Bình Tĩnh Tiểu Thư
Chương 2
Bác sĩ Vạn kỳ thật nửa điểm cũng không ẻo lả, anh ta có một dáng người cao gầy thon dài, bên ngoài anh tuấn, làn da trắng nõn.
Sự kết hợp hài hòa giữa thanh tao cùng với cao nhã, thời điểm Đạm Dung ở phòng khách lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ánh đèn chíêu sáng vào mà bị mê hoặc một chút, nghĩ đến chính mình gặp được thiên sứ.
Bất quá khi chống lại ánh mắt của anh ta sự lạnh lùng trong đáy mắt làm nàng bất chợt bị hóa đá.
Đáng tiếc khuôn mặt kia, nếu có thể bảo trì tươi cười, đáy mắt có thể thật sự ấm áp, cỡ nào cảnh đẹp ý vui a.
“Cô nhìn đủ sao?" Vạn Tuế nhìn nàng liếc mắt một cái, khinh thường hỏi.
Nữ nhân chính là phiền toái như vậy, nếu không phải tên Xà Thái Quân kia luôn miệng cam đoan nàng là người có năng lực, hắn mới sẽ không chịu để cho một tiểu nữ sinh như vậy phụ trách, thoạt nhìn cơ hồ như chưa phát dục đủ để có thể hoàn thành thiết kế sư cho ngôi nhà của hắn.
Đạm Dung thu hồi ánh mắt mang theo nghiền ngẫm, rốt cục xác định hắn không phải tác phẩm nghệ thuật.
Kỳ thật vẫn là tác phẩm nghệ thuật đáng yêu, tuy rằng cứng rắn, lạnh lùng nhưng ít nhất sẽ không phải là một kẻ xem thường ngừơi khác.
“Xem đủ, cám ơn đã cho nhìn." Nàng sau khi nói xong nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Lúc này đến phiên Vạn Tuế cao thấp đánh giá nàng, tóc ngắn, sắc mặt hơi tái nhợt, vừa thấy là biết dinh dưỡng.
Thân hình mảnh khảnh, toàn thân cao thấp trừ bỏ hai chữ bình thường, tìm không thấy khác chữ đến để mà hình dung.
Loại người này, đi ở trên đường cái nhìn tùy tiện xung quanh đều có thể thấy vài cái, thực hoài nghi nàng có thực lực hay không.
Bất quá nàng có bàn tay đẹp, mười ngón thon dài nhỏ nhắn, móng tay cũng sửa sạch sẽ. Nâng cằm hướng lên trên gương mặt, ừh, màu môi không sai rất khỏe mạnh, cái mũi mượt mà thẳng, đôi mắt đen hơi thâm, bất quá hai mắt rất có thần.
Hai mắt? Vạn Tuế phút chốc chống lại đôi mắt nàng tràn ngập trêu tức, còn có vẻ mặt cười như có như không.
“Xem đủ sao?"
Nàng thế nhưng đem hắn lời nói mới vừa rồi còn trả lại nguyên cho hắn, Vạn Tuế hơi quẫnbách thu hồi tầm mắt, trên mặt mang theo một chút xấu hổ.
Hắn là làm sao vậy? Thế nhưng như vậy không chút nào kiêng kị xem xét một người nữ sinh.
“Bác sĩ Vạn, chúng ta bắt đầu đi, tôi họ Đạm, tin tưởng Xà quản lí có đề cập qua với anh đi. Không biết Vạn bác sĩ muốn một cái nhà như thế nào?"
Đạm Dung không có để ý biểu tình biến hóa trên mặt hắn, bất quá nàng cũng muốn mất thời gian nhiều để tô màu, chính là thản nhiên đem đề tài quay về quỹ đạo.
Nàng sẽ không tự tin đến cho rằng đối phương đối với nàng có hứng thú, đêm nay có thể thuận lợi hiểu biết yêu cầu hắn cần là đã xem như hoàn thành nhiệm vụ .
“Nhà? Thoải mái là được." Vạn Tuế nhanh chóng khôi phục khuôn mặt không có biểu tình.
“À." Kỳ thật kiểu trả lời này thực không rõ ràng, bất quá đại đa số khách hàng đều đã trả lời như vậy.
“Vậy phong cách thích là dạng gì? Còn có màu sắc?"
“Không cố định, đơn giản là tốt rồi."
“Đó là sự mới mẻ mà đơn giản đi." Đạm Dung cầm lấy bút ghi trên giấy để ghi nhớ.
“Không nhất định phải mới, tôi lại không chạy theo phong trào, có thể ở là tốt rồi." Vạn Tuế môi khẽ nhếch lên, chân bắt chéo, tay ở trên bàn nhẹ nhẹ gõ nhịp .
Nếu không phải gặp qua nhiều khách hàng, Đạm Dung sẽ cho rằng anh ta cơ bản là cố ý làm khó cô.
Trên cơ bản rất nhiều người khi đang nói về việc trang hoàng nội thất, căn bản không biết chính mình thích cái gì, khách hàng loại này là phiền toái nhất, bởi vì bọn họ nói không nói rõ suy nghĩ trong lòng, nếu bạn tự ý đoán sai vui giận trong lòng của bọn họ, sẽ làm uổng phí rất nhiều công sức.
Đạm Dung khởi động laptop trong tay, lấy ra bản vẽ đã chuẩn bị sẵn lúc trước trong công ty, trình lên trước mặt hắn.
“Bác sĩ Vạn có thể trước xem bản vẽ của công ty chúng tôi, như vậy có vẻ dễ dàng biết anh muốn cái gì ."
Vạn Tuế ngắm mắt laptop, khoát tay."Không cần xem, tôi không cần cùng người ta giống nhau."
Đạm Dung rũ mắt xuống, yên lặng đem laptop khép lại. Mở ra hình đồ họa ngôi nhà, lại hỏi: “Kia vậy vẫn là trước nói chuyện bản vẽ mặt phẳng đi. Công năng trong phòng anh có yêu cầu gì khác không?
“Hai sảnh bốn phòng , có cần thay đổi gì sao?"
Một người ở, bốn phòng thật sự thực lãng phí. Đạm Dung đáy lòng lại nhỏ nhỏ bỏ thêm câu.
Lần này Vạn Tuế buông chân, thân mình hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chuyên chú nhìn trên bản giấy.
“Tôi muốn có thư phòng, phòng ngủ, ba phòng tắm sửa lại làm hai cái, một cái cho chủ nhà một cái đặt ở phòng khách. Phòng ngủ chính phải có phòng để áo quần, cứ như vậy đi."
“Vâng." Đạm Dung đem lời của hắn nói nhớ tốt, sau đó chỉ vào bản vẽ.
“ Phòng ngủ này cũng không quá lớn, ngay bên cạnh lại có một phòng nhỏ, nếu muốn có thể dùng làm phòng để áo quần, nên tôi nghĩ anh nên đem hai phòng này thông với nhau.
Mặt khác hai phòng này có vẻ xa hơn, có thể dùng một cái làm phòng khách và một cái để làm thư phòng."
“Nói như vậy, tôi đây buổi tối dùng máy tính chẳng phải là phải chạy rất xa?" Vạn Tuế lấy tay chỉ vào bản vẽ cái khoảng cách phòng ngủ với thư phòng có chút xa.
Đạm Dung lo lắng, trả lời: “Vậy đem thư phòng đặt tại bên cạnh phòng ngủ ngay tại phòng nhỏ kia đi. Thư phòng kiêm với phòng giữ quần áo."
“Không nên, không nên!" Vạn Tuế lại xua tay.
“ Máy tính trong đó có sóng xạ bắn ra không tốt cho cơ thể, tôi không muốn nó đặt gần phòng ngủ như vậy. Hơn nữa đem một phòng kiêm hai chức năng vậy hai phòng còn lại để làm gì?"
Đạm Dung có thể kết luận, anh ta nếu không phải cố ý làm khó, chính là siêu cấp khó hầu hạ. Mới muốn nói cái gì đó, cửa phòng khách bị người nào đó gõ vài cái.
“Hi, Đạm Dung!"
Đứng ở cửa là một cô gái tuổi thanh xuân ăn mặc theo thời thượng, là bạn cùng phòng Đạm Dung, Linh Lung.
Đạm Dung thế này mới nhớ tới chuyện nàng muốn tới lấy chìa khóa, đẩy ra ghế dựa đứng lên, nàng cùng với Vạn Tuế nói câu ‘xin lỗi chờ tôi một lát’ sau đó đi ra phòng khách.
“Chờ một lát, tớ liền đưa cho cậu" Cùng Linh Lung nói vài lời, nàng vội vàng hướng bộ phận thiết kế đi đến.
Linh Lung đối với nàng vẫy vẫy tay, ánh mắt lại kìm lòng không đậu chuyển hướng vào bên trong phòng dừng lại trên thân nam nhân cao lớn đẹp mặt.
Cảm nhận được ánh mắt bên ngoài nhìn mình, Vạn Tuế mắt nhìn theo ra, chống lại ánh mắt háo sắc của nàng ta, lập tức chán ghét thu hồi tầm mắt.
“Anh…" Bị chú ý tới, Linh Lung hưng phấn vừa mới mở miệng muốn đến gần, chỗ rẽ đã vang lên tiếng bước chân. Trong chớp mắt, Đạm Dung chạy tới trước mặt.
Nàng đưa Linh Lung một chuỗi chìa khóa, dặn dò nói: “Tối nay nhớ rõ giúp mình mở cửa, đừng ngủ như chết."
Linh Lung không để ý tới lời nàng, nàng ta lôi kéo quần áo Đạm Dung lui qua một bên, lặng lẽ hỏi: “Tiểu Dung, người ở bên trong là ai? Oa, thật đẹp trai nga!"
Đạm Dung mắt nhìn vào phòng khách, xuyên thấu qua tấm thủy tinh bên tường nhìn bên trong không bỏ sót gì. Vạn Tuế tựa hồ chờ thật sự không kiên nhẫn, liên tiếp xem đồng hồ.
“Đó là một vị khách, đang cùng tớ bàn phương án, ban5 đi trước đi." Nói xong vừa mới ly khai lại bị Linh Lung kéo lấy.
“Này, này !" Linh Lung có chút e lệ nói: “Giúp tớ giới thiệu một chút thôi."
Đạm Dung hai tay ôm ngực, bình tĩnh nói: “Anh ta là gay."
“Ách? Không thể nào?"
Linh Lung khoa trương há rộng miệng, giây tiếp theo nhất thời thất vọng nói: “Thật lãng phí!"
Đạm Dung vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi: “Sớm một chút trở về." Sau đó xoay người đi trở về phòng khách.
Đạm Dung ngồi xuống, kéo ghế dựa nghĩ muốn tiếp tục, Vạn Tuế liếc mắt bên ngoài dương dương tự đắc đầu, thật không kiên nhẫn nói: " Bằng hữu cô giống như còn có việc?"
Đạm Dung xoay người nhìn xem, quả nhiên Linh Lung còn ở bên ngoài lấp la lấp ló.
Ừ, như vậy thực sự có điểm mất mặt. Đạm Dung lại đứng dậy đi qua đối với nàng khoát tay, ý tứ là kêu nàng đi mau, sau đó đem cửa phòng khách đóng lại, lại đem rèm cửa sổ thủy tinh buông xuống.
Đi trở về chỗ ngồi, thì nghe được Vạn Tuế hơi khinh thường nói: “Hiện tại nữ hài tử đều không rụt rè như vậy ?"
Đạm Dung bình thản, không đến nơi đến chốn nói trở lại: “Nàng là vây xem tác phẩm nghệ thuật."
Vạn Tuế nhất thời dở khóc dở cười, nữ hài tử này nói chuyện hoàn toàn không nghe ra ý của anh mà nàng chẳng lẽ không có nghe ra lời nói ý tứ của hắn mang theo châm chọc sao?
Cư nhiên còn có thể bình tĩnh ứng đối như vậy. Xem mặt nàng bình tĩnh, thật đúng là làm cho người ta phát điên.
“Cô đóng cửa hạ rèm cửa sổ xuống, sẽ không sợ tôi sẽ làm cái gì sao?" Vạn Tuế đột nhiên tâm tình sung sướng đứng lên, rất muốn nói chút gì đó trêu cợt nàng một chút.
Ai ngờ nàng chính là chọn nhíu mày, sắc mặt như thường.
“Anh sẽ đối với tôi làm cái gì sao?" Nàng hỏi lại.
Vạn Tuế nhất thời nghẹn họng, ngay cả nói cũng nói không nên lời.
“Bác sĩ Vạn, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, tiếp tục thôi." Đạm Dung cầm bút thúc giục.
Đã hơn 9h tối, nếu không nhanh chóng thảo luận đêm nay Đạm Dung đừng nghĩ có thể tới việc sớm tan tầm.
Bị người khác đối đãi không kiên nhẫn như vậy là lần đầu tiên, Vạn Tuế cư nhiên phát hiện mình lại không hề tức giận, thu hồi những suy nghĩ, đem lực chú ý đặt lại trên bản vẽ.
Đại khái nói chuyện thêm một giờ nữa, nhưng phương án tối ưu vẫn chưa giải quyết được.
Vạn Tuế vẫn như cũ rối rắm vị trí đặt thư phòng, Đạm Dung đưa ra đề nghị nào cũng không chấp nhận.
Bên tai nghe thấy tiếng bước chân của những người khác, nàng đoán bọn họ chắc hẳn đã tan tầm.
“Bác sĩ Vạn, như vậy đi chúng ta hẹn trước thời gian đi nhìn qua ngôi nhà của anh, sau đó tôi lại đưa ra cho anh các phương án, như thế được chứ?"
Đây là phương pháp tốt nhất, đêm nay có nói gì thêm cũng không đi tới đâu, anh ta cũng không thể ngay lập tức cho ra một đáp án, có lẽ trước mắt nên nhìn thấy hiện trường thì tốt hơn.
“Trước mắt cứ vậy đi, có thời gian sẽ hẹn gặp." Vạn Tuế đứng lên, đợi nàng tiễn khách.
Đạm Dung nhanh chóng thu thập bản vẻ trên bàn, xoay lại thấy anh ta còn đó, “ Bác sĩ Vạn còn chưa đi sao?"
Vạn Tuế lập tức căm giận nghĩ, nàng thực không biết lễ phép!
Nhìn anh ta oán giận chậm rãi đi ra ngoài, Đạm Dung lắc đầu, chẳng lẻ làm bác sĩ nào cũng buồn vui thất thường thế à? Vừa rồi vẻ mặt còn rất hòa nhã mà.
Trở lại phòng thiết kế, không ngoài suy đoán của nàng, mọi người đã về hết.
Tắt hết điện, khoá cửa, ngã tư đường lối rẻ vào công ty không một bóng người thời gian cũng đã sắp đến 11h khuya, làm bạn với nàng chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt.
Có lẽ căn phòng đó cũng không thể gọi là nhà, chỉ là một nơi để nàng tạm thời tránh gió tránh mưa.
Vì rất nhiều người khác trang trí nhà cửa, lại chưa có một người nào thắp một ngọn đèn nhỏ chờ nàng đi làm về muộn.
Cha mẹ li dị rồi tái hôn, khiến cho nàng thiếu mất cảm giác ấm áp của gia đình. Một thời gian dài tự lập đã hình thành tính cách lạnh lùng của nàng, không có nhiều yêu cầu, sống không có nhiều ham muốn, sống chỉ vì hiện tại.
Khu chung cư cũ ở trong một khu phố nhỏ gần công ty, đi bộ mất hai mươi phút.
Chỉ là hai căn phòng nhỏ chỉ cỡ ba mươi mét vuông, một phòng khách, hai phòng ngủ, phòng chỉ dùng các mảnh gổ để phân chia diện tích không gian, tiền thuê một tháng là một ngàn sáu hai người cùng nhau gánh vác.
Kỳ thật cái giá này khá đắt đỏ. Thành phố M xem như là phát triển, ít nhất là Đạm Dung thấy như vậy, bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi trở nên giàu có, bởi vì khách hàng của nàng hầu hết là các cặp đôi mới cưới.
Dưới lầu bảo an đã ngủ gục, bởi vì không có chìa khóa, Đạm Dung đành phải gọi ông thức dậy mở cửa.
Đi lên cầu thang bộ, đèn cũng không mở làm nàng phải sờ soạng bước từng bước một đi lên.
Lên tầng sáu bấm chuông cửa, đợi lâu vẫn không có người trả lời, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho nàng kia, vẫn như cũ không có người tiếp. Sớm như vậy đã ngủ sao? Cũng không phải là ngủ như chết đi? Đạm Dung đành mở QQ, nhắn tin.
Cửa được mở ra sau ba giây.
“Ai nha, mình vừa đeo tai nghe cùng trò chuyện với người ta." Linh Lung giải thích.
Đạm Dung cũng lười cùng nàng nói chuyện phiếm, đi vào phòng, cởi giày, xoa bóp chiếc cổ đau nhức, thầm nghĩ muốn tắm rửa xong liền lập tức bò trên giường.
Trước mắt mà nói, ngủ mới là điều thiết thực nhất với nàng. Sau đó ôm gối ôm nhắm mắt gặp chu công, nàng suy nghĩ đến bao giờ mới có thể chấm dứt những ngày tháng thế này, cuộc sống hưởng thụ đâu? Được rồi, tạm thời chỉ có thể hưởng thụ trong giấc mơ thôi.
Sự kết hợp hài hòa giữa thanh tao cùng với cao nhã, thời điểm Đạm Dung ở phòng khách lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ánh đèn chíêu sáng vào mà bị mê hoặc một chút, nghĩ đến chính mình gặp được thiên sứ.
Bất quá khi chống lại ánh mắt của anh ta sự lạnh lùng trong đáy mắt làm nàng bất chợt bị hóa đá.
Đáng tiếc khuôn mặt kia, nếu có thể bảo trì tươi cười, đáy mắt có thể thật sự ấm áp, cỡ nào cảnh đẹp ý vui a.
“Cô nhìn đủ sao?" Vạn Tuế nhìn nàng liếc mắt một cái, khinh thường hỏi.
Nữ nhân chính là phiền toái như vậy, nếu không phải tên Xà Thái Quân kia luôn miệng cam đoan nàng là người có năng lực, hắn mới sẽ không chịu để cho một tiểu nữ sinh như vậy phụ trách, thoạt nhìn cơ hồ như chưa phát dục đủ để có thể hoàn thành thiết kế sư cho ngôi nhà của hắn.
Đạm Dung thu hồi ánh mắt mang theo nghiền ngẫm, rốt cục xác định hắn không phải tác phẩm nghệ thuật.
Kỳ thật vẫn là tác phẩm nghệ thuật đáng yêu, tuy rằng cứng rắn, lạnh lùng nhưng ít nhất sẽ không phải là một kẻ xem thường ngừơi khác.
“Xem đủ, cám ơn đã cho nhìn." Nàng sau khi nói xong nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Lúc này đến phiên Vạn Tuế cao thấp đánh giá nàng, tóc ngắn, sắc mặt hơi tái nhợt, vừa thấy là biết dinh dưỡng.
Thân hình mảnh khảnh, toàn thân cao thấp trừ bỏ hai chữ bình thường, tìm không thấy khác chữ đến để mà hình dung.
Loại người này, đi ở trên đường cái nhìn tùy tiện xung quanh đều có thể thấy vài cái, thực hoài nghi nàng có thực lực hay không.
Bất quá nàng có bàn tay đẹp, mười ngón thon dài nhỏ nhắn, móng tay cũng sửa sạch sẽ. Nâng cằm hướng lên trên gương mặt, ừh, màu môi không sai rất khỏe mạnh, cái mũi mượt mà thẳng, đôi mắt đen hơi thâm, bất quá hai mắt rất có thần.
Hai mắt? Vạn Tuế phút chốc chống lại đôi mắt nàng tràn ngập trêu tức, còn có vẻ mặt cười như có như không.
“Xem đủ sao?"
Nàng thế nhưng đem hắn lời nói mới vừa rồi còn trả lại nguyên cho hắn, Vạn Tuế hơi quẫnbách thu hồi tầm mắt, trên mặt mang theo một chút xấu hổ.
Hắn là làm sao vậy? Thế nhưng như vậy không chút nào kiêng kị xem xét một người nữ sinh.
“Bác sĩ Vạn, chúng ta bắt đầu đi, tôi họ Đạm, tin tưởng Xà quản lí có đề cập qua với anh đi. Không biết Vạn bác sĩ muốn một cái nhà như thế nào?"
Đạm Dung không có để ý biểu tình biến hóa trên mặt hắn, bất quá nàng cũng muốn mất thời gian nhiều để tô màu, chính là thản nhiên đem đề tài quay về quỹ đạo.
Nàng sẽ không tự tin đến cho rằng đối phương đối với nàng có hứng thú, đêm nay có thể thuận lợi hiểu biết yêu cầu hắn cần là đã xem như hoàn thành nhiệm vụ .
“Nhà? Thoải mái là được." Vạn Tuế nhanh chóng khôi phục khuôn mặt không có biểu tình.
“À." Kỳ thật kiểu trả lời này thực không rõ ràng, bất quá đại đa số khách hàng đều đã trả lời như vậy.
“Vậy phong cách thích là dạng gì? Còn có màu sắc?"
“Không cố định, đơn giản là tốt rồi."
“Đó là sự mới mẻ mà đơn giản đi." Đạm Dung cầm lấy bút ghi trên giấy để ghi nhớ.
“Không nhất định phải mới, tôi lại không chạy theo phong trào, có thể ở là tốt rồi." Vạn Tuế môi khẽ nhếch lên, chân bắt chéo, tay ở trên bàn nhẹ nhẹ gõ nhịp .
Nếu không phải gặp qua nhiều khách hàng, Đạm Dung sẽ cho rằng anh ta cơ bản là cố ý làm khó cô.
Trên cơ bản rất nhiều người khi đang nói về việc trang hoàng nội thất, căn bản không biết chính mình thích cái gì, khách hàng loại này là phiền toái nhất, bởi vì bọn họ nói không nói rõ suy nghĩ trong lòng, nếu bạn tự ý đoán sai vui giận trong lòng của bọn họ, sẽ làm uổng phí rất nhiều công sức.
Đạm Dung khởi động laptop trong tay, lấy ra bản vẽ đã chuẩn bị sẵn lúc trước trong công ty, trình lên trước mặt hắn.
“Bác sĩ Vạn có thể trước xem bản vẽ của công ty chúng tôi, như vậy có vẻ dễ dàng biết anh muốn cái gì ."
Vạn Tuế ngắm mắt laptop, khoát tay."Không cần xem, tôi không cần cùng người ta giống nhau."
Đạm Dung rũ mắt xuống, yên lặng đem laptop khép lại. Mở ra hình đồ họa ngôi nhà, lại hỏi: “Kia vậy vẫn là trước nói chuyện bản vẽ mặt phẳng đi. Công năng trong phòng anh có yêu cầu gì khác không?
“Hai sảnh bốn phòng , có cần thay đổi gì sao?"
Một người ở, bốn phòng thật sự thực lãng phí. Đạm Dung đáy lòng lại nhỏ nhỏ bỏ thêm câu.
Lần này Vạn Tuế buông chân, thân mình hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chuyên chú nhìn trên bản giấy.
“Tôi muốn có thư phòng, phòng ngủ, ba phòng tắm sửa lại làm hai cái, một cái cho chủ nhà một cái đặt ở phòng khách. Phòng ngủ chính phải có phòng để áo quần, cứ như vậy đi."
“Vâng." Đạm Dung đem lời của hắn nói nhớ tốt, sau đó chỉ vào bản vẽ.
“ Phòng ngủ này cũng không quá lớn, ngay bên cạnh lại có một phòng nhỏ, nếu muốn có thể dùng làm phòng để áo quần, nên tôi nghĩ anh nên đem hai phòng này thông với nhau.
Mặt khác hai phòng này có vẻ xa hơn, có thể dùng một cái làm phòng khách và một cái để làm thư phòng."
“Nói như vậy, tôi đây buổi tối dùng máy tính chẳng phải là phải chạy rất xa?" Vạn Tuế lấy tay chỉ vào bản vẽ cái khoảng cách phòng ngủ với thư phòng có chút xa.
Đạm Dung lo lắng, trả lời: “Vậy đem thư phòng đặt tại bên cạnh phòng ngủ ngay tại phòng nhỏ kia đi. Thư phòng kiêm với phòng giữ quần áo."
“Không nên, không nên!" Vạn Tuế lại xua tay.
“ Máy tính trong đó có sóng xạ bắn ra không tốt cho cơ thể, tôi không muốn nó đặt gần phòng ngủ như vậy. Hơn nữa đem một phòng kiêm hai chức năng vậy hai phòng còn lại để làm gì?"
Đạm Dung có thể kết luận, anh ta nếu không phải cố ý làm khó, chính là siêu cấp khó hầu hạ. Mới muốn nói cái gì đó, cửa phòng khách bị người nào đó gõ vài cái.
“Hi, Đạm Dung!"
Đứng ở cửa là một cô gái tuổi thanh xuân ăn mặc theo thời thượng, là bạn cùng phòng Đạm Dung, Linh Lung.
Đạm Dung thế này mới nhớ tới chuyện nàng muốn tới lấy chìa khóa, đẩy ra ghế dựa đứng lên, nàng cùng với Vạn Tuế nói câu ‘xin lỗi chờ tôi một lát’ sau đó đi ra phòng khách.
“Chờ một lát, tớ liền đưa cho cậu" Cùng Linh Lung nói vài lời, nàng vội vàng hướng bộ phận thiết kế đi đến.
Linh Lung đối với nàng vẫy vẫy tay, ánh mắt lại kìm lòng không đậu chuyển hướng vào bên trong phòng dừng lại trên thân nam nhân cao lớn đẹp mặt.
Cảm nhận được ánh mắt bên ngoài nhìn mình, Vạn Tuế mắt nhìn theo ra, chống lại ánh mắt háo sắc của nàng ta, lập tức chán ghét thu hồi tầm mắt.
“Anh…" Bị chú ý tới, Linh Lung hưng phấn vừa mới mở miệng muốn đến gần, chỗ rẽ đã vang lên tiếng bước chân. Trong chớp mắt, Đạm Dung chạy tới trước mặt.
Nàng đưa Linh Lung một chuỗi chìa khóa, dặn dò nói: “Tối nay nhớ rõ giúp mình mở cửa, đừng ngủ như chết."
Linh Lung không để ý tới lời nàng, nàng ta lôi kéo quần áo Đạm Dung lui qua một bên, lặng lẽ hỏi: “Tiểu Dung, người ở bên trong là ai? Oa, thật đẹp trai nga!"
Đạm Dung mắt nhìn vào phòng khách, xuyên thấu qua tấm thủy tinh bên tường nhìn bên trong không bỏ sót gì. Vạn Tuế tựa hồ chờ thật sự không kiên nhẫn, liên tiếp xem đồng hồ.
“Đó là một vị khách, đang cùng tớ bàn phương án, ban5 đi trước đi." Nói xong vừa mới ly khai lại bị Linh Lung kéo lấy.
“Này, này !" Linh Lung có chút e lệ nói: “Giúp tớ giới thiệu một chút thôi."
Đạm Dung hai tay ôm ngực, bình tĩnh nói: “Anh ta là gay."
“Ách? Không thể nào?"
Linh Lung khoa trương há rộng miệng, giây tiếp theo nhất thời thất vọng nói: “Thật lãng phí!"
Đạm Dung vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi: “Sớm một chút trở về." Sau đó xoay người đi trở về phòng khách.
Đạm Dung ngồi xuống, kéo ghế dựa nghĩ muốn tiếp tục, Vạn Tuế liếc mắt bên ngoài dương dương tự đắc đầu, thật không kiên nhẫn nói: " Bằng hữu cô giống như còn có việc?"
Đạm Dung xoay người nhìn xem, quả nhiên Linh Lung còn ở bên ngoài lấp la lấp ló.
Ừ, như vậy thực sự có điểm mất mặt. Đạm Dung lại đứng dậy đi qua đối với nàng khoát tay, ý tứ là kêu nàng đi mau, sau đó đem cửa phòng khách đóng lại, lại đem rèm cửa sổ thủy tinh buông xuống.
Đi trở về chỗ ngồi, thì nghe được Vạn Tuế hơi khinh thường nói: “Hiện tại nữ hài tử đều không rụt rè như vậy ?"
Đạm Dung bình thản, không đến nơi đến chốn nói trở lại: “Nàng là vây xem tác phẩm nghệ thuật."
Vạn Tuế nhất thời dở khóc dở cười, nữ hài tử này nói chuyện hoàn toàn không nghe ra ý của anh mà nàng chẳng lẽ không có nghe ra lời nói ý tứ của hắn mang theo châm chọc sao?
Cư nhiên còn có thể bình tĩnh ứng đối như vậy. Xem mặt nàng bình tĩnh, thật đúng là làm cho người ta phát điên.
“Cô đóng cửa hạ rèm cửa sổ xuống, sẽ không sợ tôi sẽ làm cái gì sao?" Vạn Tuế đột nhiên tâm tình sung sướng đứng lên, rất muốn nói chút gì đó trêu cợt nàng một chút.
Ai ngờ nàng chính là chọn nhíu mày, sắc mặt như thường.
“Anh sẽ đối với tôi làm cái gì sao?" Nàng hỏi lại.
Vạn Tuế nhất thời nghẹn họng, ngay cả nói cũng nói không nên lời.
“Bác sĩ Vạn, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, tiếp tục thôi." Đạm Dung cầm bút thúc giục.
Đã hơn 9h tối, nếu không nhanh chóng thảo luận đêm nay Đạm Dung đừng nghĩ có thể tới việc sớm tan tầm.
Bị người khác đối đãi không kiên nhẫn như vậy là lần đầu tiên, Vạn Tuế cư nhiên phát hiện mình lại không hề tức giận, thu hồi những suy nghĩ, đem lực chú ý đặt lại trên bản vẽ.
Đại khái nói chuyện thêm một giờ nữa, nhưng phương án tối ưu vẫn chưa giải quyết được.
Vạn Tuế vẫn như cũ rối rắm vị trí đặt thư phòng, Đạm Dung đưa ra đề nghị nào cũng không chấp nhận.
Bên tai nghe thấy tiếng bước chân của những người khác, nàng đoán bọn họ chắc hẳn đã tan tầm.
“Bác sĩ Vạn, như vậy đi chúng ta hẹn trước thời gian đi nhìn qua ngôi nhà của anh, sau đó tôi lại đưa ra cho anh các phương án, như thế được chứ?"
Đây là phương pháp tốt nhất, đêm nay có nói gì thêm cũng không đi tới đâu, anh ta cũng không thể ngay lập tức cho ra một đáp án, có lẽ trước mắt nên nhìn thấy hiện trường thì tốt hơn.
“Trước mắt cứ vậy đi, có thời gian sẽ hẹn gặp." Vạn Tuế đứng lên, đợi nàng tiễn khách.
Đạm Dung nhanh chóng thu thập bản vẻ trên bàn, xoay lại thấy anh ta còn đó, “ Bác sĩ Vạn còn chưa đi sao?"
Vạn Tuế lập tức căm giận nghĩ, nàng thực không biết lễ phép!
Nhìn anh ta oán giận chậm rãi đi ra ngoài, Đạm Dung lắc đầu, chẳng lẻ làm bác sĩ nào cũng buồn vui thất thường thế à? Vừa rồi vẻ mặt còn rất hòa nhã mà.
Trở lại phòng thiết kế, không ngoài suy đoán của nàng, mọi người đã về hết.
Tắt hết điện, khoá cửa, ngã tư đường lối rẻ vào công ty không một bóng người thời gian cũng đã sắp đến 11h khuya, làm bạn với nàng chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt.
Có lẽ căn phòng đó cũng không thể gọi là nhà, chỉ là một nơi để nàng tạm thời tránh gió tránh mưa.
Vì rất nhiều người khác trang trí nhà cửa, lại chưa có một người nào thắp một ngọn đèn nhỏ chờ nàng đi làm về muộn.
Cha mẹ li dị rồi tái hôn, khiến cho nàng thiếu mất cảm giác ấm áp của gia đình. Một thời gian dài tự lập đã hình thành tính cách lạnh lùng của nàng, không có nhiều yêu cầu, sống không có nhiều ham muốn, sống chỉ vì hiện tại.
Khu chung cư cũ ở trong một khu phố nhỏ gần công ty, đi bộ mất hai mươi phút.
Chỉ là hai căn phòng nhỏ chỉ cỡ ba mươi mét vuông, một phòng khách, hai phòng ngủ, phòng chỉ dùng các mảnh gổ để phân chia diện tích không gian, tiền thuê một tháng là một ngàn sáu hai người cùng nhau gánh vác.
Kỳ thật cái giá này khá đắt đỏ. Thành phố M xem như là phát triển, ít nhất là Đạm Dung thấy như vậy, bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi trở nên giàu có, bởi vì khách hàng của nàng hầu hết là các cặp đôi mới cưới.
Dưới lầu bảo an đã ngủ gục, bởi vì không có chìa khóa, Đạm Dung đành phải gọi ông thức dậy mở cửa.
Đi lên cầu thang bộ, đèn cũng không mở làm nàng phải sờ soạng bước từng bước một đi lên.
Lên tầng sáu bấm chuông cửa, đợi lâu vẫn không có người trả lời, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho nàng kia, vẫn như cũ không có người tiếp. Sớm như vậy đã ngủ sao? Cũng không phải là ngủ như chết đi? Đạm Dung đành mở QQ, nhắn tin.
Cửa được mở ra sau ba giây.
“Ai nha, mình vừa đeo tai nghe cùng trò chuyện với người ta." Linh Lung giải thích.
Đạm Dung cũng lười cùng nàng nói chuyện phiếm, đi vào phòng, cởi giày, xoa bóp chiếc cổ đau nhức, thầm nghĩ muốn tắm rửa xong liền lập tức bò trên giường.
Trước mắt mà nói, ngủ mới là điều thiết thực nhất với nàng. Sau đó ôm gối ôm nhắm mắt gặp chu công, nàng suy nghĩ đến bao giờ mới có thể chấm dứt những ngày tháng thế này, cuộc sống hưởng thụ đâu? Được rồi, tạm thời chỉ có thể hưởng thụ trong giấc mơ thôi.
Tác giả :
Nhạc Tiểu Thất