Black Dog (Hắc Khuyển)
Chương 17: Lần đầu gặp mặt
Hai ngày đã trôi qua từ lúc nhận được tin nhắn. Tài khoản tên Piki không còn đăng nhập thêm một lần nào nữa. Nhưng kẻ đó lại là người đầu tiên và duy nhất nhìn thấy được những đường vân đen trên tay Iris, điều đó cũng đủ để cô cất công tới tỉnh Mie một chuyến.
Do không rõ địa chỉ nên ba người Iris, Taka và vị nữ bác sĩ đi đến thành phố Toba (thuộc tỉnh Mie). Họ thuê phòng tại một nhà trọ Ryokan truyền thống, vì theo dạng "ăn và ngủ" nên khá thoải mái. Điều đặc biệt là các căn phòng được thiết kế xếp xung quanh khu vườn đá nhỏ ở giữa khuôn viên.
Trong lúc chờ đợi sự hồi đáp của kẻ bí ẩn kia. Ba người định đi tham quan thuỷ cung Toba, thuỷ cung lớn nhất Nhật Bản, để giết thời gian. Sau một tuần nếu không có gì sảy ra cô sẽ về Pháp. Lúc rời nhà trọ Iris vô tình lướt qua một người mặc đồ đen ở sảnh tiếp khách, cô không thể nhìn rõ mặt vì kẻ đó trùm đầu. Trên vai hắn có đeo một ống hình trụ màu đen, dài hơn một mét. Hình dáng đó rất quen, cô chắc chắn mình đã từng gặp nhưng ở đâu, như thế nào thì không thể nhớ nổi.
- Chị Iris...CHỊ IRIS.
- Hử, có chuyện gì? - Cô giật mình.
- Chúng ta đi thôi.
- Ừm.
Màu xanh trong của nước, dòng sinh vật phù du, sự đa dạng về giống loài và những rạn san hô đều giống y hệt với tự nhiên. Iris nhìn những con cá bơi lội qua tấm kính dày bên trên, có lẽ chúng chẳng hề biết rằng mình đang bị nhốt. Nơi chúng sống thực chất chỉ là một bể cá cỡ lớn. So với đại dương ngoài kia chẳng bao giờ có thể sánh bằng.
Nhưng như vậy thì có làm sao. Nhìn cách chúng bơi tung tăng bơi lội kìa, trông rất vui vẻ. Không cần phải lo lắng về kẻ thù, được cho ăn đều đặn, cũng chẳng cần tranh giành với ai. Sống ở đâu thì đâu gì có quan trọng. Chỉ cần bản thân vui vẻ, hạnh phúc là được. Con người dù sống trong môi trường bao la rộng lớn nhưng chẳng phải trong lòng vẫn cảm thấy bị tù túng đấy thôi.
Tâm trạng Iris không được ổn lắm, cô bắt đầu nhớ đến Chika và những lời nói của con quái vật trước khi chết. Con người cuối cùng sẽ đi về đâu? Có phải địa ngục đang đón chờ cô ở phía bên kia không? Những câu hỏi đó cô mãi mãi sẽ chẳng bao giờ nhận được câu trả lời.
Dù vậy, Iris cũng nhanh chóng cân bằng được cảm xúc khi nhìn vào cái dáng bơi ngửa của những con rái cá và cách chúng dùng tay tự mát xa mặt chính mình, thực sự đáng yêu mết mức. Những khuôn mặt ngơ ngác và mập ú của những con lợn biển làm cô vô thức bật cười. Iris thích động vật hơn con người vì mọi thứ chúng làm đều chân thật, không vụ lợi ai, không âm mưu hay tính toán.
- Này chị biết không, lợn biển được gọi là "nàng tiên cá ngoài đời thực đấy" - Taka vui vẻ giới thiệu cho Iris khi cả hai đứng đang trước bể kính.
- Thật sao?
- Tên khoa học của chúng là Sirenia xuất phát từ tên nhân vật người cá Siren trong thần thoại Hy Lạp. - Vị nữ bác sĩ lần đầu tiên lên tiếng bắt chuyện, cô đã gần như giữ im lặng suốt chuyến đi.
- Chị Yamaguchi cũng biết sao? - Taka ngạc nhiên.
Sau khi phát hiện ra mình lỡ miệng thì nữ bác sĩ khẽ đỏ mặt rồi quay đi nơi khác.
- Không phải tôi thích mấy cái con vật chậm chạp ấy. Chỉ là,...chỉ là có tìm hiểu một chút thôi. Đúng rồi chỉ có vậy thôi.
- Em thấy lợn biển dễ thương mà, chị không thích chúng sao?
- Em cũng thấy vậy sao, Iris? Chúng dễ thương mà đúng không?
Lại phát hiện ra mình lỡ miệng một lần nữa, Yamaguchi lập tức ngồi xuống lấy tay che hẳn đi khuôn mặt đang cực kì xấu hổ của mình.
- Lúc nhỏ chị rất thích lợn biển nhưng lúc nào cũng bị bạn bè trêu trọc, nói rằng lợn biển rất xấu xí. - Yamaguchi từ từ kể.
- Em thấy nó xấu thật mà. - Taka ngây ngô đáp lại.
- Im lặng, em nói tiếp là tự bắt xe về đi nhé.
- Em xin lỗi, em là lỡ lời thôi. Lợn biển rất dễ thương, là loại động rật đáng yêu nhất trên trái đất này.
Taka cố giúp Yamaguchi đỡ thấy xấu hổ nhưng bị phản tác dụng, cuối cùng cậu cũng bị Iris bỏ rơi. Cậu không có khiếu ăn nói với con gái, vốn là gợi chuyện để nói mà cuối cùng bị giận ngược lại. Vì thế dù có khuôn mặt điển trai nhưng tình trường của cậu vẫn là một tờ giấy trắng tinh không hề bị lem chút mực nào.
Đến năm giờ chiều, khi mặt trời chuẩn bị lặn khuất sau những căn nhà cao tầng. Ánh tà dương cũng dần nhường chỗ cho bóng đèn thành phố. Họ trở về vì đã muộn và cũng vì cơn sốt của Iris. Mỗi ngày sự tỉnh táo của cô vào khoảng thời gian này đều ít dần hơn. Dù đã khám chữa, xét nghiệm đủ thứ nhưng kết quả vẫn là cơ thể cô hoàn toàn không có vấn đề gì.
Iris sốt không cao nhưng dai dẳng cho đến tận sáng. Yamaguchi thay cho Iris bộ yukata màu vàng nhạt của nhà trọ rồi để cô nghỉ ngơi. Giữa đêm khi mọi người đã ngủ, Iris tự mình bỏ ra ngoài, ngồi dựa vào cây cột hành lang, ngắm khu vườn đá và mặt trăng tròn trĩnh trên trời.
Con người chỉ lo sống vội vã, hơn thua người khác nhưng đến khi ngoảnh đầu lại thì chẳng có gì cả. Iris lặng yên ngắm nhìn không gian tĩnh mịch xung quanh, mọi người hầu như đã chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng thật sáng, cuộc sống hiện đại này đã khiến ta dần lãng quên vẻ đẹp của nó.
- Sao cô chưa ngủ? - Một giọng nam trầm ấm vang lên từ trong bóng tối.
Iris nhìn thấy một bóng người màu đen đang dựa vào cây cột hành lang đối diện với ở phía bên kia khu vườn.
- Anh là ai?
- Không là ai cả. - Người con trai đáp. - Cô nên đi ngủ sớm. Đừng ra ngoài vào buổi tối.
- Nhưng mà tôi không ngủ được, làm sao đây. - Iris cười khổ. - Anh có muốn thức cùng tôi không?
- Giọng cô sao vậy?
- Không có gì đâu, chỉ là bị một con quái vật nguyền rủa thôi.
Iris đùa giỡn với căn bệnh của mình, như vậy sẽ giúp cô thoải mái hơn khi nói ra. Bởi vì làm gì có ai tin vào những câu nói điên rồ đó.
Giữa khu vườn chợt xuất hiện một đốm sáng nhỏ màu xanh nhạt. Ánh sáng đó rất yếu ớt, khi bay trên không trung tưởng chừng chỉ cần một con gió nhẹ cũng có thể thổi tắt. Cô vô thức vươn tay lên.
- Đừng chạm vào. - Người con trai lại lên tiếng. Giọng anh trầm ổn không nhanh cũng không chậm.
- Nó là gì vậy? Thực sự rất đáng thương.
- Đừng để tâm đến. Con quái vật đã nguyền rủa cô đang ở đâu?
- Nó chết rồi.
Người con trai trong chốc lát đã xuất hiện ngay bên cạnh cô. Không một tiếng động, tựa như cơn gió trong màm đêm. Tay áo bên phải Iris đột nhiên bị kéo lên cao. Lực của anh ta không quá mạnh nhưng vẫn khiến cô bị đau.
- Anh làm gì vậy, buông ra. - Iris mệt nhọc nói, cô thậm chí còn không có sức để tự rụt tay lại.
- Cô đã bị bao lâu rồi? - Giọng điệu người con trai vẫn không thay đổi.
- BUÔNG CHỊ ẤY RA.
Taka xuất hiện, cậu cực kì tức giận với người đàn ông lạ mặt đang cố làm phiền chị họ mình. Hắn có thể là người xấu muốn lợi dụng lúc chị ấy không tỉnh táo để giở trò. Là kẻ hèn hạ trong những kẻ hèn hạ. Tuy nhiên hắn lại không có hành động gì khác, chỉ đứng nhìn cậu dìu Iris về phòng rồi lặng lẽ biến mất.
Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, cơ thể Iris đã trở về trạng thái bình thường. Vừa mở mắt ra cô liền bị Taka mắng vì chuyện tối hôm qua mặc dù cô chẳng còn nhớ gì cả. Sau khi ăn sáng xong mọi người định sẽ tiếp tục tham quan những nơi khác của thành phố Toba.
Lúc chuẩn bị ra ngoài Iris thấy một người con trai và một bé gái đang đứng chăm chú nhìn bức tranh phong cảnh treo ở trước sảnh tiếp khách.
Anh ta mặc một cái áo khoác dù màu đen, trùm kín đầu, vai phải đeo ống đựng tranh. Dù mới chỉ nhìn từ phía sau lưng cũng đã khiến lồng ngực của cô vô cùng khó chịu. Hình dáng đó thật sự rất quen nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Iris cố lục tung mọi ngóc ngách trong trí nhớ mình nhưng vẫn không có kết quả.
- Này, ta đói rồi đi ăn thôi. - Đứa bé gái bất ngờ lên tiếng.
Người con trai không nói gì chỉ gật nhẹ rồi cả hai bỏ đi. Iris bất giác hối thúc bản thân phải nhanh lên, bởi vì nếu lúc này không bắt kịp họ, cô cảm giác rằng mình sẽ chẳng còn có cơ hội nữa.
- Xin lỗi...xin chờ một chút. Hình như...tôi và anh đã từng gặp nhau thì phải. - Iris vừa thở gấp vừa nói.
Chàng trai quay lại nhìn người con gái phía sau, anh im lặng một lúc khá lâu. Chẳng ai biết được anh đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt đen láy ấy cũng chẳng có chút biến động nào, vẫn mang một vẻ lạnh lẽo và u buồn.
- Không, đây là lần đầu tiên.
- Tôi...xin lỗi. Có lẽ tôi đã nhầm lẫn.
- Tôi có thể nhìn tay phải cô một chút được không? - Chàng trai bất ngờ đề nghị.
Iris có hơi khó hiểu và ngần ngại nhưng cũng sắn tay áo sơ mi lên giơ ra phía trước. Anh chạm ngón tay vào làn da trắng muốt mềm mại ấy cùng lúc đó đôi mắt cẩn thận quan sát những đường vân đen quái dị đang lan rộng trên tay cô.
Chàng trai trầm mặc một chút rồi cố nắm lấy những đường vân đen kéo ra. Những tia điện nhỏ màu đen đột nhiên xuất hiện, cơn đau nhói lập tức truyền đến hệ thần kinh, theo phản xạ Iris rụt người lại. Cô tức giận định mắng chửi nhưng chàng trai trước mặt còn bị nặng hơn, lòng bàn tay anh ta dường như đã bị cháy khét, tiếng xì xèo của mỡ và thịt vẫn còn đang tiếp tục vang lên.
- Anh có sao không? Tay anh...
- Không sao. Vài hôm sẽ lành lại.
Quên đi chuyện vừa mới bị đau, Iris dường như rất vui mừng vì có thể gặp được kẻ giống mình. Cô không phải là kẻ tâm thần bị hoang tưởng. Hoặc ít nhất cô cũng không hoang tưởng một mình. Không hiểu sao cô đã kể cho anh nghe tất cả sự thật mà không hề che giấu và ái ngại điều gì, kể cả lí do bản thân đến Mie. Ở anh có cảm giác gì đó rất an toàn. Cô cũng đưa cho anh xem thanh tanto bí ẩn mà mình đang giữ. Sau đó cả hai tạm biệt và hẹn gặp lại vào buổi chiều.
- Tại sao thanh tanto của tộc trưởng Sousuke lại ở trong tay chị ta? - Bé gái ở phía sau bất ngờ xuất hiện nói.
- Là anh đã đưa.
Con bé nghe thấy thế phồng má lên tức giận.
- Ngươi,...ngươi thích ả đúng không? Tên đào hoa, tên lăng nhăng.
- Nó là một câu chuyện dài, anh sẽ kể cho em nghe sau.
- Ta không muốn nghe lời nguỵ biện của ngươi.
- Keiko, em có thể giúp giải lời nguyền trên cô gái loài người đó không?
- Ta không làm được. Nhưng thật ra vẫn có một cách.
- Cách gì?
- Còn lâu ta mới nói.
Do không rõ địa chỉ nên ba người Iris, Taka và vị nữ bác sĩ đi đến thành phố Toba (thuộc tỉnh Mie). Họ thuê phòng tại một nhà trọ Ryokan truyền thống, vì theo dạng "ăn và ngủ" nên khá thoải mái. Điều đặc biệt là các căn phòng được thiết kế xếp xung quanh khu vườn đá nhỏ ở giữa khuôn viên.
Trong lúc chờ đợi sự hồi đáp của kẻ bí ẩn kia. Ba người định đi tham quan thuỷ cung Toba, thuỷ cung lớn nhất Nhật Bản, để giết thời gian. Sau một tuần nếu không có gì sảy ra cô sẽ về Pháp. Lúc rời nhà trọ Iris vô tình lướt qua một người mặc đồ đen ở sảnh tiếp khách, cô không thể nhìn rõ mặt vì kẻ đó trùm đầu. Trên vai hắn có đeo một ống hình trụ màu đen, dài hơn một mét. Hình dáng đó rất quen, cô chắc chắn mình đã từng gặp nhưng ở đâu, như thế nào thì không thể nhớ nổi.
- Chị Iris...CHỊ IRIS.
- Hử, có chuyện gì? - Cô giật mình.
- Chúng ta đi thôi.
- Ừm.
Màu xanh trong của nước, dòng sinh vật phù du, sự đa dạng về giống loài và những rạn san hô đều giống y hệt với tự nhiên. Iris nhìn những con cá bơi lội qua tấm kính dày bên trên, có lẽ chúng chẳng hề biết rằng mình đang bị nhốt. Nơi chúng sống thực chất chỉ là một bể cá cỡ lớn. So với đại dương ngoài kia chẳng bao giờ có thể sánh bằng.
Nhưng như vậy thì có làm sao. Nhìn cách chúng bơi tung tăng bơi lội kìa, trông rất vui vẻ. Không cần phải lo lắng về kẻ thù, được cho ăn đều đặn, cũng chẳng cần tranh giành với ai. Sống ở đâu thì đâu gì có quan trọng. Chỉ cần bản thân vui vẻ, hạnh phúc là được. Con người dù sống trong môi trường bao la rộng lớn nhưng chẳng phải trong lòng vẫn cảm thấy bị tù túng đấy thôi.
Tâm trạng Iris không được ổn lắm, cô bắt đầu nhớ đến Chika và những lời nói của con quái vật trước khi chết. Con người cuối cùng sẽ đi về đâu? Có phải địa ngục đang đón chờ cô ở phía bên kia không? Những câu hỏi đó cô mãi mãi sẽ chẳng bao giờ nhận được câu trả lời.
Dù vậy, Iris cũng nhanh chóng cân bằng được cảm xúc khi nhìn vào cái dáng bơi ngửa của những con rái cá và cách chúng dùng tay tự mát xa mặt chính mình, thực sự đáng yêu mết mức. Những khuôn mặt ngơ ngác và mập ú của những con lợn biển làm cô vô thức bật cười. Iris thích động vật hơn con người vì mọi thứ chúng làm đều chân thật, không vụ lợi ai, không âm mưu hay tính toán.
- Này chị biết không, lợn biển được gọi là "nàng tiên cá ngoài đời thực đấy" - Taka vui vẻ giới thiệu cho Iris khi cả hai đứng đang trước bể kính.
- Thật sao?
- Tên khoa học của chúng là Sirenia xuất phát từ tên nhân vật người cá Siren trong thần thoại Hy Lạp. - Vị nữ bác sĩ lần đầu tiên lên tiếng bắt chuyện, cô đã gần như giữ im lặng suốt chuyến đi.
- Chị Yamaguchi cũng biết sao? - Taka ngạc nhiên.
Sau khi phát hiện ra mình lỡ miệng thì nữ bác sĩ khẽ đỏ mặt rồi quay đi nơi khác.
- Không phải tôi thích mấy cái con vật chậm chạp ấy. Chỉ là,...chỉ là có tìm hiểu một chút thôi. Đúng rồi chỉ có vậy thôi.
- Em thấy lợn biển dễ thương mà, chị không thích chúng sao?
- Em cũng thấy vậy sao, Iris? Chúng dễ thương mà đúng không?
Lại phát hiện ra mình lỡ miệng một lần nữa, Yamaguchi lập tức ngồi xuống lấy tay che hẳn đi khuôn mặt đang cực kì xấu hổ của mình.
- Lúc nhỏ chị rất thích lợn biển nhưng lúc nào cũng bị bạn bè trêu trọc, nói rằng lợn biển rất xấu xí. - Yamaguchi từ từ kể.
- Em thấy nó xấu thật mà. - Taka ngây ngô đáp lại.
- Im lặng, em nói tiếp là tự bắt xe về đi nhé.
- Em xin lỗi, em là lỡ lời thôi. Lợn biển rất dễ thương, là loại động rật đáng yêu nhất trên trái đất này.
Taka cố giúp Yamaguchi đỡ thấy xấu hổ nhưng bị phản tác dụng, cuối cùng cậu cũng bị Iris bỏ rơi. Cậu không có khiếu ăn nói với con gái, vốn là gợi chuyện để nói mà cuối cùng bị giận ngược lại. Vì thế dù có khuôn mặt điển trai nhưng tình trường của cậu vẫn là một tờ giấy trắng tinh không hề bị lem chút mực nào.
Đến năm giờ chiều, khi mặt trời chuẩn bị lặn khuất sau những căn nhà cao tầng. Ánh tà dương cũng dần nhường chỗ cho bóng đèn thành phố. Họ trở về vì đã muộn và cũng vì cơn sốt của Iris. Mỗi ngày sự tỉnh táo của cô vào khoảng thời gian này đều ít dần hơn. Dù đã khám chữa, xét nghiệm đủ thứ nhưng kết quả vẫn là cơ thể cô hoàn toàn không có vấn đề gì.
Iris sốt không cao nhưng dai dẳng cho đến tận sáng. Yamaguchi thay cho Iris bộ yukata màu vàng nhạt của nhà trọ rồi để cô nghỉ ngơi. Giữa đêm khi mọi người đã ngủ, Iris tự mình bỏ ra ngoài, ngồi dựa vào cây cột hành lang, ngắm khu vườn đá và mặt trăng tròn trĩnh trên trời.
Con người chỉ lo sống vội vã, hơn thua người khác nhưng đến khi ngoảnh đầu lại thì chẳng có gì cả. Iris lặng yên ngắm nhìn không gian tĩnh mịch xung quanh, mọi người hầu như đã chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng thật sáng, cuộc sống hiện đại này đã khiến ta dần lãng quên vẻ đẹp của nó.
- Sao cô chưa ngủ? - Một giọng nam trầm ấm vang lên từ trong bóng tối.
Iris nhìn thấy một bóng người màu đen đang dựa vào cây cột hành lang đối diện với ở phía bên kia khu vườn.
- Anh là ai?
- Không là ai cả. - Người con trai đáp. - Cô nên đi ngủ sớm. Đừng ra ngoài vào buổi tối.
- Nhưng mà tôi không ngủ được, làm sao đây. - Iris cười khổ. - Anh có muốn thức cùng tôi không?
- Giọng cô sao vậy?
- Không có gì đâu, chỉ là bị một con quái vật nguyền rủa thôi.
Iris đùa giỡn với căn bệnh của mình, như vậy sẽ giúp cô thoải mái hơn khi nói ra. Bởi vì làm gì có ai tin vào những câu nói điên rồ đó.
Giữa khu vườn chợt xuất hiện một đốm sáng nhỏ màu xanh nhạt. Ánh sáng đó rất yếu ớt, khi bay trên không trung tưởng chừng chỉ cần một con gió nhẹ cũng có thể thổi tắt. Cô vô thức vươn tay lên.
- Đừng chạm vào. - Người con trai lại lên tiếng. Giọng anh trầm ổn không nhanh cũng không chậm.
- Nó là gì vậy? Thực sự rất đáng thương.
- Đừng để tâm đến. Con quái vật đã nguyền rủa cô đang ở đâu?
- Nó chết rồi.
Người con trai trong chốc lát đã xuất hiện ngay bên cạnh cô. Không một tiếng động, tựa như cơn gió trong màm đêm. Tay áo bên phải Iris đột nhiên bị kéo lên cao. Lực của anh ta không quá mạnh nhưng vẫn khiến cô bị đau.
- Anh làm gì vậy, buông ra. - Iris mệt nhọc nói, cô thậm chí còn không có sức để tự rụt tay lại.
- Cô đã bị bao lâu rồi? - Giọng điệu người con trai vẫn không thay đổi.
- BUÔNG CHỊ ẤY RA.
Taka xuất hiện, cậu cực kì tức giận với người đàn ông lạ mặt đang cố làm phiền chị họ mình. Hắn có thể là người xấu muốn lợi dụng lúc chị ấy không tỉnh táo để giở trò. Là kẻ hèn hạ trong những kẻ hèn hạ. Tuy nhiên hắn lại không có hành động gì khác, chỉ đứng nhìn cậu dìu Iris về phòng rồi lặng lẽ biến mất.
Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, cơ thể Iris đã trở về trạng thái bình thường. Vừa mở mắt ra cô liền bị Taka mắng vì chuyện tối hôm qua mặc dù cô chẳng còn nhớ gì cả. Sau khi ăn sáng xong mọi người định sẽ tiếp tục tham quan những nơi khác của thành phố Toba.
Lúc chuẩn bị ra ngoài Iris thấy một người con trai và một bé gái đang đứng chăm chú nhìn bức tranh phong cảnh treo ở trước sảnh tiếp khách.
Anh ta mặc một cái áo khoác dù màu đen, trùm kín đầu, vai phải đeo ống đựng tranh. Dù mới chỉ nhìn từ phía sau lưng cũng đã khiến lồng ngực của cô vô cùng khó chịu. Hình dáng đó thật sự rất quen nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Iris cố lục tung mọi ngóc ngách trong trí nhớ mình nhưng vẫn không có kết quả.
- Này, ta đói rồi đi ăn thôi. - Đứa bé gái bất ngờ lên tiếng.
Người con trai không nói gì chỉ gật nhẹ rồi cả hai bỏ đi. Iris bất giác hối thúc bản thân phải nhanh lên, bởi vì nếu lúc này không bắt kịp họ, cô cảm giác rằng mình sẽ chẳng còn có cơ hội nữa.
- Xin lỗi...xin chờ một chút. Hình như...tôi và anh đã từng gặp nhau thì phải. - Iris vừa thở gấp vừa nói.
Chàng trai quay lại nhìn người con gái phía sau, anh im lặng một lúc khá lâu. Chẳng ai biết được anh đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt đen láy ấy cũng chẳng có chút biến động nào, vẫn mang một vẻ lạnh lẽo và u buồn.
- Không, đây là lần đầu tiên.
- Tôi...xin lỗi. Có lẽ tôi đã nhầm lẫn.
- Tôi có thể nhìn tay phải cô một chút được không? - Chàng trai bất ngờ đề nghị.
Iris có hơi khó hiểu và ngần ngại nhưng cũng sắn tay áo sơ mi lên giơ ra phía trước. Anh chạm ngón tay vào làn da trắng muốt mềm mại ấy cùng lúc đó đôi mắt cẩn thận quan sát những đường vân đen quái dị đang lan rộng trên tay cô.
Chàng trai trầm mặc một chút rồi cố nắm lấy những đường vân đen kéo ra. Những tia điện nhỏ màu đen đột nhiên xuất hiện, cơn đau nhói lập tức truyền đến hệ thần kinh, theo phản xạ Iris rụt người lại. Cô tức giận định mắng chửi nhưng chàng trai trước mặt còn bị nặng hơn, lòng bàn tay anh ta dường như đã bị cháy khét, tiếng xì xèo của mỡ và thịt vẫn còn đang tiếp tục vang lên.
- Anh có sao không? Tay anh...
- Không sao. Vài hôm sẽ lành lại.
Quên đi chuyện vừa mới bị đau, Iris dường như rất vui mừng vì có thể gặp được kẻ giống mình. Cô không phải là kẻ tâm thần bị hoang tưởng. Hoặc ít nhất cô cũng không hoang tưởng một mình. Không hiểu sao cô đã kể cho anh nghe tất cả sự thật mà không hề che giấu và ái ngại điều gì, kể cả lí do bản thân đến Mie. Ở anh có cảm giác gì đó rất an toàn. Cô cũng đưa cho anh xem thanh tanto bí ẩn mà mình đang giữ. Sau đó cả hai tạm biệt và hẹn gặp lại vào buổi chiều.
- Tại sao thanh tanto của tộc trưởng Sousuke lại ở trong tay chị ta? - Bé gái ở phía sau bất ngờ xuất hiện nói.
- Là anh đã đưa.
Con bé nghe thấy thế phồng má lên tức giận.
- Ngươi,...ngươi thích ả đúng không? Tên đào hoa, tên lăng nhăng.
- Nó là một câu chuyện dài, anh sẽ kể cho em nghe sau.
- Ta không muốn nghe lời nguỵ biện của ngươi.
- Keiko, em có thể giúp giải lời nguyền trên cô gái loài người đó không?
- Ta không làm được. Nhưng thật ra vẫn có một cách.
- Cách gì?
- Còn lâu ta mới nói.
Tác giả :
Linh Lương