Biết Vị Ký
Chương 94: Công sự phòng ngự
Nhưng bị động bị đánh, ngồi yên chờ chết không phải là tác phong của Lâm Tiểu Trúc nàng. Cho nên đến tiết nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần Du giáo tập vừa đi đến bên cạnh nàng, nàng liền nhíu mi, lộ ra vẻ lo lắng.
Du giáo tập lúc đầu là yêu thích Lâm Tiểu Trúc tài trí thông minh, về sau càng tiếp xúc lại càng thích, không chỉ vì nàng thông minh mà còn kiên nghị, chăm chỉ. Cho nên thấy nàng lộ vẻ u sầu, vừa tan học đã gọi nàng đến chỗ mình, an ủi “nha đầu, ngươi đang lo lắng cuộc thi ngày mai sao? Ngươi đừng lo, tuy ba vị giáo tập chúng ta không phải là người quyết định cuối cùng, không có quyền cho ngươi qua ải nhưng dù sao chúng ta cũng là giáo tập, nếu lên tiếng đề nghị với công tử, tám chín phần là sẽ được đáp ứng. Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, mặc kệ ngươi có điên chước đạt yêu cầu hay không thì cũng sẽ giữ ngươi lại. Ngươi cứ yên tâm, không cần mặt nhăn mày nhó ah"
“Thật sự?" Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ, biểu tình cũng không phải giả tạo hoàn toàn. Nàng thực sự cảm động. Nàng biết Viên Thiên Dã quản lý sơn trang rất tốt, các đệ tử đều phải nghiêm túc nghe theo mệnh lệnh chỉ huy, tất cả đều dựa vào quy củ. Nhưng hiện giờ, ba vị giáo tập lại vì nàng mà mạo hiểm bị công tử trừng phạt, phá vỡ quy củ.
“Nhưng mà. ." nháy mắt, nàng cúi đầu, biểu tình như ăn phải mướp đáp “ba vị giáo tập làm vậy, ta rất cảm động cũng rất cao hứng, nhưng ta không thể ích kỷ, không thể vì mình mà làm ba vị giáo tập mang tiếng bất nghĩa. Nếu không, người khác sẽ nói các ngươi xử sự không công bằng, hơn nữa, chẳng lẽ các họ đồ khác không qua được ải, các vị giáp tập cũng giữ lại sao? Giữ lại ta, không giữ lại bọn họ, vậy chẳng phải là khó xử sao? Ta không muốn các vị giáo tập vì ta mà bị chê cười"
Nghe vậy, Du giáo tập vô cùng cảm động, càng thêm yêu thích Lâm Tiểu Trúc. Đứa nhỏ khác mà nghe dù mình thi thế nào cũng sẽ trúng tuyển, nhất định sẽ nhảy cẫng lên vì cao hứng, làm gì nghĩ cho bọn họ có khó xử hay không. Nhưng đứa nhỏ này lại suy nghĩ cho người khác, quá mức quan tâm. Đứa nhỏ này yêu thích học trù nghệ thế nào, hắn biết rất rõ nhưng để bọn họ không phải khó xử, không bị chê cười, nàng tình nguyện từ bỏ đặc quyền, đối mặt nguy cơ có thể không được học trù nghệ nữa. Điều này chứng tỏ đứa nhỏ này thiện lương tới cực điểm nha. Một đứa nhỏ thông minh, chăm chỉ, kiên nghị lại thiện lương. Một đứa nhỏ hoàn mỹ như thế, hắn sao có thể đưa nàng tới tam ban chứ, vậy không phải quá tiện nghi cho Chu giáo tập rồi sao. Hừ, đâu có dễ ăn dữ vậy? ba vị giáo tập của trù nghệ ban cũng không phải dạng vừa đâu nha.
“Ngươi không cần lo lắng!" Hắn ngửa đầu nói, “làm thế nào để giải quyết thích đáng chuyện này, ta và Mã giáo tập cùng Tần quản sự sẽ thảo luận, ngươi chỉ cần tập trung vào cuộc thi là được" nói xong liền rời đi.
Lâm Tiểu Trúc cũng quay về sân của mình. Chu Ngọc Xuân vừa thấy nàng đi vào liền giữ lấy nàng, kéo nàng đến một góc khuất “Lâm Tiểu Trúc, Du giáo tập nói gì với ngươi vậy? có phải bảo ngươi đừng lo lắng, bọn họ sẽ giữ ngươi lại?"
Những người khác trong tổ cũng đã sớm tập trung chờ nàng, nhìn chằm chằm nàng, chờ nghe đáp án. Tuy mọi người đều nhận định dù Lâm Tiểu Trúc thi thế nào, các giáo tập cũng sẽ giữ nàng lại nhưng chưa nhận được tin xác thực, vẫn có chút lo lắng. Nhất là hôm nay, Lâm Tiểu Trúc lại ủ rủ như gà mắc mưa, làm mọi người càng thêm lo.
Lâm Tiểu Trúc không nói gì, ngẩng đầu, nhìn lần lượt từng người trong tổ, sau đó mới lắc đầu nói “ta đã nói với Du giáo tập, nếu điên chước không đạt yêu cầu, ta sẽ rời khỏi trù nghệ ban. Nếu không mọi người sẽ bàn tán, cho là các giáo tập xử sự bất công. Nếu là như vậy tì chẳng phải ta đã hại các giáo tập sao? Hay là thôi đi"
“Vậy sao được?" Chu Ngọc Xuân khẩn trương “hay để ta đi nói với Du giáo tập"
“Không được" Tô Tiểu Thư liền kéo nàng lại
“Chu Ngọc Xuân, ngươi có thể bớt lỗ mãng một chút không?" Dương Vũ nhăm mày "ý của Lâm Tiểu Trúc không phải ở các giáo tập mà ở chỗ những người dụng tâm kín đáo. Các giáo tập dù có muốn giữ nàng ở lại cũng không thể để người khác bàn tán, nếu không, chẳng những nàng không thể ở lại mà ngay cả các giáo tập cũng sẽ bị trừng phạt"
Khó có lúc Chu Ngọc Xuân không tranh luận với Dương Vũ, trừng to mắt “ta biết, nhất định là tiện nữ nhân Ngô Thái Vân kia, còn có đường huynh chó má của nàng ta"
“Cho nên, chuyện hiện giờ chúng ta phải làm là phòng ngừa những kẻ đó sinh sự" Tô Tiểu Thư nói
Hạ Sơn tuy ít nói nhưng cũng là người thông minh, mở miệng là đi vào trọng tâm “mấy ngày này, ta sẽ để ý Ngô Bình Cường"
“Còn ta sẽ theo sát Ngô Thái Vân" Chu Ngọc Xuân tiếp lời
“Ngươi?" Tô Tiểu Thư hoài nghi. Chu Ngọc Xuân và Ngô Thái Vân giống như có thù từ kiếp trước, hai người cứ ở chung một chỗ là lại đấu khẩu. Chỉ cần nàng xuất hiện cách năm mươi bước, Ngô Thái Vân đã như con nhím, toàn thân xù long dựng đứng.
“Ta sẽ để người ta đi giám sát" Chu Ngọc Xuân liền sửa lại.
Dương Vũ cũng nói: “ta sẽ theo dõi Chu Hòe. Tiểu tử kia cũng không phải người tốt, luôn ghen ghét Lâm Tiểu Trúc. Một tháng qua, tổ chúng ta chiếm danh hào đệ nhất gần như một nửa, phần còn lại là tổ một đoạt được. Tổ hai thực rất thê thảm a “
Nói tới đây, mọi người bỗng nhiên trầm mặc.
Một tháng qua, mọi người thường xuyên được ăn thịt, thường xuyên được các giáo tập khen ngợi, biết đến cái gì gọi là ngày lành. Mà tất cả đều chủ yếu dựa vào Lâm Tiểu Trúc mỗi ngày đều có kế hoạch cho mọi ngươi ôn tập. Có thể nói, không có nàng, tổ ba như không có linh hồn. Bọn họ không dám tưởng tượng nếu không có nàng, không biết cả tổ sau này sẽ bị khi dễ thành cái dạng gì. Cho dù lúc này không ai động viên tư tưởng, mọi người đều âm thầm quyết định, nhất định làm tốt công tác giám thị, phòng thủ.
Phát động quần chúng hiệu quả xong thì cũng tới tiết học điên chước. Chu Ngọc Xuân cũng cung cấp cho Lâm Tiểu Trúc vài tin tức, tỷ như cứ một lát, Ngô Thái Vân lại đi nhà vệ sinh một lần, nói chuyện với Ngô Bình Cường vài câu, mỉm cười với Hùng Đại Tráng hai cái, còn sau tiết học đao công thầm thì bí mật cùng Chu Hòe. . .
Dương Vũ nghe vậy thì cười nhạt nhưng Lâm Tiểu Trúc lại khen ngợi Chu Ngọc Xuân, còn khẳng định tin Chu Hòe và Ngô Thái Vân tiếp xúc rất quan trọng, làm cho Chu Ngọc Xuân đắc ý vô cùng, càng thêm hăng say giám sát Ngô Thái Vân.
Du giáo tập lúc đầu là yêu thích Lâm Tiểu Trúc tài trí thông minh, về sau càng tiếp xúc lại càng thích, không chỉ vì nàng thông minh mà còn kiên nghị, chăm chỉ. Cho nên thấy nàng lộ vẻ u sầu, vừa tan học đã gọi nàng đến chỗ mình, an ủi “nha đầu, ngươi đang lo lắng cuộc thi ngày mai sao? Ngươi đừng lo, tuy ba vị giáo tập chúng ta không phải là người quyết định cuối cùng, không có quyền cho ngươi qua ải nhưng dù sao chúng ta cũng là giáo tập, nếu lên tiếng đề nghị với công tử, tám chín phần là sẽ được đáp ứng. Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, mặc kệ ngươi có điên chước đạt yêu cầu hay không thì cũng sẽ giữ ngươi lại. Ngươi cứ yên tâm, không cần mặt nhăn mày nhó ah"
“Thật sự?" Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ, biểu tình cũng không phải giả tạo hoàn toàn. Nàng thực sự cảm động. Nàng biết Viên Thiên Dã quản lý sơn trang rất tốt, các đệ tử đều phải nghiêm túc nghe theo mệnh lệnh chỉ huy, tất cả đều dựa vào quy củ. Nhưng hiện giờ, ba vị giáo tập lại vì nàng mà mạo hiểm bị công tử trừng phạt, phá vỡ quy củ.
“Nhưng mà. ." nháy mắt, nàng cúi đầu, biểu tình như ăn phải mướp đáp “ba vị giáo tập làm vậy, ta rất cảm động cũng rất cao hứng, nhưng ta không thể ích kỷ, không thể vì mình mà làm ba vị giáo tập mang tiếng bất nghĩa. Nếu không, người khác sẽ nói các ngươi xử sự không công bằng, hơn nữa, chẳng lẽ các họ đồ khác không qua được ải, các vị giáp tập cũng giữ lại sao? Giữ lại ta, không giữ lại bọn họ, vậy chẳng phải là khó xử sao? Ta không muốn các vị giáo tập vì ta mà bị chê cười"
Nghe vậy, Du giáo tập vô cùng cảm động, càng thêm yêu thích Lâm Tiểu Trúc. Đứa nhỏ khác mà nghe dù mình thi thế nào cũng sẽ trúng tuyển, nhất định sẽ nhảy cẫng lên vì cao hứng, làm gì nghĩ cho bọn họ có khó xử hay không. Nhưng đứa nhỏ này lại suy nghĩ cho người khác, quá mức quan tâm. Đứa nhỏ này yêu thích học trù nghệ thế nào, hắn biết rất rõ nhưng để bọn họ không phải khó xử, không bị chê cười, nàng tình nguyện từ bỏ đặc quyền, đối mặt nguy cơ có thể không được học trù nghệ nữa. Điều này chứng tỏ đứa nhỏ này thiện lương tới cực điểm nha. Một đứa nhỏ thông minh, chăm chỉ, kiên nghị lại thiện lương. Một đứa nhỏ hoàn mỹ như thế, hắn sao có thể đưa nàng tới tam ban chứ, vậy không phải quá tiện nghi cho Chu giáo tập rồi sao. Hừ, đâu có dễ ăn dữ vậy? ba vị giáo tập của trù nghệ ban cũng không phải dạng vừa đâu nha.
“Ngươi không cần lo lắng!" Hắn ngửa đầu nói, “làm thế nào để giải quyết thích đáng chuyện này, ta và Mã giáo tập cùng Tần quản sự sẽ thảo luận, ngươi chỉ cần tập trung vào cuộc thi là được" nói xong liền rời đi.
Lâm Tiểu Trúc cũng quay về sân của mình. Chu Ngọc Xuân vừa thấy nàng đi vào liền giữ lấy nàng, kéo nàng đến một góc khuất “Lâm Tiểu Trúc, Du giáo tập nói gì với ngươi vậy? có phải bảo ngươi đừng lo lắng, bọn họ sẽ giữ ngươi lại?"
Những người khác trong tổ cũng đã sớm tập trung chờ nàng, nhìn chằm chằm nàng, chờ nghe đáp án. Tuy mọi người đều nhận định dù Lâm Tiểu Trúc thi thế nào, các giáo tập cũng sẽ giữ nàng lại nhưng chưa nhận được tin xác thực, vẫn có chút lo lắng. Nhất là hôm nay, Lâm Tiểu Trúc lại ủ rủ như gà mắc mưa, làm mọi người càng thêm lo.
Lâm Tiểu Trúc không nói gì, ngẩng đầu, nhìn lần lượt từng người trong tổ, sau đó mới lắc đầu nói “ta đã nói với Du giáo tập, nếu điên chước không đạt yêu cầu, ta sẽ rời khỏi trù nghệ ban. Nếu không mọi người sẽ bàn tán, cho là các giáo tập xử sự bất công. Nếu là như vậy tì chẳng phải ta đã hại các giáo tập sao? Hay là thôi đi"
“Vậy sao được?" Chu Ngọc Xuân khẩn trương “hay để ta đi nói với Du giáo tập"
“Không được" Tô Tiểu Thư liền kéo nàng lại
“Chu Ngọc Xuân, ngươi có thể bớt lỗ mãng một chút không?" Dương Vũ nhăm mày "ý của Lâm Tiểu Trúc không phải ở các giáo tập mà ở chỗ những người dụng tâm kín đáo. Các giáo tập dù có muốn giữ nàng ở lại cũng không thể để người khác bàn tán, nếu không, chẳng những nàng không thể ở lại mà ngay cả các giáo tập cũng sẽ bị trừng phạt"
Khó có lúc Chu Ngọc Xuân không tranh luận với Dương Vũ, trừng to mắt “ta biết, nhất định là tiện nữ nhân Ngô Thái Vân kia, còn có đường huynh chó má của nàng ta"
“Cho nên, chuyện hiện giờ chúng ta phải làm là phòng ngừa những kẻ đó sinh sự" Tô Tiểu Thư nói
Hạ Sơn tuy ít nói nhưng cũng là người thông minh, mở miệng là đi vào trọng tâm “mấy ngày này, ta sẽ để ý Ngô Bình Cường"
“Còn ta sẽ theo sát Ngô Thái Vân" Chu Ngọc Xuân tiếp lời
“Ngươi?" Tô Tiểu Thư hoài nghi. Chu Ngọc Xuân và Ngô Thái Vân giống như có thù từ kiếp trước, hai người cứ ở chung một chỗ là lại đấu khẩu. Chỉ cần nàng xuất hiện cách năm mươi bước, Ngô Thái Vân đã như con nhím, toàn thân xù long dựng đứng.
“Ta sẽ để người ta đi giám sát" Chu Ngọc Xuân liền sửa lại.
Dương Vũ cũng nói: “ta sẽ theo dõi Chu Hòe. Tiểu tử kia cũng không phải người tốt, luôn ghen ghét Lâm Tiểu Trúc. Một tháng qua, tổ chúng ta chiếm danh hào đệ nhất gần như một nửa, phần còn lại là tổ một đoạt được. Tổ hai thực rất thê thảm a “
Nói tới đây, mọi người bỗng nhiên trầm mặc.
Một tháng qua, mọi người thường xuyên được ăn thịt, thường xuyên được các giáo tập khen ngợi, biết đến cái gì gọi là ngày lành. Mà tất cả đều chủ yếu dựa vào Lâm Tiểu Trúc mỗi ngày đều có kế hoạch cho mọi ngươi ôn tập. Có thể nói, không có nàng, tổ ba như không có linh hồn. Bọn họ không dám tưởng tượng nếu không có nàng, không biết cả tổ sau này sẽ bị khi dễ thành cái dạng gì. Cho dù lúc này không ai động viên tư tưởng, mọi người đều âm thầm quyết định, nhất định làm tốt công tác giám thị, phòng thủ.
Phát động quần chúng hiệu quả xong thì cũng tới tiết học điên chước. Chu Ngọc Xuân cũng cung cấp cho Lâm Tiểu Trúc vài tin tức, tỷ như cứ một lát, Ngô Thái Vân lại đi nhà vệ sinh một lần, nói chuyện với Ngô Bình Cường vài câu, mỉm cười với Hùng Đại Tráng hai cái, còn sau tiết học đao công thầm thì bí mật cùng Chu Hòe. . .
Dương Vũ nghe vậy thì cười nhạt nhưng Lâm Tiểu Trúc lại khen ngợi Chu Ngọc Xuân, còn khẳng định tin Chu Hòe và Ngô Thái Vân tiếp xúc rất quan trọng, làm cho Chu Ngọc Xuân đắc ý vô cùng, càng thêm hăng say giám sát Ngô Thái Vân.
Tác giả :
Tọa Chước Linh Linh Thủy