Biệt Thái Nhập Hí
Chương 26
Nên, bằng hữu đều là họa phúc tướng ỷ* sao?
(Họa phúc tướng ỷ: Phước lành hỗn hợp, ẩn dụ về những điều xấu có thể dẫn đến kết quả tốt, những điều tốt có thể dẫn đến kết quả xấu. (Theo zdic))
Trong thời gian này, tinh thần Sở Chu không được tốt,đến thời điểm gặp lại Cố Vân hắn vẫn là bộ dáng ủ rũ.
“Cậu bị làm sao vậy?" Sở Chu mới tan tầm, vào phòng cởi áo khoác, cầm lấy chén trà trên bàn nước, một hơi uống hết, lúc này mới quay đầu hỏi Cố Vân.
Cố Vân cấu, véo tàn thuốc trong tay, ném cho Sở Chu thực đơn, “Gọi món ăn. Vừa ăn vừa nói."
“Ha ha," Sở Chu xem thực đơn, chọn một vài món, “Nhà hàng này là lần đầu tiên tôi tới, cậu không phải là nên gọi hộ tôi sao."
“Thiết," Cố Vân chẳng thèm ngó tới,“Tôi cũng là hai ngày này đều bị cứng rắn kéo tới nơi này bàn hợp đồng, lười đi nơi khác, ăn tạm một chút."
Thừa dịp chờ đồ ăn, Sở Chu dựa vào lưng ghế, hỏi: “Bỗng nhiên đem tôi gọi đến, cậu lại có bất bình gì cần phát tiết?"
“Ách," Cố Vân nghiêng đầu sang chỗ khác, ngón trỏ cọ cọ mũi,“Xem cậu nói kìa, tôi mà lại là cái loại người này sao……"
Nói hay không nói, lượng không khí cũng không đủ thở a.
Sở Chu nghe xong cười cười, cũng không tranh cãi.
“Cậu gần đây bận chuyện gì?" Cố Vân đổi đề tài.
“Cũng không có việc gì, làm việc dưới trướng anh trai, cũng không phiền hà, cũng không cần lo cái gì."
“Hắc, anh của cậu chính là thương cậu, mới đi ra ngoài vài năm, một chút khổ cũng không muốn cho cậu ăn."
Sở Chu tự giễu,“Đó là vì tôi vô dụng, cái gì đều làm không tốt. Cũng không giống cậu, chính mình tự thân vận động."
“Sách, tôi thì có là gì" Cố Vân cười lạnh, “Mặt ngoài nhìn thì vậy, những người đó mặt ngoài không nói, thực tế còn không phải nhìn Cố Đình mới bán mì tử cho tôi……"
“Tôi nói này, cậu còn cùng thúc thúc giận dỗi." Sở Chu lắc đầu nói, “Cố thúc đối với cậu rất tốt, từ nhỏ đã bắt đầu chiếu cố."
“Hừ……" Cố Vân nhún vai, nhìn Sở Chu, mũi hừ một tiếng bất mãn,“Hắn không đối tốt với tôi. Hắn là cảm thấy có lỗi, muốn bồi thường cho phụ mẫu tôi!"
Cố Vân nói xong, cảm xúc có điểm kích động, ánh mắt hung hăng quét về phía góc phòng, giống như có cái gì làm cho người ta căm hận.
“Cố Vân! Đừng như vậy." Sở Chu quen Cố Vân lâu cũng biết để có thể làm cho cảm xúc của bạn tốt không khống chế được, cách nhanh nhất là nhắc tới tiểu thúc hắn.
Như vậy mặc kệ lúc trước không khí có bao nhiêu hoà thuận vui vẻ, nhất định sẽ tranh cãi.
Bị Sở Chu quát khẽ, vừa lúc phục vụ sinh gõ cửa tiến vào bày đồ ăn, Cố Vân đứng lên đến bên cửa sổ một lúc, lại buồn bực ngồi trở về.
“Đừng trước mặt tôi mà nhắc tới hắn, nhắc tới liền phiền."
“Ừ. Không nói nữa, đến, ăn cơm, chúng ta tán gẫu cái khác."
Sở Chu một bên vừa phụ hoạ một bên ở trong lòng cười khổ, giống như lúc trước nhắc tới Cố Đình cũng không phải là hắn.
Cố Vân tự mình rót rượu tự mình nhấm nháp, xem như an ổn. Mà Sở Chu giữa trưa ăn cũng không có no, đã sớm đói muốn chết, chính là ước gì có thể mau chóng tan ca.
Trong lúc nhất thời, bên trong chỉ nghe tiếng đũa không cẩn thận chạm vào mặt bàn, hai người ở trong đều buồn bực mà ăn.
Cố Vân ăn một trận, cảm giác tức giận đã bình ổn xuống, lúc này mới lại mở miệng,“Gần đây công việc không tốt, khiến tôi có chút khó chịu."
“Ngô?" Sở Chu nuốt xuống đồ ăn,dùng ánh mắt nhìn ngắm mục tiêu kế tiếp ở trên bàn, vừa hỏi,“Lời này là có ý gì?"
Thanh âm Cố Vân lúc này có điểm trầm thấp, “Hợp đồng của công ty lần này bị hủy, tháng này bị lỗ, ban đầu thỏa thuận ổn thỏa,đến thời điểm ký hợp đồng lại đột nhiên không ký."
“Ôi chao? Tại sao có thể như vậy? Là đối phương không hài lòng với điều kiện sao?" Sở Chu tiếp lời hỏi.
“Có cái mao, rất vừa lòng a, lúc ấy đều thỏa thuận tốt, chỉ còn cần kí tên." Cố Vân khó chịu cắn đũa.
“Nga." Sở Chu nghe là nghe xong, bất quá rõ ràng không để ở trong lòng, đũa chuẩn xác kẹp lấy xương sườn, tiếp tục chiến đấu hăng hái,“Vậy vẫn là có người ra điều kiện tốt hơn, không có biện pháp."
Cố Vân cáu bẳn, y thấy Sở Chu tiếp tục chiến đấu hăng hái khối xương sườn tiếp theo, không khỏi khinh bỉ bĩu môi,“cậu cảm thấy có người cố ý chen vào chuyện của tôi."
Sở Chu ngẩng đầu nhìn Cố Vân liếc mắt một cái,“Không thể đi?"
“Quán bar gần đây cũng luôn có người đến gây sự."
“Vậy gọi 110."
“Gọi rồi, người đưa vào cục cảnh sát, cách hai ngày lại một bọn khác," Cố Vân trút căm phẫn dùng đũa đảo loạn đồ ăn trên bàn, “Giống như ruồi bọ, phiền đều phiền đến chết, tôi cũng không thể để cho cảnh sát mỗi ngày đều ngồi ở cửa nhà bắt người đi."
“Ai lại rảnh rỗi không có việc gì để làm như vậy?"
“Không biết."
“Ân, đánh hay không đánh? Mọi người không có việc gì đi?"
“Người thật ra không có gì, cũng không đả thương người, chính là gây chuyện làm rối, vài lần đều dọa khách đi mất, chuyện làm ăn chịu ảnh hưởng."
Sở Chu hiểu biết gật đầu, cuối cùng cũng biết vì sao lúc nãy vừa vào cửa đã chứng kiến bộ dáng hữu khí vô lực của Cố Vân.
Sở Chu buông đũa, suy tư một lát hỏi:“Tôi nói này, có phải cậu đã đắc tội ai không."
Cố Vân nhìn Sở Chu, liếc mắt một cái, đưa qua chén rượu,“Tôi cũng nghĩ như vậy."
“Kia có ý gì? Nháo loạn như vậy cũng không phải không có nguyên nhân."
“Không có ý gì."
“?"
“Có nhiều người đáng nghi lắm……"
Sở Chu một ngụm rượu không nuốt xuống, thiếu chút nữa phun ra, khóe mắt cũng bắt đầu không ngừng run rẩy,“……"
“Sau đó, hai ngày trước từ quán trở về nhà, thời điểm qua đường cái thiếu chút nữa bị xe đâm." Cố Vân rất không để ý đảo ánh mắt, giống như đó không phải chuyện của mình.
“Này, cũng có chút quá phận đi……" Sở Chu nhíu chắt lông mày.
“Có thể là trùng hợp, dù sao đoạn đường đó cũng nguy hiểm, là tôi chính mình không cẩn thận……" Cố Vân nhu nhu cái trán.
“ Lái xe cũng không đem cậu đi bệnh viện kiểm tra sao."
“Chạy," Cố Vân uống một hớp rượu,“Bất quá có người đi điều tra chiếc xe kia."
Cố Vân càng nói tốc độ càng chậm, Sở Chu nhịn không được thúc giục nói:“Sau đó thì sao……"
“Sau đó, sau đó tiểu thúc gần đây đều đem tôi vây tại bên người, nói là học này học kia, mỗi ngày đều quản tôi,…… Phiền đến chết."
“…… Cứ như vậy?"
“Ân."
“Ai, cậu thật đúng là không thể khiến người bớt lo," Sở Chu thở phào một hơi,“Tóm lại, cậu bình an là tốt rồi."
“Ở bên cạnh hắn, tôi đây thà rằng bị xe đụng chết."
“Uy! Đừng nói lung tung. Chưa thấy ai lại nguyền rủa chính mình như vậy."
“Ha ha," Cố Vân thấp giọng cười,“Hắn đi điều tra sau lưng tôi, tôi cái gì cũng không biết, điều tra báo cáo lúc sau tôi cũng muốn được nhìn thấy."
Sở Chu nhắm mắt, trên bàn không biết khi nào đã có nhiều vỏ chai rượu như vậy, vừa nhìn hai má chậm rãi hiện lên màu đỏ của Cố Vân, quyết định tạm thời bảo trì trầm mặc.
“Kỳ thật ngày đó suýt nữa bị xe đâm, ta liền đại khái nghĩ tới, có thể là hắn làm," Cố Vân vươn người, tay đặt lên lưng ghế dựa của Sở Chu “Bất quá thật sự thấy được, vẫn là cảm thấy được, vẫn là cảm thấy được……"
“Cái gì? Ta nghe không rõ."
Cố Vân chớp chớp, bỗng nhiên nắm lấy tay Sở Chu đặt ở ngực của mình,“Nơi này đau quá."
Thanh âm là bình tĩnh, còn cách qua một lớp vải mỏng, Sở Chu cũng có thể cảm nhân trái tim dưới lòng bàn tay hắn đập cỡ nào dồn dập.
“Cậu nói, hắn sao có thể đối với tôi như vậy?" Cố Vân buông Sở Chu, đại khái cũng hiểu được chính mình biểu lộ hơi quá, sau khi rời ra, đầu cố gắng cúi thấp.
“Cố Vân……", cảm xúc thay đổi quá nhanh, Sở Chu nhất thời không biết làm như thế nào an ủi bạn tốt.
Tuy rằng biết Cố Vân hẹn gặp hắn nhiều ít là có tâm sự cần phát tiết, Sở Chu lúc trước hoàn toàn không nghĩ tới Cố Vân lại như vậy, thậm chí đến lúc vào phòng ăn, hắn cũng không còn nhìn ra Cố Vân kỳ thật là khó sống, hắn lại còn vô tâm vô phế nghĩ như thế nào lại nói một câu quên đi.
“Ha ha, Sở Chu, cậu đừng đần ra như vậy." Cố Vân bỗng nhiên quay đầu trở lại, nhìn thấy bộ dáng Sở Chu cười ha hả,“Tôi nói chuyện của tôi, cậu lộ ra bản mặt khó sống như vậy để làm gì."
“Cố Vân, tôi không biết nên nói như thế nào, tôi chỉ cảm thấy được sự tình có thể cũng không giống như cậu nghĩ,khó có thể kết thúc như vậy."
“Đồ đần," Cố Vân cười nhu nhu đầu Sở Chu,“Tôi cũng chỉ là muốn nói với cậu, không có gì, đều đã là quá khứ."
(Họa phúc tướng ỷ: Phước lành hỗn hợp, ẩn dụ về những điều xấu có thể dẫn đến kết quả tốt, những điều tốt có thể dẫn đến kết quả xấu. (Theo zdic))
Trong thời gian này, tinh thần Sở Chu không được tốt,đến thời điểm gặp lại Cố Vân hắn vẫn là bộ dáng ủ rũ.
“Cậu bị làm sao vậy?" Sở Chu mới tan tầm, vào phòng cởi áo khoác, cầm lấy chén trà trên bàn nước, một hơi uống hết, lúc này mới quay đầu hỏi Cố Vân.
Cố Vân cấu, véo tàn thuốc trong tay, ném cho Sở Chu thực đơn, “Gọi món ăn. Vừa ăn vừa nói."
“Ha ha," Sở Chu xem thực đơn, chọn một vài món, “Nhà hàng này là lần đầu tiên tôi tới, cậu không phải là nên gọi hộ tôi sao."
“Thiết," Cố Vân chẳng thèm ngó tới,“Tôi cũng là hai ngày này đều bị cứng rắn kéo tới nơi này bàn hợp đồng, lười đi nơi khác, ăn tạm một chút."
Thừa dịp chờ đồ ăn, Sở Chu dựa vào lưng ghế, hỏi: “Bỗng nhiên đem tôi gọi đến, cậu lại có bất bình gì cần phát tiết?"
“Ách," Cố Vân nghiêng đầu sang chỗ khác, ngón trỏ cọ cọ mũi,“Xem cậu nói kìa, tôi mà lại là cái loại người này sao……"
Nói hay không nói, lượng không khí cũng không đủ thở a.
Sở Chu nghe xong cười cười, cũng không tranh cãi.
“Cậu gần đây bận chuyện gì?" Cố Vân đổi đề tài.
“Cũng không có việc gì, làm việc dưới trướng anh trai, cũng không phiền hà, cũng không cần lo cái gì."
“Hắc, anh của cậu chính là thương cậu, mới đi ra ngoài vài năm, một chút khổ cũng không muốn cho cậu ăn."
Sở Chu tự giễu,“Đó là vì tôi vô dụng, cái gì đều làm không tốt. Cũng không giống cậu, chính mình tự thân vận động."
“Sách, tôi thì có là gì" Cố Vân cười lạnh, “Mặt ngoài nhìn thì vậy, những người đó mặt ngoài không nói, thực tế còn không phải nhìn Cố Đình mới bán mì tử cho tôi……"
“Tôi nói này, cậu còn cùng thúc thúc giận dỗi." Sở Chu lắc đầu nói, “Cố thúc đối với cậu rất tốt, từ nhỏ đã bắt đầu chiếu cố."
“Hừ……" Cố Vân nhún vai, nhìn Sở Chu, mũi hừ một tiếng bất mãn,“Hắn không đối tốt với tôi. Hắn là cảm thấy có lỗi, muốn bồi thường cho phụ mẫu tôi!"
Cố Vân nói xong, cảm xúc có điểm kích động, ánh mắt hung hăng quét về phía góc phòng, giống như có cái gì làm cho người ta căm hận.
“Cố Vân! Đừng như vậy." Sở Chu quen Cố Vân lâu cũng biết để có thể làm cho cảm xúc của bạn tốt không khống chế được, cách nhanh nhất là nhắc tới tiểu thúc hắn.
Như vậy mặc kệ lúc trước không khí có bao nhiêu hoà thuận vui vẻ, nhất định sẽ tranh cãi.
Bị Sở Chu quát khẽ, vừa lúc phục vụ sinh gõ cửa tiến vào bày đồ ăn, Cố Vân đứng lên đến bên cửa sổ một lúc, lại buồn bực ngồi trở về.
“Đừng trước mặt tôi mà nhắc tới hắn, nhắc tới liền phiền."
“Ừ. Không nói nữa, đến, ăn cơm, chúng ta tán gẫu cái khác."
Sở Chu một bên vừa phụ hoạ một bên ở trong lòng cười khổ, giống như lúc trước nhắc tới Cố Đình cũng không phải là hắn.
Cố Vân tự mình rót rượu tự mình nhấm nháp, xem như an ổn. Mà Sở Chu giữa trưa ăn cũng không có no, đã sớm đói muốn chết, chính là ước gì có thể mau chóng tan ca.
Trong lúc nhất thời, bên trong chỉ nghe tiếng đũa không cẩn thận chạm vào mặt bàn, hai người ở trong đều buồn bực mà ăn.
Cố Vân ăn một trận, cảm giác tức giận đã bình ổn xuống, lúc này mới lại mở miệng,“Gần đây công việc không tốt, khiến tôi có chút khó chịu."
“Ngô?" Sở Chu nuốt xuống đồ ăn,dùng ánh mắt nhìn ngắm mục tiêu kế tiếp ở trên bàn, vừa hỏi,“Lời này là có ý gì?"
Thanh âm Cố Vân lúc này có điểm trầm thấp, “Hợp đồng của công ty lần này bị hủy, tháng này bị lỗ, ban đầu thỏa thuận ổn thỏa,đến thời điểm ký hợp đồng lại đột nhiên không ký."
“Ôi chao? Tại sao có thể như vậy? Là đối phương không hài lòng với điều kiện sao?" Sở Chu tiếp lời hỏi.
“Có cái mao, rất vừa lòng a, lúc ấy đều thỏa thuận tốt, chỉ còn cần kí tên." Cố Vân khó chịu cắn đũa.
“Nga." Sở Chu nghe là nghe xong, bất quá rõ ràng không để ở trong lòng, đũa chuẩn xác kẹp lấy xương sườn, tiếp tục chiến đấu hăng hái,“Vậy vẫn là có người ra điều kiện tốt hơn, không có biện pháp."
Cố Vân cáu bẳn, y thấy Sở Chu tiếp tục chiến đấu hăng hái khối xương sườn tiếp theo, không khỏi khinh bỉ bĩu môi,“cậu cảm thấy có người cố ý chen vào chuyện của tôi."
Sở Chu ngẩng đầu nhìn Cố Vân liếc mắt một cái,“Không thể đi?"
“Quán bar gần đây cũng luôn có người đến gây sự."
“Vậy gọi 110."
“Gọi rồi, người đưa vào cục cảnh sát, cách hai ngày lại một bọn khác," Cố Vân trút căm phẫn dùng đũa đảo loạn đồ ăn trên bàn, “Giống như ruồi bọ, phiền đều phiền đến chết, tôi cũng không thể để cho cảnh sát mỗi ngày đều ngồi ở cửa nhà bắt người đi."
“Ai lại rảnh rỗi không có việc gì để làm như vậy?"
“Không biết."
“Ân, đánh hay không đánh? Mọi người không có việc gì đi?"
“Người thật ra không có gì, cũng không đả thương người, chính là gây chuyện làm rối, vài lần đều dọa khách đi mất, chuyện làm ăn chịu ảnh hưởng."
Sở Chu hiểu biết gật đầu, cuối cùng cũng biết vì sao lúc nãy vừa vào cửa đã chứng kiến bộ dáng hữu khí vô lực của Cố Vân.
Sở Chu buông đũa, suy tư một lát hỏi:“Tôi nói này, có phải cậu đã đắc tội ai không."
Cố Vân nhìn Sở Chu, liếc mắt một cái, đưa qua chén rượu,“Tôi cũng nghĩ như vậy."
“Kia có ý gì? Nháo loạn như vậy cũng không phải không có nguyên nhân."
“Không có ý gì."
“?"
“Có nhiều người đáng nghi lắm……"
Sở Chu một ngụm rượu không nuốt xuống, thiếu chút nữa phun ra, khóe mắt cũng bắt đầu không ngừng run rẩy,“……"
“Sau đó, hai ngày trước từ quán trở về nhà, thời điểm qua đường cái thiếu chút nữa bị xe đâm." Cố Vân rất không để ý đảo ánh mắt, giống như đó không phải chuyện của mình.
“Này, cũng có chút quá phận đi……" Sở Chu nhíu chắt lông mày.
“Có thể là trùng hợp, dù sao đoạn đường đó cũng nguy hiểm, là tôi chính mình không cẩn thận……" Cố Vân nhu nhu cái trán.
“ Lái xe cũng không đem cậu đi bệnh viện kiểm tra sao."
“Chạy," Cố Vân uống một hớp rượu,“Bất quá có người đi điều tra chiếc xe kia."
Cố Vân càng nói tốc độ càng chậm, Sở Chu nhịn không được thúc giục nói:“Sau đó thì sao……"
“Sau đó, sau đó tiểu thúc gần đây đều đem tôi vây tại bên người, nói là học này học kia, mỗi ngày đều quản tôi,…… Phiền đến chết."
“…… Cứ như vậy?"
“Ân."
“Ai, cậu thật đúng là không thể khiến người bớt lo," Sở Chu thở phào một hơi,“Tóm lại, cậu bình an là tốt rồi."
“Ở bên cạnh hắn, tôi đây thà rằng bị xe đụng chết."
“Uy! Đừng nói lung tung. Chưa thấy ai lại nguyền rủa chính mình như vậy."
“Ha ha," Cố Vân thấp giọng cười,“Hắn đi điều tra sau lưng tôi, tôi cái gì cũng không biết, điều tra báo cáo lúc sau tôi cũng muốn được nhìn thấy."
Sở Chu nhắm mắt, trên bàn không biết khi nào đã có nhiều vỏ chai rượu như vậy, vừa nhìn hai má chậm rãi hiện lên màu đỏ của Cố Vân, quyết định tạm thời bảo trì trầm mặc.
“Kỳ thật ngày đó suýt nữa bị xe đâm, ta liền đại khái nghĩ tới, có thể là hắn làm," Cố Vân vươn người, tay đặt lên lưng ghế dựa của Sở Chu “Bất quá thật sự thấy được, vẫn là cảm thấy được, vẫn là cảm thấy được……"
“Cái gì? Ta nghe không rõ."
Cố Vân chớp chớp, bỗng nhiên nắm lấy tay Sở Chu đặt ở ngực của mình,“Nơi này đau quá."
Thanh âm là bình tĩnh, còn cách qua một lớp vải mỏng, Sở Chu cũng có thể cảm nhân trái tim dưới lòng bàn tay hắn đập cỡ nào dồn dập.
“Cậu nói, hắn sao có thể đối với tôi như vậy?" Cố Vân buông Sở Chu, đại khái cũng hiểu được chính mình biểu lộ hơi quá, sau khi rời ra, đầu cố gắng cúi thấp.
“Cố Vân……", cảm xúc thay đổi quá nhanh, Sở Chu nhất thời không biết làm như thế nào an ủi bạn tốt.
Tuy rằng biết Cố Vân hẹn gặp hắn nhiều ít là có tâm sự cần phát tiết, Sở Chu lúc trước hoàn toàn không nghĩ tới Cố Vân lại như vậy, thậm chí đến lúc vào phòng ăn, hắn cũng không còn nhìn ra Cố Vân kỳ thật là khó sống, hắn lại còn vô tâm vô phế nghĩ như thế nào lại nói một câu quên đi.
“Ha ha, Sở Chu, cậu đừng đần ra như vậy." Cố Vân bỗng nhiên quay đầu trở lại, nhìn thấy bộ dáng Sở Chu cười ha hả,“Tôi nói chuyện của tôi, cậu lộ ra bản mặt khó sống như vậy để làm gì."
“Cố Vân, tôi không biết nên nói như thế nào, tôi chỉ cảm thấy được sự tình có thể cũng không giống như cậu nghĩ,khó có thể kết thúc như vậy."
“Đồ đần," Cố Vân cười nhu nhu đầu Sở Chu,“Tôi cũng chỉ là muốn nói với cậu, không có gì, đều đã là quá khứ."
Tác giả :
Từ Cùng Mặc Tẫn