Bình Hành Tình Nhân
Chương 5
Trên đường Lục Đế trở về viện nghiên cứu, anh đã mở toang cửa sổ, để cho gió lạnh nghênh diện mà đến giúp anh khôi phục bình tĩnh.
Không, người kia không có khả năng là Trữ Tuyên, sao có khả năng sẽ phát sinh chuyện linh hồn chiếm được thân thể chứ.
Anh vẫn không ngừng báo cho chính mình, nhưng lại nhịn không được muốn phủ định ý tưởng cố chấp của mình.
Nếu Nghiêm Tuyên không phải bị linh hồn Trữ Tuyên chiếm được, vậy là từ nơi nào nghe được nhiều bí mật ngày trước liên quan đến bọn họ như thế? Chuyện này rõ ràng chỉ có mình cùng Trữ Tuyên biết, hơn nữa Trữ Tuyên cũng không có khả năng đem loại chuyện này nói cho người thứ 3 nghe.
Lục Đế cũng không phải bài xích chuyện thần quái phi khoa học, mà là anh không dám khinh thường truyện liên quan tới Trữ Tuyên.
Anh sợ chính mình nghĩ sai rồi, bị người lừa, sau đó lại thường thống khổ vì mất đi người trọng yếu nhất.
“ Trữ Tuyên……"Lục Đế phủ kín mặt mình, thở ra một hơi thật sâu.
Lúc này, xe đã dừng lại ở trước cửa viện nghiên cứu, lái xe vì anh mở cửa ra môn “Viện trưởng, đã đến viện nghiên cứu……"
Kéo thân mình trầm trọng xuống xe, Lục Đế ngẩng đầu nhìn cửa chính đại lâu thí nghiệm, nhớ rõ năm đó nếu hai người làm thí nghiệm quá muộn đều sẽ đem cơm chiều mua được vào văn phòng giáo sư để ăn, mà mỗi một lần, Trữ Tuyên đều mặc áo thí nghiệm màu trắng đứng ở chỗ này chờ mình mua đồ trở về.
Vừa mới chính mình nhìn thấy người kia nếu thật là Trữ Tuyên……
Lục Đế dừng lại, ở trước đại lâu thí nghiệm dừng lại cước bộ.
Anh sờ sờ cằm mình, tựa hồ nghĩ tới chủ ý gì đó.
Lấy điện thoại di động ra, anh ấn số điện thoại Nghiêm Phi “ Chủ tịch, về chuyện Nghiêm Tuyên thiếu gia tôi muốn phiền ngài……"
Buổi sáng,gày kế, một chiếc limousine đứng ở cửa viện nghiên cứu.
“ Nghiêm Tuyên."
Ngay khi Trữ Tuyên quyệt miệng từ trên xe xuống dưới, Nghiêm Phi lạnh lùng gọi cậu lại.
“ Nhớ rõ lời cha dặn ngày hôm qua đấy, đừng cho cha thêm phiền toái nữa."Nghiêm Phi nhìn không chớp mắt, mặt không chút thay đổi, nhưng hắn trong lòng thực nghi hoặc.
Lục Đế kia chưa bao giờ thích cùng người tiếp xúc thế nhưng tự mình gọi điện thoại cho hắn, yêu cầu để con trai hắn đi vào viện nghiên cứu hỗ trợ, chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Hắn cũng không cho rằng đứa con trai từ nhỏ đã bị nuông chiều của hắn có thể thật sự giúp đỡ Lục Đế làm cái gì.
“ Dạ, ba ba……"Trữ Tuyên đáp, trên mặt bày ra khinh mạn, cậu cũng không dám quên giả bộ bày ra bộ dáng đại thiếu gia trước mắt Nghiêm chủ tịch.
Nghiêm Phi nhìn cậu một cái, không nói nhiều nữa, ngược lại lệnh lái xe lái xe rời đi.
Chờ xe đi xa sau, Trữ Tuyên mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người hướng tới viện nghiên cứu đi đến.
Cậu vốn không muốn đến, ít nhất không muốn nhanh như vậy sẽ thấy tên mà làm cậu đang tức điên lên, nhưng lại càng không nghĩ tới Lục Đế kia vốn không am hiểu giao tế thế nhưng cũng học được cách “ vận dụng quan hệ “, hại cậu sáng sớm đã bị người đến tận giường lôi dậy, ngay cả ngủ nướng cũng chưa được đủ.
“ Nếu không phải vì thế giới hòa bình, đừng để tôi dễ dàng tha thứ anh!"Trữ Tuyên một bên vừa thấp giọng lẩm bẩm, vừa tiến viện nghiên cứu.
Lục Đế chờ cậu rất sớm ngay tại trong phòng thí nghiệm, nhìn thấy cậu đi vào liền gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.
Bỗng nhiên cảm thấy người mà trước đây anh ghét, lúc này thoạt nhìn cũng không đáng giận như vậy, ngược lại hơn phân cảm giác quen thuộc.
Trữ Tuyên không nhìn ánh mắt Lục Đế, đi đến trước mặt anh, hai tay đút ở túi áo thí nghiệm “Lục Đế viện trưởng, anh hôm nay cố ý để ba tôi đem tôi tới đây là vì chuyện gì? Tôi còn nghĩ rằng mình ở cái viện nghiên cứu này một chút cũng không được hoan nghênh chứ……"
Trữ Tuyên cố ý dùng ngữ khí ngạo mạn nói chuyện, nhưng Lục Đế vẫn chưa bị cậu ảnh hưởng, ngược lại từ biểu tình của cậu vào giờ phút này lại khiến anh liên tưởng tới người kia trong quá khứ khi giận dỗi cũng cố ý tỏ ra ngạo mạn như thế.
Tựa hồ thật sự thực rất giống……
“ Nghiêm Tuyên thiếu gia, ba ba cậu đem cậu đưa đến viện nghiên cứu, là vì cho cậu học việc, ngày hôm qua là lần đầu tiên cậu thao tác thí nghiệm, thất bại cũng không quan trọng đâu."Lục Đế miễn cưỡng duy trì ngữ khí bình tĩnh, cố ý ở trước mặt mọi người đem nguyên nhân hôm qua Trữ Tuyên hổn hển rời đi đổ lỗi cho thao tác thí nghiệm, làm cho Trữ Tuyên nghe xong trong lòng ứa hỏa.
Cậu ngày hôm qua rõ ràng chưa đụng tới thiết bị thí nghiệm nào đã bị đuổi đi đi! Tên chết tiệt này cư nhiên còn dám bịa đặt như vậy.
Thấy trên mặt Trữ Tuyên lộ ra thần sắc mặt giận dữ, trong lòng Lục Đế lại thêm một lần khẩn trương.
Biểu tình như vậy…… Quả thật là đặc điểm của người kia ……
Cậu ta chẳng lẽ thật là Trữ Tuyên? Vậy hành vi man rợ ngày hôm qua mình đối cậu ta là …… Tự tìm đường chết sao?
“ Đến đây đi, Nghiêm Tuyên thiếu gia, hôm nay chúng ta bắt đầu từ đầu." Lục Đế kiềm chế trụ kinh ngạc cùng bất an trong lòng, xoay người đi hướng bàn điều khiển.
Trữ Tuyên cắn cắn môi, chỉ đành phải đi theo phía sau anh, lại không chú ý tới nhân viên viện nghiên cứu đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy viện trưởng thân thiết đối đãi người khác như vậy, lại tự mình dạy đối phương.
Nghe nói ngày hôm qua vị đại thiếu gia này thở phì phì lao ra viện nghiên cứu, viện trưởng còn cố ý đuổi theo kéo cậu ta trở về, hai người này rốt cuộc là cái loại quan hệ gì?
Lục Đế cùng Trữ Tuyên không chút nào để ý ánh mắt người khác, trực tiếp đi đến bên cạnh bàn điều khiển tận cùng bên trong phòng thí nghiệm.
“ Đầu tiên, từ môi trường nuôi cấy nhất phối chế đơn giản bắt đầu, cậu trước hết cấy một cái LB môi trường nuôi cấy thử xem……" Lục Đế tùy tay đem một cái phối phương đưa tới trong tay Trữ Tuyên, Trữ Tuyên tiếp nhận vừa thấy, khóe miệng không khỏi gợi lên một đạo đường cong.
Lục Đế nói là đưa qua phối phương LB môi trường nuôi cấy, rõ ràng đây là phối phương sàng chọn môi trường nuôi cấy! Anh ta muốn thử mình sao?
“ Tôi sẽ ở trong này nhìn cậui, nhớ kỹ, tôi muốn là LB môi trường nuôi cấy."Lục Đế ôm cánh tay, đứng ở cách đó không xa nhìn cậu.
Trữ Tuyên tùy tay đem phối phương kia ném vào ngăn kéo, sau đó mà bắt đầu ở trên dược tề tìm kiếm cần dung dịch động thủ xứng lượng.
“ Ngô…… Chuyển xanh rồi …" Cậu thuần thục đo lường số lượng gram, động tác căn bản không giống một kẻ học việc mà là một lão thủ phòng thí nghiệm.
Lục Đế nhấp hé miệng, anh biết, người trước mắt cũng không có lấy phối phương phối chế mà anh đứa, mà là dùng chân chính phối phương LB môi trường nuôi cấy để làm.
Nghiêm Tuyên này là người ngoài nghề căn bản không có khả năng biết LB môi trường nuôi cấy rốt cuộc là cái gì, trừ phi là cậu ta vận khí tốt, từng gặp qua…… Nhưng bước tiếp theo, có thể phán đoán ra đến tột cùng có phải gặp may hay không.
“ Thạch trắng……"
Thời điểm Trữ Tuyên xứng đến một bước cuối cùng, Lục Đế bỗng nhiên đi tiến lên, nhìn chằm chằm bảng điện tử cân bằng biểu hiện số lượng gram.
…… Hàm lượng thạch trắng quyết định trạng thái cố định của môi trường nuôi cấy, có thể dựa theo yêu thích của người thí nghiệm để điều chỉnh, Trữ Tuyên luôn ngại thạch trắng quá cứng rắn, cho nên phối chế ít vài gram luôn là thói quen của Trữ Tuyên ……
“ Bước tiếp theo thì sao? Lục Đế viện trưởng."Trữ Tuyên làm xong hết thảy, lại phát hiện Lục Đế tựa hồ đang ngẩn người, vì thế ở ở trước mặt anh phất phất tay.
Lục Đế lấy lại tinh thần, hai mắt thế nhưng có điểm ướt át, thanh âm nói chuyện cũng thoáng khàn khàn “Theo tôi tiến vào phòng vô khuẩn."
Trữ Tuyên thuận theo đi ở phía sau anh, hai người mặc tốt mũ, khẩu trang, đi vào trong phòng vô khuẩn âm u.
Lục Đế mở ra đèn huỳnh quang trên bàn điều khiển vô khuẩn, trên bàn hiện ra một vài môi trường nuôi cấy đã sớm chuẩn bị tốt.
“ Chích ngừa là một bước phi thường mấu chốt trong nghiên cứu vi sinh vật, muốn tôi làm mẫu cho cậu không?"Lục Đế chỉ vào đồ vật trên mặt bàn.
Trữ Tuyên đắc ý liếc mắt nhìn anh “không cần."
Muốn cậu như một nghiên cứu sinh mới đến nhìn xem những động tác chính trong thao tác rồi lặp lại, căn bản là đang xem nhẹ cậu!
Trữ Tuyên ở bên bàn điều khiển dừng lại, châm đèn cồn lên sau đó hai tay cùng sử dụng, một tay nắm môi trường nuôi cấy, một tay nắm bắt châm chích ngừa cùng khuẩn loại, thủ thế ổn định nhanh chóng.
Lục Đế vì thế hít sâu một hơi, trái tim mãnh liệt nhảy lên.
Tuy rằng chích ngừa là thao tác đơn giản, nhưng nếu là Nghiêm Tuyên đại thiếu gia chưa từng tiếp xúc qua những chuyện này, khẳng định sẽ luống cuống tay chân với đám dụng cụ này.
Mà người trước mặt hiện tại này không chút nào hoảng hốt, hơn nữa động tác đều cùng Trữ Tuyên năm đó giống nhau như đúc.
“ Xong!" Chích ngừa xong một môi trường nuôi cấy sau, Trữ Tuyên đem thành phẩm của mình đặt ở bên trái bàn điều khiển, Lục Đế lập tức đem môi trường nuôi cấy kia cầm lấy, vừa thấy, tay run lên một chút.
Môi trường nuôi cấy bị phân cách thành 3 khối chỉnh tề, mỗi khu vực lý một khối đều vẽ một chữ “Z" thật to, mà không phải gấp tuyến liên tục phổ biến thường dùng.
Lục Đế, tớ nói cậu nhé, tuyến lớn hơn ngược lại dễ dàng đem khuẩn loại làm hỗn độn, cho nên tớ chỉ vẽ một cái z, cậu không biết là tớ rất giống tô lạc sao?
Năm đó lời người nọ nói lại một lần nữa ở bên tai vang lên, khiến Lục Đế toàn thân run run.
Là Trữ Tuyên! Linh hồn trong thân thể thiếu niên trước mắt này thật là Trữ Tuyên……
“ Còn muốn làm cái gì?"Trữ Tuyên nhìn biểu tình Lục Đế, trong lòng đắc ý nghĩ, cậu còn gì để khảo tôi nào? Đừng quên loại chuyện chích ngừa này là năm đó tôi dậy anh nha .
Lục Đế buông xuống môi trường nuôi cấy, biểu tình cứng ngắc xoay người “Đi theo tôi…… Văn phòng."
“ Hừ!" Trữ Tuyên buông xuống dụng cụ, tắt đèn cồn, đứng dậy đi theo phía sau Lục Đế.
Cậu tuyệt không lo lắng, chính mình là Trữ Tuyên không thể giả đượ, mặc cho đối phương khảo nghiệm như thế nào, cậu cũng không làm sai.
Nhưng thật ra cậu muốn nhìn một chút, kế tiếp Lục Đế còn muốn dùng cái phương pháp gì để khó xử cậu.
Hai người rời đi phòng thí nghiệm, đi hướng văn phòng Lục Đế. Dọc theo đường đi, Lục Đế đều không nói chuyện, Trữ Tuyên cũng ôm ấp các loại suy đoán gắt gao đi theo đối phương.
Chờ hai người vào văn phòng, Lục Đế liền khóa cửa, anh dùng một bộ biểu tình khẩn trương nhìn thiếu niên trước mặt.
“ Tuyên……"Lục Đế hơi hơi mở ra miệng nói lời có chút gian nan “Thật sự…… Thật là cậu?"
“ Cậu rốt cục cũng tin." Thấy anh rốt cục cũng tin, Trữ Tuyên cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“ Tuyên…… Mình không nghĩ tới còn có thể gặp lại cậu……" tiếng nói Lục Đế trở nên khàn khàn, nước mắt cơ hồ muốn đoạt vành mắt mà ra “Mình không thể tin được là cậu, Tuyên……"
Thấy đối phương đỏ hai mắt, Trữ Tuyên lúc trước buồn bực nhất thời hóa thành hư ảo.
Cậu biết, Lục Đế kỳ thật thực cẩn thận cũng rất sợ hãi, trước khi không xác nhận thân phận của mình, cậu ta sẽ không dễ dàng tin tưởng mình.
“ Kỳ thật tớ cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Ngày đó gặp phải tai nạn xe cộ, tớ đã cho rằng tớ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới sau khi tỉnh lại liền biến thành đại thiếu gia này."Trữ Tuyên buông thõng tay, có chút bất đắc dĩ.
Suy xét đến Lệ Băng bọn họ hiện tại cùng Lục Đế là đối địch, cậu cũng không có đem chân tướng nói cho Lục Đế, chỉ là thoáng ngẩng đầu, đối với bạn tốt xa cách lâu ngày mỉm cười “Chúng ta có thể tính là mười năm không gặp đi? Mấy năm nay cậu có khỏe không, Lục Đế……"
“ Tuyên……" Thấy cậu lộ ra tươi cười mà mình quen thuộc, Lục Đế nhịn không được tiến lên, một tay ôm lấy đối phương vào trong lòng, tựa vào trên vai cậu, đau đớn thì thào “Mười năm qua không có lúc nào là mình không nhớ tới cậu, mình hối hận bản thân lúc trước vì cái gì không cùng cậu cùng đi tham gia cái vũ hội kia, nếu lúc ấy mình canh giữ ở bên cạnh cậu, cậu sẽ không……"
Nói xong, thanh âm Lục Đế trở nên nghẹn ngào, thống khổ áp lực ở cổ họng làm cho anh không thể cất ra tiếng.
“ Chuyện này không phải cậu sai…… Nếu không phải tớ bị tức giận đòi đi vũ hội, lại không có tuân thủ quy tắc giao thông, tớ cũng sẽ không bị tai nạn xe."Trữ Tuyên nhẹ nhàng vuốt ve tóc đối phương, có điểm đau lòng nói: “Cho nên, Lục Đế, cậu không cần tự trách, cái chết của tớ không có chút nào liên quan tới cậu, đừng tự trách……"
“ Mình không thể tha thứ bản thân, Tuyên. Mình phải trơ mắt nhìn cậu chết đi, lại bất lực, mình hận chính mình nhược tiểu như vậy."Lục Đế nắm chặt bả vai Trữ Tuyên “mười năm, mình cũng không nhớ rõ mười năm này mình đã sống qua thế nào ."
Mất đi thái dương trong lòng sau, anh giống như là đứa nhỏ lạc đường, vẫn bồi hồi ở trong bóng tối.
Anh chuyên chú vào nghiên cứu, cũng làm không ít chuyện tình hoang đường, lại vẫn không có biện pháp buông tưởng niệm đối Trữ Tuyên, cùng với khiển trách đối chính mình vô năng.
Hiện tại, Trữ Tuyên lại xuất hiện ở trước mặt anh, vì anh chiếu sáng con đường phía trước, cũng làm cho anh không còn mê võng.
Anh biết rõ, mình yêu Trữ Tuyên, không ai có thể đủ để thay thế được vị trí Trữ Tuyên ở trong lòng mình, tình cảm như vậy trải qua mười năm lên men sau, trở nên càng ngày càng thuần hậu, đã không thể tái áp lực.
Ngón tay Lục Đế nhẹ nhàng nâng Trữ Tuyên cằm lên, cúi đầu, hướng môi Trữ Tuyên tới gần “Tuyên……"
Trữ Tuyên vốn định hảo hảo thể nghiệm một chút cảm động cùng lão hữu gặp lại, cho Lục Đế một cái ôm cửu biệt, nhưng nhìn vẻ mặt đối phương mê luyến lại chuẩn bị cúi xuống hôn cậu, mặt cậu đỏ lên, lập tức tránh đi “Chờ, chờ một chút!"
“ Tuyên, mình … mình thích cậu!"Lục Đế gắt gao cầm tay Trữ Tuyên đặt ở trước ngực mình, làm cho Trữ Tuyên cảm nhận được trái tim anh đang kịch liệt nảy lên “Nơi này, bởi vì xuất hiện của cậu mà lại một lần nảy lên ……"
“ Ách…… Lục, Lục Đế, cậu……" hai gò má Trữ Tuyên ửng hồng, trong đầu hiện lên tất cả chuyện phát sinh trong văn phòng cùng Lục Đế ngày đó “Cậu, Cậu chừng nào thì biến thành đồng tính luyến ái?"
“ Mình nghĩ, đại khái là từ lúc bắt đầu quen cậu"Lục Đế một tay đặt lên phía sau cửa, đem Trữ Tuyên cố định ở trong lòng mình, lộ ra mỉm cười không biết làm thế nào “Tuyên, từ rất sớm trước kia mình đã yêu cậu, nhưng vẫn không có dũng khí nói ra miệng, cho nên sau tai nạn xe cộ, mình phi thường hối hận, nguyên tưởng rằng phân tình cảm này sẽ cứ như vậy mà bị vùi lấp, nhưng giờ cậu đã trở lại……"
“ Nhưng là, chúng ta…… Chúng ta là anh em…… Là……" Trữ Tuyên có chút nói năng lộn xộn, khuôn mặt đỏ bừng rũ mí mắt không dám nhìn Lục Đế.
Cậu không biết mình vì cái gì hoảng hốt như vậy, rõ ràng hẳn nên đường đường chính chính ưỡn ngực cự tuyệt đối phương, nhưng cậu lại nói không ra miệng, cậu không muốn lại nhìn biểu tình thương tâm của Lục Đế.
“ Tuyên, mười năm trước thời điểm cậu gặp chuyện không may, kỳ thật mình như muốn hỏng mất ……"Lục Đế dán tại bên tai cậu, thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi, có vẻ dị thường gợi cảm “Mình vẫn cố nén ái mộ đối với cậu, tự nói với bản thân chỉ cần giả làm bạn bè đứng ở bên cậu là được rồi, nhưng mỗi lần thấy cậu cùng người khác đi gần với nhau, mình đều nhịn không được muốn đem cậu từ bên họ kéo ra, mình chán ghét bọn họ đụng tới cậu, chán ghét cậu cùng bọn họ vừa nói vừa cười ……"
Trữ Tuyên hơi hơi sửng sốt, loại tâm tình này của Lục Đế, tựa hồ mình cũng có quá.
Không vui, mất hứng, giống như có cái gì trọng yếu cũng sắp bị người cướp đi …… Khi thấy Giang Dung tới gần Lục Đế, trong lòng cậu mạc danh kỳ diệu sản xuất một cỗ toan sáp.
Giang Dung là hoa khôi, thực được nam sinh hoan nghênh, bình thường bên người cô sẽ có một đám nam sinh, nhưng vô luận cô cùng người nào tới gần, mình đều không có sinh ra cái loại tâm tình này, duy độc thời điểm khi cô tới gần Lục Đế ……
Chẳng lẽ, chính mình bất mãn cũng không phải bởi vì Lục Đế đoạt đi rồi hoa khôi, mà là bởi vì Giang Dung đoạt đi Lục Đế?
Cái này nghĩa là cái gì?
Lục Đế cũng không nhận ra Trữ Tuyên mất tự nhiên, anh biết Trữ Tuyên sẽ không lập tức nhận mình, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng suốt mười năm, lúc này đã giống như hồng thủy vỡ đê, rốt cuộc dừng lại không được “Mình nghĩ chỉ cần mình che giấu tình cảm rồi làm một người bạn tốt bên cạnh cậu, nhưng không nghĩ tới cậu sẽ gặp tai nạn xe…… Cái này như là trừng phạt mà ông trời giáng xuống cho mình, bởi vì mình giấu diếm cậu, cho nên mới cướp đi thứ quan trọng nhất của mình."
Anh dừng một chút, hít vào một hơi, tiếp tục nói: “Từ đó về sau, mình giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, trầm mê vào nghiên cứu, cũng cùng người khác lên giường, muốn mượn chuyện này để thoát khỏi tưởng niệm với cậu. Nhưng mỗi một lần, mình đều kìm lòng không đậu mà đem người khác trở thành cậu, Tuyên, ở trong lòng mình chỉ có mình cậu thôi, mặc kệ cậu có nhận hay không, mình cũng không muốn lại mất cậu lần thứ hai, nếu khiến cậu cảm thấy chán ghét, cậu có thể tùy thời đẩy mình ra ……"
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi đối phương, say mê mà cắn nuốt đôi môi cánh hoa mềm mại.
“……" Trữ Tuyên trợn to hai mắt nhìn đối phương, đôi tay nguyên bản kháng cự chặt chẽ cũng dần buông ra, buông thõng ở bên cạnh người.
Lục Đế chưa từng ở trước mặt cậu biểu lộ ra thân mật, cho nên bản thân cậu vẫn nghĩ rằng hai người chỉ là tình như thủ túc, chưa bao giờ nhận thấy được phân hữu tình này, kỳ thật nó sớm đã thay đổi theo thời gian trôi qua.
Lục Đế hôn cũng không làm cho cậu cảm thấy chán ghét hoặc là ghê tởm, cứ tiếp tục như thế, tựa hồ cũng không quá khó nhận ……
Dù rằng ở trong tim Trữ Tuyên như đang có người đánh trống, nhưng cậu đã không còn đường thối lui, sau lưng dựa vào ván cửa, phía trước là thân hình Lục Đế cao lớn, đường lui đều bị chặt chẽ phong tỏa.
Ngay tại trước khi cậu bắt đầu tâm hoảng ý loạn, Lục Đế đã sớm nhân cơ hội xâm nhập, lấy đầu lưỡi lướt qua hàm răng Trữ Tuyên, dây dưa với lưỡi cậu.
“ Ngô……"Trữ Tuyên mặt đỏ tai hồng, cậu không thể tin được người trước mặt này thoạt nhìn một bộ học giả nhã nhặn lại có kĩ thuật hôn thành thạo như thế, làm cho chính cậu bị anh nắm mũi dắt đi, dần dần ngăn cản không được thế công của anh.
Khi phát giác thân thể Trữ Tuyên trở nên hư nhuyễn, Lục Đế dùng cánh tay đỡ lấy cậu, nâng thân thể cậu lên.
Thấy hai gò má cậu phiếm hồng, đôi mắt thủy doanh, cũng không có ý cự tuyệt, trong lòng Lục Đế không khỏi khẽ động, áp môi lên trán đối phương, thấp giọng hỏi: “ Tuyên,,mình nghĩ…… Mình muốn cậu ……"
“ Ừm……"Trữ Tuyên hơi hơi gật đầu một cái, nhưng trong đầu bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại “Hả?"
“ Có thể chứ? Tuyên, mình từng ảo tưởng qua vô số lần được chạm vào thân thể cậu như thế này ……" trong mắt Lục Đế *** thiêu đốt, vươn tay đụng vào bờ ngực Trữ Tuyên, nhẹ nhàng kéo ra áo khoác trắng của cậu.
“ Chờ… chờ đã!"Trữ Tuyên sợ tới mức lập tức nắm chặt quần áo của mình, khẩn trương nhìn anh “Cậu, cậu sẽ không muốn như ngày hôm qua…… Với tớ như thế đi? Đau…… Đau chết!"
Lục Đế mạnh mẽ nhớ tới ngày hôm qua mình đã làm gì Trữ Tuyên ở ngay tại văn phòng này, cả người tựa như lọt vào một công kích đầy sấm rền, tất cả tâm tình sung sướng đều bị nổ tung lên tới chín tầng mây.
Đúng vậy, anh…… Anh từng đối Trữ Tuyên làm ra cái loại chuyện cầm thú không bằng!
Không cần, dừng tay……
Lục Đế, không cần đối với tôi như vậy……
Van cầu anh, đau quá……
Lục Đế trong đầu tràn đầy tiếng khóc Trữ Tuyên. Đương nhiên, đó chỉ là do anh ảo tưởng, bởi vì ngày hôm qua miệng Trữ Tuyên bị anh bịt chặt, căn bản nói không nên lời dù chỉ một câu.
Chẳng lẽ đây là báo ứng? Bởi vì chính mình bình thường quá phóng túng, cho nên để cho Trữ Tuyên thấy một mặt cực kì ghê tởm của mình?
Trữ Tuyên ngồi ở bên người Lục Đế, có chút không biết làm sao.
Không khí vừa mới nãy, cậu thiếu chút nữa sẽ rơi vào, nhưng Lục Đế vừa nghe cậu nhắc tới chuyện hôm qua, bỗng nhiên trở nên thực uể oải, ngồi ở sô pha cả buổi không nói chuyện.
Cậu ta là đang sám hối vì tội đã phạm hôm qua với mình sao?
Mắt thấy hai tay Lục Đế nắm chặt thành quyền đặt ở trên đầu gối, sắc mặt anh tái nhợt, Trữ Tuyên thở dài, khuyên giải an ủi nói:" Thôi nào, người không biết không có tội, dù sao lúc ấy cậu cũng không biết trong thân thể này là tớ, coi như không cẩn thận phạm sai lầm, tớ hào phóng tha thứ cho cậu đấy!"
“ Không được…… Mình không thể tha thứ cho bản thân, mình thế nhưng thương tổn tới cậu ….."Lục Đế bưng kín mặt, cúi đầu uể oải vạn phần “Tuyên, mình, mình không nghĩ tới sẽ thương tổn cậu……"
“ Dù sao thương tổn thì cũng thương tổn qua, kỳ thật mình không ngại, cho nên cậu cũng nên học cách tha thứ cho bản thân, không cần rối rắm không dứt."Trữ Tuyên ngồi trên so pha, một tay ôm bả vai Lục Đế, cười hắc hắc “Đến đây, Lục cô nương, cười cho đại gia xem cái coi !"
Lục Đế ngẩng đầu, nhìn Trữ Tuyên sang sảng tươi cười, giống như bị cuốn hút nên cũng mỉm cười “Tuyên, bộ dáng của cậu chẳng thay đổi gì cả."
Biến đổi chỉ có chính anh …… Trở nên càng ngày càng xấu xí và vặn vẹo.
“ Đó là bởi vì tớ bây giờ mới hai mươi tư tuổi, mà cậu đã là đại thúc ba mươi tư rồi!"Trữ Tuyên vỗ vỗ lên mặt Lục Đế, có chút trêu cợt mà xoa bóp hai má anh “Hơn nữa Nghiêm Tuyên thiếu gia mới mười tám tuổi, kêu cậu đại thúc cũng vừa vặn, cậu là tên đại thúc thối, ngay cả đứa trẻ nhỏ tuổi như thế cũng đạp hư!"
“ Tuyên……"Lục Đế xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, đem trán mình dán trên ngực cậu “Đó là bởi vì mình nhớ cậu tới cuồng, mới đem cái tên dâng lên tận cửa kia làm thế thân cho cậu, tha thứ mình đi, mình chỉ thích cậu ……"
Trữ Tuyên không trả lời, nhưng tim đập lại càng thêm gia tốc, khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Tựa hồ phát giác được đối phương tim đập gia tốc, Lục Đế thoáng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn cậu.
Trữ Tuyên ngượng ngùng mà quay đi “Tớ đã nghe cậu nói vài lần rồi đấy, ngu ngốc!"
“ Vậy, mình đây…… Mình có thể…… Có thể có được cậu sao?"Lục Đế lắp bắp hỏi, khuôn mặt luôn luôn không chút biểu tình cũng nhiễm thượng đỏ ửng.
“ Cái loại chuyện này! Tớ……" Trữ Tuyên đang muốn cự tuyệt, lại bị biểu tình đáng thương này của Lục Đế mà chần chờ.
Đây là Lục Đế trước kia bị bọn học đệ tôn là băng sơn học trưởng sao? Cậu ta cũng sẽ thẹn thùng, cũng sẽ mặt đỏ?
Thấy Trữ Tuyên không có cự tuyệt, Lục Đế phóng đại lá gan, nghiêng thân đem môi lại dán ở trên môi Trữ Tuyên.
“ Lục……" lời nói Trữ Tuyên bị lưu ở trong cổ họng, cảm giác quái dị lại lần nữa xâm nhập mà đến, không quá bao lâu, cậu liền trở nên mặt đỏ tới mang tai.
Đáng chết! Kĩ thuật hôn của cái tên này thuần thục như thế, rốt cuộc đã cùng bao nhiêu người phát sinh qua cái quan hệ này !
Tuy rằng biết Lục Đế chưa bao giờ đối với bất luận kẻ nào giao ra chân tâm, nhưng đáy lòng vẫn có điểm không thoải mái, hay là, đây là cái gọi là …… Ghen tị?
Khi trong đầu Trữ Tuyên hiện lên ý tưởng này, cậu nhất thời choáng váng, thân thể cũng không tự chủ mà hùa theo công kích của Lục Đế, ngửa người ngã về phía sô pha ở sau lưng.
Không chỉ đối Giang Dung khó chịu, hiện tại chính mình còn ghen tị với những người mà Lục Đế đã từng phát sinh quan hệ?
Không xong, chẳng lẽ chính mình đã ở trong bất tri bất giác biến thành đồng tính luyến ái?
Mình, cũng thích Lục Đế?
Lục Đế cởi bỏ áo thí nghiệm cùng sơ mi trên người Trữ Tuyên, từ hai má cậu, cằm, môi hôn đến trên cổ cậu.
Ngô oa…… Thật ngứa ! Trữ Tuyên bưng kín miệng mình, cảm giác này rất kì quái!
“ A……" đột nhiên, Trữ Tuyên cảm thấy đối phương nhẹ nhàng nắm lấy thứ nổi lên trên ngực mình, nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thể cũng hơi hơi phát run.
Thấy đối phương phản ứng ngây ngô như thế, Lục Đế mỉm cười, sau đó cúi đầu, một cái khẽ hôn dừng ở trên xương quai xanh của Trữ Tuyên.
“ Lục…… Lục Đế……"Trữ Tuyên hữu khí vô lực đỡ lấy cái trán Lục Đế “Như vậy rất kì quái……"
“ Tuyên, ngày hôm qua thương tổn cậu, mình thực áy náy…… Để mình ôn nhu với cậu một lần, được không?"Lục Đế ôn nhu nói, ngón tay ở trên vật hồng nhạt đảo quanh, làm cho nó dần dần trở nên cứng thẳng lên.
“ Ưm……"Trữ Tuyên cắn chặt môi dưới, không muốn phát ra thanh âm làm chính mình nan kham, Lục Đế thấy thế vội vàng lướt qua hôn lên môi cậu, làm cho cậu không thể tiếp tục tự ngược.
“ Ưm…… Ân……" lại đón vào đầu lưỡi dây dưa của đối phương, khóe miệng Trữ Tuyên tràn ra nước bọt trong suốt.
Lục Đế bỗng nhiên rút đầu lưỡi ra, ngược lại đem ngón tay của mình phóng vào miệng Trữ Tuyên, để cho cậu cắn.
Những cái hôn dồn dập dừng ở trước ngực Trữ Tuyên, đầu lưỡi ở trên da thịt trắng nõn bắt đầu di chuyển.
“ A……" thân thể Trữ Tuyên cũng bắt đầu phát run, đặc biệt khi cái lưỡi lửa nóng kia cuốn vòng quanh lấy thứ nổi lên trên ngực, một cỗ khoái cảm không thể giải thích cứ như thủy triều lan khắp toàn thân, làm cho cậu nhịn không được bật ra rên rỉ.
Lục Đế tay kia sờ soạn xuống dưới, giải khai dây lưng, kéo ra quần xì líp.
“ Lục Đế…… Đừng……"Trữ Tuyên mồm miệng không rõ kêu lên, cảm thấy có chút quẫn bách.
Lục Đế thế này mới phát giác, vật nhỏ dưới thân Trữ Tuyên đã muốn cứng rắn.
“ Tuyên, đừng sợ, tớ sẽ làm cho cậu thoải mái."Lục Đế ôn nhu hống, cách quần lót vuốt ve dục vọng của cậu.
“ Ân……"Trữ Tuyên có chút xấu hổ vặn vẹo thân thể, lại trốn không thoát được sự đụng chạm của những ngón tay to lớn kia, ngược lại có vẻ có chút dục cự hoàn nghênh.
“ A……"Lục Đế không khỏi nở nụ cười, kéo quần lót sang một bên, đem vật nhỏ trốn ở phía dưới túm ra, nhẹ nhàng nhu lộng đỉnh đầu.
“ Không…… A……"Trữ Tuyên rốt cục buông tha cho việc cắn ngón tay của Lục Đế trong miệng mình,nương theo vỗ về chơi đùa mang đến khoái cảm, cậu nhắm lại hai mắt, đầu ngưỡng về phía sau.
Xác định đối phương sẽ không cắn thương môi sau, Lục Đế đem hai tay vươn tới phía sau Trữ Tuyên, từ lưng di dọc xuống cái mông.
Anh lui về sau một chút, nhẹ nhàng nâng lên mông đối phương, cúi đầu vùi đầu vào giữa hai chân đối phương.
“ Lục Đế!"Trữ Tuyên cảm giác được dưới thân truyền đến cảm giác khác thường, lập tức thở hốc vì kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn người đang cúi đầu liếm lên thứ của mình.
“ Tuyên, sẽ thực thoải mái …… Mình vẫn muốn làm như vậy……"Lục Đế dùng miệng hàm lấy phân thân cậu, không ngừng lấy miệng phun ra nuốt vào.
“ A…… Không…… Không cần……" cảm thấy chính mình bị khoang miệng nóng bỏng vây quanh, Trữ Tuyên tuy rằng ngoài miệng kháng cự, nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ khoái cảm khó có thể ngăn cản, làm cho cậu muốn ngừng mà không được.
Cùng với càng những cái mút ngày càng mãnh liệt, bụng Trữ Tuyên căng đầy, bỗng nhiên tiết ra, chất lỏng bạch trọc trực tiếp chảy vào trong miệng đối phương.
“ A……"Trữ Tuyên cao giọng kêu, cảm thấy thân thể giống như là từ trên cao rơi xuống, mềm nhũn ngã phịch ở trên sô pha.
Cậu nửa mở mắt, thần sắc mê ly nhìn Lục Đế ngẩng đầu, anh lau miệng mình, cổ họng khẽ động, như là đã nuốt cái gì đó.
“ Lục Đế…… Cậu……"Trữ Tuyên hơi hơi thở phì phò, ngượng ngùng nhìn anh “Cậu sẽ không là…… Nuốt rồi đi?"
Lục Đế gật gật đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm bên miệng mình “Cùng mình nghĩ giống nhau, tựa như mỹ vị."
“ Cậu, cậu …… Cậu ngu ngốc!" Trữ Tuyên thẹn quá thành giận, tùy tay cầm lấy thứ gì đó bên cạnh hướng anh ném qua, vừa lúc nện ở trên mặt Lục Đế.
Lục Đế sửng sốt, đồ vật đó cũng tùy theo mà rơi từ mặt anh xuống, bị anh cầm trong tay.
Là quần lót trên người Trữ Tuyên vừa mới cởi ra ……
Không, người kia không có khả năng là Trữ Tuyên, sao có khả năng sẽ phát sinh chuyện linh hồn chiếm được thân thể chứ.
Anh vẫn không ngừng báo cho chính mình, nhưng lại nhịn không được muốn phủ định ý tưởng cố chấp của mình.
Nếu Nghiêm Tuyên không phải bị linh hồn Trữ Tuyên chiếm được, vậy là từ nơi nào nghe được nhiều bí mật ngày trước liên quan đến bọn họ như thế? Chuyện này rõ ràng chỉ có mình cùng Trữ Tuyên biết, hơn nữa Trữ Tuyên cũng không có khả năng đem loại chuyện này nói cho người thứ 3 nghe.
Lục Đế cũng không phải bài xích chuyện thần quái phi khoa học, mà là anh không dám khinh thường truyện liên quan tới Trữ Tuyên.
Anh sợ chính mình nghĩ sai rồi, bị người lừa, sau đó lại thường thống khổ vì mất đi người trọng yếu nhất.
“ Trữ Tuyên……"Lục Đế phủ kín mặt mình, thở ra một hơi thật sâu.
Lúc này, xe đã dừng lại ở trước cửa viện nghiên cứu, lái xe vì anh mở cửa ra môn “Viện trưởng, đã đến viện nghiên cứu……"
Kéo thân mình trầm trọng xuống xe, Lục Đế ngẩng đầu nhìn cửa chính đại lâu thí nghiệm, nhớ rõ năm đó nếu hai người làm thí nghiệm quá muộn đều sẽ đem cơm chiều mua được vào văn phòng giáo sư để ăn, mà mỗi một lần, Trữ Tuyên đều mặc áo thí nghiệm màu trắng đứng ở chỗ này chờ mình mua đồ trở về.
Vừa mới chính mình nhìn thấy người kia nếu thật là Trữ Tuyên……
Lục Đế dừng lại, ở trước đại lâu thí nghiệm dừng lại cước bộ.
Anh sờ sờ cằm mình, tựa hồ nghĩ tới chủ ý gì đó.
Lấy điện thoại di động ra, anh ấn số điện thoại Nghiêm Phi “ Chủ tịch, về chuyện Nghiêm Tuyên thiếu gia tôi muốn phiền ngài……"
Buổi sáng,gày kế, một chiếc limousine đứng ở cửa viện nghiên cứu.
“ Nghiêm Tuyên."
Ngay khi Trữ Tuyên quyệt miệng từ trên xe xuống dưới, Nghiêm Phi lạnh lùng gọi cậu lại.
“ Nhớ rõ lời cha dặn ngày hôm qua đấy, đừng cho cha thêm phiền toái nữa."Nghiêm Phi nhìn không chớp mắt, mặt không chút thay đổi, nhưng hắn trong lòng thực nghi hoặc.
Lục Đế kia chưa bao giờ thích cùng người tiếp xúc thế nhưng tự mình gọi điện thoại cho hắn, yêu cầu để con trai hắn đi vào viện nghiên cứu hỗ trợ, chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Hắn cũng không cho rằng đứa con trai từ nhỏ đã bị nuông chiều của hắn có thể thật sự giúp đỡ Lục Đế làm cái gì.
“ Dạ, ba ba……"Trữ Tuyên đáp, trên mặt bày ra khinh mạn, cậu cũng không dám quên giả bộ bày ra bộ dáng đại thiếu gia trước mắt Nghiêm chủ tịch.
Nghiêm Phi nhìn cậu một cái, không nói nhiều nữa, ngược lại lệnh lái xe lái xe rời đi.
Chờ xe đi xa sau, Trữ Tuyên mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người hướng tới viện nghiên cứu đi đến.
Cậu vốn không muốn đến, ít nhất không muốn nhanh như vậy sẽ thấy tên mà làm cậu đang tức điên lên, nhưng lại càng không nghĩ tới Lục Đế kia vốn không am hiểu giao tế thế nhưng cũng học được cách “ vận dụng quan hệ “, hại cậu sáng sớm đã bị người đến tận giường lôi dậy, ngay cả ngủ nướng cũng chưa được đủ.
“ Nếu không phải vì thế giới hòa bình, đừng để tôi dễ dàng tha thứ anh!"Trữ Tuyên một bên vừa thấp giọng lẩm bẩm, vừa tiến viện nghiên cứu.
Lục Đế chờ cậu rất sớm ngay tại trong phòng thí nghiệm, nhìn thấy cậu đi vào liền gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.
Bỗng nhiên cảm thấy người mà trước đây anh ghét, lúc này thoạt nhìn cũng không đáng giận như vậy, ngược lại hơn phân cảm giác quen thuộc.
Trữ Tuyên không nhìn ánh mắt Lục Đế, đi đến trước mặt anh, hai tay đút ở túi áo thí nghiệm “Lục Đế viện trưởng, anh hôm nay cố ý để ba tôi đem tôi tới đây là vì chuyện gì? Tôi còn nghĩ rằng mình ở cái viện nghiên cứu này một chút cũng không được hoan nghênh chứ……"
Trữ Tuyên cố ý dùng ngữ khí ngạo mạn nói chuyện, nhưng Lục Đế vẫn chưa bị cậu ảnh hưởng, ngược lại từ biểu tình của cậu vào giờ phút này lại khiến anh liên tưởng tới người kia trong quá khứ khi giận dỗi cũng cố ý tỏ ra ngạo mạn như thế.
Tựa hồ thật sự thực rất giống……
“ Nghiêm Tuyên thiếu gia, ba ba cậu đem cậu đưa đến viện nghiên cứu, là vì cho cậu học việc, ngày hôm qua là lần đầu tiên cậu thao tác thí nghiệm, thất bại cũng không quan trọng đâu."Lục Đế miễn cưỡng duy trì ngữ khí bình tĩnh, cố ý ở trước mặt mọi người đem nguyên nhân hôm qua Trữ Tuyên hổn hển rời đi đổ lỗi cho thao tác thí nghiệm, làm cho Trữ Tuyên nghe xong trong lòng ứa hỏa.
Cậu ngày hôm qua rõ ràng chưa đụng tới thiết bị thí nghiệm nào đã bị đuổi đi đi! Tên chết tiệt này cư nhiên còn dám bịa đặt như vậy.
Thấy trên mặt Trữ Tuyên lộ ra thần sắc mặt giận dữ, trong lòng Lục Đế lại thêm một lần khẩn trương.
Biểu tình như vậy…… Quả thật là đặc điểm của người kia ……
Cậu ta chẳng lẽ thật là Trữ Tuyên? Vậy hành vi man rợ ngày hôm qua mình đối cậu ta là …… Tự tìm đường chết sao?
“ Đến đây đi, Nghiêm Tuyên thiếu gia, hôm nay chúng ta bắt đầu từ đầu." Lục Đế kiềm chế trụ kinh ngạc cùng bất an trong lòng, xoay người đi hướng bàn điều khiển.
Trữ Tuyên cắn cắn môi, chỉ đành phải đi theo phía sau anh, lại không chú ý tới nhân viên viện nghiên cứu đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy viện trưởng thân thiết đối đãi người khác như vậy, lại tự mình dạy đối phương.
Nghe nói ngày hôm qua vị đại thiếu gia này thở phì phì lao ra viện nghiên cứu, viện trưởng còn cố ý đuổi theo kéo cậu ta trở về, hai người này rốt cuộc là cái loại quan hệ gì?
Lục Đế cùng Trữ Tuyên không chút nào để ý ánh mắt người khác, trực tiếp đi đến bên cạnh bàn điều khiển tận cùng bên trong phòng thí nghiệm.
“ Đầu tiên, từ môi trường nuôi cấy nhất phối chế đơn giản bắt đầu, cậu trước hết cấy một cái LB môi trường nuôi cấy thử xem……" Lục Đế tùy tay đem một cái phối phương đưa tới trong tay Trữ Tuyên, Trữ Tuyên tiếp nhận vừa thấy, khóe miệng không khỏi gợi lên một đạo đường cong.
Lục Đế nói là đưa qua phối phương LB môi trường nuôi cấy, rõ ràng đây là phối phương sàng chọn môi trường nuôi cấy! Anh ta muốn thử mình sao?
“ Tôi sẽ ở trong này nhìn cậui, nhớ kỹ, tôi muốn là LB môi trường nuôi cấy."Lục Đế ôm cánh tay, đứng ở cách đó không xa nhìn cậu.
Trữ Tuyên tùy tay đem phối phương kia ném vào ngăn kéo, sau đó mà bắt đầu ở trên dược tề tìm kiếm cần dung dịch động thủ xứng lượng.
“ Ngô…… Chuyển xanh rồi …" Cậu thuần thục đo lường số lượng gram, động tác căn bản không giống một kẻ học việc mà là một lão thủ phòng thí nghiệm.
Lục Đế nhấp hé miệng, anh biết, người trước mắt cũng không có lấy phối phương phối chế mà anh đứa, mà là dùng chân chính phối phương LB môi trường nuôi cấy để làm.
Nghiêm Tuyên này là người ngoài nghề căn bản không có khả năng biết LB môi trường nuôi cấy rốt cuộc là cái gì, trừ phi là cậu ta vận khí tốt, từng gặp qua…… Nhưng bước tiếp theo, có thể phán đoán ra đến tột cùng có phải gặp may hay không.
“ Thạch trắng……"
Thời điểm Trữ Tuyên xứng đến một bước cuối cùng, Lục Đế bỗng nhiên đi tiến lên, nhìn chằm chằm bảng điện tử cân bằng biểu hiện số lượng gram.
…… Hàm lượng thạch trắng quyết định trạng thái cố định của môi trường nuôi cấy, có thể dựa theo yêu thích của người thí nghiệm để điều chỉnh, Trữ Tuyên luôn ngại thạch trắng quá cứng rắn, cho nên phối chế ít vài gram luôn là thói quen của Trữ Tuyên ……
“ Bước tiếp theo thì sao? Lục Đế viện trưởng."Trữ Tuyên làm xong hết thảy, lại phát hiện Lục Đế tựa hồ đang ngẩn người, vì thế ở ở trước mặt anh phất phất tay.
Lục Đế lấy lại tinh thần, hai mắt thế nhưng có điểm ướt át, thanh âm nói chuyện cũng thoáng khàn khàn “Theo tôi tiến vào phòng vô khuẩn."
Trữ Tuyên thuận theo đi ở phía sau anh, hai người mặc tốt mũ, khẩu trang, đi vào trong phòng vô khuẩn âm u.
Lục Đế mở ra đèn huỳnh quang trên bàn điều khiển vô khuẩn, trên bàn hiện ra một vài môi trường nuôi cấy đã sớm chuẩn bị tốt.
“ Chích ngừa là một bước phi thường mấu chốt trong nghiên cứu vi sinh vật, muốn tôi làm mẫu cho cậu không?"Lục Đế chỉ vào đồ vật trên mặt bàn.
Trữ Tuyên đắc ý liếc mắt nhìn anh “không cần."
Muốn cậu như một nghiên cứu sinh mới đến nhìn xem những động tác chính trong thao tác rồi lặp lại, căn bản là đang xem nhẹ cậu!
Trữ Tuyên ở bên bàn điều khiển dừng lại, châm đèn cồn lên sau đó hai tay cùng sử dụng, một tay nắm môi trường nuôi cấy, một tay nắm bắt châm chích ngừa cùng khuẩn loại, thủ thế ổn định nhanh chóng.
Lục Đế vì thế hít sâu một hơi, trái tim mãnh liệt nhảy lên.
Tuy rằng chích ngừa là thao tác đơn giản, nhưng nếu là Nghiêm Tuyên đại thiếu gia chưa từng tiếp xúc qua những chuyện này, khẳng định sẽ luống cuống tay chân với đám dụng cụ này.
Mà người trước mặt hiện tại này không chút nào hoảng hốt, hơn nữa động tác đều cùng Trữ Tuyên năm đó giống nhau như đúc.
“ Xong!" Chích ngừa xong một môi trường nuôi cấy sau, Trữ Tuyên đem thành phẩm của mình đặt ở bên trái bàn điều khiển, Lục Đế lập tức đem môi trường nuôi cấy kia cầm lấy, vừa thấy, tay run lên một chút.
Môi trường nuôi cấy bị phân cách thành 3 khối chỉnh tề, mỗi khu vực lý một khối đều vẽ một chữ “Z" thật to, mà không phải gấp tuyến liên tục phổ biến thường dùng.
Lục Đế, tớ nói cậu nhé, tuyến lớn hơn ngược lại dễ dàng đem khuẩn loại làm hỗn độn, cho nên tớ chỉ vẽ một cái z, cậu không biết là tớ rất giống tô lạc sao?
Năm đó lời người nọ nói lại một lần nữa ở bên tai vang lên, khiến Lục Đế toàn thân run run.
Là Trữ Tuyên! Linh hồn trong thân thể thiếu niên trước mắt này thật là Trữ Tuyên……
“ Còn muốn làm cái gì?"Trữ Tuyên nhìn biểu tình Lục Đế, trong lòng đắc ý nghĩ, cậu còn gì để khảo tôi nào? Đừng quên loại chuyện chích ngừa này là năm đó tôi dậy anh nha .
Lục Đế buông xuống môi trường nuôi cấy, biểu tình cứng ngắc xoay người “Đi theo tôi…… Văn phòng."
“ Hừ!" Trữ Tuyên buông xuống dụng cụ, tắt đèn cồn, đứng dậy đi theo phía sau Lục Đế.
Cậu tuyệt không lo lắng, chính mình là Trữ Tuyên không thể giả đượ, mặc cho đối phương khảo nghiệm như thế nào, cậu cũng không làm sai.
Nhưng thật ra cậu muốn nhìn một chút, kế tiếp Lục Đế còn muốn dùng cái phương pháp gì để khó xử cậu.
Hai người rời đi phòng thí nghiệm, đi hướng văn phòng Lục Đế. Dọc theo đường đi, Lục Đế đều không nói chuyện, Trữ Tuyên cũng ôm ấp các loại suy đoán gắt gao đi theo đối phương.
Chờ hai người vào văn phòng, Lục Đế liền khóa cửa, anh dùng một bộ biểu tình khẩn trương nhìn thiếu niên trước mặt.
“ Tuyên……"Lục Đế hơi hơi mở ra miệng nói lời có chút gian nan “Thật sự…… Thật là cậu?"
“ Cậu rốt cục cũng tin." Thấy anh rốt cục cũng tin, Trữ Tuyên cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“ Tuyên…… Mình không nghĩ tới còn có thể gặp lại cậu……" tiếng nói Lục Đế trở nên khàn khàn, nước mắt cơ hồ muốn đoạt vành mắt mà ra “Mình không thể tin được là cậu, Tuyên……"
Thấy đối phương đỏ hai mắt, Trữ Tuyên lúc trước buồn bực nhất thời hóa thành hư ảo.
Cậu biết, Lục Đế kỳ thật thực cẩn thận cũng rất sợ hãi, trước khi không xác nhận thân phận của mình, cậu ta sẽ không dễ dàng tin tưởng mình.
“ Kỳ thật tớ cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Ngày đó gặp phải tai nạn xe cộ, tớ đã cho rằng tớ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới sau khi tỉnh lại liền biến thành đại thiếu gia này."Trữ Tuyên buông thõng tay, có chút bất đắc dĩ.
Suy xét đến Lệ Băng bọn họ hiện tại cùng Lục Đế là đối địch, cậu cũng không có đem chân tướng nói cho Lục Đế, chỉ là thoáng ngẩng đầu, đối với bạn tốt xa cách lâu ngày mỉm cười “Chúng ta có thể tính là mười năm không gặp đi? Mấy năm nay cậu có khỏe không, Lục Đế……"
“ Tuyên……" Thấy cậu lộ ra tươi cười mà mình quen thuộc, Lục Đế nhịn không được tiến lên, một tay ôm lấy đối phương vào trong lòng, tựa vào trên vai cậu, đau đớn thì thào “Mười năm qua không có lúc nào là mình không nhớ tới cậu, mình hối hận bản thân lúc trước vì cái gì không cùng cậu cùng đi tham gia cái vũ hội kia, nếu lúc ấy mình canh giữ ở bên cạnh cậu, cậu sẽ không……"
Nói xong, thanh âm Lục Đế trở nên nghẹn ngào, thống khổ áp lực ở cổ họng làm cho anh không thể cất ra tiếng.
“ Chuyện này không phải cậu sai…… Nếu không phải tớ bị tức giận đòi đi vũ hội, lại không có tuân thủ quy tắc giao thông, tớ cũng sẽ không bị tai nạn xe."Trữ Tuyên nhẹ nhàng vuốt ve tóc đối phương, có điểm đau lòng nói: “Cho nên, Lục Đế, cậu không cần tự trách, cái chết của tớ không có chút nào liên quan tới cậu, đừng tự trách……"
“ Mình không thể tha thứ bản thân, Tuyên. Mình phải trơ mắt nhìn cậu chết đi, lại bất lực, mình hận chính mình nhược tiểu như vậy."Lục Đế nắm chặt bả vai Trữ Tuyên “mười năm, mình cũng không nhớ rõ mười năm này mình đã sống qua thế nào ."
Mất đi thái dương trong lòng sau, anh giống như là đứa nhỏ lạc đường, vẫn bồi hồi ở trong bóng tối.
Anh chuyên chú vào nghiên cứu, cũng làm không ít chuyện tình hoang đường, lại vẫn không có biện pháp buông tưởng niệm đối Trữ Tuyên, cùng với khiển trách đối chính mình vô năng.
Hiện tại, Trữ Tuyên lại xuất hiện ở trước mặt anh, vì anh chiếu sáng con đường phía trước, cũng làm cho anh không còn mê võng.
Anh biết rõ, mình yêu Trữ Tuyên, không ai có thể đủ để thay thế được vị trí Trữ Tuyên ở trong lòng mình, tình cảm như vậy trải qua mười năm lên men sau, trở nên càng ngày càng thuần hậu, đã không thể tái áp lực.
Ngón tay Lục Đế nhẹ nhàng nâng Trữ Tuyên cằm lên, cúi đầu, hướng môi Trữ Tuyên tới gần “Tuyên……"
Trữ Tuyên vốn định hảo hảo thể nghiệm một chút cảm động cùng lão hữu gặp lại, cho Lục Đế một cái ôm cửu biệt, nhưng nhìn vẻ mặt đối phương mê luyến lại chuẩn bị cúi xuống hôn cậu, mặt cậu đỏ lên, lập tức tránh đi “Chờ, chờ một chút!"
“ Tuyên, mình … mình thích cậu!"Lục Đế gắt gao cầm tay Trữ Tuyên đặt ở trước ngực mình, làm cho Trữ Tuyên cảm nhận được trái tim anh đang kịch liệt nảy lên “Nơi này, bởi vì xuất hiện của cậu mà lại một lần nảy lên ……"
“ Ách…… Lục, Lục Đế, cậu……" hai gò má Trữ Tuyên ửng hồng, trong đầu hiện lên tất cả chuyện phát sinh trong văn phòng cùng Lục Đế ngày đó “Cậu, Cậu chừng nào thì biến thành đồng tính luyến ái?"
“ Mình nghĩ, đại khái là từ lúc bắt đầu quen cậu"Lục Đế một tay đặt lên phía sau cửa, đem Trữ Tuyên cố định ở trong lòng mình, lộ ra mỉm cười không biết làm thế nào “Tuyên, từ rất sớm trước kia mình đã yêu cậu, nhưng vẫn không có dũng khí nói ra miệng, cho nên sau tai nạn xe cộ, mình phi thường hối hận, nguyên tưởng rằng phân tình cảm này sẽ cứ như vậy mà bị vùi lấp, nhưng giờ cậu đã trở lại……"
“ Nhưng là, chúng ta…… Chúng ta là anh em…… Là……" Trữ Tuyên có chút nói năng lộn xộn, khuôn mặt đỏ bừng rũ mí mắt không dám nhìn Lục Đế.
Cậu không biết mình vì cái gì hoảng hốt như vậy, rõ ràng hẳn nên đường đường chính chính ưỡn ngực cự tuyệt đối phương, nhưng cậu lại nói không ra miệng, cậu không muốn lại nhìn biểu tình thương tâm của Lục Đế.
“ Tuyên, mười năm trước thời điểm cậu gặp chuyện không may, kỳ thật mình như muốn hỏng mất ……"Lục Đế dán tại bên tai cậu, thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi, có vẻ dị thường gợi cảm “Mình vẫn cố nén ái mộ đối với cậu, tự nói với bản thân chỉ cần giả làm bạn bè đứng ở bên cậu là được rồi, nhưng mỗi lần thấy cậu cùng người khác đi gần với nhau, mình đều nhịn không được muốn đem cậu từ bên họ kéo ra, mình chán ghét bọn họ đụng tới cậu, chán ghét cậu cùng bọn họ vừa nói vừa cười ……"
Trữ Tuyên hơi hơi sửng sốt, loại tâm tình này của Lục Đế, tựa hồ mình cũng có quá.
Không vui, mất hứng, giống như có cái gì trọng yếu cũng sắp bị người cướp đi …… Khi thấy Giang Dung tới gần Lục Đế, trong lòng cậu mạc danh kỳ diệu sản xuất một cỗ toan sáp.
Giang Dung là hoa khôi, thực được nam sinh hoan nghênh, bình thường bên người cô sẽ có một đám nam sinh, nhưng vô luận cô cùng người nào tới gần, mình đều không có sinh ra cái loại tâm tình này, duy độc thời điểm khi cô tới gần Lục Đế ……
Chẳng lẽ, chính mình bất mãn cũng không phải bởi vì Lục Đế đoạt đi rồi hoa khôi, mà là bởi vì Giang Dung đoạt đi Lục Đế?
Cái này nghĩa là cái gì?
Lục Đế cũng không nhận ra Trữ Tuyên mất tự nhiên, anh biết Trữ Tuyên sẽ không lập tức nhận mình, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng suốt mười năm, lúc này đã giống như hồng thủy vỡ đê, rốt cuộc dừng lại không được “Mình nghĩ chỉ cần mình che giấu tình cảm rồi làm một người bạn tốt bên cạnh cậu, nhưng không nghĩ tới cậu sẽ gặp tai nạn xe…… Cái này như là trừng phạt mà ông trời giáng xuống cho mình, bởi vì mình giấu diếm cậu, cho nên mới cướp đi thứ quan trọng nhất của mình."
Anh dừng một chút, hít vào một hơi, tiếp tục nói: “Từ đó về sau, mình giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, trầm mê vào nghiên cứu, cũng cùng người khác lên giường, muốn mượn chuyện này để thoát khỏi tưởng niệm với cậu. Nhưng mỗi một lần, mình đều kìm lòng không đậu mà đem người khác trở thành cậu, Tuyên, ở trong lòng mình chỉ có mình cậu thôi, mặc kệ cậu có nhận hay không, mình cũng không muốn lại mất cậu lần thứ hai, nếu khiến cậu cảm thấy chán ghét, cậu có thể tùy thời đẩy mình ra ……"
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi đối phương, say mê mà cắn nuốt đôi môi cánh hoa mềm mại.
“……" Trữ Tuyên trợn to hai mắt nhìn đối phương, đôi tay nguyên bản kháng cự chặt chẽ cũng dần buông ra, buông thõng ở bên cạnh người.
Lục Đế chưa từng ở trước mặt cậu biểu lộ ra thân mật, cho nên bản thân cậu vẫn nghĩ rằng hai người chỉ là tình như thủ túc, chưa bao giờ nhận thấy được phân hữu tình này, kỳ thật nó sớm đã thay đổi theo thời gian trôi qua.
Lục Đế hôn cũng không làm cho cậu cảm thấy chán ghét hoặc là ghê tởm, cứ tiếp tục như thế, tựa hồ cũng không quá khó nhận ……
Dù rằng ở trong tim Trữ Tuyên như đang có người đánh trống, nhưng cậu đã không còn đường thối lui, sau lưng dựa vào ván cửa, phía trước là thân hình Lục Đế cao lớn, đường lui đều bị chặt chẽ phong tỏa.
Ngay tại trước khi cậu bắt đầu tâm hoảng ý loạn, Lục Đế đã sớm nhân cơ hội xâm nhập, lấy đầu lưỡi lướt qua hàm răng Trữ Tuyên, dây dưa với lưỡi cậu.
“ Ngô……"Trữ Tuyên mặt đỏ tai hồng, cậu không thể tin được người trước mặt này thoạt nhìn một bộ học giả nhã nhặn lại có kĩ thuật hôn thành thạo như thế, làm cho chính cậu bị anh nắm mũi dắt đi, dần dần ngăn cản không được thế công của anh.
Khi phát giác thân thể Trữ Tuyên trở nên hư nhuyễn, Lục Đế dùng cánh tay đỡ lấy cậu, nâng thân thể cậu lên.
Thấy hai gò má cậu phiếm hồng, đôi mắt thủy doanh, cũng không có ý cự tuyệt, trong lòng Lục Đế không khỏi khẽ động, áp môi lên trán đối phương, thấp giọng hỏi: “ Tuyên,,mình nghĩ…… Mình muốn cậu ……"
“ Ừm……"Trữ Tuyên hơi hơi gật đầu một cái, nhưng trong đầu bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại “Hả?"
“ Có thể chứ? Tuyên, mình từng ảo tưởng qua vô số lần được chạm vào thân thể cậu như thế này ……" trong mắt Lục Đế *** thiêu đốt, vươn tay đụng vào bờ ngực Trữ Tuyên, nhẹ nhàng kéo ra áo khoác trắng của cậu.
“ Chờ… chờ đã!"Trữ Tuyên sợ tới mức lập tức nắm chặt quần áo của mình, khẩn trương nhìn anh “Cậu, cậu sẽ không muốn như ngày hôm qua…… Với tớ như thế đi? Đau…… Đau chết!"
Lục Đế mạnh mẽ nhớ tới ngày hôm qua mình đã làm gì Trữ Tuyên ở ngay tại văn phòng này, cả người tựa như lọt vào một công kích đầy sấm rền, tất cả tâm tình sung sướng đều bị nổ tung lên tới chín tầng mây.
Đúng vậy, anh…… Anh từng đối Trữ Tuyên làm ra cái loại chuyện cầm thú không bằng!
Không cần, dừng tay……
Lục Đế, không cần đối với tôi như vậy……
Van cầu anh, đau quá……
Lục Đế trong đầu tràn đầy tiếng khóc Trữ Tuyên. Đương nhiên, đó chỉ là do anh ảo tưởng, bởi vì ngày hôm qua miệng Trữ Tuyên bị anh bịt chặt, căn bản nói không nên lời dù chỉ một câu.
Chẳng lẽ đây là báo ứng? Bởi vì chính mình bình thường quá phóng túng, cho nên để cho Trữ Tuyên thấy một mặt cực kì ghê tởm của mình?
Trữ Tuyên ngồi ở bên người Lục Đế, có chút không biết làm sao.
Không khí vừa mới nãy, cậu thiếu chút nữa sẽ rơi vào, nhưng Lục Đế vừa nghe cậu nhắc tới chuyện hôm qua, bỗng nhiên trở nên thực uể oải, ngồi ở sô pha cả buổi không nói chuyện.
Cậu ta là đang sám hối vì tội đã phạm hôm qua với mình sao?
Mắt thấy hai tay Lục Đế nắm chặt thành quyền đặt ở trên đầu gối, sắc mặt anh tái nhợt, Trữ Tuyên thở dài, khuyên giải an ủi nói:" Thôi nào, người không biết không có tội, dù sao lúc ấy cậu cũng không biết trong thân thể này là tớ, coi như không cẩn thận phạm sai lầm, tớ hào phóng tha thứ cho cậu đấy!"
“ Không được…… Mình không thể tha thứ cho bản thân, mình thế nhưng thương tổn tới cậu ….."Lục Đế bưng kín mặt, cúi đầu uể oải vạn phần “Tuyên, mình, mình không nghĩ tới sẽ thương tổn cậu……"
“ Dù sao thương tổn thì cũng thương tổn qua, kỳ thật mình không ngại, cho nên cậu cũng nên học cách tha thứ cho bản thân, không cần rối rắm không dứt."Trữ Tuyên ngồi trên so pha, một tay ôm bả vai Lục Đế, cười hắc hắc “Đến đây, Lục cô nương, cười cho đại gia xem cái coi !"
Lục Đế ngẩng đầu, nhìn Trữ Tuyên sang sảng tươi cười, giống như bị cuốn hút nên cũng mỉm cười “Tuyên, bộ dáng của cậu chẳng thay đổi gì cả."
Biến đổi chỉ có chính anh …… Trở nên càng ngày càng xấu xí và vặn vẹo.
“ Đó là bởi vì tớ bây giờ mới hai mươi tư tuổi, mà cậu đã là đại thúc ba mươi tư rồi!"Trữ Tuyên vỗ vỗ lên mặt Lục Đế, có chút trêu cợt mà xoa bóp hai má anh “Hơn nữa Nghiêm Tuyên thiếu gia mới mười tám tuổi, kêu cậu đại thúc cũng vừa vặn, cậu là tên đại thúc thối, ngay cả đứa trẻ nhỏ tuổi như thế cũng đạp hư!"
“ Tuyên……"Lục Đế xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, đem trán mình dán trên ngực cậu “Đó là bởi vì mình nhớ cậu tới cuồng, mới đem cái tên dâng lên tận cửa kia làm thế thân cho cậu, tha thứ mình đi, mình chỉ thích cậu ……"
Trữ Tuyên không trả lời, nhưng tim đập lại càng thêm gia tốc, khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Tựa hồ phát giác được đối phương tim đập gia tốc, Lục Đế thoáng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn cậu.
Trữ Tuyên ngượng ngùng mà quay đi “Tớ đã nghe cậu nói vài lần rồi đấy, ngu ngốc!"
“ Vậy, mình đây…… Mình có thể…… Có thể có được cậu sao?"Lục Đế lắp bắp hỏi, khuôn mặt luôn luôn không chút biểu tình cũng nhiễm thượng đỏ ửng.
“ Cái loại chuyện này! Tớ……" Trữ Tuyên đang muốn cự tuyệt, lại bị biểu tình đáng thương này của Lục Đế mà chần chờ.
Đây là Lục Đế trước kia bị bọn học đệ tôn là băng sơn học trưởng sao? Cậu ta cũng sẽ thẹn thùng, cũng sẽ mặt đỏ?
Thấy Trữ Tuyên không có cự tuyệt, Lục Đế phóng đại lá gan, nghiêng thân đem môi lại dán ở trên môi Trữ Tuyên.
“ Lục……" lời nói Trữ Tuyên bị lưu ở trong cổ họng, cảm giác quái dị lại lần nữa xâm nhập mà đến, không quá bao lâu, cậu liền trở nên mặt đỏ tới mang tai.
Đáng chết! Kĩ thuật hôn của cái tên này thuần thục như thế, rốt cuộc đã cùng bao nhiêu người phát sinh qua cái quan hệ này !
Tuy rằng biết Lục Đế chưa bao giờ đối với bất luận kẻ nào giao ra chân tâm, nhưng đáy lòng vẫn có điểm không thoải mái, hay là, đây là cái gọi là …… Ghen tị?
Khi trong đầu Trữ Tuyên hiện lên ý tưởng này, cậu nhất thời choáng váng, thân thể cũng không tự chủ mà hùa theo công kích của Lục Đế, ngửa người ngã về phía sô pha ở sau lưng.
Không chỉ đối Giang Dung khó chịu, hiện tại chính mình còn ghen tị với những người mà Lục Đế đã từng phát sinh quan hệ?
Không xong, chẳng lẽ chính mình đã ở trong bất tri bất giác biến thành đồng tính luyến ái?
Mình, cũng thích Lục Đế?
Lục Đế cởi bỏ áo thí nghiệm cùng sơ mi trên người Trữ Tuyên, từ hai má cậu, cằm, môi hôn đến trên cổ cậu.
Ngô oa…… Thật ngứa ! Trữ Tuyên bưng kín miệng mình, cảm giác này rất kì quái!
“ A……" đột nhiên, Trữ Tuyên cảm thấy đối phương nhẹ nhàng nắm lấy thứ nổi lên trên ngực mình, nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thể cũng hơi hơi phát run.
Thấy đối phương phản ứng ngây ngô như thế, Lục Đế mỉm cười, sau đó cúi đầu, một cái khẽ hôn dừng ở trên xương quai xanh của Trữ Tuyên.
“ Lục…… Lục Đế……"Trữ Tuyên hữu khí vô lực đỡ lấy cái trán Lục Đế “Như vậy rất kì quái……"
“ Tuyên, ngày hôm qua thương tổn cậu, mình thực áy náy…… Để mình ôn nhu với cậu một lần, được không?"Lục Đế ôn nhu nói, ngón tay ở trên vật hồng nhạt đảo quanh, làm cho nó dần dần trở nên cứng thẳng lên.
“ Ưm……"Trữ Tuyên cắn chặt môi dưới, không muốn phát ra thanh âm làm chính mình nan kham, Lục Đế thấy thế vội vàng lướt qua hôn lên môi cậu, làm cho cậu không thể tiếp tục tự ngược.
“ Ưm…… Ân……" lại đón vào đầu lưỡi dây dưa của đối phương, khóe miệng Trữ Tuyên tràn ra nước bọt trong suốt.
Lục Đế bỗng nhiên rút đầu lưỡi ra, ngược lại đem ngón tay của mình phóng vào miệng Trữ Tuyên, để cho cậu cắn.
Những cái hôn dồn dập dừng ở trước ngực Trữ Tuyên, đầu lưỡi ở trên da thịt trắng nõn bắt đầu di chuyển.
“ A……" thân thể Trữ Tuyên cũng bắt đầu phát run, đặc biệt khi cái lưỡi lửa nóng kia cuốn vòng quanh lấy thứ nổi lên trên ngực, một cỗ khoái cảm không thể giải thích cứ như thủy triều lan khắp toàn thân, làm cho cậu nhịn không được bật ra rên rỉ.
Lục Đế tay kia sờ soạn xuống dưới, giải khai dây lưng, kéo ra quần xì líp.
“ Lục Đế…… Đừng……"Trữ Tuyên mồm miệng không rõ kêu lên, cảm thấy có chút quẫn bách.
Lục Đế thế này mới phát giác, vật nhỏ dưới thân Trữ Tuyên đã muốn cứng rắn.
“ Tuyên, đừng sợ, tớ sẽ làm cho cậu thoải mái."Lục Đế ôn nhu hống, cách quần lót vuốt ve dục vọng của cậu.
“ Ân……"Trữ Tuyên có chút xấu hổ vặn vẹo thân thể, lại trốn không thoát được sự đụng chạm của những ngón tay to lớn kia, ngược lại có vẻ có chút dục cự hoàn nghênh.
“ A……"Lục Đế không khỏi nở nụ cười, kéo quần lót sang một bên, đem vật nhỏ trốn ở phía dưới túm ra, nhẹ nhàng nhu lộng đỉnh đầu.
“ Không…… A……"Trữ Tuyên rốt cục buông tha cho việc cắn ngón tay của Lục Đế trong miệng mình,nương theo vỗ về chơi đùa mang đến khoái cảm, cậu nhắm lại hai mắt, đầu ngưỡng về phía sau.
Xác định đối phương sẽ không cắn thương môi sau, Lục Đế đem hai tay vươn tới phía sau Trữ Tuyên, từ lưng di dọc xuống cái mông.
Anh lui về sau một chút, nhẹ nhàng nâng lên mông đối phương, cúi đầu vùi đầu vào giữa hai chân đối phương.
“ Lục Đế!"Trữ Tuyên cảm giác được dưới thân truyền đến cảm giác khác thường, lập tức thở hốc vì kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn người đang cúi đầu liếm lên thứ của mình.
“ Tuyên, sẽ thực thoải mái …… Mình vẫn muốn làm như vậy……"Lục Đế dùng miệng hàm lấy phân thân cậu, không ngừng lấy miệng phun ra nuốt vào.
“ A…… Không…… Không cần……" cảm thấy chính mình bị khoang miệng nóng bỏng vây quanh, Trữ Tuyên tuy rằng ngoài miệng kháng cự, nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ khoái cảm khó có thể ngăn cản, làm cho cậu muốn ngừng mà không được.
Cùng với càng những cái mút ngày càng mãnh liệt, bụng Trữ Tuyên căng đầy, bỗng nhiên tiết ra, chất lỏng bạch trọc trực tiếp chảy vào trong miệng đối phương.
“ A……"Trữ Tuyên cao giọng kêu, cảm thấy thân thể giống như là từ trên cao rơi xuống, mềm nhũn ngã phịch ở trên sô pha.
Cậu nửa mở mắt, thần sắc mê ly nhìn Lục Đế ngẩng đầu, anh lau miệng mình, cổ họng khẽ động, như là đã nuốt cái gì đó.
“ Lục Đế…… Cậu……"Trữ Tuyên hơi hơi thở phì phò, ngượng ngùng nhìn anh “Cậu sẽ không là…… Nuốt rồi đi?"
Lục Đế gật gật đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm bên miệng mình “Cùng mình nghĩ giống nhau, tựa như mỹ vị."
“ Cậu, cậu …… Cậu ngu ngốc!" Trữ Tuyên thẹn quá thành giận, tùy tay cầm lấy thứ gì đó bên cạnh hướng anh ném qua, vừa lúc nện ở trên mặt Lục Đế.
Lục Đế sửng sốt, đồ vật đó cũng tùy theo mà rơi từ mặt anh xuống, bị anh cầm trong tay.
Là quần lót trên người Trữ Tuyên vừa mới cởi ra ……
Tác giả :
Nhược Hề