Bình Đạm Sinh Hoạt
Chương 4: Lỡ miệng nói thẳng
Đêm.
Nhìn bộ ấm trên bàn trà, Giang Duy đột nhiên cảm thấy kì quái, sự tình cớ sao lại phát triển thành cái dạng này chứ?
Đêm nay, hắn mời Lí Hiên về nhà ăn cơm.
Cái chính là hắn lần đầu mời người đến nhà a.
Hắn nhớ kĩ trong lúc hai người lần đầu gặp mặt, hắn còn tự mình nói, đối người này phải cẩn thận, tốt nhất là tránh được bao xa thì tránh. Thế mà hiện tại là cái tình huống gì đây? Này không phải là dẫn sói về nhà sao?
Đúng rồi, để cảm tạ sự giúp đỡ của y, hắn mời y cùng Lí Tu về nhà ăn cơm (là bị ép buộc a), sau đó Lí Tu như thường lệ, biến hắn thành chân sai vặt, bảo hắn đi nấu cơm. Cơ mà mới an được có nửa đã bị Dương Đằng lôi về rồi… = =
Thế nên lúc này chỉ còn hai chúng ta…Có lần đầu tiên ắt phải có lần hai, lần ba, lần tư a…
= = Oan nghiệt cứ thế mà kéo tới…
Căn bản Giang Duy này với Lí Hiên vẫn có phòng bị, nhưng tiếp vài bữa cơm, sớm đã bị ăn đến không còn bóng dáng rồi.
Hắn cân nhắc tính toán, kiểu Lí Hiên này là người có điều kiện, coi như cũng sẽ không tìm loại xấu xí, còn mang theo con nhỏ đi?
Tính vậy, hắn cũng yên lòng cùng y qua lại.
Dù sao, hắn cũng thực cần một người bằng hữu để trò truyện a.
Mà điểm duy nhất khiến hắn bất mãn, đó chính là con trai bảo bối của hắn, không hiểu sao cùng Lí Hiên rất hòa hợp, cả ngày cứ Lí Hiên thúc thúc thế này, Lí Hiên thúc thúc thế kia, hoàn toàn xem hắn là không khí. Hắn làm cha dưỡng con cũng đã bảy năm, chẳng nhẽ lại thua Lí Hiên thúc thúc mới quen biết không lâu sao?
“Này! Giang Duy, ngươi lại mơ mộng gì đấy?"
Thanh âm thấm đẫm từ tính đem Giang Duy đang suy nghĩ sâu xa (?) vạn dặm kéo lại.
“Du Đông Hải a, vừa mới cùng Long vương gia kết giao hảo, đã bị ngươi kéo về." Giang Duy trừng mắt nhìn hắn một cái, bỏ thếm trà vào ấm.
Lá trà này cũng là do Lí Hiên mang đến… Nhà hắn bởi vì ít khi có khách, nên đến cả trà cũng không có… = =
“Được rồi, ngày kia, Đông trấn có một buổi giao lưu cảnh sát độc thân, ngươi có đi không?" Hắn lúc này mới nhớ ra việc chính.
Nghe vậy, Lí Hiên dời tầm mắt khỏi tivi, nhìn hắn một cái, “Là Lí Tu bảo ngươi đến?"
“Ngươi biết rồi còn hỏi." Hắn xì một tiếng, trà này hương có điểm đặc.
Mấy tháng nay, Lí Tu truy hắn mà không có chặt a, chỉ cần có thời gian thì lại hướng Nam sở mà chạy, không biết còn tưởng rằng nàng mới nhận đại án tử ấy chứ…
Mà đối với Lí Hiên mà nói, Lí Tu này quả thực chính là âm hồn cũng không tiêu tan…
Tuy là nói Lí Tu không phải thực sự yêu thích Lí Hiên, những cũng chỉ có thể trách y xuất hiện thật đúng lúc đi.
Vừa tới cái nơi xa xôi này, Lí đại tiểu thư cùng bạn trai giận dỗi, y thành công chuyển dời lực chú ý của nàng a, còn dụ người nào đó trở thành bình dấm chua. Coi như là đem hai người gián tiếp hòa giải đi…
Sau đó hai bên cừu nhân rốt cục cũng hòa hảo, nhưng Lí Tu chỉ cần là cùng sơn cảnh xung đột gì đó lại chia tay, hướng Lí Hiên mà theo, chiếu theo cách nàng nói thì là, “Để cái tên đầu gỗ kia chết chìm trong hũ dấm chua đi"…
“Đừng cười," y cũng không có muốn tự tìm đến rắc rối a, “Dương Đằng nói, nếu trông thấy ta cùng Lí Tu dây dưa mờ ám, hắn sẽ đem Thanh Long Yển gia truyền nhà hắn tới chém chết ta …" Nam nhân đáng thương, lại bị một nữ nhân quấy rầy, cũng chỉ có thể sớm chiều than thở…Bất quá sớm chiều than thở cũng vô ích thôi, hắn chẳng qua chỉ là một người qua đường a.
Còn Thanh Long Yển ấy mà…..Y cho rằng hắn là Trương Phi sao? Giang Duy trợn mắt nhìn, “Thật không? Nữ nhân viện ta đều trông ngóng dịp này nha." Muốn tìm người dễ nhìn cũng không đơn giản a, có thể không hảo hảo nắm bắt cơ hội sao, đến đấy có tình tỷ đệ sôi nổi cũng đáng a.
“Không đi." Y vắt chéo chân, cầm điều khiển, ra dáng một chủ nhà, “Ngươi cũng không không đi?"
“Đó là giao lưu hội độc thân, không phải hội mồ côi, ta đi để làm gì?" Trước không nói hắn là gay, đối với tính nết khác thưởng của nam nhân trong viện không hứng thú, hắn cho dù không phải là gay, đối với nữ cảnh cũng không dám trêu chọc a.
“Kiếm cớ sao."
“Vả lại, chỉ có điều ngươi không đi cùng, nếu có ai coi trọng ngươi đúng thật là thương tâm đi." Hắn rót một chén trà, nếm thử, kao! Nhạt quá rồi…T_T
“Làm sao lại thương tâm chứ?"
Vội vàng pha lại ấm trà thứ ba, Giang Duy không nghĩ ngợi gì, nói ra suy nghĩ của mình, “Ngươi không phải gay sao, tốn tâm tư vào ngươi không phải thật mất công đi…"
Vừa dứt lời, Giang Duy liền hối hận…T T Hắn như thế nào lại nói ra câu ấy chứ…
Lí Hiên cũng không nghĩ đến Giang Duy lại đột nhiên nói như vậy, một lúc sau cũng không có phản ứng lại, bầu không khí nhất thời trùng xuống…
Qua một hồi lâu, Lí Hiên mới phá lên cười, liếc mắt xem xét hắn, “…Ngươi nói chuyện luôn thẳng thắn vậy sao?"
Hắn không cẩn thận rồi… T T
Thấy hắn cười, Giang Duy cũng không đem lời chính mình nói lúc nãy để trong lòng, “Ngươi thích nói vòng sao?"
“Đối với ngươi thì không cần."
“Kia, không phải, thôi đi." Hắn xấu hổ cười, tuy là nguyên bản là không có tính nhanh như vậy lật bài ngửa, nhưng lỡ miệng nói ra rồi thì đành vậy, thuận theo tự nhiên thôi.
Quá tam ba bận, cuối cùng thì Giang Duy cũng ủ được ấm trà ngon, hắn nhấp một ngụm, “Không phòng bị ta sao?" Trong lời nói, lộ rõ vẻ giễu cợt.
“Ta không sợ ngươi có ý ăn ta đâu…" Hắn sờ sờ mũi, phẫn nộ nói.
Lí Hiên thiêu mi, “Kể cả hiện tại?"
“Ngươi không phải người như vậy."
“Nga? Chắc không đấy?" Tự tin chỗ nào a?
“Trực giác" Giang Duy đắc ý hất cằm, “Người như ngươi, hẳn là muốn tìm một người bình thường đi? Kiểu người ít nói, ánh mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác, không để ngươi thấy phiền lòng, phải là người đẹp mới cùng ngươi một chỗ được. Còn ta hả, haha… Rõ ràng là không hợp…" Nói đơn giản, hắn không phải là người ăn chay.
Nhưng thật ra, hắn đoán mười thì sai tới tám chin phần, “Ngộ nhỡ ta đổi lại khấu vị thì sao?"
“Gì? Đừng để ta thụ sủng nhược kinh thế chứ…" Hắn tự mình hiểu được, mị lúc của bản thân không lớn thế đâu.
Lí Hiên cười nhẹ, “Ta cũng thấy, ta và ngươi không hợp."
“Không hợp chỗ nào?"
“Ta đẹp trai, ngươi lại tự ti."
“Vả lại, ta hiện tại mới phát hiện ra, ngươi có tính tự kỷ a…"
Đổi chủ đề, ta cùng y luyên thuyên một hồi cũng trở nên thoải mái.
Có khi, trở thành bằng hữu cũng được đấy chứ.
Chính là, trong tâm ta cũng có chút tiếc nuối.
Thật vất vả mới gặp được người cùng khuynh hướng, thế nhưng lại chỉ có thể trở thành bằng hữu thôi a.
Nếu nói không hề chờ mong tình cảm, là nói dối.
Nhưng, xem ra, còn phải chờ lâu đây.
Nhưng…Chỉ có thể trở thành bằng hữu…thôi sao?
========== Tiểu kịch ==========
Xuyên: Giang Hoài a, Lí Hiên thúc thúc so với cha ngươi, ai tốt hơn?
Hoài: Lí Hiên thúc thúc…Ta cũng lười xem…
Giang: = = ta sao có thể thua được chứ? T T
Hoài: (an ủi) Cha à, đừng khóc, kỳ thực, chỉ cần ngươi không sợ bị sâu răng mà để ta ăn đường, ta còn thực yêu quý ngươi!
Giang: = =
Xuyên: = = sợ chính mình bị sâu răng mà cấm con ăn đường? Giang Duy a, ta phải xem ngươi với con mắt khác rồi a….
Giang: ╭(╯^╰)╮ Hừ
Hết chương 4
Nhìn bộ ấm trên bàn trà, Giang Duy đột nhiên cảm thấy kì quái, sự tình cớ sao lại phát triển thành cái dạng này chứ?
Đêm nay, hắn mời Lí Hiên về nhà ăn cơm.
Cái chính là hắn lần đầu mời người đến nhà a.
Hắn nhớ kĩ trong lúc hai người lần đầu gặp mặt, hắn còn tự mình nói, đối người này phải cẩn thận, tốt nhất là tránh được bao xa thì tránh. Thế mà hiện tại là cái tình huống gì đây? Này không phải là dẫn sói về nhà sao?
Đúng rồi, để cảm tạ sự giúp đỡ của y, hắn mời y cùng Lí Tu về nhà ăn cơm (là bị ép buộc a), sau đó Lí Tu như thường lệ, biến hắn thành chân sai vặt, bảo hắn đi nấu cơm. Cơ mà mới an được có nửa đã bị Dương Đằng lôi về rồi… = =
Thế nên lúc này chỉ còn hai chúng ta…Có lần đầu tiên ắt phải có lần hai, lần ba, lần tư a…
= = Oan nghiệt cứ thế mà kéo tới…
Căn bản Giang Duy này với Lí Hiên vẫn có phòng bị, nhưng tiếp vài bữa cơm, sớm đã bị ăn đến không còn bóng dáng rồi.
Hắn cân nhắc tính toán, kiểu Lí Hiên này là người có điều kiện, coi như cũng sẽ không tìm loại xấu xí, còn mang theo con nhỏ đi?
Tính vậy, hắn cũng yên lòng cùng y qua lại.
Dù sao, hắn cũng thực cần một người bằng hữu để trò truyện a.
Mà điểm duy nhất khiến hắn bất mãn, đó chính là con trai bảo bối của hắn, không hiểu sao cùng Lí Hiên rất hòa hợp, cả ngày cứ Lí Hiên thúc thúc thế này, Lí Hiên thúc thúc thế kia, hoàn toàn xem hắn là không khí. Hắn làm cha dưỡng con cũng đã bảy năm, chẳng nhẽ lại thua Lí Hiên thúc thúc mới quen biết không lâu sao?
“Này! Giang Duy, ngươi lại mơ mộng gì đấy?"
Thanh âm thấm đẫm từ tính đem Giang Duy đang suy nghĩ sâu xa (?) vạn dặm kéo lại.
“Du Đông Hải a, vừa mới cùng Long vương gia kết giao hảo, đã bị ngươi kéo về." Giang Duy trừng mắt nhìn hắn một cái, bỏ thếm trà vào ấm.
Lá trà này cũng là do Lí Hiên mang đến… Nhà hắn bởi vì ít khi có khách, nên đến cả trà cũng không có… = =
“Được rồi, ngày kia, Đông trấn có một buổi giao lưu cảnh sát độc thân, ngươi có đi không?" Hắn lúc này mới nhớ ra việc chính.
Nghe vậy, Lí Hiên dời tầm mắt khỏi tivi, nhìn hắn một cái, “Là Lí Tu bảo ngươi đến?"
“Ngươi biết rồi còn hỏi." Hắn xì một tiếng, trà này hương có điểm đặc.
Mấy tháng nay, Lí Tu truy hắn mà không có chặt a, chỉ cần có thời gian thì lại hướng Nam sở mà chạy, không biết còn tưởng rằng nàng mới nhận đại án tử ấy chứ…
Mà đối với Lí Hiên mà nói, Lí Tu này quả thực chính là âm hồn cũng không tiêu tan…
Tuy là nói Lí Tu không phải thực sự yêu thích Lí Hiên, những cũng chỉ có thể trách y xuất hiện thật đúng lúc đi.
Vừa tới cái nơi xa xôi này, Lí đại tiểu thư cùng bạn trai giận dỗi, y thành công chuyển dời lực chú ý của nàng a, còn dụ người nào đó trở thành bình dấm chua. Coi như là đem hai người gián tiếp hòa giải đi…
Sau đó hai bên cừu nhân rốt cục cũng hòa hảo, nhưng Lí Tu chỉ cần là cùng sơn cảnh xung đột gì đó lại chia tay, hướng Lí Hiên mà theo, chiếu theo cách nàng nói thì là, “Để cái tên đầu gỗ kia chết chìm trong hũ dấm chua đi"…
“Đừng cười," y cũng không có muốn tự tìm đến rắc rối a, “Dương Đằng nói, nếu trông thấy ta cùng Lí Tu dây dưa mờ ám, hắn sẽ đem Thanh Long Yển gia truyền nhà hắn tới chém chết ta …" Nam nhân đáng thương, lại bị một nữ nhân quấy rầy, cũng chỉ có thể sớm chiều than thở…Bất quá sớm chiều than thở cũng vô ích thôi, hắn chẳng qua chỉ là một người qua đường a.
Còn Thanh Long Yển ấy mà…..Y cho rằng hắn là Trương Phi sao? Giang Duy trợn mắt nhìn, “Thật không? Nữ nhân viện ta đều trông ngóng dịp này nha." Muốn tìm người dễ nhìn cũng không đơn giản a, có thể không hảo hảo nắm bắt cơ hội sao, đến đấy có tình tỷ đệ sôi nổi cũng đáng a.
“Không đi." Y vắt chéo chân, cầm điều khiển, ra dáng một chủ nhà, “Ngươi cũng không không đi?"
“Đó là giao lưu hội độc thân, không phải hội mồ côi, ta đi để làm gì?" Trước không nói hắn là gay, đối với tính nết khác thưởng của nam nhân trong viện không hứng thú, hắn cho dù không phải là gay, đối với nữ cảnh cũng không dám trêu chọc a.
“Kiếm cớ sao."
“Vả lại, chỉ có điều ngươi không đi cùng, nếu có ai coi trọng ngươi đúng thật là thương tâm đi." Hắn rót một chén trà, nếm thử, kao! Nhạt quá rồi…T_T
“Làm sao lại thương tâm chứ?"
Vội vàng pha lại ấm trà thứ ba, Giang Duy không nghĩ ngợi gì, nói ra suy nghĩ của mình, “Ngươi không phải gay sao, tốn tâm tư vào ngươi không phải thật mất công đi…"
Vừa dứt lời, Giang Duy liền hối hận…T T Hắn như thế nào lại nói ra câu ấy chứ…
Lí Hiên cũng không nghĩ đến Giang Duy lại đột nhiên nói như vậy, một lúc sau cũng không có phản ứng lại, bầu không khí nhất thời trùng xuống…
Qua một hồi lâu, Lí Hiên mới phá lên cười, liếc mắt xem xét hắn, “…Ngươi nói chuyện luôn thẳng thắn vậy sao?"
Hắn không cẩn thận rồi… T T
Thấy hắn cười, Giang Duy cũng không đem lời chính mình nói lúc nãy để trong lòng, “Ngươi thích nói vòng sao?"
“Đối với ngươi thì không cần."
“Kia, không phải, thôi đi." Hắn xấu hổ cười, tuy là nguyên bản là không có tính nhanh như vậy lật bài ngửa, nhưng lỡ miệng nói ra rồi thì đành vậy, thuận theo tự nhiên thôi.
Quá tam ba bận, cuối cùng thì Giang Duy cũng ủ được ấm trà ngon, hắn nhấp một ngụm, “Không phòng bị ta sao?" Trong lời nói, lộ rõ vẻ giễu cợt.
“Ta không sợ ngươi có ý ăn ta đâu…" Hắn sờ sờ mũi, phẫn nộ nói.
Lí Hiên thiêu mi, “Kể cả hiện tại?"
“Ngươi không phải người như vậy."
“Nga? Chắc không đấy?" Tự tin chỗ nào a?
“Trực giác" Giang Duy đắc ý hất cằm, “Người như ngươi, hẳn là muốn tìm một người bình thường đi? Kiểu người ít nói, ánh mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác, không để ngươi thấy phiền lòng, phải là người đẹp mới cùng ngươi một chỗ được. Còn ta hả, haha… Rõ ràng là không hợp…" Nói đơn giản, hắn không phải là người ăn chay.
Nhưng thật ra, hắn đoán mười thì sai tới tám chin phần, “Ngộ nhỡ ta đổi lại khấu vị thì sao?"
“Gì? Đừng để ta thụ sủng nhược kinh thế chứ…" Hắn tự mình hiểu được, mị lúc của bản thân không lớn thế đâu.
Lí Hiên cười nhẹ, “Ta cũng thấy, ta và ngươi không hợp."
“Không hợp chỗ nào?"
“Ta đẹp trai, ngươi lại tự ti."
“Vả lại, ta hiện tại mới phát hiện ra, ngươi có tính tự kỷ a…"
Đổi chủ đề, ta cùng y luyên thuyên một hồi cũng trở nên thoải mái.
Có khi, trở thành bằng hữu cũng được đấy chứ.
Chính là, trong tâm ta cũng có chút tiếc nuối.
Thật vất vả mới gặp được người cùng khuynh hướng, thế nhưng lại chỉ có thể trở thành bằng hữu thôi a.
Nếu nói không hề chờ mong tình cảm, là nói dối.
Nhưng, xem ra, còn phải chờ lâu đây.
Nhưng…Chỉ có thể trở thành bằng hữu…thôi sao?
========== Tiểu kịch ==========
Xuyên: Giang Hoài a, Lí Hiên thúc thúc so với cha ngươi, ai tốt hơn?
Hoài: Lí Hiên thúc thúc…Ta cũng lười xem…
Giang: = = ta sao có thể thua được chứ? T T
Hoài: (an ủi) Cha à, đừng khóc, kỳ thực, chỉ cần ngươi không sợ bị sâu răng mà để ta ăn đường, ta còn thực yêu quý ngươi!
Giang: = =
Xuyên: = = sợ chính mình bị sâu răng mà cấm con ăn đường? Giang Duy a, ta phải xem ngươi với con mắt khác rồi a….
Giang: ╭(╯^╰)╮ Hừ
Hết chương 4
Tác giả :
Lam Xuyên