Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 252: Tranh giành chức vị Chủ soái
Điều binh khiển tướng qua gần mười ngày, các vùng phụ cận của Tương Dương đã tụ hợp lại. Sáu vạn đại quân Tương Dương đều đóng quân ở phía đông thành Tương Dương và ngoại thành Bắc, chủ soái phân chia là Văn Sính, Vương Uy, Trương Doãn và Thái Hòa.
Còn Lưu Bị thì dẫn theo hai vạn quân đi thuyền vòng qua Giang Hạ, cuối cùng cũng đã đến Tương Dương, đóng quân cách Tương Dương về phía đông hai mươi dặm. Cộng thêm hơn hai ngàn thủy quân Giang Hạ đã đóng quân ở Long Trung. Lúc này vùng gần Tương Dương đã có cả mười ngàn đại quân cùng trú lại.
Trưa hôm nay, ba người Thái Mạo, Khoái Việt và Lưu Tiên cùng quả quyết Lưu Bị và Lưu Cảnh đã đến nha châu thành Tương Dương để tham gia cuộc thảo luận hợp tác chính thức chống Tào.
Lưu Cảnh dẫn theo trăm tên thị vệ qua cửa tây vào thành, rồi lại đi khoảng trăm bước nữa là dến Nha châu.
Lúc này trong Kinh Châu vắng tanh vắng ngắt, quân Tào xuôi nam đã dẫn đến sự chấn động lớn cho Kinh Châu. Cộng với thảm án thị trấn Hà Đông càng khiến cho quan lại Kinh Châu cảm thấy bất an, họ đều dẫn theo gia quyến của mình rời khỏi Tương Dương.
Tuy đám quan lại không đến mức bỏ chức mà chạy nhưng cũng không có tâm trạng đâu để đến Châu nha làm việc, phần lớn họ đều ở nhà để suy nghĩ về tiền đồ của mình.
Một gã thủ vệ dẫn Lưu Cảnh vào đại sảnh, dọc đường ngoài mấy tên cảnh giới thì đều không thấy bóng một tên quan lại nào khiến Lưu Sấm thấy cảnh giác. Chỉ có vương triều đến mức tận thế thì mới có khung cảnh lạnh lùng như vậy.
- Hiền chất!
Bỗng nhiên Lưu Cảnh nghe thấy có người gọi phía sau, hắn quay đầu lại thì đã thấy Khoái Việt đứng cửa sân sau vẫy tay hắn:
- Hiền chất, bên này!
Lưu Cảnh đi vào sân sau cười hỏi:
- Sao Thế thúc lại ở chỗ này?
- Đây là quan phòng Hộ Tào, ta thường ở trong này xử lý công việc.
Khoái Việt mời Lưu Sấm vào nhà, từ sân lớn nhìn vào phòng không to lắm nhưng khi vào thì mới thấy nó rộng vô cùng. Bên trong kê hai mươi mấy bàn án và giường ngồi. Trên bàn đều có giấy bút, công văn nhưng chỉ bốn bàn là có quan lại ngồi còn lại đều trống, một tầng bụi mỏng bao phủ.
Hai người ngồi xuống trong phòng, Khoái Việt thở dài:
- Bệnh tình của Châu Mục nguy kịch, quân Tào xuôi nam khiến cho người dân Châu nha bàng hoàng. Cháu nhìn xem, hơn nửa số quan lại không đến, ta phái người tìm họ trở về, họ đều nói là mình bệnh nặng hoặc cha mẹ mình bệnh... Họ lấy các loại lý do để từ chối. Ôi! Lòng người đã bất an, Kinh Châu sắp không xong rồi!
Lưu Cảnh cười nói:
- Thực ra rất đơn giản, để Lưu Tông đến trấn thủ Châu nha, có lẽ sẽ khiến lòng người thay đổi.
- Chỉ là một kẻ hoạn thôi.
Nhắc đến Lưu Tông, vẻ mặt của Khoái Việt không kìm nổi sự khinh bỉ. Theo ông thì Lưu Tông chỉ là con rối của Thái gia. Lưu Tông trấn thủ Kinh Châu, không khác nào Thái Mạo là Châu mục. Khoái Việt lại cười lạnh một tiếng:
- Thà rằng y không đến cứ ở phủ Châu mục là tốt lắm rồi!
- Thế thúc và Thái Mạo ở chung thế nào?
Lưu Cảnh lại cười nói:
- Có đánh nhau không?
Nói đến Thái Mạo, Khoái Việt cũng không có gì căm tức, ông liền cười nói:
- Nói ra chỉ sợ cháu không tin, đúng là lạ thật. Thời gian này Thái Mạo đối xử với ta rất khách sáo, rất nhiều chuyện lại chủ động chạy đến tìm ta thảo luận, hơn nữa phần lớn đều theo theo ý kiến của ta. Lưu Tiên cũng có cảm giác này, hiền chất nói xem, đây là Thái Mạo có ý gì vậy?
Lưu Cảnh trầm tư một chút rồi như tỉnh ngộ, chợt cười lạnh một tiếng nói:
- Thế thúc, chỉ sợ dã tâm của Thái Mạo càng cao thôi.
Khoái Việt hiểu được ý của hắn liền gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy, y muốn kế thừa chức Châu mục, cho nên mới khách sáo với ta như vậy, rõ ràng là có ý lôi kéo, chỉ là... Nói thì dễ hơn làm.
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi lắc lắc đầu:
- Thế thúc, nếu đại quân của Tào Tháo xuôi nam, biểu hiện của y rất hăng hái có lẽ có thể là thật.
Khoái Việt trầm mặc biết là Lưu Cảnh nói có lý. Thái gia không chỉ là một thế gia đệ nhất ở Kinh Châu. Phụ thân của lão là Thái Phúng lại càng có danh vọng, môn sinh có ở khắp thiên hạ, hơn nữa bác của Thái Mạo lại từng là Thái úy của triều đình, chức vụ cực cao, rất có uy thế trong triều đình.
Vì Tào Tháo muốn ổn định Kinh Châu, quả thực có thể sẽ để Thái Mạo đảm nhiệm chức Kinh Châu mục. Nếu là như vậy, Khoái Gia đúng là phải ra rìa rồi, điều này khiến ông ta vô cùng phiền muộn.
Một lúc sau Khoái Việt thở dài:
- Vẫn là Thái gia cao minh khống chế Lưu Tông làm một con rối, nắm giữ quyền lớn ở Kinh Châu. Ta tốn nhiều tâm huyết cho Lưu Kỳ như vậy, ủng hộ cho y, hao phí gần một nửa tài sản của Khoái gia mà cuối cùng công cốc, cho Lưu Bị được hưởng, cứ nhớ đến là lòng ta lại đau như cắt.
- Lợi ích của Khoái gia đều bị cướp hết sao?
- Gần là như thế, quân quyền bị cướp hết, quyền sở hữu tài sản cũng nằm trong tay Giản Ung, không chỉ có bốn quận là Nam quận, Nghi Đô, Vũ Lăng, Hành Dương, đều bị Lưu Bị khống chế. Lần này Lưu Bị lấy cớ quân Tào xuôi nam mà rút quân đi Nam quận. Ta đoán là y sẽ không trở lại bắc nữa. Còn tên Lưu Kỳ ngu ngốc kia cam tâm để Lưu Bị sắp đặt, rõ ràng là lần này y có thể mang binh lên bắc nhưng lại cố tình cáo bệnh, chắp tay mang quân quyền tặng cho Lưu Bị! Ôi! Ta thật không biết phải nên nói thế nào.
Nghĩ đến tên Lưu Kì ngu xuẩn và bạc tình bạc nghĩa, trong lòng Khoái Việt tràn đầy căm hận và bất mãn nhưng lại không thể làm gì được.
Ông ta như một người thua bạc, đã mất đi nước cờ quan trọng, chỉ còn lại đầy hận thù và bất mãn và không cam lòng. Còn về hiện tại và tương lai của Lưu Cảnh lại không thể lý giải được một chút nào, khi gặp Lưu Cảnh chỉ trút hết thù hận trong lòng với hắn.
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng rồi vỗ vỗ tay Khoái Việt:
- Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!
Khoái Việt thở dài, đứng dậy dẫn Lưu Cảnh đi về phía chính đường. Tuy nghe Khoái Việt cằn nhằn cả nửa ngày nhưng Lưu Cảnh vẫn có thu hoạch cho mình. Hắn biết rằng Lưu Bị không chỉ mượn Lưu Kỳ khống chế Nam quận mà còn khống chế cả Nghi Đô, Hành Dương và Kiến Bình.
Điều này có thể giải thích sao Nam quận lại nuôi dưỡng được ba vạn quân đội tốt đến vậy. Câu đố vẫn luôn thường trực trong lòng Lưu Cảnh rốt cuộc bây giờ cũng có lời đáp rồi.
- Xem ra đúng là không thể coi thường Lưu Bị được!
Lưu Cảnh thầm nghĩ trong lòng.
Lên trung đường Lưu Bị đã đến rồi, ông ta đang ngồi nói chuyện với Vương Uy. Tháo Mạo và Trương Doãn thì đang ở cạnh cửa chính xì xào bàn tấn. Trị Trung Đặng Nghĩa, Biệt Giá Lưu Tiên và trưởng sử Bàng Qúy cũng đang ở một bên nói chuyện. Thái thú Tương Dương Lý Khuê, quận thừa Vương Ký và Lưu Bị đang nói chuyện quận thừa Nam quận Vương Xán lên bắc.
Còn Văn Sính thì ngồi một mình một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, lưng thẳng, dường như đang có tâm sự gì đó.
Mọi người phải đến cũng đã đến hết rồi. Duy chỉ chưa thấy Lưu Tông. Đây là một cảnh tượng không được đẹp lắm. Vào thời khắc quyết định vận mệnh, tiền đồ của Kinh Châu mà cha con họ Lưu vẫn chưa thấy xuất hiện. Điều này có nghĩa là bọn họ đã dần dần dời khỏi sân khấu, chỉ còn một mình Lưu Sấm đại diện cho lợi ích một phương.
- Để mọi người đợi lâu rồi!
Lưu Cảnh cười đi vào phòng chính. Thái Mạo vội vàng chạy ra đón, lão là quân sư Kinh Châu, địa vị chỉ thấp dưới có mỗi Lưu Biểu, đồng thời cũng là người triệu tập hội nghị hôm nay, lão cười tủm tỉm chắp tay nói:
- Cảnh công tử nể mặt ta đã đến khiến Thái Mạo vô cùng cảm kích, mời công tử vào.
Lưu Cảnh lạnh lùng liếc qua Trương Doãn, bước nhanh vào trung đường. Mặt Trương Doãn đỏ bừng, ánh mắt ác nghiệt dường như nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh. Bộ hạ bị cướp, mình lại bị bắt giữ, bị sỉ nhục, khiến lòng y tràn đầy thù hận với Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh và Khoái Việt cùng tìm chỗ ngồi xuống. Lưu Cảnh cố tình ngồi bên cạnh Văn Sính thấp giọng cười nói:
- Văn tướng quân có thấy Thái Tiến không?
Văn Sính gật đầu:
- Y tự tiện đốt bến thuyền, đã bị ta trừng phạt, hiện đang bị nhốt trong doanh trại.
Dừng lại một chút Văn Sính lại hạ thấp người:
- Công tử cho ta mượn đường Giang Hạ để trở về, Văn Sính xin cảm tạ!
- Văn tướng quân không cần phải khách sáo.
Lưu Cảnh liếc nhìn Thái Mạo lại thấp giọng:
- Tình hình Châu mục thế nào rồi?
- Ta cũng không biết, ngoài người của Thái Gia thì không ai nhìn thấy Châu mục. nghe nói Thái quân sư lấy một phần lệnh của Châu mục, không biết là thật hay giả.
Văn Sính thẳng thắn thể hiện sự không tin tưởng của ông ta với Thái Mạo. Lưu Cảnh tươi cười không trả lời Văn Sính. Hắn đang nghĩ xem rốt cuộc là Thái Mạo lấy phần mệnh lệnh gì?
- Các vị!
Thái Mạo đứng lên cao giọng nói với mọi người:
- Quân Tào chiếm Phàn Thành, uy hiếp Tương Dương. Là kẻ địch mạnh mà Kinh châu đối đầu, vào thời khắc nguy hiểm, các vị có thể đưa ra đối sách giúp Kinh Châu cũng đủ thấy thành ý của các vị. Ta thay mặt cho Châu mục cảm tạ mọi người.
Câu nói sau cùng của Thái Mạo khiến nhiều người không hài lòng. Thái Mạo lão dựa vào cái gì mà có thể thay mặt được Châu mục? Văn Sính lạnh lùng nói:
- Thái quân sư, tôi phải nhắc nhở ông một câu. Quân Tào có ý rút lui lên phía bắc. Chúng ta vẫn nên nắm thời gian để thương lượng việc phòng thủ cho Giang Bắc.
- Đúng vậy, quân Tào chuẩn bị rút lên phía bắc, nhưng đường chúng xuống nam cũng đã mở. Bọn chúng có thể đánh đến bất cứ lúc nào. Quan trọng hơn là chỉ dựa vào chúng ta thì không thể thắng được quân Tào mà phải hợp tác từ ba phía. Phải phối hợp với nhau tiêu diệt từng bộ phận của quân Tào, cho nên ta mới triệu tập các vị đến đây để bàn bạc. Ý của Châu mục là hợp nhất ba quân, thống nhất một chỉ huy. Không biết Lưu hoàng thúc và Cảnh công tử nghĩ thế nào?
Thái Mạo liếc nhìn Lưu Bị rồi lại nhìn Lưu Cảnh, vẻ mặt vẫn tươi cười nhưng ánh mắt có vẻ căng thẳng hơn, một vẻ căng thẳng không thể che dấu được.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Tôi không có ý kiến gì, xem ý của Hoàng thúc.
Lưu Bị trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thái quân sư có thể nói rõ xem hợp nhất thế nào không? Ai làm thống soái, là mọi người đề cử hay là nghĩ cách khác?
- Ta nói quá đơn giản mà.
Thái Mạo cười ha ha lấy một phần mệnh lệnh ra, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cao giọng nói về phía mọi người:
- Đây là lệnh của Châu mục tối hôm qua. Châu mục nói, Tông công tử chấp bút, cũng có dấu chồng của Châu mục. Lệnh đã nói, thành lập đại đô đốc lâm thời. Tất cả quân đội Kinh Châu đều chịu sự chi phối của Quân nha. Về phần người nhậm chức Đại đô đốc, Châu mục để ta đảm nhiệm.
Nói đến đây, giọng điệu của Thái Mạo dịu đi một chút rồi vừa cười vừa nói:
- Ta biết mình không có năng lực này, nhưng nếu Châu mục đã coi trọng, ta chỉ có thể làm hết mình, mong được chư quân ủng hộ!
Trong hành lang lặng ngắt như tờ. Tuy ai cũng biết kết quả này nhưng để Thái Mạo thực sự đảm nhiệm chức Đại đô đốc tam quân thì mọi người không thể chấp nhận được.
Lúc này Văn Sính lại nói phá vỡ không khí nặng nề này:
- Hạ quan có một đề nghị, không biết Thái quân sư có thể nghe không?
Thái Mạo hận Văn Sính thấu xương. Tên này luôn đối đầu với mình, vào thời khắc quan trọng y lại phá mình, sớm biết đã không gọi y đến thảo luận.
Cho dù Thái Mạo có hận nghiên răng nghiến lợi Văn Sính nhưng cũng không thể không giả bộ khiêm tốn, cười nói:
- Văn tướng quân cứ nói đừng ngại!
Văn Sính gật đầu:
- Nếu đã như vậy tôi xin nói rõ. Thành lập Đại đô đốc quân nha tạm thời tôi hoàn toàn tán thành, điều này có lợi cho việc tác chiến thống nhất, nhưng chọn ông làm Đại đô đốc tôi thấy cần phải thương lượng lại.
- Ta làm Đại đô đốc, ngươi không phục sao?
Thái Mạo lạnh lùng nói.
Còn Lưu Bị thì dẫn theo hai vạn quân đi thuyền vòng qua Giang Hạ, cuối cùng cũng đã đến Tương Dương, đóng quân cách Tương Dương về phía đông hai mươi dặm. Cộng thêm hơn hai ngàn thủy quân Giang Hạ đã đóng quân ở Long Trung. Lúc này vùng gần Tương Dương đã có cả mười ngàn đại quân cùng trú lại.
Trưa hôm nay, ba người Thái Mạo, Khoái Việt và Lưu Tiên cùng quả quyết Lưu Bị và Lưu Cảnh đã đến nha châu thành Tương Dương để tham gia cuộc thảo luận hợp tác chính thức chống Tào.
Lưu Cảnh dẫn theo trăm tên thị vệ qua cửa tây vào thành, rồi lại đi khoảng trăm bước nữa là dến Nha châu.
Lúc này trong Kinh Châu vắng tanh vắng ngắt, quân Tào xuôi nam đã dẫn đến sự chấn động lớn cho Kinh Châu. Cộng với thảm án thị trấn Hà Đông càng khiến cho quan lại Kinh Châu cảm thấy bất an, họ đều dẫn theo gia quyến của mình rời khỏi Tương Dương.
Tuy đám quan lại không đến mức bỏ chức mà chạy nhưng cũng không có tâm trạng đâu để đến Châu nha làm việc, phần lớn họ đều ở nhà để suy nghĩ về tiền đồ của mình.
Một gã thủ vệ dẫn Lưu Cảnh vào đại sảnh, dọc đường ngoài mấy tên cảnh giới thì đều không thấy bóng một tên quan lại nào khiến Lưu Sấm thấy cảnh giác. Chỉ có vương triều đến mức tận thế thì mới có khung cảnh lạnh lùng như vậy.
- Hiền chất!
Bỗng nhiên Lưu Cảnh nghe thấy có người gọi phía sau, hắn quay đầu lại thì đã thấy Khoái Việt đứng cửa sân sau vẫy tay hắn:
- Hiền chất, bên này!
Lưu Cảnh đi vào sân sau cười hỏi:
- Sao Thế thúc lại ở chỗ này?
- Đây là quan phòng Hộ Tào, ta thường ở trong này xử lý công việc.
Khoái Việt mời Lưu Sấm vào nhà, từ sân lớn nhìn vào phòng không to lắm nhưng khi vào thì mới thấy nó rộng vô cùng. Bên trong kê hai mươi mấy bàn án và giường ngồi. Trên bàn đều có giấy bút, công văn nhưng chỉ bốn bàn là có quan lại ngồi còn lại đều trống, một tầng bụi mỏng bao phủ.
Hai người ngồi xuống trong phòng, Khoái Việt thở dài:
- Bệnh tình của Châu Mục nguy kịch, quân Tào xuôi nam khiến cho người dân Châu nha bàng hoàng. Cháu nhìn xem, hơn nửa số quan lại không đến, ta phái người tìm họ trở về, họ đều nói là mình bệnh nặng hoặc cha mẹ mình bệnh... Họ lấy các loại lý do để từ chối. Ôi! Lòng người đã bất an, Kinh Châu sắp không xong rồi!
Lưu Cảnh cười nói:
- Thực ra rất đơn giản, để Lưu Tông đến trấn thủ Châu nha, có lẽ sẽ khiến lòng người thay đổi.
- Chỉ là một kẻ hoạn thôi.
Nhắc đến Lưu Tông, vẻ mặt của Khoái Việt không kìm nổi sự khinh bỉ. Theo ông thì Lưu Tông chỉ là con rối của Thái gia. Lưu Tông trấn thủ Kinh Châu, không khác nào Thái Mạo là Châu mục. Khoái Việt lại cười lạnh một tiếng:
- Thà rằng y không đến cứ ở phủ Châu mục là tốt lắm rồi!
- Thế thúc và Thái Mạo ở chung thế nào?
Lưu Cảnh lại cười nói:
- Có đánh nhau không?
Nói đến Thái Mạo, Khoái Việt cũng không có gì căm tức, ông liền cười nói:
- Nói ra chỉ sợ cháu không tin, đúng là lạ thật. Thời gian này Thái Mạo đối xử với ta rất khách sáo, rất nhiều chuyện lại chủ động chạy đến tìm ta thảo luận, hơn nữa phần lớn đều theo theo ý kiến của ta. Lưu Tiên cũng có cảm giác này, hiền chất nói xem, đây là Thái Mạo có ý gì vậy?
Lưu Cảnh trầm tư một chút rồi như tỉnh ngộ, chợt cười lạnh một tiếng nói:
- Thế thúc, chỉ sợ dã tâm của Thái Mạo càng cao thôi.
Khoái Việt hiểu được ý của hắn liền gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy, y muốn kế thừa chức Châu mục, cho nên mới khách sáo với ta như vậy, rõ ràng là có ý lôi kéo, chỉ là... Nói thì dễ hơn làm.
Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi lắc lắc đầu:
- Thế thúc, nếu đại quân của Tào Tháo xuôi nam, biểu hiện của y rất hăng hái có lẽ có thể là thật.
Khoái Việt trầm mặc biết là Lưu Cảnh nói có lý. Thái gia không chỉ là một thế gia đệ nhất ở Kinh Châu. Phụ thân của lão là Thái Phúng lại càng có danh vọng, môn sinh có ở khắp thiên hạ, hơn nữa bác của Thái Mạo lại từng là Thái úy của triều đình, chức vụ cực cao, rất có uy thế trong triều đình.
Vì Tào Tháo muốn ổn định Kinh Châu, quả thực có thể sẽ để Thái Mạo đảm nhiệm chức Kinh Châu mục. Nếu là như vậy, Khoái Gia đúng là phải ra rìa rồi, điều này khiến ông ta vô cùng phiền muộn.
Một lúc sau Khoái Việt thở dài:
- Vẫn là Thái gia cao minh khống chế Lưu Tông làm một con rối, nắm giữ quyền lớn ở Kinh Châu. Ta tốn nhiều tâm huyết cho Lưu Kỳ như vậy, ủng hộ cho y, hao phí gần một nửa tài sản của Khoái gia mà cuối cùng công cốc, cho Lưu Bị được hưởng, cứ nhớ đến là lòng ta lại đau như cắt.
- Lợi ích của Khoái gia đều bị cướp hết sao?
- Gần là như thế, quân quyền bị cướp hết, quyền sở hữu tài sản cũng nằm trong tay Giản Ung, không chỉ có bốn quận là Nam quận, Nghi Đô, Vũ Lăng, Hành Dương, đều bị Lưu Bị khống chế. Lần này Lưu Bị lấy cớ quân Tào xuôi nam mà rút quân đi Nam quận. Ta đoán là y sẽ không trở lại bắc nữa. Còn tên Lưu Kỳ ngu ngốc kia cam tâm để Lưu Bị sắp đặt, rõ ràng là lần này y có thể mang binh lên bắc nhưng lại cố tình cáo bệnh, chắp tay mang quân quyền tặng cho Lưu Bị! Ôi! Ta thật không biết phải nên nói thế nào.
Nghĩ đến tên Lưu Kì ngu xuẩn và bạc tình bạc nghĩa, trong lòng Khoái Việt tràn đầy căm hận và bất mãn nhưng lại không thể làm gì được.
Ông ta như một người thua bạc, đã mất đi nước cờ quan trọng, chỉ còn lại đầy hận thù và bất mãn và không cam lòng. Còn về hiện tại và tương lai của Lưu Cảnh lại không thể lý giải được một chút nào, khi gặp Lưu Cảnh chỉ trút hết thù hận trong lòng với hắn.
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng rồi vỗ vỗ tay Khoái Việt:
- Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!
Khoái Việt thở dài, đứng dậy dẫn Lưu Cảnh đi về phía chính đường. Tuy nghe Khoái Việt cằn nhằn cả nửa ngày nhưng Lưu Cảnh vẫn có thu hoạch cho mình. Hắn biết rằng Lưu Bị không chỉ mượn Lưu Kỳ khống chế Nam quận mà còn khống chế cả Nghi Đô, Hành Dương và Kiến Bình.
Điều này có thể giải thích sao Nam quận lại nuôi dưỡng được ba vạn quân đội tốt đến vậy. Câu đố vẫn luôn thường trực trong lòng Lưu Cảnh rốt cuộc bây giờ cũng có lời đáp rồi.
- Xem ra đúng là không thể coi thường Lưu Bị được!
Lưu Cảnh thầm nghĩ trong lòng.
Lên trung đường Lưu Bị đã đến rồi, ông ta đang ngồi nói chuyện với Vương Uy. Tháo Mạo và Trương Doãn thì đang ở cạnh cửa chính xì xào bàn tấn. Trị Trung Đặng Nghĩa, Biệt Giá Lưu Tiên và trưởng sử Bàng Qúy cũng đang ở một bên nói chuyện. Thái thú Tương Dương Lý Khuê, quận thừa Vương Ký và Lưu Bị đang nói chuyện quận thừa Nam quận Vương Xán lên bắc.
Còn Văn Sính thì ngồi một mình một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, lưng thẳng, dường như đang có tâm sự gì đó.
Mọi người phải đến cũng đã đến hết rồi. Duy chỉ chưa thấy Lưu Tông. Đây là một cảnh tượng không được đẹp lắm. Vào thời khắc quyết định vận mệnh, tiền đồ của Kinh Châu mà cha con họ Lưu vẫn chưa thấy xuất hiện. Điều này có nghĩa là bọn họ đã dần dần dời khỏi sân khấu, chỉ còn một mình Lưu Sấm đại diện cho lợi ích một phương.
- Để mọi người đợi lâu rồi!
Lưu Cảnh cười đi vào phòng chính. Thái Mạo vội vàng chạy ra đón, lão là quân sư Kinh Châu, địa vị chỉ thấp dưới có mỗi Lưu Biểu, đồng thời cũng là người triệu tập hội nghị hôm nay, lão cười tủm tỉm chắp tay nói:
- Cảnh công tử nể mặt ta đã đến khiến Thái Mạo vô cùng cảm kích, mời công tử vào.
Lưu Cảnh lạnh lùng liếc qua Trương Doãn, bước nhanh vào trung đường. Mặt Trương Doãn đỏ bừng, ánh mắt ác nghiệt dường như nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh. Bộ hạ bị cướp, mình lại bị bắt giữ, bị sỉ nhục, khiến lòng y tràn đầy thù hận với Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh và Khoái Việt cùng tìm chỗ ngồi xuống. Lưu Cảnh cố tình ngồi bên cạnh Văn Sính thấp giọng cười nói:
- Văn tướng quân có thấy Thái Tiến không?
Văn Sính gật đầu:
- Y tự tiện đốt bến thuyền, đã bị ta trừng phạt, hiện đang bị nhốt trong doanh trại.
Dừng lại một chút Văn Sính lại hạ thấp người:
- Công tử cho ta mượn đường Giang Hạ để trở về, Văn Sính xin cảm tạ!
- Văn tướng quân không cần phải khách sáo.
Lưu Cảnh liếc nhìn Thái Mạo lại thấp giọng:
- Tình hình Châu mục thế nào rồi?
- Ta cũng không biết, ngoài người của Thái Gia thì không ai nhìn thấy Châu mục. nghe nói Thái quân sư lấy một phần lệnh của Châu mục, không biết là thật hay giả.
Văn Sính thẳng thắn thể hiện sự không tin tưởng của ông ta với Thái Mạo. Lưu Cảnh tươi cười không trả lời Văn Sính. Hắn đang nghĩ xem rốt cuộc là Thái Mạo lấy phần mệnh lệnh gì?
- Các vị!
Thái Mạo đứng lên cao giọng nói với mọi người:
- Quân Tào chiếm Phàn Thành, uy hiếp Tương Dương. Là kẻ địch mạnh mà Kinh châu đối đầu, vào thời khắc nguy hiểm, các vị có thể đưa ra đối sách giúp Kinh Châu cũng đủ thấy thành ý của các vị. Ta thay mặt cho Châu mục cảm tạ mọi người.
Câu nói sau cùng của Thái Mạo khiến nhiều người không hài lòng. Thái Mạo lão dựa vào cái gì mà có thể thay mặt được Châu mục? Văn Sính lạnh lùng nói:
- Thái quân sư, tôi phải nhắc nhở ông một câu. Quân Tào có ý rút lui lên phía bắc. Chúng ta vẫn nên nắm thời gian để thương lượng việc phòng thủ cho Giang Bắc.
- Đúng vậy, quân Tào chuẩn bị rút lên phía bắc, nhưng đường chúng xuống nam cũng đã mở. Bọn chúng có thể đánh đến bất cứ lúc nào. Quan trọng hơn là chỉ dựa vào chúng ta thì không thể thắng được quân Tào mà phải hợp tác từ ba phía. Phải phối hợp với nhau tiêu diệt từng bộ phận của quân Tào, cho nên ta mới triệu tập các vị đến đây để bàn bạc. Ý của Châu mục là hợp nhất ba quân, thống nhất một chỉ huy. Không biết Lưu hoàng thúc và Cảnh công tử nghĩ thế nào?
Thái Mạo liếc nhìn Lưu Bị rồi lại nhìn Lưu Cảnh, vẻ mặt vẫn tươi cười nhưng ánh mắt có vẻ căng thẳng hơn, một vẻ căng thẳng không thể che dấu được.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Tôi không có ý kiến gì, xem ý của Hoàng thúc.
Lưu Bị trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thái quân sư có thể nói rõ xem hợp nhất thế nào không? Ai làm thống soái, là mọi người đề cử hay là nghĩ cách khác?
- Ta nói quá đơn giản mà.
Thái Mạo cười ha ha lấy một phần mệnh lệnh ra, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cao giọng nói về phía mọi người:
- Đây là lệnh của Châu mục tối hôm qua. Châu mục nói, Tông công tử chấp bút, cũng có dấu chồng của Châu mục. Lệnh đã nói, thành lập đại đô đốc lâm thời. Tất cả quân đội Kinh Châu đều chịu sự chi phối của Quân nha. Về phần người nhậm chức Đại đô đốc, Châu mục để ta đảm nhiệm.
Nói đến đây, giọng điệu của Thái Mạo dịu đi một chút rồi vừa cười vừa nói:
- Ta biết mình không có năng lực này, nhưng nếu Châu mục đã coi trọng, ta chỉ có thể làm hết mình, mong được chư quân ủng hộ!
Trong hành lang lặng ngắt như tờ. Tuy ai cũng biết kết quả này nhưng để Thái Mạo thực sự đảm nhiệm chức Đại đô đốc tam quân thì mọi người không thể chấp nhận được.
Lúc này Văn Sính lại nói phá vỡ không khí nặng nề này:
- Hạ quan có một đề nghị, không biết Thái quân sư có thể nghe không?
Thái Mạo hận Văn Sính thấu xương. Tên này luôn đối đầu với mình, vào thời khắc quan trọng y lại phá mình, sớm biết đã không gọi y đến thảo luận.
Cho dù Thái Mạo có hận nghiên răng nghiến lợi Văn Sính nhưng cũng không thể không giả bộ khiêm tốn, cười nói:
- Văn tướng quân cứ nói đừng ngại!
Văn Sính gật đầu:
- Nếu đã như vậy tôi xin nói rõ. Thành lập Đại đô đốc quân nha tạm thời tôi hoàn toàn tán thành, điều này có lợi cho việc tác chiến thống nhất, nhưng chọn ông làm Đại đô đốc tôi thấy cần phải thương lượng lại.
- Ta làm Đại đô đốc, ngươi không phục sao?
Thái Mạo lạnh lùng nói.
Tác giả :
Cao Nguyệt