Biết Vị Ký
Chương 295: Bách vị lâu và lưu phu nhân
Ngày hôm sau, Tiêu Tiêu quả nhiên hưng trí bừng bừng theo Lâm Tiểu Trúc ra cửa. Nơi đầu tiên hai người đến chính là biệt viện hoàng hậu Tây Lăng quốc mua cho Tiêu Tiêu ở Việt kinh. Đây là yêu cầu của Lâm Tiểu Trúc, nàng muốn xem mấy người hoàng hậu Tây Lăng cấp cho Tiêu Tiêu làm của hồi môn là như thế nào.
Nhìn thấy bọn họ, Lâm Tiểu Trúc liền hiểu được vì sao Lục Kiện Ninh lại dỗ Tiêu Tiêu đưa các nàng đến biệt viện. Mười ma ma này, người nào cũng cơ trí linh hoạt, mồm mép cực kỳ lợi hại, thủ đoạn lão luyện. Nếu để một người trong bọn họ ở Dĩnh vương phủ thì hắn sao có thể dỗ Cung trắc phi đem tiền nhà ra quyên vào quốc khố, sao có thể để Chu trắc phi quản gia hòng lung lạc Hộ bộ thượng thư. Có các nàng, e là khắp nơi chướng khí mù mịt, ngươi chết ta sống đấu nhau đến không phân thắng bại. Mà Tiêu Tiêu lại đơn thuần, được bọn họ bảo vệ e là cả đời đều không biết đến cực khổ, cả đời cũng sẽ không trưởng thành.
Ngược lại như vậy lại có ích cho Lâm Tiểu Trúc. Có mấy ma ma này giúp trả giả thuê cửa hàng, trông coi việc trang trí, huấn luyện tiểu nhị, xử lý tốt các mối quan hệ. . . Tuy nàng tự mình mua mấy người, khế ước bán thân nắm trong tay nên cũng rất yên tâm nhưng dù sao cũng là người lớn lên trong núi, tuổi lại còn nhỏ, lớn nhất cũng chỉ mười bảy tuổi, là lứa tuổi suy nghĩ lung tung, khó có thể dạy dỗ. Nàng đang lo lắng để bọn họ làm đại sự có khi bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền a. Những người này sẽ bồi dưỡng thành sư phụ làm điểm tâm, rau ngâm, đầu bếp. . . việc vặt vãnh bên ngoài sẽ phó thác cho mấy ma ma kia.
Vì thế khi Tiêu Tiêu giới thiệu nàng với các ma ma, cũng nói chuyện buôn bán, Lâm Tiểu Trúc liền tìm cớ đển nàng rời đi rồi mới phân tích tình hình Dĩnh vương phụ và tâm tư Lục Kiện Ninh với các ma ma, cũng nói ra dụng ý của mình. Các ma ma đương nhiên hiểu thảm trạng của Tiêu Tiêu nhưng kết quả này phần lớn cũng do nàng mà ra, bọn họ có lòng cũng khó giúp được, lại thấy chỉ vì Dĩnh vương lừa dối, chủ tử liền đem bọn họ ném tới biệt viện, các ma ma cũng có chút nản lòng thoái chí.
Lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, mọi người cảm thấy đó là biện pháp hữu hiệu thiết thực, ít nhất sẽ làm cho công chúa nhà mình không vì một nam nhân mà khóc cả ngày, còn làm tổn hại thân thể. Vì thế rất có hảo cảm với Lâm Tiểu Trúc, vỗ ngực cam đoan sẽ giúp các nàng phát triển việc kinh doanh.
Hai ngày tiếp theo, Lâm Tiểu Trúc đem phương pháp mấu chốt chế biến rau ngâm cùng trình tự làm việc dạy cho vài hạ nhân mà nàng thấy yên tâm, cũng phó thác việc kinh doanh của các cửa hàng cho đám người Tôn Hạo và Trương Văn Đông quản lý, còn mình thì cùng Tiêu Tiêu và các ma ma tập trung vào việc mở tửu lâu.
Đầu tiên, Lâm Tiểu Trúc viết ra yêu cầu của mình, phân công các ma ma đi tìm chỗ, trả giá. . . tiếp theo thì đưa bản vẽ yêu cầu trang trí, muốn các nàng tìm người thi công, thống nhất hình thức của các tửu lâu làm một. Đồng thời chọn ba người làm chưởng quầy, chuyên huấn luyện tiểu nhị chạy bàn. Trong lúc này, Lâm Tiểu Trúc lại mua thêm mấy người chừng mười lăm, mười sáu tuổi, căn cứ vào khả năng mà chia việc. Một nhóm chuyên luyện đao công, sau này ở phòng bếp lo việc cắt gọt ; một nhóm người chuyên luyện chước công, sau này ở phòng bếp lo việc xào, múc ; còn có nhóm người chuyên gọi tên thức ăn ; nhóm chuyên quản lý lửa (thời cổ đại, hỏa hầu rất quan trọng). Nàng đem kiến thức trù nghệ mình học nhiều năm chia thành dây chuyền sản xuất, cũng rút ngắn quá trình học trù nghệ, lại ngăn chặn việc tửu lâu khác phá đám. . .
Nàng phát huy đầy đủ phương pháp giáo dục hiện đại. Mỗi ngày, sáng sớm liền tiến hành huấn luyện quân sự hóa, yêu cầu bọn họ hết thảy đều nghe theo chỉ huy, nâng cao tính tính kỷ luật tổ chức ; sau đó lại bắt đầu trù nghệ, sau khi ăn cơm chiều thì lại bắt đầu học văn hóa và chính trị. Cứ như vậy, nửa tháng sau, đám nhỏ đã thay hình đổi dạng, mang theo tràn ngập nhiệt tình, mang theo sự xuất sắc ở mỗi phương diện, mang theo sự sùng bái với Trần Hi cô nương, tự giác bước vào cương vị công tác.
Đối với Tiêu Tiêu, Lâm Tiểu Trúc chỉ giao những chuyện trong khả năng lại khiến nàng hứng thú. Sau khi hoàn thành được Lâm Tiểu Trúc và các ma ma khen ngợi, nàng phát hiện trong lúc bận rộn, nàng hoàn toàn quên đi việc Lục Kiện Ninh vắng vẻ nàng, cũng không oán hận gì hắn. Điều này càng thêm kích thích Tiêu Tiêu làm việc, nhiệt tình tập trung toàn bộ tinh thần phát triển sự nghiệp.
Ngày hai mươi tám tháng hai, ba tửu lâu Bách Vị lâu đồng loạt khai trương. Trang trí thanh nhã khác biệt, tiểu nhịn mặc đồng phục lại phục vụ chu đáo nhiệt tình, đồ ăn mới lạ thơm ngon, chén bát tinh xảo sạch sẽ, ma ma chưởng quầy khí chất cao quý ưu nhã. Ngay ngày trương được Dĩnh vương Lục Kiện Ninh mở tiệc chiêu đãi các vị quan từ tam phẩm trở lên trong kinh thành, thanh danh của ba tửu lâu trong một đêm đã nổi khắp Đông Việt quốc.
“Trần cô nương." Lâm Tiểu Trúc thời gian qua bận rộn, chưa đến kiểm tra Bách Vị cư, hôm nay vừa ra cửa đã bị Lưu phu nhân chặn đường.
“Lưu phu nhân, ngươi đến tham quan tiệm sao ?" Lâm Tiểu Trúc cười nói, muốn vòng qua nàng mà lên xe. Trong khoản thời gian này, Lưu phu nhân thông qua Tôn Hạo nhắn tin cho Lâm Tiểu Trúc, muốn nàng đến phủ một chuyến, Lâm Tiểu Trúc đều không để ý tới. Bây giờ ba tửu lâu đồng loạt khai trương, Lưu phu nhân rốt cuộc không thể ngồi yên, chủ động tìm tới cửa.
“Trần cô nương, ta cố ý tới tìm ngươi ." Lưu phu nhân vẻ mặt tươi cười.
“Tìm ta?" Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhướng mày, lại vỗ ót nói" a, thì ra Lưu phu nhân từng nói có việc thương lượng nhưng thời gian qua ta bận đến choáng váng đầu óc, không nhớ ra, thật đáng đánh đòn. Xin lỗi ah, thời gian này thực sự bận quá"
“Trần cô nương bận rộn, làm sao nhớ rõ việc nhỏ đó" Lưu phu nhân mỉa mai, lại ra dấu" hay là đến chỗ ta nói chuyện đi"
Loading...
“Vẫn nên ở chỗ ta đi, Lưu phu nhân còn chưa vào tiểu điếm của ta nha, hôm nay vào cũng khiến chỗ của ta được thơm lây" Lâm Tiểu Trúc cười nói, mời Lưu phu nhân vào phòng trong. Lưu phu nhân muốn tác chiến ở sân nhà để dành lợi thế, giờ Lâm Tiểu Trúc nói vậy, chỉ có thể nghe theo nàng.
“Chỗ của Trần cô nương bố trí thật lịch sự, tao nhã" Lưu phu nhân vừa đánh giá vừa khen tự đáy lòng.
“A, Lưu phu nhân quá khen." Lâm Tiểu Trúc cũng không có thời gian vòng vo với nàng, đợi Vân San rót trà xong liền đi thẳng vào vấn đề" không biết Lưu phu nhân tìm ta có chuyện gì ?"
“Là như thế này, ta muốn cùng Trần cô nương hợp tác mở mấy cửa hàng điểm tâm và rau ngâm" Lưu phu nhân cũng không dám dài dòng, sợ Lâm Tiểu Trúc lấy cớ bận rộn mà bỏ đi. Hôm nay đã khác xưa, Lâm Tiểu Trúc không còn là tiểu cô nương không có địa vị, cần nàng để mở phường rau ngâm. Dưới sự nâng đỡ của Dĩnh vương phi, rất nhanh trong yến hội của các phu nhân Đông Việt quốc sẽ có bóng dáng tiểu cô nương này. Đến lúc đó e là mình phải cầu xin nàng hợp tác.
“Cửa hàng điểm tâm ?" Lâm Tiểu Trúc nhướng mi" đông tây nam bắc ở Việt kinh đều có Lưu ký, chẳng lẽ Lưu phu nhân thấy không đủ, còn muốn mở thêm ?"
Lưu phu nhân bận cười nói" thực ra bốn cửa hàng này đều nhờ điểm tâm của cô nương để chống đỡ. Cô nương phúc hậu, dù bận vẫn không quên cung ứng cho Lưu ký chúng ta. Ta nghĩ chúng ta nên hợp tác, ngươi dùng điểm tâm để nhập vốn với chúng ta là tốt nhất. Hơn nữa, ta mở tiệm cũng không phải ở Việt kinh mà ở các thành trấn khác của Đông Việt quốc. húng ta hợp tác, mở cửa hàng điểm tâm và rau ngâm khắp cả nước, Trần cô nương thấy thế nào ?"
Lưu phu nhân này cũng không phải dạng vừa đâu, trong mắt Lâm Tiểu Trúc có chút tán thưởng. Lúc trước nàng không tiền không địa vị, phải dựa vào Lưu phủ doãn, tuy Lưu phu nhân làm cao, còn tính toán chi ly, muốn để nàng làm vợ La Khải Phàm nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hai người hợp tác làm ăn. Trong khoản thời gian này, vẫn nghĩ nàng là người Trần gia Đông Lâm, lại thấy nàng có giao tình với Dĩnh vương phi, Lưu phu nhân tiền nhờ Tôn Hạo liên tiếp tìm nàng. Hôm nay còn nói những lời này là muốn cột nàng và Lưu gia cùng một chiếc thuyền sao ?
Cũng tốt! Lâm Tiểu Trúc nháy mắt làm ra quyết định. Bản thân mình không có nhiều sự giúp đỡ, trong khoản thời gian ngắn khó có thể tự mở tiệm. Hơn nữa mọi việc làm ăn đều tập trung ở chỗ Tiêu Tiêu cũng không tốt, khó đảm bảo Lục Kiện Ninh sẽ không vì tiền mà nạp nàng vào Dĩnh vương phủ. Cho nên phải liên thủ nhiều mặt cũng tăng thêm nhiều cơ hội kiếm tiền và sự đảm bảo cho mình.
“Như vậy, Lưu phu nhân muốn chia thế nào ?" Lâm Tiểu Trúc không lộ ra biểu tình gì, chỉ nhìn Lưu phu nhân, thản nhiên nói. Vị phu nhân này, lúc trước tính kế nàng, bây giờ đã tới lúc nàng đòi lại.
“Ở kinh thành, nhân lực, cửa hàng và nguồn tiêu thụ đều nhờ Lưu ký, Trần cô nương chỉ cần cung cấp điểm tâm mỗi ngày, như thế chúng ta sẽ không trả tiền mà chia cho cô nương ba phần, được không ?"
Ba phần ? Lưu phu nhân thật có thành ý a.
Lâm Tiểu Trúc bất động thanh sắc, nói" như vậy mấy cửa hàng ngoài kinh thành, Lưu phu nhân tính thế nào ?"
Lưu phu nhân vừa nói chuyện, vừa quan sát biểu tình trên mặt Lâm Tiểu Trúc. Thấy nàng nghe được chia ba phần, không có chút biểu tình vui sướng thì không khỏi thất vọng, trong lòng càng thêm cẩn thận. Vốn định áp chế Lâm Tiểu Trúc, không cho nàng thời gian cò kè trả giá nhưng lúc này lại không dám, chậm rãi nói" cửa hàng ngoài kinh thành, do chúng ta thuê cửa hàng, tìm tiểu nhị, trả tiền công cho chưởng quỹ và tiểu nhị ; sư phụ làm điểm tâm và rau ngâm cùng nguyện liệu sẽ do Trần cô nương lo liệu. Ngươi bốn ta sáu, như thế nào ?"
Thật lòng thì tỷ lệ này rấ hợp lý, lúc này Lưu phu nhân cũng không dám chiếm tiện nghi của Lâm Tiểu Trúc nhưng đó là do nàng muốn, còn phải xem Lâm Tiểu Trúc nàng nghĩ thế nào.
Nhìn thấy bọn họ, Lâm Tiểu Trúc liền hiểu được vì sao Lục Kiện Ninh lại dỗ Tiêu Tiêu đưa các nàng đến biệt viện. Mười ma ma này, người nào cũng cơ trí linh hoạt, mồm mép cực kỳ lợi hại, thủ đoạn lão luyện. Nếu để một người trong bọn họ ở Dĩnh vương phủ thì hắn sao có thể dỗ Cung trắc phi đem tiền nhà ra quyên vào quốc khố, sao có thể để Chu trắc phi quản gia hòng lung lạc Hộ bộ thượng thư. Có các nàng, e là khắp nơi chướng khí mù mịt, ngươi chết ta sống đấu nhau đến không phân thắng bại. Mà Tiêu Tiêu lại đơn thuần, được bọn họ bảo vệ e là cả đời đều không biết đến cực khổ, cả đời cũng sẽ không trưởng thành.
Ngược lại như vậy lại có ích cho Lâm Tiểu Trúc. Có mấy ma ma này giúp trả giả thuê cửa hàng, trông coi việc trang trí, huấn luyện tiểu nhị, xử lý tốt các mối quan hệ. . . Tuy nàng tự mình mua mấy người, khế ước bán thân nắm trong tay nên cũng rất yên tâm nhưng dù sao cũng là người lớn lên trong núi, tuổi lại còn nhỏ, lớn nhất cũng chỉ mười bảy tuổi, là lứa tuổi suy nghĩ lung tung, khó có thể dạy dỗ. Nàng đang lo lắng để bọn họ làm đại sự có khi bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền a. Những người này sẽ bồi dưỡng thành sư phụ làm điểm tâm, rau ngâm, đầu bếp. . . việc vặt vãnh bên ngoài sẽ phó thác cho mấy ma ma kia.
Vì thế khi Tiêu Tiêu giới thiệu nàng với các ma ma, cũng nói chuyện buôn bán, Lâm Tiểu Trúc liền tìm cớ đển nàng rời đi rồi mới phân tích tình hình Dĩnh vương phụ và tâm tư Lục Kiện Ninh với các ma ma, cũng nói ra dụng ý của mình. Các ma ma đương nhiên hiểu thảm trạng của Tiêu Tiêu nhưng kết quả này phần lớn cũng do nàng mà ra, bọn họ có lòng cũng khó giúp được, lại thấy chỉ vì Dĩnh vương lừa dối, chủ tử liền đem bọn họ ném tới biệt viện, các ma ma cũng có chút nản lòng thoái chí.
Lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, mọi người cảm thấy đó là biện pháp hữu hiệu thiết thực, ít nhất sẽ làm cho công chúa nhà mình không vì một nam nhân mà khóc cả ngày, còn làm tổn hại thân thể. Vì thế rất có hảo cảm với Lâm Tiểu Trúc, vỗ ngực cam đoan sẽ giúp các nàng phát triển việc kinh doanh.
Hai ngày tiếp theo, Lâm Tiểu Trúc đem phương pháp mấu chốt chế biến rau ngâm cùng trình tự làm việc dạy cho vài hạ nhân mà nàng thấy yên tâm, cũng phó thác việc kinh doanh của các cửa hàng cho đám người Tôn Hạo và Trương Văn Đông quản lý, còn mình thì cùng Tiêu Tiêu và các ma ma tập trung vào việc mở tửu lâu.
Đầu tiên, Lâm Tiểu Trúc viết ra yêu cầu của mình, phân công các ma ma đi tìm chỗ, trả giá. . . tiếp theo thì đưa bản vẽ yêu cầu trang trí, muốn các nàng tìm người thi công, thống nhất hình thức của các tửu lâu làm một. Đồng thời chọn ba người làm chưởng quầy, chuyên huấn luyện tiểu nhị chạy bàn. Trong lúc này, Lâm Tiểu Trúc lại mua thêm mấy người chừng mười lăm, mười sáu tuổi, căn cứ vào khả năng mà chia việc. Một nhóm chuyên luyện đao công, sau này ở phòng bếp lo việc cắt gọt ; một nhóm người chuyên luyện chước công, sau này ở phòng bếp lo việc xào, múc ; còn có nhóm người chuyên gọi tên thức ăn ; nhóm chuyên quản lý lửa (thời cổ đại, hỏa hầu rất quan trọng). Nàng đem kiến thức trù nghệ mình học nhiều năm chia thành dây chuyền sản xuất, cũng rút ngắn quá trình học trù nghệ, lại ngăn chặn việc tửu lâu khác phá đám. . .
Nàng phát huy đầy đủ phương pháp giáo dục hiện đại. Mỗi ngày, sáng sớm liền tiến hành huấn luyện quân sự hóa, yêu cầu bọn họ hết thảy đều nghe theo chỉ huy, nâng cao tính tính kỷ luật tổ chức ; sau đó lại bắt đầu trù nghệ, sau khi ăn cơm chiều thì lại bắt đầu học văn hóa và chính trị. Cứ như vậy, nửa tháng sau, đám nhỏ đã thay hình đổi dạng, mang theo tràn ngập nhiệt tình, mang theo sự xuất sắc ở mỗi phương diện, mang theo sự sùng bái với Trần Hi cô nương, tự giác bước vào cương vị công tác.
Đối với Tiêu Tiêu, Lâm Tiểu Trúc chỉ giao những chuyện trong khả năng lại khiến nàng hứng thú. Sau khi hoàn thành được Lâm Tiểu Trúc và các ma ma khen ngợi, nàng phát hiện trong lúc bận rộn, nàng hoàn toàn quên đi việc Lục Kiện Ninh vắng vẻ nàng, cũng không oán hận gì hắn. Điều này càng thêm kích thích Tiêu Tiêu làm việc, nhiệt tình tập trung toàn bộ tinh thần phát triển sự nghiệp.
Ngày hai mươi tám tháng hai, ba tửu lâu Bách Vị lâu đồng loạt khai trương. Trang trí thanh nhã khác biệt, tiểu nhịn mặc đồng phục lại phục vụ chu đáo nhiệt tình, đồ ăn mới lạ thơm ngon, chén bát tinh xảo sạch sẽ, ma ma chưởng quầy khí chất cao quý ưu nhã. Ngay ngày trương được Dĩnh vương Lục Kiện Ninh mở tiệc chiêu đãi các vị quan từ tam phẩm trở lên trong kinh thành, thanh danh của ba tửu lâu trong một đêm đã nổi khắp Đông Việt quốc.
“Trần cô nương." Lâm Tiểu Trúc thời gian qua bận rộn, chưa đến kiểm tra Bách Vị cư, hôm nay vừa ra cửa đã bị Lưu phu nhân chặn đường.
“Lưu phu nhân, ngươi đến tham quan tiệm sao ?" Lâm Tiểu Trúc cười nói, muốn vòng qua nàng mà lên xe. Trong khoản thời gian này, Lưu phu nhân thông qua Tôn Hạo nhắn tin cho Lâm Tiểu Trúc, muốn nàng đến phủ một chuyến, Lâm Tiểu Trúc đều không để ý tới. Bây giờ ba tửu lâu đồng loạt khai trương, Lưu phu nhân rốt cuộc không thể ngồi yên, chủ động tìm tới cửa.
“Trần cô nương, ta cố ý tới tìm ngươi ." Lưu phu nhân vẻ mặt tươi cười.
“Tìm ta?" Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhướng mày, lại vỗ ót nói" a, thì ra Lưu phu nhân từng nói có việc thương lượng nhưng thời gian qua ta bận đến choáng váng đầu óc, không nhớ ra, thật đáng đánh đòn. Xin lỗi ah, thời gian này thực sự bận quá"
“Trần cô nương bận rộn, làm sao nhớ rõ việc nhỏ đó" Lưu phu nhân mỉa mai, lại ra dấu" hay là đến chỗ ta nói chuyện đi"
Loading...
“Vẫn nên ở chỗ ta đi, Lưu phu nhân còn chưa vào tiểu điếm của ta nha, hôm nay vào cũng khiến chỗ của ta được thơm lây" Lâm Tiểu Trúc cười nói, mời Lưu phu nhân vào phòng trong. Lưu phu nhân muốn tác chiến ở sân nhà để dành lợi thế, giờ Lâm Tiểu Trúc nói vậy, chỉ có thể nghe theo nàng.
“Chỗ của Trần cô nương bố trí thật lịch sự, tao nhã" Lưu phu nhân vừa đánh giá vừa khen tự đáy lòng.
“A, Lưu phu nhân quá khen." Lâm Tiểu Trúc cũng không có thời gian vòng vo với nàng, đợi Vân San rót trà xong liền đi thẳng vào vấn đề" không biết Lưu phu nhân tìm ta có chuyện gì ?"
“Là như thế này, ta muốn cùng Trần cô nương hợp tác mở mấy cửa hàng điểm tâm và rau ngâm" Lưu phu nhân cũng không dám dài dòng, sợ Lâm Tiểu Trúc lấy cớ bận rộn mà bỏ đi. Hôm nay đã khác xưa, Lâm Tiểu Trúc không còn là tiểu cô nương không có địa vị, cần nàng để mở phường rau ngâm. Dưới sự nâng đỡ của Dĩnh vương phi, rất nhanh trong yến hội của các phu nhân Đông Việt quốc sẽ có bóng dáng tiểu cô nương này. Đến lúc đó e là mình phải cầu xin nàng hợp tác.
“Cửa hàng điểm tâm ?" Lâm Tiểu Trúc nhướng mi" đông tây nam bắc ở Việt kinh đều có Lưu ký, chẳng lẽ Lưu phu nhân thấy không đủ, còn muốn mở thêm ?"
Lưu phu nhân bận cười nói" thực ra bốn cửa hàng này đều nhờ điểm tâm của cô nương để chống đỡ. Cô nương phúc hậu, dù bận vẫn không quên cung ứng cho Lưu ký chúng ta. Ta nghĩ chúng ta nên hợp tác, ngươi dùng điểm tâm để nhập vốn với chúng ta là tốt nhất. Hơn nữa, ta mở tiệm cũng không phải ở Việt kinh mà ở các thành trấn khác của Đông Việt quốc. húng ta hợp tác, mở cửa hàng điểm tâm và rau ngâm khắp cả nước, Trần cô nương thấy thế nào ?"
Lưu phu nhân này cũng không phải dạng vừa đâu, trong mắt Lâm Tiểu Trúc có chút tán thưởng. Lúc trước nàng không tiền không địa vị, phải dựa vào Lưu phủ doãn, tuy Lưu phu nhân làm cao, còn tính toán chi ly, muốn để nàng làm vợ La Khải Phàm nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hai người hợp tác làm ăn. Trong khoản thời gian này, vẫn nghĩ nàng là người Trần gia Đông Lâm, lại thấy nàng có giao tình với Dĩnh vương phi, Lưu phu nhân tiền nhờ Tôn Hạo liên tiếp tìm nàng. Hôm nay còn nói những lời này là muốn cột nàng và Lưu gia cùng một chiếc thuyền sao ?
Cũng tốt! Lâm Tiểu Trúc nháy mắt làm ra quyết định. Bản thân mình không có nhiều sự giúp đỡ, trong khoản thời gian ngắn khó có thể tự mở tiệm. Hơn nữa mọi việc làm ăn đều tập trung ở chỗ Tiêu Tiêu cũng không tốt, khó đảm bảo Lục Kiện Ninh sẽ không vì tiền mà nạp nàng vào Dĩnh vương phủ. Cho nên phải liên thủ nhiều mặt cũng tăng thêm nhiều cơ hội kiếm tiền và sự đảm bảo cho mình.
“Như vậy, Lưu phu nhân muốn chia thế nào ?" Lâm Tiểu Trúc không lộ ra biểu tình gì, chỉ nhìn Lưu phu nhân, thản nhiên nói. Vị phu nhân này, lúc trước tính kế nàng, bây giờ đã tới lúc nàng đòi lại.
“Ở kinh thành, nhân lực, cửa hàng và nguồn tiêu thụ đều nhờ Lưu ký, Trần cô nương chỉ cần cung cấp điểm tâm mỗi ngày, như thế chúng ta sẽ không trả tiền mà chia cho cô nương ba phần, được không ?"
Ba phần ? Lưu phu nhân thật có thành ý a.
Lâm Tiểu Trúc bất động thanh sắc, nói" như vậy mấy cửa hàng ngoài kinh thành, Lưu phu nhân tính thế nào ?"
Lưu phu nhân vừa nói chuyện, vừa quan sát biểu tình trên mặt Lâm Tiểu Trúc. Thấy nàng nghe được chia ba phần, không có chút biểu tình vui sướng thì không khỏi thất vọng, trong lòng càng thêm cẩn thận. Vốn định áp chế Lâm Tiểu Trúc, không cho nàng thời gian cò kè trả giá nhưng lúc này lại không dám, chậm rãi nói" cửa hàng ngoài kinh thành, do chúng ta thuê cửa hàng, tìm tiểu nhị, trả tiền công cho chưởng quỹ và tiểu nhị ; sư phụ làm điểm tâm và rau ngâm cùng nguyện liệu sẽ do Trần cô nương lo liệu. Ngươi bốn ta sáu, như thế nào ?"
Thật lòng thì tỷ lệ này rấ hợp lý, lúc này Lưu phu nhân cũng không dám chiếm tiện nghi của Lâm Tiểu Trúc nhưng đó là do nàng muốn, còn phải xem Lâm Tiểu Trúc nàng nghĩ thế nào.
Tác giả :
Tọa Chước Linh Linh Thủy