Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 318: Cao nhân của Đào gia
Quận Phòng Lăng ở phía tây Tương Dương. Trong Sử Ký có ghi: “Tung hoành ngàn dặm, núi rừng phủ kín, vững chắc cao lăng, nhưng có phòng ốc". Trong quận có các dãy núi cao tuyệt như dãy núi Võ Đang, thung lũng tung hoành, khe suối chằng chịt.
Diện tích của quận Phòng Lăng dù rộng, nhưng nhân khẩu lại không nhiều. Toàn bộ quận chỉ có hai huyện, huyện Hạt Phòng và huyện Võ Đang. Xa xa phía tây Phòng Lăng là quận Thượng Dung. Quận Thượng Dung cũng nắm ở phía nam sông Hán Thủy. Hai quận dùng một con sông làm ranh giới.
Ở bờ sông Đổ Thủy ở bên kia huyện Thượng Dung, có một tòa quân thành, tên là thành Dung Nam. Địa thế hiểm yếu, là một tòa thành kiên có. Đóng ở đó của một nghìn quân Tào. Nhưng từ nơi này có thể trực tiếp vượt qua sông Đổ Thủy để tới huyện Thượng Dung ở bờ bên kia.
Tào Nhân và Từ Hoảng bắt đầu từ thành Dung Nam đã vượt qua sông Đổ Thủy, tiến vào quận Thượng Dung. Ngay ngày hôm sau khi quân Tào qua sông, ước chừng mười lăm nghìn quân Giang Hạ liền chạy tới thành Dung Nam.
Thành Dung Nam đã là một tòa thành trống không. Trên đầu thành được thay thế bởi cờ của quân Giang Hạ. Còn đầu thành Thượng Dung bờ bên kia, vẫn là cờ lớn của quân Tào tung bay.
Lưu Cảnh đứng ở trên Thành Dung Nam, ánh mắt thâm trầm nhìn phía tây bờ của thành Thượng Dung. Thành Thượng Dung được xây dựng ở chỗ hiểm yếu, thành trí cao lớn chắc chắn, dễ thủ khó công. Hơn nữa con chứa rất nhiều lương thực. Có thể cung cấp cho ba vạn đại quân trú binh một năm.
Lần này Lưu Cảnh phán đoán sai lầm. Lúc đầu tưởng rằng quân Tào sẽ từ huyện Võ Đang gần đây vượt qua sông Hán Thủy lên phía bắc, trở về Phàn Thành. Hắn đã sớm phái một trăm chiến thuyền, tiến về phía tây sông Hán Thủy, khống chế mặt sông Hán Thủy, phong tỏa con đường bắc thượng của quân Tào.
Lại không ngờ rằng quân Tào dương đông kích tây, phái ra ba nghìn quân giả vờ là quân chủ lực tiến tới Võ Đang. Mà chủ lực đã nhanh chóng lùi về quận Thượng Dung.
Điều này khiến cho kế hoạch vây hố quân Tào ở quận Phòng Lăng của Lưu Cảnh thất bại. Lúc hắn nhận được tình báo chạy tới Thành Dung Nam, thì đã chậm một bước. Khiến cho quân Tào vượt qua được sông. Điều này làm cho Lưu Cảnh tức giận không thôi.
Lúc này, Giả Hủ đi tới trước, cười nói:
- Châu Mục không cần phải tức giận. Đây chắc hẳn là mưu kế của Trình Dục. Y đề nghị Tào Nhân rút lui về phía tay, sao có thể không biết sự lợi hại của thủy quân Giang Hạ? Cho nên quân Tào chỉ có thể rút lui về phía Thượng Dung, sẽ không qua Hán Thủy bắc thượng. Nói sau, binh lực của quân Tào và quân ta tương đương. Nếu quân Tào cùng đường tử chiến, cho dù chúng ta có chiến thắng, cũng là thắng thảm. Có thể không đánh mà cướp được quận Phòng Lăng, đã là chiến quả rất lớn rồi.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, Giả Hủ chỉ vào thành Thượng Dung, cười nói:
- Thượng Dung là con đường phải đi để lùi về phía tây Hán Trung. Nếu như có thể chiếm được thành Thượng Dung, là có được trọng địa hậu cần của phía tây Hán Trung. Tuy nhiên, giờ chưa phải là thời cơ tấn công Hán Trung. Phải ổn định lại Kinh Châu đã, rồi mới xem xét tới việc tây tiến. Tuy nhiên, có thể xem xét trước việc chiếm lấy thành Thượng Dung, chuẩn bị chiến đấu trước.
Lưu Cảnh khẽ cau mày:
- Ý của tiên sinh là, hiện tại nên tấn công Thượng Dung?
- Đương nhiên không phải hiện tại!
Giả Hủ mỉm cười:
- Hiện tại bên trong Thượng Dung có hai vạn quân Tào, làm sao công thành được? Phải đợi quân Tào lùi về phía bắc đã, khi đó mới có thể tấn công Thượng Dung.
Lưu Cảnh cũng có ý này. Giờ chưa phải là thời điểm tấn công Thượng Dung. Hắn gật đầu:
- Nếu là như vậy, chúng ta có thể đóng quân ở Thành Dung Nam, sau đó rút về Tương Dương!
- Châu Mục đã suy tính tới địa vị của Tương Dương chưa?
Đây là việc mà Giả Hủ quan tâm nhất. Y một lòng huyên Lưu Cảnh dời châu phủ tới Tương Dương.
Lưu Cảnh cười cười:
- Tam thời còn chưa suy tính. Đợi đánh bại quân Tào, mới chuyển châu phủ tới Tương Dương.
Giả Hủ âm thầm thở phào. Y biết rằng Lưu Cảnh làm vậy vì muốn ổn định quân tâm và dân tâm. Tuy nhiên làm vậy cũng không tệ, càng thêm chắc chắn. Nhưng Thượng Dung làm sao bây giờ?
Lưu Cảnh giống như đọc được tâm tư của y, lập tức bổ sung:
- Tranh thủ tới mùa xuân năm sau chiếm được Thượng Dung.
Hai người nhìn nhau, đều cười ha hả. Đúng lúc này, bỗng có một binh lính chỉ về hướng mặt sông xa xa, hô to:
- Châu Mục, có đội thuyền tới.
Lưu Cảnh giơ tay vọng sang. Chỉ thấy trên mặt sông xa xa có một đội thuyền, ước chừng hơn hai mươi thuyền. Đều là thuyền cỡ trung, chừng năm trăm thạch. Hiển nhiên không phải là chiến thuyền, mà là thuyền hàng.
Nhưng đội thuyền này không có buồm, không ngờ có thể đi được ngược dòng, hơn nữa tốc độ cũng không chậm. Điều này làm cho Lưu Cảnh hơi sững sờ. Hắn ở Giang Hạ nhiều năm, đã hiểu rất rõ những tín năng của thuyền. Tình hình này chỉ có thuyền mái chèo mới có thể thực hiện được.
Mà thuyền hàng cỡ trugn như vậy, nếu hông có buồm, căn bản không thể đi được ngược dòng. Nhưng khả năng không thể xảy ra đó, lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Kỳ thực, khả năng này không phải là không thể phát sinh. Chẳng hạn như phương tây có một loại thuyền mái chèo, do vô số thủy thủ ở bên trong khoang thuyền cùng nhau chèo. Mái chèo thật dài, thật mảnh, thậm chí có thể kéo được thuyền lớn ba nghìn thạch chạy trong biển. Nhưng đội thuyền trước mặt này, hiển nhiên không phải là thuyền mái chèo.
Đội thuyền càng ngày càng gần. Đã có thể nhìn thấy rõ ràng cờ xí trên đầu thuyền. Là cờ có hai viền đen và vàng. Không ngờ lại là đội thuyền của Đào gia. Lưu Cảnh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lại có thể gặp được đội thuyền của Đào gia ở đây.
Trong lòng của hắn không khỏi có một tia hoài nghi. Chẳng lẽ Đào gia âm thầm vận chuyển vật tư cho quân Tào ở Thượng Dung?
Nhưng rất nhanh, nghi ngờ của hắn đã biến mất. Đội thuyền chậm rãi bỏ neo ở một chỗ ở Thành Dung Nam. Trên thuyền lớn đi đầu, có một người trung niên mặc áo trắng đi xuống, đang giải thích cái gì đó cho binh lính Giang Hạ. Lưu Cảnh liếc mắt cái liền nhận ra, đó chính là Đào Lợi.
Lưu Cảnh cười nói với Giả Hủ:
- Người này là chú của vợ ta, Nhị đương gia của Đào gia.
Giả Hủ vuốt râu cười nói:
- Không ngờ có thể đi ngược dòng nước. Châu Mục phải hỏi xem, rốt cuộc là vì sao?
Một binh lính dẫn Đào Lợi lên đầu thành. Lưu Cảnh mỉm cười tiếp đón:
- Sao Nhị thúc lại ở đây?
Đào Lợi thi lễ:
- Ta là từ Hán Trung tới. Nghe nói Tương Dương có chiến dịch, liền đợi ở trên sông gần Thượng Dung mười ngày. Ngày hôm qua lúc đi ngang qua cửa sông Đổ Thủy, vừa lúc gặp được chiến thuyền Giang Hạ. Nên biết Châu Mục đang ở Thành Dung Nam. Ta liền tới xem sao.
Lưu Cảnh gật đầu, lại hỏi:
- Không biết lần này Nhị thúc vận chuyển hàng hóa gì?
- Chủ yếu là dược liệu. Thiên Ma, Đỗ Trọng và Đương Quy của Hán Trung đều là dược liệu thượng hạng. Ở Hán Trung bán không được giá, nhưng vận chuyển tới Giang Đông bán, có thể thu được lợi nhuận gấp mười lần.
Lúc này, Giả Hủ cười tủm tỉm hỏi:
- Chúng tôi rất ngạc nhiên, không ngờ đội thuyền của Đào gia không cần buồm cũng có thể đi được ngược dòng. Đây là cớ gì?
Đào Lợi không khỏi có chút đắc ý nói
- Ba năm trước đây, Đào gia buôn bán ngựa mở rộng tới Quan Trung. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là phí vận chuyển. Dùng đội la ngựa đi đường bộ, không khỏi tốn thời gian. Hơn nữa số lượng hàng cũng không lớn. Tuy rằng có thể vận chuyển bằng Hán Thủy. Nhưng từ Thượng Dung tới Hán Trung, dòng chảy của nước có chút khó khăn. Xuôi dòng thì không có vấn đề gì. Nhưng ngược dòng lại rất khó. Cho dù có buồm cũng vẫn khó khăn. Vấn đề này đã làm đau đầu Đào gia nhiều năm. Thẳng tới mùa hè năm nay, chúng tôi gặp được cao nhân. Mới giải quyết được vấn đề khó khăn này.
- Giải quyết như thế nào?
Lưu Cảnh tò mò hỏi.
- Rất đơn giản, lắp đặt mái chèo bằng bánh xe gỗ ở dưới đáy thuyền. Mà người chèo thuyền thì ở trong khoang đạp đạp. Chỉ cần sáu người, là có thể ngược dòng sông Hán Thủy. Như vậy liền giải quyết được vấn đề lực đẩy của thuyền.
Lúc này Lưu Cảnh mới hiểu ra, hóa ra là dùng nhân công động lực. Đây là một phương pháp xử lý vô cùng tốt.
Giả Hủ càng thêm tò mò, cười hỏi:
- Ta rất muốn biết, vị cao nhân thay các vị giải quyết vấn đề khó khăn kia là ai?
…
Lưu Cảnh dẫn theo Giả Hủ và hơn mười tướng lĩnh đi vào bến tàu. Trước mặt bọn họ là thuyền hàng của Đào gia. Gần như mọi ánh mắt đều đổ về hướng đáy thuyền. Chỉ thấy giữa và sau thuyền có đặt hai bánh xe có cánh quạt. Có điểm giống với guồng nước. Chẳng qua là có người bên trong đạp đạp.
Mọi người đi lên thuyền, vào trong khoang thuyền thăm quan. Ai cũng rất tò mò. Bọn họ đều ở Giang Hạ một thời gian lâu, biết rất rõ cấu tạo của chiến thuyền. Nếu quả thật có thuyền có thể đi ngược dòng. Thì sẽ là một khám phá lớn về lực đẩy.
Chỉ thấy phần sau ở khoang thuyền, hai bên đều có một loạt bàn đạp, một bàn đạp có ba khối, con người có thể ngồi lên đạp. Có một cây gỗ làm trục xuyên qua các bàn đạp, cuối cùng hợp thành một cỗ lực lượng. Khởi động bánh xe gỗ ở ngoài thuyền.
Lúc này, ba người chèo thuyền làm mẫu cho mọi người xem. Chỉ thấy ba người phối hợp ăn ý, đạp cũng rất nhẹ nhàng và khéo léo, không tốn chút sức nào. Đó là nhờ vào cây trục gỗ thật dài kia. Đã giảm đi được rất nhiều lực.
Chế tác tinh xảo, thiết kế khéo léo, khiến mọi người khen không dứt miệng. Lưu Cảnh càng muốn biết, vị cao nhân thiết kế ra bàn đạp này, rốt cuộc là ai? Không ngờ lại có chút nguyên lý cơ giới của đời sau.
Lúc này, Đào Lợi dẫn theo một nam tử trẻ tuổi chừng 25, 26 tuổi đi tới, mỉm cười giải thích cho Lưu Cảnh:
- Khởi bẩm Châu Mục, vị công tử đây chính là người chế tạo ra bàn đạp và bánh xe gỗ. Người Quan Trung, họ Mã. Khá nổi tiếng về chế tạo dụng cụ ở Quan Trung. Lần này vừa lúc y đi cùng, muốn cải tiến thêm mái chèo.
Trong lòng Lưu Cảnh khẽ động. Vị thủ công trẻ tuổi nổi tiếng này, liệu không phải là Mã Quân đấy chứ?
Người trẻ tuổi có chút khẩn trương, tiến lên hướng Lưu Cảnh thi lễ, lắp bắp nói:
- Tại hạ Mã…Mã Quân, tự Đức Hành, người Quan…Quan Trung, tham kiến…Châu Mục.
Y nói chuyện có chút cố hết sức, nhưng Lưu Cảnh lại nghe rõ ràng. Người này đúng là nhà phát minh nổi tiếng Mã Quân. Lưu Cảnh vui mừng quá đỗi. Hắn thật không ngờ lại gặp được Mã Quân ở chỗ này.
Mã Quân là người nổi tiếng khá muộn. Từ nhỏ gia cảnh bần hàn, lại mắc chứng nói lắp. Lúc mười sáu tuổi tới núi Chung Nam tìm tiên cầu đạo. Không ngờ lại gặp được một lão già đã ẩn cư mấy chục năm, tự xưng là truyền nhân của Quỷ Cốc Phái, tinh thông kỳ môn cơ giới.
Chính là nhờ lão già này dốc lòng truyền thụ và chịu sự ảnh hưởng từ ông ta, Mã Quân dần dần say mê vào việc chế tạo máy móc. Tám năm sau trở về quê, cải tiến máy dệt sợi, khiến hiệu suất đề cao không chỉ mười lần. Nhờ đó mà y thành danh.
Mã Quân chuyên thiết kế các máy móc tinh xảo, dần dần trở thành thợ thủ công nổi tiếng của Quan Trung. Cũng chính vì thanh danh của y, mà y mới có cơ hội bước lên con đường của sĩ tộc.
Lúc này, Mã Quân đã là thợ thủ công danh tiếng của Quan Trung. Gặp được Đào Lợi buồn rầu vì thuyền chuyên chở trên Hán Thủy, nguyện ra giá trưng cầu phương án giải quyết. Một thương nhân lớn của Quan Trung liền giới thiệu Mã Quân cho Đào Lợi.
Dưới thiết kế tỉ mỉ và qua vài chục lần thử nghiệm, rốt cuộc Mã Quân đã phát minh ra được mái chèo bằng bàn đạp và bánh xe gỗ. Cũng giải quyết được vấn đề đi ngược dòng nước.
Mã Quân tự biết phát minh này của mình có ý nghĩa quan trọng. Y lo lắng sẽ xuất hiện những vấn đề mới, liền đi cùng thuyền để quan sát và cải tiến. Hôm nay y theo thường lệ đi cùng thuyền để quan sát, không ngờ vừa lúc gặp được Lưu Cảnh.
Nếu đã gặp được Mã Quân, Lưu Cảnh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Có người này, mình có thể giải quyết được rất nhiều vất đề về mảy móc. Chẳng hạn như cải tiến tên nỏ, chẳng hạn như cải tiến máy bắn đá và thạch pháo. Những cái này phải do một thợ thủ công có tay nghề cao siêu.
- Hóa ra các hạ chính là Đức Hành tiên sinh, Lưu Cảnh ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Lưu Cảnh có không ít nan đề muốn thỉnh giáo Hướng tiên sinh. Không biết tiên sinh có thể dành chút thời gian được không?
Mã Quân trầm mặc trong chốc lát:
- Hành trình…này của tại hạ vẫn chưa kết thúc.
Đào Lợi đứng bên cạnh rất khẩn trương. Y cũng biết Mã Quân không phải là người biết nịnh nọt. Nhưng Lưu Cảnh là cháu rể mình, quan hệ không giống tầm thương, y sao có thể khiến Lưu Cảnh thất vọng được.
Đào Lợi đang muốn mở miệng khuyên bảo, Lưu Cảnh lại khoát tay cười nói:
- Vậy thì ta cùng tiên sinh thí nghiệm ở trên thuyền.
Dừng một chút, Lưu Cảnh lại mỉm cười giải thích:
- Cũng chỉ có một mình ta, không có các binh lính khác quấy nhiễu.
Diện tích của quận Phòng Lăng dù rộng, nhưng nhân khẩu lại không nhiều. Toàn bộ quận chỉ có hai huyện, huyện Hạt Phòng và huyện Võ Đang. Xa xa phía tây Phòng Lăng là quận Thượng Dung. Quận Thượng Dung cũng nắm ở phía nam sông Hán Thủy. Hai quận dùng một con sông làm ranh giới.
Ở bờ sông Đổ Thủy ở bên kia huyện Thượng Dung, có một tòa quân thành, tên là thành Dung Nam. Địa thế hiểm yếu, là một tòa thành kiên có. Đóng ở đó của một nghìn quân Tào. Nhưng từ nơi này có thể trực tiếp vượt qua sông Đổ Thủy để tới huyện Thượng Dung ở bờ bên kia.
Tào Nhân và Từ Hoảng bắt đầu từ thành Dung Nam đã vượt qua sông Đổ Thủy, tiến vào quận Thượng Dung. Ngay ngày hôm sau khi quân Tào qua sông, ước chừng mười lăm nghìn quân Giang Hạ liền chạy tới thành Dung Nam.
Thành Dung Nam đã là một tòa thành trống không. Trên đầu thành được thay thế bởi cờ của quân Giang Hạ. Còn đầu thành Thượng Dung bờ bên kia, vẫn là cờ lớn của quân Tào tung bay.
Lưu Cảnh đứng ở trên Thành Dung Nam, ánh mắt thâm trầm nhìn phía tây bờ của thành Thượng Dung. Thành Thượng Dung được xây dựng ở chỗ hiểm yếu, thành trí cao lớn chắc chắn, dễ thủ khó công. Hơn nữa con chứa rất nhiều lương thực. Có thể cung cấp cho ba vạn đại quân trú binh một năm.
Lần này Lưu Cảnh phán đoán sai lầm. Lúc đầu tưởng rằng quân Tào sẽ từ huyện Võ Đang gần đây vượt qua sông Hán Thủy lên phía bắc, trở về Phàn Thành. Hắn đã sớm phái một trăm chiến thuyền, tiến về phía tây sông Hán Thủy, khống chế mặt sông Hán Thủy, phong tỏa con đường bắc thượng của quân Tào.
Lại không ngờ rằng quân Tào dương đông kích tây, phái ra ba nghìn quân giả vờ là quân chủ lực tiến tới Võ Đang. Mà chủ lực đã nhanh chóng lùi về quận Thượng Dung.
Điều này khiến cho kế hoạch vây hố quân Tào ở quận Phòng Lăng của Lưu Cảnh thất bại. Lúc hắn nhận được tình báo chạy tới Thành Dung Nam, thì đã chậm một bước. Khiến cho quân Tào vượt qua được sông. Điều này làm cho Lưu Cảnh tức giận không thôi.
Lúc này, Giả Hủ đi tới trước, cười nói:
- Châu Mục không cần phải tức giận. Đây chắc hẳn là mưu kế của Trình Dục. Y đề nghị Tào Nhân rút lui về phía tay, sao có thể không biết sự lợi hại của thủy quân Giang Hạ? Cho nên quân Tào chỉ có thể rút lui về phía Thượng Dung, sẽ không qua Hán Thủy bắc thượng. Nói sau, binh lực của quân Tào và quân ta tương đương. Nếu quân Tào cùng đường tử chiến, cho dù chúng ta có chiến thắng, cũng là thắng thảm. Có thể không đánh mà cướp được quận Phòng Lăng, đã là chiến quả rất lớn rồi.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, Giả Hủ chỉ vào thành Thượng Dung, cười nói:
- Thượng Dung là con đường phải đi để lùi về phía tây Hán Trung. Nếu như có thể chiếm được thành Thượng Dung, là có được trọng địa hậu cần của phía tây Hán Trung. Tuy nhiên, giờ chưa phải là thời cơ tấn công Hán Trung. Phải ổn định lại Kinh Châu đã, rồi mới xem xét tới việc tây tiến. Tuy nhiên, có thể xem xét trước việc chiếm lấy thành Thượng Dung, chuẩn bị chiến đấu trước.
Lưu Cảnh khẽ cau mày:
- Ý của tiên sinh là, hiện tại nên tấn công Thượng Dung?
- Đương nhiên không phải hiện tại!
Giả Hủ mỉm cười:
- Hiện tại bên trong Thượng Dung có hai vạn quân Tào, làm sao công thành được? Phải đợi quân Tào lùi về phía bắc đã, khi đó mới có thể tấn công Thượng Dung.
Lưu Cảnh cũng có ý này. Giờ chưa phải là thời điểm tấn công Thượng Dung. Hắn gật đầu:
- Nếu là như vậy, chúng ta có thể đóng quân ở Thành Dung Nam, sau đó rút về Tương Dương!
- Châu Mục đã suy tính tới địa vị của Tương Dương chưa?
Đây là việc mà Giả Hủ quan tâm nhất. Y một lòng huyên Lưu Cảnh dời châu phủ tới Tương Dương.
Lưu Cảnh cười cười:
- Tam thời còn chưa suy tính. Đợi đánh bại quân Tào, mới chuyển châu phủ tới Tương Dương.
Giả Hủ âm thầm thở phào. Y biết rằng Lưu Cảnh làm vậy vì muốn ổn định quân tâm và dân tâm. Tuy nhiên làm vậy cũng không tệ, càng thêm chắc chắn. Nhưng Thượng Dung làm sao bây giờ?
Lưu Cảnh giống như đọc được tâm tư của y, lập tức bổ sung:
- Tranh thủ tới mùa xuân năm sau chiếm được Thượng Dung.
Hai người nhìn nhau, đều cười ha hả. Đúng lúc này, bỗng có một binh lính chỉ về hướng mặt sông xa xa, hô to:
- Châu Mục, có đội thuyền tới.
Lưu Cảnh giơ tay vọng sang. Chỉ thấy trên mặt sông xa xa có một đội thuyền, ước chừng hơn hai mươi thuyền. Đều là thuyền cỡ trung, chừng năm trăm thạch. Hiển nhiên không phải là chiến thuyền, mà là thuyền hàng.
Nhưng đội thuyền này không có buồm, không ngờ có thể đi được ngược dòng, hơn nữa tốc độ cũng không chậm. Điều này làm cho Lưu Cảnh hơi sững sờ. Hắn ở Giang Hạ nhiều năm, đã hiểu rất rõ những tín năng của thuyền. Tình hình này chỉ có thuyền mái chèo mới có thể thực hiện được.
Mà thuyền hàng cỡ trugn như vậy, nếu hông có buồm, căn bản không thể đi được ngược dòng. Nhưng khả năng không thể xảy ra đó, lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Kỳ thực, khả năng này không phải là không thể phát sinh. Chẳng hạn như phương tây có một loại thuyền mái chèo, do vô số thủy thủ ở bên trong khoang thuyền cùng nhau chèo. Mái chèo thật dài, thật mảnh, thậm chí có thể kéo được thuyền lớn ba nghìn thạch chạy trong biển. Nhưng đội thuyền trước mặt này, hiển nhiên không phải là thuyền mái chèo.
Đội thuyền càng ngày càng gần. Đã có thể nhìn thấy rõ ràng cờ xí trên đầu thuyền. Là cờ có hai viền đen và vàng. Không ngờ lại là đội thuyền của Đào gia. Lưu Cảnh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lại có thể gặp được đội thuyền của Đào gia ở đây.
Trong lòng của hắn không khỏi có một tia hoài nghi. Chẳng lẽ Đào gia âm thầm vận chuyển vật tư cho quân Tào ở Thượng Dung?
Nhưng rất nhanh, nghi ngờ của hắn đã biến mất. Đội thuyền chậm rãi bỏ neo ở một chỗ ở Thành Dung Nam. Trên thuyền lớn đi đầu, có một người trung niên mặc áo trắng đi xuống, đang giải thích cái gì đó cho binh lính Giang Hạ. Lưu Cảnh liếc mắt cái liền nhận ra, đó chính là Đào Lợi.
Lưu Cảnh cười nói với Giả Hủ:
- Người này là chú của vợ ta, Nhị đương gia của Đào gia.
Giả Hủ vuốt râu cười nói:
- Không ngờ có thể đi ngược dòng nước. Châu Mục phải hỏi xem, rốt cuộc là vì sao?
Một binh lính dẫn Đào Lợi lên đầu thành. Lưu Cảnh mỉm cười tiếp đón:
- Sao Nhị thúc lại ở đây?
Đào Lợi thi lễ:
- Ta là từ Hán Trung tới. Nghe nói Tương Dương có chiến dịch, liền đợi ở trên sông gần Thượng Dung mười ngày. Ngày hôm qua lúc đi ngang qua cửa sông Đổ Thủy, vừa lúc gặp được chiến thuyền Giang Hạ. Nên biết Châu Mục đang ở Thành Dung Nam. Ta liền tới xem sao.
Lưu Cảnh gật đầu, lại hỏi:
- Không biết lần này Nhị thúc vận chuyển hàng hóa gì?
- Chủ yếu là dược liệu. Thiên Ma, Đỗ Trọng và Đương Quy của Hán Trung đều là dược liệu thượng hạng. Ở Hán Trung bán không được giá, nhưng vận chuyển tới Giang Đông bán, có thể thu được lợi nhuận gấp mười lần.
Lúc này, Giả Hủ cười tủm tỉm hỏi:
- Chúng tôi rất ngạc nhiên, không ngờ đội thuyền của Đào gia không cần buồm cũng có thể đi được ngược dòng. Đây là cớ gì?
Đào Lợi không khỏi có chút đắc ý nói
- Ba năm trước đây, Đào gia buôn bán ngựa mở rộng tới Quan Trung. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là phí vận chuyển. Dùng đội la ngựa đi đường bộ, không khỏi tốn thời gian. Hơn nữa số lượng hàng cũng không lớn. Tuy rằng có thể vận chuyển bằng Hán Thủy. Nhưng từ Thượng Dung tới Hán Trung, dòng chảy của nước có chút khó khăn. Xuôi dòng thì không có vấn đề gì. Nhưng ngược dòng lại rất khó. Cho dù có buồm cũng vẫn khó khăn. Vấn đề này đã làm đau đầu Đào gia nhiều năm. Thẳng tới mùa hè năm nay, chúng tôi gặp được cao nhân. Mới giải quyết được vấn đề khó khăn này.
- Giải quyết như thế nào?
Lưu Cảnh tò mò hỏi.
- Rất đơn giản, lắp đặt mái chèo bằng bánh xe gỗ ở dưới đáy thuyền. Mà người chèo thuyền thì ở trong khoang đạp đạp. Chỉ cần sáu người, là có thể ngược dòng sông Hán Thủy. Như vậy liền giải quyết được vấn đề lực đẩy của thuyền.
Lúc này Lưu Cảnh mới hiểu ra, hóa ra là dùng nhân công động lực. Đây là một phương pháp xử lý vô cùng tốt.
Giả Hủ càng thêm tò mò, cười hỏi:
- Ta rất muốn biết, vị cao nhân thay các vị giải quyết vấn đề khó khăn kia là ai?
…
Lưu Cảnh dẫn theo Giả Hủ và hơn mười tướng lĩnh đi vào bến tàu. Trước mặt bọn họ là thuyền hàng của Đào gia. Gần như mọi ánh mắt đều đổ về hướng đáy thuyền. Chỉ thấy giữa và sau thuyền có đặt hai bánh xe có cánh quạt. Có điểm giống với guồng nước. Chẳng qua là có người bên trong đạp đạp.
Mọi người đi lên thuyền, vào trong khoang thuyền thăm quan. Ai cũng rất tò mò. Bọn họ đều ở Giang Hạ một thời gian lâu, biết rất rõ cấu tạo của chiến thuyền. Nếu quả thật có thuyền có thể đi ngược dòng. Thì sẽ là một khám phá lớn về lực đẩy.
Chỉ thấy phần sau ở khoang thuyền, hai bên đều có một loạt bàn đạp, một bàn đạp có ba khối, con người có thể ngồi lên đạp. Có một cây gỗ làm trục xuyên qua các bàn đạp, cuối cùng hợp thành một cỗ lực lượng. Khởi động bánh xe gỗ ở ngoài thuyền.
Lúc này, ba người chèo thuyền làm mẫu cho mọi người xem. Chỉ thấy ba người phối hợp ăn ý, đạp cũng rất nhẹ nhàng và khéo léo, không tốn chút sức nào. Đó là nhờ vào cây trục gỗ thật dài kia. Đã giảm đi được rất nhiều lực.
Chế tác tinh xảo, thiết kế khéo léo, khiến mọi người khen không dứt miệng. Lưu Cảnh càng muốn biết, vị cao nhân thiết kế ra bàn đạp này, rốt cuộc là ai? Không ngờ lại có chút nguyên lý cơ giới của đời sau.
Lúc này, Đào Lợi dẫn theo một nam tử trẻ tuổi chừng 25, 26 tuổi đi tới, mỉm cười giải thích cho Lưu Cảnh:
- Khởi bẩm Châu Mục, vị công tử đây chính là người chế tạo ra bàn đạp và bánh xe gỗ. Người Quan Trung, họ Mã. Khá nổi tiếng về chế tạo dụng cụ ở Quan Trung. Lần này vừa lúc y đi cùng, muốn cải tiến thêm mái chèo.
Trong lòng Lưu Cảnh khẽ động. Vị thủ công trẻ tuổi nổi tiếng này, liệu không phải là Mã Quân đấy chứ?
Người trẻ tuổi có chút khẩn trương, tiến lên hướng Lưu Cảnh thi lễ, lắp bắp nói:
- Tại hạ Mã…Mã Quân, tự Đức Hành, người Quan…Quan Trung, tham kiến…Châu Mục.
Y nói chuyện có chút cố hết sức, nhưng Lưu Cảnh lại nghe rõ ràng. Người này đúng là nhà phát minh nổi tiếng Mã Quân. Lưu Cảnh vui mừng quá đỗi. Hắn thật không ngờ lại gặp được Mã Quân ở chỗ này.
Mã Quân là người nổi tiếng khá muộn. Từ nhỏ gia cảnh bần hàn, lại mắc chứng nói lắp. Lúc mười sáu tuổi tới núi Chung Nam tìm tiên cầu đạo. Không ngờ lại gặp được một lão già đã ẩn cư mấy chục năm, tự xưng là truyền nhân của Quỷ Cốc Phái, tinh thông kỳ môn cơ giới.
Chính là nhờ lão già này dốc lòng truyền thụ và chịu sự ảnh hưởng từ ông ta, Mã Quân dần dần say mê vào việc chế tạo máy móc. Tám năm sau trở về quê, cải tiến máy dệt sợi, khiến hiệu suất đề cao không chỉ mười lần. Nhờ đó mà y thành danh.
Mã Quân chuyên thiết kế các máy móc tinh xảo, dần dần trở thành thợ thủ công nổi tiếng của Quan Trung. Cũng chính vì thanh danh của y, mà y mới có cơ hội bước lên con đường của sĩ tộc.
Lúc này, Mã Quân đã là thợ thủ công danh tiếng của Quan Trung. Gặp được Đào Lợi buồn rầu vì thuyền chuyên chở trên Hán Thủy, nguyện ra giá trưng cầu phương án giải quyết. Một thương nhân lớn của Quan Trung liền giới thiệu Mã Quân cho Đào Lợi.
Dưới thiết kế tỉ mỉ và qua vài chục lần thử nghiệm, rốt cuộc Mã Quân đã phát minh ra được mái chèo bằng bàn đạp và bánh xe gỗ. Cũng giải quyết được vấn đề đi ngược dòng nước.
Mã Quân tự biết phát minh này của mình có ý nghĩa quan trọng. Y lo lắng sẽ xuất hiện những vấn đề mới, liền đi cùng thuyền để quan sát và cải tiến. Hôm nay y theo thường lệ đi cùng thuyền để quan sát, không ngờ vừa lúc gặp được Lưu Cảnh.
Nếu đã gặp được Mã Quân, Lưu Cảnh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Có người này, mình có thể giải quyết được rất nhiều vất đề về mảy móc. Chẳng hạn như cải tiến tên nỏ, chẳng hạn như cải tiến máy bắn đá và thạch pháo. Những cái này phải do một thợ thủ công có tay nghề cao siêu.
- Hóa ra các hạ chính là Đức Hành tiên sinh, Lưu Cảnh ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Lưu Cảnh có không ít nan đề muốn thỉnh giáo Hướng tiên sinh. Không biết tiên sinh có thể dành chút thời gian được không?
Mã Quân trầm mặc trong chốc lát:
- Hành trình…này của tại hạ vẫn chưa kết thúc.
Đào Lợi đứng bên cạnh rất khẩn trương. Y cũng biết Mã Quân không phải là người biết nịnh nọt. Nhưng Lưu Cảnh là cháu rể mình, quan hệ không giống tầm thương, y sao có thể khiến Lưu Cảnh thất vọng được.
Đào Lợi đang muốn mở miệng khuyên bảo, Lưu Cảnh lại khoát tay cười nói:
- Vậy thì ta cùng tiên sinh thí nghiệm ở trên thuyền.
Dừng một chút, Lưu Cảnh lại mỉm cười giải thích:
- Cũng chỉ có một mình ta, không có các binh lính khác quấy nhiễu.
Tác giả :
Cao Nguyệt