Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 12
Sau một đêm bão tố xảy ra trong phòng tôi thì giờ cơ thể tôi rã rượi. cái kẻ làm tôi bị như vậy đang nằm ngắm nhìn tôi ngủ… tôi mơ màng mở mắt. Thấy hắn đang hớn ha hớn hở, đã vậy cái tay vẫn còn đang vê vê cái núm xinh của tôi, miệng chúm chím thích thú
- em tỉnh rồi đó hả… thấy mệt không?
Cái bản mặt trơ trẽn của hắn trông có ghét không… tôi xấu hổ đỏ mặt kéo cái mền lên mặt …
- ơ… mắc cỡ kìa…
Nhân thích thú đè lên tôi, vạch cái mền ra. Tôi bị cơ thể to lớn khống chế… chỉ biết nhắm mắt không dám nhìn.
- hí hí hí…. Hôm qua là em làm thịt ngời ta cơ mà… người ta ko xấu hổ thì thôi
- ai làm gì mình mà nói vậy?
- chả thế… lúc ấy tay em cầm súng em bóp cò…
Hí hí hí
hắn cười như được mùa lúa vậy… ghét ghê. Tôi đánh hắn… hắn cứ ôm lấy tôi… có lẽ hắn đang rất hạnh phúc ý chứ.
- mấy giờ rồi.
- gần 10 giờ.
Tôi giật mình
- này… sao ko gọi tôi dậy để đi làm.
- thấy em ngủ ngon nên tôi xin nghỉ sáng cho em, mà em đến hay không đến một ngày có quan trọng gì.cũng ko có ai hỏi em đi đâu đâu mà em cứ quan trọng hoá
- đừng nói vậy, làm việc phai có trách nhiệm chứ.
- em chỉ cần có trách nhiệm với anh là đủ rồi
hắn cười hớn, tôi đẩy hắn ra rồi ngồi dậy. chưa bao giờ tôi lao động khổ sở như vậy… không ngờ lúc hắn hăng lên lại đáng sợ đến thế…. Hay tôi già rồi, sức chịu đựng chỉ còn có hạn.
tôi lê thân xuống khỏi giường tìm quần áo.
- cần gì phải che thấy, có cái quan trọng nhất người ta cũng thấy hết rồi… che cái gì
hắn giật cái chăn để tôi trơ trọi… tôi xấu hổ với theo giật lại mà ko được, hắn rúc ríc cười
- đồ khốn, dám chơi tôi phải không?
cười
- để anh bế em đi tắm.
- tôi tự đi được
Tôi gạt hắn ra nhưng chân tôi có vẻ mỏi. hắn bước lại bế tôi lên đưa vào nhà tắm.
- đêm qua mệt quá à?
- nếu cậu bị làm thịt suốt đêm như thế cậu có mệt không?
- em còn được ngủ nhé. anh còn làm việc.
- ai bắt.
- nhưng nằm cạnh em anh ko ngủ đc
- người ta ngủ cũng ko yên
- kệ… dần là quen…
- thôi.. tôi chết đó.
- ko chết đc đâu, em sẽ thấy nó tuyệt vời đến mức nào.
hắn xả nước lau người cho tôi. Tôi ko khiến, tôi đẩy hắn ra ngoài mà hắn ko chịu. hắn nhây không tả nổi. cái tính trẻ con thích gì làm lấy. có một chút người lớn là khi đã làm là làm đến cùng
- em đứng im ngay… nếu ko anh ko chịu được đây đấy nhé.
- ko chịu được thì đi ra ngoài đi. nhanh lên
- ko. dù sao anh đã thấy hết rồi, em đừng có ngại.
- điên rồi… tôi cáu lên đó.
- em cáu giống hôm qua đi, để anh mần thêm nữa
hắn nhăn nhở… tôi lườm.
nước xả từ cổ tôi xuống chân mát lạnh thật dễ chịu. tôi xấu hổ quay đi. hắn ta đứng phía sau bàn tay xoa lưng cho tôi… một lúc sau thấy cái gì đó ấm nóng cọ bên mình tôi cau mày.
- cất đi, làm cả đêm qua chưa chán à?
- ko bao giờ chán… lúc chán là lúc về với tổ tiên rồi cô ạ.
Tôi đẩy hắn ra nhưng ko được… cuối cùng thì tôi thua. được 1 lần sẽ có lần hai và lần thứ N là điều không thể tránh khỏi.
Sau khi xong việc hắn bế tôi ra giường đặt tôi nằm xuống kéo mền đắp lại.
- em ngủ chút đi anh đi mua đồ ăn
- không cần để xuống đó ăn rồi vào làm luôn
- làm cũng 1h30 xuống. giờ em cứ nghỉ ngơi đi, chờ anh
Hắn xưng anh ngọt xớt ý.
hắn đi ra cửa. tôi kéo cái mềm lên người. Người đàn ông vừa bước qua cánh cửa, cao lớn, trẻ đẹp, đầy nhiệt huyết, và tràn năng lượng. Tôi giờ còn chưa tin đêm qua chúng tôi đã ngủ với nhau. Nó như một giấc mơ, một diễn biến xảy ra ngoài kế hoạch… tôi hư hỏng mất rồi. có phải tôi đã để mình lạc giữa những ham mê. Có phải người đàn ông đó cũng có cảm giác như tôi bây giờ… ông ấy không cố ý làm chuyện này. chỉ là một phút bốc đồng, chỉ là ái tình chợp nhoáng, khoảnh khắc ko làm chủ được bản thân.
Tôi ko đổ lỗi cho Nhân hay Kim mà tôi nhận lỗi rằng tôi cũng ko làm chủ được ham muốn.
Tôi đã từng trách móc ông ấy vì sao lại qua mặt tôi, vì sao lại đánh mất nhau vì thứ ham muốn tầm thường này. Nhưng giờ tôi mới hiểu, có những thứ đâu thể làm chủ được.
Tôi tự nhiên thấy nhớ ông ấy… tôi thấy mình có lỗi với ông ấy. giá như tôi có thể một lần nói với ông ấy những điều này rồi chúng tôi vui vẻ chia tay chứ không cần phải trốn tránh nhau như thế này.
Bao nhiêu suy nghĩ giày vò bản thân khiến tôi rơi nước mắt. tôi khóc … khóc cho sai lầm của mình… khoc cho sự bồng bột, khóc cho ham muốn nhất thời. và khóc vì giờ tôi ko thể nào quay về nhìn mặt ông ấy được nữa… tôi sai rồi
tiếng mở cửa khiến tôi nhanh tay lau nước mắt.
Nhân bước vào trên tay cầm mấy túi đồ ăn, tôi ngồi dậy lấy quần áo mặc lại
- sao em ko ngủ đi
- ngủ cả đêm rồi còn gì
- mới 12 giờ. Em ngủ đến 1 giờ cho khoẻ rồi đilàm
- ko cần, dậy thay đồ ăn uống, đi qua đi lại cho khoẻ.
Nhân cười hớn.
- đêm qua mệt lắm à.
Tôi ko dám ngẩng lên nhìn Nhân, chỉ cúi xuống giả thẹn mà gật đầu. nhưng tôi mệt là có thật.
Chúng tôi ăn xong cũng gần 1 giờ rồi. tôi đứng dậy dọn dẹp đồ ăn ra nhà bếp. Nhân cũng phụ tôi mang đồ đạc cất đi rồi sau đó tiến lại ôm lấy tôi từ phía sau, cằm gá vào cổ tôi.
- còn gần tiếng nữa mới đi làm hay là mình….
Nghe cái kiểu ngập ngừng ấy là biết ý hắn là gì rồi. tôi đánh hắn.
- ông vừa vừa thôi chứ cha nội. tôi đuổi ông về đó.
- hừm… người ta nói thật mà
- thật cái gì…. Toàn ham hố.
- kệ
Tôi nhìn hắn một lượt
- về mặc quần áo đi rồi đi làm.
- có quần áo đây rồi.
Tôi nhìn hắn
- qua mặc gì sang đây mà nói có đồ đi làm.
- à… tôi bảo Duy mang cho tôi bộ đồ của nó mặc tạm.
- thế đồ đâu.
- kia, nó mang đến từ sáng rồi
Tôi nhìn về phía bộ quần áo mới chợt nhớ ra.
_này… thế Duy biết tôi qua cậu ngủ đây à?
- uh
- vậy thì… nó biết.
- biết chứ sao không biết. một đàn ông một đàn bà ở trong một căn nhà. Sáng nay nó gọi lúc anh đang tắm, cho nên anh ko mặc gì đi ra.
Nhân cười hớn
- cậu có tin tôi giết cậu ko?
- này… đừng có tôi và cậu nữa. em chuyển cách xưng hô đi.
- còn lâu.
- nếu ko chịu nghe lời.em biết hậu quả rồi đấy.
- đừng có mà doạ.
- ko doạ… mà chỉ làm tới thôi
Nhân tiền sát vào tôi
- này… sắp đến giờ đi làm rồi đó nhé.
- kệ… giờ đã gọi người ta là anh được chưa?
- nói xàm… ít tuổi hơn
- em nằm dưới, lại yếu thế hơn nên gọi tôi là anh
Tôi ko muốn hắn lại làm liều giờ này nên đành gật đầu.
tới giờ đi làm chúng tôi đi xuống dưới. Thấy cả hai chúng tôi cùng vào thì tất cả quay ra nhìn
- Nhân với Bình đi đâu mà chiều mới tới vậy.
Tôi cười ngại đi ngay về chỗ giở tập tài liệu. Kim bước qua lườm tôi… nếu con bé biết chuyện đêm qua và cả buổi sáng này chắc nó sẽ tức mà chết.
Tôi vẫn cắm cổ vào nhìn máy tính. chủ yếu là để ko thấy những ánh mắt dò xét ném về phía mình.
- này… sáng dậy sớm mà giờ mới xuống thế
Duy ghé tai sang hỏi Nhân. Nhân ngẩng lên nhìn rồi cười
- tranh thủ cả ban ngay cơ à… siêu anh hùng
- kệ tao… mày lo chuyện mày đi
- sướng nhớ… công nhận mày cũng siêu.
Hèm….
Tôi hắng giọng. hai đứa ngẩng lên thấy tôi rồi cúi xuống. Kim bước lại chỗ Nhân cầm tập tài liều ngồi sát hắn. Nhân thấy thế thì bất chợt ngồi im. hắn có vẻ bất ngờ hay suy nghĩ điều gì đó.
một lúc sau tỉnh ra thì cup máy tính lại, thu hết đồ đạc mang sang ngồi cạnh Duy.
- sao thế.
- thôi… tránh xa sắc giới để tối còn có cái mần
- eo… kinh thế cơ à?
- ko… tự biết thân
- ầy… Nhân lạ à nha.
hắn lại cười hớn. tôi ngẩng lên lườm hai đứa rồi cúi xuống. Kim có vẻ hụt hẫng. ánh mắt tỏ rõ tia khó chịu
- anh Nhân… chiều nay chúng mình đi gặp khách đấy
- thôi… em với kiệt đi đi.
- nhưng…
- hôm nay anh mệt nhé.
- anh làm gì mà mệt
- à.. đêm qua anh mất ngủ
Tôi ngẩng lên thấy hắn đang liếc tôi cười. còn Kim thì có lẽ ko cần tả mọi người cũng biết.
Kim đang tưc như vậy Nhân đứng lên đi sang bên kia. Tôi ko biết nó nói gì nhưng thấy phòng bên ấy cười ầm lên rồi nhìn sang đây. cầu trời cái thằng con nít kia đừng có kể với ai. bới riêng cái thằng Duy rồ này biết cũng khiến cả công ty biết trong ngày 1 ngày hai rồi.
Nhân quay lại bàn
- em xin chuyển về nhóm Bình. Kim sang làm với Xuân Anh nhé. Xuân anh đẹp trai nhất phòng này… ưu tiên Kim đấy
hắn cười nhưng Kim thì như mếu. tôi cúi xuống nén cười. thôi kệ… hắn là cháu sếp, nói 1 câu được ngay. nếu có làm cùng hắn tôi sẽ cho hắn biết thế nào là ko còn thời gian để nghĩ việc khác ngoài công việc.
không ngờ buổi chiều lại trôi nhanh đến vậy. tan làm tôi lại chui lên nhà… tôi tránh ánh mắt săm soi cua người khác, tôi tránh cả Kim. Nhân đã về nhà mình. một mình tôi trong căn phòng… tự nhiên lại thấy trống trải. Bình thường có mình tôi thì tôi bận rộn với mớ giấy tờ của mình… tự nhiên hôm nay lại ko muốn làm gì cả. tôi tắm xong thì lên giường.... tôi nhớ người đàn ông ấy. tôi tự trách mình tham lam… tôi và Nhân đã thế rồi… nếu giờ mơ tưởng đến ông ấy là tội lỗi. nhưng quả thật… tôi nhớ ông ấy nhiều hơn nhớ Nhân… chỉ có điều ông ấy đã xa rồi. chỉ là quá khứ mà giờ tôi cần một cuộc đời mới mà nên quên ông ấy đi.
tủi thân tôi lại khóc. Chùm kín chăn lên đầu, cái mùi trẻ con Nhân cho ra vẫn thoang thoảng quanh đây, cái mùi nhạy cảm ấy tôi chưa xử lý hết… mà cái thứ ấy lại khiến tôi kích thích… đàn bà ham muốn có khi còn mạnh hơn đàn ông… nhưng tôi nhớ ông ấy nghĩa là tôi…. Tôi muốn ông ấy… giá mà đừng có chuyện gì xảy ra giờ này chung tôi đã là một gia đình. Hôm nay thứ 7 chúng tôi có thể ra ngoài ăn tối… chúng tôi sẽ đichơi… và….
Giá mà không có người đàn bà đó, tôi đã có một gia đình chứ k phải cô đơn như thế này… nhưng tất cả chỉ là giá mà mà thôi.
Tôi đang nằm suy nghĩ vẩn vơ thì có tiếng gõ cửa… tôi ko biết ai gõ nhưng kể từ hôm qua… tôi chắc chắn sẽ ko mở cửa tuy tiện. sau 3 tiếng gõ thì điện thoại tôi kêu
- gì thế
- em đang làm gì thế?
- ngủ.
- lạ vậy ta… sao nay ngủ sớm vậy?
- mệt.
- ai làm cho em mệt?
- hỏi xàm…
Hí hí hí
tiếng cười khoái trí trong điện thoại… tôi biết hắn đứng ngoài cửa rồi
- về ngủ đi, mai đi làm
- Nhưng nhớ em tôi k ngủ được.
- nhớ thì mai gặp
- mai chủ nhật.
- ko nói nhiều nhá
- Cho tôi ngủ nhờ 1 đêm thôi, mai chủ nhật mình đi chơi.
- thôi… về đi… ngủ đêm qua rồi còn gì?
- tôi muốn ngủ cả đời ở đây ý chứ
hắn cười hớn hở, một lúc sau tiếng cạch cửa…. tôi ngồi bật dậy. hắn từ cửa đi vào phòng cười hớn tay xách túi đồ ăn.
- này… cậu vào đây bằng gì?
- chìa khoá
- ai đưa chìa khoá cho cậu.
- tôi có … em đừng hỏi.
mặt hắn nhơn nhơn còn tôi ra chiều khó hiểu.
- gì mà nhìn tôi kinh thế.
- cậu giống quân khủng bố IS rồi đấy nhé. Quá nguy hiểm
- đã nói không được xưng hô như thế. 1 là gọi anh, 2 là gọi chồng
lại gì nữa đây? định làm chồng tôi á? trời đất ơi
- em ăn gì chưa? dậy ăn đi rồi mình đi ngủ.
Tôi tròn mắt.
- cậu ngủ ở đây á?
- uh… ko ngủ với vợ thì ngủ với ai?
- ai là vợ?
- là em…. Thôi đi, em hiếp dâm con nhà người ta rồi, chịu trách nhiệm đi là vừa.
Tôi cười như khóc, tôi phải làm gì đây? đuổi hắn ko về nữa rồi… Đúng là câu Khôn ba năm dại một giờ quả không sai. Mà có câu đó phải kèm thêm câu sướng một lúc nhưng khổ cả đời…. mới hợp lý.
Tôi méo mó… hắn thì thích thú dọn đồ ăn rồi bế tôi ra ăn… tôi sướng như bà hoàng mà khổ tâm nhiều lắm. tôi hối hận vì đêm qua đã không kiểm soát được bản thân mình.
Ăn xong, hắn lấy khăn lau miệng cho tôi, chăm sóc tôi như trẻ con ý… kiểu nuôi cho lớn rồi mần thịt đây mà. khôn vãi linh hồn.
Thấy tâm tình tôi khó xử hắn ngồi xuống dưới đât, bàn tay mân mê mấy ngón tay tôi.
- em… đêm nay cho tôi ở đây.
- về đi, mọi người mà biết tôi ăn nói thế nào?
- thì em cứ nói chúng ta yêu nhau, tình yêu bao giờ cũng đi đôi với tình dục. chả có ai yêu chay đâu. mà bây giờ… quan hệ với nhau, sống với nhau như thế này còn được ủng hộ ý chứ.
- xàm…
- tôi ko xàm.
- thôi về đi, Nhân còn trẻ, còn yêu được nhiều người… đừng có bám theo bà già như tôi làm gì cả?
- tôi yêu bà già… tôi ko về, nếu em sợ tôi ngủ với em xong rồi ko có trách nhiệm thì để tôi nói với bố mẹ, để bố mẹ tôi nói chuyện với bố mẹ em
- này… hâm à?
- uh… tôi hâm đấy, tôi hâm vì em đây này
Nhân rướn người lên hôn tôi, bàn tay luồn vào cổ giữ tôi chặt.
Tôi đẩy hắn ra mà không được, đôi môi hư đốn cứ vờn lấy đôi môi tôi.
Bàn tay còn lại lại luồn vào áo. Cái bọn thanh niên bẻ gãy sừng voi này công nhận khoẻ thật… tôi cũng phải công nhận rằng khả năng của chúng là không có giới hạn…
giờ thì tôi… chịu thua rồi. Chí phèo thời hiện đại là hắn.
hắn hôn tôi, rồi hắn thở,…bàn tay hắn lướt dọc sống lưng tôi… tôi thấy mình mềm nhũn ý… mất hết cả lý trí… hắn nhìn tôi âu yếm lắm rồi kéo áo tôi ra… ôm chặt lấy ngực tôi thích thú.
Xong… tôi thua hắn rồi… câu chuyện tối qua lại được viết tiếp những trang mới… khi chúng tôi đang mải mê làm việc trên ghế thì có tiếng gõ cửa… Nhân dừng lại, tiếng gõ cửa mạnh và dồn dập.
- ai đấy?
Nhân quay sang hỏi tôi
- ko biết.
- em có hẹn ai giờ này ko?
- không.
Tôi ngơ ngác… gõ mạnh như vậy chắc mấy kẻ hôm qua…mà đến đây giờ này.. lại lúc đang có hắn ở đây thì mệt ghê.
Nhân nhẹ nhàng rút thằng em ra khỏi tôi, miệng lẩm bẩm
- em mặc áo vào rồi đi ra xem ai?
- nhưng…
Tôi chần chừ.
- người ta gõ cửa nhà Mình mà
Hắn kéo cái áo lót mặc vào cho tôi. Khuôn mặt ấm ức trông yêu lắm. rồi hắn lồng cái áo phông của hắn cho tôi mặc. rồi kéo tôi đứng lên. hắn xỏ cái quần đùi mà chả chịu mặc quần chíp, cái thằng em cứ lồng lộn bên trong trông đến buồn cười.
Tôi bước lại cửa đắn đo
- ai đấy ạ.
Tôi đứng gần cửa đưa tay văn khoá. Nhân đứng ngay kế bên tôi, nhìn tôi lọt thỏm trong cái áo của hắn… đáng yêu lắm… nhưng đầu tóc không biết có rối bời ko.
Khi cửa vừa hé thì bàn tay đầy mạnh cửa ra khiến tôi suýt nữa thì ngã ra phía sau, Nhân nhanh tay kéo tôi vào lòng
- đù má cái con quỷ cái này… mày thích giật bồ của người khác lắm phải không?
- hôm nay tụi tao cho mày chết
3 -4 đứa con gái xông vào thì thấy Nhân đang cởi trần ôm tôi., cả 4 đứa trong đó có kim đứng đó há hốc miệng vì bất ngờ.
- anh… anh Nhân
- mấy đứa bay đến đây để đánh vợ tao à?
Nhân cau mày
- em…. Em…
- Kim… Phụng…hai đứa mày nói đi.
Nhân vòng tay ôm lấy tôi
- Tao chỉ muốn đòi lại công bằng. tụi mình chơi với nhau bao lâu, con Kim nó thích mày mày lại đi thích con mái già này làm chi
- tao thích ai kệ tao… tao nói cho chúng mày biết, hoá ra trước nay chúng mày hù vợ tao cho nên cô ấy mới đòi bỏ tao.
- vợ tao?
cả 4 đứa đồng thanh 1 câu
- mày không thấy bọn tao đang làm gì à?
tất cả nhìn chúng tôi, nhân ở trần còn tôi… thì ko mặc quần dài nhưng có mặc quần chíp.
- đù má con hãm lol, con quỷ cái
đứa con gái tên Phụng đó xông vào kéo tay tôi. Nhân nhanh tay gạt mạnh ta, kéo tôi ra sau lưng.
- chúng mày ko cút ngay khỏi đây đừng có mà trách tao. Tao nói cho trước. tao ko yêu con Kim,
- kim, mày bớt ảo tưởng đi, loại người hèn hạ như mày đừng có mà mơ tao nhìn. Nói lịch sự với chúng mày như vậy, còn hôm nay chúng mày động vào vợ tao xem, đừng có trách tao ác.
Nhân giữ tôi đứng phía sau, đây đúng kiều đánh ghen, ôi… tệ thật
- em yêu anh, em có tội gì mà anh nói vậy
- tao ko yêu mày, được chưa
- nhưng cũng ko phải là mụ già đó
- kẹ xác tao, tao yêu ai là quyền của tao, mày trước là bạn tao nhưng giờ mày mà thế thì đừng có coi tao là bạn nữa
- anh Nhân
Kim gào lên. Hai đứa con gái xông lên bị Nhân tùm cổ tát cho mỗi đứa 1 cái ngã nhào.
- tao đãnói rồi cơ mà… cút
- kim… mày muốn giống chúng nó ko?
- anh… vì nó mà anh dám làm thế với em
- mày chẳng là gì của tao hết, mày khôn hồn thì cút
- em ko cút, hôm nay em sống chết với nó.
Kim bước lên Nhân cũng ko nể mà tát nó 1 cái đau lắm. tôi lấy tay giữ Nhân lại
- tao biết đánh phụ nữ là xấu nhưng cô ấy có một mình, mày cũng là đàn bà con gái mà mày nỡ làm thế sao? nếu mà đàng hoàng, để cho tao phục mày thì mày sống cho tốt vào, chứ đừng sống thế này.
- tao nói trước là tao ko còn coi mày là bạn, cũng ko coi chúng mày là đàn bà đâu.
Nhân túm cả 4 đứa lôi ra cửa rồi ném ra ngoài và đóng cửa. Bọn chúng ko dám đập cửa mà cũng ko biết có bỏ đi không. Nhân nhìn tôi, ánh mắt tức giận chuyển sang thương xót
- hoá ra chúng nó hù em đúng ko?
Tôi lăc đầu
- không sao… chúng ko làm gì cả
- sao em ko nói với tôi
- chuyện nhỏ mà
- chuyện nhỏ cái gì… nhỡ chúng nó làm hại đến em thì tôi biết làm thế nào.
- tôi vẫn khở mạnh đây
Nhân vùng vằng, nắm châm nắm tay tôi kiểm tra rồi bế tôi vào giường, nằm ôm chặt lấy tôi
- từ sau không đánh phụ nữ
- tôi ko muốn đánh, nhưng nếu tôi ko đánh cớ lẽ giờ ko biết em sẽ ra sao. Con Phụng nó bất chấp lắm.
- nhưng nếu người ngoài biết họ cười cho
- vì vợ tôi, ai cười tôi kệ.
Nhân xoa má tôi âu yếm.
- em sợ ko?
Tôi cười lắc đầu.
- thôi ngủ đi, có khi từ mai tôi chuyển qua đây trông em cho chắc.may hôm nay có tôi chứ nếu ko có thì mệt rồi
- chẳng qua có … thì tôi mới mở cửa chứ ko tôi kệ
- á à… hoá ra tụi nó làm phiền em nhiều rồi hả.
Tôi lăc đầu
- Nói tôi nghe xem nào?
- ko….
- nói dối… nói thật coi
- thật mà
Nhân thấy tôi lì không chịu khai thì cù lét tôi, tôi cười sằng sặc, đến khi ko chịu được thì hét lên. Chúng tôi đùa nhau mà quên luôn chuyện của Kim… cho đến khi tôi thấy hắn nằm im nhìn tôi đắm đuối lắm… xong rồi… khái niệm ngủ của hắn là thế à?
Hắn kéo tay tôi vào cái thứ ấm nóng ấy, nó phơi ra từ bao giờ… lại cứng cáp lắm rồi… cái thằng trẻ con này công nhận cũng lớn thật
- anh khó chịu quá…. Giúp anh đi
- dê vừa thôi
- gặp vợ mới dê đó. nhanh lên
hắn suýt xoa. Tôi nắm chặt cho hắn đau nhưng hắn có vè thích thế…
- nữa đi
- dê vừa thôi
- kệ…
hắn vật tôi xuống, đè cả lên người tôi miệng thì thầm
- mai chủ nhật đấy, chiều anh đêm nay nhé.
- một lúc thôi, ăn nay còn tính mai chứ
- cứ ăn nó đi mai tính tiếp.
- mệt ông quá…
Hì hì
hỏi vậy cho có phép thôi chứ hăn làm gì là do hắn tôi có hãm hắn cũng ko dừng được… cái tuổi hắn như thế… sau này quen rồi chắc sẽ bớt đi phải không?
Sau khi hiệp 1 kết thúc cũng là lúc tôi gục xuống, hắn thích thú ôm lấy tôi, hơi thở có vẻ thoả mãn vô cùng, bàn tay mân mê ngực tôi, phán cho tôi 1 câu làm tôi chết đứng.
- em chuẩn bị đi, từ mai tôi chuyển sang đây ở.
- em tỉnh rồi đó hả… thấy mệt không?
Cái bản mặt trơ trẽn của hắn trông có ghét không… tôi xấu hổ đỏ mặt kéo cái mền lên mặt …
- ơ… mắc cỡ kìa…
Nhân thích thú đè lên tôi, vạch cái mền ra. Tôi bị cơ thể to lớn khống chế… chỉ biết nhắm mắt không dám nhìn.
- hí hí hí…. Hôm qua là em làm thịt ngời ta cơ mà… người ta ko xấu hổ thì thôi
- ai làm gì mình mà nói vậy?
- chả thế… lúc ấy tay em cầm súng em bóp cò…
Hí hí hí
hắn cười như được mùa lúa vậy… ghét ghê. Tôi đánh hắn… hắn cứ ôm lấy tôi… có lẽ hắn đang rất hạnh phúc ý chứ.
- mấy giờ rồi.
- gần 10 giờ.
Tôi giật mình
- này… sao ko gọi tôi dậy để đi làm.
- thấy em ngủ ngon nên tôi xin nghỉ sáng cho em, mà em đến hay không đến một ngày có quan trọng gì.cũng ko có ai hỏi em đi đâu đâu mà em cứ quan trọng hoá
- đừng nói vậy, làm việc phai có trách nhiệm chứ.
- em chỉ cần có trách nhiệm với anh là đủ rồi
hắn cười hớn, tôi đẩy hắn ra rồi ngồi dậy. chưa bao giờ tôi lao động khổ sở như vậy… không ngờ lúc hắn hăng lên lại đáng sợ đến thế…. Hay tôi già rồi, sức chịu đựng chỉ còn có hạn.
tôi lê thân xuống khỏi giường tìm quần áo.
- cần gì phải che thấy, có cái quan trọng nhất người ta cũng thấy hết rồi… che cái gì
hắn giật cái chăn để tôi trơ trọi… tôi xấu hổ với theo giật lại mà ko được, hắn rúc ríc cười
- đồ khốn, dám chơi tôi phải không?
cười
- để anh bế em đi tắm.
- tôi tự đi được
Tôi gạt hắn ra nhưng chân tôi có vẻ mỏi. hắn bước lại bế tôi lên đưa vào nhà tắm.
- đêm qua mệt quá à?
- nếu cậu bị làm thịt suốt đêm như thế cậu có mệt không?
- em còn được ngủ nhé. anh còn làm việc.
- ai bắt.
- nhưng nằm cạnh em anh ko ngủ đc
- người ta ngủ cũng ko yên
- kệ… dần là quen…
- thôi.. tôi chết đó.
- ko chết đc đâu, em sẽ thấy nó tuyệt vời đến mức nào.
hắn xả nước lau người cho tôi. Tôi ko khiến, tôi đẩy hắn ra ngoài mà hắn ko chịu. hắn nhây không tả nổi. cái tính trẻ con thích gì làm lấy. có một chút người lớn là khi đã làm là làm đến cùng
- em đứng im ngay… nếu ko anh ko chịu được đây đấy nhé.
- ko chịu được thì đi ra ngoài đi. nhanh lên
- ko. dù sao anh đã thấy hết rồi, em đừng có ngại.
- điên rồi… tôi cáu lên đó.
- em cáu giống hôm qua đi, để anh mần thêm nữa
hắn nhăn nhở… tôi lườm.
nước xả từ cổ tôi xuống chân mát lạnh thật dễ chịu. tôi xấu hổ quay đi. hắn ta đứng phía sau bàn tay xoa lưng cho tôi… một lúc sau thấy cái gì đó ấm nóng cọ bên mình tôi cau mày.
- cất đi, làm cả đêm qua chưa chán à?
- ko bao giờ chán… lúc chán là lúc về với tổ tiên rồi cô ạ.
Tôi đẩy hắn ra nhưng ko được… cuối cùng thì tôi thua. được 1 lần sẽ có lần hai và lần thứ N là điều không thể tránh khỏi.
Sau khi xong việc hắn bế tôi ra giường đặt tôi nằm xuống kéo mền đắp lại.
- em ngủ chút đi anh đi mua đồ ăn
- không cần để xuống đó ăn rồi vào làm luôn
- làm cũng 1h30 xuống. giờ em cứ nghỉ ngơi đi, chờ anh
Hắn xưng anh ngọt xớt ý.
hắn đi ra cửa. tôi kéo cái mềm lên người. Người đàn ông vừa bước qua cánh cửa, cao lớn, trẻ đẹp, đầy nhiệt huyết, và tràn năng lượng. Tôi giờ còn chưa tin đêm qua chúng tôi đã ngủ với nhau. Nó như một giấc mơ, một diễn biến xảy ra ngoài kế hoạch… tôi hư hỏng mất rồi. có phải tôi đã để mình lạc giữa những ham mê. Có phải người đàn ông đó cũng có cảm giác như tôi bây giờ… ông ấy không cố ý làm chuyện này. chỉ là một phút bốc đồng, chỉ là ái tình chợp nhoáng, khoảnh khắc ko làm chủ được bản thân.
Tôi ko đổ lỗi cho Nhân hay Kim mà tôi nhận lỗi rằng tôi cũng ko làm chủ được ham muốn.
Tôi đã từng trách móc ông ấy vì sao lại qua mặt tôi, vì sao lại đánh mất nhau vì thứ ham muốn tầm thường này. Nhưng giờ tôi mới hiểu, có những thứ đâu thể làm chủ được.
Tôi tự nhiên thấy nhớ ông ấy… tôi thấy mình có lỗi với ông ấy. giá như tôi có thể một lần nói với ông ấy những điều này rồi chúng tôi vui vẻ chia tay chứ không cần phải trốn tránh nhau như thế này.
Bao nhiêu suy nghĩ giày vò bản thân khiến tôi rơi nước mắt. tôi khóc … khóc cho sai lầm của mình… khoc cho sự bồng bột, khóc cho ham muốn nhất thời. và khóc vì giờ tôi ko thể nào quay về nhìn mặt ông ấy được nữa… tôi sai rồi
tiếng mở cửa khiến tôi nhanh tay lau nước mắt.
Nhân bước vào trên tay cầm mấy túi đồ ăn, tôi ngồi dậy lấy quần áo mặc lại
- sao em ko ngủ đi
- ngủ cả đêm rồi còn gì
- mới 12 giờ. Em ngủ đến 1 giờ cho khoẻ rồi đilàm
- ko cần, dậy thay đồ ăn uống, đi qua đi lại cho khoẻ.
Nhân cười hớn.
- đêm qua mệt lắm à.
Tôi ko dám ngẩng lên nhìn Nhân, chỉ cúi xuống giả thẹn mà gật đầu. nhưng tôi mệt là có thật.
Chúng tôi ăn xong cũng gần 1 giờ rồi. tôi đứng dậy dọn dẹp đồ ăn ra nhà bếp. Nhân cũng phụ tôi mang đồ đạc cất đi rồi sau đó tiến lại ôm lấy tôi từ phía sau, cằm gá vào cổ tôi.
- còn gần tiếng nữa mới đi làm hay là mình….
Nghe cái kiểu ngập ngừng ấy là biết ý hắn là gì rồi. tôi đánh hắn.
- ông vừa vừa thôi chứ cha nội. tôi đuổi ông về đó.
- hừm… người ta nói thật mà
- thật cái gì…. Toàn ham hố.
- kệ
Tôi nhìn hắn một lượt
- về mặc quần áo đi rồi đi làm.
- có quần áo đây rồi.
Tôi nhìn hắn
- qua mặc gì sang đây mà nói có đồ đi làm.
- à… tôi bảo Duy mang cho tôi bộ đồ của nó mặc tạm.
- thế đồ đâu.
- kia, nó mang đến từ sáng rồi
Tôi nhìn về phía bộ quần áo mới chợt nhớ ra.
_này… thế Duy biết tôi qua cậu ngủ đây à?
- uh
- vậy thì… nó biết.
- biết chứ sao không biết. một đàn ông một đàn bà ở trong một căn nhà. Sáng nay nó gọi lúc anh đang tắm, cho nên anh ko mặc gì đi ra.
Nhân cười hớn
- cậu có tin tôi giết cậu ko?
- này… đừng có tôi và cậu nữa. em chuyển cách xưng hô đi.
- còn lâu.
- nếu ko chịu nghe lời.em biết hậu quả rồi đấy.
- đừng có mà doạ.
- ko doạ… mà chỉ làm tới thôi
Nhân tiền sát vào tôi
- này… sắp đến giờ đi làm rồi đó nhé.
- kệ… giờ đã gọi người ta là anh được chưa?
- nói xàm… ít tuổi hơn
- em nằm dưới, lại yếu thế hơn nên gọi tôi là anh
Tôi ko muốn hắn lại làm liều giờ này nên đành gật đầu.
tới giờ đi làm chúng tôi đi xuống dưới. Thấy cả hai chúng tôi cùng vào thì tất cả quay ra nhìn
- Nhân với Bình đi đâu mà chiều mới tới vậy.
Tôi cười ngại đi ngay về chỗ giở tập tài liệu. Kim bước qua lườm tôi… nếu con bé biết chuyện đêm qua và cả buổi sáng này chắc nó sẽ tức mà chết.
Tôi vẫn cắm cổ vào nhìn máy tính. chủ yếu là để ko thấy những ánh mắt dò xét ném về phía mình.
- này… sáng dậy sớm mà giờ mới xuống thế
Duy ghé tai sang hỏi Nhân. Nhân ngẩng lên nhìn rồi cười
- tranh thủ cả ban ngay cơ à… siêu anh hùng
- kệ tao… mày lo chuyện mày đi
- sướng nhớ… công nhận mày cũng siêu.
Hèm….
Tôi hắng giọng. hai đứa ngẩng lên thấy tôi rồi cúi xuống. Kim bước lại chỗ Nhân cầm tập tài liều ngồi sát hắn. Nhân thấy thế thì bất chợt ngồi im. hắn có vẻ bất ngờ hay suy nghĩ điều gì đó.
một lúc sau tỉnh ra thì cup máy tính lại, thu hết đồ đạc mang sang ngồi cạnh Duy.
- sao thế.
- thôi… tránh xa sắc giới để tối còn có cái mần
- eo… kinh thế cơ à?
- ko… tự biết thân
- ầy… Nhân lạ à nha.
hắn lại cười hớn. tôi ngẩng lên lườm hai đứa rồi cúi xuống. Kim có vẻ hụt hẫng. ánh mắt tỏ rõ tia khó chịu
- anh Nhân… chiều nay chúng mình đi gặp khách đấy
- thôi… em với kiệt đi đi.
- nhưng…
- hôm nay anh mệt nhé.
- anh làm gì mà mệt
- à.. đêm qua anh mất ngủ
Tôi ngẩng lên thấy hắn đang liếc tôi cười. còn Kim thì có lẽ ko cần tả mọi người cũng biết.
Kim đang tưc như vậy Nhân đứng lên đi sang bên kia. Tôi ko biết nó nói gì nhưng thấy phòng bên ấy cười ầm lên rồi nhìn sang đây. cầu trời cái thằng con nít kia đừng có kể với ai. bới riêng cái thằng Duy rồ này biết cũng khiến cả công ty biết trong ngày 1 ngày hai rồi.
Nhân quay lại bàn
- em xin chuyển về nhóm Bình. Kim sang làm với Xuân Anh nhé. Xuân anh đẹp trai nhất phòng này… ưu tiên Kim đấy
hắn cười nhưng Kim thì như mếu. tôi cúi xuống nén cười. thôi kệ… hắn là cháu sếp, nói 1 câu được ngay. nếu có làm cùng hắn tôi sẽ cho hắn biết thế nào là ko còn thời gian để nghĩ việc khác ngoài công việc.
không ngờ buổi chiều lại trôi nhanh đến vậy. tan làm tôi lại chui lên nhà… tôi tránh ánh mắt săm soi cua người khác, tôi tránh cả Kim. Nhân đã về nhà mình. một mình tôi trong căn phòng… tự nhiên lại thấy trống trải. Bình thường có mình tôi thì tôi bận rộn với mớ giấy tờ của mình… tự nhiên hôm nay lại ko muốn làm gì cả. tôi tắm xong thì lên giường.... tôi nhớ người đàn ông ấy. tôi tự trách mình tham lam… tôi và Nhân đã thế rồi… nếu giờ mơ tưởng đến ông ấy là tội lỗi. nhưng quả thật… tôi nhớ ông ấy nhiều hơn nhớ Nhân… chỉ có điều ông ấy đã xa rồi. chỉ là quá khứ mà giờ tôi cần một cuộc đời mới mà nên quên ông ấy đi.
tủi thân tôi lại khóc. Chùm kín chăn lên đầu, cái mùi trẻ con Nhân cho ra vẫn thoang thoảng quanh đây, cái mùi nhạy cảm ấy tôi chưa xử lý hết… mà cái thứ ấy lại khiến tôi kích thích… đàn bà ham muốn có khi còn mạnh hơn đàn ông… nhưng tôi nhớ ông ấy nghĩa là tôi…. Tôi muốn ông ấy… giá mà đừng có chuyện gì xảy ra giờ này chung tôi đã là một gia đình. Hôm nay thứ 7 chúng tôi có thể ra ngoài ăn tối… chúng tôi sẽ đichơi… và….
Giá mà không có người đàn bà đó, tôi đã có một gia đình chứ k phải cô đơn như thế này… nhưng tất cả chỉ là giá mà mà thôi.
Tôi đang nằm suy nghĩ vẩn vơ thì có tiếng gõ cửa… tôi ko biết ai gõ nhưng kể từ hôm qua… tôi chắc chắn sẽ ko mở cửa tuy tiện. sau 3 tiếng gõ thì điện thoại tôi kêu
- gì thế
- em đang làm gì thế?
- ngủ.
- lạ vậy ta… sao nay ngủ sớm vậy?
- mệt.
- ai làm cho em mệt?
- hỏi xàm…
Hí hí hí
tiếng cười khoái trí trong điện thoại… tôi biết hắn đứng ngoài cửa rồi
- về ngủ đi, mai đi làm
- Nhưng nhớ em tôi k ngủ được.
- nhớ thì mai gặp
- mai chủ nhật.
- ko nói nhiều nhá
- Cho tôi ngủ nhờ 1 đêm thôi, mai chủ nhật mình đi chơi.
- thôi… về đi… ngủ đêm qua rồi còn gì?
- tôi muốn ngủ cả đời ở đây ý chứ
hắn cười hớn hở, một lúc sau tiếng cạch cửa…. tôi ngồi bật dậy. hắn từ cửa đi vào phòng cười hớn tay xách túi đồ ăn.
- này… cậu vào đây bằng gì?
- chìa khoá
- ai đưa chìa khoá cho cậu.
- tôi có … em đừng hỏi.
mặt hắn nhơn nhơn còn tôi ra chiều khó hiểu.
- gì mà nhìn tôi kinh thế.
- cậu giống quân khủng bố IS rồi đấy nhé. Quá nguy hiểm
- đã nói không được xưng hô như thế. 1 là gọi anh, 2 là gọi chồng
lại gì nữa đây? định làm chồng tôi á? trời đất ơi
- em ăn gì chưa? dậy ăn đi rồi mình đi ngủ.
Tôi tròn mắt.
- cậu ngủ ở đây á?
- uh… ko ngủ với vợ thì ngủ với ai?
- ai là vợ?
- là em…. Thôi đi, em hiếp dâm con nhà người ta rồi, chịu trách nhiệm đi là vừa.
Tôi cười như khóc, tôi phải làm gì đây? đuổi hắn ko về nữa rồi… Đúng là câu Khôn ba năm dại một giờ quả không sai. Mà có câu đó phải kèm thêm câu sướng một lúc nhưng khổ cả đời…. mới hợp lý.
Tôi méo mó… hắn thì thích thú dọn đồ ăn rồi bế tôi ra ăn… tôi sướng như bà hoàng mà khổ tâm nhiều lắm. tôi hối hận vì đêm qua đã không kiểm soát được bản thân mình.
Ăn xong, hắn lấy khăn lau miệng cho tôi, chăm sóc tôi như trẻ con ý… kiểu nuôi cho lớn rồi mần thịt đây mà. khôn vãi linh hồn.
Thấy tâm tình tôi khó xử hắn ngồi xuống dưới đât, bàn tay mân mê mấy ngón tay tôi.
- em… đêm nay cho tôi ở đây.
- về đi, mọi người mà biết tôi ăn nói thế nào?
- thì em cứ nói chúng ta yêu nhau, tình yêu bao giờ cũng đi đôi với tình dục. chả có ai yêu chay đâu. mà bây giờ… quan hệ với nhau, sống với nhau như thế này còn được ủng hộ ý chứ.
- xàm…
- tôi ko xàm.
- thôi về đi, Nhân còn trẻ, còn yêu được nhiều người… đừng có bám theo bà già như tôi làm gì cả?
- tôi yêu bà già… tôi ko về, nếu em sợ tôi ngủ với em xong rồi ko có trách nhiệm thì để tôi nói với bố mẹ, để bố mẹ tôi nói chuyện với bố mẹ em
- này… hâm à?
- uh… tôi hâm đấy, tôi hâm vì em đây này
Nhân rướn người lên hôn tôi, bàn tay luồn vào cổ giữ tôi chặt.
Tôi đẩy hắn ra mà không được, đôi môi hư đốn cứ vờn lấy đôi môi tôi.
Bàn tay còn lại lại luồn vào áo. Cái bọn thanh niên bẻ gãy sừng voi này công nhận khoẻ thật… tôi cũng phải công nhận rằng khả năng của chúng là không có giới hạn…
giờ thì tôi… chịu thua rồi. Chí phèo thời hiện đại là hắn.
hắn hôn tôi, rồi hắn thở,…bàn tay hắn lướt dọc sống lưng tôi… tôi thấy mình mềm nhũn ý… mất hết cả lý trí… hắn nhìn tôi âu yếm lắm rồi kéo áo tôi ra… ôm chặt lấy ngực tôi thích thú.
Xong… tôi thua hắn rồi… câu chuyện tối qua lại được viết tiếp những trang mới… khi chúng tôi đang mải mê làm việc trên ghế thì có tiếng gõ cửa… Nhân dừng lại, tiếng gõ cửa mạnh và dồn dập.
- ai đấy?
Nhân quay sang hỏi tôi
- ko biết.
- em có hẹn ai giờ này ko?
- không.
Tôi ngơ ngác… gõ mạnh như vậy chắc mấy kẻ hôm qua…mà đến đây giờ này.. lại lúc đang có hắn ở đây thì mệt ghê.
Nhân nhẹ nhàng rút thằng em ra khỏi tôi, miệng lẩm bẩm
- em mặc áo vào rồi đi ra xem ai?
- nhưng…
Tôi chần chừ.
- người ta gõ cửa nhà Mình mà
Hắn kéo cái áo lót mặc vào cho tôi. Khuôn mặt ấm ức trông yêu lắm. rồi hắn lồng cái áo phông của hắn cho tôi mặc. rồi kéo tôi đứng lên. hắn xỏ cái quần đùi mà chả chịu mặc quần chíp, cái thằng em cứ lồng lộn bên trong trông đến buồn cười.
Tôi bước lại cửa đắn đo
- ai đấy ạ.
Tôi đứng gần cửa đưa tay văn khoá. Nhân đứng ngay kế bên tôi, nhìn tôi lọt thỏm trong cái áo của hắn… đáng yêu lắm… nhưng đầu tóc không biết có rối bời ko.
Khi cửa vừa hé thì bàn tay đầy mạnh cửa ra khiến tôi suýt nữa thì ngã ra phía sau, Nhân nhanh tay kéo tôi vào lòng
- đù má cái con quỷ cái này… mày thích giật bồ của người khác lắm phải không?
- hôm nay tụi tao cho mày chết
3 -4 đứa con gái xông vào thì thấy Nhân đang cởi trần ôm tôi., cả 4 đứa trong đó có kim đứng đó há hốc miệng vì bất ngờ.
- anh… anh Nhân
- mấy đứa bay đến đây để đánh vợ tao à?
Nhân cau mày
- em…. Em…
- Kim… Phụng…hai đứa mày nói đi.
Nhân vòng tay ôm lấy tôi
- Tao chỉ muốn đòi lại công bằng. tụi mình chơi với nhau bao lâu, con Kim nó thích mày mày lại đi thích con mái già này làm chi
- tao thích ai kệ tao… tao nói cho chúng mày biết, hoá ra trước nay chúng mày hù vợ tao cho nên cô ấy mới đòi bỏ tao.
- vợ tao?
cả 4 đứa đồng thanh 1 câu
- mày không thấy bọn tao đang làm gì à?
tất cả nhìn chúng tôi, nhân ở trần còn tôi… thì ko mặc quần dài nhưng có mặc quần chíp.
- đù má con hãm lol, con quỷ cái
đứa con gái tên Phụng đó xông vào kéo tay tôi. Nhân nhanh tay gạt mạnh ta, kéo tôi ra sau lưng.
- chúng mày ko cút ngay khỏi đây đừng có mà trách tao. Tao nói cho trước. tao ko yêu con Kim,
- kim, mày bớt ảo tưởng đi, loại người hèn hạ như mày đừng có mà mơ tao nhìn. Nói lịch sự với chúng mày như vậy, còn hôm nay chúng mày động vào vợ tao xem, đừng có trách tao ác.
Nhân giữ tôi đứng phía sau, đây đúng kiều đánh ghen, ôi… tệ thật
- em yêu anh, em có tội gì mà anh nói vậy
- tao ko yêu mày, được chưa
- nhưng cũng ko phải là mụ già đó
- kẹ xác tao, tao yêu ai là quyền của tao, mày trước là bạn tao nhưng giờ mày mà thế thì đừng có coi tao là bạn nữa
- anh Nhân
Kim gào lên. Hai đứa con gái xông lên bị Nhân tùm cổ tát cho mỗi đứa 1 cái ngã nhào.
- tao đãnói rồi cơ mà… cút
- kim… mày muốn giống chúng nó ko?
- anh… vì nó mà anh dám làm thế với em
- mày chẳng là gì của tao hết, mày khôn hồn thì cút
- em ko cút, hôm nay em sống chết với nó.
Kim bước lên Nhân cũng ko nể mà tát nó 1 cái đau lắm. tôi lấy tay giữ Nhân lại
- tao biết đánh phụ nữ là xấu nhưng cô ấy có một mình, mày cũng là đàn bà con gái mà mày nỡ làm thế sao? nếu mà đàng hoàng, để cho tao phục mày thì mày sống cho tốt vào, chứ đừng sống thế này.
- tao nói trước là tao ko còn coi mày là bạn, cũng ko coi chúng mày là đàn bà đâu.
Nhân túm cả 4 đứa lôi ra cửa rồi ném ra ngoài và đóng cửa. Bọn chúng ko dám đập cửa mà cũng ko biết có bỏ đi không. Nhân nhìn tôi, ánh mắt tức giận chuyển sang thương xót
- hoá ra chúng nó hù em đúng ko?
Tôi lăc đầu
- không sao… chúng ko làm gì cả
- sao em ko nói với tôi
- chuyện nhỏ mà
- chuyện nhỏ cái gì… nhỡ chúng nó làm hại đến em thì tôi biết làm thế nào.
- tôi vẫn khở mạnh đây
Nhân vùng vằng, nắm châm nắm tay tôi kiểm tra rồi bế tôi vào giường, nằm ôm chặt lấy tôi
- từ sau không đánh phụ nữ
- tôi ko muốn đánh, nhưng nếu tôi ko đánh cớ lẽ giờ ko biết em sẽ ra sao. Con Phụng nó bất chấp lắm.
- nhưng nếu người ngoài biết họ cười cho
- vì vợ tôi, ai cười tôi kệ.
Nhân xoa má tôi âu yếm.
- em sợ ko?
Tôi cười lắc đầu.
- thôi ngủ đi, có khi từ mai tôi chuyển qua đây trông em cho chắc.may hôm nay có tôi chứ nếu ko có thì mệt rồi
- chẳng qua có … thì tôi mới mở cửa chứ ko tôi kệ
- á à… hoá ra tụi nó làm phiền em nhiều rồi hả.
Tôi lăc đầu
- Nói tôi nghe xem nào?
- ko….
- nói dối… nói thật coi
- thật mà
Nhân thấy tôi lì không chịu khai thì cù lét tôi, tôi cười sằng sặc, đến khi ko chịu được thì hét lên. Chúng tôi đùa nhau mà quên luôn chuyện của Kim… cho đến khi tôi thấy hắn nằm im nhìn tôi đắm đuối lắm… xong rồi… khái niệm ngủ của hắn là thế à?
Hắn kéo tay tôi vào cái thứ ấm nóng ấy, nó phơi ra từ bao giờ… lại cứng cáp lắm rồi… cái thằng trẻ con này công nhận cũng lớn thật
- anh khó chịu quá…. Giúp anh đi
- dê vừa thôi
- gặp vợ mới dê đó. nhanh lên
hắn suýt xoa. Tôi nắm chặt cho hắn đau nhưng hắn có vè thích thế…
- nữa đi
- dê vừa thôi
- kệ…
hắn vật tôi xuống, đè cả lên người tôi miệng thì thầm
- mai chủ nhật đấy, chiều anh đêm nay nhé.
- một lúc thôi, ăn nay còn tính mai chứ
- cứ ăn nó đi mai tính tiếp.
- mệt ông quá…
Hì hì
hỏi vậy cho có phép thôi chứ hăn làm gì là do hắn tôi có hãm hắn cũng ko dừng được… cái tuổi hắn như thế… sau này quen rồi chắc sẽ bớt đi phải không?
Sau khi hiệp 1 kết thúc cũng là lúc tôi gục xuống, hắn thích thú ôm lấy tôi, hơi thở có vẻ thoả mãn vô cùng, bàn tay mân mê ngực tôi, phán cho tôi 1 câu làm tôi chết đứng.
- em chuẩn bị đi, từ mai tôi chuyển sang đây ở.
Tác giả :
Hà Quỳnh Vân