Bình An Trọng Sinh
Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi

Bình An Trọng Sinh

Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi

Lúc ăn cơm, Bình An vẫn âm thầm quan sát động tác cử chỉ giữa Trình Vận cùng Lương Phàm.

Người trước đây luôn có cử chỉ tự nhiên ưu nhã ung dung như Trình Vận ở trước mặt Lương Phàm có vẻ có chút khẩn trương, thỉnh thoảng còn có thể lộ ra loại ngượng ngùng của thiếu nữ, không giống vẻ nhẹ nhõm tự tin khi mới vừa rồi nói chuyện cùng Bình An, lúc Lương Phàm nói chuyện, cô ấy sẽ chuyên chú nhìn anh ta, từng nụ cười, từng động tác của anh ta đều ảnh hưởng đến mỗi một giây thần kinh của Trình Vận.

Bình An cũng từng yêu qua một người, đương nhiên nhìn ra được tình cảm của Trình Vận đối với Lương Phàm. Chỉ là Lương Phàm mặc dù không trầm mặc lãnh đạm tựa như lần đầu tiên gặp mặt, lúc đối mặt với Trình Vận cũng sẽ lộ ra nụ cười ấm áp, nhưng đáy mắt anh ta lại không có sự nóng bỏng của tình yêu say đắm nên có, anh ta không yêu Trình Vận nhiều đến như vậy.

Trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy có chút không cam lòng cùng đau lòng thay Trình Vận, ở trước mặt Lương Phàm, Trình Vận quá để thấp tư thái của mình rồi.

Bốn người cùng nhau ăn cơm, Lương Phàm vốn chính là người trầm mặc ít nói, lực chú ý của Trình Vận chỉ ở vòng quanh thân Lương Phàm, cho nên chỉ có Nghiêm Túc cùng Bình An hai người đang tạo không khí tích cực. Dĩ nhiên, quan hệ của hai người kia cũng không phải là quá than thiết, không có chủ đề gì có thể chân chính trò chuyện rôm rả, cũng may Bình An bởi vì cao hứng quen biết Trình Vận, cho nên mới nguyện ý đáp lời cùng Nghiêm Túc.

Ăn xong cơm tối xong, Nghiêm Túc muốn đưa Bình An trở về Bạch Vân Sơn, Lương Phàm lái xe đưa Trình Vận về.

Ngồi ở trên xe Nghiêm Túc, Bình An rốt cuộc không nhịn được tò mò trong lòng, hỏi Nghiêm Túc, “Lương Phàm có bạn gái chưa?"

Nghiêm Túc nhìn Bình An một cái, “Không có, hỏi cái này làm gì?"

"Anh chắc chứ? Nghe nói người của làng giải trí cho dù có bà xã hay bạn gái cũng sẽ không công khai." Bình An nhíu mày, nếu như Lương Phàm không có bạn gái, vậy sao lại không cùng Trình Vận phát triển?

"Lương Phàm chỉ là ở hậu trường, không giống những diễn viên đó, sao vậy?" Nghiêm Túc nghe cô quan tâm Lương Phàm như vậy, ánh sáng nơi đáy mắt có chút trầm xuống.

"Anh không nhìn ra sao? Chị Vận đối với anh ta rất đặc biệt." Bình An nói.

Nghiêm Túc nở nụ cười, “Bọn họ sống chung từ nhỏ mà, khi còn bé Lương Phàm sống ở Trình gia, mười hai năm trước mới đến Hongkong thành giám chế."

Bình An cảm thấy kinh ngạc, “Thanh mai trúc mã? Chị Vận cho đến bây giờ không có kết hôn là bởi vì Lương Phàm?"

Nhưng cô nhớ Trình Vận cũng không có gả cho Lương Phàm mà, mơ hồ nhớ, nghe được trong truyền thuyết, cũng không hề nghe nhắc gì đến Lương Phàm cả.

"Chuyện của hai người bọn họ, chỉ có chính bọn họ biết." Nghiêm Túc nói, anh cũng quan tâm bạn cùng chị họ, nhưng rõ ràng có một số việc người ngoài không thể nhúng tay được.

"Lương Phàm không muốn tiếp nhận chị Vận!" Bình An căm giận bất bình nói, có lẽ không phải tại Lương Phàm, thì hôn nhân của Trình Vận sau này cũng không trở thành thất bại như vậy.

Nghiêm Túc cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm ấm bên trong xe vang vang có một loại âm điệu nhẹ mà mê người, “Xem ra em cùng Trình Vận trò chuyện rất hợp, mới quan tâm cô ấy như vậy."

Bình An lườm anh, đàn ông vĩnh viễn không thể hiểu tình bạn giữa phụ nữ với nhau, họ có thể bởi vì thích cùng một món gì đó cũng có thể trở thành bạn, cũng sẽ bởi vì có cùng một cách nhìn mà hiểu nhau không cần nói, giống như cô cùng Trình Vận, chính là vừa gặp đã thân.

Không chỉ là bởi vì cô biết tương lai Trình Vận sẽ yêu lầm người, không khác gì những việc mà mình đã từng trải qua, và cũng bởi vì khí chất cùng tính tình của Trình Vận làm cho cô rất yêu thích.

"Chị Vận là một con gái tốt, không nên bị cô phụ." Bình An trả lời Nghiêm Túc.

Khó trách người nào đó đã nói qua, trên thế giới chỉ có một loại người phụ nữ không thể trở thành bạn, đó chính là đồng thời yêu một người đàn ông. Cho nên anh cũng không kinh ngạc Bình An cùng Trình Vận chỉ một buổi chiều liền trở thành bạn.

"Như vậy, sau khi các người bàn xong kết quả là gì?" Nghiêm Túc hỏi.

"Vẫn còn đang đợi." Dừng một chút, Bình An nhớ tới mình có thể biết Trình Vận cũng là nhờ anh, liền để nhẹ giọng nói, “Bất kể như thế nào, vẫn cám ơn anh đã giúp một tay."

Đuôi mắt Nghiêm Túc xếch lên một nụ cười yếu ớt, “Cho nên, em định cảm tạ tôi thế nào?"

Chưa bao giờ có ý định này! Bình An hét to ở trong lòng, nhưng cũng không tiện nói thẳng ra, vốn là định tối nay mời bọn họ ăn cơm, ai biết cuối cùng vẫn là Nghiêm Túc tính tiền.

"Lần sau mời tôi ăn cơm là được." Nghiêm Túc không đợi Bình An mở miệng, đã tự mình làm chủ rồi.

"Lần sau thì để lần sau đi!" Bình An cười giả lả mấy tiếng, xe đã lái vào khu biệt thự.

Nghiêm Túc nhất thời bật cười, sau khi dừng xe, không nhanh không chậm cởi dây an toàn ra, tư thái nhàn nhã tùy tính, một chút cũng không giống như lời đồn đãi ở bên ngoài, ai ai cũng nói tân nhậm tổng tài của Tập đoàn Nghiêm thị là một người làm việc tàn nhẫn lãnh khốc không dễ tiếp cận.

Thật ra thì chỉ có người cùng Nghiêm Túc chung đụng lâu mới biết, nguyên tắc mà người này tin tưởng và chấp hành chỉ có hai chữ hứng thú, công việc là công việc, bình thường theo đuổi cuộc sống chính là tùy tính thoải mái, cùng với lúc xử lý công sự hoàn toàn là tưởng như hai người.

Bình An chưa từng thấy qua lúc Nghiêm Túc làm việc, cho nên cô chỉ đánh giá anh qua tiếp xúc hai ngày nay, cho là Tập đoàn Nghiêm thị có thể phát triển từ trong tay anh quả thật là kỳ tích.

Nghiêm Túc giúp Bình An mở cửa xe, “Như vậy, mong đợi lần sau gặp mặt."

Bởi vì đứng tương đối gần, Bình An có thể ngửi được mùi vị nước hoa đặc biệt của Orietal trên người anh, lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm áp phun đến cạnh tai cô, Bình An không tự chủ ngửa ra sau, kéo ra khoảng cách.

Nghiêm Túc hơi cười cười, đi ở phía sau cô, một bước đi tới Viên lão phu nhân ở trước cửa.

Mới biết Nghiêm lão phu nhân đã cho tài xế tới đón cô đi về, Nghiêm Túc cũng không ở lâu, cùng Viên lão phu nhân nói mấy câu, liền cáo từ rời đi.

Bình An kể lại cho Viên lão phu nhân nội dung nói chuyện hôm nay của cô cùng Trình Vận, sau đó trở về phòng đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Thay áo ngủ mềm nhẹ nhu hòa, Bình An gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi.

"Ba!" Điện thoại vừa tiếp thông, Bình An lập tức ngọt ngào hô một tiếng.

Một thanh âm trầm thấp dịu dàng xuyên thấu qua dòng điện truyền vào trong tai của Bình An, “Bình An, anh là Thiên Thần."

Thanh âm Bình An phai nhạt xuống, “Ba tôi đâu?"

"Chú Phương mới từ bên ngoài về, ở phòng rửa tay." Thanh âm của Lê Thiên Thần có chút do dự.

"Làm phiền anh đưa điện thoại cho ba tôi." Bình An dừng một chút, lạnh giọng nói, “Tôi chờ."

Ước chừng qua mười phút, Bình An mơ hồ nghe được âm thanh khóa cửa mở ra, tiếp theo la thanh âm của Phương Hữu Lợi từ bên đầu điện thoại kia truyền tới, có chút uể oải cùng tâm tình không yên, “Bình An, tại sao còn chưa ngủ?" “Ba, ba ở Hongkong như thế nào?" Bình An cẩn thận cảm nhận thanh âm của Phương Hữu Lợi.

Phương Hữu Lợi ôn hòa cười ra tiếng, “Chỉ là nói chuyện làm ăn, còn có thể thế nào đây? Có phải muốn ba mang quà về cho con hay không?"

"Con chỉ muốn ba." Bình An nhỏ giọng nói.

"Mốt ba sẽ về." Phương Hữu Lợi nói.

Bình An ôm chặt chăn, cô muốn hỏi Đỗ Hiểu Mị có câu dẫn ba hay không,“Ba, đừng uống quá nhiều rượu, đối với thân thể không tốt."

"Ba có uống một chút." Phương Hữu Lợi cười nói, giương mắt nhìn thấy Lê Thiên Thần cùng ông chào hỏi, rời phòng, ông nằm xuống giường, cảm thấy đầu có chút co rút đau đớn.

"Ba gạt người ta, trước còn hứa với con sẽ cai rượu." Bình An không vui kêu lên.

"Là ba không tốt, lần sau không uống, con ngủ sớm một chút đi nhé." Thanh âm của Phương Hữu Lợi tràn đầy sủng ái.

"Vậy ba cũng nghỉ ngơi sớm đi." Bình An dừng một chút, “Ba, gần đây con rất nhớ mẹ." Thật ra thì ấn tượng của cô đối với mẹ cũng không khắc sâu, chỉ là đột nhiên muốn có cái gì đó làm nũng, trong lòng có sao nói vậy mà thôi.

"Đứa nhỏ ngốc." Phương Hữu Lợi tâm đau xót, hận bây giờ không thể đang ở bên cạnh con gái.

"Ba à, con thương ba, cho dù không có mẹ, con cũng cảm thấy rất hạnh phúc."

Bình An nở nụ cười, cùng Phương Hữu Lợi nói ngủ ngon hẹn gặp lại.

"Ngủ ngon." Ba cũng thương con, tâm của Phương Hữu Lợi mềm mại xuống.

Ngắt điện thoại, Phương Hữu Lợi đang định tắt đèn nghỉ ngơi, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ông hơi ngẩn ra, nhưng vẫn đứng dậy đi mở cửa.

Đỗ Hiểu Mị trang điểm xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, cầm trong tay một bình trà lài còn đang nghi ngút khói, “Đổng Sự Trưởng, tối nay ngài uống nhiều rượu, đây là trà lài giải rượu, ngày mai thức dậy mới sẽ không nhức đầu."

Trong lòng Phương Hữu Lợi vẫn còn đang nhớ đến con gái bảo bối, và cũng nhớ lại con gái cũng không thích ông cùng Đỗ Hiểu Mị quá mức gần gũi, liền khách sáo cự tuyệt, “Cám ơn lòng tốt của Đỗ tiểu thư, tôi đã vừa mới uống thuốc giải rượu."

Đỗ Hiểu Mị vô cùng mềm mại dán sát vào thân thể cường tráng của Phương Hữu Lợi, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai ông hà hơi, “Đổng Sự Trưởng không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"

Ánh mắt sắc bén của Phương Hữu Lợi chợt trầm xuống, đưa tay vịn bả vai Đỗ Hiểu Mị, đẩy cô ta ra, “Đỗ tiểu thư, đã muộn rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Chẳng lẽ tối nay tôi không bằng thư ký nhỏ của Đổng Sự Trưởng sao?" Đỗ Hiểu Mị không cam lòng hỏi, tối nay lúc ăn cơm cùng khách hàng, thư ký của đối phương không ngừng liếc mắt đưa tình với Phương Hữu Lợi, thậm chí trực tiếp ngồi vào trong ngực Phương Hữu Lợi, cũng không thấy ông cự tuyệt, cho nên tối nay cô ta mới dám to gan đưa tới cửa như vậy.

"Đó là không giống nhau, Đỗ tiểu thư, tôi thưởng thức năng lực công tác của cô, nhưng không hy vọng cô làm ảnh hưởng đến công việc, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, nếu có lần tiếp theo, có thể Đỗ tiểu thư sẽ không còn nhân viên Phương thị nữa rồi." Thanh âm của Phương Hữu Lợi nghiêm nghị, Đỗ Hiểu Mị rốt cuộc vẫn là học tỷ của Bình An, ông cũng không muốn phải quá tuyệt tình.

Đáy mắt của Đỗ Hiểu Mị là không cam lòng, “Thật xin lỗi Đổng Sự Trưởng, tôi biết làm thế nào rồi."

Phương Hữu Lợi nhàn nhạt gật đầu một cái.

"Nhưng tôi còn một vấn đề." Đỗ Hiểu Mị trước khi Phương Hữu Lợi đóng cửa, mở miệng hỏi, “Đổng Sự Trưởng không muốn tiếp nhận tôi, là bởi vì Bình An sao?"

Nhắc tới Bình An, sắc mặt căng thẳng của Phương Hữu Lợi trở lại bình thường, “Con gái của tôi đối với tôi mà nói là rất quan trọng!"

Một câu nói, là có thể giải thích toàn bộ.

Ghen tỵ cùng oán hận của Đỗ Hiểu Mị đối với Bình An lại sâu hơn một tầng.
Tác giả : Dư Phương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại