Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 158: Biện pháp hữu hiệu đơn giản nhất
Việc Hoàng Xạ xuống tay với Đào gia, Lưu Cảnh ít nhiều cũng nghe nói, việc này đã ở trong dự liệu của hắn, Hoàng gia không có cách nào làm khó dễ mình, nhưng có thể ngăn chặn Đào gia xuất tiền xuất lương, cắt đứt thương lộ của Đào gia chính là biện pháp hữu hiệu nhất.
Nhưng Lưu Cảnh thật không ngờ, không ngờ Lưu Biểu viết thư yêu cầu Đào Trạm làm thiếp Lưu Tông, việc này khiến trong lòng Lưu Cảnh có một ngọn lửa giận không kìm nén được.
Hắn tin rằng Lưu Biểu hoàn toàn biết quan hệ của mình và Đào Trạm, lại chặn ngang một đòn, cướp đi nữ nhân mình yêu thích, tặng cho đứa con rác rưởi kia của ông, đây là sỉ nhục mình sao?
Lưu Cảnh bắt buộc mình tỉnh táo lại, hắn tin tưởng Lưu Biểu không phải là bởi vì yêu thương nhi tử mà cưỡng ép Đào Trạm, đường đường là Châu Mục sẽ không làm loại việc khác người này, vậy Lưu Biểu là vì cái gì?
Lúc này, Từ Thứ bên cạnh tiếp lời nói:
- Cảnh công tử, chỉ sợ nguyên nhân của Châu Mục là bởi vì công tử đó.
Đào Thắng đứng ở một bên, lời của Từ Thứ không thể nói quá rõ ràng, nhưng Từ Thứ đẩy một chút như vậy, Lưu Cảnh liền hiểu được, Lưu Biểu cũng không phải là vì đứa con, mà là vì mình.
Ông là muốn thông qua tiền lương khống chế mình, Lưu Biểu không muốn Đào gia thành hậu thuẫn tiền lương cho mình, phòng ngừa mình tự lập, cho nên liền dùng biện pháp yêu cầu Đào Trạm, đến đoạn tuyệt quan hệ của mình và Đào gia, nói cho cùng, Lưu Biểu còn có một chút không tín nhiệm mình như vậy.
Kỳ thật Lưu Biểu giống như Hoàng Tổ, đều là dùng kế rút củi dưới đáy nồi, đều phát hiện Đào gia quan trọng với mình, nhưng Lưu Cảnh vẫn có một chút không ngờ là, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Lưu Biểu, khả năng lớn nhất vẫn là có quan hệ với người kề bên gối.
Hiện tại mấu chốt là thái độ của Đào gia, Đào Thắng sẽ bị ảnh hưởng bới áp lực của Lưu Biểu không? Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, liền hỏi Đào Thắng:
- Gia chủ chuẩn bị làm cách nào?
Đào Thắng thở dài.
- Gia phụ đã đáp ứng Cảnh công tử, trong vòng hai năm, sẽ không xem xét đến hôn sự của tiểu nữ, chính là vì cái hứa hẹn này, gia phụ đặc biệt đem tiểu nữ đi, ta đương nhiên sẽ không đáp ứng Châu Mục.
Tuy rằng nói như vậy, trên mặt của Đào Thắng lại có nỗi khổ, nếu y có thể đón lấy áp lực, y cũng sẽ không tìm đến Lưu Cảnh xin giúp đỡ rồi, chọc giận Lưu Biểu, Đào gia ở Kinh Châu liền hoàn toàn xong rồi, việc phụ thân lo lắng nhất, rốt cục vẫn đã xảy ra.
Lưu Cảnh cảm thấy y khó xử, liền cười nói:
- Gia chủ có chuyện gì khó xử, cứ việc nói rõ.
- Ôi!
Đào Thắng thở dài một tiếng nói:
- Thực không dối gạt công tử, hiện tại Đào gia đã lâm vào hỗn loạn cực kỳ lớn, ít nhất có nhiều hơn một nửa tộc nhân đều bất mãn đối với ta, cho rằng vì ta mà dẫn đến việc thương lộ của Đào gia bị cắt đứt, cũng không ít tộc nhân yêu cầu cửu nương lập tức trở về Sài Tang, giải thích rõ ràng việc Hoàng Dũng.
Đây vẫn chỉ là bởi vì áp lực của Hoàng gia, nếu để cho bọn họ biết rằng Châu Mục đã bức bách, Đào gia sẽ càng thêm hỗn loạn, dựa theo tộc quy, nếu có sáu người tộc nhân trở lên phản đối, như vậy gia tộc liền có thể ở từ đường bãi miễn chức gia chủ của ta, khi đó, ta liền khống chế không nổi thế cục rồi.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng chậm rãi rảo bước trong phòng, hắn đương nhiên biết Đào gia đối với mình quan trọng, mặc dù trên tay hắn còn còn thừa tiền lương, nhưng tối đa cũng chỉ có thể duy trì nửa năm.
Thẳng thắn mà nói, Lưu Cảnh cũng không nghĩ dựa vào tiền lương Kinh Châu, thậm chí Hoàng Tổ sẽ trăm phương nghìn kế chặn tiền lương Kinh Châu, cắt hậu cần tiếp viện của mình, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào ủng hộ của Đào gia và Chu gia.
Hiện tại Đào gia hỗn loạn, là dùng mưu kế thâm độc với mình, hắn có thể nào khoanh tay đứng nhìn?
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói:
- Ngài có thể viết thư nói cho Châu Mục, cửu nương trên đường đưa đi Tương Dương bị Hoàng Xạ cướp đi, để Châu Mục tìm Hoàng Tổ mà đòi người.
Sắc mặt của Đào Thắng hơi tái nhợt, y cho tới bây giờ cũng không phải là một người cả gan làm loạn, nổi tiếng cẩn thận, muốn cho y dùng loại biện pháp lừa gạt Lưu Biểu này, một khi bị Lưu Biểu biết, chẳng phải là tội khi quân?
Trầm mặc một lát, Đào Thắng lại hỏi:
- Việc này sẽ ảnh hưởng thanh danh của cửu nương, công tử còn có phương án khác không?
Đào Thắng một câu nhắc nhở Lưu Cảnh, quả thật, kế sách mặc dù không tệ, nhưng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Đào Trạm, mỗi người đều nghĩ đến Đào Trạm bị Hoàng Xạ cướp đi, trung gian chuyện gì xảy ra, không biết sẽ có lời đồn như thế nào.
Lưu Cảnh gật gật đầu, đồng ý băn khoăn.
- Gia chủ nhắc nhở rất đúng, kế này không ổn, có thể không cần suy xét đến.
Lưu Cảnh lại ngưng thần nghĩ lại chỉ chốc lát, nói:
- Chuyện này có cách xử lý, chính là nói rõ ràng cho Châu Mục, mẫu thân của cửu nương qua đời, hiện đang giữ đạo hiếu, trong vòng một hai năm không nói chuyện kết hôn, xin Châu Mục hiểu rõ cửu nương vì mẫu thân mà hiếu đạo.
Ngay cả Từ Thứ bên cạnh cũng nhịn không được nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Lý do này của công tử không tệ, Châu Mục luôn luôn tự xưng là hiếu đạo, nếu ông kiên trì, chính là đánh vào mặt mình, mặt mũi này y có thể gánh không nổi.
Đào Thắng không khỏi vỗ vỗ trán, chính mình thật sự là hồ đồ rồi, ngay cả cái lý do này cũng không nghĩ ra.
Lưu Cảnh lại cười nói:
- Riêng việc này vẫn chưa được, gia chủ còn phải ở trong thư nói cho Châu Mục, quân tư vận cấp Tương Dương của Đào gia bị Hoàng Xạ giam, Đào gia không cách nào vận chuyển tiền lương cho Tương Dương được nữa, đặc biệt cầu viện với Châu Mục!
Từ Thứ cười ha ha.
- Công tử, thuộc hạ thật sự là phục công tử rồi, kế lấy độc trị độc này cũng nghĩ ra, không tệ, quả nhiên là diệu kế, Châu Mục muốn tiền lương, phải thay Đào gia giải quyết vấn đề.
Lưu Cảnh ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Đào Thắng.
- Gia chủ, như thế nào?
Đào Thắng yên lặng gật gật đầu.
- Có thể nói như vậy.
Lưu Cảnh thấy vẻ mặt y vẫn như cũ, cũng không có vui mừng khi giải quyết được vấn đề, liền lại hỏi y:
- Gia chủ còn có chỗ nào khó xử?
Đào Thắng lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:
- Đây chỉ là tạm thời giải quyết xong nguy cơ của Châu Mục, vậy Hoàng gia chặt đứt thương lộ của Đào gia thì làm sao bây giờ? Cho dù Châu Mục tạo áp lực, chúng ta vận chuyển tiền lương đến Tương Dương y không dám giam, nhưng hàng hóa khác nữa, hàng hóa từ Tương Dương chở tới đây nên làm thế nào bây giờ? Vấn đề hiện tại là toàn gia tộc đều phản đối ta, Cảnh công tử, một khi ta bị bãi miễn vị trí gia chủ, chỉ sợ những biện pháp này đều không thể thực thi.
Việc Hoàng Xạ cắt đứt thương lộ của Đào gia, Lưu Cảnh nhất thời cũng vô kế khả thi, tuy nhiên, bảo vệ vị thế gia chủ Đào Thắng, Lưu Cảnh lại có biện pháp, hắn ngẫm nghĩ một chút thuận miệng nói:
- Chuyện này để vãn bối suy xét một chút, vãn bối sẽ hết sức trợ giúp gia chủ.
.....
Đào Thắng cáo từ, Từ Thứ cười nói:
- Có một số việc, công tử là không muốn để Đào Thắng biết, đúng không!
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười.
- Nguyên Trực hiểu lòng ta vậy. Ông dù sao cũng là gia chủ, phải giữ gìn lợi ích của tộc nhân, cho nên có một số việc chưa chắc ông đồng ý để ta làm, chờ ta làm xong, ông cho dù phản đối cũng không còn kịp rồi.
Lúc này, Huyện thừa Chu Tuần bước nhanh vào gian phòng, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Tư mã!
- Chu Huyện thừa, có chuyện ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, về việc nội loạn Đào gia, ngươi biết được bao nhiêu?
.....
Ở thành đông Sài Tang có một tửu quán ước chừng năm mẫu đất, tên là "Kinh Thủy Cư" ở Sài Tang cực kỳ nổi danh, quanh năm khách nhân nối liền không dứt, kinh doanh thịnh vượng.
Giữa trưa, Đào Quần như thường lệ, chậm rãi từ từ đi tới tửu quán Kinh Thủy Cư, mỗi ngày giữa trưa y đều tới nơi này ăn cơm, đã thành một thói quen.
Đi đến trước cửa tửu quán, lại vừa lúc gặp lão hữu Châu Hâm, Châu Hâm và Đào Quần quan hệ cá nhân vô cùng tốt, có thể nói không có gì giấu nhau, hai ngày trước, Đào Quần còn kể lể với Châu Hâm, nói với y về sự bất lực của gia chủ Đào Thắng và sự hỗn loạn trong gia tộc.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp, Đào Quần chắp tay cười nói:
- Nhị ca, thật sự là khéo léo a! Chúng ta lại gặp.
- Đào lão đệ, ta là tìm đệ có việc, chúng ta lên lầu rồi nói.
Đào Quần thấy vẻ mặt y nghiêm túc, liền gật gật đầu, cùng y lên lầu, hai người ngồi xuống, Châu Hâm lấy ra một phong thư đưa cho Đào Quần.
- Đệ xem thử đi!
Đào Quần thấy vẻ mặt y thần bí, không khỏi nghi ngờ tiếp nhận thư, chỉ nhìn thoáng qua ngoài thư liền cả kinh đứng lên, đây chính là thứ Hoàng Tổ viết cho y.
Châu Hâm một tay kéo y ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Lão đệ, không cần ngạc nhiên, hãy bình tĩnh.
Đào Quần mở thư ra nơm nớp lo sợ, vội vàng xem qua một lần, thư viết rất đơn giản, nội dung chỉ có một, chỉ cần y suất lĩnh tộc nhân huỷ bỏ vị thế gia chủ của Đào Thắng, Hoàng Tổ ủng hộ y làm gia chủ mới, cũng cam đoan lợi ích của Đào gia.
Đào Quần nhìn xem kinh hãi lạnh mình, sau một lúc lâu mới nói:
- Làm sao lại tìm tới đệ?
- Hoàng Thái Thủ đương nhiên hiểu Đào gia, lấy uy vọng trong gia tộc, ngoại trừ Đào Thắng, chính là đệ rồi, đệ nói Hoàng Thái Thủ có thể không tìm đệ sao?
Đào Quần ngồi yên sau một lúc lâu, mới thở thật dài.
.......
Sau nửa canh giờ, Đào Quần từ tửu quán đi ra, lúc đi vào thì thong thả, khi đi ra khi lại tâm sự nặng nề, lúc này, một chiếc xe ngựa chạy qua, ngừng lại.
- Quần thúc, điệt nhi đang tìm thúc khắp nơi?
Cửa kính xe lộ ra Chu Tuần vẻ mặt thành khẩn tươi cười.
Đào Chu hai nhà có quan hệ thông gia nhiều đời, quan hệ cực kỳ chặt chẽ, Đào Quần đương nhiên rất quen thuộc với, Chu Tuần là Huyện thừa, bình thường cũng thường lui tới, nếu thường lui tới, Đào Quần sẽ cười tủm tỉm chào hỏi, nhưng hôm nay y không có tâm tư.
- Hiền điệt, chuyện gì?
Chu Tuần lấy ra một bao vải đỏ, cười thần bí nói:
- Quần thúc vẫn muốn khối thương ngọc kia không, điệt nhi đã lấy được rồi.
Yêu thích lớn nhất của Đào Quần chính là thu thập mỹ ngọc, có thể được xưng tụng là ngọc si, y góp nhặt mấy trăm khối mỹ ngọc đủ loại, thường xuyên thức trắng đêm trong quan phòng cẩn thận ngắm.
Trước đó vài ngày, có người muốn bán ra một khối thương ngọc, đáng tiếc vừa lúc gặp chiến tranh, khi Đào Quần nhận được tin tức, người bán ngọc đã rời Sài Tang, khiến Đào Quần hối hận một đoạn thời gian rất dài, đây chính là thương ngọc hiếm thấy a!
Lúc này Đào Quần lập tức mừng rỡ, cũng không cố thượng Hoàng Tổ mang đến cho y tâm sự, mở cửa lên xe ngựa, sốt ruột khó chịu nổi nói:
- Hiền điệt, mau lấy ngọc ra cho ta xem!
Đúng lúc này, phía sau Đào Quần bỗng nhiên xuất hiện một người áo đen, dùng cánh tay ghìm chặt cổ của y, Đào Quần theo bản năng hô to, một mảnh vai rach chuẩn xác nhét vào trong miệng của y.
"Ô ô "
Chu Tuần lạnh lùng nhìn y một cái, kéo lên xe, xe ngựa nhanh chóng khởi động, hướng quân doanh phía nam trước mặt chạy nhanh đi.
......
Lảo đảo một cái, Đào Quần bị đẩy mạnh vào một gian phòng, trong phòng trống rỗng, ánh sáng sáng ngời, chỉ bày đặt một cái giường, ngồi giường là một gã tướng lĩnh trẻ tuổi, chính là chủ nhân Sài Tang Lưu Cảnh, ở phía sau hắn và hai bên, hơn mười người đại hán cởi trần.
Đào Quần trong lòng kinh ngạc vạn phần, đồng thời lại cực kỳ bất an, vội vàng quỳ xuống đi bái lễ.
- Tiểu dân Đào Quần, bái kiến Lưu Tư mã.
Lưu Cảnh nhưng không có để ý đến y, lạnh lùng ra lệnh:
- Đưa vào đây!
Một gã nam tử trẻ khoảng mười tám mười chín tuổi từ bên ngoài bị đẩy mạnh vào, bộ dạng tuấn tú, phóng khoáng, chinh là tiểu nhi tử Đào Bính mà Đào Quần yêu thương nhất.
Hai cha con không ngờ lại gặp mặt ở trong này, hai người ngơ ngác nhìn nhau, lúc này Lưu Cảnh một tiếng quát chói tai:
- Đánh đến chết cho ta!
Một gã Đại Hán mình trần một quyền đánh Đào Bính, vài tên hung ác tay đấm lên một loạt, quyền cước với Đào Bính gia tăng.
........
Nhưng Lưu Cảnh thật không ngờ, không ngờ Lưu Biểu viết thư yêu cầu Đào Trạm làm thiếp Lưu Tông, việc này khiến trong lòng Lưu Cảnh có một ngọn lửa giận không kìm nén được.
Hắn tin rằng Lưu Biểu hoàn toàn biết quan hệ của mình và Đào Trạm, lại chặn ngang một đòn, cướp đi nữ nhân mình yêu thích, tặng cho đứa con rác rưởi kia của ông, đây là sỉ nhục mình sao?
Lưu Cảnh bắt buộc mình tỉnh táo lại, hắn tin tưởng Lưu Biểu không phải là bởi vì yêu thương nhi tử mà cưỡng ép Đào Trạm, đường đường là Châu Mục sẽ không làm loại việc khác người này, vậy Lưu Biểu là vì cái gì?
Lúc này, Từ Thứ bên cạnh tiếp lời nói:
- Cảnh công tử, chỉ sợ nguyên nhân của Châu Mục là bởi vì công tử đó.
Đào Thắng đứng ở một bên, lời của Từ Thứ không thể nói quá rõ ràng, nhưng Từ Thứ đẩy một chút như vậy, Lưu Cảnh liền hiểu được, Lưu Biểu cũng không phải là vì đứa con, mà là vì mình.
Ông là muốn thông qua tiền lương khống chế mình, Lưu Biểu không muốn Đào gia thành hậu thuẫn tiền lương cho mình, phòng ngừa mình tự lập, cho nên liền dùng biện pháp yêu cầu Đào Trạm, đến đoạn tuyệt quan hệ của mình và Đào gia, nói cho cùng, Lưu Biểu còn có một chút không tín nhiệm mình như vậy.
Kỳ thật Lưu Biểu giống như Hoàng Tổ, đều là dùng kế rút củi dưới đáy nồi, đều phát hiện Đào gia quan trọng với mình, nhưng Lưu Cảnh vẫn có một chút không ngờ là, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Lưu Biểu, khả năng lớn nhất vẫn là có quan hệ với người kề bên gối.
Hiện tại mấu chốt là thái độ của Đào gia, Đào Thắng sẽ bị ảnh hưởng bới áp lực của Lưu Biểu không? Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, liền hỏi Đào Thắng:
- Gia chủ chuẩn bị làm cách nào?
Đào Thắng thở dài.
- Gia phụ đã đáp ứng Cảnh công tử, trong vòng hai năm, sẽ không xem xét đến hôn sự của tiểu nữ, chính là vì cái hứa hẹn này, gia phụ đặc biệt đem tiểu nữ đi, ta đương nhiên sẽ không đáp ứng Châu Mục.
Tuy rằng nói như vậy, trên mặt của Đào Thắng lại có nỗi khổ, nếu y có thể đón lấy áp lực, y cũng sẽ không tìm đến Lưu Cảnh xin giúp đỡ rồi, chọc giận Lưu Biểu, Đào gia ở Kinh Châu liền hoàn toàn xong rồi, việc phụ thân lo lắng nhất, rốt cục vẫn đã xảy ra.
Lưu Cảnh cảm thấy y khó xử, liền cười nói:
- Gia chủ có chuyện gì khó xử, cứ việc nói rõ.
- Ôi!
Đào Thắng thở dài một tiếng nói:
- Thực không dối gạt công tử, hiện tại Đào gia đã lâm vào hỗn loạn cực kỳ lớn, ít nhất có nhiều hơn một nửa tộc nhân đều bất mãn đối với ta, cho rằng vì ta mà dẫn đến việc thương lộ của Đào gia bị cắt đứt, cũng không ít tộc nhân yêu cầu cửu nương lập tức trở về Sài Tang, giải thích rõ ràng việc Hoàng Dũng.
Đây vẫn chỉ là bởi vì áp lực của Hoàng gia, nếu để cho bọn họ biết rằng Châu Mục đã bức bách, Đào gia sẽ càng thêm hỗn loạn, dựa theo tộc quy, nếu có sáu người tộc nhân trở lên phản đối, như vậy gia tộc liền có thể ở từ đường bãi miễn chức gia chủ của ta, khi đó, ta liền khống chế không nổi thế cục rồi.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng chậm rãi rảo bước trong phòng, hắn đương nhiên biết Đào gia đối với mình quan trọng, mặc dù trên tay hắn còn còn thừa tiền lương, nhưng tối đa cũng chỉ có thể duy trì nửa năm.
Thẳng thắn mà nói, Lưu Cảnh cũng không nghĩ dựa vào tiền lương Kinh Châu, thậm chí Hoàng Tổ sẽ trăm phương nghìn kế chặn tiền lương Kinh Châu, cắt hậu cần tiếp viện của mình, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào ủng hộ của Đào gia và Chu gia.
Hiện tại Đào gia hỗn loạn, là dùng mưu kế thâm độc với mình, hắn có thể nào khoanh tay đứng nhìn?
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói:
- Ngài có thể viết thư nói cho Châu Mục, cửu nương trên đường đưa đi Tương Dương bị Hoàng Xạ cướp đi, để Châu Mục tìm Hoàng Tổ mà đòi người.
Sắc mặt của Đào Thắng hơi tái nhợt, y cho tới bây giờ cũng không phải là một người cả gan làm loạn, nổi tiếng cẩn thận, muốn cho y dùng loại biện pháp lừa gạt Lưu Biểu này, một khi bị Lưu Biểu biết, chẳng phải là tội khi quân?
Trầm mặc một lát, Đào Thắng lại hỏi:
- Việc này sẽ ảnh hưởng thanh danh của cửu nương, công tử còn có phương án khác không?
Đào Thắng một câu nhắc nhở Lưu Cảnh, quả thật, kế sách mặc dù không tệ, nhưng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Đào Trạm, mỗi người đều nghĩ đến Đào Trạm bị Hoàng Xạ cướp đi, trung gian chuyện gì xảy ra, không biết sẽ có lời đồn như thế nào.
Lưu Cảnh gật gật đầu, đồng ý băn khoăn.
- Gia chủ nhắc nhở rất đúng, kế này không ổn, có thể không cần suy xét đến.
Lưu Cảnh lại ngưng thần nghĩ lại chỉ chốc lát, nói:
- Chuyện này có cách xử lý, chính là nói rõ ràng cho Châu Mục, mẫu thân của cửu nương qua đời, hiện đang giữ đạo hiếu, trong vòng một hai năm không nói chuyện kết hôn, xin Châu Mục hiểu rõ cửu nương vì mẫu thân mà hiếu đạo.
Ngay cả Từ Thứ bên cạnh cũng nhịn không được nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Lý do này của công tử không tệ, Châu Mục luôn luôn tự xưng là hiếu đạo, nếu ông kiên trì, chính là đánh vào mặt mình, mặt mũi này y có thể gánh không nổi.
Đào Thắng không khỏi vỗ vỗ trán, chính mình thật sự là hồ đồ rồi, ngay cả cái lý do này cũng không nghĩ ra.
Lưu Cảnh lại cười nói:
- Riêng việc này vẫn chưa được, gia chủ còn phải ở trong thư nói cho Châu Mục, quân tư vận cấp Tương Dương của Đào gia bị Hoàng Xạ giam, Đào gia không cách nào vận chuyển tiền lương cho Tương Dương được nữa, đặc biệt cầu viện với Châu Mục!
Từ Thứ cười ha ha.
- Công tử, thuộc hạ thật sự là phục công tử rồi, kế lấy độc trị độc này cũng nghĩ ra, không tệ, quả nhiên là diệu kế, Châu Mục muốn tiền lương, phải thay Đào gia giải quyết vấn đề.
Lưu Cảnh ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Đào Thắng.
- Gia chủ, như thế nào?
Đào Thắng yên lặng gật gật đầu.
- Có thể nói như vậy.
Lưu Cảnh thấy vẻ mặt y vẫn như cũ, cũng không có vui mừng khi giải quyết được vấn đề, liền lại hỏi y:
- Gia chủ còn có chỗ nào khó xử?
Đào Thắng lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:
- Đây chỉ là tạm thời giải quyết xong nguy cơ của Châu Mục, vậy Hoàng gia chặt đứt thương lộ của Đào gia thì làm sao bây giờ? Cho dù Châu Mục tạo áp lực, chúng ta vận chuyển tiền lương đến Tương Dương y không dám giam, nhưng hàng hóa khác nữa, hàng hóa từ Tương Dương chở tới đây nên làm thế nào bây giờ? Vấn đề hiện tại là toàn gia tộc đều phản đối ta, Cảnh công tử, một khi ta bị bãi miễn vị trí gia chủ, chỉ sợ những biện pháp này đều không thể thực thi.
Việc Hoàng Xạ cắt đứt thương lộ của Đào gia, Lưu Cảnh nhất thời cũng vô kế khả thi, tuy nhiên, bảo vệ vị thế gia chủ Đào Thắng, Lưu Cảnh lại có biện pháp, hắn ngẫm nghĩ một chút thuận miệng nói:
- Chuyện này để vãn bối suy xét một chút, vãn bối sẽ hết sức trợ giúp gia chủ.
.....
Đào Thắng cáo từ, Từ Thứ cười nói:
- Có một số việc, công tử là không muốn để Đào Thắng biết, đúng không!
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười.
- Nguyên Trực hiểu lòng ta vậy. Ông dù sao cũng là gia chủ, phải giữ gìn lợi ích của tộc nhân, cho nên có một số việc chưa chắc ông đồng ý để ta làm, chờ ta làm xong, ông cho dù phản đối cũng không còn kịp rồi.
Lúc này, Huyện thừa Chu Tuần bước nhanh vào gian phòng, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Tư mã!
- Chu Huyện thừa, có chuyện ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, về việc nội loạn Đào gia, ngươi biết được bao nhiêu?
.....
Ở thành đông Sài Tang có một tửu quán ước chừng năm mẫu đất, tên là "Kinh Thủy Cư" ở Sài Tang cực kỳ nổi danh, quanh năm khách nhân nối liền không dứt, kinh doanh thịnh vượng.
Giữa trưa, Đào Quần như thường lệ, chậm rãi từ từ đi tới tửu quán Kinh Thủy Cư, mỗi ngày giữa trưa y đều tới nơi này ăn cơm, đã thành một thói quen.
Đi đến trước cửa tửu quán, lại vừa lúc gặp lão hữu Châu Hâm, Châu Hâm và Đào Quần quan hệ cá nhân vô cùng tốt, có thể nói không có gì giấu nhau, hai ngày trước, Đào Quần còn kể lể với Châu Hâm, nói với y về sự bất lực của gia chủ Đào Thắng và sự hỗn loạn trong gia tộc.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp, Đào Quần chắp tay cười nói:
- Nhị ca, thật sự là khéo léo a! Chúng ta lại gặp.
- Đào lão đệ, ta là tìm đệ có việc, chúng ta lên lầu rồi nói.
Đào Quần thấy vẻ mặt y nghiêm túc, liền gật gật đầu, cùng y lên lầu, hai người ngồi xuống, Châu Hâm lấy ra một phong thư đưa cho Đào Quần.
- Đệ xem thử đi!
Đào Quần thấy vẻ mặt y thần bí, không khỏi nghi ngờ tiếp nhận thư, chỉ nhìn thoáng qua ngoài thư liền cả kinh đứng lên, đây chính là thứ Hoàng Tổ viết cho y.
Châu Hâm một tay kéo y ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Lão đệ, không cần ngạc nhiên, hãy bình tĩnh.
Đào Quần mở thư ra nơm nớp lo sợ, vội vàng xem qua một lần, thư viết rất đơn giản, nội dung chỉ có một, chỉ cần y suất lĩnh tộc nhân huỷ bỏ vị thế gia chủ của Đào Thắng, Hoàng Tổ ủng hộ y làm gia chủ mới, cũng cam đoan lợi ích của Đào gia.
Đào Quần nhìn xem kinh hãi lạnh mình, sau một lúc lâu mới nói:
- Làm sao lại tìm tới đệ?
- Hoàng Thái Thủ đương nhiên hiểu Đào gia, lấy uy vọng trong gia tộc, ngoại trừ Đào Thắng, chính là đệ rồi, đệ nói Hoàng Thái Thủ có thể không tìm đệ sao?
Đào Quần ngồi yên sau một lúc lâu, mới thở thật dài.
.......
Sau nửa canh giờ, Đào Quần từ tửu quán đi ra, lúc đi vào thì thong thả, khi đi ra khi lại tâm sự nặng nề, lúc này, một chiếc xe ngựa chạy qua, ngừng lại.
- Quần thúc, điệt nhi đang tìm thúc khắp nơi?
Cửa kính xe lộ ra Chu Tuần vẻ mặt thành khẩn tươi cười.
Đào Chu hai nhà có quan hệ thông gia nhiều đời, quan hệ cực kỳ chặt chẽ, Đào Quần đương nhiên rất quen thuộc với, Chu Tuần là Huyện thừa, bình thường cũng thường lui tới, nếu thường lui tới, Đào Quần sẽ cười tủm tỉm chào hỏi, nhưng hôm nay y không có tâm tư.
- Hiền điệt, chuyện gì?
Chu Tuần lấy ra một bao vải đỏ, cười thần bí nói:
- Quần thúc vẫn muốn khối thương ngọc kia không, điệt nhi đã lấy được rồi.
Yêu thích lớn nhất của Đào Quần chính là thu thập mỹ ngọc, có thể được xưng tụng là ngọc si, y góp nhặt mấy trăm khối mỹ ngọc đủ loại, thường xuyên thức trắng đêm trong quan phòng cẩn thận ngắm.
Trước đó vài ngày, có người muốn bán ra một khối thương ngọc, đáng tiếc vừa lúc gặp chiến tranh, khi Đào Quần nhận được tin tức, người bán ngọc đã rời Sài Tang, khiến Đào Quần hối hận một đoạn thời gian rất dài, đây chính là thương ngọc hiếm thấy a!
Lúc này Đào Quần lập tức mừng rỡ, cũng không cố thượng Hoàng Tổ mang đến cho y tâm sự, mở cửa lên xe ngựa, sốt ruột khó chịu nổi nói:
- Hiền điệt, mau lấy ngọc ra cho ta xem!
Đúng lúc này, phía sau Đào Quần bỗng nhiên xuất hiện một người áo đen, dùng cánh tay ghìm chặt cổ của y, Đào Quần theo bản năng hô to, một mảnh vai rach chuẩn xác nhét vào trong miệng của y.
"Ô ô "
Chu Tuần lạnh lùng nhìn y một cái, kéo lên xe, xe ngựa nhanh chóng khởi động, hướng quân doanh phía nam trước mặt chạy nhanh đi.
......
Lảo đảo một cái, Đào Quần bị đẩy mạnh vào một gian phòng, trong phòng trống rỗng, ánh sáng sáng ngời, chỉ bày đặt một cái giường, ngồi giường là một gã tướng lĩnh trẻ tuổi, chính là chủ nhân Sài Tang Lưu Cảnh, ở phía sau hắn và hai bên, hơn mười người đại hán cởi trần.
Đào Quần trong lòng kinh ngạc vạn phần, đồng thời lại cực kỳ bất an, vội vàng quỳ xuống đi bái lễ.
- Tiểu dân Đào Quần, bái kiến Lưu Tư mã.
Lưu Cảnh nhưng không có để ý đến y, lạnh lùng ra lệnh:
- Đưa vào đây!
Một gã nam tử trẻ khoảng mười tám mười chín tuổi từ bên ngoài bị đẩy mạnh vào, bộ dạng tuấn tú, phóng khoáng, chinh là tiểu nhi tử Đào Bính mà Đào Quần yêu thương nhất.
Hai cha con không ngờ lại gặp mặt ở trong này, hai người ngơ ngác nhìn nhau, lúc này Lưu Cảnh một tiếng quát chói tai:
- Đánh đến chết cho ta!
Một gã Đại Hán mình trần một quyền đánh Đào Bính, vài tên hung ác tay đấm lên một loạt, quyền cước với Đào Bính gia tăng.
........
Tác giả :
Cao Nguyệt