Bình Tĩnh Tiểu Thư
Chương 62: Phiên ngoại: Nữ nhi
Sáng sớm, ánh mặt trời phương đông rực rỡ, tiểu chích điểu trên cành cây cất giọng líu lo, vui vẻ đón chào ngày mới. Gió nhẹ xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh, nhu hòa thổi vào, phất phơ rèm cửa màu hồng phấn trang trí chú mèo Hello Kitty.
Trên gường là ra trải đồng dạng in họa tiết Hello Kitty, hé ra một ra vật thể nho nhỏ đang chậm rãi mấp máy. Một lát, chăn bị nhấc lên, nữ oa nhi hai má phấn nộn đáng yêu vươn mình ngồi dậy.
Nàng mặc váy ngủ ren màu trắng, mái tóc hơi cuốn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hệt như quả táo hồng, bàn tay xoa xoa đôi mắt, khi mở lộ ra con ngươi đen như mực. Chợt liếc mắt nhìn qua, này không thể nghi ngờ gì tựa như búp bê xinh xắn, đáng yêu, vô cùng linh động.
Nàng kêu Vạn Y, năm nay năm tuổi. Tên là ba ba đặt, ngụ ý là bảo bối có một không hai [?]. Nàng là bảo bối của cả nhà, hưởng ngàn vạn sủng ái, vốn dĩ nên hoạt bát vui tươi nhưng là gần đây, tiểu Y Y lại rất buồn rầu.
Khi ba ba tuyên bố tiểu hài tử năm tuổi đã lớn rồi, hẳn là tự mình một người ngủ, cho nên phòng nhỏ trong nhà một tay mẹ thiết kế sư khéo léo bố trí, rất nhanh đã hoàn thành trở thành phòng dành cho nàng.
Nhưng nàng sợ tối, sợ có quái vật ăn thịt người, mỗi đêm đều phải có mẹ ôm mới có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng là nhìn khắp nơi xung quanh bên trong lại không thấy mẹ đâu cả, nàng có phải bị vứt bỏ rồi hay không?
Miệng mếu máo, nàng ôm lấy tiểu hùng trong lòng nhảy xuống giường, đi chân trần ra khỏi phòng, đi đến phòng ngủ lớn.
Đầu mùa hạ, trời hơi lạnh, thân hình nhỏ bé hơi mũm mĩm tựa hồ không có cảm giác lạnh, tay chạm đến cửa phòng, nhẹ nhàng xoay.
Bên trong phòng nam chủ giật mình tỉnh lại, bởi vì đang tìm đánh thức nữ chủ, cho nên vẫn chưa lưu ý động tĩnh ngoài cửa.
“Dung? 6 giờ rưỡi, em hôm nay không phải nói muốn đích thân đánh thức Y Y sao?" Thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, Vạn Tuế lấy tay nhẹ lướt qua mi mắt lay động của lão bà.
Đạm Dung đầu cọ cọ vào lòng ai-đó, ánh mắt thủy chung không chịu mở ra.
Vạn Tuế cũng không ngại, ma trảo ở trên gương mặt của nàng lưu luyến một hồi, tiện đà trượt đến lỗ tai, vành tai bóng mượt.
“Còn không chịu tỉnh lại sao?" Hắn phủ ở bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi khí.
Bởi vì rất mẫn cảm, hơn nữa lại ngứa, Đạm Dung ưm một tiếng, ổ chăn giật giật, từ trong lòng hắn chui ra.
Cúi đầu cười to một tiếng, tựa hồ thực vừa lòng hiệu quả trò đùa dai của mình, Vạn Tuế bắt đầu tiến công đến gáy của nàng, cắn nhẹ lên. Thân thể dần dần bị thức tỉnh, người trong lòng mềm mại, ngọt ngào như kẹo đường, bộ phận kia nháy mắt cứng rắn như sắt. Tay hắn phất quá áo của nàng, len lỏi vào trong vạt áo, một tay trượt xuống quần dài.
Vạn Y tiểu bằng hữu khi nghe được thanh âm ba ba liền dừng lại bất động, bởi vì ba ba nói qua không gõ cửa mà vào phòng người ta thực không lễ phép, nếu nàng hiện tại xuất hiện, khẳng định sẽ bị phê bình.
Một lát sau, cái đầu nho nhỏ từ cánh cửa rộng mở lặng lẽ thò vào, đập vào mắt là chiếc giường lớn cao cao không ngừng chấn động, mà thanh âm mẹ sâu kín từ bên trong truyền ra, nghe ra rất thống khổ.
Nàng đứng đó một hồi, thấy mẹ đứt quãng khóc la, khuôn mặt nhỏ nhắn xoay thành một đoàn. Ba ba khi dễ mẹ sao? Nàng bước nhanh đi đến trước giường, chỉ thấy đầu mẹ bên kia, thấy không rõ bộ dáng, mà nằm úp sấp quỳ gối trên người nàng là ba ba sắc mặt đỏ lên, giống như đang dùng sức làm cái gì, khiến cho nàng rất sợ hãi.
“Ba mẹ… hai người đang làm cái gì vậy?" Thanh âm mềm mại tràn ngập sợ hãi, đem tiểu hùng trong tay niết quá chặt .
Trong kích tình hai người đồng thời cứng đờ, hai cái đầu nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy nữ nhi miệng mân thành một cái tuyến, giống như bị kinh hách thật lớn.
“Ách? Tiểu Y…" Đạm Dung thở phì phò mở miệng, lại phát hiện nói không nên lời nói. Trong cơ thể còn cái vật thể chưa rút ra, nàng vô thố nhìn nữ nhi, lại nhìn qua trượng phu, sau đó dùng hai tay che lại mặt, thần sắc xấu hổ.
“Oa! Ba ba khi dễ mẹ! Ba ba là người xấu! " Tiểu Vạn Y nhìn đến mẹ như vậy, nghĩ đến nàng thương tâm, lập tức khóc hô vang trời.
“Không! Ba không có!" Vạn Tuế hơi thở còn chưa có ổn định, vội vàng xoay người xuống dưới, muốn đi trấn an nàng, mới phát hiện chính mình không có mặc quần, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.
“Ba ba là người xấu! Ba ba là người xấu!"
Câu này mạnh mẽ lên án, một ngày tốt đẹp rớt ra màn che.
Sau đó trên bàn cơm sáng Vạn gia, Vạn Tuế đem trứng ốp lếp cùng lạp xưởng tới trước mặt nữ nhi, cúi người xuống lấy lòng nói: “Y Y, con tối hôm qua nói muốn ăn, ba ba hôm nay liền riêng làm cho con. Xem, trứng ốp lếp vẫn là hình trái tim nha."
Vạn Y bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hướng mẹ ngồi bên cạnh đi qua, một chút cũng không để ý tới hắn.
Bị đối đãi lạnh nhạt, Vạn Tuế thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía lão bà. Thu được ánh mắt cầu cứu lão công, Đạm Dung tự hỏi một chút, sau đó nói với nữ nhi: “Y Y, ừm, vừa rồi ba ba cũng không phải là khi dễ mẹ. Bởi vì… Mẹ lưng thực ngứa, ba giúp mẹ gãi ngứa mà thôi."
“Thật sự? Nhưng là bộ dáng của mẹ quá đau khổ, còn thét lên nữa, thật giống như Tiểu Bạch bị cô cô mạnh mẽ chộp tới tắm rửa giống nhau!" Tiểu Bạch là một con chó nhỏ bà nội nuôi trong nhà, tiểu Vạn Y đối với lời nói của mẹ nửa tin nửa ngờ.
“Ách!" Đạm Dung im lặng, ở trong mắt nữ nhi, nàng thế nhưng giống cẩu. Trầm tư một chút, nhìn nhìn lại nam nhân bên cạnh vẻ mặt khẩn trương, nàng thở dài.
“Y Y, cái kia… ừm?" Nàng đột nhiên thân thủ vươn tới nách của nữ nhi, tiểu Vạn Y bỗng nhiên cười đến nổi ngửa người ra sau.
“Mẹ… Không… Con sợ ngứa!"
“Xem nha, vừa rồi mẹ chính là như vậy nha."
“Phải không?"
" Ừm!" Đạm Dung gật đầu thật mạnh, vỗ vỗ bả vai nữ nhi.
“Cho nên, con thân ái ba ba đi, bởi vì con trách lầm hắn."
Vạn Tuế hợp thời chân chó đem mặt dí sát lại đây, tiểu Vạn Y trong sáng lập tức cho hắn một cái hôn chào buổi sáng thật kiêu.
Rốt cục mưa gió cũng ngừng, một nhà ba người vui vẻ hưởng thụ bữa sáng. Ăn ăn, Vạn Y đột nhiên quay sang Đạm Dung nói: “Mẹ, cái Kimi kia thực chán ghét!"
" Ừm? Vì sao?" Kimi là một tiểu nam hài con lai, học kỳ này mới chuyển tới nhà trẻ nữ nhi kia, ngồi ở bên cạnh nàng. Lúc trước thường nghe thấy nàng nói thích cùng tiểu hài tử kia chơi đùa, như thế nào lập tức lại chán ghét ?
“Hắn thình lình… hôn trộm con một chút." Thanh âm cực kỳ ủy khuất.
" Ừm?" Lúc này phát ra âm thanh là Vạn Tuế. Hắn cứng đờ, buông dĩa ăn trong tay, thần sắc nghiêm túc nói: " Con nói cái gì? Nó hôn con?"
“Đúng! Hắn còn muốn con nói thích hắn!"
“Buồn cười!" Vạn Tuế nặng nề vỗ mặt bàn, mặt bàn thẳng tắp, đáy mắt bốc lên ngọn lửa. Hắn thế nhưng lại dám lớn mật chiếm tiện nghi nữ nhi như vậy!
" Nam hài này là đứa nhỏ nhà ai? Như thế nào lão sư cũng không quản?"
Vạn Y bị hành vi ba ba sợ tới mức rụt cổ lại, lui qua bên cạnh mẹ, im lặng không nói.
“Hôm nay để cho anh đưa nàng đến trường, anh phải hỏi lão sư này, nhà trẻ dùng để làm cái gì ? Thế nhưng dạy dỗ đệ tử như vậy!"
Nhìn lão công cơn tức càng lúc càng lớn, Đạm Dung thản nhiên nói: “Bọn họ chính là trẻ con."
“Năm tuổi, còn nhỏ!"
Xem ra hắn là còn thật sự a nghiêm túc, Đạm Dung đảo mắt.
Vừa ra đến trước cửa, Vạn Y tránh đi tầm mắt ba ba, lôi kéo ống tay áo Đạm Dung, nhỏ giọng nói: “Mẹ, kỳ thật… bất thình lình nên cũng chưa bị hôn, bởi vì con đánh hắn một quyền."
“Ách?" Nữ nhi đánh người, Đạm Dung càng đau đầu. Trách không được tối hôm qua lão sư gửi tin nhắn đến, nói hôm nay buổi sáng có chuyện muốn nói với nàng, kia phỏng chừng liền là vì chuyện này đi?
“Tiểu Y, đánh người là không đúng …" Đáng tiếc Vạn Tuế đem nàng kéo qua, một phen ôm lấy con đi đến thang máy.
Bởi vì ba mẹ cùng đưa nàng đến trường, cho nên hôm nay Vạn Y tâm tình đặc biệt tốt, khi rời giường mọi chuyện không vui đều trở thành hư không. Đi đến cửa nhà trẻ, còn ngọt ngào cùng bảo vệ thúc thúc chào hỏi.
Lên đến phòng học lầu 3, đã có hơn mười đồng học đang ăn bữa sáng, bao gồm Kimi kia.
Vạn Tuế khi nhìn đến hắn mày nhíu lại, muốn trực tiếp đi vào, Đạm Dung đúng lúc đem hắn giữ chặt, đứng ở cửa phòng học bất động. Vạn Y xoay người cùng bọn họ vẫy tay nói ‘hẹn gặp lại’, sau đó chính mình đi cất túi sách, lại tự giác đi vào toilet. Lúc này lão sư chủ nhiệm lớp đi ra, mà trong phòng học cũng có một nữ tử khác tuổi còn trẻ cũng đi theo tới.
Lão sư chủ nhiệm lớp sau khi cùng bọn họ chào hỏi qua, sau đó hướng cửa bên cạnh dời mắt qua, tránh đi tầm mắt bọn nhỏ.
“Hôm nay gọi cho vài vị đến, kỳ thật…"
Lão sư chủ nhiệm lớp còn chưa nói xong, nữ tử trẻ tuổi liền lạnh lùng mở miệng: " Cô gái kia chính là người đánh con ta?"
“Đánh?" Vạn Tuế sửng sờ, nhìn qua Đạm Dung.
“Không phải hắn hôn trộm nữ nhi chúng ta sao?"
Đạm Dung vô lực gật gật đầu: “Y Y nói đánh hắn một quyền."
" Các ngươi đều đã thừa nhận, vậy là tốt rồi! Tôi hôm nay tới đây là để nói chuyện này!" Thanh âm nữ tử trẻ tuổi rất cao ngạo.
" Con trai chị phi lễ nữ nhi của tôi, nàng là tự vệ, đúng không!" Vạn Tuế nhìn thấy thái độ đối phương như vậy thì trở nên cực kì khó chịu.
“Ha? Buồn cười! Tiểu hài tử trong lúc đó thân ái ôm một cái là chuyện bình thường, nữ nhi ngươi rất dã man đi! Đem con ta đánh đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ!" Tuổi trẻ nữ tử kêu gào.
“Cô nói cái gì? Chuyện bình thường? Vậy cô cũng đem con dạy thành hình tượng sắc lang như thế sao!" Vạn Tuế cũng không cam chịu yếu thế.
" Hai vị… Đừng ầm ỹ…" Hiệu trưởng mặt đỏ tai nóng, chủ nhiệm lớp cũng thật rất là bất đắc dĩ.
Vẫn không lên tiếng, Đạm Dung nhìn lướt qua phòng học, chỉ thấy Kimi kia đang ở đó dùng vẻ mặt lấy lòng cùng nữ nhi nói chuyện, mà nữ nhi lại xa cách. Đạm Dung xoa xoa trán, ngăn cản lão công nổi bão, lòng bình tĩnh nói với mẹ Kimi: " Ừm, về chuyện Y Y nhà của tôi đánh Kimi, thực thật có lỗi, nàng đánh người là không đúng, tôi thay nàng hướng chị nói lời xin lỗi.
Bất quá, cũng như chị vừa rồi nói, tiểu hài tử trong lúc đó thân ái ôm một cái là chuyện bình thường, chuyện đụng chạm kia cũng không thể tránh né. Về vấn đề này, tôi nghĩ tốt nhất chính là tự để cho chính bọn họ giải quyết đi, người lớn không cần bởi vì loại chuyện này mà không thoải mái."
" Em nói cái gì? Liền tính như vậy?" Vạn Tuế đối lão bà giải quyết chuyện này không quá vừa lòng. Nữ nhi bị hôn trộm nha, là chuyện lớn!
Đạm Dung đầu hướng trong phòng học, “Hai người nhìn xem."
Phòng học, Kimi tiểu bằng hữu mở lòng bàn tay ra chứa kẹo, lấy lòng đưa tới trước mặt Vạn Y. Hắn non nớt suất khí, trên mặt thành khẩn, Vạn Y xem xét hắn một hồi, mới nhận lấy kẹo của hắn.
Trong chớp mắt, Kimi kia lại cúi người hôn thân khuôn mặt Vạn Y, Vạn Y hai mắt nhất thời trừng to. Nhưng là vài giây tiếp theo, Vạn Y tiểu bằng hữu lại hôn trở lại cậu một chút, sau đó hai người xấu hổ nhìn nhau cười.
Vạn Tuế cảm thấy một trận choáng váng, nội tâm đột nhiên giống như bị thắt chặt lại. Trời ạ, hắn vì một nụ hôn buổi sáng liền khó khăn như vậy, nhưng là tiểu tử kia thế nhưng chỉ dùng một viên kẹo liền thu mua được nữ nhi ! [TNN: hắc ~ ]
“Xem đi bọn họ đều hòa hảo, chúng ta còn có tất yếu phải ầm ỹ nữa sao?"
Mẹ Kimi hai mắt nhìn thấy hết thảy như thế, cũng không thể nói gì hơn.
Sự tình liền như vậy giải quyết, thời điểm xuống lầu, Vạn Tuế đần độn thiếu chút nữa liền đạp khoảng không, Đạm Dung mới phát hiện trượng phu không quá thích hợp.
“Làm sao vậy ?"
Vạn Tuế quay đầu, thần sắc hiển nhiên vô cùng mất mát, như vẫn chưa từ chuyện vừa rồi bình phục trở lại.
" Anh cảm thấy, con gái đã trưởng thành." Thế nhưng cùng nam sinh ngoạn thân ái, có thể hay không không bao lâu nữa, nàng liền kết hôn lập gia đình? Thuộc về một người nam nhân khác?
Đạm Dung đơ người, một lát lâu mới nói: " Anh suy nghĩ nhiều quá."
Nghĩ nhiều lắm sao? Vạn Tuế cúi đầu, dưới ánh nắng mặt trời, thần sắc xuất hiện một chút nhợt nhạt ưu thương.
HẾT
Trên gường là ra trải đồng dạng in họa tiết Hello Kitty, hé ra một ra vật thể nho nhỏ đang chậm rãi mấp máy. Một lát, chăn bị nhấc lên, nữ oa nhi hai má phấn nộn đáng yêu vươn mình ngồi dậy.
Nàng mặc váy ngủ ren màu trắng, mái tóc hơi cuốn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hệt như quả táo hồng, bàn tay xoa xoa đôi mắt, khi mở lộ ra con ngươi đen như mực. Chợt liếc mắt nhìn qua, này không thể nghi ngờ gì tựa như búp bê xinh xắn, đáng yêu, vô cùng linh động.
Nàng kêu Vạn Y, năm nay năm tuổi. Tên là ba ba đặt, ngụ ý là bảo bối có một không hai [?]. Nàng là bảo bối của cả nhà, hưởng ngàn vạn sủng ái, vốn dĩ nên hoạt bát vui tươi nhưng là gần đây, tiểu Y Y lại rất buồn rầu.
Khi ba ba tuyên bố tiểu hài tử năm tuổi đã lớn rồi, hẳn là tự mình một người ngủ, cho nên phòng nhỏ trong nhà một tay mẹ thiết kế sư khéo léo bố trí, rất nhanh đã hoàn thành trở thành phòng dành cho nàng.
Nhưng nàng sợ tối, sợ có quái vật ăn thịt người, mỗi đêm đều phải có mẹ ôm mới có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng là nhìn khắp nơi xung quanh bên trong lại không thấy mẹ đâu cả, nàng có phải bị vứt bỏ rồi hay không?
Miệng mếu máo, nàng ôm lấy tiểu hùng trong lòng nhảy xuống giường, đi chân trần ra khỏi phòng, đi đến phòng ngủ lớn.
Đầu mùa hạ, trời hơi lạnh, thân hình nhỏ bé hơi mũm mĩm tựa hồ không có cảm giác lạnh, tay chạm đến cửa phòng, nhẹ nhàng xoay.
Bên trong phòng nam chủ giật mình tỉnh lại, bởi vì đang tìm đánh thức nữ chủ, cho nên vẫn chưa lưu ý động tĩnh ngoài cửa.
“Dung? 6 giờ rưỡi, em hôm nay không phải nói muốn đích thân đánh thức Y Y sao?" Thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, Vạn Tuế lấy tay nhẹ lướt qua mi mắt lay động của lão bà.
Đạm Dung đầu cọ cọ vào lòng ai-đó, ánh mắt thủy chung không chịu mở ra.
Vạn Tuế cũng không ngại, ma trảo ở trên gương mặt của nàng lưu luyến một hồi, tiện đà trượt đến lỗ tai, vành tai bóng mượt.
“Còn không chịu tỉnh lại sao?" Hắn phủ ở bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi khí.
Bởi vì rất mẫn cảm, hơn nữa lại ngứa, Đạm Dung ưm một tiếng, ổ chăn giật giật, từ trong lòng hắn chui ra.
Cúi đầu cười to một tiếng, tựa hồ thực vừa lòng hiệu quả trò đùa dai của mình, Vạn Tuế bắt đầu tiến công đến gáy của nàng, cắn nhẹ lên. Thân thể dần dần bị thức tỉnh, người trong lòng mềm mại, ngọt ngào như kẹo đường, bộ phận kia nháy mắt cứng rắn như sắt. Tay hắn phất quá áo của nàng, len lỏi vào trong vạt áo, một tay trượt xuống quần dài.
Vạn Y tiểu bằng hữu khi nghe được thanh âm ba ba liền dừng lại bất động, bởi vì ba ba nói qua không gõ cửa mà vào phòng người ta thực không lễ phép, nếu nàng hiện tại xuất hiện, khẳng định sẽ bị phê bình.
Một lát sau, cái đầu nho nhỏ từ cánh cửa rộng mở lặng lẽ thò vào, đập vào mắt là chiếc giường lớn cao cao không ngừng chấn động, mà thanh âm mẹ sâu kín từ bên trong truyền ra, nghe ra rất thống khổ.
Nàng đứng đó một hồi, thấy mẹ đứt quãng khóc la, khuôn mặt nhỏ nhắn xoay thành một đoàn. Ba ba khi dễ mẹ sao? Nàng bước nhanh đi đến trước giường, chỉ thấy đầu mẹ bên kia, thấy không rõ bộ dáng, mà nằm úp sấp quỳ gối trên người nàng là ba ba sắc mặt đỏ lên, giống như đang dùng sức làm cái gì, khiến cho nàng rất sợ hãi.
“Ba mẹ… hai người đang làm cái gì vậy?" Thanh âm mềm mại tràn ngập sợ hãi, đem tiểu hùng trong tay niết quá chặt .
Trong kích tình hai người đồng thời cứng đờ, hai cái đầu nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy nữ nhi miệng mân thành một cái tuyến, giống như bị kinh hách thật lớn.
“Ách? Tiểu Y…" Đạm Dung thở phì phò mở miệng, lại phát hiện nói không nên lời nói. Trong cơ thể còn cái vật thể chưa rút ra, nàng vô thố nhìn nữ nhi, lại nhìn qua trượng phu, sau đó dùng hai tay che lại mặt, thần sắc xấu hổ.
“Oa! Ba ba khi dễ mẹ! Ba ba là người xấu! " Tiểu Vạn Y nhìn đến mẹ như vậy, nghĩ đến nàng thương tâm, lập tức khóc hô vang trời.
“Không! Ba không có!" Vạn Tuế hơi thở còn chưa có ổn định, vội vàng xoay người xuống dưới, muốn đi trấn an nàng, mới phát hiện chính mình không có mặc quần, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.
“Ba ba là người xấu! Ba ba là người xấu!"
Câu này mạnh mẽ lên án, một ngày tốt đẹp rớt ra màn che.
Sau đó trên bàn cơm sáng Vạn gia, Vạn Tuế đem trứng ốp lếp cùng lạp xưởng tới trước mặt nữ nhi, cúi người xuống lấy lòng nói: “Y Y, con tối hôm qua nói muốn ăn, ba ba hôm nay liền riêng làm cho con. Xem, trứng ốp lếp vẫn là hình trái tim nha."
Vạn Y bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hướng mẹ ngồi bên cạnh đi qua, một chút cũng không để ý tới hắn.
Bị đối đãi lạnh nhạt, Vạn Tuế thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía lão bà. Thu được ánh mắt cầu cứu lão công, Đạm Dung tự hỏi một chút, sau đó nói với nữ nhi: “Y Y, ừm, vừa rồi ba ba cũng không phải là khi dễ mẹ. Bởi vì… Mẹ lưng thực ngứa, ba giúp mẹ gãi ngứa mà thôi."
“Thật sự? Nhưng là bộ dáng của mẹ quá đau khổ, còn thét lên nữa, thật giống như Tiểu Bạch bị cô cô mạnh mẽ chộp tới tắm rửa giống nhau!" Tiểu Bạch là một con chó nhỏ bà nội nuôi trong nhà, tiểu Vạn Y đối với lời nói của mẹ nửa tin nửa ngờ.
“Ách!" Đạm Dung im lặng, ở trong mắt nữ nhi, nàng thế nhưng giống cẩu. Trầm tư một chút, nhìn nhìn lại nam nhân bên cạnh vẻ mặt khẩn trương, nàng thở dài.
“Y Y, cái kia… ừm?" Nàng đột nhiên thân thủ vươn tới nách của nữ nhi, tiểu Vạn Y bỗng nhiên cười đến nổi ngửa người ra sau.
“Mẹ… Không… Con sợ ngứa!"
“Xem nha, vừa rồi mẹ chính là như vậy nha."
“Phải không?"
" Ừm!" Đạm Dung gật đầu thật mạnh, vỗ vỗ bả vai nữ nhi.
“Cho nên, con thân ái ba ba đi, bởi vì con trách lầm hắn."
Vạn Tuế hợp thời chân chó đem mặt dí sát lại đây, tiểu Vạn Y trong sáng lập tức cho hắn một cái hôn chào buổi sáng thật kiêu.
Rốt cục mưa gió cũng ngừng, một nhà ba người vui vẻ hưởng thụ bữa sáng. Ăn ăn, Vạn Y đột nhiên quay sang Đạm Dung nói: “Mẹ, cái Kimi kia thực chán ghét!"
" Ừm? Vì sao?" Kimi là một tiểu nam hài con lai, học kỳ này mới chuyển tới nhà trẻ nữ nhi kia, ngồi ở bên cạnh nàng. Lúc trước thường nghe thấy nàng nói thích cùng tiểu hài tử kia chơi đùa, như thế nào lập tức lại chán ghét ?
“Hắn thình lình… hôn trộm con một chút." Thanh âm cực kỳ ủy khuất.
" Ừm?" Lúc này phát ra âm thanh là Vạn Tuế. Hắn cứng đờ, buông dĩa ăn trong tay, thần sắc nghiêm túc nói: " Con nói cái gì? Nó hôn con?"
“Đúng! Hắn còn muốn con nói thích hắn!"
“Buồn cười!" Vạn Tuế nặng nề vỗ mặt bàn, mặt bàn thẳng tắp, đáy mắt bốc lên ngọn lửa. Hắn thế nhưng lại dám lớn mật chiếm tiện nghi nữ nhi như vậy!
" Nam hài này là đứa nhỏ nhà ai? Như thế nào lão sư cũng không quản?"
Vạn Y bị hành vi ba ba sợ tới mức rụt cổ lại, lui qua bên cạnh mẹ, im lặng không nói.
“Hôm nay để cho anh đưa nàng đến trường, anh phải hỏi lão sư này, nhà trẻ dùng để làm cái gì ? Thế nhưng dạy dỗ đệ tử như vậy!"
Nhìn lão công cơn tức càng lúc càng lớn, Đạm Dung thản nhiên nói: “Bọn họ chính là trẻ con."
“Năm tuổi, còn nhỏ!"
Xem ra hắn là còn thật sự a nghiêm túc, Đạm Dung đảo mắt.
Vừa ra đến trước cửa, Vạn Y tránh đi tầm mắt ba ba, lôi kéo ống tay áo Đạm Dung, nhỏ giọng nói: “Mẹ, kỳ thật… bất thình lình nên cũng chưa bị hôn, bởi vì con đánh hắn một quyền."
“Ách?" Nữ nhi đánh người, Đạm Dung càng đau đầu. Trách không được tối hôm qua lão sư gửi tin nhắn đến, nói hôm nay buổi sáng có chuyện muốn nói với nàng, kia phỏng chừng liền là vì chuyện này đi?
“Tiểu Y, đánh người là không đúng …" Đáng tiếc Vạn Tuế đem nàng kéo qua, một phen ôm lấy con đi đến thang máy.
Bởi vì ba mẹ cùng đưa nàng đến trường, cho nên hôm nay Vạn Y tâm tình đặc biệt tốt, khi rời giường mọi chuyện không vui đều trở thành hư không. Đi đến cửa nhà trẻ, còn ngọt ngào cùng bảo vệ thúc thúc chào hỏi.
Lên đến phòng học lầu 3, đã có hơn mười đồng học đang ăn bữa sáng, bao gồm Kimi kia.
Vạn Tuế khi nhìn đến hắn mày nhíu lại, muốn trực tiếp đi vào, Đạm Dung đúng lúc đem hắn giữ chặt, đứng ở cửa phòng học bất động. Vạn Y xoay người cùng bọn họ vẫy tay nói ‘hẹn gặp lại’, sau đó chính mình đi cất túi sách, lại tự giác đi vào toilet. Lúc này lão sư chủ nhiệm lớp đi ra, mà trong phòng học cũng có một nữ tử khác tuổi còn trẻ cũng đi theo tới.
Lão sư chủ nhiệm lớp sau khi cùng bọn họ chào hỏi qua, sau đó hướng cửa bên cạnh dời mắt qua, tránh đi tầm mắt bọn nhỏ.
“Hôm nay gọi cho vài vị đến, kỳ thật…"
Lão sư chủ nhiệm lớp còn chưa nói xong, nữ tử trẻ tuổi liền lạnh lùng mở miệng: " Cô gái kia chính là người đánh con ta?"
“Đánh?" Vạn Tuế sửng sờ, nhìn qua Đạm Dung.
“Không phải hắn hôn trộm nữ nhi chúng ta sao?"
Đạm Dung vô lực gật gật đầu: “Y Y nói đánh hắn một quyền."
" Các ngươi đều đã thừa nhận, vậy là tốt rồi! Tôi hôm nay tới đây là để nói chuyện này!" Thanh âm nữ tử trẻ tuổi rất cao ngạo.
" Con trai chị phi lễ nữ nhi của tôi, nàng là tự vệ, đúng không!" Vạn Tuế nhìn thấy thái độ đối phương như vậy thì trở nên cực kì khó chịu.
“Ha? Buồn cười! Tiểu hài tử trong lúc đó thân ái ôm một cái là chuyện bình thường, nữ nhi ngươi rất dã man đi! Đem con ta đánh đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ!" Tuổi trẻ nữ tử kêu gào.
“Cô nói cái gì? Chuyện bình thường? Vậy cô cũng đem con dạy thành hình tượng sắc lang như thế sao!" Vạn Tuế cũng không cam chịu yếu thế.
" Hai vị… Đừng ầm ỹ…" Hiệu trưởng mặt đỏ tai nóng, chủ nhiệm lớp cũng thật rất là bất đắc dĩ.
Vẫn không lên tiếng, Đạm Dung nhìn lướt qua phòng học, chỉ thấy Kimi kia đang ở đó dùng vẻ mặt lấy lòng cùng nữ nhi nói chuyện, mà nữ nhi lại xa cách. Đạm Dung xoa xoa trán, ngăn cản lão công nổi bão, lòng bình tĩnh nói với mẹ Kimi: " Ừm, về chuyện Y Y nhà của tôi đánh Kimi, thực thật có lỗi, nàng đánh người là không đúng, tôi thay nàng hướng chị nói lời xin lỗi.
Bất quá, cũng như chị vừa rồi nói, tiểu hài tử trong lúc đó thân ái ôm một cái là chuyện bình thường, chuyện đụng chạm kia cũng không thể tránh né. Về vấn đề này, tôi nghĩ tốt nhất chính là tự để cho chính bọn họ giải quyết đi, người lớn không cần bởi vì loại chuyện này mà không thoải mái."
" Em nói cái gì? Liền tính như vậy?" Vạn Tuế đối lão bà giải quyết chuyện này không quá vừa lòng. Nữ nhi bị hôn trộm nha, là chuyện lớn!
Đạm Dung đầu hướng trong phòng học, “Hai người nhìn xem."
Phòng học, Kimi tiểu bằng hữu mở lòng bàn tay ra chứa kẹo, lấy lòng đưa tới trước mặt Vạn Y. Hắn non nớt suất khí, trên mặt thành khẩn, Vạn Y xem xét hắn một hồi, mới nhận lấy kẹo của hắn.
Trong chớp mắt, Kimi kia lại cúi người hôn thân khuôn mặt Vạn Y, Vạn Y hai mắt nhất thời trừng to. Nhưng là vài giây tiếp theo, Vạn Y tiểu bằng hữu lại hôn trở lại cậu một chút, sau đó hai người xấu hổ nhìn nhau cười.
Vạn Tuế cảm thấy một trận choáng váng, nội tâm đột nhiên giống như bị thắt chặt lại. Trời ạ, hắn vì một nụ hôn buổi sáng liền khó khăn như vậy, nhưng là tiểu tử kia thế nhưng chỉ dùng một viên kẹo liền thu mua được nữ nhi ! [TNN: hắc ~ ]
“Xem đi bọn họ đều hòa hảo, chúng ta còn có tất yếu phải ầm ỹ nữa sao?"
Mẹ Kimi hai mắt nhìn thấy hết thảy như thế, cũng không thể nói gì hơn.
Sự tình liền như vậy giải quyết, thời điểm xuống lầu, Vạn Tuế đần độn thiếu chút nữa liền đạp khoảng không, Đạm Dung mới phát hiện trượng phu không quá thích hợp.
“Làm sao vậy ?"
Vạn Tuế quay đầu, thần sắc hiển nhiên vô cùng mất mát, như vẫn chưa từ chuyện vừa rồi bình phục trở lại.
" Anh cảm thấy, con gái đã trưởng thành." Thế nhưng cùng nam sinh ngoạn thân ái, có thể hay không không bao lâu nữa, nàng liền kết hôn lập gia đình? Thuộc về một người nam nhân khác?
Đạm Dung đơ người, một lát lâu mới nói: " Anh suy nghĩ nhiều quá."
Nghĩ nhiều lắm sao? Vạn Tuế cúi đầu, dưới ánh nắng mặt trời, thần sắc xuất hiện một chút nhợt nhạt ưu thương.
HẾT
Tác giả :
Nhạc Tiểu Thất