Bình Tĩnh Tiểu Thư
Chương 50
Nàng căn bản còn chưa có chuẩn bị tốt, xen kẽ kịch liệt chống đỡ khiến nàng rất đau. Hai chân bị tách mở ra thành hình chữ M, thân thể mỗi lần hắn ra vào trở nên run rẩy. Cho dù bình thường thân thể có khỏe mạnh bao nhiêu thì giờ phút này nàng cũng phải ủy khuất rơi lệ, âm thanh nức nở nho nhỏ không nghĩ đến thế nhưng lại bật lên.
Thanh âm này nhanh chóng đem lý trí Vạn Tuế kéo trở lại, người dưới thân hai tay ôm mặt, nước mắt trong suốt giống con sông nhỏ từ trong khe hở chảy xuống. Hắn thật cẩn thận kéo tay nàng ra, kết quả nàng nắm quyền đầu đánh vào trong ngực hắn.
" Tôi không nên nhìn đến anh! Không cần!" Lúc trước thân mật, hắn đều thực ôn nhu, trừ bỏ lần đầu không hề dễ chịu, vài lần tiếp đó nàng dần dần có thể trải nghiệm loại cảm giác như cá tung tăng trong biển lớn này. Nhưng là đêm nay, hắn ra vào điên cuồng, thật sự làm nàng sợ hãi không thôi.
Vạn Tuế thấy nàng khóc thì cuống quít hỗn loạn, giương mắt nhìn bốn phía, thấy trên sô pha chỗ tay vịn có cái áo choàng lúc trước hắn mua, liên kéo lên, đem phần trên hai người che lại.
“Thực xin lỗi, đừng khóc… không nhìn sẽ không nhìn." Hắn ở bên tai nàng liên tục nói xin lỗi, tay vuốt ve trên khuôn mặt của nàng, mềm nhẹ đem nước mắt lau đi.
" Anh tránh ra…" Nàng lại dùng chủy đánh lên bờ vai của hắn, nhưng là độ mạnh so với lúc trước nhẹ đi rất nhiều.
Nụ hôn nóng bỏng bồi hồi rơi xuống ở bên tai của nàng, dọc theo gáy trở lại bên môi, mỗi một lần hạ một điểm, miệng luôn thì thào “Thực xin lỗi".
Áo choàng nho nhỏ che đi tầm nhìn của nàng, chỉ thấy trươc mắt tối đen, môi của hắn, lưỡi của hắn, cho đến hơi thở hắn thở ra, hoàn toàn đánh động vào trong thế giới của nàng.
Không khí dịu lại, ý thức trở nên mông lung, nàng chỉ có thể yếu đuối đem hai tay vô lực đặt tại hai bên sườn.
Đạm Dung dao động khiến cho hắn nhẹ nhàng thở ra, vật cứng rắn chôn ở trong cơ thể nàng lại thức tỉnh, hắn đem nàng ôm chặt, thân thể lại rất nhanh theo luật động đứng lên.
Khoái cảm mãnh liệt ăn mòn linh hồn hai người, dụng vọng của hắn mỗi một lần bùng nổ va chạm, khiến nàng nghĩ đến chính mình đang dạo chơi ở trên vũ trụ, mũi chân thủy chung không chạm đến mặt đất. Thần trí thoát ly, trongkhoảnh khắc nàng nghe được âm thanh gầm nhẹ của hắn.
Khi hết thảy mọi thứ trở nên yên bình, Đạm Dung toàn thân hư thoát. Nàng cảm giác chính mình giống như vừa mới vượt qua sinh tử, linh hồn lìa khỏi thân xác, cái loại khoái cảm này khó có thể miêu tả bằng lời. Nếu nói vừa rồi ngay từ đầu là bị áp bách, kia đến lúc sau nàng phân không rõ là gì nữa. Dù sao lần này, nàng thật sự không thể nói chính mình không có hưởng thụ.
Người trên người nằm úp sấp không nhúc nhích, làn da cùng làn da trong lúc đó dính chặt lấy nhau, thật không thoải mái. Trọng yếu nhất là, cái đầu bị che ở trên lớp áo choàng kia làm cho nàng sắp hít thở không thông. Nàng một tay kéo ra, lộ cái đầu ra, trách mắng: “Tránh ra ."
Vạn Tuế gương mặt chôn ở gáy nàng cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Lại ôm một lát đi."
Đạm dung nhìn trần nhà, đèn huỳnh quang màu trắng bạc trên đỉnh đầu, ánh sáng rất chói mắt. Nàng khép hai mắt lại, nhận thấy được tay hắn đang lướt nhẹ qua thân nàng.
Đạm Dung thân thủ ôm lấy thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng thở dài."Nói đi, anh làm sao như vậy ?"
“…"
" Ừm?" Nàng chỉ cảm thấy môi của hắn mấp máy, nhưng là lời nói ra lại nghe không rõ ràng lắm.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi hờn giận." Anh nói, em đối hắn cười!"
“Đối với ai cười?" Nàng kỳ quái.
“Xà —- Thái —- Quân!" Cái tên kia giống cùng hắn có thâm cừu đại hận, nghiến răng nghiến lợi gọi.
“… Chuyện khi nào?" Đạm Dung giật mình.
" Thời điểm tan tầm!"
“…"
“Còn lưu luyến không rời, từng bước một lại quay lại nhìn lưu luyến không rời!"
“…"
" Anh đang nhìn, em cũng dám làm càn như vậy!"
“…"
“Về nhà còn hợp lại cùng bà nội bọn họ giễu cợt anh!"
" Chuyện này cũng liên quan đến em?" Nàng hảo oan uổng!
“Đương nhiên! Em cười thật sự vui vẻ!"
“Vậy là anh… Ghen tị sao?"
“Đúng!" Trả lời thực đúng lý hợp tình! Hắn đưa bả đầu vùi đến gáy của nàng, buồn bực nói: “Bọn họ làm sao tất cả đều muốn chiếm lấy em?" Còn gọi tiểu Dung kêu thân mật như vậy, khiến cho hắn nghe được cả người không thoải mái. Suốt cả một buổi tối, đã buồn đến một bụng hỏa, còn bị bọn họ giễu cợt, này không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa.
Đạm Dung nghiêng đầu, cố gắng tự hỏi một hồi, lại vỗ vỗ lưng của hắn."Sư huynh… ừm, là Xà Thái Quân khi ở thành M quen biết trước khi gặp anh, hắn là nam sinh đối với em tốt nhất, cũng là người đưa em vào bộ phận thiết kế này. Hắn đối với em, là huynh trưởng, cũng là sư phụ.
Vừa rồi trước khi tan tầm, hắn theo em nói chuyện làm bên ngoài, nói hơi nặng một chút, sau đó lại đuổi theo ra theo em nói xin lỗi. Anh nói một người có thể thừa nhận sai lầm chính mình là chuyện không dễ dàng cỡ nào, hơn nữa hắn vẫn là lão bản của em. Trò chuyện với nhau, em mới biết được hắn gần đây thất tình, tâm tình không được tốt lắm, cho nên an ủi vài câu."
Dứt lời, thấy hắn vẫn không nhúc nhích không phản ứng, vì thế tiếp tục nói: “Nhà anh, ừm… Chính là từ nhỏ em cũng rất khát vọng có được một gia đình như thế. Có bà nội hiền lành, ba mẹ ôn nhu , còn có huynh đệ tỷ muội tương thân tương ái ( thân thiết ). Em thích người nhà của anh, bởi vì bọn họ đối với em tốt lắm, cho nên cho dù bà nội có khi nói không ngừng, em cũng sẽ không cảm thấy phiền chán."
“Cũng chỉ là thích người nhà của anh?"
“Phốc." Nàng cảm thấy bác sĩ Vạn càng ngày càng trẻ con, nhưng là đại nam nhân tính trẻ con như vậy, làm cho nàng thật uất ức.
“Đương nhiên không phải."
“Kia còn có ai?" Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Đạm Dung cùng hắn nhìn nhau vài giây sau đó mân nhanh miệng nghiêng mặt.
Hắn nhanh chóng đem mặt của nàng xoay lại đối diện với mình." Ừm?"
Đạm Dung nháy nháy hai mắt, tròng mắt nhìn lên trần nhà, lại vòng vo chuyển trái đảo phải, cuối cùng dừng ở trên người hắn." Em thích anh, bác sĩ Vạn, em thực thích anh."
Vạn Tuế vừa lòng hé miệng vuốt ve chóp mũi của nàng. Đạm Dung lấy tay chọc chọc vào trong ngực của hắn hỏi: " Anh đâu?"
Hắn tóm lấy bàn tay nàng giả vờ giả vịt hỏi lại: " Anh cái gì?"
" Anh biết rõ!" Nàng thấp giọng kêu.
Hắn đem những ngón tay non mịn đưa đến bên miệng nhẹ nhàng cắn một ngụm, sau đó đứng dậy, tìm về cái quần vừa rồi rơi tán loạn trên mặt đất mặc vào. Đạm Dung lăn một vòng rồi đứng lên, dùng áo choàng phủ lên người chính mình, trừng mắt nhìn cái tên vô lại kia.
“Vạn tuế gia!"
Vạn Tuế giống như không có nghe thấy, huýt sáo vào phòng tắm đóng cửa lại, một hồi sau bên trong truyền đến thanh âm ‘róc rách’ của vòi hoa sen.
Người này cư nhiên đang tắm! Đạm Dung khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn cánh cửa phòng tắm, thẳng đến khi nghe được tiếng nước ngừng, mới đứng lên dùng áo choàng tới eo lưng buộc lại, một bước xa vọt vào phòng, dùng sức đóng sầm cửa phòng.
Trong phòng tắm, Vạn Tuế hô lên: “Dung, giúp anh đem áo choàng trong tủ quần áo lấy ra nữa." Đợi một hồi, không có phản ứng. Hắn mở cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định lại kêu: “Dung?" Vẫn là không có gì động tĩnh.
Thế nhưng không để ý tới hắn? Vạn Tuế xả bắt lấy khăn da lông ngắn trên móc treo che đi bộ vị trọng yếu, từ trong phòng tắm đi ra, trực tiếp đến gõ cửa."Dung?"
Đạm Dung đang tức giận, đương nhiên sẽ không để ý tới hắn. Vạn Tuế lại gõ cửa vài cái: “Em đang ngủ? Còn không có tắm rửa, không cần leo lên | giường, bằng không sẽ dơ khăn trải giường."
Ngồi ở trên giường, Đạm Dung ninh mi nhìn phía cửa, người này đến bây giờ thế nhưng chỉ lo lắng đến việc nàng làm khăn trải giường, hơi quá đáng!
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, lần này ngữ khí của hắn ẩn ẩn vài phần đáng thương: “Dung, tốt xấu cho anh một bộ quần áo, lạnh chết anh ."
Nghĩ đến hắn khả năng ở bên ngoài lỏa thân, Đạm Dung vẫn là nhịn không được đi mở cửa. Vừa mới mở khóa, người bên ngoài liền thuận thế vặn vẹo đẩy cửa mà vào, cũng ôm nàng lao thẳng tới trên giường.
“Nha, tránh ra!" Nửa người trên bị ngăn chận, hai chân lơ lửng giữa không trung, Đạm Dung không thuận theo hắn.
" Anh như vậy đè nặng em, sẽ không sợ làm dơ drap sao?"
Vạn Tuế quẹt quẹt cái mũi của nàng, hô hấp ấm áp thẳng tắp phun đến trên mặt của nàng.
" Tức giận? Thực ngạc nhiên." Có thể đem nàng chọc giận hắn đột nhiên có cảm giác rất thành tựu.
Đạm Dung mắt trắng dã không nói lời nào.
Vạn Tuế buông nàng ra nằm trên giường, kéo chăn qua đắp lên mình, lại dùng chân đá đá nàng.
“Nhanh đi tắm rửa."
Đại gia này thế nhưng làm tu hú rúc trong tổ. Đạm Dung ngồi xuống, lại trừng hắn nhưn chgỉ có thể nhìn đến cái gáy của hắn, tên kia xoay người lại. Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, mở tủ quần áo ra cầm quần áo đi tới cửa thanh âm lại truyền tiến trong tai: “Nhớ rõ giúp anh đem quần áo trong phòng tắm giặt sạch nha."
Đạm Dung lại đi trên giường trừng đi, hắn vẫn là cõng cửa, tiếp tục diện bích. Nếu không phải bình thường hắn làm việc nhà nhiều, nàng thực không nghĩ tranh luận cùng hắn. Gắt gao tắm rửa xả giận xong, lại đem quần áo của hắn chà xát sạch sẽ đi đến ban công hong khô, trở lại trên giường đã là chuyện của nửa giờ sau.
Vừa rồi vận động kịch liệt thực khiến người mệt mỏi, nàng xoa thắt lưng đau nhức cùng đùi, ngồi ở bên giường nghỉ ngơi. Đêm dài, ngoài phòng tạp âm cũng giảm, đột nhiên cảm thấy chính mình cùng hắn tựa như đôi vợ chồng trẻ, ăn cơm ngủ, làm chuyện | yêu. Nhìn như bình thản, kỳ thật cũng không sai biệt.
Nệm giật giật, phía sau nhiệt khí sáp lại đây, một đôi bàn tay to ôm lấy nàng.
“Như thế nào còn không ngủ?"
Nàng hơi ngửa đầu ra sau, quyệt miệng làm nũng nói: “Xương sống thắt lưng chân đều đau."
Hắn đem nàng kéo đến trên giường, ngồi chồm hỗm ở một bên giúp nàng mát xa.
" Em bình thường thiếu rèn luyện, nếu không buổi sáng theo anh đi chạy bộ?"
Không ngờ như thế mắt đang ở hưởng thụ nhân giơ lên một bàn tay xiêm áo bãi, chạy bộ, mới không cần. Vạn Tuế lắc đầu, trừ bỏ công tác, nữ nhân này thật sự rất lười, có biện pháp nào làm cho nàng chịu khó một chút?
Một lát sau, hô hấp của nàng dần dần có xu hướng vững vàng. Hắn vươn người tắt đèn, sau đó liền trở lại trên giường nằm xuống. Ngoài cửa sổ ánh trăng hắt vào ánh sáng ảm đạm, bất quá cũng đủ thấy rõ nàng. Gương mặt bình tĩnh, còn có đôi môi nhỏ khẽ nhếch hé ra hình ảnh khiến người ta an tâm.
Vạn Tuế khởi động thân hôn hôn nó, ngón tay dọc từ thái dương xuống hai má không tính no đủ. Thực bình thường, không tính là xuất sắc lại làm cho hắn trăm lần xem không nề, chỉ cần thấy nàng cao hứng, hắn liền cảm thấy mọi chuyện mình càng đáng giá hơn. Nguyên lai trước kia đối những người khác lãnh đạm, là vì không gặp gỡ đúng người
“Liền nghĩ như vậy nghe sao? Có thích hay không, anh nghĩ đến em có thể cảm thụ được!" Hắn làm theo của nàng phát, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy, lại điều chỉnh tư thế, khép lại hai mắt.
Nghĩ đến người kia đã ngủ, khi nghe đến lời của hắn nói sau đó liền mở hai mắt, nghiêng cái đầu nghĩ nghĩ, bả đầu chui vào lồng ngực hắn càng sâu.
Có lẽ hắn đúng .
Thanh âm này nhanh chóng đem lý trí Vạn Tuế kéo trở lại, người dưới thân hai tay ôm mặt, nước mắt trong suốt giống con sông nhỏ từ trong khe hở chảy xuống. Hắn thật cẩn thận kéo tay nàng ra, kết quả nàng nắm quyền đầu đánh vào trong ngực hắn.
" Tôi không nên nhìn đến anh! Không cần!" Lúc trước thân mật, hắn đều thực ôn nhu, trừ bỏ lần đầu không hề dễ chịu, vài lần tiếp đó nàng dần dần có thể trải nghiệm loại cảm giác như cá tung tăng trong biển lớn này. Nhưng là đêm nay, hắn ra vào điên cuồng, thật sự làm nàng sợ hãi không thôi.
Vạn Tuế thấy nàng khóc thì cuống quít hỗn loạn, giương mắt nhìn bốn phía, thấy trên sô pha chỗ tay vịn có cái áo choàng lúc trước hắn mua, liên kéo lên, đem phần trên hai người che lại.
“Thực xin lỗi, đừng khóc… không nhìn sẽ không nhìn." Hắn ở bên tai nàng liên tục nói xin lỗi, tay vuốt ve trên khuôn mặt của nàng, mềm nhẹ đem nước mắt lau đi.
" Anh tránh ra…" Nàng lại dùng chủy đánh lên bờ vai của hắn, nhưng là độ mạnh so với lúc trước nhẹ đi rất nhiều.
Nụ hôn nóng bỏng bồi hồi rơi xuống ở bên tai của nàng, dọc theo gáy trở lại bên môi, mỗi một lần hạ một điểm, miệng luôn thì thào “Thực xin lỗi".
Áo choàng nho nhỏ che đi tầm nhìn của nàng, chỉ thấy trươc mắt tối đen, môi của hắn, lưỡi của hắn, cho đến hơi thở hắn thở ra, hoàn toàn đánh động vào trong thế giới của nàng.
Không khí dịu lại, ý thức trở nên mông lung, nàng chỉ có thể yếu đuối đem hai tay vô lực đặt tại hai bên sườn.
Đạm Dung dao động khiến cho hắn nhẹ nhàng thở ra, vật cứng rắn chôn ở trong cơ thể nàng lại thức tỉnh, hắn đem nàng ôm chặt, thân thể lại rất nhanh theo luật động đứng lên.
Khoái cảm mãnh liệt ăn mòn linh hồn hai người, dụng vọng của hắn mỗi một lần bùng nổ va chạm, khiến nàng nghĩ đến chính mình đang dạo chơi ở trên vũ trụ, mũi chân thủy chung không chạm đến mặt đất. Thần trí thoát ly, trongkhoảnh khắc nàng nghe được âm thanh gầm nhẹ của hắn.
Khi hết thảy mọi thứ trở nên yên bình, Đạm Dung toàn thân hư thoát. Nàng cảm giác chính mình giống như vừa mới vượt qua sinh tử, linh hồn lìa khỏi thân xác, cái loại khoái cảm này khó có thể miêu tả bằng lời. Nếu nói vừa rồi ngay từ đầu là bị áp bách, kia đến lúc sau nàng phân không rõ là gì nữa. Dù sao lần này, nàng thật sự không thể nói chính mình không có hưởng thụ.
Người trên người nằm úp sấp không nhúc nhích, làn da cùng làn da trong lúc đó dính chặt lấy nhau, thật không thoải mái. Trọng yếu nhất là, cái đầu bị che ở trên lớp áo choàng kia làm cho nàng sắp hít thở không thông. Nàng một tay kéo ra, lộ cái đầu ra, trách mắng: “Tránh ra ."
Vạn Tuế gương mặt chôn ở gáy nàng cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Lại ôm một lát đi."
Đạm dung nhìn trần nhà, đèn huỳnh quang màu trắng bạc trên đỉnh đầu, ánh sáng rất chói mắt. Nàng khép hai mắt lại, nhận thấy được tay hắn đang lướt nhẹ qua thân nàng.
Đạm Dung thân thủ ôm lấy thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng thở dài."Nói đi, anh làm sao như vậy ?"
“…"
" Ừm?" Nàng chỉ cảm thấy môi của hắn mấp máy, nhưng là lời nói ra lại nghe không rõ ràng lắm.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi hờn giận." Anh nói, em đối hắn cười!"
“Đối với ai cười?" Nàng kỳ quái.
“Xà —- Thái —- Quân!" Cái tên kia giống cùng hắn có thâm cừu đại hận, nghiến răng nghiến lợi gọi.
“… Chuyện khi nào?" Đạm Dung giật mình.
" Thời điểm tan tầm!"
“…"
“Còn lưu luyến không rời, từng bước một lại quay lại nhìn lưu luyến không rời!"
“…"
" Anh đang nhìn, em cũng dám làm càn như vậy!"
“…"
“Về nhà còn hợp lại cùng bà nội bọn họ giễu cợt anh!"
" Chuyện này cũng liên quan đến em?" Nàng hảo oan uổng!
“Đương nhiên! Em cười thật sự vui vẻ!"
“Vậy là anh… Ghen tị sao?"
“Đúng!" Trả lời thực đúng lý hợp tình! Hắn đưa bả đầu vùi đến gáy của nàng, buồn bực nói: “Bọn họ làm sao tất cả đều muốn chiếm lấy em?" Còn gọi tiểu Dung kêu thân mật như vậy, khiến cho hắn nghe được cả người không thoải mái. Suốt cả một buổi tối, đã buồn đến một bụng hỏa, còn bị bọn họ giễu cợt, này không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa.
Đạm Dung nghiêng đầu, cố gắng tự hỏi một hồi, lại vỗ vỗ lưng của hắn."Sư huynh… ừm, là Xà Thái Quân khi ở thành M quen biết trước khi gặp anh, hắn là nam sinh đối với em tốt nhất, cũng là người đưa em vào bộ phận thiết kế này. Hắn đối với em, là huynh trưởng, cũng là sư phụ.
Vừa rồi trước khi tan tầm, hắn theo em nói chuyện làm bên ngoài, nói hơi nặng một chút, sau đó lại đuổi theo ra theo em nói xin lỗi. Anh nói một người có thể thừa nhận sai lầm chính mình là chuyện không dễ dàng cỡ nào, hơn nữa hắn vẫn là lão bản của em. Trò chuyện với nhau, em mới biết được hắn gần đây thất tình, tâm tình không được tốt lắm, cho nên an ủi vài câu."
Dứt lời, thấy hắn vẫn không nhúc nhích không phản ứng, vì thế tiếp tục nói: “Nhà anh, ừm… Chính là từ nhỏ em cũng rất khát vọng có được một gia đình như thế. Có bà nội hiền lành, ba mẹ ôn nhu , còn có huynh đệ tỷ muội tương thân tương ái ( thân thiết ). Em thích người nhà của anh, bởi vì bọn họ đối với em tốt lắm, cho nên cho dù bà nội có khi nói không ngừng, em cũng sẽ không cảm thấy phiền chán."
“Cũng chỉ là thích người nhà của anh?"
“Phốc." Nàng cảm thấy bác sĩ Vạn càng ngày càng trẻ con, nhưng là đại nam nhân tính trẻ con như vậy, làm cho nàng thật uất ức.
“Đương nhiên không phải."
“Kia còn có ai?" Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Đạm Dung cùng hắn nhìn nhau vài giây sau đó mân nhanh miệng nghiêng mặt.
Hắn nhanh chóng đem mặt của nàng xoay lại đối diện với mình." Ừm?"
Đạm Dung nháy nháy hai mắt, tròng mắt nhìn lên trần nhà, lại vòng vo chuyển trái đảo phải, cuối cùng dừng ở trên người hắn." Em thích anh, bác sĩ Vạn, em thực thích anh."
Vạn Tuế vừa lòng hé miệng vuốt ve chóp mũi của nàng. Đạm Dung lấy tay chọc chọc vào trong ngực của hắn hỏi: " Anh đâu?"
Hắn tóm lấy bàn tay nàng giả vờ giả vịt hỏi lại: " Anh cái gì?"
" Anh biết rõ!" Nàng thấp giọng kêu.
Hắn đem những ngón tay non mịn đưa đến bên miệng nhẹ nhàng cắn một ngụm, sau đó đứng dậy, tìm về cái quần vừa rồi rơi tán loạn trên mặt đất mặc vào. Đạm Dung lăn một vòng rồi đứng lên, dùng áo choàng phủ lên người chính mình, trừng mắt nhìn cái tên vô lại kia.
“Vạn tuế gia!"
Vạn Tuế giống như không có nghe thấy, huýt sáo vào phòng tắm đóng cửa lại, một hồi sau bên trong truyền đến thanh âm ‘róc rách’ của vòi hoa sen.
Người này cư nhiên đang tắm! Đạm Dung khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn cánh cửa phòng tắm, thẳng đến khi nghe được tiếng nước ngừng, mới đứng lên dùng áo choàng tới eo lưng buộc lại, một bước xa vọt vào phòng, dùng sức đóng sầm cửa phòng.
Trong phòng tắm, Vạn Tuế hô lên: “Dung, giúp anh đem áo choàng trong tủ quần áo lấy ra nữa." Đợi một hồi, không có phản ứng. Hắn mở cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định lại kêu: “Dung?" Vẫn là không có gì động tĩnh.
Thế nhưng không để ý tới hắn? Vạn Tuế xả bắt lấy khăn da lông ngắn trên móc treo che đi bộ vị trọng yếu, từ trong phòng tắm đi ra, trực tiếp đến gõ cửa."Dung?"
Đạm Dung đang tức giận, đương nhiên sẽ không để ý tới hắn. Vạn Tuế lại gõ cửa vài cái: “Em đang ngủ? Còn không có tắm rửa, không cần leo lên | giường, bằng không sẽ dơ khăn trải giường."
Ngồi ở trên giường, Đạm Dung ninh mi nhìn phía cửa, người này đến bây giờ thế nhưng chỉ lo lắng đến việc nàng làm khăn trải giường, hơi quá đáng!
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, lần này ngữ khí của hắn ẩn ẩn vài phần đáng thương: “Dung, tốt xấu cho anh một bộ quần áo, lạnh chết anh ."
Nghĩ đến hắn khả năng ở bên ngoài lỏa thân, Đạm Dung vẫn là nhịn không được đi mở cửa. Vừa mới mở khóa, người bên ngoài liền thuận thế vặn vẹo đẩy cửa mà vào, cũng ôm nàng lao thẳng tới trên giường.
“Nha, tránh ra!" Nửa người trên bị ngăn chận, hai chân lơ lửng giữa không trung, Đạm Dung không thuận theo hắn.
" Anh như vậy đè nặng em, sẽ không sợ làm dơ drap sao?"
Vạn Tuế quẹt quẹt cái mũi của nàng, hô hấp ấm áp thẳng tắp phun đến trên mặt của nàng.
" Tức giận? Thực ngạc nhiên." Có thể đem nàng chọc giận hắn đột nhiên có cảm giác rất thành tựu.
Đạm Dung mắt trắng dã không nói lời nào.
Vạn Tuế buông nàng ra nằm trên giường, kéo chăn qua đắp lên mình, lại dùng chân đá đá nàng.
“Nhanh đi tắm rửa."
Đại gia này thế nhưng làm tu hú rúc trong tổ. Đạm Dung ngồi xuống, lại trừng hắn nhưn chgỉ có thể nhìn đến cái gáy của hắn, tên kia xoay người lại. Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, mở tủ quần áo ra cầm quần áo đi tới cửa thanh âm lại truyền tiến trong tai: “Nhớ rõ giúp anh đem quần áo trong phòng tắm giặt sạch nha."
Đạm Dung lại đi trên giường trừng đi, hắn vẫn là cõng cửa, tiếp tục diện bích. Nếu không phải bình thường hắn làm việc nhà nhiều, nàng thực không nghĩ tranh luận cùng hắn. Gắt gao tắm rửa xả giận xong, lại đem quần áo của hắn chà xát sạch sẽ đi đến ban công hong khô, trở lại trên giường đã là chuyện của nửa giờ sau.
Vừa rồi vận động kịch liệt thực khiến người mệt mỏi, nàng xoa thắt lưng đau nhức cùng đùi, ngồi ở bên giường nghỉ ngơi. Đêm dài, ngoài phòng tạp âm cũng giảm, đột nhiên cảm thấy chính mình cùng hắn tựa như đôi vợ chồng trẻ, ăn cơm ngủ, làm chuyện | yêu. Nhìn như bình thản, kỳ thật cũng không sai biệt.
Nệm giật giật, phía sau nhiệt khí sáp lại đây, một đôi bàn tay to ôm lấy nàng.
“Như thế nào còn không ngủ?"
Nàng hơi ngửa đầu ra sau, quyệt miệng làm nũng nói: “Xương sống thắt lưng chân đều đau."
Hắn đem nàng kéo đến trên giường, ngồi chồm hỗm ở một bên giúp nàng mát xa.
" Em bình thường thiếu rèn luyện, nếu không buổi sáng theo anh đi chạy bộ?"
Không ngờ như thế mắt đang ở hưởng thụ nhân giơ lên một bàn tay xiêm áo bãi, chạy bộ, mới không cần. Vạn Tuế lắc đầu, trừ bỏ công tác, nữ nhân này thật sự rất lười, có biện pháp nào làm cho nàng chịu khó một chút?
Một lát sau, hô hấp của nàng dần dần có xu hướng vững vàng. Hắn vươn người tắt đèn, sau đó liền trở lại trên giường nằm xuống. Ngoài cửa sổ ánh trăng hắt vào ánh sáng ảm đạm, bất quá cũng đủ thấy rõ nàng. Gương mặt bình tĩnh, còn có đôi môi nhỏ khẽ nhếch hé ra hình ảnh khiến người ta an tâm.
Vạn Tuế khởi động thân hôn hôn nó, ngón tay dọc từ thái dương xuống hai má không tính no đủ. Thực bình thường, không tính là xuất sắc lại làm cho hắn trăm lần xem không nề, chỉ cần thấy nàng cao hứng, hắn liền cảm thấy mọi chuyện mình càng đáng giá hơn. Nguyên lai trước kia đối những người khác lãnh đạm, là vì không gặp gỡ đúng người
“Liền nghĩ như vậy nghe sao? Có thích hay không, anh nghĩ đến em có thể cảm thụ được!" Hắn làm theo của nàng phát, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy, lại điều chỉnh tư thế, khép lại hai mắt.
Nghĩ đến người kia đã ngủ, khi nghe đến lời của hắn nói sau đó liền mở hai mắt, nghiêng cái đầu nghĩ nghĩ, bả đầu chui vào lồng ngực hắn càng sâu.
Có lẽ hắn đúng .
Tác giả :
Nhạc Tiểu Thất