Biệt Chi Đầu
Chương 20
Ta không có vạch trần Vương Diên, chỉ là không còn đề nghị để để tỷ ấy theo ta ra ngoài nữa, còn thường xuyên xoa bóp người cho tỷ ấy.
Tỷ ấy lúc đầu rất kinh ngạc, còn trêu ghẹo ta, nhưng sau đó có lẽ đã hiểu được gì, liền không nói gì thêm, chỉ là hưởng thụ sự chiếu cố của ta.
Mắt xem xét thời tiết càng ngày càng lạnh, ta ngày ngày đều cho người đi mai viên nhìn xem hoa đã nở hay chưa.
Hoàng đế sau khi biết chỉ cho rằng ta muốn cùng hắn đi thưởng mai, dù sao bất luận là mùa gì đi nữa, trận hoa nở đầu tiên đều là ta cùng Hoàng đế thưởng thức sau đó mới đến phiên những người khác.
Nhưng hắn không biết, hắn đã bị ta gạch tên khỏi danh sách thưởng mai rồi.
Bởi vì chuyện của Vương Diên, tháng mười một, Hoàng đế đã phái người đi thỉnh Thái hậu hồi cung để mừng năm mới, nhưng đoàn người Thái hậu đi đến nửa đường thì đột nhiên có một trận tuyết lớn che kín cả mặt đường, hành trình chỉ có thể gác lại.
Mắt thấy đã tới đầu tháng mười hai mà Thái hậu vẫn không hề có chút động tĩnh.
Bên kia thuộc về phương bắc, địa thế cao hàn, bên kia tuyết rơi bên này lại không hề động tĩnh, chỉ có khô hanh, thật lâu cũng không thấy tuyết ngừng rơi, khiến cho Vương Diên ở bên tai ta oán giận mấy lần.
Đại hoàng tử càng lúc càng nghịch ngợm, sống c.h.ế.t lôi kéo Ngân Hà đi Ngự hoa viên tìm điểu, Ngân Hà nghe thấy cách nói này của nó liền lúng túng.
Ngay cả khi hắn giải thích cho đứa nhỏ vài lần, Ngự hoa viên là nơi mà chim không muốn bay tới, cho nên tìm không ra được đâu, nhưng bởi vì trước đây ta và nó ở Ngự hoa viên bắt được hoàng vẹt, cho nên nó không tin lời Ngân Hà nói.
Thời điểm Ngọc Thanh nói chuyện này cho ta, ta đang ở trong cung Vương Diên, cùng tỷ ấy sưởi ấm, nghe xong lời này ta liền biết đứa nhỏ không khiến cho người bớt lo này lại kiếm thêm chuyện cho lão nương của nó rồi.
“Đứa nhỏ này thực không làm cho người bớt lo được mà." – Ta vừa đứng lên vừa không quên phun tào.
Vương Diên đưa tay sưởi ấm ở bếp than, ngẩng đầu nhìn ta cười: “Nó không khiến người khác bớt lo còn không phải do muội dạy sao, A Ánh, muội hiện giờ càng ra dáng mẫu thân rồi."
Ta đem thảm nhét vào người tỷ ấy, thấp giọng dặn dò: “Tỷ sắp chín tháng rồi, đừng chạy loạn, hiện giờ ngoài đường trơn lắm, tỷ chờ ta, chờ ta đi chỉnh đốn thằng nhóc con đó một chút, chờ ta trở lại."
“Được." – Tỷ ấy gật gật đầu xem như trả lời ta – “Đi ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo, đừng để bị lạnh, còn có, muội hôm nay khó có dịp mặc một thân y phục trắng tinh khiết, đừng để làm dơ đó."
“Tỷ yên tâm" – Ta cúi đầu nhìn về phía y phục trắng trên người, đây là hôm qua Vương Diên đã tặng ta, cho nên ta rất thích, hôm nay liền mặc thử.
“Muội nên nghỉ ngơi cho tốt đi." – Lại là một phen dặn dò, ta nhìn bình hoa sứ trắng bên bàn – “Ta trở về sẽ đi đến mai viên nhìn thử, tháng mười hai có lẽ hoa đã nở rồi, nếu nở ta sẽ chiết xuống mấy cành đem về, cũng không để cho bình hoa của tỷ trống rỗng ở đây nữa."
“Được, muội mau đi đi, trời sắp tối đen rồi, Đại hoàng tử cũng không thể không có muội."
Ta mặc một kiện áo lông cáo, xoay người đi ra ngoài, khi đi tới cửa nhìn lại, Vương Diên tươi cười nhìn ta, ma xui quỷ khiến thế nào ta nói một câu.
“Loan Loan, chờ ta trở lại."
“Được." – Không biết vì sao, ta cảm thấy trạng thái tinh thần của tỷ ấy không tốt, ngay cả nét tươi cười trên mặt cũng có chút miễn cưỡng.
“Lại gọi ta một tiếng đi."
“A Ánh."
Nghe được lời của tỷ ấy, ta lập tức đi ra ngoài, trực giác trong ngực có chút khó chịu, như là có gì đó tích tụ trong lòng ta.
Hôm qua trong cung mới vừa đổ mưa, ta ở trong cung nàng suýt chút nữa đã vấp ngã, nếu không có Ngọc Thanh kéo lại, ta sợ là đã ngã xuống rồi.
Chờ ta ổn định thân thể cẩn thận nhìn lên, nơi đó lại có mấy viên đá cuội nhô ra, nếu như Vương Diên không chú ý thì hậu quả thật không dám nghĩ đến.
Ta cho người đi dặn dò tỷ ấy không cần ra cửa, dự định tối đến sẽ đi nội vụ phủ tìm người đến rửa sạch nơi này một chút.
…
Ta dạo mai viên một vòng, sau đó kinh hỉ phát hiện, ở một góc không được để mắt đến, một gốc cây hoa mai đang lặng lẽ tràn ra, ta rất cao hứng, dự định một lát nữa sẽ quay lại bẻ nó đem về cho Vương Diên.
Trong Ngự hoa viên, Đại hoàng tử được bọc lại như một quả cầu đang đỏ mặt cùng Ngân hà lý luận, một kẻ nói trong Ngự hoa viên không bắt được chim, một người nói có thể, mẫu phi nó có thể bắt được.
Thấy ta đi qua, Đại hoàng tử như tìm được cứu tinh của mình, vội chạy đến bên người ta, há miệng hỏi.
“Mẫu phi, Nhi thần nói trong Ngự hoa viên có chim, hắn không tin, hắn còn cười nhạo Nhi thần, nói Nhi thần trước kia bắt được ở trong mộng! Mẫu phi người nói cho hắn biết, Ngự hoa viên có chim! Còn là vẹt tơ vàng nữa!"
Nghe nó nói xong, Ngân Hà cũng không cam tâm yếu thế – “Đại hoàng tử không cần gạt nô tài! Vẹt tơ vàng là do Thánh Thượng nuôi dưỡng! Trong Hoàng cung này cũng chỉ có hai con mà thôi!"
Mắt thấy hai tên tiểu oan gia, nguồn cơn của ta đều bộc lộ ra ngoài, ta vội nháy mắt với Ngọc Thanh, lôi kéo Đại hoàng tử lại đây, nha đầu ở bên kia đè thấp thanh âm nói nhỏ cho Ngân Hà.
“Mẫu phi, Nhi thần không có gạt người! Thật sự có chim đó!"
Thanh âm Đại hoàng tử tuy rằng rất lớn, nhưng hốc mắt cũng không khống chế được đỏ lên.
“Lâm Nhi không có gạt người, Ngân Hà sở dĩ không tin, đó là bởi vì hắn chưa có gặp qua, đối với loại người này, con phải giảng đạo lý cho hắn nghe, nếu hắn còn không tin, vậy hắn là kẻ ngốc, không cần cùng hắn phí lời hiểu chưa?"
Đại hoàng tử gật gật đầu, giống như hiểu được lời của ta, sau đó lại hỏi: “Nhưng mẫu phi, lỡ hắn nghĩ con nói dối thì làm sao bây giờ?"
Ta vuốt áo nó cho thẳng ra, nhẹ nhàng nhéo mặt nó một chút, sau đó lại nói: “Vậy con liền đem chứng cớ đến trước mặt hắn, nhưng con phải nhớ kỹ, chỉ có chờ chứng cớ đủ để chứng minh lời con nói là sự thật, người khác mới có thể tin tưởng con."
“Nhi thần hiểu rồi." – Nó chuyển chủ đề, lại nói tiếp chuyện cùng Ngân Hà tranh chấp: “Vậy mẫu phi có thể mang cho Nhi thần một bộ bắt chim không?"
“Đương nhiên có thể, nhưng hiện giờ trời đã tối đen rồi, chỉ có thể để ngày mai thôi, mẫu phi một lát còn muốn đi thăm Thần mẫu phi của con."
“Nhi thần cũng muốn đi thăm Thần mẫu phi."
“Được, Thần mẫu phi hiện giờ thân mình quan trọng, con không được phép nháo nàng đâu biết chưa" – Nói xong, ta quay đầu nhìn về phía Ngọc Thanh, nha đầu dỗ Ngân Hà xong, hai người giờ phút này đang thò đầu ra nhìn về phía này.
Ta cùng bọn họ vừa đi ra Ngự hoa viên, xa xa Đại thái giám bên người Hoàng đế đã chạy tới gọi ta.
Hắn bày ra vẻ sốt ruột, ta cũng vì thế mà hoang mang.
“Sao vậy? Trần công công sao lại sốt ruột như vậy?"
“Quý phi Nương nương, Hoàng thượng lúc nãy ở Ngự thư phòng nổi nóng, kêu nô tài truyền người đi đến đó."
“Được, phiền công công chờ bổn cung một lát, bổn cung có việc phải dặn dò Đại hoàng tử."
Hắn gật đầu, sau đó lui qua một bên, ta liếc mắt một cái, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
“Lâm Nhi, chúng ta không đi thăm Thần mẫu phi nữa, con cùng Ngân Hà hồi cung trước đi, ngoan ngoãn dùng bữa, không được nháo, mẫu phi đi một lát sẽ về."
“Dạ." – Nó không rõ ý tứ của ta, chỉ có thể gật gật đầu, ta nhìn về phía Ngọc Thanh, còn chưa mở miệng thì nha đầu đã giành nói: “Nương nương, nô tỳ đi cùng người."
Ta không suy nghĩ sâu xa, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, lập tức đi theo Trần công công hướng về Ngự thư phòng.
“Công công, Hoàng thượng đột nhiên kêu bổn cung đến đó là có chuyện gì sao?"
Công công nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, mới đè thấp thanh âm nói: “Quý phi Nương nương, hôm nay giữa trưa Chu quý phi đi tới Ngự thư phòng cùng Hoàng Thượng nói chuyện, hai vị chủ tử nói những gì, nô tài không biết, nhưng hiện giờ nô tài có thể nói cho người biết, Hoàng thượng rất tức giận với người."
“Đối với bổn cung rất tức giận?" – Ta mấy ngày qua trừ bỏ canh giữ ở trong cung Vương Diên cũng không có làm gì, khi nào thì làm việc đắc tội đến Hoàng đế rồi?
“Người ở trước mặt Hoàng thượng cẩn thận chút."
Ta để Ngọc Thanh đưa cho Trần công công một cái hồng bao, coi như là đáp tạ hắn, sau đó cùng Ngọc Thanh liếc nhìn nhau, chủ tớ trong lòng đều đang tự nói thầm.
…
Không đợi người thông báo, ta lập tức đi theo Trần công công tiến vào Ngự thư phòng, Hoàng đế cao cao tại thượng ngồi phía trên, Chu quý phi đứng ở bên người hắn, nhìn thấy ta liền cười, bên dưới là một cung nữ đang quỳ.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
Hắn phất tay bảo ta đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào ta, đợi đến khi đã nhìn đủ, hắn mới chậm rì rì nói chuyện.
“Giang quý phi, ngươi có nhận ra nàng ta không?"
Hoàng đế lần đầu tiên xa cách với ta như vậy, ta còn có chút không thoái mái, trong lúc nhất thời như cung tên đã kéo căng, tiến lên hai bước quay đầu lại nhìn về phía kia cung nữ kia.
Tuy nàng ta cúi đầu nhưng ta vẫn nhận ra, nàng ta là nha đầu trong cung Vương Diên – Xuân Hàm, bởi vì dung mạo của nàng ta nên hôm đó ta còn cố ý nhìn nhiều thêm một chút.
“Thần thiếp có biết." – Ta thành thật trả lời, Sùng An bắt bắt bẻ một câu có quen biết này của ta làm ầm ĩ lên.
“Hoàng thượng, Giang quý phi có quen biết Xuân Hàm, lại giả vờ có giao hảo tốt cùng Thần phi, nếu nàng ta thật sự hại Thần phi, những người khác chẳng phải là cái gì cũng không biết sao?"
Ta nhìn Sùng An, trong lòng buồn bực, nàng ta sao có thể nói lời hồ đồ, bảo ta đem mạng của mình cho Vương Diên ta còn có thể, ta sao có thể hại tỷ ấy.
“Bổn cung hại Thần phi? Chu quý phi, lời này là vẫn là nên cân nhắc rồi mới nói."
“Hoàng thượng." – Xuân Hàm bên chân ta đột nhiên giống như phát điên, quỳ xuống tiến lên phía trước, miệng ô ô nức nở khóc: “Nô tỳ là bị ép buộc, Giang quý phi, Giang quý phi dùng tính mạng cha mẹ của nô tỳ ra uy hiếp nô tỳ."
Đối mặt với lời vạch tội của nàng ta, kỳ thật ta rất mông lung, trừ bỏ ngày nào đó ở buổi thi đấu có gặp qua nàng ta, sau đó không ấn tượng gì nữa, sao ta có thể làm hại nàng ta.
Hiện giờ nàng ta luôn mồm chỉ ta là kẻ hại Vương Diên, thật sự là một trò cười mà.
“Nàng ta cho nô tỳ, cho nô tỳ ngày ngày bỏ thêm hương liệu vào những đồ vật khác của Thần phi Nương nương, những vật kia nếu ngửi lâu dần, Thần phi Nương nương khi sinh nở khí huyết không đủ, sau đó….sau đó sẽ…"
“Tiện tì!" – Nghe xong lời của nàng ta, trong đầu ta một trận khí huyết dâng lên, một cước liền dùng sức đá vào người nàng ta nhưng cũng không cảm thấy được giải hận, thật muốn đem nàng ta đánh c.h.ế.t.
“Ai cho ngươi lá gan lớn đó! Hãm hại bổn cung không tính, dám mưu hại Thần phi?!" – Nói xong lại là một cước, tay áo bay trong không gian, chân của ta hung hăng đá vào trên người nàng ta, nàng ta cuộn thân mình liên tục cầu xin tha thứ.
“Giang quý phi là muốn đem người đánh đến chết, sau đó người chết ắt sẽ không có đối chứng phải không?"
Ta dừng lại, nhíu mi nhìn về phía Sùng An, trực giác nói cho ta biết chuyện hôm nay có liên quan đến nàng ta.
“Chẳng lẽ Chu quý phi nghĩ, chỉ bằng việc ngươi mở miệng liền có thể vu tội cho bổn cung sao?"
Sùng An không hề giằng co với ta mà quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, cả người lập tức trở nên mảnh mai yếu đuối – “Hoàng thượng, Giang quý phi không muốn thừa nhận."
Hoàng đế quay đầu nhìn về phía nàng ta, thanh âm lạnh lùng mở miệng: “Nháo đủ chưa?"
Nàng ta hiển nhiên không nghĩ tới Hoàng đế phản ứng như vậy, trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp.
“Hoàng thượng, người đang nói cái gì vậy?"
Hoàng đế đi đến bên người ta, một tay nắm tay ta ôm vào trong ngực, ta đỏ hốc mắt, nâng mắt quật cường hỏi hắn: “Hoàng thượng, người tin Thần thiếp không? Thần thiếp không hại Loan Loan."
“Trẫm hiểu, Trẫm biết hết." – Hắn vỗ nhẹ lưng của ta trấn an: “Mặc kệ là ai cũng không thể là nàng, sẽ không là nha đầu của Trẫm, nha đầu của Trẫm tâm tính thuần lương sẽ không hại người."
“Hoàng thượng!" – Sùng An gầm lên giận dữ, ta lúc này mới nhớ tới đến nàng ta, vì thế quay đầu lại, trong lòng bắt đầu nghĩ muốn đấu một trận cùng nàng ta.
“Chu Thiển Mạt! Ngươi thực sự cho rằng nơi này là Hi Quốc của ngươi sao, có thể để cho ngươi làm xằng làm bậy như vậy?! Ngươi xem Trẫm là đồ ngốc, không phát hiện ra kỹ xảo của ngươi sao?" – Hoàng đế tức giận, Xuân Hàm bị dọa đến lạnh run – “Dẫn tới đây!" – Hoàng đế gầm lên giận dữ, người của nội vụ phủ dẫn một nam tử đang bị trói gô vào.
Người nọ vừa nhìn thấy Xuân Hàm liền giống như nhìn thấy cứu tinh, cả người bổ nhào về phía trước.
Trần công công hướng ta hành lễ, sau đó thanh giọng mở miệng.
“Bẩm Hoàng thượng, người này tên là Ngưu Đại Tráng, là vị hôn phu của Xuân Hàm, hai người từ nhỏ đã định hôn ước, trước khi Xuân Hàm vào cung cùng hắn tình đầu ý hợp, mắt thấy sắp sửa thành thân, nhưng hắn lại mê đánh bạc, thiếu một đống nợ…"
“Vì giúp hắn trả nợ, Xuân Hàm bán thân vào cung, vốn tưởng rằng hắn sẽ thu liễm, lại không nghĩ hắn có chết cũng không thay đổi, luôn ở bên ngoài đánh bạc, đem giấy tờ trong nhà tất cả đều thua hết."
Ta quay đầu nhìn về phía Xuân Hàm, nàng ta nhìn chằm chằm nam tử kia, nước mắt chảy ra đem lớp trang điểm trên mặt khóc trôi hết.
“Những năm qua Xuân Hàm ở trong cung kiếm được tiền đều cho hắn trả nợ, vốn hy vọng hắn thu tay lại, sau đó…"
Trần công công dừng một chút, ngẩng đầu sợ sệt nhìn thoáng qua Sùng An, sau đó yên lặng đi đến bên người Hoàng đế.
“Sau đó Chu quý phi phái người dụ dỗ hắn đi đánh bạc, hắn lại thiếu một đống nợ, Xuân Hàm gấp đến độ không biết làm sao, Chu quý phi đúng lúc xuất hiện, tỏ vẻ có thể giúp nàng ta trả nợ, hơn nữa sau khi sự thành sẽ cho nàng cùng Ngưu Đại Tráng cao bay xa chạy."
Nghe xong lời này ta không khỏi thổn thức, thì ra Xuân Hàm nói cho cùng cũng là một kẻ đáng thương.
Nếu không có nam nhân này, cuộc đời của nàng ta chắc sẽ không đến bước đường này.
“Chu Thiển Mạt, ngươi còn có lời gì muốn nói không?"
“Không phải, không phải, Hoàng thượng, Thần thiếp sẽ không hại người, ngài nhất định phải tin tưởng Thần thiếp." – Sùng An giữ chặt tay áo Hoàng đế muốn hắn nghe nàng ta giải thích, nhưng Hoàng đế lại hung hăng vứt bỏ nàng ta.
Nàng ta nóng nảy, tiến lên muốn tóm lấy ta – “Là nữ nhân này! Nhất định là nàng ta! Là nàng ta muốn hại Vương Diên! Không phải ta!"
Ta một cước đem nàng ta đá ra, càng nghĩ càng cảm thấy được sự tình không đơn giản như vậy, lấy sự thông minh của Sùng An chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện không có đầu óc như vậy.
Xuân Hàm là do Sùng An mang đến, vừa đến đã hướng Hoàng đế lên án “Hành vi phạm tội" của ta, ở trong miệng nàng ta, ta cho cha ta giam giữ người nhà của Xuân Hàm, uy hiếp nàng ta bỏ thuốc Vương Diên.
Mà Hoàng đế từ sau khi trải qua chuyện của Hiền phi, đối Vương Diên cực kỳ cẩn thận, đồ đạc trong cung của tỷ ấy qua mấy ngày sẽ được cử người đi kiểm tra một lần, trước đây Hoàng đế thấy Xuân Hàm khả nghi đã lặng lẽ điều tra nàng ta, tra ra mới biết được nàng ta cùng Sùng An cấu kết với nhau làm việc xấu, ý đồ mưu hại Vương Diên.
Mà thuốc của Xuân Hàm cũng đã sớm bị Hoàng đế cho người âm thầm thay đổi.
Cho nên Hoàng đế từ đầu đến cuối đều biết bọn họ muốn làm gì, vừa rồi khi ta vào cửa hắn cũng chỉ là diễn trò mà thôi, mà sở dĩ để cho ta đánh Xuân Hàm là bởi vì hắn biết, ta không động thủ sẽ không tiêu được khí lực.
Sùng An có lẽ là không làm hại được ta, dưới tình thế cấp bách, liền cào chân Hoàng đế.
Sau đó từng bước một lùi về phía sau, bộ mặt vặn vẹo, dường như nổi điên cười to, cười đến không còn khí lực, dựa vào cột khóc, vừa khóc vừa lên án Hoàng đế: “Bạch Trường Niệm, ta vì ngươi mà xa xứ, cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy sao?"
…
“Hoàng thượng! Nô tỳ là Ngọc Khê bên người Thần phi Nương nương! Thần phi Nương nương đã xảy ra chuyện! Cầu Hoàng thượng đi gặp người."
Ngoài cửa truyền đến thanh âm Ngọc Khê, ta cùng Hoàng đế đồng thời ngẩn ra, sau đó tông cửa xông ra ngoài, Ngọc Khê quỳ gối ở trước Ngự thư phòng, có lẽ là mới vừa mưa xong, quần áo của nàng ta tất cả đều là bùn bẩn.
Nhìn thấy ta, nàng ta rất kích động, quỳ lên phía trước, đợi đến khi tới bên người ta, nàng ta cũng không quan tâm gì nữa, trực tiếp bắt được góc áo ta.
“Quý phi Nương nương, Nương nương nhà ta đã xảy ra chuyện, người đi không bao lâu, Nương nương nhà ta liền cảm giác bụng đau đớn dữ dội, nô tỳ để cho người đi thỉnh Thái y đến, nhưng bọn họ thật lâu vẫn chưa có quay lại"
“Nô tỳ không còn cách nào, chỉ có thể phái người tiếp tục đi, nhưng người nọ cũng không hồi âm, nô tỳ gấp quá liền tự mình ra ngoài, nhưng Thuỵ Văn trong cung ngài lại cố ý tới tìm nô tỳ nhiễu loạn, lôi kéo nô tỳ không cho đi."
“Bây giờ…" – Giọng nói của Ngọc Khê đã nức nở: “Nương nương nhà ta đã vỡ nước ối, dưới thân bắt đầu đổ máu, ta liền cho những người khác trông chừng người rồi chạy ra ngoài tìm Thái y."
Thái y đến đây là chuyện quan trọng, phái người đến Ngự thư phòng cũng không gặp được, Ngọc Khê lại phái vài người đi nhưng đều không có trở về.
Hai canh giờ qua đi, sắc trời tối sầm xuống, Vương Diên dùng hết sức sinh cho Hoàng đế một nữ hài tử.
Thái y nói thời gian của tỷ ấy không còn nhiều, tỷ ấy nhìn Ngọc Khê đang nức nở, miệng chỉ có một câu muốn gặp mặt ta lần cuối cùng.
Ngọc Khê nhìn tiểu thư nhà mình hấp hối liền liếc mắt một cái, trong lòng quyết tâm nói tỷ ấy nhất định phải đợi một chút, sau đó dẫn hai thái giám biến mất ở trong màn đêm.
Ra khỏi cung liền phát giác phía sau có người theo dõi bọn họ, hai thái giám kia cùng đám người theo dõi đó đánh nhau một trận, nàng ta mới trốn thoát được.
Ta cho Ngọc Thanh trông coi Ngọc Khê, sau đó bỏ chạy ra ngoài.
Gió rít qua mặt ta, bởi vì trời tối đen, đường lại trơn, ta ngã sấp xuống vài lần, bùn trên mặt đất làm áo choàng trên người ta lấm bẩn, ta mau chóng cởi nó ném xuống đất.
Sau đó ta lại tiếp tục chạy, ta đã không rõ bộ dáng điên cuồng chạy như vậy là chuyện của bao lâu về trước, là khi mẹ ta mất đi hay là khi biết tin Hoài Vương t.ử trận vào đêm đó.
Ta không cầu ta có thể chạy đua được với thời gian, ta chỉ cầu Vương Diên có thể đợi được ta, có thể cho ta một chút thời gian, ta còn chưa có dẫn tỷ ấy đi ngắm hoa mai.
Ta chỉ cầu tỷ ấy đợi ta, nửa canh giờ thôi cũng được, không, ta không tham lam như vậy, một chén trà nhỏ thôi, chỉ cần cho ta một chén trà nhỏ là được rồi.
Ta chưa bao giờ oán giận ông trời đối với ta bất công, lúc này chỉ hy vọng có thể niệm tình ta có lòng thành kính, bố thí cho ta một chút thời gian.
Hoa mai mở, Loan Loan của ta còn chưa có nhìn đến, chuyện năm đó ta lừa tỷ ấy vào cung, ta còn chưa có nhận được sự tha thứ của tỷ ấy kia mà.
Nhưng thế sự sẽ luôn không được như mong muốn, ngày đó Đại hoàng tử khóc vì không cầu xin cho Hiền phi được một chút thời gian, hôm nay sự cố gắng của ta cũng không thể giữ lại Loan Loan nửa khắc.
Cung nhân Uyển Vân cung quỳ trên mặt đất, tiếng khóc nhằm thẳng vào sau gáy ta, vừa nhấc chân bước vào cửa, đã nhìn thấy Loan Loan ngồi dưới mái hiên nhìn ta cười.
“Thần phi Nương nương đã qua đời rồi!" – Không biết kẻ tê tâm phế liệt nào đã rống lên một câu này, làm cho Loan Loan của ta giật mình, người đã từng mỉm cười dưới mái hiên hiện tại đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một dãy đèn lồng trắng cao cao treo trên cửa Uyển Vân cung, bảng hiệu cũng phủ lên một tầng lụa trắng.
Ta ngay lập tức ngã xuống mặt đất, nước mắt nháy mắt đã làm trôi đi lớp trang điểm, rõ ràng lúc ta đi, tỷ ấy còn đồng ý sẽ chờ ta quay về.
“Loan Loan, hoa mai mở, tỷ nói phải cùng ta thưởng thức đầu tiên, tỷ gạt ta, tỷ gạt ta."
Như thể muốn chống lại ta, một tiếng sấm rền vang vọng phía chân trời, vài tia chớp giương nanh múa vuốt trên bầu trời tối đen.
Theo sau đó là từng đợt từng đợt tuyết xé toạc đi bóng tối trên bầu trời, tay của ta bắt được một mảnh, nhưng ta lại cảm thấy lạnh đến thấm vào xương tủy.
Một tiểu cung nữ trong Uyển Vân cung đi tới bên người ta: “Quý phi Nương nương, Nương nương nhà ta bảo nô tỳ truyền lại cho người một câu: “A Ánh nhà ta là nữ tử dịu dàng nhất trên đời, ta chưa bao giờ oán giận muội, ta chỉ mong muội có thể sống tốt, cả đời bình an vui vẻ."
Ta không biết nên làm gì, quay đầu nhìn về phía ánh đèn duy nhất trong tẩm điện, nhất thời không biết khí lực đến từ đâu, đứng lên từng bước một hướng bên trong đi tới.
Mỗi bước đi, tâm của ta tựa như bị ai đó hung hăng đâm thủng, như là bị lưỡi dao hung hăng cắt qua chân của ta.
Loan Loan của ta thích tao nhã, thích không khí mát mẻ, cho nên đến c.h.ế.t cũng là quần áo trơn bóng, đáng tiếc chính là quần áo kia đã bị máu tươi nhiễm hồng, đẹp đến dị thường.
Ta nâng tay chạm mặt tỷ ấy, vẫn còn độ ấm, nếu như không phải không có hô hấp, ta chỉ nghĩ tỷ ấy đang ngủ mà thôi, tỷ ấy nên chờ ta quay trở lại chứ.
“Loan Loan, hồng mai mở rồi, ta dẫn tỷ đi xem." – Nói xong, ta bế tỷ ấy đứng lên, đầu của tỷ ấy theo tay ta dần trượt xuống.
Máu trên người tỷ ấy thoáng chốc đã nhiễm đỏ y phục ta, khi ta bước ra cửa điện, một đám ngươi ngăn cản ta, không cho ta đi.
Ta đỏ mắt một cước đá bọn họ, sau đó rống giận một câu “Cút!" – Có lẽ vì chưa từng thấy qua vẻ điên cuồng này của ta, bọn họ không dám ngăn cản ta nữa.
Ta ôm Loan Loan của ta đi vào cung, tuyết còn chưa ngừng lại, nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc đen của tỷ ấy, nhưng lại làm cho ta có một loại cảm giác rằng tỷ ấy đã bạc đầu rồi.
Khi ta có cảm giác sắp chống đỡ không nổi, ta liền đem tỷ ấy đặt trên mặt đất, sửa thế dùng lưng cõng tỷ ấy.
Tỷ ấy đã không còn ôm ta được nữa, cho nên ta chỉ có thể dùng sức cong lưng mới không khiến tỷ ấy ngã xuống dưới.
“Loan Loan, tỷ biết không, Chu Thiển Mạt thật là ngu xuẩn, nàng ta nghĩ kế hoạch của mình không có sơ hở, lại không nghĩ rằng Hoàng đế đã sớm biết, tỷ không biết đâu, nàng ta lúc ấy tức giận đến tái xanh cả mặt."
“Loan Loan."
“Loan Loan."
Hít một hơi, ta điều chỉnh một chút tâm tình, dùng ngữ khí cực thoải mái nói: “Ta quên mất, tỷ hiện tại đã được giải thoát rồi, ta nên vui mừng cho tỷ mới đúng."
Trong mai viên đã tràn ngập hương thơm, hồng mai mới nở bị mưa gió làm cho ẩm ướt, lại có chút phong vị đặc biệt.
Ta ôm tỷ ấy tùy ý tìm một tán cây ngồi xuống, đem đầu của tỷ ấy tựa vào trên vai ta, giống như trước đây chúng ta nói chuyện nói đến mệt tỷ ấy dựa vào ta vậy.
Cúi đầu nhìn lại, y bào trên người đã sớm bị huyết nhiễm hồng.
Trước đó vài ngày tỷ ấy còn trêu ghẹo ta, nói ta không đủ dịu dàng, ta nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện người dịu dàng bên cạnh chính là tỷ ấy, lại nghĩ nếu bọn ta giống nhau, vậy ta cũng tính là dịu dàng rồi.
Vì thế ta sờ vào xiêm y mà tỷ ấy muốn có từ lâu, hiện giờ lại biến thành như thế này.
Tỷ ấy lúc đầu rất kinh ngạc, còn trêu ghẹo ta, nhưng sau đó có lẽ đã hiểu được gì, liền không nói gì thêm, chỉ là hưởng thụ sự chiếu cố của ta.
Mắt xem xét thời tiết càng ngày càng lạnh, ta ngày ngày đều cho người đi mai viên nhìn xem hoa đã nở hay chưa.
Hoàng đế sau khi biết chỉ cho rằng ta muốn cùng hắn đi thưởng mai, dù sao bất luận là mùa gì đi nữa, trận hoa nở đầu tiên đều là ta cùng Hoàng đế thưởng thức sau đó mới đến phiên những người khác.
Nhưng hắn không biết, hắn đã bị ta gạch tên khỏi danh sách thưởng mai rồi.
Bởi vì chuyện của Vương Diên, tháng mười một, Hoàng đế đã phái người đi thỉnh Thái hậu hồi cung để mừng năm mới, nhưng đoàn người Thái hậu đi đến nửa đường thì đột nhiên có một trận tuyết lớn che kín cả mặt đường, hành trình chỉ có thể gác lại.
Mắt thấy đã tới đầu tháng mười hai mà Thái hậu vẫn không hề có chút động tĩnh.
Bên kia thuộc về phương bắc, địa thế cao hàn, bên kia tuyết rơi bên này lại không hề động tĩnh, chỉ có khô hanh, thật lâu cũng không thấy tuyết ngừng rơi, khiến cho Vương Diên ở bên tai ta oán giận mấy lần.
Đại hoàng tử càng lúc càng nghịch ngợm, sống c.h.ế.t lôi kéo Ngân Hà đi Ngự hoa viên tìm điểu, Ngân Hà nghe thấy cách nói này của nó liền lúng túng.
Ngay cả khi hắn giải thích cho đứa nhỏ vài lần, Ngự hoa viên là nơi mà chim không muốn bay tới, cho nên tìm không ra được đâu, nhưng bởi vì trước đây ta và nó ở Ngự hoa viên bắt được hoàng vẹt, cho nên nó không tin lời Ngân Hà nói.
Thời điểm Ngọc Thanh nói chuyện này cho ta, ta đang ở trong cung Vương Diên, cùng tỷ ấy sưởi ấm, nghe xong lời này ta liền biết đứa nhỏ không khiến cho người bớt lo này lại kiếm thêm chuyện cho lão nương của nó rồi.
“Đứa nhỏ này thực không làm cho người bớt lo được mà." – Ta vừa đứng lên vừa không quên phun tào.
Vương Diên đưa tay sưởi ấm ở bếp than, ngẩng đầu nhìn ta cười: “Nó không khiến người khác bớt lo còn không phải do muội dạy sao, A Ánh, muội hiện giờ càng ra dáng mẫu thân rồi."
Ta đem thảm nhét vào người tỷ ấy, thấp giọng dặn dò: “Tỷ sắp chín tháng rồi, đừng chạy loạn, hiện giờ ngoài đường trơn lắm, tỷ chờ ta, chờ ta đi chỉnh đốn thằng nhóc con đó một chút, chờ ta trở lại."
“Được." – Tỷ ấy gật gật đầu xem như trả lời ta – “Đi ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo, đừng để bị lạnh, còn có, muội hôm nay khó có dịp mặc một thân y phục trắng tinh khiết, đừng để làm dơ đó."
“Tỷ yên tâm" – Ta cúi đầu nhìn về phía y phục trắng trên người, đây là hôm qua Vương Diên đã tặng ta, cho nên ta rất thích, hôm nay liền mặc thử.
“Muội nên nghỉ ngơi cho tốt đi." – Lại là một phen dặn dò, ta nhìn bình hoa sứ trắng bên bàn – “Ta trở về sẽ đi đến mai viên nhìn thử, tháng mười hai có lẽ hoa đã nở rồi, nếu nở ta sẽ chiết xuống mấy cành đem về, cũng không để cho bình hoa của tỷ trống rỗng ở đây nữa."
“Được, muội mau đi đi, trời sắp tối đen rồi, Đại hoàng tử cũng không thể không có muội."
Ta mặc một kiện áo lông cáo, xoay người đi ra ngoài, khi đi tới cửa nhìn lại, Vương Diên tươi cười nhìn ta, ma xui quỷ khiến thế nào ta nói một câu.
“Loan Loan, chờ ta trở lại."
“Được." – Không biết vì sao, ta cảm thấy trạng thái tinh thần của tỷ ấy không tốt, ngay cả nét tươi cười trên mặt cũng có chút miễn cưỡng.
“Lại gọi ta một tiếng đi."
“A Ánh."
Nghe được lời của tỷ ấy, ta lập tức đi ra ngoài, trực giác trong ngực có chút khó chịu, như là có gì đó tích tụ trong lòng ta.
Hôm qua trong cung mới vừa đổ mưa, ta ở trong cung nàng suýt chút nữa đã vấp ngã, nếu không có Ngọc Thanh kéo lại, ta sợ là đã ngã xuống rồi.
Chờ ta ổn định thân thể cẩn thận nhìn lên, nơi đó lại có mấy viên đá cuội nhô ra, nếu như Vương Diên không chú ý thì hậu quả thật không dám nghĩ đến.
Ta cho người đi dặn dò tỷ ấy không cần ra cửa, dự định tối đến sẽ đi nội vụ phủ tìm người đến rửa sạch nơi này một chút.
…
Ta dạo mai viên một vòng, sau đó kinh hỉ phát hiện, ở một góc không được để mắt đến, một gốc cây hoa mai đang lặng lẽ tràn ra, ta rất cao hứng, dự định một lát nữa sẽ quay lại bẻ nó đem về cho Vương Diên.
Trong Ngự hoa viên, Đại hoàng tử được bọc lại như một quả cầu đang đỏ mặt cùng Ngân hà lý luận, một kẻ nói trong Ngự hoa viên không bắt được chim, một người nói có thể, mẫu phi nó có thể bắt được.
Thấy ta đi qua, Đại hoàng tử như tìm được cứu tinh của mình, vội chạy đến bên người ta, há miệng hỏi.
“Mẫu phi, Nhi thần nói trong Ngự hoa viên có chim, hắn không tin, hắn còn cười nhạo Nhi thần, nói Nhi thần trước kia bắt được ở trong mộng! Mẫu phi người nói cho hắn biết, Ngự hoa viên có chim! Còn là vẹt tơ vàng nữa!"
Nghe nó nói xong, Ngân Hà cũng không cam tâm yếu thế – “Đại hoàng tử không cần gạt nô tài! Vẹt tơ vàng là do Thánh Thượng nuôi dưỡng! Trong Hoàng cung này cũng chỉ có hai con mà thôi!"
Mắt thấy hai tên tiểu oan gia, nguồn cơn của ta đều bộc lộ ra ngoài, ta vội nháy mắt với Ngọc Thanh, lôi kéo Đại hoàng tử lại đây, nha đầu ở bên kia đè thấp thanh âm nói nhỏ cho Ngân Hà.
“Mẫu phi, Nhi thần không có gạt người! Thật sự có chim đó!"
Thanh âm Đại hoàng tử tuy rằng rất lớn, nhưng hốc mắt cũng không khống chế được đỏ lên.
“Lâm Nhi không có gạt người, Ngân Hà sở dĩ không tin, đó là bởi vì hắn chưa có gặp qua, đối với loại người này, con phải giảng đạo lý cho hắn nghe, nếu hắn còn không tin, vậy hắn là kẻ ngốc, không cần cùng hắn phí lời hiểu chưa?"
Đại hoàng tử gật gật đầu, giống như hiểu được lời của ta, sau đó lại hỏi: “Nhưng mẫu phi, lỡ hắn nghĩ con nói dối thì làm sao bây giờ?"
Ta vuốt áo nó cho thẳng ra, nhẹ nhàng nhéo mặt nó một chút, sau đó lại nói: “Vậy con liền đem chứng cớ đến trước mặt hắn, nhưng con phải nhớ kỹ, chỉ có chờ chứng cớ đủ để chứng minh lời con nói là sự thật, người khác mới có thể tin tưởng con."
“Nhi thần hiểu rồi." – Nó chuyển chủ đề, lại nói tiếp chuyện cùng Ngân Hà tranh chấp: “Vậy mẫu phi có thể mang cho Nhi thần một bộ bắt chim không?"
“Đương nhiên có thể, nhưng hiện giờ trời đã tối đen rồi, chỉ có thể để ngày mai thôi, mẫu phi một lát còn muốn đi thăm Thần mẫu phi của con."
“Nhi thần cũng muốn đi thăm Thần mẫu phi."
“Được, Thần mẫu phi hiện giờ thân mình quan trọng, con không được phép nháo nàng đâu biết chưa" – Nói xong, ta quay đầu nhìn về phía Ngọc Thanh, nha đầu dỗ Ngân Hà xong, hai người giờ phút này đang thò đầu ra nhìn về phía này.
Ta cùng bọn họ vừa đi ra Ngự hoa viên, xa xa Đại thái giám bên người Hoàng đế đã chạy tới gọi ta.
Hắn bày ra vẻ sốt ruột, ta cũng vì thế mà hoang mang.
“Sao vậy? Trần công công sao lại sốt ruột như vậy?"
“Quý phi Nương nương, Hoàng thượng lúc nãy ở Ngự thư phòng nổi nóng, kêu nô tài truyền người đi đến đó."
“Được, phiền công công chờ bổn cung một lát, bổn cung có việc phải dặn dò Đại hoàng tử."
Hắn gật đầu, sau đó lui qua một bên, ta liếc mắt một cái, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
“Lâm Nhi, chúng ta không đi thăm Thần mẫu phi nữa, con cùng Ngân Hà hồi cung trước đi, ngoan ngoãn dùng bữa, không được nháo, mẫu phi đi một lát sẽ về."
“Dạ." – Nó không rõ ý tứ của ta, chỉ có thể gật gật đầu, ta nhìn về phía Ngọc Thanh, còn chưa mở miệng thì nha đầu đã giành nói: “Nương nương, nô tỳ đi cùng người."
Ta không suy nghĩ sâu xa, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, lập tức đi theo Trần công công hướng về Ngự thư phòng.
“Công công, Hoàng thượng đột nhiên kêu bổn cung đến đó là có chuyện gì sao?"
Công công nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, mới đè thấp thanh âm nói: “Quý phi Nương nương, hôm nay giữa trưa Chu quý phi đi tới Ngự thư phòng cùng Hoàng Thượng nói chuyện, hai vị chủ tử nói những gì, nô tài không biết, nhưng hiện giờ nô tài có thể nói cho người biết, Hoàng thượng rất tức giận với người."
“Đối với bổn cung rất tức giận?" – Ta mấy ngày qua trừ bỏ canh giữ ở trong cung Vương Diên cũng không có làm gì, khi nào thì làm việc đắc tội đến Hoàng đế rồi?
“Người ở trước mặt Hoàng thượng cẩn thận chút."
Ta để Ngọc Thanh đưa cho Trần công công một cái hồng bao, coi như là đáp tạ hắn, sau đó cùng Ngọc Thanh liếc nhìn nhau, chủ tớ trong lòng đều đang tự nói thầm.
…
Không đợi người thông báo, ta lập tức đi theo Trần công công tiến vào Ngự thư phòng, Hoàng đế cao cao tại thượng ngồi phía trên, Chu quý phi đứng ở bên người hắn, nhìn thấy ta liền cười, bên dưới là một cung nữ đang quỳ.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
Hắn phất tay bảo ta đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào ta, đợi đến khi đã nhìn đủ, hắn mới chậm rì rì nói chuyện.
“Giang quý phi, ngươi có nhận ra nàng ta không?"
Hoàng đế lần đầu tiên xa cách với ta như vậy, ta còn có chút không thoái mái, trong lúc nhất thời như cung tên đã kéo căng, tiến lên hai bước quay đầu lại nhìn về phía kia cung nữ kia.
Tuy nàng ta cúi đầu nhưng ta vẫn nhận ra, nàng ta là nha đầu trong cung Vương Diên – Xuân Hàm, bởi vì dung mạo của nàng ta nên hôm đó ta còn cố ý nhìn nhiều thêm một chút.
“Thần thiếp có biết." – Ta thành thật trả lời, Sùng An bắt bắt bẻ một câu có quen biết này của ta làm ầm ĩ lên.
“Hoàng thượng, Giang quý phi có quen biết Xuân Hàm, lại giả vờ có giao hảo tốt cùng Thần phi, nếu nàng ta thật sự hại Thần phi, những người khác chẳng phải là cái gì cũng không biết sao?"
Ta nhìn Sùng An, trong lòng buồn bực, nàng ta sao có thể nói lời hồ đồ, bảo ta đem mạng của mình cho Vương Diên ta còn có thể, ta sao có thể hại tỷ ấy.
“Bổn cung hại Thần phi? Chu quý phi, lời này là vẫn là nên cân nhắc rồi mới nói."
“Hoàng thượng." – Xuân Hàm bên chân ta đột nhiên giống như phát điên, quỳ xuống tiến lên phía trước, miệng ô ô nức nở khóc: “Nô tỳ là bị ép buộc, Giang quý phi, Giang quý phi dùng tính mạng cha mẹ của nô tỳ ra uy hiếp nô tỳ."
Đối mặt với lời vạch tội của nàng ta, kỳ thật ta rất mông lung, trừ bỏ ngày nào đó ở buổi thi đấu có gặp qua nàng ta, sau đó không ấn tượng gì nữa, sao ta có thể làm hại nàng ta.
Hiện giờ nàng ta luôn mồm chỉ ta là kẻ hại Vương Diên, thật sự là một trò cười mà.
“Nàng ta cho nô tỳ, cho nô tỳ ngày ngày bỏ thêm hương liệu vào những đồ vật khác của Thần phi Nương nương, những vật kia nếu ngửi lâu dần, Thần phi Nương nương khi sinh nở khí huyết không đủ, sau đó….sau đó sẽ…"
“Tiện tì!" – Nghe xong lời của nàng ta, trong đầu ta một trận khí huyết dâng lên, một cước liền dùng sức đá vào người nàng ta nhưng cũng không cảm thấy được giải hận, thật muốn đem nàng ta đánh c.h.ế.t.
“Ai cho ngươi lá gan lớn đó! Hãm hại bổn cung không tính, dám mưu hại Thần phi?!" – Nói xong lại là một cước, tay áo bay trong không gian, chân của ta hung hăng đá vào trên người nàng ta, nàng ta cuộn thân mình liên tục cầu xin tha thứ.
“Giang quý phi là muốn đem người đánh đến chết, sau đó người chết ắt sẽ không có đối chứng phải không?"
Ta dừng lại, nhíu mi nhìn về phía Sùng An, trực giác nói cho ta biết chuyện hôm nay có liên quan đến nàng ta.
“Chẳng lẽ Chu quý phi nghĩ, chỉ bằng việc ngươi mở miệng liền có thể vu tội cho bổn cung sao?"
Sùng An không hề giằng co với ta mà quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, cả người lập tức trở nên mảnh mai yếu đuối – “Hoàng thượng, Giang quý phi không muốn thừa nhận."
Hoàng đế quay đầu nhìn về phía nàng ta, thanh âm lạnh lùng mở miệng: “Nháo đủ chưa?"
Nàng ta hiển nhiên không nghĩ tới Hoàng đế phản ứng như vậy, trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp.
“Hoàng thượng, người đang nói cái gì vậy?"
Hoàng đế đi đến bên người ta, một tay nắm tay ta ôm vào trong ngực, ta đỏ hốc mắt, nâng mắt quật cường hỏi hắn: “Hoàng thượng, người tin Thần thiếp không? Thần thiếp không hại Loan Loan."
“Trẫm hiểu, Trẫm biết hết." – Hắn vỗ nhẹ lưng của ta trấn an: “Mặc kệ là ai cũng không thể là nàng, sẽ không là nha đầu của Trẫm, nha đầu của Trẫm tâm tính thuần lương sẽ không hại người."
“Hoàng thượng!" – Sùng An gầm lên giận dữ, ta lúc này mới nhớ tới đến nàng ta, vì thế quay đầu lại, trong lòng bắt đầu nghĩ muốn đấu một trận cùng nàng ta.
“Chu Thiển Mạt! Ngươi thực sự cho rằng nơi này là Hi Quốc của ngươi sao, có thể để cho ngươi làm xằng làm bậy như vậy?! Ngươi xem Trẫm là đồ ngốc, không phát hiện ra kỹ xảo của ngươi sao?" – Hoàng đế tức giận, Xuân Hàm bị dọa đến lạnh run – “Dẫn tới đây!" – Hoàng đế gầm lên giận dữ, người của nội vụ phủ dẫn một nam tử đang bị trói gô vào.
Người nọ vừa nhìn thấy Xuân Hàm liền giống như nhìn thấy cứu tinh, cả người bổ nhào về phía trước.
Trần công công hướng ta hành lễ, sau đó thanh giọng mở miệng.
“Bẩm Hoàng thượng, người này tên là Ngưu Đại Tráng, là vị hôn phu của Xuân Hàm, hai người từ nhỏ đã định hôn ước, trước khi Xuân Hàm vào cung cùng hắn tình đầu ý hợp, mắt thấy sắp sửa thành thân, nhưng hắn lại mê đánh bạc, thiếu một đống nợ…"
“Vì giúp hắn trả nợ, Xuân Hàm bán thân vào cung, vốn tưởng rằng hắn sẽ thu liễm, lại không nghĩ hắn có chết cũng không thay đổi, luôn ở bên ngoài đánh bạc, đem giấy tờ trong nhà tất cả đều thua hết."
Ta quay đầu nhìn về phía Xuân Hàm, nàng ta nhìn chằm chằm nam tử kia, nước mắt chảy ra đem lớp trang điểm trên mặt khóc trôi hết.
“Những năm qua Xuân Hàm ở trong cung kiếm được tiền đều cho hắn trả nợ, vốn hy vọng hắn thu tay lại, sau đó…"
Trần công công dừng một chút, ngẩng đầu sợ sệt nhìn thoáng qua Sùng An, sau đó yên lặng đi đến bên người Hoàng đế.
“Sau đó Chu quý phi phái người dụ dỗ hắn đi đánh bạc, hắn lại thiếu một đống nợ, Xuân Hàm gấp đến độ không biết làm sao, Chu quý phi đúng lúc xuất hiện, tỏ vẻ có thể giúp nàng ta trả nợ, hơn nữa sau khi sự thành sẽ cho nàng cùng Ngưu Đại Tráng cao bay xa chạy."
Nghe xong lời này ta không khỏi thổn thức, thì ra Xuân Hàm nói cho cùng cũng là một kẻ đáng thương.
Nếu không có nam nhân này, cuộc đời của nàng ta chắc sẽ không đến bước đường này.
“Chu Thiển Mạt, ngươi còn có lời gì muốn nói không?"
“Không phải, không phải, Hoàng thượng, Thần thiếp sẽ không hại người, ngài nhất định phải tin tưởng Thần thiếp." – Sùng An giữ chặt tay áo Hoàng đế muốn hắn nghe nàng ta giải thích, nhưng Hoàng đế lại hung hăng vứt bỏ nàng ta.
Nàng ta nóng nảy, tiến lên muốn tóm lấy ta – “Là nữ nhân này! Nhất định là nàng ta! Là nàng ta muốn hại Vương Diên! Không phải ta!"
Ta một cước đem nàng ta đá ra, càng nghĩ càng cảm thấy được sự tình không đơn giản như vậy, lấy sự thông minh của Sùng An chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện không có đầu óc như vậy.
Xuân Hàm là do Sùng An mang đến, vừa đến đã hướng Hoàng đế lên án “Hành vi phạm tội" của ta, ở trong miệng nàng ta, ta cho cha ta giam giữ người nhà của Xuân Hàm, uy hiếp nàng ta bỏ thuốc Vương Diên.
Mà Hoàng đế từ sau khi trải qua chuyện của Hiền phi, đối Vương Diên cực kỳ cẩn thận, đồ đạc trong cung của tỷ ấy qua mấy ngày sẽ được cử người đi kiểm tra một lần, trước đây Hoàng đế thấy Xuân Hàm khả nghi đã lặng lẽ điều tra nàng ta, tra ra mới biết được nàng ta cùng Sùng An cấu kết với nhau làm việc xấu, ý đồ mưu hại Vương Diên.
Mà thuốc của Xuân Hàm cũng đã sớm bị Hoàng đế cho người âm thầm thay đổi.
Cho nên Hoàng đế từ đầu đến cuối đều biết bọn họ muốn làm gì, vừa rồi khi ta vào cửa hắn cũng chỉ là diễn trò mà thôi, mà sở dĩ để cho ta đánh Xuân Hàm là bởi vì hắn biết, ta không động thủ sẽ không tiêu được khí lực.
Sùng An có lẽ là không làm hại được ta, dưới tình thế cấp bách, liền cào chân Hoàng đế.
Sau đó từng bước một lùi về phía sau, bộ mặt vặn vẹo, dường như nổi điên cười to, cười đến không còn khí lực, dựa vào cột khóc, vừa khóc vừa lên án Hoàng đế: “Bạch Trường Niệm, ta vì ngươi mà xa xứ, cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy sao?"
…
“Hoàng thượng! Nô tỳ là Ngọc Khê bên người Thần phi Nương nương! Thần phi Nương nương đã xảy ra chuyện! Cầu Hoàng thượng đi gặp người."
Ngoài cửa truyền đến thanh âm Ngọc Khê, ta cùng Hoàng đế đồng thời ngẩn ra, sau đó tông cửa xông ra ngoài, Ngọc Khê quỳ gối ở trước Ngự thư phòng, có lẽ là mới vừa mưa xong, quần áo của nàng ta tất cả đều là bùn bẩn.
Nhìn thấy ta, nàng ta rất kích động, quỳ lên phía trước, đợi đến khi tới bên người ta, nàng ta cũng không quan tâm gì nữa, trực tiếp bắt được góc áo ta.
“Quý phi Nương nương, Nương nương nhà ta đã xảy ra chuyện, người đi không bao lâu, Nương nương nhà ta liền cảm giác bụng đau đớn dữ dội, nô tỳ để cho người đi thỉnh Thái y đến, nhưng bọn họ thật lâu vẫn chưa có quay lại"
“Nô tỳ không còn cách nào, chỉ có thể phái người tiếp tục đi, nhưng người nọ cũng không hồi âm, nô tỳ gấp quá liền tự mình ra ngoài, nhưng Thuỵ Văn trong cung ngài lại cố ý tới tìm nô tỳ nhiễu loạn, lôi kéo nô tỳ không cho đi."
“Bây giờ…" – Giọng nói của Ngọc Khê đã nức nở: “Nương nương nhà ta đã vỡ nước ối, dưới thân bắt đầu đổ máu, ta liền cho những người khác trông chừng người rồi chạy ra ngoài tìm Thái y."
Thái y đến đây là chuyện quan trọng, phái người đến Ngự thư phòng cũng không gặp được, Ngọc Khê lại phái vài người đi nhưng đều không có trở về.
Hai canh giờ qua đi, sắc trời tối sầm xuống, Vương Diên dùng hết sức sinh cho Hoàng đế một nữ hài tử.
Thái y nói thời gian của tỷ ấy không còn nhiều, tỷ ấy nhìn Ngọc Khê đang nức nở, miệng chỉ có một câu muốn gặp mặt ta lần cuối cùng.
Ngọc Khê nhìn tiểu thư nhà mình hấp hối liền liếc mắt một cái, trong lòng quyết tâm nói tỷ ấy nhất định phải đợi một chút, sau đó dẫn hai thái giám biến mất ở trong màn đêm.
Ra khỏi cung liền phát giác phía sau có người theo dõi bọn họ, hai thái giám kia cùng đám người theo dõi đó đánh nhau một trận, nàng ta mới trốn thoát được.
Ta cho Ngọc Thanh trông coi Ngọc Khê, sau đó bỏ chạy ra ngoài.
Gió rít qua mặt ta, bởi vì trời tối đen, đường lại trơn, ta ngã sấp xuống vài lần, bùn trên mặt đất làm áo choàng trên người ta lấm bẩn, ta mau chóng cởi nó ném xuống đất.
Sau đó ta lại tiếp tục chạy, ta đã không rõ bộ dáng điên cuồng chạy như vậy là chuyện của bao lâu về trước, là khi mẹ ta mất đi hay là khi biết tin Hoài Vương t.ử trận vào đêm đó.
Ta không cầu ta có thể chạy đua được với thời gian, ta chỉ cầu Vương Diên có thể đợi được ta, có thể cho ta một chút thời gian, ta còn chưa có dẫn tỷ ấy đi ngắm hoa mai.
Ta chỉ cầu tỷ ấy đợi ta, nửa canh giờ thôi cũng được, không, ta không tham lam như vậy, một chén trà nhỏ thôi, chỉ cần cho ta một chén trà nhỏ là được rồi.
Ta chưa bao giờ oán giận ông trời đối với ta bất công, lúc này chỉ hy vọng có thể niệm tình ta có lòng thành kính, bố thí cho ta một chút thời gian.
Hoa mai mở, Loan Loan của ta còn chưa có nhìn đến, chuyện năm đó ta lừa tỷ ấy vào cung, ta còn chưa có nhận được sự tha thứ của tỷ ấy kia mà.
Nhưng thế sự sẽ luôn không được như mong muốn, ngày đó Đại hoàng tử khóc vì không cầu xin cho Hiền phi được một chút thời gian, hôm nay sự cố gắng của ta cũng không thể giữ lại Loan Loan nửa khắc.
Cung nhân Uyển Vân cung quỳ trên mặt đất, tiếng khóc nhằm thẳng vào sau gáy ta, vừa nhấc chân bước vào cửa, đã nhìn thấy Loan Loan ngồi dưới mái hiên nhìn ta cười.
“Thần phi Nương nương đã qua đời rồi!" – Không biết kẻ tê tâm phế liệt nào đã rống lên một câu này, làm cho Loan Loan của ta giật mình, người đã từng mỉm cười dưới mái hiên hiện tại đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một dãy đèn lồng trắng cao cao treo trên cửa Uyển Vân cung, bảng hiệu cũng phủ lên một tầng lụa trắng.
Ta ngay lập tức ngã xuống mặt đất, nước mắt nháy mắt đã làm trôi đi lớp trang điểm, rõ ràng lúc ta đi, tỷ ấy còn đồng ý sẽ chờ ta quay về.
“Loan Loan, hoa mai mở, tỷ nói phải cùng ta thưởng thức đầu tiên, tỷ gạt ta, tỷ gạt ta."
Như thể muốn chống lại ta, một tiếng sấm rền vang vọng phía chân trời, vài tia chớp giương nanh múa vuốt trên bầu trời tối đen.
Theo sau đó là từng đợt từng đợt tuyết xé toạc đi bóng tối trên bầu trời, tay của ta bắt được một mảnh, nhưng ta lại cảm thấy lạnh đến thấm vào xương tủy.
Một tiểu cung nữ trong Uyển Vân cung đi tới bên người ta: “Quý phi Nương nương, Nương nương nhà ta bảo nô tỳ truyền lại cho người một câu: “A Ánh nhà ta là nữ tử dịu dàng nhất trên đời, ta chưa bao giờ oán giận muội, ta chỉ mong muội có thể sống tốt, cả đời bình an vui vẻ."
Ta không biết nên làm gì, quay đầu nhìn về phía ánh đèn duy nhất trong tẩm điện, nhất thời không biết khí lực đến từ đâu, đứng lên từng bước một hướng bên trong đi tới.
Mỗi bước đi, tâm của ta tựa như bị ai đó hung hăng đâm thủng, như là bị lưỡi dao hung hăng cắt qua chân của ta.
Loan Loan của ta thích tao nhã, thích không khí mát mẻ, cho nên đến c.h.ế.t cũng là quần áo trơn bóng, đáng tiếc chính là quần áo kia đã bị máu tươi nhiễm hồng, đẹp đến dị thường.
Ta nâng tay chạm mặt tỷ ấy, vẫn còn độ ấm, nếu như không phải không có hô hấp, ta chỉ nghĩ tỷ ấy đang ngủ mà thôi, tỷ ấy nên chờ ta quay trở lại chứ.
“Loan Loan, hồng mai mở rồi, ta dẫn tỷ đi xem." – Nói xong, ta bế tỷ ấy đứng lên, đầu của tỷ ấy theo tay ta dần trượt xuống.
Máu trên người tỷ ấy thoáng chốc đã nhiễm đỏ y phục ta, khi ta bước ra cửa điện, một đám ngươi ngăn cản ta, không cho ta đi.
Ta đỏ mắt một cước đá bọn họ, sau đó rống giận một câu “Cút!" – Có lẽ vì chưa từng thấy qua vẻ điên cuồng này của ta, bọn họ không dám ngăn cản ta nữa.
Ta ôm Loan Loan của ta đi vào cung, tuyết còn chưa ngừng lại, nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc đen của tỷ ấy, nhưng lại làm cho ta có một loại cảm giác rằng tỷ ấy đã bạc đầu rồi.
Khi ta có cảm giác sắp chống đỡ không nổi, ta liền đem tỷ ấy đặt trên mặt đất, sửa thế dùng lưng cõng tỷ ấy.
Tỷ ấy đã không còn ôm ta được nữa, cho nên ta chỉ có thể dùng sức cong lưng mới không khiến tỷ ấy ngã xuống dưới.
“Loan Loan, tỷ biết không, Chu Thiển Mạt thật là ngu xuẩn, nàng ta nghĩ kế hoạch của mình không có sơ hở, lại không nghĩ rằng Hoàng đế đã sớm biết, tỷ không biết đâu, nàng ta lúc ấy tức giận đến tái xanh cả mặt."
“Loan Loan."
“Loan Loan."
Hít một hơi, ta điều chỉnh một chút tâm tình, dùng ngữ khí cực thoải mái nói: “Ta quên mất, tỷ hiện tại đã được giải thoát rồi, ta nên vui mừng cho tỷ mới đúng."
Trong mai viên đã tràn ngập hương thơm, hồng mai mới nở bị mưa gió làm cho ẩm ướt, lại có chút phong vị đặc biệt.
Ta ôm tỷ ấy tùy ý tìm một tán cây ngồi xuống, đem đầu của tỷ ấy tựa vào trên vai ta, giống như trước đây chúng ta nói chuyện nói đến mệt tỷ ấy dựa vào ta vậy.
Cúi đầu nhìn lại, y bào trên người đã sớm bị huyết nhiễm hồng.
Trước đó vài ngày tỷ ấy còn trêu ghẹo ta, nói ta không đủ dịu dàng, ta nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện người dịu dàng bên cạnh chính là tỷ ấy, lại nghĩ nếu bọn ta giống nhau, vậy ta cũng tính là dịu dàng rồi.
Vì thế ta sờ vào xiêm y mà tỷ ấy muốn có từ lâu, hiện giờ lại biến thành như thế này.
Tác giả :
Niệm Khanh