Biệt Thái Nhập Hí
Chương 10
Sở Chu đi trên đường, cước bộ nhẹ nhàng.
Đèn đường sáng ngời, vừa lúc chiếu rọi cảm xúc của con người, đi tới đi tới, bỗng nhiên có luồng khí lạnh lẽo áp vào trên mặt.
Sở Chu ngẩng đầu, bầu trời đêm đen sẫm, tuyết đang rơi, ngày cuối cùng của năm cũng không phụ mọi người chờ mong — tuyết rơi.
Bông tuyết nhỏ vụn bay lả tả, theo gió mà chui vào khe hỡ của áo sơ mi, lồng ngực liền cảm nhận được sự tê buốt, nhưng thật ra cũng giúp tinh thần tỉnh táo không ít..
Sở Chu mỉm cười, chỉnh lại áo, bước nhanh đi về phía trước.
‘Set’ là nơi mà nhiều người đồng tính lui tới, những người còn đơn độc không có việc gì đều đi vào đây để tiêu khiển. Quán bar tuy rằng đặt ở chỗ phố xá sầm uất, mặt tiền cũng chỉ trang trí đơn giản, hơn nữa cổng và sân luôn âm lãnh,người khác không biết, liếc mắt một cái cũng không thấy được.
Sở Chu đi tới cửa, lập tức có nhân viên tiến lên nghênh đón hắn, lễ phép chào hỏi,“Sở tiên sinh buổi tối hảo."
Sở Chu vỗ vỗ quần áo, gật đầu, thuận miệng hỏi câu,“ lão bản các ngươi đâu?"
Nhân viên mở cửa vội trả lời:“Lão bản đã sớm đến đây,đang ở bên trong."
Sở Chu đem quần áo đưa qua nhân viên, hướng bên trong quán bar đi đến.
Nhân viên phục vụ thấy Sở Chu, đi tới dẫn đường cho hắn.
Không khí ở sâu bên trong quán bar so với bên ngoài kém náo nhiệt hơn, âm nhạc mặc dù không ầm ĩ, nhưng cũng không ít người.
Nơi này nổi lên hương vị của sự cuồng hoan
Sở Chu thật lâu không đến nơi này, chỉ cảm thấy một đường đi tới cũng không thấy ai quen mặt, hắn đi theo phục vụ sinh đi vào quầy bar, cùng người hầu rượu đánh cái tiếp đón, đánh giá chung quanh hỏi:“Người đâu?"
Người hầu rượu là một thanh niên có mái tóc dài, dung mạo tuấn lãng, khuôn mặt góc cạnh, tay cầm ly hướng chiếc sô pha cách đó không xa, cằm khẽ nhếch, thanh âm thật dày nghe rất thấp trầm cũng thực thoải mái,“Đến đây là bắt đầu uống, sắp không chịu nổi, hiện tại nằm úp sấp chỗ ấy. Tôi hôm nay thay ca không thể đi, ngươi nếu không thể đến cũng chỉ có thể làm cho hắn qua đêm ở trong quán."
Sở Chu nhìn bên kia, trên ghế sa lon người đã muốn lui thành một đoàn, nói:“Thật đúng là làm phiền người khác."
Người hầu rượu buông cái chén,“Như thế nào,trước gọi cậu hai lần đều không nghe, cùng nữ vương nhà cậu hẹn hò sao?"
Sở Chu trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái,“Biết tôi hẹn hò còn dám gọi điện làm phiền tôi."
“Hắc, tôi cũng thật lòng không dám, vạn nhất làm phiền đến nữ vương nhà cậu, không phải là tôi sẽ chết sao?" Thanh niên nói xin khoan dung, khẩu khí lại thoải mái thật sự,“Bất quá nhìn thấy tên kia đến đây liền gào thét muốn đem cậu kêu đến uống, kết quả đã qua mấy giờ cậu cũng không tới, thật sự rất đáng thương, tôi đây thân làm cấp dưới vì lo bát cơm, tự nhiên phải chiều theo ý tứ của lão bản."
“Uy, cái này cùng lão bản các ngươi càng ngày càng giống, như thế nào chỉ biết khi dễ người thành thật."
“Ai nha, có thể đem nữ vương bệ hạ giữ ở bên người hơn hai năm, cho dù là người thành thật cũng là ‘hảo thủ đoạn’ người thành thật."
“……" Sở Chu trượt chân,“Ngươi……"
“Được rồi, hay nói giỡn, nhanh chóng đem người bắt đi đi, hắn không đi,chỗ đó cũng không ai dám ngồi. Hiểu rõ hắn, ngay từ đầu nên đi phòng V.I.P thôi……" Thanh niên nói xong buồn bực,“Ai, rõ ràng kết quả là chính hắn sinh ý, tôi đây là thao cái gì tâm đâu……"
Sở Chu phất phất tay làm cho thanh niên yên tâm, vài bước đi đến sô pha, không nói hai lời khiêng người bước đi.
Trên ghế sa lon, một bộ quần áo kia chậm rãi trở về đúng hình dáng, lúc này mới nhìn ra hình người, người nọ được Sở Chu khoát trên vai, cái đầu mặc dù cao, lại chỉ có khung xương bình thường, nhìn qua gầy thật sự.
Sở Chu bất chấp những tiếng huýt sao trầm trồ khen ngợi dọc theo đường đi, đem người ra cửa đợi xe taxi, tiếp nhận quần áo từ nhân viên, chính mình cũng chui vào.
Thuần thục báo ra địa chỉ, ngồi trên xe Sở Chu hồi tưởng lại vừa mới chứng kiến một bàn đầy vỏ chai rượu, không khỏi đối người say bên cạnh lắc đầu — đầu năm lấy rượu làm đồ uống, uống nhiều loại rượu như vậy, say không nói, còn sợ tai nạn chết người.
Ăn tết nguyên đán cũng không làm cho người ta yên.
Nghĩ là nghĩ như vậy, đợi xuống xe Sở Chu vẫn tốt tính đánh thức bạn tốt,“Cố Vân, tỉnh tỉnh, xuống xe, về nhà."
Sở Chu dựa theo ánh sáng từ thang máy đánh giá người nằm trên vai hắn, ở trên xe điên một trận, Cố Vân sắc mặt đã muốn rất khó coi, cau mày, một bộ dáng thống khổ.
Đợi cho mở cửa vào phòng, cũng không chờ đổi giầy, Cố Vân liền sờ soạng đi vào buồng vệ sinh, ôm bồn cầu ói ra.
Sở Chu một mặt thảnh thơi lấy dép lê, một mặt cười, người này biết đi buồng vệ sinh nôn, đầu óc cũng không hoàn toàn hồ đồ.
Sở Chu đến phòng bếp lấy chén mật ong, đến phòng khách sau không thấy người đi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc này mới không nhanh không chậm cầm cái chén đi đến toilet, xem người trong đó thế nào.
Ngọn đèn phòng khách chiếu tới toilet, bên trong là một mảnh bừa bãi.
Cố Vân lúc trước uống nhiều lắm, lúc này ói ra cái gì cũng không rõ, người giống như thanh tỉnh, chật vật ngồi chồm hỗm trên mặt đất ngẩn người. Bình thường mặc ở trên người âu phục sạch sẽ lúc này dính nôn, ghê tởm vô cùng,quần áo cũng không còn hình dáng, nhăn đến không thể mặc lại.
Sở Chu không đành lòng xem bộ dáng chán nản của bạn tốt như thế, mở ra cửa kính, tiến lên nửa bước đưa Cố Vân cốc nước,“Đến, trước đem nước uống, âu phục cởi."
Cố Vân nghe lời làm theo.
Sở Chu khó được chứng kiến bộ dáng Cố Vân nghe lời người khác như thế, xem hắn đem nước một hơi uống hết, lúc này mới nhớ tới hỏi hắn,“ Ngươi đây là làm sao vậy? Không có việc gì, uống nhiều như vậy làm gì? Lại không ai mời ngươi ép ngươi uống rượu." Sở Chu nghĩ đến lúc trước Tăng Kế bị đám người trong công ti vây quanh mời rượu, có điểm lo lắng, một lòng nghĩ nhanh chóng dàn xếp bên này thật là tốt,liền về nhà chiếu cố nữ vương.
“Tốt lắm,đừng có mượn rượu giả điên, khó coi chết đi được." Dứt lời muốn túm Cố Vân đứng lên.
Cố Vân không chút khách khí hất tay Sở Chu, tà tà méo mó đứng lên, chân tựa hồ không vững,đành liền dựa vào hắn để đi ra ngoài
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta…… Ta……
Đèn đường sáng ngời, vừa lúc chiếu rọi cảm xúc của con người, đi tới đi tới, bỗng nhiên có luồng khí lạnh lẽo áp vào trên mặt.
Sở Chu ngẩng đầu, bầu trời đêm đen sẫm, tuyết đang rơi, ngày cuối cùng của năm cũng không phụ mọi người chờ mong — tuyết rơi.
Bông tuyết nhỏ vụn bay lả tả, theo gió mà chui vào khe hỡ của áo sơ mi, lồng ngực liền cảm nhận được sự tê buốt, nhưng thật ra cũng giúp tinh thần tỉnh táo không ít..
Sở Chu mỉm cười, chỉnh lại áo, bước nhanh đi về phía trước.
‘Set’ là nơi mà nhiều người đồng tính lui tới, những người còn đơn độc không có việc gì đều đi vào đây để tiêu khiển. Quán bar tuy rằng đặt ở chỗ phố xá sầm uất, mặt tiền cũng chỉ trang trí đơn giản, hơn nữa cổng và sân luôn âm lãnh,người khác không biết, liếc mắt một cái cũng không thấy được.
Sở Chu đi tới cửa, lập tức có nhân viên tiến lên nghênh đón hắn, lễ phép chào hỏi,“Sở tiên sinh buổi tối hảo."
Sở Chu vỗ vỗ quần áo, gật đầu, thuận miệng hỏi câu,“ lão bản các ngươi đâu?"
Nhân viên mở cửa vội trả lời:“Lão bản đã sớm đến đây,đang ở bên trong."
Sở Chu đem quần áo đưa qua nhân viên, hướng bên trong quán bar đi đến.
Nhân viên phục vụ thấy Sở Chu, đi tới dẫn đường cho hắn.
Không khí ở sâu bên trong quán bar so với bên ngoài kém náo nhiệt hơn, âm nhạc mặc dù không ầm ĩ, nhưng cũng không ít người.
Nơi này nổi lên hương vị của sự cuồng hoan
Sở Chu thật lâu không đến nơi này, chỉ cảm thấy một đường đi tới cũng không thấy ai quen mặt, hắn đi theo phục vụ sinh đi vào quầy bar, cùng người hầu rượu đánh cái tiếp đón, đánh giá chung quanh hỏi:“Người đâu?"
Người hầu rượu là một thanh niên có mái tóc dài, dung mạo tuấn lãng, khuôn mặt góc cạnh, tay cầm ly hướng chiếc sô pha cách đó không xa, cằm khẽ nhếch, thanh âm thật dày nghe rất thấp trầm cũng thực thoải mái,“Đến đây là bắt đầu uống, sắp không chịu nổi, hiện tại nằm úp sấp chỗ ấy. Tôi hôm nay thay ca không thể đi, ngươi nếu không thể đến cũng chỉ có thể làm cho hắn qua đêm ở trong quán."
Sở Chu nhìn bên kia, trên ghế sa lon người đã muốn lui thành một đoàn, nói:“Thật đúng là làm phiền người khác."
Người hầu rượu buông cái chén,“Như thế nào,trước gọi cậu hai lần đều không nghe, cùng nữ vương nhà cậu hẹn hò sao?"
Sở Chu trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái,“Biết tôi hẹn hò còn dám gọi điện làm phiền tôi."
“Hắc, tôi cũng thật lòng không dám, vạn nhất làm phiền đến nữ vương nhà cậu, không phải là tôi sẽ chết sao?" Thanh niên nói xin khoan dung, khẩu khí lại thoải mái thật sự,“Bất quá nhìn thấy tên kia đến đây liền gào thét muốn đem cậu kêu đến uống, kết quả đã qua mấy giờ cậu cũng không tới, thật sự rất đáng thương, tôi đây thân làm cấp dưới vì lo bát cơm, tự nhiên phải chiều theo ý tứ của lão bản."
“Uy, cái này cùng lão bản các ngươi càng ngày càng giống, như thế nào chỉ biết khi dễ người thành thật."
“Ai nha, có thể đem nữ vương bệ hạ giữ ở bên người hơn hai năm, cho dù là người thành thật cũng là ‘hảo thủ đoạn’ người thành thật."
“……" Sở Chu trượt chân,“Ngươi……"
“Được rồi, hay nói giỡn, nhanh chóng đem người bắt đi đi, hắn không đi,chỗ đó cũng không ai dám ngồi. Hiểu rõ hắn, ngay từ đầu nên đi phòng V.I.P thôi……" Thanh niên nói xong buồn bực,“Ai, rõ ràng kết quả là chính hắn sinh ý, tôi đây là thao cái gì tâm đâu……"
Sở Chu phất phất tay làm cho thanh niên yên tâm, vài bước đi đến sô pha, không nói hai lời khiêng người bước đi.
Trên ghế sa lon, một bộ quần áo kia chậm rãi trở về đúng hình dáng, lúc này mới nhìn ra hình người, người nọ được Sở Chu khoát trên vai, cái đầu mặc dù cao, lại chỉ có khung xương bình thường, nhìn qua gầy thật sự.
Sở Chu bất chấp những tiếng huýt sao trầm trồ khen ngợi dọc theo đường đi, đem người ra cửa đợi xe taxi, tiếp nhận quần áo từ nhân viên, chính mình cũng chui vào.
Thuần thục báo ra địa chỉ, ngồi trên xe Sở Chu hồi tưởng lại vừa mới chứng kiến một bàn đầy vỏ chai rượu, không khỏi đối người say bên cạnh lắc đầu — đầu năm lấy rượu làm đồ uống, uống nhiều loại rượu như vậy, say không nói, còn sợ tai nạn chết người.
Ăn tết nguyên đán cũng không làm cho người ta yên.
Nghĩ là nghĩ như vậy, đợi xuống xe Sở Chu vẫn tốt tính đánh thức bạn tốt,“Cố Vân, tỉnh tỉnh, xuống xe, về nhà."
Sở Chu dựa theo ánh sáng từ thang máy đánh giá người nằm trên vai hắn, ở trên xe điên một trận, Cố Vân sắc mặt đã muốn rất khó coi, cau mày, một bộ dáng thống khổ.
Đợi cho mở cửa vào phòng, cũng không chờ đổi giầy, Cố Vân liền sờ soạng đi vào buồng vệ sinh, ôm bồn cầu ói ra.
Sở Chu một mặt thảnh thơi lấy dép lê, một mặt cười, người này biết đi buồng vệ sinh nôn, đầu óc cũng không hoàn toàn hồ đồ.
Sở Chu đến phòng bếp lấy chén mật ong, đến phòng khách sau không thấy người đi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc này mới không nhanh không chậm cầm cái chén đi đến toilet, xem người trong đó thế nào.
Ngọn đèn phòng khách chiếu tới toilet, bên trong là một mảnh bừa bãi.
Cố Vân lúc trước uống nhiều lắm, lúc này ói ra cái gì cũng không rõ, người giống như thanh tỉnh, chật vật ngồi chồm hỗm trên mặt đất ngẩn người. Bình thường mặc ở trên người âu phục sạch sẽ lúc này dính nôn, ghê tởm vô cùng,quần áo cũng không còn hình dáng, nhăn đến không thể mặc lại.
Sở Chu không đành lòng xem bộ dáng chán nản của bạn tốt như thế, mở ra cửa kính, tiến lên nửa bước đưa Cố Vân cốc nước,“Đến, trước đem nước uống, âu phục cởi."
Cố Vân nghe lời làm theo.
Sở Chu khó được chứng kiến bộ dáng Cố Vân nghe lời người khác như thế, xem hắn đem nước một hơi uống hết, lúc này mới nhớ tới hỏi hắn,“ Ngươi đây là làm sao vậy? Không có việc gì, uống nhiều như vậy làm gì? Lại không ai mời ngươi ép ngươi uống rượu." Sở Chu nghĩ đến lúc trước Tăng Kế bị đám người trong công ti vây quanh mời rượu, có điểm lo lắng, một lòng nghĩ nhanh chóng dàn xếp bên này thật là tốt,liền về nhà chiếu cố nữ vương.
“Tốt lắm,đừng có mượn rượu giả điên, khó coi chết đi được." Dứt lời muốn túm Cố Vân đứng lên.
Cố Vân không chút khách khí hất tay Sở Chu, tà tà méo mó đứng lên, chân tựa hồ không vững,đành liền dựa vào hắn để đi ra ngoài
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta…… Ta……
Tác giả :
Từ Cùng Mặc Tẫn