thế, huống chi father của Brujah chính là ngài Tremere đứng đầu hội trưởng lão……
Còn có một vấn đề khác, cái kia, cô là xử nữ phải không? Tuy rằng thời đại này đã không mấy ai để ý đến điểm ấy, nhưng căn cứ pháp luật từ xưa của Huyết tộc, đêm đầu tiên cũng là một trong những yếu tố quan trọng để cân nhắc. Thời cổ đại, mọi người tin rằng chủ nhân có thể lấy được đêm đầu tiên của người có thể xác và tinh thần đều trong trắng sẽ bảo trì được dòng máu tinh thuần, mà dòng máu tinh thuần thì đại biểu cho sức mạnh và sinh sôi nảy nở. Theo tôi được biết, cho đến bây giờ ngài Tremere vẫn chưa từ bỏ thí nghiệm gây giống đời sau, cho nên tôi nghĩ bất luận về công hay tư ông ấy cũng đều sẽ ủng hộ Brujah. Vì thế hiện tại tình thế rất bất lợi cho ngài Ventrue…… Khi tướng quân Brujah từ rừng rậm trở về việc đầu tiên ngài ấy làm chính là xin hội trưởng lão cho ngài ấy tiếp nhận cô, mà Thân vương Ventrue dĩ nhiên là lập tức từ chối! Hiện tại hai bên vẫn còn đang tranh chấp ở viện trưởng lão, ngài thân vương còn chưa trở về, tôi cảm thấy nên cho cô biết tình huống trước thì tốt hơn."
Cao Đại Bàn nhẹ giọng nói:“Ừa, cám ơn."
Lanka nhìn mặt bên của cô, suy nghĩ trong chốc lát, nhịn không được hỏi:“Cô…… hy vọng là ai? Tôi muốn nói, mặc kệ hội trưởng lão cũng không quản suy nghĩ của thân vương và tướng quân, bản thân cô hy vọng là ai?"
Cao Đại Bàn quay đầu nhìn Lanka, sau đó chậm rãi nói:“Lanka, tôi đói bụng, muốn ăn trứng ốp lết."
Lanka ôm trán,“Trứng ốp lết…… Đây là uyển chuyển lảng tránh vấn đề của tôi sao?"
“Không phải vậy." Cao Đại Bàn nằm lại, mềm nhũn lún sâu trong gối, tiếp tục nhìn trần nhà,“Kỳ thật, hy vọng của tôi thì có can hệ gì đâu? Tôi chẳng qua chỉ là đồ ăn mà thôi, giống như trước khi chúng ta chiên trứng ốp lết, chẳng lẽ phải đi hỏi ý của gà mái?"
Lanka im bặt.
Cao Đại Bàn mệt mỏi nhắm mắt lại,“Mọi người đều đói bụng muốn ăn cơm mà thôi, tôi cũng vậy. Cho nên Lanka, giúp tôi chiên cái trứng ốp lết đi."
“Tiểu Tiểu……"
Cao Đại Bàn lại nghe có người kêu tên cô.
Chính là tiếng gọi lần này gần sát như thế, mang theo hơi thở lạnh như băng lướt qua làn da, làm cho người ta không thoải mái, bị bắt tỉnh lại từ trong giấc mơ ấm áp. Mở mắt ra, nhìn thấy từng sợi từng sợi tóc màu bạc như ánh trăng nhè nhẹ buông rơi……
Ventrue chống một tay bên gối, cúi người nhìn cô.
Đôi mắt màu máu dài nhỏ nằm trên gương mặt tuấn mỹ giống như tượng, lóe lên ánh sáng sắc lạnh quỷ dị.
Cao Đại Bàn mơ hồ cảm thấy trên người đối phương mang theo một loại khí thế đáng sợ mà bình thường không có.
Hoặc là, loại đáng sợ này luôn bị che giấu dưới khí chất hoa lệ cao quý, chính là tối nay lại bị tùy tiện thả ra ……
“Hiện, hiện tại là lúc nào?" Không được tự nhiên quay đầu đi, Cao Đại Bàn nhanh chóng đánh giá bốn phía chung quanh. Ánh sáng mờ tối, cửa sổ đóng chặt, không có một ai. Những điều này có nghĩa hiện tại đang là ban ngày.
Trong thế giới Huyết tộc, ban đêm mới là thời khắc đèn đuốc sáng trưng tiếng người ồn ào. Mà ban ngày, trong tòa thành đóng kín chỉ có con người như cô và Thánh Huyết tộc không sợ ánh nắng mới có thể đi qua đi lại.
Hiện tại, việc này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, bởi vì trong tòa thành chỉ có hai người thanh tỉnh, có đôi khi lại rất nguy hiểm.
Tư thế gần sát áp bách của đối phương làm cho thân thể của cô hơi cứng ngắc, Cao Đại Bàn định mở miệng nói vài lời,“Tôi……"“Xuỵt……" Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phủ lên môi cô, ngăn cản những lời định thốt ra. Thân vương Ventrue híp mắt lại xem xét cô trong chốc lát, ngón tay phủ lên cánh môi cô liền theo sườn mặt bé nhỏ đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ ấm áp, sau đó dùng sức khẽ nâng gáy của cô kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt, hôn lên mái tóc mềm……
Cao Đại Bàn mở to hai mắt cổ cứng ngắc, giống như hít thở không thông, liều mạng thở hổn hển trong lòng đối phương!
Khi người đàn ông vừa mới dùng đầu ngón tay chạm vào cô, thân thể liền tự động run rẩy không ngừng, Cao Đại Bàn còn tưởng rằng đó là vì tay đối phương rất lạnh, nhưng hiện tại, ngay cả Cao Đại Bàn cũng ý thức được bản thân không được bình thường! Bị người khác phái ôm, cho dù kích động cũng không hẳn phải khó chịu đến mức trước mắt biến thành màu đen, thở không ra hơi giống như sắp chết chứ?
“Không, đừng…… đừng mà……" Môi theo bản năng run run từ chối, trong lòng cô cũng dùng âm lượng điên cuồng la lên buông buông! Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!! Mà cổ họng lại chỉ có thể phát ra những tiếng nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu, tay chân không có chút sức lực nào, mềm nhũn mặc người ta bài bố, thân thể lại kháng cự đến hơi hơi co rút!
Ngài thân vương đang ôm cô đương nhiên cũng phát hiện phản ứng dị thường của Cao Đại Bàn, ngừng động tác lại buông lỏng tay ra, cầm lấy bả vai của cô cúi đầu mặt không chút thay đổi nhìn mặt cô chằm chằm.
Cao Đại Bàn run lẩy bẩy không dừng được, dưới ánh mắt của Ventrue, cố sức dùng hai tay ôm chặt mình cuộn lại thành một cục, cúi đầu nức nở:“Xin ngài đừng chạm vào tôi……"
Cánh tay chộp lấy vai cô đột nhiên dùng sức, móng tay lập tức đâm vào da thịt, xương cốt khanh khách rung động như sắp vỡ vụn…… Nhưng mà, cho dù rát đau đớn cũng không thể làm cho thân thể cô ngừng run run kháng cự. Đau đớn và căng thẳng làm cho Cao Đại Bàn cảm thấy mình sắp hôn mê!
Giằng co một lát, dường như Ventrue rốt cuộc cũng ý thức được, cô hiện tại rất suy yếu không chịu nổi cơn tức giận cỡ này, liền dần dần thả lỏng, bàn tay theo bả vai của cô trượt xuống, động tác dịu dàng vuốt ve lưng cô, tay kia thì từ dưới chân cô vói vào, ôm cả chăn lẫn người, đặt trên đầu gối kéo vào trong ngực, ngón tay vén áo ngủ bị rách ra, nhẹ nhàng kéo xuống dưới vai, cúi đầu liếm hôn bả vai đổ máu của cô……
Vuốt ve hôn liếm thân mật như vậy lại làm toàn thân Cao Đại Bàn càng thêm căng thẳng! Trước mắt mê muội tựa hồ ngay cả lời kháng cự cũng không thể thốt ra, chỉ có thể trốn tránh nhắm mắt thật chặt, ôm lấy mình run rẩy.
“Ngươi chán ghét ta chạm vào ngươi đến mức này sao?" Ventrue cúi đầu cười lạnh một tiếng, cố ý trừng phạt hút mạnh hơn, chậm rãi từ bả vai hôn lên, khẽ cắn cằm cô,“Nhưng mà, ta nhất định phải chạm vào ngươi…… Giống như ta đã từng nói trước đây, chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ta sẽ nhịn không được muốn hôn ngươi, vuốt ve ngươi, muốn đến càng gần, muốn cắn càng sâu……" Đầu lưỡi, từ cái cằm ướt sũng hướng về phía trước, mờ ám liếm qua môi dưới thấm ướt môi trên, mở khớp hàm ra hôn thật sâu, bắt lấy đầu lưỡi trơn trượt định chạy trốn giam cầm dây dưa, không ngừng xâm nhập……
Hơi hơi tách ra, rũ mắt nhìn khuôn mặt nho nhỏ đang từ từ nhắm hai mắt lại của Cao Đại Bàn, Ventrue cười lạnh chậm rãi cúi đầu, môi nhẹ nhàng lướt qua mí mắt mỏng manh đang run run bất an của người dưới thân, cảm thụ được con ngươi kinh hoảng khẽ nhúc nhích, kiên nhẫn hôn qua lông mi bên trái, sau đó cẩn thận liếm lông mi bên phải,“ Ta vừa nhìn thấy ngươi, đã muốn ăn ngươi luôn. Ngươi có biết ta nhẫn nại bao lâu rồi không……"
Cao Đại Bàn không nói nên lời.
Cảm giác áp bách nguy hiểm từ người đàn ông này làm cho cô khẩn trương đến cơ hồ muốn khóc lớn!
Cô cảm thấy mình hiện tại tựa như một mâm thức ăn ngon lành bị mang lên bàn, bị người ta dùng dao nĩa cẩn thận lột da, nạo xương, sau đó mở cơ bắp mạch máu ra, cắn từng miếng từng miếng……
Brujah khiến cô thống khổ, nhưng người đàn ông trước mắt này chỉ cần hôn đã khiến cho cả người cô run rẩy! Cứ tiếp tục như vậy mình sẽ chết! Mình sẽ hít thở không thông mà chết! Cao Đại Bàn huy động toàn bộ ý chí chống cự thân thể đang tự động cứng ngắc, dùng hết sức lực toàn thân bắt đầu giãy dụa, kết quả của sự cố gắng lại chỉ có thể xoay mặt đi hơi hơi cử động tay chân mà thôi. Ventrue dễ dàng giữ chặt tay cô cố định cổ tay hai bên người, cắn cổ cô ép cô vào trong chăn!
Cơ hồ trong nháy mắt, Cao Đại Bàn nghĩ đến một cảnh giao phối trong thế giới động vật, khi sư tử đực cắn cổ sư tử cái, chúng nó cắn cổ họng giống cái là vì phòng ngừa đối phương phản kháng, nếu có sát ý, nháy mắt là có thể cắn chết. Mà Ventrue thậm chí không cần cắn chết cô, chỉ cần hút thêm mấy trăm cc máu, sinh mạng cô sẽ tự kết thúc.
Nhưng đức ngài thân vương, lại không bận tâm đến việc hút máu. Chỉ một lần lại một lần cắn nát làn da của cô, tạo ra những vết thương thật nhỏ chảy máu li ti, sau đó lại nhẹ nhàng liếm đi, làm cho vết thương biến mất. Bộ dáng kia giống như đang chuyên chú tham gia một loại trò chơi tàn nhẫn….. Đến khi hôn qua gáy bên kia, động tác của Ventrue mới ngừng lại. Môi rời khỏi da thịt ấm áp của Cao Đại Bàn, dần dần thay thế bằng ngón tay không có nhiệt độ. Anh ta vuốt ve dấu răng rõ ràng kia rất nhiều lần. Đó là dấu hiệu do răng nanh của Thánh Huyết lưu lại, dấu hiệu thể hiện sự độc chiếm và quyền sở hữu, mang theo mùi và sát ý của chủ nhân…… Đó không phải dấu hiệu do anh ta để lại.
“Lanka đã nói cho ngươi rồi sao? Chuyện viện trưởng lão……" Ventrue cúi đầu thì thào, giọng nói hoa lệ vang lên trong khung cảnh này có vẻ hơi tàn nhẫn,“…… Không muốn nghe kết quả cuối cùng sao?"
Cao Đại Bàn không nói gì, cô vội vàng nhân lúc đối phương hơi rời đi không ngừng thở, cứu lấy đầu óc thiếu dưỡng khí và trái tim đang nhảy lên quá nhanh của mình.
Ventrue cúi đầu nhìn, giống như kiên nhẫn chờ đáp án của cô. Sợi tóc màu bạc quý tộc lấp lánh rũ xuống tứ chi kề sát của hai người, hơi hơi phập phồng theo nhịp hô hấp dồn dập của người dưới thân, lại không có chút nhiệt độ nào, vẫn lóng lánh sắc lạnh mà cô quạnh trong không khí như cũ……
“A…… Cũng phải thôi, kỳ thật ngươi căn bản cũng không quan tâm là ai, đúng không?"
Thân vương không nhận được câu trả lời, tiếng cười khẽ nho nhỏ đột ngột vang vọng trong căn phòng trống trải, không hiểu sao lại mang theo chút cảm xúc tự giễu……
Thu nụ cười lạnh như băng lại, Ventrue mặt không chút thay đổi vươn tay, nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt áo ngủ của người dưới thân, sau đó giống như mở ra món quà mềm mại nhất, nhẹ nhàng cởi sạch lớp lớp vải dệt trên thân thể đối phương, thành kính hôn lên mỗi tấc da thịt, xoa dịu vẻ rét lạnh và run rẩy đáng thương vì sợ hãi trên mặt cô, thẳng đến khi chúng nó lại khôi phục sự dịu ngoan mượt mà…… Anh ta dịu dàng, không cho phép kháng cự ôm lấy cô, áp chặt giống như muốn thân thể hai người dung hòa thành một thể!
“Lúc ôm ngươi, cơ thể của ta cũng sẽ trở nên ấm áp." Anh ta hôns au tai cô nhẹ giọng nói,“Độ ấm như vậy sẽ làm ta sinh ra ảo giác như bản thân mình cũng còn sống," Anh ta hôn lên môi cô môi nhẹ giọng nói,“Ta rất thích."
Anh ta thật sự rất thích.
Khắp nơi là những nụ hôn, khắp nơi đều là ma sát, nơi nơi đều là những ngón tay khiêu khích, Cao Đại Bàn cảm thấy mình giống như đang chìm sâu vào địa ngục âu yếm, sự nhẫn nại của thân vương Ventrue quả thực có thể kiên trì đến tận cùng vũ trụ! Màn dạo đầu nhẹ nhàng lâu đến mức ngay cả nhiệt độ cơ thể của hai người cũng dung hòa thành một! Thẳng đến khi Cao Đại Bàn không còn cảm giác được thân thể lạnh như băng của đối phương, Ventrue mới bắt đầu chậm rãi tiến vào…… Anh ta cầm mặt cô, vuốt ve khóe mắt ươn ướt, dùng khẩu khí ra lệnh nói,“Mở to mắt ra, nhìn ta."
Cao Đại Bàn không muốn mở, cô cảm thấy chỉ cần không mở to mắt, thế giới của mình sẽ không bị tàn phá, ai cũng không vào được.
Nhưng hiển nhiên đối phương đã quen thói mạnh mẽ đột nhập, hạ thân dùng sức thúc lên khiến cho cô mở to hai mắt thét chói tai ra tiếng!
Ventrue cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô, nhận lấy những tiếng gào thét nát vụn kia, vuốt ve tóc cô nhẹ giọng nỉ non:“Tốt lắm, cứ như vậy, nhìn ta, không được nghĩ đến chuyện gì khác." Bờ môi của anh ta hôn lòng bàn tay của cô thật sâu, đôi mắt dài nhỏ sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm đồng tử của cô đang co rút lại, dấu răng bên gáy do người đàn ông khác lưu lại bị móng tay sắc bén của anh ta phá tan, mang theo màu máu đỏ tươi…… Anh ta cúi đầu nói:“Nhớ kỹ, ta mới là chủ nhân của ngươi."
Cô trợn tròn mắt rơi lệ, cả người đều đau đớn, không nghe lọt bất cứ lời nào.
Cúi đầu cắn cắn đầu ngón tay của cô, dùng sức lôi kéo hai cổ tay cố định trên đỉnh đầu, đức ngài thân vương dùng khẩu khí dụ dỗ cúi người nhẹ giọng nói bên tai cô:“Sẽ không đau lắm đâu, tin tưởng ta."
Cao Đại Bàn không tin.
Nhưng mặc kệ cô có tin hay không, anh ta cũng sẽ không ngừng.
Lần thẳng tiến đầu tiên khiến cho cô gần như ngất đi, tất cả sức lực bị ức chế trong cơ thể dường như đột ngột bộc phát! Cao Đại Bàn thét chói tai ra tiếng, tiếng thét thê lương khiến bản thân cô cũng phải giật mình!
Theo tiếng thét chói tai này, cô cảm thấy sức lực trong tứ chi đã trở lại! Vì thế lập tức không chút do dự chống đẩy kẻ nằm trên người mình, ra sức thẳng lưng vặn vẹo hai chân muốn bỏ thứ xâm nhập đó ra…… Ma sát động đậy như vậy dĩ nhiên không phải chuyện tốt, người đàn ông trên người cô cúi đầu kêu rên một tiếng, cơ bắp nháy mắt siết chặt! Buông lỏng cánh tay đang cầm lấy tay cô ra. Cao Đại Bàn còn chưa kịp vui mừng, đã phát hiện đôi tay kia trượt xuống theo đường cong thân thể, sau đó đặt trên lưng mình, tay kia thì nâng mông mình lên, phối hợp tạo ra tư thế càng tiện dùng sức hơn!
Với thân thể suy yếu như vậy, trong thời gian ngắn liên tục chịu đựng sự xâm phạm của hai Huyết tộc, Cao Đại Bàn chỉ cảm thấy mình sắp nổ mạnh! Liều mạng giãy dụa ngoại trừ tiêu hao thể lực ra không có tác dụng gì khác, hai tay dùng sức cào vai đối phương cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào trên thân thể cường tráng của Huyết tộc, mái tóc bạc hoa lệ cô túm được đã bị kéo đến rối bù, nhưng người đàn ông kia hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cũng không hề có ý dừng lại, nhiều nhất khi tóc bị lôi kéo vướng bận thì cúi đầu trừng phạt cắn cắn vành tai của cô……
Cao Đại Bàn cảm thấy trước mắt mình dần dần biến thành màu đen, ngực buồn bực đến nghẹt thở, muốn nôn mửa, nhưng không phun ra được gì. Rõ ràng cảm nhận được một phần của đối phương đang ra ra vào vào trong thân thể của mình, làm cho tình trạng buồn nôn sợ hãi của cô càng trở nên nghiêm trọng!
Cô vẫn nghĩ mình đã chịu đựng rất tốt, cho dù có bị thương tổn cũng có thể bảo trì cảm xúc ổn định, cho dù bị đối đãi như vật phẩm cũng có thể lạc quan sống sót, cô không hận Brujah, cũng không hận Ventrue, cô tình nguyện chấp nhận cách sống trên tinh cầu xa lạ này, cô liều mạng kiên cường! Nhưng trên thực tế, thân thể của cô thành thực hơn cô nhiều, nó sợ hãi người khác phái đụng chạm, nó kháng cự bị cưỡng ép tiến vào, từng tế bào của nó đều la hét phẫn nộ……
“Buông buông…… Buông!"
Cao Đại Bàn điên cuồng trào nước mắt, sự phẫn nộ thiêu cháy cô, khiến đồng tử của cô cũng trở nên đỏ bừng! Cố sức ngẩng cổ lên gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang hưởng thụ luật động trên người mình, cơ hồ chỉ trong nháy mắt cô hung hăng vung tay cho đối phương một cái tát!
Cao Đại Bàn cảm thấy trong cuộc đời, động tác của mình chưa bao giờ nhanh như vậy, ác độc như vậy. Nhưng mặt đối phương lại không hề lệch đi chút nào, tựa hồ khinh thường chút lực công kích ấy, thậm chí ngay cả động tác dưới thân cũng không hề ngừng lại, chỉ nâng tay cầm lấy cánh tay phải vừa đánh anh ta, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay đỏ bừng kia, cười khẽ,“Đau không?"
Cao Đại Bàn nhìn anh ta, nước mắt không ngừng chảy xuống, hô hấp dồn dập đến nghẹn ngào, trong phổi dâng lên từng trận đau đớn. Vì thế anh ta lại áp tới hôn lên những giọt nước mắt của cô, tựa hồ muốn cô đừng khóc nữa.
Đau không? Đau không?
Cô vẫn nhìn anh ta như cũ, ứa nước mắt trả lời:“Rất đau……"
Sau đó né tránh mặt của anh ta, ngã mình vào chăn thật mạnh, lấy cánh tay che mắt, cúi đầu thì thào:“Thế mà tôi đã cầu cứu ngài…… vào lúc đó, tôi lại kêu tên của ngài….. Tôi đã kêu tên ngài!"
Động tác của Ventrue bỗng nhiên dừng lại, giống như đột nhiên bị đông lạnh, ngay cả những sợi tóc cũng yên lặng ngừng trong không khí!
Cô nằm dưới thân anh ta không nhúc nhích, nước mắt từ dưới cánh tay không ngừng chảy xuống, giọng nói cũng không còn nức nở, cô nói:“Cút ngay đi!"
To be continued…
Tác giả phát biểu: Bước ngoặt cuối cùng đã xong, đã chịu đủ thương tổn, nên kiếm đường chạy rồi.
Mọi người yên tâm, truyện này thật sự rất vui vẻ, nhẹ nhàng.
Được rồi, những bạn muốn quất tôi ráng nhịn suốt mấy chương vừa rồi có thể tự do xử lý…
Tác giả :
Yêu Chu