Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 60: Tuyết
Đêm đó, tuyết bay đầy thành phố R. Sáng hôm sau, lúc Lý Vi Nhiên rời giường, từ cửa sổ nhìn thấy sân trường trung học R đã phủ đầy tuyết. Ánh mặt trời yếu ớt chiếu qua lớp tuyết, tia sáng trắng ánh màu hơi xanh. Những bông tuyết vẫn rơi dày đặc, cả trời đất hòa vào sự yên ắng.
Có học sinh đến lớp học từ sớm, nhìn từ phía xa, khu dạy học có mấy cửa sổ leo loét sáng đèn. Nổi bật trên vùng đất mênh mông, lộ ra vẻ cô đơn, nhưng lại cũng có cảm giác ấm áp nhỏ bé. Lý Vi Nhiên không thể nào nói lên xúc cảm trong lòng. Vì một buổi sáng trong lành yên tĩnh, vì người mình yêu đang ngủ yên ở phòng bên cạnh.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong trường không có tiết đầu bài.
Tất cả học sinh ghé vào ban công nhìn xuống sân trường. Nơi đó có một người thanh niên mặc chiếc áo lông màu đen, đang chạy bộ. Anh ta cẩn thận chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng ngồi chồm hổm xuống nhìn phía sau một chút. Chừng mười phút đồng hồ sau, trên mặt tuyết thật dày, có một chữ ‘L" thật to. Lại nửa giờ trôi qua, chữ “O" dần dần xuất hiện. Anh chàng kia lại từ chạy vẽ lên một bên chữ “V".
Các nữ sinh thỉnh thoảng phát ra tiếng thét hâm mộ chói tai. Nam sinh thì huýt sao không ngừng. Ngay cả các thầy cô giáo cũng chẳng thèm quản thúc, tụ tập lại bàn luận xôn xao, thật là mầm móng si tình.
Diệp Thụ đứng giữa nhóm giáo viên, cười thản nhiên. Chờ các giáo viên và học sinh mình lục đục lên tiết một. Bà mới đi đến lớp học của mình, vừa đi vừa gọi điện thoại cho con gái.
Tần Tang bắt điện thoại, xuống giường mặc áo ấm, chạy đến phòng của mình. Quả nhiên, Lý Vi Nhiên không có ở đây. Cô quấn chăn trên giường, nhảy đến cửa sổ bên cạnh, từ khoảng cách xa cô cũng có thể nhận ra, chàng trai si tình đang chạy kia, chính là Vi Nhiên của cô.
Mẹ vừa nói với cô nên khiêm nhường. Thế nhưng trong lòng tràn ngập vui sướng như thế, ai có thể không phô trương được đây?
Tần Tang vội vã đánh răng xong, vốc nước lạnh rửa mặt, không kịp dùng kem dưỡng da. Mặc áo khoác lông bên ngoài áo len, mang đôi giày chạy ra ngoài. Cửa sắt của sân trường không có mở, có lẽ là Lý Vi Nhiên leo rào vào. Tần Tang cất tiếng kêu lớn. Lý Vi Nhiên đang vẽ chữ “E", thấy cô tới, anh cười, chạy đến bên cô. Tần Tang đang leo lên hàng rào, trong nháy mắt thấy anh chạy đến, cô liều mạng nhảy xuống.
Cách mặt đất hơn nửa thước, Lý Vi Nhiên thuận lợi đỡ được cô, ôm cô xoay trong tuyết mấy vòng. Tần Tang ôm cổ anh, mặt vùi vào ngực anh, đê mê gọi anh.
Tiếng chuông vào tiết vừa vang lên, bọn học sinh tụ tập trên ban công cũng tản ra. Thỉnh thoảng có lớp học tiết ngữ văn vang lên tiếng đọc bài. Bài văn vang vang truyền đi rất xa.
Tần Tang gục trên lưng Lý Vi Nhiên, mặc cho anh cõng, vô cùng vui vẻ, đọc vang bài thơ “Đêm mưa Giang Nam" bên tai anh.
Lý Vi Nhiên cũng từ từ đọc tiếp theo cô, giọng đàn ông réo rắt như nhảy múa trong tuyết rơi. Trên đất tuyết hôm đó, là kỷ niệm vĩ đại nhất trong cả đời Tần Tang, những bông tuyết vô biên vô hạn, nơi nào cũng có Vi Nhiên của cô.
“Em cho rằng em đọc sách nhiều lắm à? Khoe khoang gì chứ" Rốt cuộc anh cũng già mồm, không giả bộ khí chất thư sinh nữa, quay trở về Tiểu Ngũ nhanh mồm nhanh miệng. Tần Tang bị cắt ngang suy nghĩ đang lâm vào bài thơ Giang Nam thê lương đau xót, hung dữ cắn "> vào lỗ tai anh.
Hai người chơi đùa trong tuyết thật lâu. Tần Tang hoàn toàn bộc phát tính cách tiểu thư, Lý Vi Nhiên kêu khổ thấu trời “Vợ ơi, ngay cả điểm tâm anh còn chưa ăn, đã chạy đến đây làm em cảm động. Em đã nhõng nhẽo đủ chưa? Có thể leo xuống tự mình đi được không?"
Tần Tang cười hì hì, không chịu leo xuống. Lý Vi Nhiên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cõng cô đi quanh sân trường. Hơn chín giờ, bầu trời vẫn âm u, mặt trời không ló dạng, tuyết vẫn bay lả tả. Kiệt tác của Lý Vi Nhiên mất công cả buổi sáng cũng đã bị che mất. Tần Tang ôm thật chặt cổ của anh, yên lặng thật lâu, bỗng nhiên mở miệng “Em có nói với anh việc mẹ em chưa từng kết hôn chưa?"
Lý Vi Nhiên ngừng chút, xốc cô lại trên lưng “Không có, em có bao giờ nói chuyện nhà của em cho anh biết đâu!" Giọng điệu của anh hơi oán giận, chỉ thiếu điều là chưa muốn moi hết lòng của cô ra xem thôi. Cho đến bây giờ, cô cũng chưa hề nói gì cho anh biết.
Tần Tang cười lơ đãng, ghé vài tai anh nói tiếp “Lúc mẹ em xinh đẹp nhất, đã yêu một người đàn ông. Sau mới biết được ông ấy đã kết hôn rồi, còn có hai đứa con một trai một gái rất đáng yêu. Sau đó…. em đoán chắc là cũng như mấy phong cách tình yêu cũ rích khác. Dù sao, cuối cùng người đàn ông đó cũng vì nhiều nguyên nhân mà bỏ bà. Khi đó, mẹ đang mang thai em, nhưng bà không nói gì cả. Em nghĩ, đó là do bà kiêu ngạo “anh không quan tâm tôi, tôi cũng khinh thường việc dùng con để giữ chân anh." Trước lúc tám tuổi, em ở với mẹ. Sau đó ba lại đến đón em đi. Ba em là một người rất nghiêm túc đứng đắn, đó là lần hoang đường duy nhất trong cuộc đời của ông. Mẹ em, rất lãnh đạm, đó cũng là lần xúc động duy nhất trong đời của bà. Từ nhỏ đến lớn, em chẳng bao giờ nghe từ miệng bọn họ nhắc đến tên đối phương."
“Vi Nhiên, nếu như … Nếu như chúng ta cũng đến mức như thế, anh đừng quên em có được không?"
“Em cũng sẽ không quên anh. Cho dù chúng ta không thể gặp mặt, cũng không quên nhau, có được hay không?"
“Không được" Lý Vi Nhiên yên lặng một lúc lâu. Đặt cô xuống, anh đứng thẳng, kéo bao tay ra, hai tay anh bưng lấy mặt cô, nhìn cô chăm chú “Tang Tang, làm sao anh rời xa em được."
“Trên đời này, có một số việc, có thể khiến anh đi vào con đường chết, bao gồm cả em. Nhưng trên đời này, chỉ có Tang Tang của anh mới có thể khiến anh sống tiếp, dù cho sống rất khó khăn. Có hiểu hay không? Cô bé ngốc." Lý Vi Nhiên vỗ nhẹ bông tuyết dính trên tóc cô, lại cúi người xuống hôn gò má lạnh lẽo của cô, giọng nói êm dịu, ánh mắt nóng bỏng.
Bão tuyết bay trong gió, Tần Tang cảm động rớt nước mắt. Anh tự tay lau cho cô. Cô vùi mặt vào ngực anh “Vi Nhiên… Em không biết… Từ nhỏ em đã chứng kiến quá nhiều tình yêu giả tạo. Em không biết tình yêu chân chính sẽ như thế nào. Anh cho em thời gian có được hay không? Không phải là em không tin tưởng anh, em… không tin vào chính mình…"
“Được" Lý Vi Nhiên ôm cô vào lòng “Tang Tang, anh cho em thời gian."
Đến đây, mục đích của Tần Tang đã đạt được.
Lần trở về này, chỉ là cô muốn trấn an việc Lý Vi Nhiên ép cưới. Nhưng mà, cho dù dùng cách thức ấm áp như vậy trì hoãn, lòng Tần Tang vẫn rất áy náy. So với sự toàn tâm toàn ý của Lý Vi Nhiên, cô lại không đủ dũng cảm thừa nhận thẳng thắn. Dù cho điểm xuất phát của cô là suy nghĩ cho tương lai của hai người.
Thật không hoàn mỹ, nếu như gặp anh sớm một chút thì tốt biết bao. Nếu như ban đầu mình cứ thuận theo hoàn cảnh một chút thì tốt biết bao.
Nếu như cô gặp gỡ Lý Vi Nhiên với sự tự do. Tần Tang thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ giấu diếm anh bất cứ việc gì.
————
Trời dần trưa, Lý Vi Nhiên than đói bụng. Hai người lại lần nữa leo qua hàng rào, về nhà nấu cơm. Mới vừa bước đến con đường lớn trong trường, đã chạm mặt với một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mang đôi giày vải, gương mặt đoan chính, toát ra vẻ phong độ của người trí thức.
Tần Tang vừa nhìn thấy người đó đã than thầm trong bụng. Quả nhiên, người đó bước đến, nhìn Lý Vi Nhiên và Tần Tang tay trong tay vài lần, từ từ mở miệng “Kỳ thi cuối năm đã đến gần, tinh thần học tập giống như chuẩn bị ra trận. Bởi vì cái gọi là “nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (1)…."
“Bác An, đây là Lý Vi Nhiên, bại trai con" Tần Tang vội vàng cắt đứt thao thao bất tuyệt của ông. Nếu không, nhất định sẽ bị giáo huấn hơn cả tiếng. Cái từ “gọi là" vừa nói ra kia, đó chính là giáo trình luân lý đạo đức trong Tam Cương Ngũ Thường (2).
“Vi Nhiên, đây là cha của Tiểu Ly, thầy An Bất Tri" Tần Tang nhiệt tình giới thiệu. Lý Vi Nhiên cung kính cúi người, chìa tay ra “Xin chào bác An, cháu là Lý Vi Nhiên."
An Bất Tri mất hứng ví Tần Tang cắt ngang phát biểu của ông. Nhưng ông vẫn hài lòng với thái độ nho nhã lễ phép của Lý Vi Nhiên, khẽ mỉm cười bắt tay anh.
“Chào cháu, cháu biết Tiểu Ly à?"
Lý Vi Nhiên còn chưa hiểu rõ tình huống, trợn to mắt, đáp dí dỏm “Đương nhiên ạ! Cô ấy còn là chị ba…"
Tần Tang rất ư nhức đầu, thúc khuỷa tay vào Lý Vi Nhiên. Nhưng sắc mặt An Bất Tri vẫn thay đổi, ngập ngừng, không biết phải nói gì. Tần Tang vội vàng pha trò cho có lệ, xong rồi lôi kéo Lý Vi Nhiên mau mau chạy về nhà.
Nguy rồi, An Tiểu Ly sẽ thê thảm đây.
—————
Lúc này, An Tiểu Ly đang ở thành phố C, bất ngờ hắt hơi. Sau đó, vô cùng chột dạ cầm điện thoại di động lên nhìn xem.
Tối hôm qua, trước khi chuẩn bị đi ngủ, sau khi nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Sở Hạo Nhiên. Trần Ngộ Bạch như bị cắt tiết, dùng hết thủ đoạn hành hạ cô đến hơn nửa đêm, chỉ có điều không chịu chân chính thỏa mãn cô. Cuối cùng, cô thật sự không chịu được nữa, khóc lóc cầu xin anh tha thứ, chủ động thề thốt không bao giờ nhận điện thoại của bất cứ ai họ Sở nữa. Lúc này, anh mới lửa giận ngút trời đè lên cô, lại giở đủ thủ đoạn hành hạ cô.
Trên thế giới này, chuyện đáng sợ nhất không phải là Tiểu Bạch hỏi tại sao cô “xuất tường"! Mà là Tiểu Bạch không nói gì hết, nhưng lại ép cô phải thừa nhận lỗi lầm của mình. Hơn nữa còn phải chủ động giơ tay thề rằng không dám làm “hồng hạnh" nữa.
May mắn thay, không có điện thoại, không có tin nhắn, không có Sở công tử.
Cách một cánh cửa, di động Trần Ngộ Bạch vang lên trong phòng.
Là vị Lý Tiểu Ngũ – kẻ tự xưng muốn đi nhanh chóng xử lý chung thân đại sự của mình với ai đó kia.
Trần Ngộ Bạch bắt máy, trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Tần Tang “Có lẽ anh phải chọn ra hai ngày rãnh rỗi."
“Chuyện gì?" Trần Ngộ Bạch hỏi lạnh lùng. Chỉ có điều anh đoán rằng, hai người này nhất định trong cơn say tình yêu đã nói gì trước mặt cha mẹ Tiểu Ly rồi.
“Tiểu Ly — Có lẽ, có thể… Có lẽ sẽ bị cha cô ấy triệu hồi hai ngày."
“Được, tôi biết rồi." Trần Ngộ Bạch sắp xếp lịch trình của mình, đánh dấu mấy hạng mục quan trọng, rồi dời mấy hạng mục khác về sau “Đưa điện thoại cho bạn trai cô đi."
Bên kia vang lên tiếng cười của Tần Tang, đưa di dộng cho Lý Vi Nhiên đang đứng phía sau nghiêm túc bóc vỏ đậu.
“Nếu như không muốn tết âm lịch phải quay về khởi công, nói Tần Tang nhà em an phận chút."
Lý Vi Nhiên cười sang sảng, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt đẹp “Anh ba, anh có biết hay không? Cha vợ tương lai của anh cũng giống y hệt cha của anh, đó là thích đọc sách, đánh cờ, dạy dỗ người khác. Anh thật có phúc."
Trần Ngộ Bạch nhếch môi “Tiểu Ngũ, em có biết không? Cha vợ tương lai của em và cha của em, cũng rất giống nhau — Ý anh nói là ở phương diện cố chấp quật cường đấy."
Lý Vi Nhiên hoang mang nhìn Tần Tang, bước tránh hai bước hạ giọng thấp xuống “Có ý gì?"
“Ý ngay tại mặt chữ." Trần Ngộ Bạch cúp điện thoại. Lý Vi Nhiên nghe âm thanh “tút tút" đơn điệu. Đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp.
Anh bước trở lại. Tần Tang đang bóc vỏ đậu còn lại, mái tóc dài vén ra sau tai, gương mặt xinh đẹp trắng mịn, ngẩng đầu cười với anh “Sao vậy?"
Lý Vi Nhiên nén xuống nghi vấn trong lòng, nhún vai “Không có gì, anh ấy muốn anh thay anh ấy thăm hỏi cha vợ tương lai thôi."
Tần Tang cười, cho nên anh thử hỏi “Không phải là anh cũng nên đến viếng thăm cha vợ tương lai chút xem sao?"
(1) Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Chữ “cổ" ở đây là chỉ trống trận, còn “Tác khí" có nghĩa là tinh thần hăng hái. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ khi bắt đầu chiến đấu thì tinh thần binh sĩ rất hăng hái. Nay thường dùng để ví về nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc. Đây có hàm ý khuyến khích.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện-Trang Công thập niên".
Thời Xuân Thu, chiến tranh xảy ra liên miên. Năm 684 trước công nguyên, nước Tề khởi binh tiến đánh nước Lỗ. Lỗ Trang Công dẫn quân ra Trường Chước để quyết một trận tử chiến với quân Tề. Khi nghe quân Tề nổi trống trận chuẩn bị tấn công. Lỗ Trang Công liền vừa định dẫn quân ra nghênh chiến thì bị Tào Khoái ngăn lại, ông cho rằng thời cơ chưa tới, khuyên Lỗ Trang Công hãy chờ đợi xem sao đã. Quân Tề thấy quân Lỗ không có động tĩnh gì lại nổi trống trận lần nữa, nhưng Tào Khoái vẫn cho là thời cơ chưa đến. Quân Tề vẫn thấy quân Lỗ án binh bất động, lại nổi trống trận lần thứ ba để khiêu chiến. Bấy giờ, Tào Khoái mới bảo Lỗ Trang Công rằng: “Thời cơ tấn công đã đến", kế đó tiếng trống trận của quân Lỗ nổi lên như mưa dồn gió dập, đám quân sĩ đang cố nén chờ đợi nay đã bùng lên như sóng cồn. Quân Tề ba lần định tấn công nhưng không thành, nên tinh thần của quân sĩ đã bị tiêu giảm, tinh thần rất căng thẳng và mỏi mệt, thậm trí đã có người ngồi xuống nghỉ ngơi, bị quân nước Lỗ đột nhiên xuất kích đánh cho một trận tơi bời. Sau khi giành được thắng lợi, Lỗ Trang Công mới hỏi Tào Khoái rằng: “Vì sao lại phải đợi quân Tề nổi ba lần trống trận rồi ta mới đánh?". Tào Khoái nói: “Đánh trận là phải nhờ vào tinh thần của binh sĩ. Khi đánh trống trận lần thứ nhất là lúc tinh thần binh sĩ hăng hái nhất, đánh trống lần thứ hai thì tinh thần binh sĩ đã bị tiêu giảm, đánh trống lần thứ ba thì dũng khí của binh lính đã bị hao tận. Bấy giờ, binh lính của ta lao lên trong tiếng trống trận, một đạo quân đang tinh thần hăng hái, đánh một đạo quân đã uể oải mệt nhọc thì làm sao mà không thắng".
(2) Tam cương , ngũ thường là luân lý nằm trong Nho Giáo.
Tam là 3 , cương là giềng mối . Vậy tam cương là 3 giềng mối , 3 sự liên hệ chính yếu trong xã hội quân chủ thời phong kiến , 3 đạo lý, 3 bổn phận 3 trách nhiệm , đó là quân thần cương , sư đệ cương và phụ tử cương . Quân thần cương là đạo vua tôi, làm vua có bổn phận trị nước , làm tôi có bổn phận phải trung với vua . Sư đệ cương là bỏn phận thầy trò , thầy phải dạy học trò cho nên người , học trò phải tôn kính thầy . Phụ tử cương là đạo cha con , cha có bổn phận phải nuôi dưỡng con , dạy bảo con , con có bổn phận phải có hiếu với cha mẹ.
Ngủ thường là 5 đức tính thường phải có của con người nho giáo , đó là :
1. Nhân : con người phải có tình thương yêu với nhau .
2. Nghĩa : con người phải ăn ở có đạo nghĩa .
3. Lễ : con người phải có lễ độ , lễ phép .
4. Trí : con người phải có trí tuệ để phan biệt được điều nên làm và điều không nên làm .
5. Tín: con người phải sống thành thật không dối trá để được người khác tin tưởng .
Vây tam cương và ngũ thường là luân lý của Nho giáo dạy những bổn phận làm người trong xã hội phong kiến.
Có học sinh đến lớp học từ sớm, nhìn từ phía xa, khu dạy học có mấy cửa sổ leo loét sáng đèn. Nổi bật trên vùng đất mênh mông, lộ ra vẻ cô đơn, nhưng lại cũng có cảm giác ấm áp nhỏ bé. Lý Vi Nhiên không thể nào nói lên xúc cảm trong lòng. Vì một buổi sáng trong lành yên tĩnh, vì người mình yêu đang ngủ yên ở phòng bên cạnh.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong trường không có tiết đầu bài.
Tất cả học sinh ghé vào ban công nhìn xuống sân trường. Nơi đó có một người thanh niên mặc chiếc áo lông màu đen, đang chạy bộ. Anh ta cẩn thận chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng ngồi chồm hổm xuống nhìn phía sau một chút. Chừng mười phút đồng hồ sau, trên mặt tuyết thật dày, có một chữ ‘L" thật to. Lại nửa giờ trôi qua, chữ “O" dần dần xuất hiện. Anh chàng kia lại từ chạy vẽ lên một bên chữ “V".
Các nữ sinh thỉnh thoảng phát ra tiếng thét hâm mộ chói tai. Nam sinh thì huýt sao không ngừng. Ngay cả các thầy cô giáo cũng chẳng thèm quản thúc, tụ tập lại bàn luận xôn xao, thật là mầm móng si tình.
Diệp Thụ đứng giữa nhóm giáo viên, cười thản nhiên. Chờ các giáo viên và học sinh mình lục đục lên tiết một. Bà mới đi đến lớp học của mình, vừa đi vừa gọi điện thoại cho con gái.
Tần Tang bắt điện thoại, xuống giường mặc áo ấm, chạy đến phòng của mình. Quả nhiên, Lý Vi Nhiên không có ở đây. Cô quấn chăn trên giường, nhảy đến cửa sổ bên cạnh, từ khoảng cách xa cô cũng có thể nhận ra, chàng trai si tình đang chạy kia, chính là Vi Nhiên của cô.
Mẹ vừa nói với cô nên khiêm nhường. Thế nhưng trong lòng tràn ngập vui sướng như thế, ai có thể không phô trương được đây?
Tần Tang vội vã đánh răng xong, vốc nước lạnh rửa mặt, không kịp dùng kem dưỡng da. Mặc áo khoác lông bên ngoài áo len, mang đôi giày chạy ra ngoài. Cửa sắt của sân trường không có mở, có lẽ là Lý Vi Nhiên leo rào vào. Tần Tang cất tiếng kêu lớn. Lý Vi Nhiên đang vẽ chữ “E", thấy cô tới, anh cười, chạy đến bên cô. Tần Tang đang leo lên hàng rào, trong nháy mắt thấy anh chạy đến, cô liều mạng nhảy xuống.
Cách mặt đất hơn nửa thước, Lý Vi Nhiên thuận lợi đỡ được cô, ôm cô xoay trong tuyết mấy vòng. Tần Tang ôm cổ anh, mặt vùi vào ngực anh, đê mê gọi anh.
Tiếng chuông vào tiết vừa vang lên, bọn học sinh tụ tập trên ban công cũng tản ra. Thỉnh thoảng có lớp học tiết ngữ văn vang lên tiếng đọc bài. Bài văn vang vang truyền đi rất xa.
Tần Tang gục trên lưng Lý Vi Nhiên, mặc cho anh cõng, vô cùng vui vẻ, đọc vang bài thơ “Đêm mưa Giang Nam" bên tai anh.
Lý Vi Nhiên cũng từ từ đọc tiếp theo cô, giọng đàn ông réo rắt như nhảy múa trong tuyết rơi. Trên đất tuyết hôm đó, là kỷ niệm vĩ đại nhất trong cả đời Tần Tang, những bông tuyết vô biên vô hạn, nơi nào cũng có Vi Nhiên của cô.
“Em cho rằng em đọc sách nhiều lắm à? Khoe khoang gì chứ" Rốt cuộc anh cũng già mồm, không giả bộ khí chất thư sinh nữa, quay trở về Tiểu Ngũ nhanh mồm nhanh miệng. Tần Tang bị cắt ngang suy nghĩ đang lâm vào bài thơ Giang Nam thê lương đau xót, hung dữ cắn "> vào lỗ tai anh.
Hai người chơi đùa trong tuyết thật lâu. Tần Tang hoàn toàn bộc phát tính cách tiểu thư, Lý Vi Nhiên kêu khổ thấu trời “Vợ ơi, ngay cả điểm tâm anh còn chưa ăn, đã chạy đến đây làm em cảm động. Em đã nhõng nhẽo đủ chưa? Có thể leo xuống tự mình đi được không?"
Tần Tang cười hì hì, không chịu leo xuống. Lý Vi Nhiên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cõng cô đi quanh sân trường. Hơn chín giờ, bầu trời vẫn âm u, mặt trời không ló dạng, tuyết vẫn bay lả tả. Kiệt tác của Lý Vi Nhiên mất công cả buổi sáng cũng đã bị che mất. Tần Tang ôm thật chặt cổ của anh, yên lặng thật lâu, bỗng nhiên mở miệng “Em có nói với anh việc mẹ em chưa từng kết hôn chưa?"
Lý Vi Nhiên ngừng chút, xốc cô lại trên lưng “Không có, em có bao giờ nói chuyện nhà của em cho anh biết đâu!" Giọng điệu của anh hơi oán giận, chỉ thiếu điều là chưa muốn moi hết lòng của cô ra xem thôi. Cho đến bây giờ, cô cũng chưa hề nói gì cho anh biết.
Tần Tang cười lơ đãng, ghé vài tai anh nói tiếp “Lúc mẹ em xinh đẹp nhất, đã yêu một người đàn ông. Sau mới biết được ông ấy đã kết hôn rồi, còn có hai đứa con một trai một gái rất đáng yêu. Sau đó…. em đoán chắc là cũng như mấy phong cách tình yêu cũ rích khác. Dù sao, cuối cùng người đàn ông đó cũng vì nhiều nguyên nhân mà bỏ bà. Khi đó, mẹ đang mang thai em, nhưng bà không nói gì cả. Em nghĩ, đó là do bà kiêu ngạo “anh không quan tâm tôi, tôi cũng khinh thường việc dùng con để giữ chân anh." Trước lúc tám tuổi, em ở với mẹ. Sau đó ba lại đến đón em đi. Ba em là một người rất nghiêm túc đứng đắn, đó là lần hoang đường duy nhất trong cuộc đời của ông. Mẹ em, rất lãnh đạm, đó cũng là lần xúc động duy nhất trong đời của bà. Từ nhỏ đến lớn, em chẳng bao giờ nghe từ miệng bọn họ nhắc đến tên đối phương."
“Vi Nhiên, nếu như … Nếu như chúng ta cũng đến mức như thế, anh đừng quên em có được không?"
“Em cũng sẽ không quên anh. Cho dù chúng ta không thể gặp mặt, cũng không quên nhau, có được hay không?"
“Không được" Lý Vi Nhiên yên lặng một lúc lâu. Đặt cô xuống, anh đứng thẳng, kéo bao tay ra, hai tay anh bưng lấy mặt cô, nhìn cô chăm chú “Tang Tang, làm sao anh rời xa em được."
“Trên đời này, có một số việc, có thể khiến anh đi vào con đường chết, bao gồm cả em. Nhưng trên đời này, chỉ có Tang Tang của anh mới có thể khiến anh sống tiếp, dù cho sống rất khó khăn. Có hiểu hay không? Cô bé ngốc." Lý Vi Nhiên vỗ nhẹ bông tuyết dính trên tóc cô, lại cúi người xuống hôn gò má lạnh lẽo của cô, giọng nói êm dịu, ánh mắt nóng bỏng.
Bão tuyết bay trong gió, Tần Tang cảm động rớt nước mắt. Anh tự tay lau cho cô. Cô vùi mặt vào ngực anh “Vi Nhiên… Em không biết… Từ nhỏ em đã chứng kiến quá nhiều tình yêu giả tạo. Em không biết tình yêu chân chính sẽ như thế nào. Anh cho em thời gian có được hay không? Không phải là em không tin tưởng anh, em… không tin vào chính mình…"
“Được" Lý Vi Nhiên ôm cô vào lòng “Tang Tang, anh cho em thời gian."
Đến đây, mục đích của Tần Tang đã đạt được.
Lần trở về này, chỉ là cô muốn trấn an việc Lý Vi Nhiên ép cưới. Nhưng mà, cho dù dùng cách thức ấm áp như vậy trì hoãn, lòng Tần Tang vẫn rất áy náy. So với sự toàn tâm toàn ý của Lý Vi Nhiên, cô lại không đủ dũng cảm thừa nhận thẳng thắn. Dù cho điểm xuất phát của cô là suy nghĩ cho tương lai của hai người.
Thật không hoàn mỹ, nếu như gặp anh sớm một chút thì tốt biết bao. Nếu như ban đầu mình cứ thuận theo hoàn cảnh một chút thì tốt biết bao.
Nếu như cô gặp gỡ Lý Vi Nhiên với sự tự do. Tần Tang thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ giấu diếm anh bất cứ việc gì.
————
Trời dần trưa, Lý Vi Nhiên than đói bụng. Hai người lại lần nữa leo qua hàng rào, về nhà nấu cơm. Mới vừa bước đến con đường lớn trong trường, đã chạm mặt với một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mang đôi giày vải, gương mặt đoan chính, toát ra vẻ phong độ của người trí thức.
Tần Tang vừa nhìn thấy người đó đã than thầm trong bụng. Quả nhiên, người đó bước đến, nhìn Lý Vi Nhiên và Tần Tang tay trong tay vài lần, từ từ mở miệng “Kỳ thi cuối năm đã đến gần, tinh thần học tập giống như chuẩn bị ra trận. Bởi vì cái gọi là “nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (1)…."
“Bác An, đây là Lý Vi Nhiên, bại trai con" Tần Tang vội vàng cắt đứt thao thao bất tuyệt của ông. Nếu không, nhất định sẽ bị giáo huấn hơn cả tiếng. Cái từ “gọi là" vừa nói ra kia, đó chính là giáo trình luân lý đạo đức trong Tam Cương Ngũ Thường (2).
“Vi Nhiên, đây là cha của Tiểu Ly, thầy An Bất Tri" Tần Tang nhiệt tình giới thiệu. Lý Vi Nhiên cung kính cúi người, chìa tay ra “Xin chào bác An, cháu là Lý Vi Nhiên."
An Bất Tri mất hứng ví Tần Tang cắt ngang phát biểu của ông. Nhưng ông vẫn hài lòng với thái độ nho nhã lễ phép của Lý Vi Nhiên, khẽ mỉm cười bắt tay anh.
“Chào cháu, cháu biết Tiểu Ly à?"
Lý Vi Nhiên còn chưa hiểu rõ tình huống, trợn to mắt, đáp dí dỏm “Đương nhiên ạ! Cô ấy còn là chị ba…"
Tần Tang rất ư nhức đầu, thúc khuỷa tay vào Lý Vi Nhiên. Nhưng sắc mặt An Bất Tri vẫn thay đổi, ngập ngừng, không biết phải nói gì. Tần Tang vội vàng pha trò cho có lệ, xong rồi lôi kéo Lý Vi Nhiên mau mau chạy về nhà.
Nguy rồi, An Tiểu Ly sẽ thê thảm đây.
—————
Lúc này, An Tiểu Ly đang ở thành phố C, bất ngờ hắt hơi. Sau đó, vô cùng chột dạ cầm điện thoại di động lên nhìn xem.
Tối hôm qua, trước khi chuẩn bị đi ngủ, sau khi nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Sở Hạo Nhiên. Trần Ngộ Bạch như bị cắt tiết, dùng hết thủ đoạn hành hạ cô đến hơn nửa đêm, chỉ có điều không chịu chân chính thỏa mãn cô. Cuối cùng, cô thật sự không chịu được nữa, khóc lóc cầu xin anh tha thứ, chủ động thề thốt không bao giờ nhận điện thoại của bất cứ ai họ Sở nữa. Lúc này, anh mới lửa giận ngút trời đè lên cô, lại giở đủ thủ đoạn hành hạ cô.
Trên thế giới này, chuyện đáng sợ nhất không phải là Tiểu Bạch hỏi tại sao cô “xuất tường"! Mà là Tiểu Bạch không nói gì hết, nhưng lại ép cô phải thừa nhận lỗi lầm của mình. Hơn nữa còn phải chủ động giơ tay thề rằng không dám làm “hồng hạnh" nữa.
May mắn thay, không có điện thoại, không có tin nhắn, không có Sở công tử.
Cách một cánh cửa, di động Trần Ngộ Bạch vang lên trong phòng.
Là vị Lý Tiểu Ngũ – kẻ tự xưng muốn đi nhanh chóng xử lý chung thân đại sự của mình với ai đó kia.
Trần Ngộ Bạch bắt máy, trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Tần Tang “Có lẽ anh phải chọn ra hai ngày rãnh rỗi."
“Chuyện gì?" Trần Ngộ Bạch hỏi lạnh lùng. Chỉ có điều anh đoán rằng, hai người này nhất định trong cơn say tình yêu đã nói gì trước mặt cha mẹ Tiểu Ly rồi.
“Tiểu Ly — Có lẽ, có thể… Có lẽ sẽ bị cha cô ấy triệu hồi hai ngày."
“Được, tôi biết rồi." Trần Ngộ Bạch sắp xếp lịch trình của mình, đánh dấu mấy hạng mục quan trọng, rồi dời mấy hạng mục khác về sau “Đưa điện thoại cho bạn trai cô đi."
Bên kia vang lên tiếng cười của Tần Tang, đưa di dộng cho Lý Vi Nhiên đang đứng phía sau nghiêm túc bóc vỏ đậu.
“Nếu như không muốn tết âm lịch phải quay về khởi công, nói Tần Tang nhà em an phận chút."
Lý Vi Nhiên cười sang sảng, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt đẹp “Anh ba, anh có biết hay không? Cha vợ tương lai của anh cũng giống y hệt cha của anh, đó là thích đọc sách, đánh cờ, dạy dỗ người khác. Anh thật có phúc."
Trần Ngộ Bạch nhếch môi “Tiểu Ngũ, em có biết không? Cha vợ tương lai của em và cha của em, cũng rất giống nhau — Ý anh nói là ở phương diện cố chấp quật cường đấy."
Lý Vi Nhiên hoang mang nhìn Tần Tang, bước tránh hai bước hạ giọng thấp xuống “Có ý gì?"
“Ý ngay tại mặt chữ." Trần Ngộ Bạch cúp điện thoại. Lý Vi Nhiên nghe âm thanh “tút tút" đơn điệu. Đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp.
Anh bước trở lại. Tần Tang đang bóc vỏ đậu còn lại, mái tóc dài vén ra sau tai, gương mặt xinh đẹp trắng mịn, ngẩng đầu cười với anh “Sao vậy?"
Lý Vi Nhiên nén xuống nghi vấn trong lòng, nhún vai “Không có gì, anh ấy muốn anh thay anh ấy thăm hỏi cha vợ tương lai thôi."
Tần Tang cười, cho nên anh thử hỏi “Không phải là anh cũng nên đến viếng thăm cha vợ tương lai chút xem sao?"
(1) Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Chữ “cổ" ở đây là chỉ trống trận, còn “Tác khí" có nghĩa là tinh thần hăng hái. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ khi bắt đầu chiến đấu thì tinh thần binh sĩ rất hăng hái. Nay thường dùng để ví về nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc. Đây có hàm ý khuyến khích.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện-Trang Công thập niên".
Thời Xuân Thu, chiến tranh xảy ra liên miên. Năm 684 trước công nguyên, nước Tề khởi binh tiến đánh nước Lỗ. Lỗ Trang Công dẫn quân ra Trường Chước để quyết một trận tử chiến với quân Tề. Khi nghe quân Tề nổi trống trận chuẩn bị tấn công. Lỗ Trang Công liền vừa định dẫn quân ra nghênh chiến thì bị Tào Khoái ngăn lại, ông cho rằng thời cơ chưa tới, khuyên Lỗ Trang Công hãy chờ đợi xem sao đã. Quân Tề thấy quân Lỗ không có động tĩnh gì lại nổi trống trận lần nữa, nhưng Tào Khoái vẫn cho là thời cơ chưa đến. Quân Tề vẫn thấy quân Lỗ án binh bất động, lại nổi trống trận lần thứ ba để khiêu chiến. Bấy giờ, Tào Khoái mới bảo Lỗ Trang Công rằng: “Thời cơ tấn công đã đến", kế đó tiếng trống trận của quân Lỗ nổi lên như mưa dồn gió dập, đám quân sĩ đang cố nén chờ đợi nay đã bùng lên như sóng cồn. Quân Tề ba lần định tấn công nhưng không thành, nên tinh thần của quân sĩ đã bị tiêu giảm, tinh thần rất căng thẳng và mỏi mệt, thậm trí đã có người ngồi xuống nghỉ ngơi, bị quân nước Lỗ đột nhiên xuất kích đánh cho một trận tơi bời. Sau khi giành được thắng lợi, Lỗ Trang Công mới hỏi Tào Khoái rằng: “Vì sao lại phải đợi quân Tề nổi ba lần trống trận rồi ta mới đánh?". Tào Khoái nói: “Đánh trận là phải nhờ vào tinh thần của binh sĩ. Khi đánh trống trận lần thứ nhất là lúc tinh thần binh sĩ hăng hái nhất, đánh trống lần thứ hai thì tinh thần binh sĩ đã bị tiêu giảm, đánh trống lần thứ ba thì dũng khí của binh lính đã bị hao tận. Bấy giờ, binh lính của ta lao lên trong tiếng trống trận, một đạo quân đang tinh thần hăng hái, đánh một đạo quân đã uể oải mệt nhọc thì làm sao mà không thắng".
(2) Tam cương , ngũ thường là luân lý nằm trong Nho Giáo.
Tam là 3 , cương là giềng mối . Vậy tam cương là 3 giềng mối , 3 sự liên hệ chính yếu trong xã hội quân chủ thời phong kiến , 3 đạo lý, 3 bổn phận 3 trách nhiệm , đó là quân thần cương , sư đệ cương và phụ tử cương . Quân thần cương là đạo vua tôi, làm vua có bổn phận trị nước , làm tôi có bổn phận phải trung với vua . Sư đệ cương là bỏn phận thầy trò , thầy phải dạy học trò cho nên người , học trò phải tôn kính thầy . Phụ tử cương là đạo cha con , cha có bổn phận phải nuôi dưỡng con , dạy bảo con , con có bổn phận phải có hiếu với cha mẹ.
Ngủ thường là 5 đức tính thường phải có của con người nho giáo , đó là :
1. Nhân : con người phải có tình thương yêu với nhau .
2. Nghĩa : con người phải ăn ở có đạo nghĩa .
3. Lễ : con người phải có lễ độ , lễ phép .
4. Trí : con người phải có trí tuệ để phan biệt được điều nên làm và điều không nên làm .
5. Tín: con người phải sống thành thật không dối trá để được người khác tin tưởng .
Vây tam cương và ngũ thường là luân lý của Nho giáo dạy những bổn phận làm người trong xã hội phong kiến.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh