Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 14
Tôi quay trở lại rạp đám cưới mà đầu óc để ngoài ghế đá… chốc chốc tôi lại ngẩng lên hướng mắt về phía đó… ghế đá cách đây vài trăm mét thôi… sao tôi….
Tôi ko chịu được bỏ mọi thứ mà đi về phía đó
- Bình… Bình… mày đi đâu thế
Tiếng con Oanh gọi tôi phía sau. Tôi quay lại
- ko… ko có gì.
Tôi ấp úng.
- vào đây nhanh lên. hội bạn tao nó đang tìm mày đây này.
Tôi đi theo cái vẫy tay của con Oanh, nếu nó biết tôi đang định ra gặp chú có lẽ nó không làm thiên thần được đâu và sẽ cho tôi dăm cái vả ấy chứ. tôi thở dài.
Xong việc tôi lại đi ra…
- con đi đâu thế con.
- mẹ…
Tôi giật mình đứng lại như con ăn cắp. tim tôi đập nhanh, tôi hồi hộp.
- mẹ, con ko đi đâu.
- dọn dẹp xong thì về nghỉ đi, vất vả cả ngày rồi
- vâng
Tôi gật đầu và quay vào. ừ nhỉ? Nếu giờ tôi ra đấy, bố biết chuyện thảo nào cũng mắng mẹ… tôi về đây để mẹ vui chứ không phải về để mẹ đau lòng.
Tôi quay vào bên trong mà lòng nóng lên như lửa đốt. không biết ông ấy có ngồi đó chờ tôi ko nhỉ… vả lại ông ấy có người khác rồi sao muốn gặp tôi làm gì… ko… tôi ko muốn nghe ông ấy giải thích nữa đâu… tôi ko muốn bố mẹ buồn, tôi ko muốn lại tiếp tục lạc vào mớ rắc rối này nữa, và tôi có Nhân rồi, tôi phải chịu trách nhiệm với mối quan hệ tôi tạo ra với Nhân.
Hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ.
Đấu tranh- đấu tranh- đấu tranh.
Thôi nhé… tôi ko đi ra đó đâu… dù sao chúng tôi cũng kết thúc rồi… đâu cần nói thêm lời nào nữa… gặp nhau chỉ thêm buồn thôi.vả lại giờ này gặp ông ấy tôi ko biết tôi nên nói gì… tôi cũng thấy mình run lắm… thôi… tôi ko gặp ông ấy đâu.
- ơ kìa… mưa rồi này…
- eo ôi mưa bẩn lắm.
- bẩn không sợ nhưng mà mưa trở rét lạnh lắm.
Tôi ngồi nghe mấy người trong rạp nói chuyện với nhau lòng tôi càng nóng hơn. Không được, nhỡ ông ấy còn đứng đó chờ tôi thì sao? Lòng tôi nóng như lửa rồi… mọi đấu tranh, dặn lòng khi nãy tôi quên luôn theo mấy hạt mưa… tôi đứng lên… b ước về phía mấy chiếc ghế đá… giờ là bố, là mẹ, là con Oanh cũng không ngăn được tôi nữa rồi.
Tôi bước nhanh như kẻ cắp vì lo ông ấy còn đứng đó. Đúng,cơn mưa đầu đông mang gió lạnh về khiến lòng người ta se sắt, người đàn ông tôi vừa gặp, vẫn bộ quần áo đó, đứng lặng lẽ một góc sân, không mũ đội đầu, không áo ấm, một tay ông ấy đút túi quần, một tay cầm điều thuốc ánh lên tia đỏ nhỏ bé trên miệng, ông ấy dựa lưng vào tường. có lẽ vì mải nghĩ gì đó mà khi tôi bước lại ông ấy vẫn không nhận ra.
- mưa thế sao… chú không về.
Ông ấy giật mình ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt ánh lên tia bất ngờ nhưng cũng vô vàn cảm xúc. miệng ấp úng.
- em…em… đến đó hả?
- cháu hỏi sao chú không về.?
- tôi nói tôi đợi em.
- nếu cháu ko ra chú đứng đây cả đêm chắc.
- uh
Câu trả lời nhanh và cực kì dứt khoát. khiến lòng tôi nhói lên.
Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau như thế mà không nói được với nhau lời gì.
Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt và lạnh hơn, tôi chùm cái mũ áo lên đầu, cái áo của tôi khá ấm còn người đàn ông vẫn đứng đó… mặc kệ những hạt mưa có rơi bao nhiêu đi nữa. gió lạnh cũng chẳng khiến ông ấy nao lòng… ném điếu thuốc mới hút được một nửa rồi đứng thẳng lên nhìn tôi.
Tôi bối rối…
Tôi ko mở miệng được cho dù trong đầu chạy đến hàng trăm hàng ngàn điều tôi muốn nói… làm ơn hãy giúp tôi nói ra được không?
Tôi nhìn người đàn ông ấy, và ông ấy cũng nhìn tôi, chúng tôi ….
Xin lỗi… xin lỗi…
người đàn ông này… 5 lần 7 lượt khiến tôi đau đớn, làm ơn… sao tôi lại có mặt ở đây… sao tôi lại nhìn ông ấy, sao tôi lại thấy mình rung động… sao tôi lại muốn được ông ấy ôm vào lòng…. tại sao? tại sao cơ chứ….
không được… tôi ko thể nào rung động nữa, nếu biết sai mà cứ si mê như vậy thì còn gọi gì là trưởng thành. Tôi có thể …
tôi bối rối không biết mình đang nghĩ gì nữa. làm ơn đi… lý trí của tôi…
tiếng điện thoại tôi kêu lên… chú nhìn chăm chăm vào cái màn hình của tôi, tôi mở máy
- con nghe đây mẹ.
- về nhà với mẹ đi con, mẹ về rồi.
tiếng mẹ tôi trong điện thoại, không biết chú có nghe được hay không? Nhưng nếu mẹ biết tôi đang đứng đây với chú… thì mẹ sẽ buồn lắm, còn bố sẽ điên lên. Tôi trở thành đứa con bất hiếu.
- cháu ra rồi, chú về đi. cháu về đây.
Tôi quay đi mà trong lòng rối như tơ vò vậy… chỉ đi được vài bước người đàn ông bước lại vòng tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Ôm rất chặt. tôi đứng im. Tâm trí bây giờ đặt ở người phía sau lưng mình. Chú cứ ôm tôi như vậy, nhẹ nhàng rúc vào tóc tôi. Tôi thấy chú thở mạnh. Mãi sau mới cố gắng lên tiếng nói.
- tôi … nhớ em … nhiều lắm.
giọng nói nghẹn ngào mang đầy cảm xúc khiến trái tim tôi run lên. Tôi đứng im. Cúi xuống… nước mắt tôi rơi. Tôi yếu lòng quá phải không? Bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu đấu tranh của tôi chạy đi đâu hết rồi. tôi cứ đứng im cho chú ôm tôi như thế.. tôi khóc… khóc vì tủi thân…khóc vì giận… khóc vì nhớ… và khóc vì thương cho cuộc tình dang dở này.
- chú về đi, cháu phải về.
- không…
Chú càng siết chặt hơn. nhất quyết không rời. tôi biết, chú cũng khóc.
- em có biết tôi tìm em vất vả thế nào không?
- chú tìm cháu làm gì nữa.
- tôi biết tôi sai rồi… nhưng… tôi sợ mất em. Tôi cùng đường rồi. Tôi cứ nghĩ tôi làm thế… cô ta sẽ buông tha cho tôi…. Ko ngờ… vì cái suy nghĩ nông cạn ấy mà tôi mất em
- chú đừng giải thích gì nữa. chúng ta kết thúc rồi.
- không… tôi xin em.
Chú ôm chặt tôi,chú khóc, nước mắt chảy xuống tai tôi ướt đầm.
- xin hãy tha thứ cho tôi, không có em tôi ko biết mình sống để làm gì nữa.
Nghe xong câu đó lòng tôi đau nhói lên. tại sao? tại sao lại nói với tôi câu đó… tại sao?
tôi ko cho mình được yếu lòng. Nhưng mà…. tôi ko làm được
tôi khóc… đôi vai tôi run lên, cổ họng tôi nghẹn ứ. Không nói được lời nào. ở phía đám cưới có ai đang hát bài Người ta nói.
Đúng rồi, người ta cứ nói đừng quá yêu. người ta cứ nói đừng quá tin. Tình yêu dấu có cũng chỉ là ước mơ trong mỗi cuộc đời.
Tôi nghẹn ngào… cố hít thật sâu nuốt nó vào lòng.
- tại sao chú không nói với cháu ngay từ đầu. tại sao không cùng nhau giải quyết.
- tôi sợ em chê tôi là thằng đàn ông dở dang… tôi sợ bố mẹ em không đồng ý. Vì tôi yêu em nhiều quá mất rồi… xin lỗi em… xin lỗi.
Tôi ko nói được gì nữa mà chỉ biết khóc. Chú kéo tôi quay lại lấy tay gạt nhanh nước mắt tôi rồi lại vội vàng ôm siết lấy.
- E đừng khóc. em cứ mắng cứ chửi tôi đi, nhưng xin đừng bỏ tôi lại như thế này.
Tôi làm sao đây… ông ấy… tôi phải làm sao với ông ấy đây. Hàng trăm câu hỏi của tôi chạy đâu mất rồi. hàng ngàn hờn giận của tôi đi đâu hết, hàng triệu nỗi đau của tôi, và vô vàn những giọt nước mắt khóc cho ông ấy… giờ hình như tôi quên hết rồi… tôi bỏ quên chúng ở đâu ngoài kia vì ngay lúc này tâm trí tôi chỉ có ông ấy.
trời cứ mưa đi, cả hai chúng tôi cùng ướt.
- xin lỗi em… dù tôi có giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ là biện hộ cho sai lầm của mình… nhưng tôi sẽ ko bao giờ lặp lại nữa… xin lỗi
Ông ấy không nói quá nhiều, không quỳ gối van xin, sự đơn giản, nhẹ nhàng ấy sao lại khắc sâu vào tim tôi tới vậy… tôi đứng đó khóc bù cho suốt cả quãng thời gian dài tôi chịu đựng nỗi đau ông ấy mang lại, khóc cho những ngày tháng nhớ mong hoá ra chưa bao giờ là nguôi ngoai hết… tôi ôm lấy ông ấy…
Bất chợt tiếng điện thoại tôi kêu 1 lần- 2 lần….
mặc kệ đi, giờ tôi ko còn tâm trí nào mà nghe điện thoại hết. ông ấy thấy tôi kệ nên cũng ôm tôi không rời ra. Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như thế cho đến khi tiếng chuông điện thoại này là bố hay mẹ tôi gọi
Tôi giật mình bừng tỉnh… đẩy ông ấy ra và nhìn vào màn hình điện thoại. là mẹ
Tôi nhìn ông ấy rồi mở máy.
- con đang ở đâu thế?
- dạ… con về ngay.
- bố đi tìm con kia kìa. về ngay đi không bố mày lại điên lên.
- vâng.
Tôi tắt máy rồi đút điện thoại vào túi và nhìn chú. Giờ tôi phải thế nào với ông ấy đây, bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy không thể nói một câu xin lỗi mà giải quyết cho hết được. giờ tôi lại thấy lòng mình rối hơn cả lúc chưa ra đây… tôi biết nói thế nào với bố đây.
- chúng ta… về được không ạ?
Người đàn ông đứng nhìn tôi từ lúc tôi nghe điện đến giờ vẫn không nhúc nhích. thấy tôi nói vậy bèn kéo tôi vào lòng ôm lấy.
- cho tôi một cơ hội làm lại được không? Chúng ta cùng làm lại.
Tôi quên cả việc mẹ vừa nói bố đang đi tìm… và giờ thì
- Bình…. Mày dám trốn ra đây với nó hả?
Tiếng bố tôi quát sau lưng tôi. Chúng tôi rời nhau ra. Khép nép quay sang nhìn bố. Bố tôi bước lại.
bốp.
cái tát đầu tiên là dành cho tôi. Vì khóc lâu do vậy Cái tát khiến tôi suýt ngã ra, chú đứng gần đưa tay đỡ lấy tôi.
- mày còn dám dụ dỗ con tao nữa hả? tao đã nói mày bao nhiêu lần rồi.
- bác, xin bác cho cháu giải thích.
- tao ko cần nghe loại mày giải thích. Tao chỉ cần mày tránh xa con tao ra.
bố tôi quát lên.
- bố… bố cho chú ấy giải thích đi
Tôi quay ra níu tay bố cầu xin
bốp
cái tát thứ hai khiến tôi ngã xuống
chú thấy vậy bước lại ôm lấy tôi.
- cháu xin bác, là cháu sai không phải cô ấy, bác có đánh có chửi cứ đánh cháu,là cháu bảo cô ấy ra đây.
bố tôi điên lên, ông ấy chỉ vào chúng tôi.
- mày không có đủ tư cách đề cho tao đánh, nó là con tao, hư tao phải dậy, mày tránh ra.
bố tôi gạt chú ra kéo áo tôi đứng lên, chú không chịu rời ra, cứ ôm chặt lấy tôi, miệng không ngừng xin xỏ, chú ấy cũng khóc.
- bác ơi cháu xin bác, xin bác hãy thương chúng cháu. Xin bác hãy thương cô ấy.
- nó là con tao, tao ko thương nó thì thương ai.
- mày mở mồm ra nói yêu nó mà mày qua mặt con tao, mày yêu nó mà vắng nó mày đưa hết con nọ đến con kia về nhà
- không… không phải thế đâu bác ạ.
- tao ko mù, hàng xóm họ ko mù.
- cháu biết,nhưng ko phải thế đâu ạ.
Chú càng giải thích bố tôi càng điên lên, ông ấy kéo tôi rất mạnh
- nếu mày ko buông ra tao đánh chết nó đấy nhé
Nghe thế chú mới nhẹ nhàng rời tôi ra, bố kéo tôi đứng lên, con Oanh từ sau bước lại cầm cổ tay tôi lôi đi về phía sau, nó không nói gì hết… có lẽ hôm nay là cô dâu nên nó mới không tặng tôi mấy cái giáng long thập tát trưởng.
Nhưng tôi giật mình, người đứng kế nó là… là Nhân…
Nhân có lẽ đã nhìn thấy chúng tôi từ nãy…
Nhân không nói gì với tôi mà bước về phía bố tôi và chú. tay giữ vai bố tôi đẩy ông ấy sang một bên rồi tiến sát gần chú hơn. Hai người đàn ông… của tôi… đang nhìn nhau… bất ngờ Nhân vung tay đấm mạnh một cái vào mắt chú.
- vì anh mà cô ấy đã đau khổ suốt một thời gian dài, tôi đã để cô ấy quay về tìm anh, nhưng rốt cuộc anh lại đi cùng người đàn bà khác vào khách sạn ngay trước mặt cô ấy. và giờ anh mở miệng cầu xin để làm gì?
- nếu anh nghĩ cho cô ấy, hãy để cho cô ấy đi tìm hạnh phúc khác. đừng làm khổ cô ấy nữa.
Nhân quay đi về phía tôi cùng Oanh dắt tôi về. hai cái tát cuả bố khiến má tôi đỏ lững. tôi bước đi trong nặng trĩu và im lặng… tất cả mọi người… ko ai nói với ai câu gì hết.
Đến ngày hôm sau. Tiễn con Oanh về nhà trai để tổ chức đám cưới… tôi và Nhân đi cùng nhau. Nhân vẫn như lần trước tôn trọng sự im lặng để dành cho tôi ko gian suy nghĩ, suy nghĩ cho thật thấu đáo. hắn đi bên cạnh tôi, nhẹ như một anh bảo vệ âm thầm, quan sát để cho người đàn ông đó không có cơ hội tiến lại gần. Tôi mang tiếng đi đám cưới mà lòng nặng trĩu… tôi chẳng nghe thấy Mc nói gì, cũng ko buồn nhìn lên cô dâu chú rể trên khán đài. Sau khi làm lễ, Con Oanh đứng trên khán đài tung bó hoa nó cầm lên cao, bó hoa rơi trúng chỗ tôi và Nhân ngồi. tất cả hội trường nhìn chúng tôi vỗ tay. Nhân cầm lấy bó hoa, đứng kéo ghế sang một bên rồi quỳ xuống đưa bó hoa tặng tôi, tiếng MC chúc chúng tôi sớm làm đám cưới tôi nghe rất rõ, tiếng vỗ tay reo hò của đám thanh niên, tiếng suýt xoa của bọn con gái vì ghen tị. Tôi nhìn Nhân rồi rơi nước mắt… tôi có lỗi với Nhân hết lần này đến lần khác mà cậu ấy vẫn yêu tôi như vậy, tôi làm thế có bất công với Nhân không. Tôi khóc, tôi muốn nói với Nhân lời xin lỗi.
Nhân đứng lên hôn lên trán tôi. Tôi thì thầm
- em ko xứng… em xin lỗi
- không… em cho dù như thế nào… vẫn là người mà tôi yêu.
Tôi nhìn Nhân, cái nắm tay của hắn như khẳng định.
- em đừng nghĩ gì cả… mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Tôi gật đầu. sau đám cưới, chúng tôi nắm tay nhau ra về.
Tôi có phải là đứa tồi ko khi không rõ ràng tình cảm và các mối quan hệ. Nhưng nếu là bạn có lẽ bạn cũng sẽ rối ren như tôi. người đàn ông tôi dành tất cả suy nghĩ và người đàn ông yêu tôi rất nhiều.
Tôi đang đứng trước bàn cân, một bên là ông ấy, là tình cảm của tôi, một bên là cha mẹ, là gia đình tôi, là người đàn ông mà tôi chung sống bao lâu nay….
nếu chỉ vì một chữ tình mà mất đi chữ nghĩa. nếu chỉ vì người đàn ông đã không cho tôi là quan trọng nhất mà đánh mất đi người tôi yêu thương, đánh mất đi người đã dang tay nắm lấy tôi, chăm sóc yêu thương tôi suốt quãng thời gian qua, thì tôi, quả thật rất đáng trách.
Suy cho cùng… tôi phải đưa ra câu trả lời cho riêng mình rồi...
Trong cuộc đời… có một lúc nào đó, một thứ gì đó, một ai đó bạn mong muốn có được mà không thể. hoặc đã có rồi mà vô tình vụt mất khiến cho bạn hối tiếc. Nhưng đó mới chính là cuộc sống… nếu không như vậy bạn nào có thể trân trọng giá trị của những khoảnh khắc hạnh phúc, không như vậy người ta không nói với nhau về những trải nghiệm trong đời, không như vậy bạn sao có thể nhận mình trưởng thành được cơ chứ
Chúng ta không thể dùng suy nghĩ của mình để điều khiển thế giới mà chỉ có thể dùng nó để thay đổi bản thân, dùng nó để chấp nhận, dùng nó để điều khiển cảm xúc của chính bản thân mình.
Đúng như đã hẹn với bác sĩ. Sáng hôm sau tôi đến bệnh viện. tôi đi cùng mẹ. giờ thì đi đâu cũng có người đi cùng… cho dù nói trước với mẹ chuyện này mẹ vẫn có vẻ vô cùng lo lắng.
Tôi làm đủ các xét nghiệm rồi ra bên ngoài chờ đợi. Thấy tôi căng thẳng,mẹ nắm lấy tay tôi.
- con đừng suy nghĩ nhiều con ạ.
tôi gật đầu, vì tôi mà mẹ tôi phải lo lắng nhiều lắm.
- hôm qua mẹ đã bảo bố đi tìm rồi, lúc mẹ không thấy mày, mẹ biết ngay…
- ….
- thế bố mày đánh cho mấy cái
Tôi lắc đầu
- lúc thằng Nhân nó về, bố mày mới đứng lên, thấy thằng bé lặn lội về tận đây, lại thêm con Oanh nó giới thiệu, bố mày cứ tưởng hai đứa mày yêu nhau…bố mày đang mừng thì …
Tôi cúi xuống,miệng ngập ngừng.
- bọn con… sống với nhau trong đấy rồi mẹ ạ.
mẹ tôi ngồi im suy nghĩ một lúc
- thế sao hôm qua lại ra với thằng Vinh.
- con muốn nghe chú ấy giải thích.
Tôi ko dám nói là lòng tôi còn thương ông ấy nhiều lắm.
- giải thích cái gì. Đàn bà con gái, để cho Thằng Nhân nó trông thấy như thế nó còn coi ra cái gì.
- mẹ đừng nghĩ vậy.
- mẹ là mẹ mày, mẹ cũng là mẹ chồng mẹ hiểu chứ… đừng như thế nữa. nếu ăn ở với nó rồi thì xem nó tính chuyện cưới hỏi thì đồng ý đi, con gái có thì thôi con ạ.
- nhưng mà giờ con chưa dám nói, nhỡ ko sinh con được, thì lấy người ta thành làm khổ người ta.
mẹ tôi thở dài
- đừng lo con ạ, bây giờ y học phát triển rồi. con đừng lo.
Tôi ngồi im… lòng tôi bồn chồn lắm… tôi quay sang mẹ… nắm lấy tay bà ấy… tôi cũng cầu nguyện nhiều lắm chứ… nhưng nếu ông trời có tước đi quyền được làm mẹ của tôi… tôi cũng đành chấp nhận… thôi thì hạnh phúc… cũng đành mang theo nó mà đi thôi
- mẹ… nếu con bị kết luận vô sinh, mẹ cho con ở vậy với mẹ nhé.
mẹ nhìn tôi rơi nước mắt.
- sao lại khổ thế này hả con. Sao lại nghĩ như thế.
- có lẽ ông trời không cho con có duyên với ai rồi. nếu như con ko sinh được, con cũng ko dám làm khổ ai nữa… cho con sống vậy, với bố mẹ đến già.
Tôi ứa nước mắt.
- nếu tôi không đồng ý thì sao? Em nói vô lý thế.
Tôi giật mình quay lại nhìn Nhân. Nhân đứng phía sau chúng tôi từ bao giờ.
Nhân bước lại đằng trước cái ghế
- ko sinh được thì xin con nuôi. chứ em nỡ để người yêu em phải đau khổ vì một lý do như vậy sao?
Nhân cương quyết… tôi nhìn nhân ánh mắt đầy cảm động và biết ơn.tôi còn chưa kịp đặt câu hỏi là vì sao Nhân biết tôi ở đây.
Thấy Nhân đến mẹ tôi đứng dậy.
- đấy, hai đứa ngồi đây với nhau đi nhé, mẹ đi về trước đây.
mẹ tôi đứng lên rời đi nhanh chóng. để lại chúng tôi ngồi giữa những hàng ghế này… cái việc chờ đợi kết quả chả khác gì chờ phán quyết của ông trời dành cho tôi, tôi căng thẳng lắm.Nhân nắm tay tôi
- em đừng lo. Nhất định sẽ ổn.
- nếu ko ổn, Nhân … Đi tìm người khác nhé.
- để em đi về với lão kia à?ko có đâu
- đừng có nói vậy?
- em có tin tôi ko?
Nhân nhìn tôi nghiêm túc, tôi khẽ gật đầu.
- vậy thì hôm nay cho dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ về nói với bố mẹ em là tôi muốn cưới con gái ông ấy làm vợ
Tôi tròn mắt nhìn Nhân… tôi như không tin… Nhân chẳng nhớ chuyện hôm qua sao? tôi là đứa con gái tệ hại như vậy mà.
- em đừng nhìn tôi như vậy, em ngốc lắm, ai cũng có tình cũ cả… người ta còn rung động chứ chưa chắc đã là còn yêu đâu, với lại… tôi đã để em về với ông ta một lần rồi, nhưng là do ông ta không giữ được thì trả lại cho tôi.
Tôi nhìn Nhân rưng rưng xúc động. nghĩ là vậy nhưng Nhân càng tốt với tôi, thì cảm giác tội lỗi càng dâng lên nhiều. và nếu cái người sau cánh cửa kia đưa ra một kết luận không có lợi… thì…tôi thà suốt đời này phụ lòng Nhân chứ không thể nào làm khổ Nhân thêm nữa.
Tôi ko chịu được bỏ mọi thứ mà đi về phía đó
- Bình… Bình… mày đi đâu thế
Tiếng con Oanh gọi tôi phía sau. Tôi quay lại
- ko… ko có gì.
Tôi ấp úng.
- vào đây nhanh lên. hội bạn tao nó đang tìm mày đây này.
Tôi đi theo cái vẫy tay của con Oanh, nếu nó biết tôi đang định ra gặp chú có lẽ nó không làm thiên thần được đâu và sẽ cho tôi dăm cái vả ấy chứ. tôi thở dài.
Xong việc tôi lại đi ra…
- con đi đâu thế con.
- mẹ…
Tôi giật mình đứng lại như con ăn cắp. tim tôi đập nhanh, tôi hồi hộp.
- mẹ, con ko đi đâu.
- dọn dẹp xong thì về nghỉ đi, vất vả cả ngày rồi
- vâng
Tôi gật đầu và quay vào. ừ nhỉ? Nếu giờ tôi ra đấy, bố biết chuyện thảo nào cũng mắng mẹ… tôi về đây để mẹ vui chứ không phải về để mẹ đau lòng.
Tôi quay vào bên trong mà lòng nóng lên như lửa đốt. không biết ông ấy có ngồi đó chờ tôi ko nhỉ… vả lại ông ấy có người khác rồi sao muốn gặp tôi làm gì… ko… tôi ko muốn nghe ông ấy giải thích nữa đâu… tôi ko muốn bố mẹ buồn, tôi ko muốn lại tiếp tục lạc vào mớ rắc rối này nữa, và tôi có Nhân rồi, tôi phải chịu trách nhiệm với mối quan hệ tôi tạo ra với Nhân.
Hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ.
Đấu tranh- đấu tranh- đấu tranh.
Thôi nhé… tôi ko đi ra đó đâu… dù sao chúng tôi cũng kết thúc rồi… đâu cần nói thêm lời nào nữa… gặp nhau chỉ thêm buồn thôi.vả lại giờ này gặp ông ấy tôi ko biết tôi nên nói gì… tôi cũng thấy mình run lắm… thôi… tôi ko gặp ông ấy đâu.
- ơ kìa… mưa rồi này…
- eo ôi mưa bẩn lắm.
- bẩn không sợ nhưng mà mưa trở rét lạnh lắm.
Tôi ngồi nghe mấy người trong rạp nói chuyện với nhau lòng tôi càng nóng hơn. Không được, nhỡ ông ấy còn đứng đó chờ tôi thì sao? Lòng tôi nóng như lửa rồi… mọi đấu tranh, dặn lòng khi nãy tôi quên luôn theo mấy hạt mưa… tôi đứng lên… b ước về phía mấy chiếc ghế đá… giờ là bố, là mẹ, là con Oanh cũng không ngăn được tôi nữa rồi.
Tôi bước nhanh như kẻ cắp vì lo ông ấy còn đứng đó. Đúng,cơn mưa đầu đông mang gió lạnh về khiến lòng người ta se sắt, người đàn ông tôi vừa gặp, vẫn bộ quần áo đó, đứng lặng lẽ một góc sân, không mũ đội đầu, không áo ấm, một tay ông ấy đút túi quần, một tay cầm điều thuốc ánh lên tia đỏ nhỏ bé trên miệng, ông ấy dựa lưng vào tường. có lẽ vì mải nghĩ gì đó mà khi tôi bước lại ông ấy vẫn không nhận ra.
- mưa thế sao… chú không về.
Ông ấy giật mình ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt ánh lên tia bất ngờ nhưng cũng vô vàn cảm xúc. miệng ấp úng.
- em…em… đến đó hả?
- cháu hỏi sao chú không về.?
- tôi nói tôi đợi em.
- nếu cháu ko ra chú đứng đây cả đêm chắc.
- uh
Câu trả lời nhanh và cực kì dứt khoát. khiến lòng tôi nhói lên.
Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau như thế mà không nói được với nhau lời gì.
Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt và lạnh hơn, tôi chùm cái mũ áo lên đầu, cái áo của tôi khá ấm còn người đàn ông vẫn đứng đó… mặc kệ những hạt mưa có rơi bao nhiêu đi nữa. gió lạnh cũng chẳng khiến ông ấy nao lòng… ném điếu thuốc mới hút được một nửa rồi đứng thẳng lên nhìn tôi.
Tôi bối rối…
Tôi ko mở miệng được cho dù trong đầu chạy đến hàng trăm hàng ngàn điều tôi muốn nói… làm ơn hãy giúp tôi nói ra được không?
Tôi nhìn người đàn ông ấy, và ông ấy cũng nhìn tôi, chúng tôi ….
Xin lỗi… xin lỗi…
người đàn ông này… 5 lần 7 lượt khiến tôi đau đớn, làm ơn… sao tôi lại có mặt ở đây… sao tôi lại nhìn ông ấy, sao tôi lại thấy mình rung động… sao tôi lại muốn được ông ấy ôm vào lòng…. tại sao? tại sao cơ chứ….
không được… tôi ko thể nào rung động nữa, nếu biết sai mà cứ si mê như vậy thì còn gọi gì là trưởng thành. Tôi có thể …
tôi bối rối không biết mình đang nghĩ gì nữa. làm ơn đi… lý trí của tôi…
tiếng điện thoại tôi kêu lên… chú nhìn chăm chăm vào cái màn hình của tôi, tôi mở máy
- con nghe đây mẹ.
- về nhà với mẹ đi con, mẹ về rồi.
tiếng mẹ tôi trong điện thoại, không biết chú có nghe được hay không? Nhưng nếu mẹ biết tôi đang đứng đây với chú… thì mẹ sẽ buồn lắm, còn bố sẽ điên lên. Tôi trở thành đứa con bất hiếu.
- cháu ra rồi, chú về đi. cháu về đây.
Tôi quay đi mà trong lòng rối như tơ vò vậy… chỉ đi được vài bước người đàn ông bước lại vòng tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Ôm rất chặt. tôi đứng im. Tâm trí bây giờ đặt ở người phía sau lưng mình. Chú cứ ôm tôi như vậy, nhẹ nhàng rúc vào tóc tôi. Tôi thấy chú thở mạnh. Mãi sau mới cố gắng lên tiếng nói.
- tôi … nhớ em … nhiều lắm.
giọng nói nghẹn ngào mang đầy cảm xúc khiến trái tim tôi run lên. Tôi đứng im. Cúi xuống… nước mắt tôi rơi. Tôi yếu lòng quá phải không? Bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu đấu tranh của tôi chạy đi đâu hết rồi. tôi cứ đứng im cho chú ôm tôi như thế.. tôi khóc… khóc vì tủi thân…khóc vì giận… khóc vì nhớ… và khóc vì thương cho cuộc tình dang dở này.
- chú về đi, cháu phải về.
- không…
Chú càng siết chặt hơn. nhất quyết không rời. tôi biết, chú cũng khóc.
- em có biết tôi tìm em vất vả thế nào không?
- chú tìm cháu làm gì nữa.
- tôi biết tôi sai rồi… nhưng… tôi sợ mất em. Tôi cùng đường rồi. Tôi cứ nghĩ tôi làm thế… cô ta sẽ buông tha cho tôi…. Ko ngờ… vì cái suy nghĩ nông cạn ấy mà tôi mất em
- chú đừng giải thích gì nữa. chúng ta kết thúc rồi.
- không… tôi xin em.
Chú ôm chặt tôi,chú khóc, nước mắt chảy xuống tai tôi ướt đầm.
- xin hãy tha thứ cho tôi, không có em tôi ko biết mình sống để làm gì nữa.
Nghe xong câu đó lòng tôi đau nhói lên. tại sao? tại sao lại nói với tôi câu đó… tại sao?
tôi ko cho mình được yếu lòng. Nhưng mà…. tôi ko làm được
tôi khóc… đôi vai tôi run lên, cổ họng tôi nghẹn ứ. Không nói được lời nào. ở phía đám cưới có ai đang hát bài Người ta nói.
Đúng rồi, người ta cứ nói đừng quá yêu. người ta cứ nói đừng quá tin. Tình yêu dấu có cũng chỉ là ước mơ trong mỗi cuộc đời.
Tôi nghẹn ngào… cố hít thật sâu nuốt nó vào lòng.
- tại sao chú không nói với cháu ngay từ đầu. tại sao không cùng nhau giải quyết.
- tôi sợ em chê tôi là thằng đàn ông dở dang… tôi sợ bố mẹ em không đồng ý. Vì tôi yêu em nhiều quá mất rồi… xin lỗi em… xin lỗi.
Tôi ko nói được gì nữa mà chỉ biết khóc. Chú kéo tôi quay lại lấy tay gạt nhanh nước mắt tôi rồi lại vội vàng ôm siết lấy.
- E đừng khóc. em cứ mắng cứ chửi tôi đi, nhưng xin đừng bỏ tôi lại như thế này.
Tôi làm sao đây… ông ấy… tôi phải làm sao với ông ấy đây. Hàng trăm câu hỏi của tôi chạy đâu mất rồi. hàng ngàn hờn giận của tôi đi đâu hết, hàng triệu nỗi đau của tôi, và vô vàn những giọt nước mắt khóc cho ông ấy… giờ hình như tôi quên hết rồi… tôi bỏ quên chúng ở đâu ngoài kia vì ngay lúc này tâm trí tôi chỉ có ông ấy.
trời cứ mưa đi, cả hai chúng tôi cùng ướt.
- xin lỗi em… dù tôi có giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ là biện hộ cho sai lầm của mình… nhưng tôi sẽ ko bao giờ lặp lại nữa… xin lỗi
Ông ấy không nói quá nhiều, không quỳ gối van xin, sự đơn giản, nhẹ nhàng ấy sao lại khắc sâu vào tim tôi tới vậy… tôi đứng đó khóc bù cho suốt cả quãng thời gian dài tôi chịu đựng nỗi đau ông ấy mang lại, khóc cho những ngày tháng nhớ mong hoá ra chưa bao giờ là nguôi ngoai hết… tôi ôm lấy ông ấy…
Bất chợt tiếng điện thoại tôi kêu 1 lần- 2 lần….
mặc kệ đi, giờ tôi ko còn tâm trí nào mà nghe điện thoại hết. ông ấy thấy tôi kệ nên cũng ôm tôi không rời ra. Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như thế cho đến khi tiếng chuông điện thoại này là bố hay mẹ tôi gọi
Tôi giật mình bừng tỉnh… đẩy ông ấy ra và nhìn vào màn hình điện thoại. là mẹ
Tôi nhìn ông ấy rồi mở máy.
- con đang ở đâu thế?
- dạ… con về ngay.
- bố đi tìm con kia kìa. về ngay đi không bố mày lại điên lên.
- vâng.
Tôi tắt máy rồi đút điện thoại vào túi và nhìn chú. Giờ tôi phải thế nào với ông ấy đây, bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy không thể nói một câu xin lỗi mà giải quyết cho hết được. giờ tôi lại thấy lòng mình rối hơn cả lúc chưa ra đây… tôi biết nói thế nào với bố đây.
- chúng ta… về được không ạ?
Người đàn ông đứng nhìn tôi từ lúc tôi nghe điện đến giờ vẫn không nhúc nhích. thấy tôi nói vậy bèn kéo tôi vào lòng ôm lấy.
- cho tôi một cơ hội làm lại được không? Chúng ta cùng làm lại.
Tôi quên cả việc mẹ vừa nói bố đang đi tìm… và giờ thì
- Bình…. Mày dám trốn ra đây với nó hả?
Tiếng bố tôi quát sau lưng tôi. Chúng tôi rời nhau ra. Khép nép quay sang nhìn bố. Bố tôi bước lại.
bốp.
cái tát đầu tiên là dành cho tôi. Vì khóc lâu do vậy Cái tát khiến tôi suýt ngã ra, chú đứng gần đưa tay đỡ lấy tôi.
- mày còn dám dụ dỗ con tao nữa hả? tao đã nói mày bao nhiêu lần rồi.
- bác, xin bác cho cháu giải thích.
- tao ko cần nghe loại mày giải thích. Tao chỉ cần mày tránh xa con tao ra.
bố tôi quát lên.
- bố… bố cho chú ấy giải thích đi
Tôi quay ra níu tay bố cầu xin
bốp
cái tát thứ hai khiến tôi ngã xuống
chú thấy vậy bước lại ôm lấy tôi.
- cháu xin bác, là cháu sai không phải cô ấy, bác có đánh có chửi cứ đánh cháu,là cháu bảo cô ấy ra đây.
bố tôi điên lên, ông ấy chỉ vào chúng tôi.
- mày không có đủ tư cách đề cho tao đánh, nó là con tao, hư tao phải dậy, mày tránh ra.
bố tôi gạt chú ra kéo áo tôi đứng lên, chú không chịu rời ra, cứ ôm chặt lấy tôi, miệng không ngừng xin xỏ, chú ấy cũng khóc.
- bác ơi cháu xin bác, xin bác hãy thương chúng cháu. Xin bác hãy thương cô ấy.
- nó là con tao, tao ko thương nó thì thương ai.
- mày mở mồm ra nói yêu nó mà mày qua mặt con tao, mày yêu nó mà vắng nó mày đưa hết con nọ đến con kia về nhà
- không… không phải thế đâu bác ạ.
- tao ko mù, hàng xóm họ ko mù.
- cháu biết,nhưng ko phải thế đâu ạ.
Chú càng giải thích bố tôi càng điên lên, ông ấy kéo tôi rất mạnh
- nếu mày ko buông ra tao đánh chết nó đấy nhé
Nghe thế chú mới nhẹ nhàng rời tôi ra, bố kéo tôi đứng lên, con Oanh từ sau bước lại cầm cổ tay tôi lôi đi về phía sau, nó không nói gì hết… có lẽ hôm nay là cô dâu nên nó mới không tặng tôi mấy cái giáng long thập tát trưởng.
Nhưng tôi giật mình, người đứng kế nó là… là Nhân…
Nhân có lẽ đã nhìn thấy chúng tôi từ nãy…
Nhân không nói gì với tôi mà bước về phía bố tôi và chú. tay giữ vai bố tôi đẩy ông ấy sang một bên rồi tiến sát gần chú hơn. Hai người đàn ông… của tôi… đang nhìn nhau… bất ngờ Nhân vung tay đấm mạnh một cái vào mắt chú.
- vì anh mà cô ấy đã đau khổ suốt một thời gian dài, tôi đã để cô ấy quay về tìm anh, nhưng rốt cuộc anh lại đi cùng người đàn bà khác vào khách sạn ngay trước mặt cô ấy. và giờ anh mở miệng cầu xin để làm gì?
- nếu anh nghĩ cho cô ấy, hãy để cho cô ấy đi tìm hạnh phúc khác. đừng làm khổ cô ấy nữa.
Nhân quay đi về phía tôi cùng Oanh dắt tôi về. hai cái tát cuả bố khiến má tôi đỏ lững. tôi bước đi trong nặng trĩu và im lặng… tất cả mọi người… ko ai nói với ai câu gì hết.
Đến ngày hôm sau. Tiễn con Oanh về nhà trai để tổ chức đám cưới… tôi và Nhân đi cùng nhau. Nhân vẫn như lần trước tôn trọng sự im lặng để dành cho tôi ko gian suy nghĩ, suy nghĩ cho thật thấu đáo. hắn đi bên cạnh tôi, nhẹ như một anh bảo vệ âm thầm, quan sát để cho người đàn ông đó không có cơ hội tiến lại gần. Tôi mang tiếng đi đám cưới mà lòng nặng trĩu… tôi chẳng nghe thấy Mc nói gì, cũng ko buồn nhìn lên cô dâu chú rể trên khán đài. Sau khi làm lễ, Con Oanh đứng trên khán đài tung bó hoa nó cầm lên cao, bó hoa rơi trúng chỗ tôi và Nhân ngồi. tất cả hội trường nhìn chúng tôi vỗ tay. Nhân cầm lấy bó hoa, đứng kéo ghế sang một bên rồi quỳ xuống đưa bó hoa tặng tôi, tiếng MC chúc chúng tôi sớm làm đám cưới tôi nghe rất rõ, tiếng vỗ tay reo hò của đám thanh niên, tiếng suýt xoa của bọn con gái vì ghen tị. Tôi nhìn Nhân rồi rơi nước mắt… tôi có lỗi với Nhân hết lần này đến lần khác mà cậu ấy vẫn yêu tôi như vậy, tôi làm thế có bất công với Nhân không. Tôi khóc, tôi muốn nói với Nhân lời xin lỗi.
Nhân đứng lên hôn lên trán tôi. Tôi thì thầm
- em ko xứng… em xin lỗi
- không… em cho dù như thế nào… vẫn là người mà tôi yêu.
Tôi nhìn Nhân, cái nắm tay của hắn như khẳng định.
- em đừng nghĩ gì cả… mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Tôi gật đầu. sau đám cưới, chúng tôi nắm tay nhau ra về.
Tôi có phải là đứa tồi ko khi không rõ ràng tình cảm và các mối quan hệ. Nhưng nếu là bạn có lẽ bạn cũng sẽ rối ren như tôi. người đàn ông tôi dành tất cả suy nghĩ và người đàn ông yêu tôi rất nhiều.
Tôi đang đứng trước bàn cân, một bên là ông ấy, là tình cảm của tôi, một bên là cha mẹ, là gia đình tôi, là người đàn ông mà tôi chung sống bao lâu nay….
nếu chỉ vì một chữ tình mà mất đi chữ nghĩa. nếu chỉ vì người đàn ông đã không cho tôi là quan trọng nhất mà đánh mất đi người tôi yêu thương, đánh mất đi người đã dang tay nắm lấy tôi, chăm sóc yêu thương tôi suốt quãng thời gian qua, thì tôi, quả thật rất đáng trách.
Suy cho cùng… tôi phải đưa ra câu trả lời cho riêng mình rồi...
Trong cuộc đời… có một lúc nào đó, một thứ gì đó, một ai đó bạn mong muốn có được mà không thể. hoặc đã có rồi mà vô tình vụt mất khiến cho bạn hối tiếc. Nhưng đó mới chính là cuộc sống… nếu không như vậy bạn nào có thể trân trọng giá trị của những khoảnh khắc hạnh phúc, không như vậy người ta không nói với nhau về những trải nghiệm trong đời, không như vậy bạn sao có thể nhận mình trưởng thành được cơ chứ
Chúng ta không thể dùng suy nghĩ của mình để điều khiển thế giới mà chỉ có thể dùng nó để thay đổi bản thân, dùng nó để chấp nhận, dùng nó để điều khiển cảm xúc của chính bản thân mình.
Đúng như đã hẹn với bác sĩ. Sáng hôm sau tôi đến bệnh viện. tôi đi cùng mẹ. giờ thì đi đâu cũng có người đi cùng… cho dù nói trước với mẹ chuyện này mẹ vẫn có vẻ vô cùng lo lắng.
Tôi làm đủ các xét nghiệm rồi ra bên ngoài chờ đợi. Thấy tôi căng thẳng,mẹ nắm lấy tay tôi.
- con đừng suy nghĩ nhiều con ạ.
tôi gật đầu, vì tôi mà mẹ tôi phải lo lắng nhiều lắm.
- hôm qua mẹ đã bảo bố đi tìm rồi, lúc mẹ không thấy mày, mẹ biết ngay…
- ….
- thế bố mày đánh cho mấy cái
Tôi lắc đầu
- lúc thằng Nhân nó về, bố mày mới đứng lên, thấy thằng bé lặn lội về tận đây, lại thêm con Oanh nó giới thiệu, bố mày cứ tưởng hai đứa mày yêu nhau…bố mày đang mừng thì …
Tôi cúi xuống,miệng ngập ngừng.
- bọn con… sống với nhau trong đấy rồi mẹ ạ.
mẹ tôi ngồi im suy nghĩ một lúc
- thế sao hôm qua lại ra với thằng Vinh.
- con muốn nghe chú ấy giải thích.
Tôi ko dám nói là lòng tôi còn thương ông ấy nhiều lắm.
- giải thích cái gì. Đàn bà con gái, để cho Thằng Nhân nó trông thấy như thế nó còn coi ra cái gì.
- mẹ đừng nghĩ vậy.
- mẹ là mẹ mày, mẹ cũng là mẹ chồng mẹ hiểu chứ… đừng như thế nữa. nếu ăn ở với nó rồi thì xem nó tính chuyện cưới hỏi thì đồng ý đi, con gái có thì thôi con ạ.
- nhưng mà giờ con chưa dám nói, nhỡ ko sinh con được, thì lấy người ta thành làm khổ người ta.
mẹ tôi thở dài
- đừng lo con ạ, bây giờ y học phát triển rồi. con đừng lo.
Tôi ngồi im… lòng tôi bồn chồn lắm… tôi quay sang mẹ… nắm lấy tay bà ấy… tôi cũng cầu nguyện nhiều lắm chứ… nhưng nếu ông trời có tước đi quyền được làm mẹ của tôi… tôi cũng đành chấp nhận… thôi thì hạnh phúc… cũng đành mang theo nó mà đi thôi
- mẹ… nếu con bị kết luận vô sinh, mẹ cho con ở vậy với mẹ nhé.
mẹ nhìn tôi rơi nước mắt.
- sao lại khổ thế này hả con. Sao lại nghĩ như thế.
- có lẽ ông trời không cho con có duyên với ai rồi. nếu như con ko sinh được, con cũng ko dám làm khổ ai nữa… cho con sống vậy, với bố mẹ đến già.
Tôi ứa nước mắt.
- nếu tôi không đồng ý thì sao? Em nói vô lý thế.
Tôi giật mình quay lại nhìn Nhân. Nhân đứng phía sau chúng tôi từ bao giờ.
Nhân bước lại đằng trước cái ghế
- ko sinh được thì xin con nuôi. chứ em nỡ để người yêu em phải đau khổ vì một lý do như vậy sao?
Nhân cương quyết… tôi nhìn nhân ánh mắt đầy cảm động và biết ơn.tôi còn chưa kịp đặt câu hỏi là vì sao Nhân biết tôi ở đây.
Thấy Nhân đến mẹ tôi đứng dậy.
- đấy, hai đứa ngồi đây với nhau đi nhé, mẹ đi về trước đây.
mẹ tôi đứng lên rời đi nhanh chóng. để lại chúng tôi ngồi giữa những hàng ghế này… cái việc chờ đợi kết quả chả khác gì chờ phán quyết của ông trời dành cho tôi, tôi căng thẳng lắm.Nhân nắm tay tôi
- em đừng lo. Nhất định sẽ ổn.
- nếu ko ổn, Nhân … Đi tìm người khác nhé.
- để em đi về với lão kia à?ko có đâu
- đừng có nói vậy?
- em có tin tôi ko?
Nhân nhìn tôi nghiêm túc, tôi khẽ gật đầu.
- vậy thì hôm nay cho dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ về nói với bố mẹ em là tôi muốn cưới con gái ông ấy làm vợ
Tôi tròn mắt nhìn Nhân… tôi như không tin… Nhân chẳng nhớ chuyện hôm qua sao? tôi là đứa con gái tệ hại như vậy mà.
- em đừng nhìn tôi như vậy, em ngốc lắm, ai cũng có tình cũ cả… người ta còn rung động chứ chưa chắc đã là còn yêu đâu, với lại… tôi đã để em về với ông ta một lần rồi, nhưng là do ông ta không giữ được thì trả lại cho tôi.
Tôi nhìn Nhân rưng rưng xúc động. nghĩ là vậy nhưng Nhân càng tốt với tôi, thì cảm giác tội lỗi càng dâng lên nhiều. và nếu cái người sau cánh cửa kia đưa ra một kết luận không có lợi… thì…tôi thà suốt đời này phụ lòng Nhân chứ không thể nào làm khổ Nhân thêm nữa.
Tác giả :
Hà Quỳnh Vân